Cup máy…nó nằm im nhìn qua chị rồi bấm tiếp số anh Phong.
– Phương sao rồi em…
– Dạ hok sao…có khóc một chút…giờ đang ngủ rồi anh…mà có chuyện gì vậy
– Phương bị tụi làm chung chơi xấu…cũng toàn 1 đám ganh ghét với Phương thôi…trước tới giờ tụi nó hại Phương nhiều lắm rồi…và…Phương buồn anh nửa
– Sao buồn…
– Ừ vì anh sắp đi học…mẹ anh ép anh đi…Phương cô đơn lắm anh đi rồi…ko biết còn ai chăm sóc Phương nửa đây…giờ chỉ hy vọng có em thôi đó
– Dạ…nhưng…gia đình chị…ko lẽ ko chăm sóc chị sao anh
– Ba mẹ Phương…mất rồi em
– Hả…ba mẹ chị mất…sao mất anh
– Ba mẹ Phương bị tai nạn xe bên Mỹ…2 năm rồi
– Vậy sao…thương chị quá…giờ chị sống với ai ở đây vậy anh
– Ừ…Phương sống với dì…nhưng cũng đừng trông cậy vào họ chi…toàn lợi dụng Phương ko à…Thôi ko nói nửa. Em chăm sóc Phương nha…chừng nào Phương muốn về em call để anh qua đón Phương.
– Dạ…
Nó thẩn thờ nhìn chị…giờ thì nó hiểu chị của nó rồi…hiểu hoàn toàn những gì chị đang phải gánh chịu. Dường như hoàn cảnh của chị cũng một phần giống như nó cho nên dễ dàng đồng cảm với chị hơn. Gương mặt xinh đẹp chẳng thua bất kỳ người con gái đẹp nào này lại đang chịu những mất mác to lớn đến vậy…kể từ giây phút ấy…tự nhiên nó chỉ muốn ở bên cạnh để mang lại niềm vui thực sự cho chị thôi…vì như anh Phong nói…chỉ có bên cạnh nó và anh Phong, chị mới cười thực sự. Chị dụi đầu sâu vào người nó hơn…miệng chị thủ thỉ trong cơn mê
– Nhox…nhox đừng xa chị nha…nhox…Phương…ghét Phong…nhox…đừng giống Phong nha…đừng…đừng…
Nó mĩm cười ôm chặt chị vào lòng…”Uhm…ko xa chị đâu…cho dù chị xua đuổi…từ nay nhox cũng ko bao giờ xa chị đâu”…nó thầm hứa…và nó sẽ luôn làm như vậy…
Ngày hôm qua…đã từng – Chap 75
Cứ ngủ…rồi lại thức vì sự đụng chạm của chị…nằm nhìn suy nghĩ rồi ngủ tiếp…lại thức…lại ngủ…cứ như vậy cho đến khi ai đó đang chọt chọt vô mũi nó…Mở mắt ra…chị đang nằm nhìn nó, mặt cười tinh nghịch tay vẫn còn đang giữ tại hiện trường…bắt quá tăng rồi nhá dám nghịch lúc nó đang ngủ.
