Nghe điện thoại xong nó ngồi thả mình dựa người vào ghế thở phì…đúng là căng thẳng thiệt…hát xong giờ ngồi im…giữa không khí ồn ào xung quanh…dù sao tâm lí nó cũng thoải mái hơn… Nhỏ Hân ngồi kế bên ko làm gì, chỉ im lặng nhìn nó và uống nước… Dc một lúc nhỏ lên tiếng
– Sao rùi hổng coi thì đi về
– Ừ…cũng dc…thôi về
– Chìa khóa nè dẫn xe ra đi.
Nó dắt xe ra khẽ nhắn 1 tin nói với nhỏ phó phong trào về trước rồi đi thẳng ra cổng. Lẽ ra nó phải ở lại để chờ công bố giải thưởng luôn nhưng thôi về sớm để còn nghĩ ngơi, nó chẳng thích đông người cho lắm với lại đi nhờ nhỏ Hân…dù gì cũng nên về sớm để nhỏ Hân còn về nhà chứ nhỏ nói đường về nhà nhỏ hay có cướp mà. Ra đến cổng Hân leo lên xe ngồi sau lưng rồi nói nhỏ
– Kiếm gì ăn đi. Đói bụng
Nhỏ nói nó mới nhớ chiều giờ chưa ăn gì
– Ăn hả…ăn ở đâu giờ
– Vậy đi ăn KFC nha
– Ở đâu…hổng biết đường
– Uhm chạy đi chỉ cho
Làm như đứa con gái nào cũng thích ăn KFC hay sao nhỉ…bởi vậy suốt time đó nó bị đầu độc KFC nên mãi tời giờ… tự nhiên cũng thích ăn KFC luôn …Ghé qua một quán KFC gần đó nó rụt rè đi theo nhỏ Hân vào cửa hàng vì đây cũng chỉ mới lần thứ 2 nó đi ăn KFC, lần đầu tiên nó đi với chị…Theo trí nhớ nó chỉ biết gọi 1 phần combo giống lần trước chị gọi cho nó, còn nhỏ Hân cũng vậy. Lần này nó chủ động trả tiền nhưng nhỏ Hân ko cho
– Bạn bè chia 2 đi hén…hổng ai bắt mấy người ga-lăng đâu
Xong nhỏ đi thẳng lên lầu, còn nó đứng chờ lấy KFC rồi bê lên trên… Nhỏ chọn một chỗ ngồi sát cửa kính có thể nhìn xuống đường. Sau một hồi vật lộn với cái dao và nỉa mà chẳng ăn dc chút gà nào ngoài mấy miếng bột rơi ra…bực mình nó sử dụng tuyệt chiu 5 ngón cho nhanh. Nhỏ Hân vẫn ăn bằng dao nỉa 1 cách thành thạo…nhìn nó trề môi
– Đồ ở dơ
Chẳng nói gì nó im lặng ăn…công nhận lần này ăn thấy đỡ chán hơn lần đầu tiên chứ gà ở đây làm sao ngon bằng loại gà ở dưới quê của nó. Ăn trong im lặng và thi thoảng nhỏ Hân chỉ chê bai hay nói một vài điều gì đó vu vơ cho có không khí một tí rồi thôi. Đúng là với nó chẳng có cuộc hẹn hò nào vui vẻ cả, tất cả đều nhàm chán vì nó rất dở nói chuyện, những người cảm thấy thân thiết, yêu thương nó toàn là những người có thời gian tiếp xúc và quan sát nó lâu dài chứ ko phải 1-2 lần mà gây ấn tượng.
Ngày hôm qua…đã từng – Chap 64
Ăn xong nó và nhỏ Hân đi về phòng trọ của nó…nhìn quanh quẩn một hồi nhỏ lên xe tạm biệt nó về nhà. Đây là người con gái thứ 3 biết nhà trọ của nó. Một căn trọ nó may mắn tìm dc vì giá trọ khá rẻ mà nhà cũng rộng, giống một căn nhà nhỏ hơn là một phòng trọ…Mở laptop ra coi phim dc 1 tí thì cô chị Mây của nó gọi
– Alo nhóc hả
– Ừ nhóc nè
– Sao bửa qua hứa ra quán chơi mà biến mất tiêu vậy
– Hix chết nhóc quên mất. Tối nay nhóc phải đi lên trường học diễn văn nghệ 20-11 nên hổng có rảnh…qua quên nói với chị
– Vậy sao…tưởng nhóc cố tình thất hứa với chị. Giờ làm gì vậy
– Uhm đang chuẩn bị ngủ, hơi mệt
– Vậy nhóc ngủ đi…mai mốt rảnh nhớ ra chơi với chị nghen
– Nhóc nhớ rồi…xin lỗi chị nha…hum nay lo vụ kia quên mất tiêu
– Hihi hổng sao nhóc ngủ ngon
– Ừ chị ngủ ngon.
Nó im lặng ngồi xem một bộ phim kinh dị…vừa hết phim thì đồng hồ đã quá 12h…nó tắt máy ngủ ngon lành.Nếu đúng lời thì ngày mai chắc nhỏ Thy sẽ về tới SG rùi…hơi nôn nao…lạ thiệt…nào giờ có cảm giác này đâu… Khùng mất rồi thì phải.
Sáng thứ 2, nó vẫn bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại báo thức. Ngày nào cũng đi học sớm, làm khuya ngủ muộn kiểu này riết chắc chết vì thiếu ngủ. Thôi phải ráng chứ biết sao giờ, tự nó chọn con đường sinh viên này mà… Học xong nó chạy qua quán làm việc. Nhưng tâm trạng của nó hôm nay khá bồn chồn…mắt cứ hay nhìn về phía cổng và chỗ nhỏ Thy hay ngồi. Hình như nó đang mong chờ nhỏ xuất hiện từ phía cổng…có lẽ là vậy vì hôm nay nhỏ Thy nói sẽ về mà, tính ra đi xe về tới đây cũng tầm chiều tối này là vừa rùi… cứ như vậy cho đến hết giờ làm vẫn chưa thấy tin tức gì từ Thy. Nt hay điện thoại thì nó ko quen…đơn giản nó hơi rụt rè trong việc đối diện với sự thật là nó đang mong nhỏ Thy về…nó sợ nhỏ biết điều này…có lẽ nó sợ nhỏ sẽ phát hiện băng giá đã tan sắp hết trong lòng nó…Về đến nhà nó vứt điện thoại nằm 1 đống để suy nghĩ…chẳng có gì rõ ràng, mọi thứ cứ mơ hồ…cảm giác lạ lắm… lăn qua lăn lại,ngồi xuống đứng lên rồi lại nằm…cuối cùng nó ngủ lúc nào ko hay.
Sáng dậy, ngồi mân mê cái hộp kem của nhỏ đã…nó mới chịu đi học, ngồi nghịch cái điện thoại mà ko có mục đích cụ thể…cứ vậy mãi cho đến tan học chạy qua quán làm…Làm việc nhưng đầu óc nó cứ đâu đâu nên ông Kha uýnh nó nhắc nhở suốt…vậy mà lơ ngơ vẫn hoàn lơ ngơ. Mắt liên tục nhìn về phía cổng chờ đợi cái dáng quen thuộc của nhỏ. Cả ngày nó chẳng thèm nt hay trả lời tin nhắn của ai, kể cả chị. Hiện giờ chỉ có một người duy nhất khiến nó cầm đến cái điện thoại mà thôi…Từ chờ nó chuyển sang khó chịu,lo lắng rồi lại bực mình…cuối cùng nó phán một câu.
– Dẹp…tự nhiên bực mình vô cớ…kệ chẳng quan tâm nửa =.=
Miệng nói vậy chứ mắt thì vẫn nhìn về phía cổng mới chết nửa…điều đặc biệt là nó chẳng mời bất cứ khách nào ngồi vào cái bàn nhỏ hay ngồi…cứ y như có khách định ngồi là nó tìm cách mới khách sang ngồi bàn khác với mấy lí do nó tự bịa ra…hơn 9h…khi mà người nó nóng hừng hực chuyển sang gương mặt lạnh lùng như cũ vì đoán nhỏ chắc ko xuất hiện thì…từ mấy đứa phục vụ lại nhìn về phía cổng. Ngẩng mặt lên…lòng nó như đất khô hạn gặp mưa vậy…nhỏ Thy của nó đi vào, dáng người xinh đẹp khiến ai cũng phải ngước nhìn, gương mặt quen thuộc, đôi mắt lạnh lùng này…khiến nó như thằng điên suốt 2 ngày nay…đang ở rất gần nó. Nhỏ ngồi xuống chỗ ngồi quen thuộc đưa mắt nhìn về nó…Nhưng nó vội quay mặt đi vào trong… Ko phải lạnh lùng với nhỏ như mọi khi…mà đi vào để lấy nước cho nhỏ… bưng ly cam vắt thêm tí muối ra trước mặt nhỏ nó gắt
– Làm gì giờ mới về hả
Nhỏ Thy tròn mắt nhìn nó…chợt nhận ra cái sự nóng nảy bất thường của mình nó vội dịu giọng
– Uống nước đi
Xong nó quay lưng đi làm việc tiếp để lại nhỏ ngồi một mình…Biết nhỏ về và đang ngồi đó…cho nên nó cũng chẳng còn hay quay nhìn về phía đó nửa… Trở lại với phong cách ngày thường, nó say sưa làm việc và…rất ít nhìn về nhỏ Thy…đơn giản…nó biết nhỏ vẫn ngồi đó và đang nhìn nó vậy thôi.
Dọn dẹp quán xong nó đi ra cổng…nhỏ ngồi sẵn trên xe chờ nó
– Cất xe vô quán…chở em đi ăn khuya nha
Ko nói gì nó dắt xe quay trở vô quán rồi đi ra leo lên xe nhỏ cầm lái…Vừa siếc ga đi…nhỏ đã vòng tay ôm chặt lấy nó thầm thì
– Có người nhớ em
Nó khẽ liếc lại phía sau lạnh lùng
– Nhớ gì…nói linh tinh gì đó
Nhỏ mĩm cười siếc chặt nó hơn
– Hihi có người nổi nóng với em kìa
– Ờ ờ cái đó tại đang bực chuyện quán
– Thật ko
– Dóc chi
– Hihi…đồ ngốc… tại ngoại ép ở lại chứ bộ…tự nhiên la ngta
– La hùi nào…cái đó lỡ lời
– Hihi ghét…làm sợ mún chết…mà…thấy…vui vui
– Sợ mà vui…
– Uhm…nhìn cái mặt hồi nảy của ai đó…dễ thương ghê
– Bửa nay bị gì nói nhìu quá dzậy
– Hihi kệ em…
Nó lắc đầu…siết ga nhanh hơn…Sau lưng nhỏ vẫn ôm chặt lấy nó…hát khe khẽ…Nó cũng mĩm cười…nụ cười nhẹ nhàng…đủ để làm SG buổi tối bình yên, ngọt ngào… Món cháo khuya cũng nhờ vậy mà ngon lành hơn…mặc dù chỉ là cháo trắng. Ăn xong nhỏ lại đòi ăn kem…lần này nó chẳng nói gì…chạy thẳng kiếm cái quán karaoke hôm trước mua một hộp kem cho nhỏ rồi hai đứa đi về nhà trọ…hôm nay nó chẳng muốn long nhong ngoài đường nhiều vì nó sợ đi ngoài đường giờ trời lạnh, nhỏ mới đi xa về…ko cẩn thận lại bệnh mất mặc cho nhỏ cứ nằng nặc đòi lên cầu ngồi chơi. Về đến nhà nhỏ cầm hộp kem đi vào trong vẻ giận dỗi…no cố nói với theo
– Về nhà ăn,mới đi xa về còn lên đó ngồi cho lạnh rùi bệnh hả.
Ngày hôm qua…đã từng – Chap 65
Nhỏ chẳng nói gì…ngồi im múc kem ăn, cái mặt liếc liếc ra vẻ ghét nó…Mĩm cười nó đi vào nhà tắm để tắm…Tắm xong…mặc bộ đồ ngắn đi ra…chưa kịp nói gì nhỏ đã chạy đến ôm chầm lấy nó…thầm thì
– Em…nhớ anh lắm
Nó đứng im…tay nó vẫn buông tự do, chỉ có nhỏ ôm nó…trước giờ vẫn vậy.
