Má nghĩ lại cái hôm bệnh viện ngồi nói chung với bé Nhi, cứ nghĩ con bé quăng bomb gì đó. Giờ mới thấy là đúng thật.
– Ờ thôi vô nhà uống nước đi em, anh sắp thành ma khô rồi, khát muốn chết.
– Ừa lẹ dô nhà nghỉ 1 xíu. Rồi đi tiếp.
– Trời còn đi tiếp hả – Tui nhăn nhó cái mặt
– Thì tới rồi, chẳng lẽ ở trỏng không? Phải đi ra trại mới có chỗ chơi chứ – Con bé chu mỏ lên hống hách nhìn…mún cắn cái nữa
– Thôi, mệt em quá. Vô nhà uống đi.
Vô nhà, thấy thằng 1 thằng nhóc, đoán chắc lớn hơn nhi mà nhỏ hơn tuổi hơn tui. Nó cởi trần mặc quần đùi, đang đung đưa trên chiếc võng mồm nhai nhải cái bài gì quên mẹ nó tên rồi mà có khúc: Zìa tới đầu làng, con chím sáo nhỏ hát vang cả làng ấy…Quên rồi. Còn nhớ câu đó lắm. Tại vừa vô nhà, nghe thằng đó hát, bé Nhi vội vô táp thằng bé 1 phát:
– Trời thấy gớm không, bắt quả tang tại trận anh Đen trốn việc ra đây nằm hát nha. Em méc tía em nè.
Rồi con bé giả bộ rút điện thoại ra rồi gọi cho tía em nó:
– Alo, Tía hả, dạ út đây tía, tía về trại mà xem anh Đen kìa! Ảnh đó hả! Dạ tía, anh đang đung đưa trên võng, mồm phì phèo thuốc, đang hát nhan nhản kia kìa…
Còn thằng tên Đen thì: đứng cmn hình khi thấy con bé nó troll. Cứng cả mồm, à ko, cứng cả người trên võng. Hồi sau chợt thằng con giãy nảy lên.
– Trời bé Út! gọi thiệt hả, chết Đen rồi, sao lại làm thế.
Tui nhìn 2 đứa mà ko tài nào nhịn nổi cười. Cứ bụm miệng mà cười khe khẽ. Con bé Nhi chơi với tui riết coi bộ trình độ chọc ghẹo cũng tăng lên hẳn thì phải.
– Ai biểu cái tội lười mần chi!
– Có đâu, trưa nắng ngoài chòi nóng quá, Đen mới vô nhà chứ bộ – Thằng Đen nói mà gãi gãi cái đầu
– Hihi em đùa thôi, chứ có gọi đâu. Ghé vô đây thăm anh thôi, anh Đen làm cho em ca trà đá đi, em khát nước quá.
– Tuân lênh tiểu thư – Rồi thằng Đen lon ton chạy xuống sau nhà pha ca trà.
Tui mới quay qua khều bé Nhi:
– Đừng nói là osin nhà em đó nha! Xưng tiêu thư mới ớn chứ.
– Đâu có, hihi, anh Đen này gần nhà em đó. Thấy hiền lành, chăm chỉ. Hồi nhỏ hay qua nhà chơi với em lắm. Rồi lớn xíu nghỉ học thì theo tía em phụ. Giờ thì tía em giao cho cái trại này để trông.
Vừa nói xong thì Đen vác ca trà đá lên, mặt tươi cười.
– Ủa mà anh này là anh nào vậy Nhi
– À anh này là anh V, bạn…à anh của Nhi trên Biên Hòa – Con bé bối rối ko biết dùng đại từ danh xưng nào cho chuẩn
– Ủa vậy hả, dạ em chào anh V, em tên Đen
– Ừ chào Đen
Rồi thằng Đen rót ra cho tao 1 cốc trà. Đếu cần ngại ngùng, tui nốc cái ực hết ly, xin thêm ly nữa làm 1 phát 3 ly. Mới thấy sướng sao. Đến bé Nhi, thằng Đen nó rót cho nó, mà uống theo đúng cái kiểu tiểu thư, cái mồm chu chu này, uống từ từ, xong chùi miệng thấy phát ói.
Xong thằng Đen kêu:
– Ủa mà có thiệt Út xuông đây thăm anh thiệt không?
– Thì thiệt mà, vậy còn hỏi. Quê rồi, thôi đi về anh V – Con bé vùng vằng nắm tay tui giả bộ kéo đi về. Thì thằng Đen đã vội lên tiếng:
– Thôi con lạy má, nhõng nhẽo vừa thui. Xuống đây là tui biết ý đồ gì rồi, lại còn giả vờ – Rồi thằng Đen cười ha hả
Thiệt sự nãy giờ tui như cái thằng người dưng đúng nghĩa, để cho 2 đứa nó độc thoại với nhau mà chẳng biết nói gì và hiểu tụi nó nói gì.
– Xí, biết vậy tốt, Đen dẫn út ra chòi bắt cái gì ăn đi!
Thằng đen xoa xoa cái cằm suy nghĩ: – Mùa này tôm chưa có lớn, bắt ăn không có đã đâu. Ăn cá lóc nướng rơm ko?
– Ăn – Bé Nhi mắt hịp lại cười gật đầu hưởng ứng nhiệt tình, mà nói thiệt, tui còn hưởng ứng nhiệt tình hơn cả con bé. Thức dậy sáng ra chưa ăn uống gì đã bị con bé bắt cóc đi…Đã vậy còn đi xa nữa, làm tui đói muốn chết.
– Vậy đi thôi anh V, bé Út. Để em lấy cái vợt, và mấy cái nhanh cây.
Rồi 2 đứa lon ton đi theo ku Đen men ra cái ao nuôi cá. Thằng Đen tay cầm 1 nắm cám quăng xuống. Một đám cá loi nhoi lúc nhúc như dòi dành nhau ăn. Thằng Đen nhanh tay quơ lên đến 4 con cá, quay lại nhìn bé Nhi ra chiều hỏi xem đủ chưa. Bé Nhi hiểu ý liền trả lời. Bốn con ăn sao đủ, vớt thêm 2 con nữa đi anh Đen.
Thằng Đen thả 4 con cá lóc nhảy lổm chổm trên bờ. Bé Nhi với tui vội dùng chân đá đá ko cho nó búng xuống nước, rồi ku Đen nhanh tay khua thêm được 3 con nữa. Rồi đổ hết lên bờ, rồi nhanh chóng chụp 1 con quăng xuống nước. Rồi ku Đen nhanh chóng dùng mấy cành cây xiên thẳng từ họng con cá tới tận đít 1 cách chuyên nghiệp. Đúng là dân quê có khác, mấy việc này làm lẹ làng vô cùng. Không quên lườm bé Nhi.
– Nhớ đó, ko có được méc chú 4 (tía bé nhi) nghe không? Chú biết được là anh mệt đó.
– Dạ em bít rồi mà anh cứ lo – Con be cười híp mắt khi thấy mấy con cá trên tay ku đen được thằng bé làm gọn gàng đâu vào đấy.
Rồi thằng đen nói:
– Giờ vô nhà lấy tí muối tôm với chanh rồi ra ruộng nướng ăn trưa luôn – Cả 2 đứa tui nhanh chóng đồng ý với quyết định không thể sáng suốt hơn của thằng ku Đen…
Chap 24:
Rồi thằng đen nói:
– Giờ vô nhà lấy tí muối tôm với chanh rồi ra ruộng nướng ăn trưa luôn – Cả 2 đứa tui nhanh chóng đồng ý với quyết định không thể sáng suốt hơn của thằng ku Đen…
Lụm 6 con cá, 3 đứa mỗi đứa cầm 2 cái cây đã được xiên vào họng con cá lóc, đi lon ton giữa trời nắng, ước mơ thầm kín lớn lao của tui ngay bây giờ là tìm được cái bóng mát nào đó, tiễn vong luôn và ngày mấy con cá này chứ bây giờ đói rã ruột ra đi 1 hồi vòng ra đằng sau cái trại nuôi tôm cá có 1 cái ruộng bỏ không, quăng đám cá ở đó cho bé Nhi giữ, tui với thằng Đen chia nhau ra tìm củi với rơm rạ…lụm 1 lúc cuối cùng cũng đã nhiều và giờ là lúc tiền trảm hậu tấu với món cá lóc nướng rơm theo kiểu cà mau miêu tả tí cho các thím hiểu cách nướng cá. (bác nào đang đói có thể next khúc này )
Đầu tiên là thằng Đen nó lụm mấy cục gạch 4 lỗ rồi xếp thằng vòng tròn ( mục đích là cho cái đám tro tàn còn nóng rực hồng ko bị gió cuốn đi, ngoài rồi nó còn tụ hơi nóng nhiều hơn => mau chín cá). 6 con cá được xiên 6 cái cây, thằng Đen nó dựng đứng 6 con cá lên mỏ cắm xuống đất, đốt cây còn dư từ miệng cá tới đầu cây được chôn xuống đất làm trụ để cá khỏi đổ. như vậy lửa sẽ ko bị bén vào cây mà chỉ dính vào cá. Xung quanh phía dưới là được thằng Đen trải rơm rạ tràn làn với củi khô mục. Rồi bắt đầu nổi lửa.
Cái cảm giác ăn uống cái gì mà chỉ bỏ công sức ra nó thường ngon hơn rất nhiều với mấy cái mà ta bỏ tiền ra mua! có đồng ý với tui vậy ko các bác. Nếu bác nào có dịp, hãy thử 1 lần, thử 1 lần trải nghiệm với cảm giác hương gió đồng nó thổi ào ào giữa cái nắng trưa hè chói chan, mùi khói từ rơm rạ, thoang thoảng mùi cứt bò đặc trưng của vùng quê, hòa quyện với mùi thơm từ cá nướng. Cái thứ hỗn hợp ấy thiệt sự khi về biên hòa hay đi công tác ở các vùng trên đất nước, tui ko tài nào mà có thể tìm lại được cảm giác ấy lần thứ 2 đâu các bác ạ…Nó thích thú y như là lần đầu ta phát hiện ra 1 điều đặc biệt gì đó từ bản thân ấy.
Má nướng cá nó cũng là cả 1 nghệ thuât, nếu lửa to quá, nó sẽ khét lẹt mà cá vẫn chưa chín, nếu nửa non quá, thì sẽ rất lâu cá mới chín. cái chuẩn ở đây mà do thằng đen share exp là cái mẫu chốt là căn lửa, lửa lúc nào cũng phải cháy đếu hết 6 con cá lóc đang trồng cây chuối. Trong lúc này, thì bé Nhi đang bứt lá chuối, còn tui đi gom rơm rạ tiếp cho thằng Đen nó nướng Cũng gần được 20~30p là thằng đen nó chọc vô mình 1 con cá, thấy lõm vô, vô coi bên trong nó trắng là đã ok. Lúc này, thằng Đen xé 1 miếng lá chuối để nhấc từng con cá lên rồi rồi để lên lá chuối cho bé nhi đánh vẩy bị cháy xem. Tui xé 1 khoanh lá chuối nhỏ để đựng muối tôm và vắt chanh lên.
Cái món này ăn dã chiến quả thật là bá cháy các bác ạ, xé từng miếng thịt rồi chấm muối ăn, quả thực ko còn ngôn từ nào đã lột tả cái sự sung sướng. Bé Nhi cứ bóc được miếng nào là lại đút cho tui ăn, làm đc 2, 3 phát tui mới để ý cái mặt thằng đen nó xụ ra y như đám ma, hiểu ý, tui mới từ chối rồi kêu đút cho Đen ăn đi kìa đút cho anh quài vậy, làm bé Nhi xụ cái mặt ra 1 đống như thằng Đen luôn chả hiểu vì sao. Nói chung sau 1 hồi chiến đấu thì 6 con cá ko thấm vào đâu với 3 đứa tui, mà hầu như có 2 đứa tui ăn thằng Đen ăn ít lắm, chắc nó ăn ngán rồi thì phải
Ăn no say thì cái điều tất lẽ dĩ ngẫu là phải khát nước. Bé Nhi lại than khát. tui thì khám dám than, tại làm khách cho có phải làm cha người ta đầu mà đòi hỏi, thế là thằng Đen lại dẫn bọn tui đi hái dừa. Quả thật sống ở mặt đất này, ko có tiền ko sợ chết đói, chỉ sợ các bác ko có sức để kiếm ăn thôi. Mà thôi nói chung tả hơi nhiều về mấy chuyện ăn uống linh tinh hơi nhiều rồi. next qua khúc hái dừa luôn nhé.
Cuối cùng cá ft dừa no say. Thì bé Nhi chốt 1 câu với thằng Đen mà làm cả tui chưng hửng.