– Nhox khùng…dậy chở chị đi ăn coi
– Hết buồn chưa
– Hết rùi
– Nhanh dzậy
– Ừ…chuyển hết cho nhox đó…lấy dùm đi
– Khôn hen…vậy đưa đây
– Tốt bụng quá ta…hok hối hận nha
– Ừ…ko…chị vui là dc
– Hihi thương nhox nhất. Chị muốn ăn gà rán
– Ăn chi cho mập
– Mập mà tấp nập người theo haha dậy điiiiiiiiiiii
– Từ từ…oánh răng chưa đó đòi đi ăn
– Nhox cho chị mượn bàn chải nha
– Ờ có đâu…từ từ nhox đi mua cho
– Khỏi…chị đánh rồi
– Hả…bàn chải đâu đánh
– Nè
Chị cười tít mắt chìa cái bàn chải ra chọt chọt vô mũi nó. Cầm bàn chải nhìn qua nhìn lại nhìn tới nhìn lui cảm gián thân quen da diết…Thôi rồi thương quá bàn chải ơi…một mình mày mà phục vụ tới gấp 3 lần bình thường
– Cái này…của nhox mà
– Ừ của nhox
– Thì sao
– Chị mượn
– Rồi nhox đánh bằng gì
– Ngốc! bàn chải của nhox nhox đánh đi
– Sao còn đòi mượn
– Thì chị đánh rồi…coi nè…– vừa nói chị vừa thổi phù phù vô mặt nó…hix chưa từng thấy người đẹp nào hồn nhiên như chị của nó, chơi gì thổi phù phù vô mặt ngta để khoe đánh răng rồi…mà đúng hơi thở của chị thơm thiệt…- nhox nhanh nhanh…đói bụng lắm…chị chờ
Cái quái gì đang diễn ra vậy trời…chị có quen biết gì em của nó ko đây…sao cái cảnh này quen quen…khác một chỗ em của nó im ru rù rù cầm bàn chải nó đánh, còn chị nữ hoàng nhà mình thì hồn nhiên khoe chiến tích cướp bàn chải người khác…Mai mốt lỡ 3 đứa có chiện gì bảo đảm hồ sơ sẽ ghi : chết vì sài chung bàn chải đánh răng @@
Nó đi vào nhà tắm đánh răng thay đồ, quay ra thì chị đang ngồi nghịch hộp kem có trồng cỏ ba lá…biết nó đứng sau lưng chị hỏi
– Sao hông phải hoa cúc dại
– Ừ…cái đó của bạn nhox trồng
– Hoa cúc dại đẹp hơn mà
– Ờ bạn nhox trồng đâu phải của nhox
– Uhm…chị biết…nhưng hoa cúc dại vẫn đẹp hơn…đúng ko
Bó tay…ngang đến thế là cùng…chẳng chịu hiểu vấn đề của nó nói…chị luôn vậy…thích tranh cãi đến khi nó chịu thua mới thôi.
– Ừ rồi hoa cúc dại đẹp nhất chịu chưa…giờ đi ăn nha
– Hihi nhox ngoan
Chị tung tăng đi ra ngoài đứng chờ nó dắt xe ra. Chẳng biết KFC ở đâu, nó đành phải vừa đi vừa hỏi người ta. Cuối cùng cũng mò ra được cái KFC. Gọi 2 phần combo và 1 chén canh cho chị. Đang ngồi ăn ngon lành…tự nhiên có một cánh tay xinh đẹp thò qua cướp mất cái đùi gà của nó…cha chả…dám cướp miếng ăn ngta ngay giữa thanh thiên bạch nhật, đã vậy cười nhe răng cười tủm tỉm khoe chiến tích nửa chứ…ko thể nể nang dc nửa…phải tranh cướp lại thôi…Nó đứng dậy cầm tay chị giật cái đùi gà…Vậy là cuộc chiến ăn uống giữa chị và nó lại nổ ra…sôi động và đầy ắp tiếng cười. Chị của nó đây rồi, tinh nghịch và đáng yêu…sau một đêm chị đã vui vẻ trở lại…ngta nói chị của nó yếu đuối…ừ có lẽ chị của nó yếu đuối nhưng trong một thời gian ngắn mà đã đứng lên cười tươi vui vẻ thực sự…có lẽ ko dễ để ai cũng làm được và nó biết chắc rằng chị ko phải cố tỏ ra vui vẻ giả tao trước mặt nó…nó hiểu chị của nó…ko bao giờ giả tạo trước mặt nó và một người nửa…đó là anh Phong.