– Vậy sao la nhớ hộp kem
– Ừ…em nói dóc đó…em nhớ hộp kem…giống như…em nhớ anh
– Sao so sánh anh với hộp kem
– Vì…hộp kem…cũng lạnh như anh…mà càng gần…càng ko bỏ ra được…
Nó mĩm cười vì cái so sánh ngộ nghĩnh của nhỏ…đưa tay vuốt mi mắt nhỏ nó thầm thì
– Dc rùi…ăn kem kìa…hok nó tan hết giờ
Nhỏ thả nó ra…ngồi xuống…ôm lấy hộp kem vào người ăn tiếp…nó đóng cửa…tắt đèn, mở laptop lên với một bộ phim hài mới mà nó nhờ nhỏ thu ngân trong quán down đem về để cho nhỏ Thy coi… Sau đó nó nằm xuống…chưa kịp đụng gối…nhỏ đã vội kéo đầu nó nằm lên đùi nhỏ rồi múc kem bắt nó ăn. Mĩm cười nhìn nhỏ, nó im lặng há miệng nuốt trọn miếng kem… Hai đứa im lặng xem phim và ăn kem…thi thoảng nhỏ cười khúc khích tay khẽ luồn vào tóc nó nghịch… Đến khi hết phim, căn gác trọ vang lên những bài hát nhẹ nhàng, nó và nhỏ chìm vào giấc ngủ như bao lần nhỏ ở cùng nó, chẳng có gì khác biệt xảy ra ngoài một điều…nó đã chủ động ôm nhỏ vào lòng, tay nắm chặt lấy tay nhỏ chứ ko còn mặc nhỏ ôm gì ôm như mấy lần trước nửa…Xa nhỏ gần 4 ngày…nó mới nhận ra rằng…Thy đã chiếm một phần quan trọng trong tim nó…và nó biết rằng…thực sự…nó nhớ Thy…nhiều hơn là nó nghĩ.
Sáng…Sài Gòn bình yên những tia nắng sớm. Nó nằm im nhìn nhỏ ngủ, gương mặt nhỏ như thiên thần…mỗi ngày thiên thần lạnh lùng này càng gần nó hơn…Ko biết nếu nhỏ xa nó thêm 1 ngày nửa…nó sẽ điên như thế nào nhỉ…Đúng là…chỉ có tình yêu mới làm con người tat hay đổi và điên hơn…Một cảm giác điên mà bất cứ ai cũng khao khát dc cảm nhận trong đời.
– Phát hiện…có người nhìn trộm ngta
– Ừ
– Có ai cấm nhìn đâu mà toàn nhìn trộm vậy ta
– Ừ
– Đồ ngốc
– Ừ
Nó mĩm cười vuốt nhẹ lên môi nhỏ…bờ môi mềm mại…Nhỏ mĩm cười ôm chặt lấy cổ nó, tay nhỏ chọt chọt nhẹ lên mũi nó cười
– Anh là đồ ngốc đáng ghét…
– Ừ
Nó nằm xuống cạnh ôm chặt lấy nhỏ…cứ như vậy cho đến khi những tia nắng càng ngày càng gắt hơn hắt vào cửa sổ. Nhỏ ngẩng mặt lên nhìn nó
– Anh tối nay đi dự sinh nhật anh bạn với em nghen
– Bạn nào
– Uhm…anh ấy là con của bạn mẹ em
– Quen biết gì đâu đi
– Em muốn anh đi với em…em hổng muốn tới đó 1 mình
– Sao vậy
– Hix đừng hỏi…anh đi với em nghen
– Ừ…thì
– Nha…năn nỉ đó
– Uhm…thì cũng phải bỏ ra để đi qua quán làm bù chứ
– Hihi uhm…vậy giờ chở em về nhà…tối 7h qua đón em nha.
– Ờ…
Nó đứng dậy đi vào nhà tắm…thay đồ rồi đưa nhỏ Thy về nhà xong mới quay trở qua quán làm…Có điều gì đó lạ trong lời nói của nhỏ Thy khiến nó ko ngừng suy nghĩ…nhưng dù sao…có lẽ nhỏ chắc đang cố tập cho nó gần gũi hơn với bạn bè của nhỏ…cũng phải thôi…ko thể cứ xa lạ, lạnh lùng mãi với cuộc sống của riêng nhỏ nửa… giờ…nó cũng đã là một cái gì đó của nhỏ rồi mà .
Chiều tối…nó xin phép ông Kha về sớm, tắm rửa, thay bộ đồ mới nhất của nhỏ mua cho rồi chạy xe qua nhà rước Thy. Chẳng phải đợi lâu nhỏ bước ra trong chiếc váy trắng, mái tóc vàng và đôi mắt lạnh lùng quyến rũ thường ngày…giờ nhỏ mà mọc thêm đôi cánh nửa là chẳng khác thiên sứ quyến rũ một cách say đắm lòng người. Nó ngẩn người ra nhìn nhỏ…phải nói rằng nếu thực sự nhỏ đi cạnh nó quả đúng là một sự uổng phí sắc đẹp một cách nặng nề…nhỏ quá đẹp…còn nó thì lại quá bình thường như bao con người bình thường khác. Một chút so sánh, một chút suy nghĩ khiến nó chẳng biết phải làm gì tiếp theo nửa, cảm giác sợ điều gì đó…ko tên…có lẽ nó mang tên khoảng cách thì phải.
– Đi anh…
Nó chợt giật mình bởi vòng tay của nhỏ Thy ôm lấy nó, vòng tay ko quá chặt những đủ để nó cảm nhận sự gần gũi…cũng phải thôi hôm nay nhỏ rực rỡ như thế này…đâu có cái kiểu ôm cứng ngắt như mọi ngày dc. Nó dừng xe tại một căn nhà khá rộng, lại một kiểu kiến trúc theo lối châu âu khác…nhìn vào có lẽ lại nhà của một thiếu gia giàu có nào đây. Ngoài cổng đậu một vài chiếc xe hơi, bên trong sân còn có 3-4 chiếc môtô, SH… Một người con trai trong bộ vest đen lịch lãm bước ra ôm chầm lấy nhỏ mĩm cười
– Em tới muộn quá đó Thy…anh chờ em từ chiều giờ
Nhỏ khẽ đẩy người đó ra…nói nhẹ nhàng
– Dạ em phải chờ bạn em tan làm nửa. Anh ko phiền khi em dẫn bạn theo chứ
Người đó nhìn qua nó…một lượt từ đầu tới chân rồi cười
– Ko sao…càng đông càng vui mà…- người đó chìa tay ra chào nó- chào em…anh tên Thành…nhìn chắc em nhỏ tuổi hơn anh đúng ko. Anh 28 tuổi
– Dạ…em hơn Thy có 1 tuổi thôi anh…
– Thôi 2 người vào trong…buổi tiệc sắp bắt đầu rồi…cứ tự nhiên nha…anh phải đứng đây đón thêm mấy người khách.
Thy kéo tay nó đi vào trong sân, mọi người có vẻ đang rất vui vẻ cười nói, ai cũng mặc đồ rất đẹp…ko thiểu những người con gái đẹp ở đây,…có cả nguời lớn nửa. Nó chẳng quen biết ai…chỉ có hết người này đến người kia đến chào Thy… phát hiện có mấy đứa bạn của nhỏ trong nhóm model…tất nhiên có cả nhỏ Hân…mọi người đều vui vẻ…trừ nó lạ lẩm ngồi một mình. Tiệc dc tổ chức theo kiểu búp-phê nướng nên mọi người đều đang tự do ăn uống vui vẻ. Nhỏ Thy cũng lấy cho nó một phần ăn nhẹ và một ly rượu vang…(đó là lần đầu tiên nó dc uống)…
– Em chào hỏi bạn bè tí…anh ngồi chờ em nghen…
Ngày hôm qua…đã từng – Chap 66
Chưa nói xong nhỏ đã bị mấy người bạn kéo đi…Nó chỉ còn cách ngồi im nhìn xung quanh…Một tiệc sinh nhật của thế giới giàu sang lần đầu tiên nó biết đến, quá khác xa với những gì nó đã từng dự rất nhiều tiệc sinh nhật của bạn bè trước đó. Phù…lạ lẫm…và áp lực quá.
Khách khứa có vẻ đông đủ nên anh chàng chủ nhân của buổi tiệc cũng bước vào trong trò chuyện với mọi người…Ngồi một mình cũng chán…nó dứng dậy cầm theo ly rượu đi vòng vòng ra phía góc sân để tìm một chút yên lặng…Chợt nó nhận ra trên cái xích đu hình như nhỏ Hân và nhỏ Thy đang ngồi đung đưa nói chuyện…định lại gần thì nó nghe dc tiếng thầm thì của 2 nhỏ trong đó có tên nó thì phải. Một chút tò mò…nó đứng im lại khuất phía sau chậu cây kiểng im lặng.
– Mày đưa ông M tới làm gì
– Có sao đâu…
– Mày…thiệt tình…ko sợ M buồn hả…mày hổng thấy M đâu có quen với không khí chỗ này
– Con quỷ…thì tau tập cho ảnh quen nè
– Bộ mày…nghiêm túc thật hả
– Ừ
– Rồi ông Thành mày tính sao
– Ông Thành ảnh hưởng gì đâu
– Ổng với mày thân thiết mấy năm nay sao hổng ảnh hưởng
– Ai biết…cái đó đâu liên quan tới tau yêu ai đâu
– Ngang dzậy bà…Mày cảm thấy M sao
– M hả…hihi là một tên ngốc, lạnh lùng, bất cần, hổng có miếng lãng mạn nào hết trơn
– Vì ông M là sinh viên mà…nghèo nửa…hix hix
– Ừ… So với anh Thành…khác xa lắm lun…anh Thành năm nay tốt nghiệp thạc sĩ nè…
– Ủa mới đây ổng học xong rùi hả…chắc về VN làm lun quá
– Ừ…ảnh nói về làm cho cty ba ảnh
– Giỏi ghê…mới đây học sắp xong rùi
– Uhm…ảnh giỏi lại tốt nửa…ai nghe cũng khen
– Đúng rồi…tới tau còn muốn cưa ổng mà…haha xui cái bị ổng bị mày hút hồn rồi
– Uhm…vụ này tau cũng biết…hi ảnh giỏi, điều kiện tốt vậy…ai mà hổng thích…nói thiệt so với M…ảnh như phượng hoàng còn tên M đáng ghét kia…hổng khác con gà hoang…khó trị lắm lun
– Trời…mày so sánh gì kỳ vậy…ông M nghe ổng ko buồn mới lạ
– Hihi thì tau chỉ tâm sự với mày chứ bộ
– Mày coi chừng đó…lo giải quyết nhanh đi con
– Xì…mày chia tay rùi…làm như sắp thành bà cụ rồi đó con kia…
– Ờ…nhắc chi…chán muốn chết…ước gì…
– Thui con quỷ buồn hoài nha…hok giống mày chút nào
– Kệ tau…mày cẩn thận đó…nghe nói ổng tính tỏ tình với mày bữa nay đó
– Tau biết
– Dzậy sao mày còn dắt ông M theo
– Hì…để xem…
Nó lặng người bước đi vào trong…Nó ko còn can đảm để lắng nghe hết câu chuyện nửa. Lần đầu tiên trong đời nó làm một thằng tò mò như vậy chỉ để nghe những lời nhỏ Thy nói về nó… Giờ nó cũng đã hiểu một phần nào về mối quan hệ của nhỏ Thy và anh chủ nhân của buổi tiệc ngày hôm nay…Lòng nó nặng trĩu…nó cảm thấy khó thở, bức bổi giữa những con người sang trọng và xa lạ này…Nó thầm quan sát anh Thành…đúng rồi…nhỏ nói đúng…anh ấy tốt như vậy…hoàn toàn trái ngược với nó…Sự so sánh này cứ như vết dao cứa vào lòng…đau nhói. Đưa ly rượu lên môi nó trút sạch vào cổ họng…đắng nghét… Có lẽ…nó chỉ là một quãng ngắn giữa cuộc đời của nhỏ…chỉ là khoảnh khắc…(Mọi thứ lúc đó chưa diễn ra…nhưng cảm giác lúc đó của nó cũng giống như cảm giác của một tác giả khác trong câu chuyện nó từng đọc tại diễn đàn này cách đây ko lâu, cùng hoàn cảnh…và có lẽ cũng cùng tâm trạng như vậy…)Nhưng cách nó đón nhận hoàn toàn khác…lúc đó nó chẳng bỏ đi…chẳng buồn bực hay tỏ ra giận dỗi…mà nó chỉ mĩm cười ngồi đó. Nó nghĩ nó đủ sự kiên nhẫn và lạnh lùng để đón nhận những chuyện sắp diễn ra… Cuối cùng buổi lễ cũng bắt đầu. Nhỏ Thy vẫn ngồi cạnh nó chăm chú theo dõi anh Thành trò chuyện…Anh ấy nói khá nhiều, nó chẳng quan tâm, chỉ ngồi im lặng, thi thoảng mĩm cười. Chuyện gì đến cũng sẽ đến…cứ như kịch bản có sẵn…anh Thành mời nhỏ Thy lên trong tiếng vỗ tay của mọi người…bạn nó cũng từng tỏ tình với người yêu nó như vậy… anh Thành nói gì…nó cũng chẳng quan tâm, chẳng nhớ rõ…chỉ biết rằng đại loại như
– Anh mong em sẽ cho anh cơ hội để làm người chăm sóc em…Thy nhé
Tiếng vỗ tay, tiếng cổ vũ xung quanh vang lên, chỉ có 4 người im lặng…nó im lặng cười nhạt, anh Thành im lặng chờ câu trả lời, nhỏ Hân thì lo lắng nhìn nó còn nhỏ Thy của nó cũng chẳng nói gì…gương mặt nhỏ lạnh lùng như hằng ngày… tiếng vỗ tay từ từ dịu đi một chút…không cần đợi lâu Thy của nó nói 1 tiếng duy nhất
– Không!