Thôi anh về trai trông tiếp đi, để em dẫn anh V đi chơi – Bé Nhi nói cái giong quả thực y như nói với 1 đứa osin khi đã lợi dung xong
Ơ, giờ mình Đen về hả – Thằng đen mặt mày trông thê thảm T_T
– Ừ đúng rồi – Vẫn cái giọng ngây thơ từ bé Nhi
rồi con bé nắm tay tui kéo đi…để lại thằng đen thui thủi lết bộ về.
Khi ấy tui thấy tội thằng đen sao sao ấy, cũng trách luôn cái tính ngây thơ của em, em nó chả biết ý tứ gì hết trơn. Tui tinh ý từ đầu cũng hết chắc ku Đen này nó cũng thương thầm trộm nhớ bé Nhi nhà ta, mà do chăng con bé quá ngây thơ ko nhận ra mà chỉ coi Đen như người anh thân thiết từ nhỏ mà ko nhận ra điều này, hoặc giả sử Nhi đã biết, nhưng mà ko thích Đen có lẽ tui sẽ tìm hiểu chuyện này…
Đi với Nhi mà trong đầu cũng có nhiều thắc mắc, tính hỏi nhưng rồi lại thôi. Vì chưa phải lúc. Bé Nhi thì vẫn tung tăng vừa đi vừa nô đùa, hết bứt lá cây rồi lại ngắt hoa dâm bụt từa lưa. Tui thì khi căng da băng ắt hẳn lại bị trùng da mắt. Cơn bùn ngủ lại kéo đến. Cứ ngáp lên ngáp xuống lon ton theo con bé. Đi được 1 khúc thì con bé dẫn tui đi ra sông. Nơi này cũng vắng vẻ lắm nên tui cũng hơi sờ sợ, rủi đang tắm mà có 1 bầy con gái ào xuống đè ra hiếp thì quả thực cũng ko biết chống đỡ ra sao. Tui tính từ chối mà con bé nó cứ năn nỉ quài, lại dở cái chiêu nhõng nhẽo, mỏ chu ra, 2 chậm dậm dậm xuống đất, người thì õng ẹo nhìn phát ớn nổi cả da gà…Cuối cùng đành phải gật đầu miễn cương chiều cho em nó vui
Nhưng mà tui cũng nói trước:
nói rồi ấy nha tắm thì tắm, nhưng đừng có giả vờ chết đuối với anh đó?
– Xí, hổng thèm – Bé nhi đá mắt lườm xéo tui cái.
– Tui cũng mon men gần đến bờ ngồi chưa dám xuống. Bé nhi mới hỏi
– Bộ anh ko dám xuống tắm à, trưa vầy tắm mát lắm!
– Thôi anh thấy ớn ớn sao ấy, nơi đây lại vắng vẻ, lỡ có biến thì…
– Xí”””’, con trai gì nhát thấy ớn…Rồi em cởi luôn cái áo, tụt cái quần thun ngắn em đang mặc xuống quăng lên cành cây(còn mỗi áo ngực và…) rồi nhảy cái tủm xuống sông
– Trời đất quỷ thần ơi, gì vậy gái…mồm tui vẫn còn há ra, bỡ ngỡ thì con bé chọi thẳng vào mặt tui 1 câu:
– Gớm không, của em có cái gì anh thấy hết rồi còn bày đặt. Rồi em nó cứ vô tư tắm tiếp. Thiệt sự nhìn cái dáng trắng bóc của bé Nhi lặn ngụp dưới sông lại làm tui xịt cả máu cam part 2 Có nhất thiết phải đày đọa tui cỡ đó ko chứ. Tui có làm gì nên tội mà ông trời lại hành hạ tui như vậy. Đang thầm rủa ông trời thì bé Nhi lại í ới từ dưới lên. Xuống đây tắm đi anh. nước mát lắm. hihihihi
Tui thì đang gãi đầu ko biết sao. Cuối cùng cũng chả dám cởi cái áo để nguyên quần vậy, nhảy cái ào xuống nước. Cái cảm giác tối qua lại ào về làm tui có gì đó ngại ngại với em, nên ko dám lại gần con bé chỉ sợ lại ko kiềm chế được thì chết mẹ
Mà công nhận nước mát thiệt, mấy khúc khác ko biết sao chứ ko này nước sống sạch ghê, 2 bên là hàng dừa xanh nghiêng bóng che mát cả bãi tắm, khúc tui tắm nó bị lõm vào sâu bên trong nên con bé dường như biết được nên mới dạn như vậy. đang tắm ngon 1 mình thì bé Nhi bơi gần lại chỗ tui như có ý định trêu ghẹo gì đó, đề phòn tui mới nói:
– EEy eey…tránh xa ra nha…đừng có thấy tui đẹp trai mà có ý định xấu ấy nha
– Xí, cứ y như là gì hổng bằng, thấy người ngợm anh bẩn quá hà hồi nãy lượm rơm lụm củi, rồi nhọ nồi nó dính vô kia kìa. Thấy xích lại gần bờ đứng, để em kì cho
– Uầy, cái này nói có vẻ nghe được à nha gái, biết massage luôn ko, làm luôn 1 thể tí anh bo
– Bo hả, bo cái gì – Giọng khiêu khích từ bé Nhi tuôn ra
– Ừ thì tí…anh cõng em về
Nói đến đây mới nhận ra là mình ngu, người ta nói ko ai đạp cứt của chính mình 2 lần. Nhưng giờ thì có tui là kẻ đó. con bé Nhy cao đã là 1 sai lầm tui dính rồi, giờ lại vô tình dính thêm phốt thứ 2nghĩ lại mình khờ hết sức
– Thiệt hả, hứa rồi đó nha. rồi bơi vô trong, em kì cọ cho.
Tui cũng nhắm mắt xuôi tay cho số phận. biết trước ngày về có lẽ ko có sáng sủa gì cho lắm rồi. Tui đưa bộ lưng vạm vỡ ra cho bé Nhi kì cọ…công nhận là đã thật…nhưng tui lại ko dám quay lại đằng sau nhìn em…chắc các bác biết tui sợ thấy cái gì đúng ko? 2 bàn tay mềm mõi trắng trẻo của em đi kì cọ đến đâu tui lại rúm vai lại về đã tới đó. Rồi con bé làm đủ trò hành hạ cái vai tui, nào là đấm rồi vẽ bậy bạ lên đó rồi tự cười 1 mình. làm xong chợt em nó nói xong rồi…Tới phiên anh…đổi chỗkì lại cho em…
Chap 25:
Nghe câu nói ấy từ nhi như ngàn vết dao xuyên thẳng qua tờ rym tui. Quả thực nó còn thốn hơn cả việc có con cá sấu nào mò đến và táp đức tờ rym như lời mấy bác hay ghẹo tui trên face nữa ấy
Quả thực tui vẫn chưa hiểu rõ tính nết của Nhi với tui như thế nào nữa? em vẫn hoàn toàn tin tưởng tui (ít ra là 1 phần nào đó) nhưng đôi lúc lại quá dễ dãi đối với 1 người dưng như tui. Hay chăng cái việc cởi quần cởi áo khi đi khách đã làm em chai sờn với tui. Ít ra em cũng phải biết cảm giác của tui chứ, 3 lần 7 lượt cứ đưa tui vào mấy cái tình huống nhạy cảm này cùng em. Mà người đầu têu đa phần là em chủ động. Quả thực đến lúc này tui đã biết em đã có tình cảm với tui rồi. phải chăng do mang thân kiếp con gái xã hội đã mặc định là phụ nữ ko đang mở lời trước??? Hay có phải chăng…em do mặc cảm cái nghề tay trái em đang làm và sợ tôi ko dám chấp nhận 1 người yêu đã từng bị hàng chục thằng đàn ông tỳ đè? tui ko rõ suy nghĩ của em như thế nào! chứ còn riêng về phần tui. Quả thực từ ngày chia tay con bồ đầu tiên tới tận lúc gặp Nhi đã làm tui dẫn coi thường đàn bà, tui cũng chỉ toàn quen qua đường lăng nhăng chủ yếu cũng vì tình dục thôi, tình cảm tui hoàn toàn ko đặt nhiều hy vọng, cho nên vẫn chưa có đứa con gái nào từ dạo ấy có thể khiến tui đang nhậu mà bỏ ngang giữa chừng vì họ và cũng vậy nên tui chả thèm lụy cha con đứa nào, tới được thì cũng xếp hình, ko tới đc thì biến đi kiếm các khác và tiếp cái vòng lẩn quẩn ấy…cho đến khi gặp bé Nhi. Thì cái cảm giác muốn được bên bé Nhi thấy em nó vui vẻ nói cười, được bao bọc chở che em nó thì nó chiềm phần nhiều hơn là vì tình dục. Bởi thế có 1 số bác vẫn thường cmt và inbox riêng cho tui qua face hay yahoo hỏi tui là tại sao ko yêu luôn bé Nhi lúc đó luôn đi, hay là ngại bé Nhi làm việc đó nên giờ tui cũng giải thích cho các bác hiểu rõ hơn suy nghĩ và tâm trạng tui lúc đó. Thực ra là ko phải ko muốn yêu mà chắc có lẽ bé Nhi vẫn chưa khiến tui thay đổi suy nghĩ và bản tính của mình. Chắc có lẽ bé Nhi có suy nghĩ, Cứ cho đi tình dục sẽ đổi lấy tình yêu, nhưng trường hợp đó đối với tui hoàn toàn phản tác dụng ^^!
nghe em nó nói vậy tui mới quay lại gãi đầu nói ngập ngừng
– Cơ mà người em có bẩn đâu mà nhờ anh kì
– Nhưng mà em thích được hông? con bé phồng cái má ra nhõng nhẽo
– Tui mới nhăn mặt ra trả lời trong bế tắc
– Haizz sao lúc nào em cũng…
– Thôi được rồi, khỏi nhờ anh. cám ơn nhiều- Nói cái giọng giận dỗi rồi toan đi lên bờ
– Tui mới nhanh chóng níu vui em lại. Thôi được rồi má. Suốt ngày cái gì ko như ý là lại giận hờn vu vơ ko à – Tui cố ghẹo cho con bé cười lại
– Ai bỉu, người ta nói nhẹ ko muốn, ưa nặng ko hà
– Thôi được rồi, con lạy má, quay lưng lại đi mà nói trước anh chỉ kì lưng thôi đó nha.
– Dạ bít rồi Xí, em lè lưỡi ra trêu tui
Em bắt đầu vén cái mái tóc mượt mà màu nâu của em ra đằng trước ngực, chìa ra 1 bờ vai trắng bóc có 2 sợi dây áo ngực chạy dọc 1 sợi ngang đập vào mắt tui. Mấy lần trước được ôm ấp em đều hoàn toàn trong tinh trạng tinh thần ko minh mẫn chứ lần này đầu óc tui hoàn toàn tỉnh táo à nghen
Đôi bàn tay tui đặt lên lưng em xoa bóp đầy vẻ miễn cưỡng ngại ngùng. Con bé thì cứ cười hì hì nói chuyện bâng quơ chả tỏ vẻ gì ngại cả, còn tui thì cứ lâu lâu con bé hỏi gì cứ ừ ừ đại. Thật sự giờ mới thấy em thiệt sự gợi cảm. THiệt sự nếu ko biết trước quá khứ em thì tui cũng sẽ đoán ngay đây là 1 cô bé quả thực hồn nhiên, ngây thơ với vẻ đẹp trong sáng. với tính cách mà có lẽ ko có 1 đứa con gái nào giống em, toàn mang điều bất ngờ tới tui 1 cách ko tài nào đỡ được. Và chuyện gì cũng tới, bản tính sinh lý của đàn ông mà các bác thằng em của tui lại bắt đầu rục rịch làm thầng anh khó chịu. Do đứng sáp lá cà để massage cho em, nên dương như em cảm nhận đc điều này của tui thì phải. Liền nói vu vơ
– Chưa chi mà đã khó chịu rồi hả anh V
– Cóó…có đâ…uu – Tui ấp a ấp úng
– Trời chuyện bình thường thôi mà có gì đâu mà anh ngại dữ dậy, em còn từng cầm vào nó rồi mà – Con bé trả lời tinh bơ
– Ừ…àthì có chút chút
– Con bé Nhi này sao cứ thích khoét vào nỗi ngại thầm kín của tui vậy trời, tui nói câu nào là con bé cứ cười ghẹo tui câu đó
rồi bé Nhi quay cổ lại nói:
anh thiệt sự có thấy em đẹp ko?
– Ừ có, bàn tay tui vẫn đều đặn massage cho em
– Có thấy em dễ thương ko?
– Ừ có
– Có thấy tiếc khi em làm gái ko?