Giỡn hồn nhiên như hai đứa trẻ ở KFC xong, chị bắt nó chở chị đi ăn kem xong chị mới chịu cho nó đưa về
– Ủa bắt nhox đưa về…còn xe chị
– Kiu tài xế qua lấy
– Hả…chú tài xế ấy hả
– Ko…tên đáng ghét kia kìa
– Ai…ngoài nhox chị còn ghét ai nửa
– Phong
Nó đành lắc đầu…chạy xe đưa chị về. Nó chỉ biết đường lên Q1, còn từ Q1 qua nhà chị ở Q7 thì thua…đành chạy theo sự chỉ dẫn của chị, nó cũng biết chị cố tình chỉ đường chạy vòng vòng để hành xác nó…chưa từng thấy người nào đẹp mà nghịch như chị @@. Cuối cùng đưa dc chị về tới nhà…đưa chìa khóa xe cho nó chị cười
– Cảm ơn nhox nghen
– Cảm ơn gì
– Vì làm chị cười…nhox về đi
– Uhm…có gì đừng có đi lung tung nửa đó…buồn thì tìm nhox biết chưa
– Biết rồi biết rồi…giọng điệu y chan cụ non à
– Vào nhà đi
– Hihi bye nhox nghen…nhox khùng
Cha chả…đã hành xác ngta cả ngày còn dám nói xấu nó…thiệt là gan nữ hoàng mà…Nó mĩm cười call cho anh Phong.
– Alo anh ơi
– Anh nè…Phương sao rồi
– Dạ mới dẫn chị đi ăn KFC, ăn kem…xong
– Phương có vui lại chưa
– Cười như hoa…à anh nghe lệnh nè
– Ừ ừ
– Giờ qua nhà em…cầm chìa khóa lái xe chị về nhà chờ xử tội kìa
– Hiểu…khổ thân anh
– Vâng em cũng hiểu…ráng đi anh
– Ừ chút anh qua.
Anh Phong cười mếu máo cup máy. Nó chạy xe từ từ về nhà…chạy nhanh làm gì biết đường mà về…cuối cùng cũng về tới quán. Móc điện thoại gọi cho em…
– Em…nghe nè…anh đang ở đâu
– Anh về quán làm luôn rồi còn em
– Dạ đang nướng bánh…
– Sax…vẫn làm bánh hả
– Chứ sao…chừng nào anh tan làm qua đón em nghen
– Giờ đó khuya rùi mà
– Kệ…hok đón em ăn bánh 1 mình đó
– Ừ…vậy chút anh qua…
– Hihi làm vui vẻ ha.
Nó quay trở lại với công việc thường ngày. Em của nó…cứ như một người vợ vậy…thích nấu ăn, cả ngày nghịch mấy món ăn cũng để cho một người duy nhất thưởng thức là nó. Hôm trước nó có hỏi em bánh ga-tô là bánh gì…em cười chọc nó là đồ hai lúa…vậy mà hôm nay có người cặm cụi cả đêm để học làm bánh cho nó ăn…Cảm thấy nhớ em…nó mĩm cười dặn pha chế chừa một phần cam để tan làm nó đem về cho em uống.
Quán đóng cửa, nó chạy luôn qua nhà em…khoảng 10 phút em xuất hiện với hộp bánh trên tay. Khuya trời lạnh mà mặc đồ gì sexy ko biết, quần ngắn tới ko thể ngắn hơn dc, áo sơ mi mỏng cột hở bụng khoe cái eo nóng bỏng…đưa cái áo cho em mặc nó cằn nhằn
– Nửa đêm khoe bụng cho bệnh hả
– Hihi đẹp hok
– Ờ thì đẹp
– Vậy dc rùi…đồ khờ
Em móc hộp bánh trước xe rồi leo lên ôm chầm lấy nó. Về đến nhà nó dắt xe vào rồi đi tắm còn em thì ngồi mở phim lên xem với cắt bánh ra. Tắm qua loa cho xong nó quay trở ra…em đang đứng một chân trên ghế, hơi cuối người xuống bàn để cắt bánh…người em để lộ chiếc eo cong cong, đôi chân dài khêu khích…Nó tiến lại sau lưng nhẹ nhàng ôm lấy eo em…Thoáng chút giật mình em ngửa mặt ra sau đón nụ hôn của nó…khẽ nắm tay em để con dao và hộp bánh xuống nó xoay người em lại đặt em ngồi hẳn lên bàn…lưỡi nó và em xoắn vào nhau trong đam mê…khẽ đẩy nó ra em chỉ tay vào ngực nó