Nhỏ Thy đi về phía nó nói nhỏ…
– Anh về trước nhé…xong tiệc em sẽ gặp anh
Nó im lặng gật đầu. Có lẽ cũng đến lúc nó phải rút lui khỏi chỗ này rồi…chính nó cũng cần im lặng để suy nghĩ…Đứng dậy mĩm cười chào mọi người nó bước ra, nhỏ Hân bước theo vẻ mặt lo lắng…
– Nè nè…ko sao chứ…từ từ con Thy nó giải thích cho
– Cảm ơn…Hân vào trong đi
Đưa chìa khóa xe cho Hân… Nó chẳng chờ nhỏ Hân nói gì…vẫy một chiếc taxi lao đi nhanh trong đêm… , ghé quán mua một ly café ko đường, nó tính tiền taxi rồi đi bộ trở về phòng trong im lặng. Điều nó đang suy nghĩ bây giờ rất đơn giản…nó chỉ là gà hoang…còn anh Thành…lại là phượng hoàng trong mắt nhỏ Thy… Có lẽ tất cả chỉ là một cuộc chơi của nhỏ…có lẽ…nó đã dc đem ra để làm một thử thách nào đó…mang tên…trò chơi tình yêu…nếu đúng như vậy…thì nhỏ Thy đã thành công rồi đó…vì…cảm giác của nó bây giờ đã trả lời dc rằng… nó yêu Thy…Câu trả lời Không lúc nảy của nhỏ có lẽ đơn giản chỉ là một lời để tránh làm nó tổn thương nặng nề hơn nửa mà thôi…Dù lòng nó giờ nhói đau…dù lòng nó giờ cứ như ai đang cứa nào… cảm thấy buồn lắm…nhưng nó ko tức giận, tất cả chỉ là một lẽ tự nhiên…người tốt hơn thì phải xứng đáng với người tốt hơn vậy thôi. Nó ko vội vàng suy sụp như lần trước, cũng ko trách nhỏ gì cả…đơn giản là một cảm giác rất nhạt… như chính nụ cười nó lúc này vậy.
Một tiếng rưỡi trôi qua…trời SG khuya lạnh lắm…phòng nó tối om…chỉ có tiếng nhạc vang lên…chỉ có bóng người ngồi ở cửa nhà và chỉ có ly cafe đắng…Mọi thứ giống như một đoạn phim ngắn…cảnh thất tình…có lẽ là vậy.
Ngày hôm qua…đã từng – Chap 67
Tiếng xe quen thuộc dừng trước mặt nó…Nhỏ chạy xe thẳng vào nhà rồi bước xuống…gương mặt nhỏ lạnh lùng như bình thường…ko vội vàng…ko thổn thức để giữ nó như lần trước…Nhỏ ngồi xuống cạnh nó.
– Sao anh ko đi xe em về
– …
– Sao anh ko tức giận bỏ đi như lần trước
– …
– Sao anh lạnh lùng như vậy
– …
– Sao anh cứ cười nhạt như vậy hoài
– …
– Sao anh ngốc một cách đáng ghét như vậy hả M
– …
Năm câu hỏi nhỏ đưa ra…rành mạch và rõ ràng…đổi lại…nó chỉ im lặng…Ly cafe vẫn đắng, có điều đã nhạt đi nhiều vì nước đá tan ra…
– Vì…anh chỉ là gà hoang!
Nó buông câu nói ra một cách nhẹ nhàng rồi đưa ly cafe lên uống cạn…Sững người một tý…tự nhiên nhỏ mĩm cười…
– Đúng rồi…anh chỉ là một tên gà hoang ngốc đáng ghét, ko giàu, ko đẹp, ko cao, bờ vai cũng ko lớn, anh còn nhỏ tuổi…anh chỉ là gà hoang so với phượng hoàng…anh Thành hoàn toàn ngược lại với anh…anh ấy như phượng hoàng vậy đó…ai cũng thích, ai cũng ao ước dc làm một nửa của người đàn ông như vậy đó
Nó lặng người đi…nhỏ nói từng lời…từng câu…và bấy nhiêu lời của nhỏ cứ như những mũi kim đâm vào nó…đau nhói.
– Em dẫn anh theo…là để anh biết rằng những người đang theo đuổi em toàn là phượng hoàng, toàn là những người như vậy đó…Đối thủ của anh là phượng hoàng đó…
– Vậy à…
Nó bật cười nhẹ quăng ly cafe rỗng ra ngoài đường rồi đứng dậy bước vào trong…Nhỏ đứng dậy chạy đến chắn trước mặt nó mĩm cười…nụ cười đẹp nhất mà nó từng thấy kể từ khi nhìn thấy nhỏ đến giờ…
– Nhưng…anh biết ko…có…có những người…chỉ yêu gà hoang thôi…ngốc à…Em yêu anh!
Thy bật khóc kéo nó lại gần đặt lên môi nó nụ hôn trong nước mắt…một nụ hôn ngọt ngào, mãnh liệt như chính con người của nhỏ vậy…Mọi thứ cứ như vỡ òa trong hạnh phúc…một giọt nước mắt rơi ra từ khóe mắt nó, mĩm cười…nó đưa tay siết chặt lấy người Thy, miệng vẫn ko rời môi em…Nó và Thy cuốn môi nhau trong tiếng nhạc êm đềm…Không gian như ngừng lại, còn đòi hỏi gì hơn ở một tình yêu…còn đòi hỏi gì hơn sau những chuỗi dài những ngày im lặng để tìm thấy nhau…Nụ hôn kéo dài…tưởng chừng ko dứt nếu ko có tiếng xe cấp cứu hú lên trong đêm…Nó rời Thy ra, khép cửa lại, bật đèn lên để nhìn rõ “em”…Gương mặt em ửng hồng, chiếc váy trắng làm em như công nương của hoàng gia đang ghé thăm căn nhà tồi tàn của anh chàng nghèo khó vậy.Em kéo nó lại gần…nhìn vào mắt nó
– Anh là tên ngốc lạnh lùng một cách đáng ghét!
Nó đưa tay lau nước mắt cho em mĩm cười
– Em mới ngốc…đi yêu gà hoang chứ ko chọn phượng hoàng
– Tại anh đó
– Ừ
– Giờ biết xung quanh em toàn phượng hoàng…sợ ko
– Ko. Anh chỉ sợ em ko yêu anh.
– Đồ ngốc…yêu từ lâu rùi 😛
Nó hôn em…một nụ hôn từ từ, mơn trớn nhẹ nhàng…người em run lên khẽ kéo nó nằm xuống…em nhìn nó âu yếm
– Lần đầu của em đó…đừng…lạnh lùng với em nửa…nha anh…
– Ừ
Nó mĩm cười lừa lưỡi vào miệng em…ngọt ngào say đắm…mọi thứ giờ đã ko còn khoảng cách, nó hoàn toàn đã bị em bắt mất rồi…Tay nó ôm lấy thân hình nóng bỏng của em…một thân hình đã bao người mơ ước dc ôm trong tay mà bấy lâu nay nó vẫn ngu ngốc thờ ơ ko chạm đến…Nhưng giờ đây nó chỉ muốn dc gần em, muốn em là của nó mãi mãi, bất chấp khoảng cách, bất chấp cuộc sống có tàn nhẫn đến đâu…nếu có con phượng hoàng nào ở trước mặt nó cũng chẳng quan tâm, chỉ có em…chỉ có em trong mắt nó lúc này thôi.
– Anh…
– Sao em
– Cảm ơn anh
– Cảm ơn gì
– Đã giữ lời hứa…lúc nảy…em biết anh đau lắm…vậy mà…anh đã ko quay lưng đi.
– Ừ…
Kéo váy em xuống khỏi ngực…nó khẽ hôn lên bầu ngực căn tròn mà chưa bao giờ nó dám mơ tới…đẹp đến say người…em khẽ gọi tên nó…hay tay em ôm siết đầu nó kéo vào lồng ngực…Kéo váy em ra khỏi chân…kéo luôn tất cả những gì còn lại…nó suýt ngừng thở vì cả thân hình em đang hiện ra trước mắt…đẹp đến say lòng dưới ánh đèn…Nó cởi áo…cuối người xuống hôn như mưa lên tất cả những nơi nó nhìn thấy, chà sát, ôm lấy em…từng cm trên người em…đều có dấu ấn của đôi môi nó…Đôi mắt em nhắm nghiền…người em run lên mỗi khi nó chạm vào nơi nhảy cảm nhất của người con gái…Nó mĩm cười nhìn sâu vào đôi mắt em…
– Sợ ko
– Sợ
– Sợ mà cười
– Ừ…kệ em
Rúc đầu vào ngực nó…đôi má ửng hồng…lần đầu tiên nhưng em đã chủ động hôn nó như mưa, ngọt ngào và mãnh liệt…
Vừa hôn em nó vừa đẩy mạnh, tình yêu đủ xé toang tất cả để cả hai thực sự dc bên nhau…Siết người chặt lấy nó vì đau, vài giọi nước mắt rơi ra từ khóe mắt…em bật khóc…
Hôn em trong đam mê…mọi thứ đã ở đúng nơi nó sẽ đến…tiếng em khe khẽ ngọt ngào, bờ môi em ngọt ngào, từng tiếng em gọi tên nó cũng ngọt ngào như vậy…Sài Gòn đêm nay có bình yên ko nhỉ…
.
Em và nó cuốn lấy nhau trong đam mê và khao khát tình yêu…cho đến khi căn phòng lại chìm vào yên lặng…môi nó vẫn hôn lên những nơi mà nó thích trên người em, vòng tay ôm chặt em trong lòng…Em nhẹ nhàng nghịch khắp ngực nó…
– Đồ đáng ghét
– Ừ
– Lại ừ…đến giờ mới chịu…
– Chịu gì…
– Hok nói…đáng ghét
Nó mĩm cười…mắt nhìn lên trần nhà…
– Sao…em lại chọn anh
– Em có chọn đâu…
– Chứ sao
– Em yêu anh…em ko có chọn anh
– Ừ…đơn giản thiệt
Nó nhìn lại cả người em…một cơ thể em đối với nó gần như hoàn mỹ…hoàn mỹ đến như mơ…Bịt mắt nó lại em khẽ cười
– Ai cho nhìn…tắt đèn đi…tính nhìn tới sáng hả
Sax…tới giờ mới biết mắc cỡ…bó tay em của nó luôn…Mĩm cười đứng dậy tắt đèn…Nó lại nằm xuống cạnh em…
– Anh…anh…xin lỗi…vì…toàn làm em khóc…anh…
Chưa nói hết câu em đã kéo nó xuống đưa bờ môi vào miệng nó, hai đôi môi lại cuốn lấy nhau đam mê bất tận…
– Em ko cần anh nói gì đâu…cứ là anh…nhưng…đừng bao giờ lạnh lùng với em nửa…nha anh
– Ừ…
Nó và em cứ nằm như vậy, ôm chặt lấy nhau cứ như rời ra đôi phương sẽ lấp tức biến mất vậy.
– Lạnh hok
– Hok…
– Hok mặc đồ vào thiệt hả
– Hok…
– Nhưng anh lạnh
– Thì kệ…có em nè
Em kéo cái mền phủ lên người 2 đứa rồi rúc vào ngực nó nằm im, tay nó vẫn ko buông tha ngực và lưng em cho đến khi tiếng em thở đều đều…nó cũng chìm vào giấc ngủ.Nửa đêm…lại có đụng chạm…lan da mát lạnh của em khiến nó khó có thể ngủ dc nhiều như mọi ngày…đành thức dậy nằm ngắm em.Nó cứ ngắm như vậy mãi, chẳng bao giờ chán…người em thơm thoang thoảng…mùi con gái có khác…luôn luôn quyến rũ.
– Sao anh hổng ngủ…nhìn hoài dzạ
– Ừ…anh thích nhìn
– Hihi ngta ngủ cũng nhìn…làm em thức rùi nè
– Ừ…sao thức theo chi
– Chứ cứ đụng đụng…ai ngủ dc
– Sorry mà…tại em đẹp
– Hả…có nghe lầm hok…trùi tên ngốc của em bửa nay bày đặt nịnh nửa kìa
– Thiệt
– Ko tin
– Thề
– Ko tin
– …
– Em yêu anh
Nhỏ lại kéo nó vào…hôn nó nhẹ nhàng…đã là của nhau…chẳng việc gì vội vã…nhưng càng hôn…hai cơ thể lại càng nóng lên, hơi thở gấp gáp…Nó và em lại cuốn lấy nhau trong đam mê, ngọt ngào…say đắm…Nó say sưa khắm phá từng cm cơ thể của em…như để bù đắp lại những chuỗi ngày lạnh lùng với em vậy…cứ tranh thủ những lúc tai nó ở gần bờ môi là em lại thì thầm trong hơi thở gấp gáp”em yêu anh”…3 từ đó…suốt từ lúc bên nhau đến giờ…em nói hàng trăm lần rồi…vậy mà…cũng vẫn cứ nói…
Sài Gòn buổi sáng…mưa rả rích, trời khá lạnh…người hơi mệt vì quần nhau cả đêm với cô model nằm kế bên…Một đêm tuyệt vời nhất trong cuộc đời của nó có lẽ tính đến tận ngày hôm nay…đó vẫn là đêm nó và em vui nhất…vì đêm ấy…em đã bắt dc trái tim nó…chính nó…cũng bắt dc em…người lạnh lùng kiêu sa.