– Ừ tất nhiên là có
– Vậy 1 đứa cave có quyền được yếu ko ai đó ko anh? – Em bắt đầu nói cái giọng nghèn nghẹn
– Tất nhiên, chắc chắn là có rồi – Tui vẫn thản nhiên trả lời
– Anh V có bao giờ yêu thầm ai đó mà bị người ta vô tâm ko nhận ra chưa?
– Có chứ em, tui vừa nói, đôi tay vẫn đều đều bóp đôi bờ vai mềm yếu của Nhi – Khi ấy là lớp 11, anh có thầm thương cô bé tổ trưởng tổ anh.
– Chị ấy đẹp ko anh?
– Ko em, nhìn bình thường lắm, bản tính anh ko có quan niệm nhiều về cái đẹp trong chuyện tình cảm. cô bé ấy nhìn bình thường như bất cư gái ko nổi trội nào trên trái đất này. nhưng có ta có duyên lắm, những hành động tính cách cử chỉ của cô ta làm anh thích thôi. hồi ấy mỗi lần đi học chỉ cần thấy cô ta bước vô lớp mỗi ngày dường là anh mãn nguyện lắm rồi.
– Vậy sao anh ko tỏ tình
– Vì…cô ấy ko thích mấy người học kém. mà hồi ấy anh quậy dữ lắm, nên toàn bị cô ấy nhắc nhở quài rồi hù dọa tùm lum hihi
– Vậy cảm giác khi yêu thầm nó như thế nào?
– Nói chung cũng bức rứt lắm, đấu tranh tư tưởng dữ dội lắm mà đôi môi vẫn ko thể nói ra 1 lời. hay làm những việc để cô ấy chú ý đến nhưng hầu như cô ấy chả quan tâm tẹo nào em à – Tui tâm sự
Mà sao em lại hỏi vậy?
Thì em cũng yêu thầm 1 người hihi, em hỏi anh vậy xem anh có cảm giác giống em ko?
– Vậy hả, hihi, em yêu thầm ai?
– 1 anh chàng kia hơn em mấy tuổi, quen cũng mới đây thôi. giọng em đều đều tuôn ra – Em tin tưởng vào anh ấy lắm, mỗi lần ở bên cạnh anh ấy em lại cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm xiết bao. Có mình anh ấy là biết đc quá khứ em nhưng chả bao giờ khinh thường em. Ở bên anh ấy lúc nào cũng ngập tràn tiếng cười đùa. nhưng mà
– Nhưng mà làm sao em – Tui đáp
– Chắc có lẽ anh ấy ko yêu em, mà chỉ có em yêu thầm anh ấy thôi. chắc có lẽ anh ta chỉ coi em như 1 người thân thôi à, em mỉm cười rồi lắc đầu tiếc nuối
chắc có lẽ anh ấy còn ngại chưa dám mở lòng mình vì quá khứ em từng dẫm phải anh à
– Chắc ko có đâu em à, lỡ anh ta có điều gì khúc mắc thì sao! chứ 1 người như em. ai mà chả muốn quen – Tui vội bào chưa cho chàng trai đó
– Ai mà chả muốn lên giường với em thì đúng hơn đó anh – Bé Nhi cười nhạt 1 cái. chỉ có anh ta là không muốn thôi!
– Sao trên đời lại có 1 thằng con trai khờ như vậy nhỉ. Khó hiểu thiệt- Tui gãi đầu khó hiểu rôi tiếp tục đưa bàn tay vuốt ve đôi tai nhỏ bé của em
– Hihi, Anh ngốc lắm, anh ngốc giống như anh chàng đó của em lắm, cho nên 2 người không bao giờ hiểu được cô bé đứng đường này đâu
Thôi nào, ko có nói mấy cái từ đó trước mặt anh nghe ko? dù tên truyện là về cô bé đứng đường thôi chứ tui cũng chả thích thú khi nghe cái từ đó từ miệng em chút nào!!!
– Hì nhưng sự thật là như vậy mà, em đâu có chối bỏ công việc. chắc có lẽ, em sắp thành 1 con đ*~ yêu nghề quá – Nụ cười nhạt nhẽo vẫn nở trên miệng em chắc em đang bắt đầu trở về cái thói bất cần đời nữa rồi
tui liền bịt miệng em lại trách yêu: thôi nào, đừng có vậy nữa nghe không. Anh không có thói quen can thiệp vào công việc và đời tư của người khác. Nhưng anh thiệt sự hy vọng em đừng làm cái nghề đó nữa Nhi à.
Lúc này Nhi đã bắt đầu sụt sùi nước mắt
Thôi nín nín nào anh thương. ko được khóc nữa nghe ko, Bé Nhi hay cười của anh V đâu rồi – Tui bắt đầu dỗ dành con bé
Mà anh ấy ở đâu, sao anh chưa nghe em kể về anh ta nhỉ – Tui thắc mắc
– Hì…1 người la quen thuộc thôi anh…Chắc sau này anh sẽ gặp đc anh ta
Thấy khó hiểu tui mới bẻ câu chuyện sang hướng khác
Mà gia đình em có biết chuyện em làm… – Tui ngập ngừng
– Tía má mà biết chắc em dọn ra đường từ lâu rồi, mặt mũi đầu về quê nữa anh – Bé nhi vẫn âm ỉ khóc
– Ừ em thấy đó. Tía má cực khổ làm lụng cũng vì tương lai của em, họ đều đặt kì vọng vào em. Nên anh hy vọng em đừng làm tía má phải buồn.
– Dạ em biết – Vẫn khóc T_T – Anh có thể ôm em 1 cái thật chặt được ko?
Ko ngại ngần tui buông bàn tay đang xoa bóp cho em xuống và vòng qua cái bụng thon thả của em mà ôm chặt ghì em xát vào người mình, và xoay người về phía sông ngồi xuống đặt em trên 2 cái đùi cùi mình ngâm dưới làn nước mát
– Em đã thấy ấm áp chưa – Tui hỏi
bé Nhi gật đầu và vẫn âm ỉ khóc, đợt khóc này có vẻ dai hơn mấy đợt trước các bác ợ. Lần này tui có thể cảm nhận được tiếng khóc của em toát ra cái vẻ hận cuộc đời bất công đã xô đẩy em, hận cái mối tình ruồi bu vô duyên xảy đến vừa đứa con gái trong sáng trinh nguyên có mỗi tình đầu đầy bi ai không được thiêng liêng như mọi người dẫn đến sự nông nổi bồng bột của tuổi mới lớn với suy nghĩ 1 lần làm gái thì 2 lần 3 lần lên giường với thằng khác cũng như nhau chả mất mát gì. tiếng khóc nó ai oán và ấm ức lắm, mắt em cứ nhòe đi nước mắt, đôi tay em cứ bụm vào miệng để ko cho tiếng khóc phát ra quá to. Tui cũng chỉ biết im lặng mà ôm thằng chặt em vào lòng, ít ra cũng 1 phần để cản con bé lại. ko may lúc này bé Nhi quởn trí lại lội ra kia tự vẫn là chết mẹ đời tui. Lúc này tui muốn để cho em khóc. 1 khi con gái nó đã bật ra tiếng khóc to rồi thì tui thách bố con thằng nào cản đc trừ khi nó chán hoặc chúng ta gãi đúng chỗ nó ngữa
– Tui để bé Nhi khóc hả hê chỉ còn lại những tiếng nấc nghẹn ngào, lúc này tui mới bắt đầu hỏi
Bây giờ anh hỏi em vài chuyện nhé
*bé Nhi gật đầu *, lồng ngực em cứ nấc lên từng đợt về cơn khóc còn âm ỉ trong tâm can
– Giờ em trả lời cho anh nghe: Em CÓ THỰC SỰ MUỐN TỪ BỎ LÀM CAVE KO?
*lắc đầu*
Tại sao chứ – Tui trở lại cái giọng ôn tồn – Nói anh nghe
– Em…em ko biết, đơn giản là em coi nó như thú vui…
Tui thở dài 1 cái rồi nói tiếp
VẬY EM HÃY NÓI CHO ANH NGHE, PHẢI NHƯ THẾ NÀO THÌ EM MỚI BỎ CÁI NGHỀ ĐÓ! – Tui nói cái giọng tha thiết khẩn cầu
– Em cười nhạt, im lặng cỡ 5s rồi lấy tay vuốt mái tóc 1 cái rồi nói
– Chắc có lẽ, phải có người đàn ông nào thực sự yêu con người em. chấp nhận cái quá khứ của em. Níu tay em ra khỏi cái đống bùn chắc khi đó em mới bỏ nghề, mà chắc chả có thằng đàn ông nào trên đời, lấy muốn yêu 1 con đ*~ như em đâu – Em vẫn sụt xùi khóc
Tui lặng người 1 lúc…hít 1 hơi sâu…rồi thở hắt ra đầy vẻ mệt mỏi…
Chap 26:
– Chắc có lẽ, phải có người đàn ông nào thực sự yêu con người em. chấp nhận cái quá khứ của em. Níu tay em ra khỏi cái đống bùn chắc khi đó em mới bỏ nghề, mà chắc chả có thằng đàn ông nào trên đời, lấy muốn yêu 1 con đ*~ như em đâu – Em vẫn sụt xùi khóc
Tui lặng người 1 lúc…hít 1 hơi sâu…rồi thở hắt ra đầy vẻ mệt mỏi…MÀ NÓI NHỎ NHẸ VỚI EM RẰNG:
VẬY EM CÓ MUỐN ANH CHÀNG MÀ EM THẦM YÊU CHO EM 1 CƠ HỘI KO?
Anh sẽ cố gắng khuyên nhủ anh ta!!!
Tới đây các bác cũng dần hiểu và hết thắc mắc là cái người con trai mà em kể tui có biết hay ko biết nhé! tui hiểu hết đấy chứ! tui biết là người con trai ấy em tả chính là tui…Đến lúc này tui trò chuyện với trong vài trò người gián tiếp làm cầu nối giữa em “với cái anh chàng mà em thầm yêu”
– Bé Nhi gật đầu 1 cách hạnh phúc mặt mũi vẫn sụt sùi nước mắt
– Mà chàng anh ấy bảo anh rằng em ko được ko nữa, chứ em có khóc như vầy anh ta không có thích đâu
– Anh nhắn với ta là bé Nhi hết khóc rồi, nhìn nè – Rồi em quay mặt lại cười hi hì với tui mà đôi mắt đỏ hoe vẫn còn lấm tấm giọt nước mắt
– Ừ vậy giờ nín đi nha không! tí về thấy mắt em đỏ hoe, mắc công tía lại mắng anh vì làm cho em khóc bây giờ
– Vậy anh ấy có cho em 1 cơ hội ko – Em quay qua hỏi tui!
– Anh ấy bảo anh là cho anh ấy thời gian suy nghĩ rồi anh ấy sẽ trả lời em sau, vậy em yên tâm chưa! thôi lên mặc đồ vào đi, để vậy hồi nữa có chuyện lớn xảy ra ấy, khi đó đừng có trách anh
– Ứ sợ, em có anh ta bảo vệ rồiplez rồi đi lên – Con bé cũng ko thua gì mà táp lại tui
– Gớm ko, à để anh lên trước xem có ai không? Rồi có gì em gọi em lên sau
Mò lên xem xét tình hình ko thấy ai, rồi tui gọi em lên. Và nói thật cái việc nhìn thấy con gái cởi đồ và mặc đồ vô là cái thích thú nhất của mỗi thằng đàn ông, cái cởi đồ ra nó khiến cho cánh đàn ông chúng ta hồi hộp náo nực trước 1 đứa con gái chuẩn bị show hàng ra cho ta thịt thì ngược lại khi nhìn thấy 1 đứa con gái từ lúc nó khỏa thân đến lúc mặc đồ vào lại làm cho tui cảm thấy cảm giác vừa phát hiện ra 1 điều kì thú nào đó trong phút chốc mà cả thế giới ko ai biết được chỉ cả 1 mình mình…Nói chung là khá biến thái
Khi con bé mặc đồ xong. tui cũng toan con bé về nhà luôn, chứ cái quần ướt nhẹp vầy nó ẩm ẩm, gió vào trúng gió cái lại liệt dương nữa thì khổ toan tính đi thì bị bé Nhi nói phông lông:
haizzzzz trên đời có con ma nhà họ Hứa
Ủa anh hứa gì với em – Tui quay lại gãi đầu, cảm thấy hơi chột dạ
Tui nhớ hồi nãy có ai hứa là sẽ cõng tui đó hen? sao ai đó mau quên quá zạ ta! – Con bé nói mà cái mặt ngông nghênh xỉa xói tui thấy phát ghét!