– Anh hư lắm…để ngta cắt bánh ra rồi…ưm…từ.ưm ừ…hi…hi…
Nó chẳng cho em nói hết câu liền đặt lên môi em một nụ hôn nửa tay nó từ từ gở từng nút áo của em…áo sơ mi gì mỏng tanh…khiêu khích nó từ lúc nhìn em đi ra từ cổng rồi…giờ thì cho khỏi mặc áo nửa. Cởi hết những gì đang có trên cơ thể em…nó ôm em hôn như điên lên khắp người em…tất nhiên em cũng ưỡn người đón nhận tất cả…hai tay và chân em cũng cuồng nhiệt cởi bỏ quần áo của nó…ánh đèn nhà vẫn sáng khiến nó càng cảm thấy kích thích hơn, từng đường nét trên cơ thể em hiện rõ trong mắt nó, in đậm trên môi, trên tay và cơ thể nó…Mỗi lần nó chạm vào giửa hai chân em là tiếng thổn thức nho nhỏ phát ra từ đôi môi gợi cảm…em và nó lao vào nhau đầy cuồng nhiệt…có lẽ chẳng còn vị ngot của chiếc bánh nào có thể sánh bằng giây phút này với em, chẳng ai ngăn cản được tình yêu đang thăng hoa giữa hai cơ thể nồng cháy đang yêu nhau bằng tất cả trong căn phòng trọ nhỏ này…, mùi mồ hôi, mùi bánh và mùi cơ thể của cả nó và em hòa vào nhau tạo nên một không gian đầy đam mê, đầy tình yêu cháy bỏng.
…
– Anh hư lắm…
Em ngồi gọn trong lòng nó…cắt 1 miếng bánh đút vào miệng nó…Mĩm cười nghịch bầu ngực và cái bụng em nó nhai miếng bánh ngon lành
– Ừ…
– Còn ừ nửa…đồ xấu xa
– Ừ
– Ghét…bánh ngon hok
– Ngon…
– Tự em học làm đó
– Biết rồi khoe hoài
– Ngta làm cho ăn…ko khen mà còn nói vậy hả
– Thui mà…hok thấy đang ăn nhiệt tình lun sao
– Uhm…vậy mới ngoan
Lấy li cam nó mang về đưa lên miệng uống em nhẹ nhàng hôn lấy nó một cái rồi hỏi
– Chị sao rồi anh
Ko một chút thay đổi cảm xúc nó mĩm cười
– Ừ…đỡ buồn rồi…hôm qua chị khóc quá trời…khóc hơn em lun ấy
– Trời…so sánh với em nửa…
– Chứ sao…khóc cả đêm luôn…ướt hết áo anh
– Vậy hả…rùi sao chị khóc dzữ vậy
– Buồn tùm lum, đi làm bị người ta hại…còn người thân hổng có…ông anh lại sắp đi Mỹ học nên chị buồn…sợ nhiều lắm…haizz
– Uhm…tội nghiệp chị…
Em gỡ một miếng bánh cho vào miệng nó…khẽ hôn vào má em nó thầm thì
– Em hổng ghen hả
Nhéo nó một cái, hôn lên môi nó một cái em khẽ cười
– Có chứ
– Sao hok thấy giận dỗi như…
– Em khác ngta mà…em ghen nhưng em hok giận anh đâu…vì em hiểu tên ngốc như anh mà
– Tối qua chị ngủ ở đây đó…hok ghen sao trời
– Uhm…ghen chứ
– Là sao
– Hihi tên ngốc như anh…ôm người ta cả mấy đêm liền mà còn hổng dám làm gì…ngốc vậy sao dám phản bội em
– Trời…rủi…
– Ko…em nói rồi…em hiểu anh…em càng hiểu mình đủ sức giữ trái tim anh cho dù anh có đi đâu, làm gì với ai…rồi em cũng vẫn giữ dc anh
– Tự tin ghê
– Chứ sao…thực ra nếu anh bỏ rơi chị đêm qua…anh sẽ ko phải là anh của em yêu…anh của em đâu bao giờ đứng nhìn người thân yêu của mình đau buồn đâu nè…Em hông phải người ích kỷ vậy đâu.