“…đến phút cuối anh chợt nhận ra em…em là người anh yêu…
…trong suốt cuộc đời này…
…người yêu ơi anh muốn nói bao điều…nhưng sao môi này cứ thẹn thùng giấu giếm…
…nhìn sâu trong ánh mắt dịu dàng chẳng cần lời nào hơn…khi ta đã thấy được yêu thương…
…trọn vẹn cho nhau…nhé em…”
– Lại nhìn trộm ngta kìa…
– Anh làm em thức hả
– Hok…tự em thức…tại mưa đó
– Ừ…mưa sáng giờ
– Vậy giờ sao
– Tự nhiên lười đi học
– Vậy ngủ chút hết mưa mình đi ăn hen
– Ừ…người hơi mõi
– Hihi…ai bĩu…quậy cả đêm chi
– Quậy gì…em cũng tham gia mừ
– Ghét…tại anh quậy em bộ…nè lăn qua đây…em massa cho
– Bít làm hok đó
– Kệ làm đại
Nó nằm up xuống để em massa lưng…người em vẫn chẳng mặc gì…dùng hai tay xoa đều lên lưng nó, bóp bóp, đấm đấm rồi lại xoa…Nó chẳng biết đi massa ngta có làm gì khác ko như với nó như vậy là thoải mái lắm rồi…nhất là lại được nằm ngắm đôi chân dài ko một chút tì vết của em…nó đưa tay…xoa nhẹ nhẹ lên đùi em…Dc một lúc nó quay người lại nằm hẳn lên đùi ngắm em…cuối xuống nhìn nó dịu dàng, tay em xoa lên ngực nó, tay còn lại luồn vào tóc nó…em mĩm cười
– Đồ hư hỏng…quậy nửa nha
– Ừ…tại em đẹp chi
– Ghét anh lắm. Ngày nào cũng lạnh lùng làm em bực lắm lun.
– Ừ…tính anh vậy
– Em…chưa biết gì về anh hết…Kể em nghe về anh đi
– Kể gì giờ
– Gia đình…bạn bè…
– …anh chẳng biết bắt đầu từ đâu nửa…gia đình anh ko hạnh phúc…người thân ko thích cái tính bất cần của anh…anh xa gia đình từ khi còn nhỏ xíu…thành ra…chẳng có gì để kể về gia đình anh hết…nhiều lúc cũng muốn có chút ký ức nào đó về gia đình…nhưng…toàn là những trận đòn, toàn là nước mắt của 2 mẹ con…nên…anh chẳng muốn nhớ nửa…anh…
Em đưa môi em gắn chặt vào môi để ngăn nó nói tiếp…Rời nó ra em mĩm cười
– Anh bôn ba một mình…chắc anh cô đơn lắm…Giờ em hiểu…điều gì làm nên cái tính lạnh lùng của anh rồi…đừng nói nửa…từ nay…anh có em rùi…anh ko cô đơn nửa đâu…đồ ngốc
– Ừ
Nó mĩm cười kéo em xuống…ôm chặt lấy em…Những nụ hôn tưởng chừng bất tận, nhưng vòng tay siết chặc…Cả hai lại lao vào nhau…quên hết mọi thứ xung quanh…chỉ cần biết nó và em…đang có nhau tại căn phòng nhỏ giữa đất SG đông người này…đâu phải ai…cũng tìm dc tình yêu thực sự của mình một cách dễ dàng đâu…Anh yêu em…người lạnh lùng à!…
Ngày hôm qua…đã từng – Chap 68
…Hơn 12h…trời mới chịu dứt mưa…bụng nó réo um sùm làm em cười khúc khích trêu
– Quậy cho đã rùi đói
– Bộ có cái luật quậy hổng dc đói hả cô nương
– Xí…thui chở em đi ăn đi
– Ờ…mặc đồ đi
– Nhắm mắt lại đi
– Tự nhiên kiu nhắm mắt chi
– Cho ngta mặc quần áo chứ chi
– Sax…
– Sax gì sax…nhắm lại đi…
Khỏi cần nó nhắm em lấy cả cái mền trùm lên đầu nó rùi chạy ào vào nhà tắm…Bộ…con gái đứa nào cũng vậy hả ta…nhìn muốn mất màu lun rùi mà cũng bày đặt mắc cỡ@@…Sài Gòn sau cơn mưa, trời mát…nhưng mùi nhựa đường, mùi đất và cả mùi con gái của em sau lưng xộc vào mũi làm nó cảm thấy chẳng dễ chịu chút nào…nhưng biết sao dc, vì có mùi của em…cho nên nó đành miễn cưỡng yêu luôn cái mùi SG sau mưa thôi. Đột nhiên em bắt nó dừng xe lại bên đường
– Chạy đâu đó
– Đi mua…
– Mua gì
Nó ngơ ngác, em chu chu cái miệng ra cốc lên đầu nó 1 cái nhẹ
– Quậy ngta cho đã…giờ đi giải quyết nè
– Là sao…tự nhiên giải quyết với hành quyết gì nửa
– Mệt quá
Em quay lưng đi về hướng nhà thuốc tây…thì ra là giải quyết vụ tối qua…đúng là yêu quá rồi đầu óc cũng ngu đi một tí…thầm cảm ơn vì em đã chu đáo…ừ em vốn chu đáo mà…Mua thuốc xong em bắt nó chở đi ăn bún mắm. Sau đó tạm biệt nhau, nó vào quán làm còn em thì về nhà. Bước vào quán, chưa kịp thay đồ làm nó đã bắt gặp nhỏ Hân đang ngồi trong quán vẫy vẫy nó. Tiến lại ngồi đối diện với Hân…nó cảm thấy cái nhìn của nhỏ dành cho nó hơi là lạ
– Ủa đi đâu đây
Nhìn thẳng nó có vẻ lo lắng
– Nè…M hổng sao chứ…tối qua…
À thì ra nhỏ còn ngây thơ chưa biết gì…coi vậy cũng tốt biết lo lắng cho nó đây nè. Nếu là bình thường nó sẽ nói thật là ko có gì rồi đứng dậy đi làm việc. Còn giờ…vừa mới có tình yêu, tâm trạng cũng vui vẻ nên tự nhiên cũng mún trêu nhỏ tí…Nó làm mặt buồn ngửa mặt lên trời thở dài im lặng, tưởng gì chứ chiêu này dễ vì tính nó đã vốn như vậy mà…Chắc cái mặt nó đúng thảm lắm hay sao mà nhỏ Hân chẳng dám nói gì chỉ im lặng cầm ly nước khuấy khuấy, môi trên cắn môi dưới…nó khẽ liếc lên nhìn nhỏ…vẻ mặt lo lắng hiện lên rõ ràng. Thường ngày hung dzữ lắm vậy mà giờ tự nhiên đổi tính là sao nhỉ. Nó chép miệng
– Sao…còn gì nói ko? còn đi làm nửa
– Khoan…chuyện nhỏ Thy…ko phải như vậy đâu…tối qua…thực ra…nhỏ Thy nó…
– Thôi…ko quan tâm nửa…xong hết rồi
– Nhưng mà…M…đừng đừng buồn nhiều nha…
– Cảm ơn Hân…tôi phải đi làm…uống nước vui vẻ ha
Nó đứng dậy lạnh lùng bước đi…nếu ko bước đi lẹ…nhìn vẻ mặt lo lắng của nhỏ…nó sẽ phì cười mất thôi…Đi vào phòng thay đồ đứng cười cho đã rồi nó mới quay ra làm việc, nhỏ Hân cũng vừa tính tiền bước ra cổng. Đi an ủi bạn bè kiủ gì mà đồ đạc mỏng te…đứng từ xa mà vẫn nhìn thấy rõ màu áo bên trong của nhỏ…muốn giết người chắc.
Mọi chuyện cũng trở lại bình thường…nó làm việc từ trưa đến chiều khá nhàn vì ít khách…Đang chờ coi em có ra café chơi ko thì điện thoại rung…bật máy lên tiếng em nũng nịu
– Anh làm gì dzạ
– Đang làm ở quán
– Ăn gì chưa
– Ừ chút ăn…còn em
– Em làm biếng ăn…trưa giờ ngủ đã lun…
– Uhm…có ra quán hok
– Hoy bửa nay hổng ra quán đâu…
– Sao vậy
– Tại…hix…hix…tự nhiên…đau
– Sao em đau ở đâu…bệnh hả
– Hok phải…thui kệ em mai em mới qua anh dc
– Vậy hả…nhưng đau ở đâu…nói anh nghe
– Mệt quá…mắc cỡ mà…tại anh quậy đó…huhu
– Sax…khóc gì giọng cười ko dzậy
– Kệ em…vậy ha…em ngủ nửa đây
– Ngủ hoài dzậy
– Thèm ngủ mà bibi anh
Quái…đau cái rì mà hổng đi dc nhỉ. Nghĩ ngợi một tí nó cũng bị công việc cuốn đi quên cả thời gian. Thoáng chốc đã đến lúc quán đóng cửa…tự nhiên bửa nay vui vui nên ngồi lại chơi với đám ông Kha, tất nhiên là nó cũng góp vui 1-2 ly bia cho mát người về ngủ nhanh khỏi phải nằm nghĩ linh ta linh tinh mệt óc…yêu nó vậy đó cứ suy nghĩ suốt, người cứ ngơ ngơ như thằng nghiện ấy. Chợt có tiếng điện thoại…số máy lạ
Ngày hôm qua…đã từng – Chap 69
Alo
– Hân nè…đâu rồi
– Hả sao biết số hay dzậy…ờ đang ngồi chơi trong quán
– Ra cổng đi…
Vụ gì vậy trời…giờ này chưa chịu về nhà đâu long nhong ngoài cổng nửa đây. Đi ra cổng nhỏ Hân ngồi trên xe nhìn nó. Tiến lại gần nó vội hỏi
– Ủa giờ này sao chưa về nhà…đi đâu đây
– Chở Hân đi ăn khuya đi
– Sao…sao
– Nhanh đi lề mề quá
Kéo tay nó ngồi lên trước xe…nhỏ cằn nhằn
– Nhậu hả…mặt mày đỏ kè
– Ờ uống 1-2 ly với mấy ổng
– Con nít bày đặt uống
– Ờ…giờ ăn gì
– Ăn lẩu nghen…chạy đi chỉ đường cho
Nó ko nói gì…chạy đi theo chỉ dẫn của nhỏ Hân. Dừng xe trước một quán lẩu khuya, nhỏ gọi một cái lẩu hải sản, cá viên chiên, tôm nướng…
– Kiu nhiều vậy…ăn sao hết
– Kệ ráng ăn đi cho mau lớn…người gì nhỏ xíu
– Vậy mà nhỏ
– Chứ còn gì nửa…nhìn như con nít
– Ờ
Toàn nói xấu nó, chẳng bao giờ thấy nói tốt miếng nào…làm như lần nào gặp nó mà ko chê cái gì đó nhỏ ăn hổng ngon hay sao ta.
– Nè tự nhiên kéo tui đi ăn lẩu chi vậy
– Ừ…thấy mấy người chắc đang buồn…tui tội nghiệp kéo đi an ủi nè
– Ờ ờ…
Ra là lo nó buồn. Chà cũng tốt bụng quá đây, ngày thường gặp nó ghét lắm mờ sao dạo này dc tốt bất tử, có ý gì đây…ko lẽ nó đẹp trai quyến rũ đến vậy sao…à giả thuyết này hok ổn, nó mà đẹp thì có lỗi với ông Chí Phèo lắm. Đồ ăn dc dọn ra…nhìn có vẻ ngon đây…gắp con tôm vào chén nó nhỏ Hân dịu giọng
– Yêu nhỏ Thy thiệt hả
Nó hổng nói gì…tập trung sự chú ý vào con tôm
– Hân nghĩ con Thy nó yêu M thiệt đó…chỉ tại ông kia thôi…có gì cũng từ từ cho nhỏ Thy nó giải thích…đừng buồn nửa nha. Hok có dễ tìm dc người yêu mình đâu, đừng có vì 1 phút tức giận mà đánh mất nhau…Ganh tị với 2 người quá mới quen nhau mấy tháng mà lo lắng quan tâm nhau nhiều như vậy…còn Hân nghĩ càng chán quen cả năm trời nhưng chia tay một cái…nhạt như nước ốc…
– Sao vậy…cứ nói tiếp đi
– Ừ…lúc đó…
Vậy là nhỏ Hân ngồi nói hết tất cả tâm sự trong lòng nhỏ cho nó nghe, nói chậm, rõ ràng…thành ra giờ nó cũng chẳng biết đứa nào đang an ủi đứa nào nửa. Nghĩ là nghĩ vậy nó cũng im lặng lắng nghe tất cả,có thể nó chẳng giỏi ăn nói an ủi…nhưng nó đủ sức kiên nhẫn để lắng nghe một ai đó, chia sẻ nổi buồn với một ai đó…bất kể đó là giờ nào, bao lâu. Mỗi người đều có một câu chuyện riêng, con gái…dù mạnh mẽ đến đâu rồi cũng cần một bàn tay của người con trai yêu thương, quan tâm, che chở…và đó là điều nhỏ Hân cũng cần. Nghĩ lại chuyện em và nó…dù thời gian gặp nhau ko lâu nhưng có thừa những sự quan tâm, thừa sự hy sinh vì nhau…tình cảm chẳng bao giờ dùng thời gian để cân đo đong đếm được. Có những người yêu nhau hàng năm trời nhưng cuối cùng chia tay, chẳng để lại trong nhau kỷ niệm gì sâu đậm, chẳng có nhiều sự quan tâm hay đơn giản ôm nhau, ngủ cùng nhau nhưng hoàn toàn chẳng hiểu gì về nhau cả.