Rồi nhớ rồi, leo lên – Tui khom người xuống chuẩn bị chờ cực hình giáng xuống lưng, lắng tai nghe từng bước chân bị nhé dẫm trên cát tiễn tới gần tui ngày càng 1 gần và phịch. 2 quả bưởi đập thẳng vào lưng
Coi bộ bé Nhi cũng ngang ngửa với bé Nhy cao chứ cũng ko thua kém gì.
Nhưng mà đc cái cũng thon thả nên dễ cõng hơn.
Cái lần cõng bé Nhi này thì khác hẳn với cõng bé Nhy cao. nếu như cõng bé Nhy cao như tui cõng 1 cô tiêu thư nhõng nhẽo cảm giác hơi e ngại thì khi tui cõng Bé Nhi như đang cõng 1 đứa con nít ấy, suốt buổi cứ trêu ghẹo tui trên lưng. ko có vấn đề ngại ngùng cả, đi đường bà con cô bé đi qua ai cũng cười làm tui thẹn muốn chết
Về gần đến nhà tui liền đứng thẳng người dậy tỏ vẻ ko muốn cõng nữa sợ mắc công tía má con bé thấy rồi nói này nọ
– Ơ sao ko cõng nữa – Bé Nhi nhõng nhẽo
– Thôi sắp tới nhà rồi đi tí có sao đâu – Tui nói đại cho qua chuyện
– Xí, người gì mà keo kiệt, rồi con bé cũng lon ton đi về
Về đến nhà cũng mệt lã cả người. Chào má bé Nhi rồi lên phòng lấy đồ đi tắm
Xong rồi cũng xuống nhà phụ má bé Nhi chẻ củi này nọ, làm mấy việc linh tinh, chung quy vận động phụ giúp gì đó cho đỡ chán. bé Nhi thì ở trong bếp nấu nướng đồ ăn.
Rồi cũng vô phòng mò cái điện thoại xem có biến gì không?
Mở ra thì thấy 1 đống tin nhắn của bé nhy cao, với chục cuộc gọi nhỡ. Khiếp làm gì lắm vậy trời, đại loại cũng là mấy tin nhắn hỏi thăm tự kỉ thôi. Tui cũng bấm số gọi lại: (nhạc chờ giờ tui vẫn nhớ cái bài Nếu thích em thì anh hãy nói ngộ ái nị ấy >”<! )
– Alo, bé Nhy hả, anh V đây
– Ờ anh V hả
– Ừa, chuyện gì mà nt cho anh lắm thế, còn cả gọi nhỡ nữa này
– Hic, anh đi đâu mà tối qua cho đến sáng giờ em gọi anh chả được gì vậy, nhắn tin cũng ko trả lời…Làm em cứ lo bị bọn nó (cái bọn bữa gặp hôm giao thừa) bắt cóc rồi chứ
– Hihi làm gì có người đẹp, ăn ở lương thiện như anh, ai nỡ bắt cóc
– Thấy ơn hông, mà anh đang ở đâu vậy?
– À anh đang ở dưới quê bé Nhi chơi!
– Ờ vậy hả – Giọng đang tươi tỉnh nghe đến đây tự nhiên xìu hẳn
– Sao thế, có gì buồn hả kể anh nghe coi
– À không, thôi anh đi chơi vui vẻ, rồi cúp máy cái rụp T_T
Mẹ mấy đứa con gái nào, sao tính nết nó khó hiểu quá nhỉ @@!
Chán cũng ko thèm buồn gọi lại. ở trên phòng nằm ngủ 1 tí, thì bé Nhi lên phòng gọi xuống ăn cơm cùng gia đình. còn có cả ku Đen cũng tới ăn cùng nữa (à quên kể các bác là bé Nhi còn có 1 người anh nữa, do lấy vợ khác tỉnh và ở rể tại quê vợ luôn, có về nhà 3 ngày tết thôi, mùng 4 tết là ổng về cùng với vợ ổng rồi) Lúc này nhìn thấy tui xuống mà nom bộ cái mặt thằng Đen nhìn tui mà chả vui tí nào. Mới có mấy tiếng mà trạng thái của nó thay đổi với tui nhanh ghê. CHắc cũng vì chuyện hồi trưa…Thôi kệ…
Vô bàn ăn, thì lúc này thằng Đen nó còn cay tôi hơn lúc đầu nữa…cũng tại vì…con bé Nhi cứ gắp thức ăn cho tui lia lịa…haiz ai được gái gắp đồ ăn cảm thấy hạnh phúc chứ tui thì rơi vô hoàn cảnh này chả muốn tẹo nào
Nhìn cả buổi cơm mà thằng Đen thiếu điếu lao vô xé xác tui ra ấy các bác ơnói chung là tui hiểu cảm giác GATO của nó mà ko tào nào giải thích cho nó hiểu được. Cho nên cuối buổi ăn cơm. tui mới tới sát bên nó mà nói nhỏ:
Đen ở đây biết chỗ nào mần chuột đồng ngon ko, lai rai với anh tí:
– Dạ, có đầy, anh đợi tí em về nhà lấy xe qua rước anh, nhớ mang nón nhé
Ừ – Xong tui thay đồ mang tiền đầy đủ rồi cũng xin phép tía má bé Nhi và bé Nhi đi chơi ngắm phố ở đây tí.
Ra ngõ đã thấy tiếng bô xe thằng Đen đang tới rồi, tui cũng cười giả lả với nó rồi leo lên xe…Đi trên đường tui cũng chỉ nói chuyện vu vơ linh tinh về cuộc sống ở đây thôi chứ chưa vô vấn đề chính được…còn nhiều điều muốn hỏi và nói với nó lắm…hy vọng sắp tới sẽ bộc bạch hết cùng nó…
Vô cái quán nhậu mang tên Má Năm má 6 gì đó chả nhớ rõ nữa. coi bộ chuột ở đây chất hơn chuột chỗ tui, to béo, mập mạp lắm, thế là gọi luôn 1 đĩa nướng xả ớt, đĩa chiên dòn, với cái lẩu chuột nữa. Đong cho 1 chai rượu 2 xị với cái ly nhỏ, cũng may nó ko vác ra cái ly cối là mệt.
Vài ly đầu 2 anh em cũng xã giao uống chay ko mồi, coi bộ thằng đen uống cũng ổn. Khi mồi màn bày ra, rượu cũng tu hết được 2 chai rồi, đến chai thứ 3 thì tui cũng bắt đầu vô vấn đề chính
– Ủa đen nè, nói thiệt anh nghe nhé, hồi chiều hình như em ko ưa anh phải ko?
– Dạ đâu có anh, anh có gì đâu mà em ko ưa – Nó cười huề
– Hì, chỗ anh em với nhau, anh bắt bài hết mà, nói nghe nè, anh ko có gì với Nhi đâu em cứ yên tâm, chỉ coi như em gái thôi à.
– Ủa vậy là anh chỉ coi út như em gái thôi hả
– Ừ, em đừng có nghĩ linh tinh, mà nói anh nghe, em thích cái út phải ko?
– Dạ…*gật đầu* – Rồi gãi tai gãi đầu ra vẻ bối rối ngại ngùng
– Kể anh nghe vế út tí coi anh ko rõ 2 đứa ntn với nhau nữa- Tui tò mò
– Dạ, út từ nhỏ trong xóm đã chơi với thân với em rồi, 2 đứa hồi nhỏ đi đâu cũng có nhau, quậy banh cả xóm ra…Hồi đó còn nhỏ thì em coi út như em gái, hay người bạn thân thôi, lớn tí xíu thì nhận ra đã thích út từ lúc nào ko hay rồi…rồi nó tiếp tục bộc bạch tâm sự thầm kín vế bé Nhi cho tui nghe
Hồi ấy, 2 đứa có làm chuyện gì sai mà bị tía bé út quoánh thì em đều chịu đòn dùm bé út, tất nhiên là ổng đâu có dám đánh em tại có phải con ổng đâu, vậy em cũng đứng ra xin ăn đòn hộ mới tếu – Rồi nó gãi đầu rồi cụng ly với tui.
Bé út nhìn bên ngoài hồn nhiên vậy thôi chứ bên trong yếu đuối lắm anh vượng à. tía má đánh chả bao giờ khóc đâu. Khi bị ăn đòn xong hay chạy qua tìm em rồi rúc đầu vô ngực em khóc lóc kể lể ấm ức lắm. ĐƯợc cái cũng mau cười mau khóc, mau nhớ cũng mau quên…nói chung kì cục lắm hihi
Nhớ có lần, có mấy thằng xóm trên nó hay tụ tập, bé Nhi đi đường tối về cùng với em thì bị tụi nó ghẹo. em liền lao ra đánh tui nó, rồi hậu quả nè cái vết xẹo ngay mí mắt nè anh thấy ko – Thằng bé chỉ vào cái xẹo bị mờ của nó.
Coi bộ em cũng hy sinh cho con bé quá hen? thế đã tỏ tình chưa?
– Haizzz có rồi anh, nhưng bé út vẫn chỉ coi em là anh trai thôi, bé út kêu là đang coi như anh rồi chuyện sang người yêu nó kì kì sao ấy ko thích nghi được, nên tốt nhất làm anh em vẫn vui hơn
– Rồi em… – Tui bỏ lưng câu nói
– Bé Nhi đã vậy thì biết sau được hả anh…Thôi thì thà được bên cạnh út thấy út vẫn yên ổn khỏe mạnh, em thấy cũng vui rồi…
Tui dang đinh nói sao ko kiếm mẹ con khác đi, người đâu mà si tình dữ vậy mà cũng ngại ko nên nói mắt công lại có cái chai rượu vào đầu
– Mà anh nè
– Sao em?
– Bé Nhi lên Biên Hòa sống có bị ai bắt nạt ko anh?
– Trời có anh làm gì có ai dám bắt nạt…hehe, có nó bắt nạt người ta thì có
– Vậy cũng đỡ, em chỉ sợ sống ở quê lâu, lên thành phố xa hoa với nhiều loại con người, ko rõ tốt xấu, rồi lại làm tổn thương bé út nữa rồi làm út xa đọa thôi, từ ngày út lên Tp, ngày nào em cũng hơi lo lo cho út
– Hi, ko sao đâu em, bé Nhi nhìn vậy chứ cũng ngoan lắm – Nói vậy thôi chứ thực sự tự nhiên cảm thấy trong lòng nó hơi chột dạ và áy náy với lương tâm.
Ăn nhậu với nó 1 tí, tâm sự về nhiều thứ nữa mà ko nhớ rõ nữa…rồi 2 anh em cũng chở nhau đi uống cafe 1 chập đến cỡ 11h tối mới mò về…
Ở quê đúng khác, chạy đến đâu chó nó sủa ầm ĩ, 1 con sủa là cả đám chó trong xóm nó cũng sủa theo…Giờ tui mới hiểu tại sao trên mạng nó hay chửi nhau là chó hùa >”<!…
Về tới nhà, thấy tía bé Nhi đang ngồi lai rai 1 mình trước hiên nhà cũng chào ổng tiếng hỏi thăm linh tinh trễ rồi sao chưa ngủ mai còn mần rồi xin đi vô nghỉ tại cũng mới làm tí với thằng Đen rồi. mà công nhận cái thể loại ngồi 1 mình uống tui thề tao ko làm được…trừ khi thật buồn đau khổ bế tắc con mẹ gì đó thì tui mới làm vậy thui. chắc tía bé Nhi thuộc cái dòng uống ghiền cmnr
Vô nhà giờ cũng trễ, mà nói thật ở đây ban đêm cũng âm u lắm các bác ợ
Mò mẫm lên phòng, rồi nhắn tin vớ vẩn cho bé Nhy rồi cũng suy nghĩ về chuyện hồi chuyện, lỡ hứa cho bé Nhi 1 cơ hội nhưng thực sự ko phải là 1 cơ hội để tui và bé Nhi tới nhau…mà là…1 CƠ HỘI LÀM LẠI CUỘC ĐỜI…
Tui đang suy nghĩ cách nào đó giúp em dứt hẳn chân ra cái con đường này. Vì quả thật ở tận đáy lòng tui với bé Nhi chỉ là lòng thương hại của 1 cô bé bị tổn thương thôi. Chứ ko phải là tình cảm rung động của trai gái, mong các bác hiểu…1 hồi tầm 12h cũng chìm vào giấc ngủ
Bước sang ngày thứ 3, cũng là ngày cuối tui ở đây
Sáng sớm 4h sáng mà gà nó thi nhau gáy inh ỏi rồi. Nghe mà nhức cả đầu
Cố nhắm nghiền đôi mắt để vỗ về giấc ngủmãi hồi sau cũng ngủ lúc nào ko hay…đến khoảng gần 7h30 thì phải…Thì cũng ko ngủ đc nữa
Thức dậy rửa mặt đánh răng đã thấy bé Nhi bưng lên tô banh canh cua to chà bá mời ăn sáng rồi ăn tô này xong chắc no tới chiều
Xong thì có ra mấy cái vườn chơi với bé Nhi, tui cứ sợ con bé nó mà hỏi, cho nó cơ hội gì thì chết mẹ…bé Nhi thì cứ nghĩ tui sẽ cho bé cơ hội yêu nhi, nhưng tui thì đang nghĩ cách cho em nó làm lại cuộc đời…mà còn chưa ra.