– Uhm…anh xem chị như người thân rồi…làm dc gì cho chị…anh sẽ làm
– Dạ…em sẽ ghen đó…hihi nhưng mà…em tự tin em sẽ giữ dc anh…mãi mãi…hãy nhớ lời của em nói hôm nay nha anh
– Ừ…nhớ rồi…cảm ơn em tin anh
– Đừng có vội mừng đó…đang ghen đó…ai cho anh hôn đâu
Em dùng tay bịt miệng nó lại quay đi uống một ngụm cam vắt…Nó mĩm cười…ôm chặt lấy em…cô gái yêu nó nhiều nhưng luôn suy nghĩ chính chắn và tin vào tình yêu của hai đứa…và đúng là nó cảm thấy vui và tự hứa với lòng…sẽ yêu em đến khi nào…em quay lưng trước. Sẽ luôn là như vậy…Thừa cơ em quay mặt lại để đút bánh…nó hôn lên đôi môi ngọt ngào vẫn còn hương vị của mùi cam nồng nàn trong miệng em…rời nó ra em cốc iu vào đầu…
– Đồ hư…ngta đang ghen cấm hôn mà
– Cái môi nó hôn…chứ có phải anh mún đâu
– Vậy phạt cái môi…
Em bỏ miếng bánh xuống.đặt môi em lên miệng nó cuồng nhiệt…ôm chầm lấy em…người hai đứa vẫn chẳng có mảnh vải nào trên người ngoài cái mền duy nhất…Lại lao vào nhau…lại quên hết mọi thứ diễn ra…chỉ có tình yêu và cảm xúc thăng hoa…Mỗi một ngày…lại yêu em nhiều hơn…mỗi một ngày…những điều em nói, những việc em làm…càng khắc sâu vào tim nó nhiều hơn…
Ngày hôm qua…đã từng – Chap 76
Mỗi lần em ở với nó, chẳng đêm nào nó được ngủ yên cả, em cựa quậy người…nó lại tỉnh giấc. Nhưng nó chẳng khó chịu vì điều này. Nó thích bị em làm thức giấc chỉ để nằm ngắm nhìn gương mặt em ngủ, chỉ để ôm siết lấy em vào lòng. Mỗi buổi sáng tinh mơ, nó ko còn cố gắng dậy sớm hơn em nửa. Nó thích dc em đánh thức bằng một nụ hôn, nó quen với việc mở mắt ra là thấy gương mặt em mĩm cười mắng nó là đồ hư hỏng…Sáng nay cũng vậy, vừa mở mắt ra đã bị khóa môi bằng một nụ hôn, cái cốc nhẹ lên đầu
– Dậy đi đồ hư hỏng…hôm nay anh ko nhớ là ngày gì hả
Vòng tay ôm lấy em nó thầm thì
– Ngày gì
– Anh hứa sẽ đi pinic với bạn bè em mà
– Ừ…tới ngày đi rồi hả
– Uhm. Dậy đi em chuẩn bị hết đồ đạc rùi. Còn chờ tên hư hỏng là anh ko đó
Nó gật đầu hôn nhẹ lên môi em rồi đi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân…Cũng tại hôm trước đưa em đi diễn ngồi uống sinh tố với đám bạn em, bị áp bức tinh thần dzữ dzội quá, trời xui đất khiến thế nào lỡ dại hứa sẽ đi picnic với bạn bè em…Thực ra nó đã trở nên khá quen thuộc với những cô bạn của em, có điều hơi khó thích nghi với mấy anh chàng đang vây quanh em…cũng chẳng quan tâm lắm…đưa em đi diễn nó vẫn ngồi lặng lẽ 1 góc quan sát…ai tặng hoa, ai làm gì làm mặc kệ, có một chút ghen cho thêm mùi vị tình yêu thôi chứ nó đủ tình cảm để xem thường tất cả những thứ bề ngoài đó mà. Nó chẳng có thói quen tặng hoa cho em…nó chỉ ngồi im chờ em diễn xong, chở em về, mua cho em một hộp kem socola…vậy là đủ…em của nó sẽ cười tít mắt ôm hôn nó ngọt ngào…ừ tình yêu đôi lúc chỉ đơn giản là như vậy…
Tiếng hát vu vơ của em vang khắp căn phòng, tranh thủ lúc nó đi đánh răng, em dọn lại cho gọn căn phòng trọ của nó. Hôm nay em mặc quần jean đen bụi và một chiếc áo thun màu xanh nước biển…bước ra khỏi nhà tắm tất nhiên nó cũng giống em trong trang phục ấy…hix kéo nó đi cả buổi trời hôm qua chỉ để mua áo giống nhau, quần giống nhau dành cho buổi picnic hôm nay.