Trời càng ngày càng về khuya, nồi lẩu cũng đã nguội, vơi đi khá nhiều, cũng chẳng đứa nào có ý định hâm nóng lại, những lời tâm sự của nhỏ Hân khiến mọi thứ dường như trở thành một bức tranh ảm đạm tối màu xung quanh nhỏ. Cảm giác bây giờ nhỏ như một ly thủy tinh mong manh dễ vỡ như tâm hồn của bao người con gái chứ ko phải một cô nàng mạnh mẽ, chanh chua hung dữ thường ngày nửa…Khẽ đưa tay lau giọt nước mắt chảy dài trên mắt nhỏ nó khe khẽ
– Về nha…tui đưa Hân về…ngủ một giấc…mai lại ngày mới. Mạnh mẽ lên sau này nếu lúc nào đó cần ai đó chia sẻ…cứ gọi bất cứ lúc nào
– Thật ko…sợ phiền M
– Ko sao…dù gì Hân cũng là bạn thân của Thy mà. Về ha
Nó gọi tính tiền…Dù nói gì…nhỏ cũng hổng cho nó móc bóp trả tiền. Đứa phục vụ hình như quen nhỏ nên cũng hok chịu lấy tiền của nó. Chạy chầm chậm trên đường, nó cũng im lặng ko nói gì. Đối với những người như nhỏ Hân có lẽ im lặng là tốt nhất hơn là nói nhiều…điều nó đang làm có vẻ khiến nhỏ cảm thấy thoải mái hơn thì phải, liếc nhìn về phía sau, nhỏ đang mĩm cười nhìn về phía trước, cũng phải dc trút hết tâm sự, ai cũng cảm thấy thoải mái mà…Nhỏ tựa đầu lên vai nó…im lặng, ko phản ứng gì…nó vẫn cho xe chạy từ từ để tránh cái gió lạnh của khuya SG. Cuối cùng đã đến nhà nhỏ…Nó khẽ nói
– Nè tới nhà rồi…về nhé…
– Ừ…lấy xe Hân về đi…mai Hân nhờ chị chở qua lấy xe sau
– Cũng dc – giờ thì ko nên từ chối nhỏ.
Ngày hôm qua…đã từng – Chap 70
Nó siết ga chạy đi…ko có nhỏ nó tha hồ chạy thật nhanh về nhà…gió lạnh khiến người nó run run…nhưng cảm giác này thật thích, nó thích cảm giác lạnh run của tối SG, về đến nhà nằm trùm mền ngay…đó là một cảm giác rất thú vị.
Tới nhà, tắm thay đồ chui vào mền thì có call của nhỏ Hân
– Về tới nhà chưa
– Ừ đang chuẩn bị ngủ
– Cảm ơn nha…tự nhiên bửa nay an ủi mấy người mà làm mấy người phải an ủi ngược lại Hân
– Ko sao…con trai mà ga-lăng tí ko sao
– Hi biết ga-lăng nửa hen
– Sao ko…tại tối ngày nghĩ xấu cho tui
– Uhm…ai bỉu
– Bỉu gì
– Hok có gì…thui ngủ đi…tự nhiên khóc giờ mõi mắt quá
– Ừ ngủ đi…mai tính tiếp
– Ngủ ngon ha
– Bye
Phù…một buổi tối thật dài. Ngủ thôi nào…nhắn một tin trêu chị…nó mở nhạc rồi quăng điện thoại qua bên cạnh nhắm mắt ngủ…bỏ mặc tất cả những cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của những người khác.
SG sáng bình yên. Cảm giác thức dậy và trong đầu biết rằng mình ko một mình…ở đâu đó đang có một người cũng đang nghĩ đến mình thật vui…có lẽ giờ này em cũng đang nghĩ tới nó…Hôm nay em nói sẽ ko gặp nó…Ko sao cả…vì giờ cả em và nó đã có nhau rồi…vắng mặt nhau một ngày để gom góp chút ít nỗi nhớ nhung cũng là điều cần thiết…Bật điện thoại lên, chẳng có tin nhắn nào của chị…chắc giờ này vẫn cuộn tròn trong chăn như con mèo rồi, ngày nào chẳng vậy. Mặc kệ…lấy điện thoại bấm số chị…tiếng nhạc chờ quen thuộc vang lên…gần hết bài…một giọng nói ngáy ngủ như con nít vang lên
– Ưm…muốn chết hả…sáng nào cũng phá ngta
– Hehe…chị xấu xí…dậy đi
– Ko đừng phá nửa nha…để ngủ xíu nửa…lệnh đó
– Ờ ờ…vậy ngủ đi…cho mập
– Kệ ta xí…
Chưa gì đã cup máy…chị của nó mà ngủ thì có trời cũng ko lôi dậy nổi. Vệ sinh cá nhân rồi lên trường học. Chẳng thấy ai call nó, nhỏ Hân chắc còn ngủ, em của nó cũng vậy…phù…làm như mấy người nó quen biết toàn sâu ngủ ko hay sao nhỉ…chỉ có mỗi nó là hay thức khuya nhưng dậy sớm. Đàn ông gương mẫu chứ bộ. =)) Lên lớp ngồi ngáp ngắn ngáp dài dc chút thì nhỏ Hân gọi
– Đang ở đâu
– Ờ đang học trên trường
– Chừng nào tan
– Khoảng nửa tiếng nửa
– Uhm…vậy Hân đợi ngoài cổng nha
– Ừ…để nhắn địa chỉ qua cho
Tan học…nó dẫn xe ra cổng…có đứa chọc
– Chậc cán bộ nhà mình bữa nào cũng đi xe khác nhau…đại gia quá
Chẳng để ý nó đi ra cổng tìm Hân. Ko mất nhiều thời gian, nhỏ nổi bật hoàn toàn trong đám đông sinh viên ngoài cổng. Bửa nay mặc cái áo hoa đỏ vàng tùm lum, cái quần xanh dương ôm sát người…y như cây bông giữa đám người toàn áo trắng…ko nổi cũng lạ. Đưa xe đến gần nhỏ cười tươi
– Đi ăn trưa nha…chưa ăn phải hok
– Ờ chưa ăn
– Vậy đi ăn rùi hả về
– Cũng dc
Nhỏ lêo lên sau xe nó, quay lại tươi cười với mấy đứa đang đứng tụm năm tụm ba bàn tán. Phong cách hoàn toàn khác em của nó…gặp em của nó thì cái mặt đã nghinh lên trời hổng thèm để ý tới ai, đằng này còn quay lại tươi cười nửa chứ, lịch sự ghê…Chạy nhanh khỏi mấy con mắt tò mò…nó chở nhỏ Hân vào 1 quán trà sữa gần đó…tuy nghe nói hổng ngon bằng nhưng dc cái gần…thôi kệ vào tránh nóng cũng ok.
– Ăn gì uống gì
– Ờ ờ bò bit-tet với trà sữa…
– Hihi kiwi nha hok phải kiki à ^^
Quê thiệt…lại bị chọc…bởi vậy nó hận đứa nào đặt tên cho cún là kiki >.<. Gọi món xong nó lại nằm dài ra hưởng thụ máy lạnh.
– Bó tay…lần nào đi trà sữa cũng nằm dài…vô duyên hết sức
– Ờ
– Nè qua giờ có nói chuyện với nhỏ Thy chưa
– Ờ có nói
– Ổn chứ…
– Ừ ừ cũng ổn
– Rùi sao
– Sao là sao
– Hòa lại chưa
– Ờ…thì có cãi nhau đâu mà hòa…
– Là sao
– Uhm…thui…hỏi Thy á
– Xì…có gì mà ngại…Hân là bạn mà
– Ờ…tại ít nói
– Uhm…thì thui hok ép nói…người gì…lạnh thấy sợ
– Ờ
– Nói chiện tối ngày ờ ờ thấy ghét
– Ờ
– Mệt nha…
– Ờ
Chắc quê nó…nhỏ hổng thèm nói gì…ngồi lôi điện thoại ra nghịch…Dc một tí thì phục vụ mang đồ ăn với trà sữa ra…nhỏ lôi nó dậy
– Ăn kìa…nằm chút Hân ăn hết à
– Ờ từ từ
Nó ngồi dậy cặm cụi ăn…đói mún rả họng…ăn xong mới có sức mà nói chứ chị 2. Nó im lặng ăn…còn nhỏ thì ăn từ từ, tay chống cằm nhìn nó. Dc chút nhỏ tự nhiên trút bớt phần ăn bên dĩa nhỏ cho nó…ngẩng mặt lên ngạc nhiên thì nhỏ trừng mắt
– Ăn đi nhìn gì…tại ăn hổng hết bỏ uổng
Ko nói gì nó cắm đầu ăn tiếp, ăn xong ngồi hút trà sữa hồn nhiên…còn nhỏ Hân thì vẫn im lặng quan sát nó…hơi mất tự nhiên nhưng kệ, vụ bị ngta quan sát thế này quen rồi, trong lớp nó cũng hay bị mấy đứa nhìn như người ngoài hành tinh chứ gì. Đang ngồi gục gục thì em gọi
– Anh đang làm gì đó
– Ờ mới ăn trưa xong
– Hihi nhớ em hok
– Ờ
– Hỏi nhớ hok mà ờ
– Ờ
– Nửa…ghét nha…anh ăn gì dzạ
– Ờ ăn bò bit-tet
– Hihi sang quá ha
– Ờ tại thèm
– Hihi vậy mai em làm món đó đem qua cho anh ăn hen
– Biết làm hok
– Hok
– Sax rùi sao làm
– Ngốc…chút em tập làm
– Dc hok đó
– Xí coi thường ngta hoài…mấy bửa đồ ăn đem qua cho anh toàn em làm chứ bộ
– Ai biết dc em mua ở đâu rùi sao
– Hok dám…nấu mệt lắm đó
– Ờ…rùi bửa nay hổng qua quán hả
– Uhm…hok qua đâu…còn đau
– Đau gì…hay đi khám đi
– Hihi biết quan tâm ngta hồi nào vậy nè
– Ờ
– Ghét ghê…giỡn đó em ở nhà tập làm bit-tet cho anh ăn
– Ờ
– Mệt ghê nc với anh chán mún chết…tối ngày ờ ờ
Haha bửa nay 2 người ý kiến ý cò về vụ ờ ờ của nó rồi…
– Ờ
– Đáng ghét…
Em cup máy. Có gì đó thay đổi trong cách nói chuyện của em với nó. Chẳng còn lạnh lùng trống không nửa, đã có em em anh anh, đã có những lời nhõng nhẽo, đã có những tiếng cười khúc khích chen vào lời nói…Em có của nó thực sự đang vui…niềm vui của em cũng làm nó cảm thấy hạnh phúc…đơn giản ai mà ko hạnh phúc khi biết người mình yêu đang vui vì mình . Tự nhủ lòng sẽ ko bao giờ làm em phải khóc vì nó nửa.
– Nói chuyện với ai mà toàn cụt ngũn vậy
Tiếng nhỏ Hân chen vào dòng suy nghĩ của nó.
– Ờ…Thy
– Vậy sao
Nhỏ Hân im lặng nhìn bâng quơ ra cửa kính. Dòng xe cộ vẫn qua lại ồn ào dưới cái nắng nao người của SG…Dc một lúc lâu…nhỏ Hân đòi về…nó tính tiền xong đi theo nhỏ xuống lấy xe về, đưa nó qua quán nhỏ chạy xe đi chẳng chào nó một câu…Công việc của nó vẫn diễn ra bình thường…chẳng có gì đặc biệt diễn ra trong ngày nửa ngoài những cuộc điện thoại vu vơ của em…với lý do nhớ nó…chẳng còn để ý tới việc nhớ hộp kem nửa rùi.
Ngày hôm qua…đã từng – Chap 71
Sáng dậy đánh răng rửa mặt xong nhưng vẫn cảm thấy lười…vậy là nằm nghịch điện thoại tí rồi ngủ luôn lúc nào ko hay,đang nằm nướng thì tự nhiên có cảm giác như bị ma đè…hix hix đêm qua ngủ ngon lắm mà, đâu có gây tội ác với ai đâu mà con ma nữ nào nỡ lòng đè nó vậy trời…Chưa kịp mở mắt ra con ma đó đã cưỡng hôn nó…thôi rồi…còn con ma nào khác ngoài em của nó chứ. Chẳng cần mở mắt ra, nó vòng tay ôm lấy eo em luồn tay vào trong xoa vòng eo mát lạnh…Rời nó ra em dịu dàng
– Dậy đi người…lười thấy sợ luôn
– Ừ tối thức khuya
– Thức làm gì
– Coi phim
– Đó…kiu ngủ sớm mà hổng nghe
– Bửa nay dc nghĩ sáng mà
– Uh…anh dậy đi
– Ko…còn muốn ngủ…đánh thức anh nửa đi
Nó nhắm mắt lại mĩm cười. Em khẽ cốc vào đầu nó 1 cái
– Đáng ghét!