Đi chơi linh tinh đến trưa thì về nhà ăn cơm. Trưa hôm đó, tui có tâm sự nhiều với má bé Nhi, má cũng thích tui, cũng nhắn nhủ gửi gắm bé Nhi trên đó chăm sóc bảo ban. Tui cũng xin phép là chiều này về, mà xin về công nhận khó thiệt họ cứ níu kéo cứ y như mình về là cả cái làng này bị diệt chủng ấy mùi mẫn lắm…Tui cũng lấy xe chạy ra đầm tôm thăm thằng Đen 1 xíu nói chuyện với nó. Hôm nay có vẻ sau khi đc tui đả thông tư tưởng chính trị về đường lối phát triển của đảng Cộng sảng của Mac- Lenin cho nó nên coi bộ nó cũng gần gũi lại với tui như bữa đầu. 2 anh em cũng tâm sự, khuyên nó ráng làm lụng này nọ, có dịp rảnh lên biên hòa thăm Nhi thì ghé tui nhậu phát. nó cũng nhờ tui trông nom bé Nhi “hộ” nó. Coi bộ thằng này cũng thương con nhỏ này thật mà tội thằng bé số con rệp quá…ko hợp khẩu vị bé Nhi…
Đến chiều ăn bữa cơm gia định thân mật với cả nhà bé Nhi. Tui soạn hành lý lại rồi rời Cà Mau về biên hòa…bé Nhi thì ở lại quê. qua rằm tháng riêng, Nhi mới lên lại Biên Hòa
Chap 27:
Chạy từ Cà Mau về Biên Hòa xem vậy mà khá chua chát, cũng ráng chạy đến cần thơ cũng gần 12h rồi tấp vào nhà nghỉ ngủ…rồi tới sáng mới về lại…Đến trưa thì về tới nhà rồi nhắn tin cho Nhi biết cho con bé yên tâm.
Về tới nhà rã rời như 1 chiến sĩ sau khi chiến trường Campuchia về mà hổng ai mừng rỡ hơn chơn thì ra là 3 bà chị với má tui đang sát phạt tiến lên với nhau.
Chả thèm quan tâm thằng con zai, thằng em yêu quý của các bả mới về chỉ ờ cái xong lại tiếp tục tập trung vào chuyên môn, mà nói tí về gia đình tui. Thiệt tui không hiểu sao cái ông tổ trưởng khu phố có trao nhầm tấm bằng Gia Đình Văn Hóa cho nhà tui vì thành tích của khu phố ko nữa. Nhóm máu của cả gia đình tui chắc thuộc nhóm máu Đỏ đen chứ ko phải nhóm O, A, B, C, D như bình thường đâu các bác ợ
Hồi ông già tui còn sống, thì ông máu đá gà lắm, có thời gian cả nhà mất ngủ vì cái đám gà ông già tui nuôi sau vườn, chủ yếu nuôi bán, ông có tay nghề nuôi gà lắm, anh H cũng học nuôi gà từ ông già tui. Nhưng do chính quyền truy quét dữ quá, nên cũng không dám nuôi nhiều như trước, chỉ mang đi đá là nhiều, về sau khi sức khỏe hơi yếu yếu thì ổng nuôi gà độ chỉ yếu là thú vui khi về già chứ không còn sức vác đi đá như xưa, bà già tui ngoài cái nghề nấu rượu gia truyền cùng với ông già tui và bán tạp hóa (trá hình thôi) thì bả còn ghi phơ cho các con đề ăn huê hồng từ chủ đề (và đó cũng là lý do tui không dám public địa chỉ nhà tui cho các bác biết), còn 3 bà chị kìa, thì bà khoái chơi bài tứ sắc, bà thì tiến lên, bà thì phỏm, binh linh tinh còn tui chỉ khoái cá độ đá banh như các bác đã biết đấy
Nói chung mỗi nhà 1 cảnh tui phận cũng làm con nên mấy cái thú vui của đời của họ tui cũng không xía vô, miễn đừng có lậm quá phá gia bại sản là đc rồi…
Đúng là khi đi đâu đó xa xôi rồi sau đó trở lại căn nhà mà ta sinh sống thường có cảm giác rất yên bình và thoải mái, hôm qua vẫn còn thiếu ngủ nên giờ ngủ bù tí cho lại sức. Mà bật mí với các bác 1 câu là tui bị dính phải căn bệnh ngủ lang các bác ạ, có nghĩa là ngủ ở mấy nơi khác, tui thường khó thích nghi lắm, phải trằn trọc mãi mới ngủ được chứ trở về lại cái giường của tui, cái gối đầu ấy, cái gối ôm ấy, kê đầu 1 phát là thăng liền.
Đến chiều thì dậy ăn cơm. Mà tết nhất nói thật tui ngại ăn cơm nhà lắm, quanh đi quẩn lại cũng Hột vịt kho tàu, 1 nồi khổ qua nhồi thịt chà bá, ko thì cũng 1 xấp bánh tráng quấn rau với thịt heo luột chấm mắm…Nhìn ngớn ngớn quá không nuốt nổi nên thôi mà nhà tui mấy ngày hậu tết thì ăn cơm linh tinh lắm, ai hứng thì vác tô ra đơm cơm ăn thôi chứ ko có chờ nhau. Bèn nhớ đến bé Nhy, nên tui móc điện thoại ra bấm số bé Nhy…
– Alo, cho hỏi đây có phải là số đt của ca sĩ yến Nhi em gái Yến trang không thế?
– Nhầm rồi, đây là số Bảo Nhi(y) anh gì ấy ơi – Con bé hiểu ý ghẹo lại
– Ờ thế thôi nhé, sry làm phiền, anh cúp máy – Giả vờ giận dỗi
– Ấy khoan, hihi, ghẹo tí đó mà, anh về Biên Hòa chưa?
– Anh về rồi, mà đang đói quá, tính đi ăn 1 mình, mà sợ buồn nên chưa biết rủ ai đi cùng đây – Tui giả đò khích con bé
– Em rảnh nè, hihihi, ghẹo em quài, cho em đi zới, em cũng chưa ăn gì?
– Đùa chứ, em thay đồ đi, tí anh ghé, mà make up vừa vừa thôi nha, làm quá nhìn muốn…
– Muốn gì?
– Muốn ói… – Rồi vậy cúp máy đặng còn khỏi nghe con bé nó rủa…
Tắm rửa vệ sinh chym cò sạch sẽ, dắt chiến jupiter thần thánh chính chủ, nhiên liêu đầy bình, 2 kính chiếu hậu đầy đủ mới được rửa sau chuyến đi Cà Mau ký sự về thẳng tiến đến nhà bé Nhy
Vừa đến cửa đã thấy con bé ngồi trên cái ghế dựa rồi, chơi nguyên cái váy trắng màu mè hoa lá hẹ, đội thêm cái nón rộng vành…Thật ko khác nào con nhà tiểu thư…Đúng là 2 con bé Nhi này tuy trùng tên nhưng quả thật tính cách đến gu ăn mặc đều hoàn toàn khác nhau, nếu bé Nhi với tính cách khó hiểu, pha chút tinh nghịch và ăn mặc có phần gợi cảm sexy thì bé Nhy này tính tình có vẻ nết na thùy mị, dễ thông cảm cho người khác và ăn mặc có phần sang trọng chau chuốt kỹ lưỡng từng bộ phận lắm.
Vừa thấy tui con bé đã lon ton đi tới…giờ mới để ý thêm cái guốc cao gót nữa có nhất phải dìm tui cỡ đó không? đã cao rồi còn làm vậy nữa
Tui mới hỏi:
– Ủa ko hôm nay ko thích đi SH hả?
– Xe nào mà hổng được, thích hông, dắt xe vô nhà đi, lấy xe em mà đi – con bé phồng má lên mà đối đáp…riết 2 con này đi với tui riết rồi lờn mặt, toàn học mấy cái tính bố láo…từ tui
Hơi quê quê mới bồi thêm phát nữa:
– Ủa mà nón bảo hiểm đâu, đội cái nón rộng vành vậy hổng sợ hugo nó vịn à
– Ủa hugo là ai – mặt con bé bơ ra
– Là mấy anh chiến sĩ công an giao thông bán mặt cho đất bán lưng cho trời vì dân vì nước đó em – tui ghẹo
– À, anh mô tả nghe mắc cười quá, hihi, hổng sao đâu, anh cứ chạy đi, ông nào thôỉ… em lo cho!!!
– Đừng có xạo nha má, em lo khóc thì có!
– Ơ thật mà, hổng có khóc đâu, phone cho ba em cái là ok hehe
Mẹ, gia đình con bé Nhy cao này chắc lại con ông cháu cha cmnr – Tui thầm nghĩ về thôi đôi có cái vấn đề này nữa tới đó xem nó gọi bác Nhanh hay bác Chậm, rồi kiu con bé lên xe.
Lần này leo lên xe, bé Nhy ngồi kiểu nghiêng 1 bên, 2 chân chéo lên nhau (tại mặc váy mà), 1 tay gác lên đầu gối để chặn cái váy khỏi bay 1 tay ôm eo tui. Đi đường người ta toàn dòm tui…à ko…toàn dòm bé Nhy thì đúng hơn…chắc ai cũng nhỉ 2 đứa tui là tình nhân thì phải. ___.!
Hôm nay thấy tui, hình như con bé nó mừng như chúa sống lại phải, lúc nào cũng cười, rồi cứ kể lể mấy ngày qua, làm gì, ăn gì, rồi không có ai đi chơi rầu thúi ruột. Rồi con bé cũng hỏi thăm bé Nhi này nọ linh tinh qua loa. Hồi sau tui hỏi bé Nhy:
– Hôm nay muốn ăn cái gì người đẹp? mà cái gì ăn cho no nó xíu nhé, đói lắm rồi đới.
– Hihi, hay đi ăn chả lụi đi, lâu quá em chưa ăn…
– Ừa, vậy cũng được, sẵn sàng người đẹp…
Kể sơ cho các bác món chả lụi này, hình như món này ngoài 1 số tỉnh ở miền Trung có ra thì ở cái miền nam này tui chưa thấy có ai bán, ngoài Biên Hòa chỗ tui, mà ở Biên hòa cũng chỉ có 1 con phố nó bán thôi chứ nơi khác nó cũng chả bán. Nếu ai có dịp ghé Biên Hòa hãy thử thưởng thức cái món ăn dân dã này. Nó thuộc 1 trong nhiều món ăn vặt có thể “no”. Hiện ở Biên Hòa thì các bác có thể tìm ghé ở Bửu Long, nếu đi từ Bình Dương sang, vừa qua Cầu Mới thì các bác quẹo trái…đi khoảng 2km, cứ ngó về bên tay phải sẽ khắc thấy 2, 3 quán. Món ăn có lẽ vì không được phổ biến rộng ra các tỉnh khác, 1 phần là vì gia truyền, có nhiều nơi nó cũng tập tọe làm bán nhưng thực sự ăn cho ra gì và phần thứ 2 là làm cái này rất tốn thời gian, lặt vặt lắm nên đa số vô ăn mấy quấn chỗ này toàn con cháu trong gia đình bu vô phụ người nướng, người gói nhân, người chạy bàn, người trong xe, người lặt rau tỉa bánh tráng…khách ra vô lườm lượp, ăn thì biết nó được làm từ lớp vỏ bánh tráng phơi sương mềm dẽo, được gấp gọn gàng bằng 2 đốt tay, bên trong có nhân gồm thịt heo xay nhuyễn, tôm, rồi người ta xiên nó qua 1 cái cây rồi nướng lên phết mỡ heo cho chín đều, 1 phần chả lùi hiện tại là 12 ngàn (1 người có thể ăn 2 phần là ứt hự). Khi ăn, dùng phần bánh tráng đã được phơi sương được cắt tỉa bằng hình vuông cho rau sống dưa leo, xoài, rau răm, bỏ 2 miếng chả lui vô rồi cuộn lại như gói cuốn… và chấm với nước chấm đặc trưng, cay cay, ngọt ngọt, hơi mằn mặn… nói chung là khẩu vị đặc trưng của người miền Nam.
2 đứa bào như chiến hạm, công nhận con này ăn cũng ác chiến. Hai đứa chiến đấu gần 7 phần mà không xi nhê, bem hết gần cả 5, 6 đĩa rau của người ta…
Ăn xong con bé rủ đi uống sinh tố ngoài bờ kè, thôi thì cũng chiều lòng thấy có vẻ vui vui làm tui cũng thích lây. Tự nhiên thích cái nụ cười tươi của bé Nhy, nếu bé Nhi nhà ta mang nụ cười khúc khích nhí nhảnh, thì bé Nhy này lại mang nụ cười mỉm lộ rõ 2 cái núm đồng tiền xinh xắn với đôi môi chúm chím. Cũng vác xe chạy ra bờ kè, mà mắt cứ phải địa hugo xem nó cứ đứng đường không. Thà tránh còn hơn, chứ không có rảnh mà mong gặp đó để con bé Nhy test. Đến nơi tui lo cất xe, để bé Nhi gọi nước, rồi ra ngồi, 2 đứa nói chuyện linh tinh từ trên trời dưới đất.
Đang nói chuyện ngon lành, chợt bé Nhy khựng lại. Tui cũng thấy là lạ nên tui quay mặt ra đường thì…gặp ngay thằng bồ cũ bé Nhi chạy quá dừng lại nhìn 2 đứa tui chằm chằm. Xong rồi đề máy chạy cái èo…Bé Nhy chợt quay qua kêu tui:
– Thôi về đi anh, em nghi có điều không lành.
Tui quay qua cười:
– Trời có gì đâu, nó có làm gì đâu mà sợ chỉ là chạy ngang qua thôi mà (và thật sự thì đến bây giờ tui vẫn còn hối hận vì ko nghe lời bé Nhy…)
Bé Nhy bây giờ nói chuyện với tui mà cứ dè chừng dòm ra đường, xong rồi lại đưa mắt nói chuyện với tui, tui cứ cố trấn an con bé là có gì đâu phải sợ, chỗ này đông người mà. Mà chắc nó cũng không thù dai đâu rồi 2 đứa nói chuyện luyên thuyên trên trời dưới đất tiếp… Uống hết sinh tố, mua thêm cả cá viên chiên, nhai hết cả 2 cái tẩy, 2 đứa tui tính tiền ra về. Do hồi nãy tui chầu chả lụi tui trả rồi, nên chầu này bé Nhy dành trả, tui tính trả luôn mà con bé không cho. Cũng thích cái cách chơi con bé này. Tui để con bé tính tiền tui tranh thủ băng qua bên kia lấy xe trước… Đang lon ton băng qua bên kia, tới chiếc xe, tay đút vào túi móc chìa khóa ra thì tui nghe tiếng xe máy nẹt bô từ đầu ập tới, 3 thằng từ đầu ập tới bất tự cầm ống típ từ phía sau lao tới tui. Lúc ấy tui chỉ kịp nhớ bị bọn nó phang 1 phát đầu tiên ngay bả vai, phát thứ 2 ngay lưng và phát cuối là ngay đầu tui…rồi bắt đầu cảm thấy choáng voáng đầu óc rồi tui gục xuống tại chỗ…chỉ vỏn vẹn nghe những tiếng chửi thề của bọn nó lấn át tiếng hét của bé Nhi đang gào bên kia đường…rồi chìm vào cơn bất tỉnh lúc nào chả hay…
Chap 28:
Sau khi dần dần mở chầm chậm đôi mắt ra là tui đã cảm nhận được dàn âm thanh hifi của mấy bà chị và bà già của tui vang lên rồi…nhưng vẫn nghe đâu đó tiếng khóc của ai đó…Khi mở hẳn đôi mắt 1 cách mệt mỏi giờ tui mới thấy rõ mọi người đang vây quanh tui trong cái phòng hồi sức. bà già thì cứ mừng rối rít lên hỏi tui tùm lum, tui chỉ biết nhăn mặt mà gật đầu đại chứ cho muốn nói gì vì thật sự cũng đếu biết gì để nói gì bây giờ…chỉ thều thảo là con ổn không sao đâu. bây giờ mới để ý ngó ra ngoài là 1 ben xóm tui nó đang đứng ở ngoài nhưng tui vẫn nhìn ra cái dáng người cao cao của bé Nhy đang khóc tỏ vẻ mừng rỡ lắm. Giờ mới nhìn lại thấy rõ đầu tui đã băng bó tùm lum, 1 bên vai trái bị chém khâu 9 mũi, và bầm dập 1 số bộ phận mà tui cũng chả hiểu vì sao lại có.
bỗng nghe tiếng cằn nhằn quen thuộc của bà già tui:
– Mồ tổ nhà mày, ra đường chơi quậy phá cho cố vào, rồi bị bọn nào nó đánh cho hên cho mày là có con bé kia ( rồi bà già tui chỉ tay về phía bé nhy, tui nhìn qua mà thấy con bé cúi gầm mặt xuống có vẻ ngại ngùng ân hận gì đó) không là ngáp rồi đó, thằng con trời đánh thánh vật…
Thiệt là lúc này ko có sức cãi chứ tui có quậy phá gì đâu, bị thọt oan mà.
– Thôi má, nó mới tỉnh làm 1 tràng vậy, nó ngáp thật luôn đấy – Giọng bà chị 2 trìu mến bào chưa cho tui
Cả nhà tui thì có bà chị 2 là thương tui nhất từ nhỏ đến giờ, quen được con nào cũng nhờ bà test rồi tư vấn hết ấy )
– Chị 2 nói đúng rồi đấy má, suốt ngày cằn nhằn con cái, mà mày cũng liệu hồn đấy, nhà có mỗi mày con trai, có chuyện gì má mình đẻ ko kịp đâu
Nói đến đây cả phòng ôm bụng cườicòn tui phải nín cười tại vì cười là cái đầu nó rung rung lại ảnh hưởng đến vết thương. bà chị 3 tui là thế, có cái tật nhây y hệt tui, bà già tui liền cốc đầu con chị 3 vì cái tội ăn nói lanh chanh.
Nói thiệt trừ ông già tui trầm tính ra thôi chứ cả nhà tui mà tụ tập ở đâu là như cái chợ ở đó, suốt ngày cãi nhau ghẹo nhau từ mẹ đến con…
Lúc này bà già kêu mấy bà chị rút ra, để mấy thằng xóm tui vô thăm. Nó đợi nãy giờ ở ngoài.
Chưa chi đã thấy anh T ( anh này các bác nào chưa biết rõ cứ tạm hiểu là anh đại trong xóm tui được rồi) bước tới hỏi thăm, 1 đám lu bu phía sau. Chỉ có bé Nhy là ngồi trên ghế với con đôi mắt. anh H cùng với mấy thằng khác bắt đầu hỏi thăm sức khỏe linh tinh, mà cái đó chỉ là phụ, cái vấn đề chính tui biết rõ là tụi bạn tui muốn hỏi là thằng nào đã chơi tui thôi…
Anh T mới hỏi:
– Mày làm cái lồn gì mà bị chơi lén vậy, tính mày trong xóm tao thấy lành lắm mà V?
– Trời, cũng biết em bị chơi lén nữa hả?
– Tao chơi với mày từ nhỏ chả lẽ không biết, nó chơi mày trực diện thì không đời nào mày bị đến nỗi này đâu? đ* mẹ nó, nói tao nghe, nó là thằng cù l^`n nào vậy??? mày làm gì nó mà là xả mày?
– Tui mới im lặng ( ko muốn nói vì thằng đó là bạn trai cũ của bé Nhy, tui ko muốn làm bé nhy khó xử) nên mới nhìn qua bé Nhy…
Bé Nhy liền bước tới nói:
Thằng đó là bồ cũ của em đó anh. Vì đi với em mà thằng chó đó nó ghen mà chém anh V. Nếu cần thiết, các anh đi với em, em chỉ nhà thằng đó cho.
lúc này tui cũng hơi bất ngờ là bé Nhy lại đối xử với thằng kia như vậy, chắc con bé dứt tình với nó thật rồi
– Anh T mới nói:
– À ra vậy, đụ mẹ thằng nhóc ác, thôi em cho anh số điện thoại đi, tối anh sẽ gọi em. Giờ em ở đây chăm sóc nó đi. Bọn anh đi nhậu cái. Tối có sức mà “làm việc”…
Bỏ lại bé Nhy ở lại, đám xóm tui kéo đi
Bé Nhy giờ cứ cầm cái tay, rồi mân mê linh tinh rồi khóc
em xin lỗi anh, vì em mà anh lại như vậy… – Nước mắt nước mũi lấm tấm rớt ra nhìn con bé còn tội nghiệp hơn cả tui nữa
– Thôi, làm gì mà khóc dữ vậy – Tui thều thào nói, em khóc nhìn em xấu quá gái ơi, tui ráng ghẹo cho con bé đỡ nín
– Dạ, vậy em không khóc nữa
– Mà sao hồi nãy lại nói vậy với tụi bạn anh. Em ko sợ… – Tui bỏ lửng câu nói
– Sợ gì anh, em còn gì với nó nữa đâu, em thiệt ko ngờ nó lại đối xử với anh như vậy. cũng tại em mà anh vầy – Vẫn ngâm cái điệp khúc tôi có tội =. =!
– Thôi đừng vậy nữa, dù gì thì anh cũng bị dính chưởng rồi, trách móc gì nữa.
Mà lúc đó có em ở đó, kể anh nghe lại đầu đuôi lúc đó xem, thực sự lúc đó anh bị nó phang vào đầu là anh xụi lơ rồi chả biết gì nữa, mở mắt ra cứ tưởng thăng lên rồi chứ
– Cái anh này, tui nói xúi quẩy ko hà, hic hic giờ nghĩ lại lúc đó, em vẫn còn sợ đây nè
– Sao kể anh nghe coi, vòng vo quá
– Là vậy nè, lúc anh bước qua bên đường lấy xe, lúc đó em đang đưa tiền trả, nhìn qua bên kia thì thấy 3 chiếc nó tấp tới chỗ anh. thằng Cường (bồ bé Nhy) cầm con dao nó lao xuống cùng 2 thằng nữa nó cầm ống típ phang và chém anh túi bụi, anh sợ quá, vội lao ra giữa đường hét mọi người tới cứu anh. Lúc đầu họ còn bỡ ngỡ quá chưa biết chuyện gì. vẫn chỉ hóng chứ chưa làm gì bọn nó cả, đến 1 hồi thấy anh gục xuống rồi, em mới xanh cả mặt, gào to ơi là to, người ta mới bắt đầu lao tới, thì nó chém anh 1 phát nữa rồi nhanh chóng nhảy lên xe. có mấy người dí theo mà không kịp, tại vì nó làm nhanh quá. Thực sự khi thấy anh bất tỉnh, em sợ lắm, khóc tùm lum tà la, rồi em nhờ mấy anh gần đó chở anh đi bệnh viện tỉnh. hên cũng may là bệnh viện cũng gần đó.
– Rồi sao nữa…
Lúc đưa anh lên cái xe wave do 2 anh trai kia em nhờ đưa bệnh viện, em cũng nhanh lấy cái điện thoại của anh. rồi khi đưa đến bệnh viện cấp cứu. Thì khi chờ, em mở danh bạ ra rồi mò số đt của ai, em gọi hết người đó lên đây
– Rồi sao nữa – Tui hỏi – Thì chưa đầy 15′ gia đình anh em chưa thấy ai lên mà thấy nguyên 1 đám hồi nãy bạn anh đó. khiếp quá, cứ y như cảnh sát 113 đấy, chưa gì mà gọi cả cả chục thằng lên, mà cho em hỏi cái anh hồi nãy nói chuyện với em trong danh bạ của anh lưu là đại ca T đúng ko?
– Ừ ổng đó
– Hèn gì, lúc em gọi, câu đầu tiên hỏi em là?
thằng V có bị sao ko gái?
câu 2 là đang ở đâu? rồi ông cúp mặt lãng xẹt, mà đầu bên kia ổng la lớn lắm mà sao anh lại quen với mấy người giang hồ đó vậy, người gì đâu mà xăm trổ tùm lum tay chân
– Trời, xóm anh ko đó, nhìn vậy thôi chứ bình thường tụi nó vui tính lắm.
vậy nãy ở ngoài đợi có thằng nào trêu ko?
– Dạ ko anh, mấy ảnh hỏi em bạn thằng V hả, em ừ, rồi mày ảnh đứng ở ngoài đợi anh thôi…
– Mà thằng Cường bình thường nó giang hồ lắm hả em.