Sau đó em nhẹ nhàng đặt môi em lên môi nó, luồn lưỡi vào trong cuốn lấy nó…Nụ hôn ngọt ngào ấy đến giờ nó vẫn cảm thấy thèm khát…còn gì hạnh phúc hơn khi mỗi sớm mai thức dậy dc người mình yêu đánh thức bằng 1 nụ hôn ngọt ngào. Còn niềm vui nào hơn mỗi khi mở mắt ra…là gương mặt người mình yêu mĩm cười chào buổi sáng. …Em đang ngồi hẳn lên người hôn nó…Nụ hôn chẳng biết bao giờ ngừng dc nếu ko có tiêng chuông điện thoại của em vang lên. Rời nó ra cầm điện thoại lên coi…em bấm tắt luôn rồi cuối xuống nhìn nó
– Dậy dc chưa đồ hư hỏng
– Chưa
– Hư lắm…dắt xe em vô nhà đi. Tính mở cửa hoài hả
– Ừ quên…ủa sao vào nhà dc hay vậy
– Nè…hihi
Em đưa cái chia khóa lên lắc lắc trước mặt nó
– Lấy đâu ra dzậy
– Em làm đó
– Hồi nào
– Hihi từ lúc anh bị thương ở tay đó
Á à…tự tung tự tác…dám tự đi làm chìa khóa nhà nó từ lẩu từ lâu rồi mà hổng xin phép nó…ngang đến vậy là cùng…phải phạt mới dc. Nó mĩm cười đứng dậy đi ra dắt xe em vào rùi đóng cửa lại…ngồi xuống cạnh em nó làm mặt nghiêm
– Tự nhiên nhỉ…dám lén làm chìa khóa nhà ngta
– Xí…hok vậy sao vô nhà dc
– Làm như nhà mình ấy
– Kệ em…rùi sao…mún gì
Em nghinh cái mặt lên thách thức…ờ thì muốn gì…dám thách thức nó à…Đè em xuống cù lét em…em lặn lộn uốn éo hét khe khẽ
– Trời ơi…đồ vũ phu…hihi đồ xàm sỡ…
Có lỗi mà còn dám nói xấu nó…đã vậy hôn cho bỏ ghét…nó thừa lúc em ko để ý khóa môi em ngay lập tức…chẳng còn chống cự nửa, em đưa tay ôm lấy cổ nó kéo người nó xuống…lại một nụ hôn dường như chẳng dứt dc nửa…Rời em ra nó thầm thì
– Sao rùi…sao hổng chống cự nửa
– Hix chơi kỳ…tự nhiên hôn…ai chống dc
– Hôm qua đau…giờ còn hok
– Uhm…còn chút chút
– Mà…đau gì vậy…
Em đỏ mặt…đấm nhẹ vô ngực nó
– Đồ ngốc…quậy ngta cả đêm rùi giờ hỏi đau gì nửa hả…lân đầu tiên của em đó…bít chưa
Nó thở phì 1 cái…tự trách mình vô tâm quá…thì ra…Ôm em vào lòng nó khe khẽ
– Uhm…bít rồi…anh xin lỗi
– Đồ vô tâm…ghét anh lắm
– Ừ
Nó mĩm cười vuốt dọc theo lưng em…Nằm với nhau cũng khá lâu hình như nhớ ra gì đó em đẩy nó ra chạy lại mở cốp xe lấy ra 1 cái hộp trắng.
– Anh đó làm em quên mất tiêu…dậy đi…em làm bit-tet cho anh ăn nè
– Ủa…tưởng nói chơi
– Chơi hùi nào…qua học làm tới khuya luôn đó
– Tội chưa…vậy giờ biết làm rùi hả
– Uhm…anh lấy dao nỉa trong cốp xe ra rửa sạch đi. Em làm gần xong hết rùi…giờ làm chín thịt, chiên khoai tây là ăn dc rùi.
– Ừ
Nó đừng dậy lấy đồ em mang theo ra rửa rồi dọn sẵn trên bàn…Em đang mãi mê chiên khoai tây…Đi lại vòng tay ôm em từ phía sau…khẽ giật mình nhưng rồi em cũng ngoan ngoãn trong vòng tay nó, khẽ ngửa đầu ra sau hôn lên môi nó em thầm thì
– Hi làm gì dzạ
– Hỗ trợ tinh thần cho bà bếp
– Hứ…dám kiu em bằng bà hả…Thui anh đem dĩa lại cho em rùi ngồi yên đi…xong rùi nè
Buông em ra nó quay lưng đi…nhưng em vẫn cố kéo nó lại hôn 1 cái rùi mới cho nó đi lấy dĩa.Đem dĩa lại cho em xong nó ngồi xuống bật laptop lên kiếm phim coi…phim em down bổ sung khá nhiều nên còn mấy phim chưa coi. Để dĩa bit-tết xuống trước mặt nó em cười dịu dàng…
– Nè…cho tên ham ăn này ăn đã lun…em lấy tương cho anh chờ tí
Nó lặng người nhìn đĩa bít-tết trước mặt, đẹp và trông ngon hơn bất cứ món bit-tết ở quán ăn nào nó từng dc thưởng thức và cócho mãi mãi về sau cũng ko nơi nào làm dc món này ngon và đẹp bằng bit-tết của em làm. Đem chén tương ớt và tương cà lại em ngồi vào lòng nó
– Rùi để em cắt cho anh ăn…anh chỉ dc ngồi im ôm em thui đó
– Ừ
Nó vòng tay ôm em từ phía sau…lưng dựa vào tường. Em cắt một miếng thịt nhỏ chấm tương đưa vào miệng nó…mắt em xoe tròn
– Sao…ngon hok anh
– Hình như thiếu thiếu gì đó – nó nhai nhai chép chép miệng rồi làm vẻ mặt suy nghĩ
– Sao…thiểu gì hả anh
Em ngây thơ quay mặt lại vẻ mặt lo lắng…Chẳng kịp cho em quay đi…nó hôn lên môi em, lưỡi nó luôn vào miệng em, thoáng 1 chút bất ngờ…em cũng đáp lại nó cuồng nhiệt…Cốc nhẹ lên đầu nó em cười
– Đồ hư hỏng…khờ khờ vậy mà…ranh lắm nha…nè ăn tiếp nguội hết đó…
Em lại cắt thịt cho nó ăn. Bit-tết em làm có đầy đủ hết, nước sốt, khoai tây, carot, cà chua, salad nửa, 3 miếng thịt to đùng…2 đứa ăn có khi chưa hết nửa. Căn phòng của nó giờ đầy ắp yêu thương, em ngồi gọn trong lòng cắt bit-tết cho cả 2 đứa ăn, tay nó ôm chặt em vừa xem phim vừa thưởng thức món ăn của người yêu dành hết tấm lòng để làm. Chẳng có sơn hào hải vị nào ngon bằng những món ăn của người mình yêu chế biến…
– Anh nè
– Sao em
– Đừng buông em ra nha anh…dù cho có chuyện gì xảy ra…hứa với em đừng bao giờ quay lưng với em…dc ko anh…ôm chặt em…ôm thật chặt vào
– Ừ
Nó mĩm cười…một nụ cười của hạnh phúc. Nếu đó là một giấc mơ…thì cuộc sống đã ban tặng nó giấc mơ quá ngọt ngào…Xin cảm ơn cuộc sống…cảm ơn em…người yêu của anh. Giải quyết xong phần thịt em làm…no căng bụng. Nóng quá…nó cỡi luôn cái áo ra ở trần khoe ba sườn cho mát…Dẹp đĩa xong em ngồi xuống cạnh bắt nó nhắm mắt lại…Đủ thứ trò bí ẩn…đành nhắm mặt lại cho đến khi em cho mở mắt mới thôi. Vửa mở mắt ra…suýt đứng tim…em chỉ còn mặc mỗi chiếc quần cụt còn phía trên hoàn toàn ko mảnh vải che thân…nó ngây người ra nhìn…cốc nhẹ vào đầu nó em cười
– Đồ hư hỏng…làm gì nhìn ngta dzữ vậy…coi phim đi
– Coi…coi sao dc nửa…tự nhiên cởi áo chi vậy
– Nóng mà…bắt chước anh ở trần cho mát hihi
Em thì mát rồi…chứ còn nó…mát mẻ gì nổi…máu nó chạy rần rần trong người…kéo em vào lòng, làn da mát lạnh của em chạm vào làm nó cảm thấy rất dễ chịu…hôn nhẹ lên môi em…nó thầm thì
– Em cũng hư lắm đó
– Hihi tại anh chứ bộ…hok dc nghĩ linh tinh nha…coi phim đi…
– Ừ
Nó gật đầu ôm chặt lấy em…2 đứa ngồi coi cho hết phim rồi lăn ra ôm nhau ngủ…Một buổi sáng bình yên…một buổi sáng SG hạnh phúc!
Ngày hôm qua…đã từng – Chap 72
Nè…anh…dậy tới giờ đi làm rùi đó
Nó mở mắt ra…chưa kịp hoàn hồn em đã khóe môi nó…hix lần nào ngủ dậy cũng dc cưỡng hôn thế này…chắc nó xin dc ngủ 1 tiếng dậy cỡ vài lần cho rồi.
– Anh ngủ tiếp đây em gọi anh đây…1 phút nửa gọi anh dậy nha
– Trùi ui…cái tên hư hỏng này…em giết anh lun giờ
Em ngồi hẳn lên người nó nhún nhún…mèn ơi bốn mấy kg đè lên bụng mà còn nhún nửa…chắc nội thương luôn quá…nó hổng phải lực sĩ bụng 6 múi đâu mà chịu nổi…Vội giơ tay đầu hàng…em mới chịu leo xuống…chờ em vừa rời khỏi người nó liền bật dậy cưỡng hôn em…Bất ngờ em ngả ngửa ra…nhưng rùi cũng chịu đáp lại nó…Nụ hôn luôn trở thành một điều gì đó rất thân thương đối với em và nó…và dù cho hôn em hàng triệu lần nửa nó cũng chẳng cảm thấy bớt đi 1% chán…hoàn toàn ko.
– Mệt ghê lần nào kiu dc anh dậy cũng cả mấy tiếng đồng hồ…
– Ừ…ai mượn kiu
– Hổng kiu tính ngủ hoài hả…dậy đưa em qua nhà nhỏ bạn rùi hả đi làm tối tan ra qua đón em nghen.
– Ủa…qua bạn chi
– Hihi chuyện con gái hỏi chi
– Chuyện gì mà từ giờ tới khuya
– Hứ bình thường em ngủ nhà nó luôn ấy…tại…cỡ này bị anh quậy…nên ít qua chơi với tụi nó…còn giờ…
– Giờ sao
– Giờ bắt dc anh rùi hihi thì phải cho ngta trở lại tụ tập với bạn ngta chớ
– Ayda…có vụ này nửa…nghĩa là tán tui…sài tui đã rùi giờ bỏ tui chứ gì
– Xì…người vậy cũng biết ganh tị nửa hen…mệt anh quá…dậy điiiiiiiiiiii
– Rồi…từ từ…cho anh tắm cái
– Nhanh nha…tụi em phải bàn 1 số việc quan trọng
– Bày đặt việc quan với trọng
Nó chui vào tắm…con trai…tắm cái cho mát chứ có làm gì khác đâu mà lâu…Thay đồ xong ra thì em cũng mặc quần áo đàng hoàng lại ngồi nghịch hộp kem của em.
– Đi nè chị 2
– Uhm…em trai ^^
Nó dắt xe ra ngoài, nhỏ vui vẻ khóa cửa leo lên xe ngồi ôm chặt lấy nó…Chạy ào đưa nhỏ qua nhà…đứng, ngồi, nằm cả nửa tiếng đồng hồ nhỏ mới thay đồ xong…tưởng thay gì…cũng quần jean áo thun nhưng màu khác thui mà, vậy cũng lâu lắc…Chở em chạy ù lên 1 quán sinh tố trên Q5, chưa kịp dừng xe đã nghe tiếng trêu chọc của đám bạn nhỏ…thôi xong…hôm nay đại hội yêu nhền nhện hay sao mà đông đủ quá trời…có cả nhỏ Hân và chị Tiên (đang cặp với ông Kha) nửa…mặc đồ nhìn đứa nào đứa nấy y như mấy con yêu nhền nhện…lão con trai nào đi ngang mà hổng quay lại nhìn…bảo đảm lão đó mù.Tất nhiên em của nó xinh đẹp nhất rồi (trong mắt nó)…Em bước xuống xe…cầm theo nón bảo hiểm
– Anh về đi…tan làm call để em chỉ chỗ qua đón em nghen.