– Em cũng ko biết nữa, lúc quen thì thấy nó hiền lắm…rồi càng ngày nó càng đổi nết…Rồi đến giờ thì em ko nhận ra là nó ai luôn
(đến khúc này thì tui lại càng ngày thấy càng thằng buồi này lại giống y hệt bồ cũ con bé Nhi nhà ta, sao bọn con trai bây giờ nó phũ vậy trời, ko ăn đc toàn đạp đổ, xl nếu có 1 số bác nào thấy nhột chứ tui nghĩ vậy thiệt đó, chia tay rồi thì thôi mẹ đi, toàn làm mấy cái việc đàn bà ko à )
– Haizz thôi đừng có kể nữa, anh sắp ói máu chết rồi đây. nghĩ thấy tức thay cho cả em. hên mà ko như…
– Như gì hả anh – Con bé tò mò
– À không có gì ( xém nữa là tui lộ ra cái bí mật của bé Nhi) mà sáng giờ em ko về nhà hả?
– Dạ, em ở đây cùng với má anh cả đêm, mà yên tâm, em gọi về nhà rồi, nhà em cũng gần đây chứ đâu có xa. Mà anh yên tâm nằm viện đi. Mấy tiền viện phí em trả từ đêm qua hết rồi.
– Cái gì?, em trả làm gì? – Tui dãy nảy
– Hihi, có gì đâu mà anh làm thấy ghê quá vậy, có bao nhiêu đâu, em nheo mắt cười hì hì…
– Mà anh đói chưa, em lấy cháo cho anh ăn nhé?- Rồi con bé gỡ bịch cháo hoa để phía trên giường bệnh
– Ừ, cũng hơi hơi, mà đâu ra có mà hay vậy?
– Em mua từ sáng rồi…hic…ko bít nó nguội chưa nữa, mắt con bé bỗng xìu xuống khi thấy cái bịch cháo hoa nguội ngắt nguội ngơ…tui thấy vậy cũng ko nỡ phụ lòng tốt quá mức của con bé 1 cách quá đáng
– Không sao đâu em đổ vô cái tô nhựa đi, anh ăn sau chả đc
Rồi con bé trút cháo ra đút cho tui ăn. rồi 2 đứa có nói chuyện linh tinh 1 chút thì thấy con bé cũng đuối đuối vì thức khuya rồi
– Mà thôi, mắt em xưng húp lên vì thức đêm với khóc rồi đó, thôi em về nhà ngủ tí đi. Tối còn đi với tụi anh T rồi còn kể lại cho anh và các bác nghe nữa anh cũng muốn nghỉ tí
– Dạ, thôi anh nghỉ tí đi, em về đây, tối em lại ghé…
Chap 29:
Thực sự thú thật với các bạn là ngoài việc giúp tui có thể việc mạch lạc câu truyện này mà có thể viết những mẩu đối thoại hay các tình huống và sự việc đã xảy từ bé Nhi hỗ trợ thông tin mỗi khi tui không nhớ rõ. Thì ngoài ra còn có anh T nữa, cũng hơi ngại khi đến khúc này quả thật tui cũng ko nhớ rõ cho lắm bởi vì tui ko có chứng kiến lúc đó mà chỉ có 2 người là bé Nhy với anh T, cho nên tối qua mới rủ ổng đi cafe, rồi vòng vo lảm nhảm 1 hồi tui cũng cố kéo câu truyện về thằng Cường để cho ổng review lại. Sau 1 hồi ôn lại chuyện xưa thì rút cuộc cũng tường tận.
Bây giờ để tiện các bạn có thể mường tượng ra cái ngữ cảnh hôm đó, tui xin phép được kể lại với lời văn là 1 trong những người chứng kiến lúc đó, danh xưng sẽ khác nhé. Bởi vì lúc ấy tui đang băng bó chằng chịt ở bệnh viện
Kể 1 tí lại về anh T cho các bác biết, Cái khoảng thời gian này có thể nói là quãng huy hoàng nhất của anh T, lúc này ở biên Hòa thì rộ lên 2 băng đảng khét tiếng và cũng khá ghét nhau vì giành địa bàn là Băng của Hưng Vườn Điều và Băng của Long Thanh nguồn thu chính của 2 băng này theo lời anh T kể mà tui biết đa phần là Sòng bạc, Nếu Long Thanh lấy địa bàn chính của mình ở Hố nai và các khu vực lân cận đó thì Hưng Vườn Điều quản lý các khu vực như Amatar, Tân Hiệp, Tân hòa và nội thành Biên Hòa. chính vì thu nhập từ bài bạc nên cần số lượng tay chân bảo kê khá là nhiều, 1 phần là quản lý xòng, quản lý khách hàng tiềm năng và thể loại bá dơ các kiểu và thứ 2 là bảo vệ địa bàn. Lúc ấy thì anh T tui thì đi theo anh Long Thanh bảo kê. Thỉnh thoảng thì đi chém mướn đòi nợ thuê đơn cử có nghe kể anh từng đc gài vô mấy cái sòng bài của tụi băng bên kia để phá rồi đánh nhau bên đó gây động để tụi nó khỏi làm ăn. Nói chung nói sơ sơ cho các bác tạm hiểu anh T từng là người như thế nào. Chứ bây giờ mấy ông cầm đầu vào khám, băng nhóm đa phần giải tán, hoặc hoạt động chìm chứ ko có hổ báo lồng lộn như xưa. Kể cho các bác biết thu nhập của 1 thằng giang hồ nó như thế nào luôn. có lần anh T kể, được giao cùng với mấy thằng khác tổ chức gây sòng ở sau nhà thờ Hà nội, công việc anh chỉ cần ngồi trên Sa lông, ngắm tụi nó lắc bầu cua, thằng nào bố láo tả bậy bạ mà ko có tiền là túm cổ vô trong phòng có đội ngũ làm việc riêng. nói chung là quản lý cho các sòng nó trôi chảy ko có bát nháo. kẻ lắc cũng đều tay mà người chơi cũng yên tâm ko bị dựt, tại nếu chơi ở đây mà đóng tiền xâu đoàng hoàng thì thằng nào bá láp tả bậy ko có tiền trả thì sẽ được đền, còn số phận thằng đó thì các bác tự xác định nhé thì ngày cũng có 500k ~ 1 củ mỗi người
Anh T được cái, ngoài tay chân ra, ảnh còn có cái đầu. Phương trâm của anh là biết dừng đúng lúc, ko lậm vô quá sâu, rút chân ra kịp, ko thì giờ hàng thánh chắc anh em tui cũng góp gạo đi thăm ổng rồi. mà hồi đó tuy ổng toàn chơi với anh đại của đất biên hòa, nhưng ko bao giờ từ bỏ hay ngoảnh mặc với tụi xóm tui. Nhưng cũng ko cho thằng nào gia nhập theo ổng hết vì sợ nhúng tràm rồi thì kết cục cũng là bóc lịch ăn cơm với rễ rau muống chan nước muối thôi Thôi nói vậy thôi. chứ giờ thì ổng tu rồi chỉ còn lại những vết hình xăm ngày xưa để lại làm dấu tích thôi
Nếu có bác nào nằm vùng mà nghe tui kể nhận ra anh T thì bé bé cái mồm lại cái nhé
Kể từ lúc về khỏi bệnh viện, anh T kéo cả đám bọn xóm vô quán cháo lòng tiết canh mỗi thằng lai rai vài xị xong thì ai về nhà nấy. Tối 6h tập trung trước xóm rồi kéo nhau đi uống cafe đến tầm 7h thì anh T bấm số điện thoại gọi Nhy:
– Alo em là Nhy hả?
– Dạ vâng ai vậy ạ?
– À anh là anh của thằng V hồi sáng có kêu em làm thổ địa giúp anh cái địa chỉ thằng dân chơi kia ấy em!
– À anh T đó hả
– Ừ em, bây giờ anh nói này, cũng ko cần em chỉ nhà nó đâu. Giờ em khéo mồm tí, gọi nó ra uống cafe bịa lí do gì đó để nó đi đi, rồi nhắn tin cho anh biết cái địa điểm. uống xong rồi em về, việc còn lại để cho anh
– Vậy thôi hả anh
– Ừ làm vậy, đỡ liên quan tới em
– Dạ vâng…vậy để em thử
(khúc này thì tui nghe bé Nhy kể lại )
Bé nhy lập tức bấm số gọi thằng Cường:
– Alo
– Sao có gì ko người đẹp?
– Sao anh lại làm thế?
– Tui làm cái gì?
– Anh còn chối nữa hả? rõ ràng hôm qua em thấy anh đánh anh V mà
– Ủa tui đánh ai kệ tui, liên quan gì tới cô, bộ tui đánh bồ cô cô tức hả?
– Anh ơi ko phải là bồ tui, anh đừng có nói cái giọng đểu đó nha? với lại tui với anh còn gì nữa đâu, sao anh cứ ám tui hoài vậy?
– Kệ tôi, có ảnh hưởng gì ko?
– Giờ anh muốn sao mới để tui yên đi
– … – Thằng Cường im lặng 1 hồi rồi nói
em à, em cho anh 1 cơ hội làm lại đi, anh hối hận vì đã chia tay em lắm, vì vẫn còn yêu em nên anh ko muốn bất cứ thằng con trai ở bên cạnh em…blah blah…
– Giờ tui nói anh nghe nha, bây giờ nói chuyện qua điện thoại ko giải quyết được cái gì đâu. sóng nó chập chờn lắm chả nghe rõ câu đc câu mất ko à. Giờ anh đang ở đâu vậy? ghé nhé em, rồi ra quán nước nói chuyện, em muốn tối nay giải quyết cái cuộc tình này đi, chứ em mệt mỏi lắm rồi
– Vậy em đợi anh 10′ anh mặc đồ rồi ghé nha em liền
(Giờ thì tui quả thật công nhận con bé nhy này nó lanh thiệt, dụ thằng kia vào rọ 1 cách trót lọt mà ko làm cho nó nghi ngờ gì )
15′ sau trễ 5′ so với dự tính phóng tên đạn đạo của Triều tiên, dân chơi Cường lên đồ, xịt nước hoa thơm phức thẳng tiến đến nhà bé Nhy với hy vọng cứu vãn đc mối tình cù nhây cù nhưa mà hắn đã nỡ đạp đổ
thấy thằng đó đến, bé Nhy cũng ra hiệu đợi con bé tí. Chộp cái nón bảo hiểm, bé Nhy dắt xe ra cổng
– Ủa sao em ko đi cùng xe với anh như…mọi khi
– Dạ thôi, tại xe hết xăng, tí uống nước xong em ghé đổ luôn
– Ừ vậy cũng được – Mặt thằng Cường xìu xuống như dẫm phải c*t’
(mà các bác cũng hiểu lí do vì sao bé Nhy chủ động muốn đi xe riêng rồi chứ gì??? )
2 đứa dắt nhau vô 1 quán cafe Góc Phố, nơi này trang trí cũng khá đẹp.
vừa vô đây, bé Nhy gọi nước rồi xin vô nhà vệ sinh. bấm số gọi cho anh T biết địa điểm. Rồi cúp máy ra nói chuyện với nó, rồi kẻ năn nỉ, người từ chối, đưa qua đẩy lại và chốt lại của bé Nhy là:
Em đã cho anh nhiều cơ hội lắm rồi mà anh vẫn vậy thôi. Anh còn nhớ cái hôm ở chợ đêm. anh đã chửi thẳng vào mặt em là con đĩ ko?anh nghĩ sao nếu bị người mình yêu chửi như vậy??? anh biết em đau thế nào ko? anh biết gia đình ra sao mà? nghĩ sao lại nghĩ em làm cái nghề bẩn thỉu đó!!! anh xúc phạm cả người mình yêu như thế thì đừng có mở miệng nói yêu em
( và tui cũng nhắc các bạn trẻ 1 điều luôn nhé, trong tình yêu của các bạn, có lúc vui, có lúc buồn, có lúc toàn màu hồng và cũng có lúc xảy ra cãi vã, tui mong các bạn nên noi gương thằng chó đẻ này. Đừng vì nóng giận, mà cái tôi nó cao quá rồi buông ra lời xỉ vả với người mình yêu để giành được phần thắng. Xin lỗi tui nói thẳng là trong tình yêu, khi cãi nhau chẳng có ai thắng ở đâu cả đâu. mà chỉ có người thiệt thòi thôi!!! Mỗi khi cãi vã hãy cố kiếm chế cảm xúc. Nhịn 1 tí chả có làm ảnh hưởng đến tiền ăn sáng và kinh tế gia đình mình đâu mà lo. Trừ khi nào con ghệ các bạn nó quá đáng 1 cách không thể chấp nhận thì tốt nhất là ngắt con mẹ cái cuộc nói chuyện và để ngày mai tỉnh táo rồi giải quyết tiếp, chứ đừng có hơn thua từng ti từng tí với con gái để rồi khi 2 cái đầu nóng lên xảy ra chia tay. Nói thiệt với các bạn thì 2, 3 ngày đâu chúng ta có thể thoải mãi tự do, sung sướng lắm. Nhưng cứ thử 2, tuần hay 1 tháng sau xem sao hối hận có kịp ko?. Họ dễ tha thứ cho chúng ta bất cứ điều gì chỉ trừ khi ta chửi thẳng vào mặt nó là đồ cave, con đĩ chuyên dạng háng cho người ta phang, nói sai về nó vậy, nó tức và căm lắm…nhớ nhé các bạn trẻ!!!)
Nói vậy song bé Nhi đặt tờ 50 chục lên bàn rồi bỏ về mặc kệ thằng Cường có níu kéo ở lại. Rồi bé Nhy phóng xe về. ghé tiệm bán cháo mua 2 bịch rồi chạy thẳng qua bệnh viện thăm tui rồi kể lại cho tui nghe chuyện vừa xong và cùng tui hóng tin từ anh T
Về phần anh T, sau khi nhận được đt bé Nhi, Lập tức chạy thẳng đến nơi đó căn bọn nó, Cả bọn đi 5 xe “9” người, (tại sao đi lẻ thì tí nữa tui kể các bác khắc rõ), 4 thằng ngôi sau cầm 3 con dao thái lan, và 1 thằng cầm ống tuýt. Anh T đi con sport, 4 xe còn lại thì 2 chiếc 67 chiến hay dùng để đua của bọn xóm tui và chiếc Dream lùn cũng đã độ sơ qua Cam xăng nồi trái ngày ấy hay vác ra Bồn Nước đua lắm với chiếc còn lại là wave tàu. Vừa thây bóng bé Nhy bước ra. Cả bọn đê máy trước chuẩn bị tư thế vì sắp sửa biết thằng nhóc kia sắp ra theo.
Thấy bóng nó dắt xe ra rồi chạy, cả đám bắt đầu rê sau theo đuôi nó y như mấy tay hình sự bám đuôi con tin ấy, mà cái này khác cái là giang hồ me nhóc ác
Nhà thằng này ở Cổng 2 quẹo phải vô doanh trại quân đội, nếu bác nào biết khúc này thì khá vắng ngoài cái hồ nước và vài cái ghế đá mé bên trái, còn bên phải chỉ toàn là tường của quân đội rào kín, anh T gật đầu ra hiệu úp thằng nhóc ở đây. Lập tức 1 xe có thằng cầm ống tuýt phóng lên, thằng cầm ống tuýt lập tức vụt thẳng vào tay nó, làm anh con ngã nhào ra, 4 xe kia đằng sau lao tới chặn đường nó, ngay lập tức, anh T gạt chống và lao tới thoi cho nó 1 quả ngay mặt làm thằng con choáng váng ko biết trời đất, bồi thêm 1 cú sút như sút 11m vào giữa lồng ngực nó. Nếu bác nào đã từng bị sút 1 quả như vậy thì có thể đủ hiểu cảm giác. anh T ra 2 đòn nhanh và lẹ vậy thôi đủ khiến nó gục rồi, ko cần nhiều, rồi xách cổ nó đưa lên xe, anh T ngồi sau kè nó ngay giữa cho thằng đệ nó chạy sport. Lúc này anh rút con dao thái lan ra kề vào mạn sườn nó mà nói:
– Đm mày há mồm cái tao đâm chết mẹ mày nha con
3 xe con lại, 1 con đi trước để hòng công an, 2 chiếc sau kè theo.
Cuộc bắt cóc dân chơi Cường VND đc xảy ra nhanh chóng chưa đến 30s
Còn 1 thằng còn lại đi riêng thì giờ mới là nhiệm vụ của nó, cầm ông tuýt, nó phang nát cái xe cho bể rồi hết cái xe, rồi kéo ga bỏ về…
Chap 30:
Sau khi bắt cóc thằng nhóc ác ấy trên đường chạy từ cổng 2 về tới nhà cũng trót lọt. Lần này anh T bắt thằng nhóc thẳng về xóm tui luôn
Về tới xóm, tắp vào nhà 1 thằng có cái sân rộng đằng trước. nơi này chuyên tụ tập ăn nhậu hút cỏ đập đá của xóm tui. Ông bà già thằng này thì đi Mỹ hết rồi. hàng tháng chỉ việc gửi tiền cho nó ăn xài thôi. Bởi vậy mọi cuộc thác loạn ở xóm tui hầu nhớ chỉ ở 2 nơi, 1 là nơi này và 2 là chơi ngay giữa đường
Lúc này mặt của dân chơi Cường VND ko còn 1 giọt máu. Xuống xe, anh Cường “dìu” nó xuống bằng vài cú bợp tai gọi là khích lệ đôi chân của nó mau vững bước tới bàn nhậu:
Đm mày đi nhanh lên coi ku, Bộp – Anh T táng vào mặt nó bằng cái nón bảo hiểm. Cuối cùng dìu mãi ảnh mới vô bàn. dân chơi Cường được vinh dự ngồi đối diện anh T
Sau khi ổn định vị trí xong xuôi, mồi màn cũng dọn ra từ trước chờ anh T đón dân chơi này về “nhậu chung”. Anh T đổ đầy ly rượu, rồi quơ tay đổ xuống đất thành 1 hàng ngang 3 lần rồi lẩm bẩm: Rượu này con cúng thổ địa, mong người đừng có hành thằng nào trong đây trúng gió nha <= cái này là tục lệ xóm tui thường làm lắm các bác nào ngoài Bắc có thể ít biết đến cái vụ này.
Xong rồi anh mới bắt đầu uống cạn 1 ly, ly chưa chạm đất thằng bên cạnh đã 2 đưa 2 tay đỡ lấy ly, rót đầy rồi làm cái ực đưa tiếp thằng bên phải, cái này tua đầu lên làm rốt rẻng như vậy đấy các bác. khi ly đến tua thằng Cường, mặt ảnh tái nhợt tại không biết phải làm gì, lúng ta lúng túng thì thằng bên cạnh nó đưa tay nó táng cái ầm – Đm đến tua mày uống đi nhóc, mặt thằng Cường đập xuống bàn, làm rung rinh chai rượu. anh T vội lao tới chụp cho chai rượu khi đổ rồi mắng yêu thằng xóm tui: Mẹ mày nhẹ tay thôi, có dộng thì dộng vào mặt nó cho nó bật ra sau ấy, làm vậy đổ hết mẹ rượu giờ. Cả đám cười ha hả duy chỉ có 1 đứa hổng dám cười
– Thôi đến tua uống đi cưng, rồi hết 3 ly vòng anh nói chuyện với cưng sau- Anh T nhỏ nhẹ ôn tồn nói chuyện với dân chơi Cường
– Dạ…anh…a…anh…ơi…emla…lạy anh…anh th…tha…em- Mặt thằng nhóc cúi gầm xuống
– Ơ cái Đm mày, mày bị điếc à, muốn cái chai vào đầu không?- Anh T trợn mắt lên gằn giọng như muốn ăn thịt thằng nhóc
– Dạ dạ em uống – Tay thằng nhóc rung rung chộp cái chai đổ rượu vào ly rồi uống… – Uống xong, anh con đổ đầy ly rượu và đưa cho thằng bên cạnh tỏ vẻ lễ phép
– Ơ cái đm thằng này, “Rượu miền Đông ai đong nấy uống” mày rót cho tao làm gì – Nói xong thằng bên cạnh nó chộp chai rượu rồi ko quên dộng vào mặt thằng nhóc 1 cái bật ngửa.
sau khi bị thêm 1 quả nữa, anh con ăn vạ dưới đất đếu muốn lên, cứ giả vờ lăn lộn rên đau khổ gì ấy mà ko biết có đau thật ko
– 2 thằng mày đỡ nó lên ngồi đàng hoàng coi, mẹ nó là người chứ có phải là chó đâu mà rúc ở dưới chờ xương thế kia- Anh T chửi đểu
2 thằng xóm tui ân cần đỡ thằng nhóc lên ngồi đàng hoàng mặt mày anh con bây giờ thì xay xẩm lắm rồi (mới dạo đầu đã vậy rồi, thiệt chán hết sức ), rồi ly rượu tiếp tục được đi hết 2 vòng còn lại cho đủ 3 vòng với tốc độ khá nhanh chứ ko bị gián đầu như lúc đầu
bây giờ là bắt đầu khai tiệc, anh em xóm tranh thủ gặp mồi ăn tự nhiên, anh T bắt đầu uống ly khai mạc, hết ly. ảnh mới bắt đầu hỏi:
– Nói tao nghe coi mày tên gì? – Anh T chằm chằm thằng con với đôi mắt đầy sát khí
– Dạ, em tên Cường ạ – Thằng nhóc rụt rè
– Nhà mày ở đâu?
– Dạ, nhà em…ở cổng 2 đi vô.
– ở trỏng biết Tí xẹo ko?
– Dạ…biết ạ
– Nó là gì với mày – Anh T mồi điếu thuốc, mắt ko ngừng nhìn chằm chằm vào nó
– Dạ, đại ca em
Cái đm thằng lol Tí có thằng đệ chất chơi thế anh T – 1 thằng xóm tui lên tiếng làm cả bàn cả nghiêng ngả
– Có cần thiết để tao gọi anh Tí của mày lên đây nhậu chung cho vui ko?- Anh T buông 1 câu, làm thằng nhóc cúi gằm mặt
– Đọc tao số đt nó coi – Anh T lớn giọng
– Dạ…0909xxxxxx
bấm xong, anh T liền gọi, ko quên mở loa ngoài cho thằng nhóc nghe
– Alo
– Alo, ai thế
– Đm tao T đây
– Ủa anh T hả, sao biết số em hay vậy đại ca
– À thằng đệ mày cho tao số mày
– Ủa thằng nào vậy anh?
– Thằng Cường xóm mày đó – Giọng anh T bình thản tươi cười
– Cường lì đó hả anh?
Anh T quay qua nhìn nó, mày tên Cường lì hả?
Thằng Cường cúi gầm mặt xuống đếu dám nói câu nào?
Mấy thằng xóm tui nó ôm bụng cười nói đểu: cái đ má thằng lol này mà lì hả!!
– À ừ cường lì đấy nhóc – Vẫn giữ trạng thái tỉnh bơ
– Ủa mà gọi em có gì ko đại ca?
kéo điếu thuốc, rồi anh T từ từ chậm rãi nói:
– Mày đang ở đâu vậy?
– Dạ em đang đi uống cafe
– Ừ, giờ có chuyện này tao cần hỏi mày? vừa nói chuyện anh T vừa nhìn chằm chằm vào thằng Cường
– Dạ sao anh
– Ừ. giờ tao có thằng em, nó đi chơi với gái ở bờ kè. thế rồi vô tình may mắn bị mấy thằng đệ mày tiễn vô bệnh viện, giờ mày tính dùm tao phải làm sao bây giờ nữa Tí?
– Dạ… – Giọng bên kia trùn xuống…anh đưa máy cho thằng cường 1 tí được ko anh
– ờ, đơi tí, – Nói xong anh T đưa điện cho nó
thằng Cường vừa alo thì
– Cái đm mày, mày làm cái l` gì mà đụng tới đệ anh T vậy thằng mặt l`. đm nhóc ác mới lớn mới ra đường chơi đé o biết dòm trước dòm sau à?
– Dạ dạ…tại em không biết
– Mày đánh người ta hôm nào?
– Dạ…hôm qua
– Có mấy thằng đi cùng với mày? kể tên cho tao?
– Dạ 5…thằng A, B, C, D, E
– Cái đụ má tui mày ngu quá, kì này chết mẹ tụi mày rồi, thôi đưa máy cho anh T đi – Giọng bên kia nhăn nhó
– Dạ em nghe đây anh T
– Cái đm mày nghe nó nói rồi đấy. Tao cho mày 30′. Mày lùng cho tao 5 thằng còn lại hôm qua chơi thằng đệ tao. 30p sau đéo thấy mặt mày với bọn nó. Tao xuống lật luôn cái xóm mày đó, rồi bảo sao tao ác
– Dạ vâng ạ…anh chờ em…
Bây giờ các bác khỏi thắc mắc là tại sao anh T lại bắt cóc thằng nhóc này, rồi lại đưa vô bàn nhậu cù nhây cù nhưa nhé, thịt thằng nhóc này thì dễ lắm. Tại ổng muốn hốt luôn 5 thằng còn lại 1 quả cho gọn luôn nên mới làm thế. ổng làm cái gì là tính toán chi li trong mấy vụ này dữ lắm
Tags: http://aeck.wap.sh/thu-vien/tong-hop-truyen-hay/truyen-ve-co-be-dung-duong-ma-toi-quen/phan-4 SEO: Bạn đến từ: Từ khóa: |