– Ừ
Em ghé môi hôn nó một cái rồi mới chịu quay lưng bước vô…mèn ơi…hôn giữa thanh thiên bạch nhật, nhất là dám hôn nó trước mặt cái đám yêu nữ trong kia…làm mấy chị 8 la làng lên trêu chọc cười hí ha hí hửng…Nó vội gật gật đầu rồi cắm cổ chạy khỏi cái động yêu này rùi dong thẳng về quán…Nó là nó lạnh lùng thiệt…nhưng mờ lần nào gặp mấy chị 8 này nó cũng mún nhũn não…chọc gì mà dai như nhện =))
Về quán…nó đi vào hỏi ông Kha
– Anh…nảy có gặp chị Tiên
– Ờ biết rồi mày…mới đưa nó qua Q5 nè
– Sax…anh cũng mới bên Q5 về hả
– Ờ…nghe đâu họp hành gì đó sao mày gặp nó dzậy
– Dạ…cũng mới cõng chị 2 Thy qua đó nè
– Haha thằng em mày giỏi…bị con Thy nó hốt rồi hả
Nó im ru quay đi…hix dù gì cũng dc bình chọn là người đứng đắn, lịch sự và nghiêm túc nhất quán mờ…đâu có dc để ổng dìm hàng chỉ vì một đứa con gái bắt dc trái tim nó chứ…phải giữ phong cách…vâng phải giữ …Thời gian trôi qua nhanh chóng…vòng vòng cũng tới giờ quán đóng cửa…nó vội vàng phóng xe đi đón em…hix…tự đi hok dc…cứ bắt nó phải đi đón chạy tới chạy lui như thằng điên mới chiệu…rõ khỗ. Lên tới quán ốc trên Q5…đám yêu nhền nhện đang ngồi sáng rực cả một góc quán, yêu khí bốc lên ngùn ngụt…(khà khà)…phải giải cứu em về với chính nghĩa thui…Nó dừng xe bên đường móc điện thoại ra call cho em…quay lưng lại vẫy vẫy nó…vẫy theo sau em là cả chục cánh tay của mấy mụ nhìu chiện kia chào nó…có lẽ trừ một người ngồi im…đó là nhỏ Hân. Chậc vẫn ghét nó thì phải…tạm biệt đám bạn xong…em chạy nhanh về phía nó tay xách theo một hộp trắng đựng gì đó chẳng biết…vừa tới gần em đã ôm cổ hôn nó một cái xong giơ cái hộp lên đung đưa trước mặt nó cười
– Nè…mua mấy món ốc cho anh ăn lun nè…hok có dc ganh tị nha
– Ờ ờ có ai nói gì đâu
– Ai biết dc rủi có người trách mình đi ăn mà hổng thèm nhớ tới ngta sao
– Suy bụng ta ra bụng người…lên xe đi đứng hoài hả
– Uhm
Em móc hộp ốc vào cổ xe rùi leo lên sau lưng ôm nó. Nó siết ga phóng xe đi…tránh đứng lâu lại đau tim với mấy chị 8. Ghé quán mua 2 ly sinh tố rồi mới về phòng…Nó đi tắm còn em thì dọn ốc ra cho nó ăn. Tắm xong ra…em bảo chờ em tắm rùi ra ăn chung…hix ăn rùi mà cũng giành ăn với nó nửa…
Đành ngồi nhìn mấy chén ốc và coi phim chờ em…Tắm thì lâu mà còn hát um sùm trong nhà tắm nửa…cái tật hát lalala vu vơ mấy bài hát nước ngoài riết trở thành thương hiệu đáng yêu của em luôn. Tắm xong em mặc bộ quần áo quen thuộc của nó từ lâu trở thành sở hữu của em chạy đến ngồi vào lòng nó xuýt xoa…
– Lạnh lắm…lạnh lắm luôn
Nó cười…
– Biết rồi…
Vòng tay ôm lấy em…em mĩm cười ngửa mặt lên đón 1 nụ hôn của nó.
– Hết lạnh chưa
– Uhm…đỡ một tí. Em làm ốc cho anh ăn hen
– Ừ…mà mua chi tùm lum thứ vậy
– Thì tụi em gọi món nào…em cũng giấu 1 ít chừa phần cho anh…giành giựt dzữ lắm lun đó.
– Tội nghiệp chưa…
Em ngồi gọn vào lòng vừa đút ốc cho nó ăn vừa cùng nó xem phim…
– Nè…đó giờ chưa hỏi…qua đây ngủ hoài…nhà ba mẹ hổng la em hả
– Hi giờ mới quan tâm ngta hả
– Ừ…
– Em hổng phải con gái hư đâu mà lo…
– Ai nói em hư đâu…nhưng dù em hư…anh vẫn ôm em nè
– Vậy hả…uhm…tự anh hứa đó nghen. Ba mẹ em lâu lâu mới có ở nhà dc mấy ngày…ba đi công tác suốt, còn mẹ cũng đi luôn…riết em cũng hổng quan tâm mấy người đó đi đâu làm gì nửa. Nhà chỉ có anh em em với 2 cô giúp việc thôi.
– Ừ hèn gì…thấy em muốn đi đâu thì đi…
– Em tự do lắm lun…mà anh đừng có lo…thấy em đi lung tung vậy chứ hổng có hư đâu nè…thấy ngta…dành lần đầu tiên cho…cho anh hôn
– Uhm…anh hiểu mà…
Nó càng siết chặt lấy em nhiều hơn, thì ra em cũng đâu khác gì nó…ba mẹ em cũng có ở nhà với em đâu, em cũng phải tự lo cho cuộc sống của mình, khác nó là em còn anh và người giúp việc cùng hoàn cảnh gia đình tốt hơn nó…hèn gì…tính cách của em cũng có lạnh lùng như nó nhưng lại rất chu đáo trong mọi việc, nhìn bề ngoài ngta sẽ lầm tưởng em là một tiểu thư kiêu kỳ chẳng làm dc trò trống gì ngoài dùng sắc đẹp để nghinh với đời…Nhưng em của nó hoàn toàn ngược lại, em có bất cần và nghinh với đời nhưng với người thân, bạn thân thì em rất vui vẻ nhất là với nó…em chăm sóc, quan tâm nó chẳng khác nào một người vợ hiền vậy…những đức tính đâu phải dễ có được ở một đứa con gái tuổi đời chưa đến 20 này…và ko nhiều người có thể nhận ra tính cách thật của em nếu ko dc tiếp xúc thật nhiều.
Ăn xong…phim cũng gần hết…nó và em đứng xếp hàng để chờ đánh răng. Có nói em mua thêm bàn chải…nhưng mà nhất quyết hổng chịu, về sau nó có tự ý mua thêm 1 cái để cho em…nhưng chẳng hiểu sao…ko cánh mà bay. Vậy là đành có lỗi với cô giáo dạy vệ sinh răng miệng lúc đi nhà trẻ mà sài chung bàn chải với em…Đánh răng xong em và nó ôm nhau xem phim cho hết rồi nằm trêu chọc nhau…những nụ hôn ngọt ngào tưởng chừng như ko dứt…Nó có thể tiến xa hơn là những nụ hôn và ôm ấp bình thường bên ngoài…nhưng nó đủ biết người con gái sau lần đầu tiên thường phải mất 2-3 ngày mới bình phục vết thương và dư khả năng kiềm chế cái ham muốn bình thường của mình lại để em ko phải bị đau.
– Sao…tới hôm đó…anh mới chịu…với em
Em rúc đầu vào ngực nó thủ thỉ. Xoa lên làn da mát lạnh mịn màng của em nó cười
– Ừ…vì lúc đó anh mới biết…mình…cần em…Còn những lần trước…anh…chưa dám chắc mình có yêu em hay ko…nên anh…ko muốn em phải chịu thiệt thòi…anh sợ mình ko phải người tốt
– Đồ ngốc…từ hôm anh chịu bị đâm cứu em…thì…ngta đã thương anh rùi…tại…anh ngốc…anh vô tâm hổng thèm để ý ngta thui
– Xin lỗi mà…
– Hok sao…nhờ vậy em mới biết tính tình của anh đó
– Hỏi nè…rùi cái đám bạn em đi chung…tụi đánh anh đó…giờ sao rùi
– Mấy đứa đó hả…bạn của ông Thành…rùi em quen nên chơi chung…từ lúc nó đánh anh…em cắt đứt quan hệ lun rùi
– Sao tự nhiên vì thằng xa lạ như anh mà em trở mặt với bạn bè
– Em hổng biết nửa…lúc đó em chỉ biết tụi nó làm hại anh…Nói thiệt nghen yêu anh, dc ở bên người em yêu thì thì cả thế giới phản đối em cũng mặc kệ…
Nó ôm mặt, vỗ vỗ vào đầu ra vẻ khổ sở
– Vậy hả…ôi ôi vậy thì tiêu tui rùi…hổng lẽ tui cũng phải chống cả thế giới để yêu bà cô này sao ta…
Em ngẩn mặt lên nhéo vào hông nó
– Dám gọi em là bà cô hả…nè nè…anh…anh hổng chịu vì em bất chấp tất cả hả…
Em có vẻ hơi thất vọng…mặt em buồn thực sự rùi…Nó khẽ siết chặt rồi hôn lên đôi môi ngọt ngào của em…
– Hok chịu thì anh đâu có nằm đây với em…tiểu thư của anh à
– Hihi đáng ghét
Em rúc đầu vào ngực nó nằm im…Tiếng nhạc từ chiếc điện thoại vang lên những bàn tình ca nhẹ nhàng…đưa em và nó vào giấc ngủ…em nằm đó…gọn trong vòng tay bé nhỏ của nó…vòng tay ko lớn…nhưng cũng đang cố hết sức ôm chặt lấy em…có được em…đó là niềm hạnh phúc và may mắn nhất cuộc đời của nó cho đến bây giờ…và nếu làm lại nó vẫn sẽ nói với em rằng…yêu em…nó sẵn sàng quay lưng lại với tất cả.
Ngày hôm qua…đã từng – Chap 73
Có em…mọi thứ quanh nó trở nên đẹp hơn bao giờ hết. Trên lớp, nó đã chịu nói cười nhiều hơn một tí…ở quán nó cũng vui vẻ hơn và tất nhiên làm việc cũng tốt hơn nhất là việc sửa lại 1 tí cho quán đạt dc thành công tốt đẹp, nhận dc lời khen và phần thưởng của ông chủ dành cho nó. Mấy hôm nay em bắt đầu đi học ngoại ngữ trở lại, ko đến quán thường xuyên như trước được nửa. Cũng chẳng sao vì khi có nhau rồi em đâu cần phải ngồi im lặng ở góc quán để theo dõi, tìm hiểu nó nửa mà bây giờ em đã đặt hẳn cả người em vào cuộc sống của nó mất rồi.
Sáng…đang định đi học thì có điện thoại của anh Phong. Tiếng anh hối hả và lo lắng
– M…từ hôm qua giờ Phương có liên lạc với em ko
– Dạ ko anh…em lo vụ kiểm tra trong lớp cũng quên ko nt cho chị. Có gì ko anh
– Phương…có chuyện buồn…giờ mất tích luôn rồi…anh kiếm Phương 2 ngày nay
– Sao…có chuyện gì với chị vậy anh…
– Chuyện này từ từ nói…nếu có tin tức gì em báo cho anh biết với…giờ anh phải chạy đi kiếm mấy người bạn của Phương để hỏi thử
– Dạ dạ…để em đi tìm chị với anh
– Thôi…à mà cũng được biết đầu Phương có chuyện với em nhiều chắc có vài chỗ anh ko biết.
– Dạ vậy để em đi kiếm mấy chỗ chị hay nhắc tới…có gì liên lạc nha anh
– Uhm…mà em tính đi bằng gì đó
– Để em mượn xe bạn
– Vậy nha có gì liên lạc anh gấp.
Cup máy…lòng nó cứ lửa đốt…giờ biết kiếm xe đâu ra để đi kiếm chị bây giờ, đường xá hổng có rành nửa chứ…Đành nhờ em chứ biết sao giờ…tìm dc chị rồi tính tiếp. Bấm số em…một lúc lâu em mới bắt máy
– Em hả…đang làm gì vậy
– Em mới ngủ dậy đang nằm nướng nè
– Em cho anh mượn xe dc ko
– Bày đặt mượn nửa…có chuyện gì vậy…giờ em chạy xe qua đi với anh
– Ừ ừ…em qua nhanh nha…gấp lắm
Chuyện của chị nó chẳng biết gì nhiều lắm nhưng mấy lời nói của anh Phong lúc trước cứ ám ảnh mãi trong đầu nó…nó luôn cảm nhận chị của nó đang mang những tâm sự và điều gì đó đáng lo. Cuối cùng em cũng qua tới…người em vẫn mặc bộ đồ ngủ ở nhà…
– Ủa sao mặc đồ này
– Hihi sợ anh có chuyện gấp mà chút em phải đi lấy đồ với con Hân. Có gì vậy anh
– À bà chị anh có chuyện buồn gì đó giờ mất tích rồi ông anh mới call nhờ anh đi kiếm phụ…hix hix
– Trời…vậy thui…anh chạy kiếm nhanh đi rủi có chuyện gì là tiêu…Anh đưa em về nhà rồi đi tìm nhanh đi anh
– Ừ ừ rồi chút xe đâu em đi công chiện
– Ngốc à…nhà em còn xe…nhưng chút em đi với con Hân mà anh
– Ừ ừ…
Nó dong xe đưa em về nha…nhìn mặt em có khi còn lo lắng hơn cả nó nửa ấy chứ.
– Làm gì mặt em lo dzữ vậy
– Hix…chút anh chạy xe cẩn thận đó…anh gấp chuyện gì lên là cứ ào áo bất chấp bản thân…em lo cho anh thôi
– Uhm…biết rồi…anh sẽ chạy cẩn thận mà
– Có gì call em biết nha
– Ừ…em vào nhà đi
– Cẩn thân đó…
Nó chạy đi, sau lưng em vẫn ráng gọi theo dặn nó cẩn thận…Thiệt lo xa gì đâu, làm như nó con nít ko bằng.
Cố gắng lục lại trong trí nhớ những lúc trò chuyện với nhau xem chị sẽ ở chỗ nào mỗi khi buồn. Đầu óc cứ loạn cả lên…Cũng may dạo này hay đi với em chỗ này chỗ kia, đưa em đi diễn cho nên cũng biết đường kha khá. Chạy xe như thằng điên khắp những điểm quen thuộc mà chị thường nhắc tới. Mắt chỉ mong nhìn thấy xe của chị hoặc dáng người quen thuộc của chị nữ hoàng của nó ngồi ở đâu đó…ròng rã suốt nửa ngày trời…vẫn ko có kết quả gì. Anh Phong cũng vậy…điện thoại chị hoàn toàn ko liên lạc dc…Thi thoảng nó vẫn phải nhắn 1 tin cho em yên tâm rồi lại cắm đầu chạy khắp nơi tìm chị…
10h đêm…vẫn chưa có kết quả gì cả…anh Phong có nhờ một số người bạn khác nhưng đều ko có kết quả…Lòng nó thầm trách chị sao lại biến mất như vậy,ko biết có chuyện gì nguy hiểm cho chị ko nửa…Cố gắng chạy vòng vòng tìm kỹ lại mấy chỗ chị nói chị hay đến…Mệt mõi…lo lắng…nó dừng chân ở một góc cầu nơi chị bảo mỗi khi chị buồn hay đến để thư giản…để ngồi chờ…hy vọng sẽ nhìn thấy chị…Đang ngồi ủ rũ trong góc thì có điện thoại…nó mừng phát điên lên khi có là số máy của chị xấu xí hiện lên màn hình…Dù lo cho chị lắm…nhưng nó vẫn phải cố gắng kiềm chế để ko phải hét lên trong điện thoại, với chị có lẽ bây giờ ko nên nổi nóng.
– Chị…chị đâu rồi…nhox tìm chị cả ngày nay
– Nhox…về nhà đi
– Sao vậy chị
– Chị đang ở nhà nhox nè…về nhanh nha
Chẳng cho nó nói câu…chị cup máy…Nó cũng ko gọi lại nửa…vội vàng phóng xe như điên về nhà…đèn đỏ, gió lạnh hay gì nó cũng mặc…đường khá vắng…cũng may là ko gặp công an…về đến nhà đã thấy xe chị đang đậu…Thở phào nhẹ nhỏm vì tìm thấy chị…nó dừng xe kế bên xe chị rồi gõ cửa xe. Khẽ hí cửa xe ra…nhận ra nó chị mở cửa xe…nó bước vào xe ngồi im lặng nhìn chị…chẳng nói gì…chị ôm chầm lấy nó khóc. Có lẽ chị đang đau lắm…có lẽ chị của nó đang rất yếu đuối…đang cần lắm sự sẻ chia…Nó đưa tay từ từ ôm lấy vai chị…chẳng nói gì. Nó chỉ ngồi im ôm lấy chị…mặc cho chị khóc…cũng ko nói lời nào an ủi hay ngăn cản chị khóc…thời gian lặng lẽ trôi đi…mới đó mà khóc hơn nửa tiếng rồi. Nước mắt đâu ra nhiều vậy ko biết…Chị hình như đã bớt khóc…giờ chỉ ngồi im dựa đầu vào vai nó, tay chị vẫn ko rời cánh tay nó, cứ ôm chặt…như sợ buông ra sẽ ko còn chỗ nào để vịn vào nửa…
Tiếng chuông điện thoại phá tan không gian im lặng…là anh Phong gọi
– Có tin gì chưa em…
Nó nhìn chị…ánh mắt chị long lanh những giọt nước mắt…mỏng manh và yếu đuối…đưa một tay lên vuốt mặt chị nó mĩm cười…
– Dạ…tìm thấy nữ hoàng rồi nè anh
– Trời!…may quá…Phương có sao ko em
– Dạ hok sao anh…em đang ngồi với chị…anh nói chuyện với chị nhé
– Ừ ừ
Đưa máy cho chị nó nhẹ nhàng…
– Là anh Phong…tìm nữ hoàng 2 ngay nay rùi đó
– …
Chị im lặng lắc đầu rồi dựa vào vai nó…tuy ko hiểu chuyện gì nhưng nó biết chị cần yên tĩnh vào lúc này…
– Chị ko sao đâu anh…đang đòi ngủ ko muốn nc với ai
– Vậy à…phù…thôi hok sao em chăm sóc Phương cẩn thận nghen. Anh sẽ liên lạc sau
– Dạ anh đừng lo…g9 anh!
Nói chuyện với anh Phong nó mới nhờ còn một người đang lo lắng cho nó…bấm số em…
– Em nghe anh
– Em…anh kiếm dc chị rồi…Giờ anh đang ở nhà. Em đừng lo nửa nghen ngủ trước đi…mai anh qua em sau ha
– Uhm mà anh ăn tối chưa đó
– Anh ăn bánh mỳ rồi
– Vậy anh ngủ sớm nha
– Uhm em. Ngủ đi đừng lo nửa
– Dạ!
Nó tắt nguồn điện thoại…ngồi im lặng nhìn chị. Đôi vai chị hơi run, tay nắm chặt lấy bắp tay nó. Được một lúc lâu…chị lên tiếng
– Chị đói
– Uhm…giờ nhox đưa chị đi ăn hen
Chị gật đầu. Nó kiu chị lui xe vào bên trong bãi đậu xe tải cũ gần đó. Nói 1 tiếng với chú giữ bãi xe rồi nắm tay dẫn chị trở lại xe. Ngồi trên xe, mắt chị vẫn nhìn xa xăm…tự nó đội nón bảo hiểm cho chị rồi lên xe chạy đi…Chị ôm chặt lấy nó im lặng. Chạy vòng vòng…tìm dc một quán cháo trắng khuya nó ghé xe vào. Nói chuyện với chị bao lâu nay cũng biết chị thích ăn gì mà…Nó gọi luôn 2 tô cháo và một vài món cho chị dễ ăn. Chị im lặng ăn một cách ngon lành…đó là người duy nhất và đầu tiên cho đến bây giờ nó biết dù buồn cỡ nào thì cũng ăn uống rất ngon lành @@…một tay chị ăn cháo, một tay vẫn ôm chặt lấy cánh tay nó cho nên 2 người nhưng cũng chỉ có 2 cái tay cử động dc. Nó ko ăn nhiều, chủ yếu là gắp đồ ăn bỏ vào tô cháo của chị…xong tô cháo…chị hồn nhiên ăn luôn tô của nó…hix hix ko biết buồn kiểu gì mà ăn khỏe dzữ vậy nè.
Ngày hôm qua…đã từng – Chap 74
Ăn xong…chị ngồi im một lúc rồi nói nhỏ
– Chị muốn ăn kem
Sax!!! Bộ có bà con với em của nó hay sao nè trời…giữa khuya còn đòi ăn kem…đừng nói một hồi đòi lên cầu ngồi nửa nghen…Nghĩ là nghĩ vậy chứ nó cũng gật đầu
– Ừ…thì ăn kem…giờ muốn ăn kem gì
– Kem dâu với kem socola
Nó tính tiền cháo xong chở chị chạy thẳng tới chổ nó mua kem mọi lần. Thằng giữ xe nhìn mặt nó là biết hổng phải đi hát mà là mua kem…hổng cần hỏi, thằng nhỏ giở tủ kem ra cho nó lựa luôn.
– Chị mọi lần đâu anh
– Ngủ rồi
– Ghê ghê
– Ghê gì
Thằng quỷ cái mặt nham hiểm chỉ chỉ về phía chị đang ngồi. Nó nhìn chị…rồi lấy hộp kem đập lên đầu thằng nhỏ 1 cái
– Tình tiền mày
Thằng quỷ cầm tiền miệng vẫn lẩm bẩm
– Ghê nha…huynh ghê lắm @@
Chở chị tìm một quán nước ven đường để ngồi…Chở một người đẹp thế này chạy vòng vòng giữa đêm thế này cũng sợ…có điều chị hổng chịu về nhà nên đành mạo hiểm thôi. Gọi cho chị một li trà lipton nóng, còn nó là một li cafe ko đường…Chị ngồi im ăn kem,ko như em của nó, chị ngồi ăn một mình, hổng thèm đút cho nó cái nào lun…đúng là chị của nó chẳng thay đổi bao giờ…đi ăn uống với chị thì phải biết giành ăn còn ko chị hổng có thèm nhường cho nó ăn đâu…mà lúc này thì hổng còn tâm trạng nào giành ăn với chị nửa nên đành ngồi uống cafe nhìn chị ăn thôi…Cỡi cái áo gió khoát lên vai chị, nó im lặng nhìn dòng xe qua lại, người nó bây giờ cũng cảm thấy lạnh huống gì chị mặc váy mỏng manh lại còn ăn kem ko run mới lạ…ăn hết hai hộp kem…mắt chị dường như bớt buồn đi một tí…có một chút tinh nghịch hiện lên trên mặt chị rùi…cũng tốt…mặc dù từ đầu tới giờ nó chưa nói dc lời nào an ủi chị và cũng chẳng biết gì để an ủi…chị ngả đầu lên vai nó…dc một lúc thì lại lên tiếng
– Chị muốn ngủ
– Ừ
Nó mĩm cười…Tính tiền nước xong, đội nón lên cho chị nó chạy xe từ từ về nhà vì sợ gió làm chị lạnh…Đúng là chị đang lạnh, tay chị cóng hết rồi chứ đâu…Về đến nhà chị vẫn ngồi trên xe hổng chịu xuống…mà giơ hai tay về phía nó…thôi xong đã hiểu…đúng là nữ hoàng. Nó lắc đầu cười rồi quay lưng lại gần cho chị leo lên lưng…hix may quá nhìn người cao đẹp vậy cũng ko nặng lắm, hơn em của nó 1-2 kg là cùng…còn cõng nổi…Cõng chị vào tới nhà để chị nằm xuống nó mới quay trở ra dắt xe vào rồi đóng cửa rồi ngồi xuống lấy mền đắp lên người chị. Vừa định đứng dậy đi đánh răng rửa mặt thì chị đã lấy tay kéo nó nằm xuống bên cạnh, đầu chị rúc vào ngực nó nằm im, vai chị run run…cảm nhận chị lại đang khóc…vậy là nó đành nằm im ôm lấy vai chị cho đến khi chị ngưng khóc ngủ thiếp đi…Đoán chắc rằng chị đã ngủ thật say rồi nó mới thở phào nhắm mắt ngủ…đó là người con gái thứ hai nằm ngủ trong căn phòng của nó…người trước đó chính là em
Trời rạng sáng…nó chỉ mới ngủ dc một chút, người nó mõi nhừ nhưng chẳng dám nhúc nhích sợ làm chị thức giất, vậy là nằm chịu trận cho đến sáng. Hix…quên mất tiêu chị là trùm lười siêu ngủ…biết chị ngủ tới chừng nào mới dậy đây…vậy là xác định nghĩ học chắc luôn rồi. Mở điện thoại call lên trường nhờ cô Xuân (căn-tin) nhờ đứa nào viết dùm cái phiếu điểm danh rồi bấm số em
– Em hả…dậy chưa
– Ưm…um…chưa…cho ngta ngủ xíu
– Ngủ hoài dzậy
– Tại tối qua ngta mắc học làm bánh ga-tô đó
– Học chi khuya dzữ
– Hihi học làm cho anh ăn đó…mà mê làm quên mất tiêu thời gian lun
– Tội nghiệp chưa…thui vậy ngủ nửa đi…chắc chiều anh mới qua trả xe em dc đó
– Ừ…anh có đi học hok
– Uhm ko…giờ anh cũng ngủ thêm chút
– Hihi đáng ghét…ham ngủ mà dám la ngta
– Tại call sợ em lo mà
– Ai thèm lo…anh ngủ nửa đi…đừng có phá em ngủ nửa đó…chiều em đem bánh cho anh ăn hen
– Ờ…ngủ đi
Tags: http://aeck.wap.sh/thu-vien/tong-hop-truyen-hay/ngay-hom-qua-da-tung/phan-6 SEO: Bạn đến từ: Từ khóa: |