– Áo gì màu nổi quá trời
– Uhm…vậy mới đẹp
– Ai nghĩ ra cái ý tưởng này vậy
– Em đó…đứa nào có một nửa của mình thì phải mặc áo giống nhau
– Làm quá ko à
– Kệ em. Mệt anh ghê nhăn hoài…đi nhanh nhanh trễ rùi đó
– Ờ…thì đi
Chở em ra công viên Lê Văn Tám, bạn bè em tập trung cũng khá đầy đủ, đứa nào cũng ăn mặc phải nói là đủ màu sắc…giống một đám ô hợp sắp đi phát tờ rơi thì có…1 vài đứa ko có người yêu thì tự bắt cặp với nhau mặc chung màu áo. Hôm nay chị Tiên với nhỏ Hân mặc cùng màu áo hồng, nhìn nhỏ hiền đi thấy rõ…đúng là nhỏ nên mặc đồ teen thế này thì dễ thương hơn nhiều. Ông Kha hổng đi dc nên chị Tiên đành chấp nhận làm vai chồng của nhỏ Hân. Nó cũng quen dc một số anh bạn trai của bạn em…có lẽ nó là một nửa trẻ nhất, nhỏ nhất và xuất phát điểm cũng thấp nhất trong số một nửa của đám yêu nhền nhện này. Chẳng sao cả…quen với điều này…em của nó vui…thì ko có gì làm nó ngại nửa hết.
Cười nói cho đã rồi cả đám phóng xe hướng về thác Giang Điền. Đến thác…cả đám thuê lều trại để ở…nó chịu trách nhiệm bày trò chơi cho cả đám và nó đã hoàn thành rất tốt nhiệm vụ của mình, trò nào nó bày ra cũng toàn mấy trò cực kỳ hành xác, đầy ắp niềm vui, nụ cười…ngay cả mấy anh lớn lớn cũng bị lôi tuốt vào mấy trò chơi độc ác của nó. Tất nhiên nhóm của nó rất nổi bật trong số các du khách đến đây bởi vì sắc đẹp, chiều cao khá tốt của chị em…nhất là cái màn tắm thác thì phải nói mấy con yêu nhền nhện này làm bỏng mắt tất cả du khách nam lẫn nữ xung quanh vì những thân hình quá chuẩn trong mấy bộ bikini…nó với mấy anh kia chỉ biết cười khì khì cụng bia mà chấm điểm. Nói là cụng bia chứ nó chỉ dc cụng 7up, hix em của nó sẽ giết cả đám nếu ai dám bắt nó uống bia @@.
Chơi đủ thứ trò, ăn uống rồi lại chơi, rồi chụp hình…đốt lửa trại ăn đồ nướng…thấm thoát vậy mà cũng đến khuya. Cả khu Giang Điền chìm vào bóng tối của đêm khuya…một số đã ngủ…một số thì lang thang trò chuyện tâm sự…Em bắt nó dẫn đi khắp Giang Điền, ăn kem, ăn cá viên chiên…hôn nhau mõi cã miệng rồi mới chịu quay trở về trại…vừa nằm xuống 888 với mấy người khác một tí là em ngủ luôn. Một ngày chơi quá vui và mất sức mà…Ngồi ngắm em một tí…nó bước ra ngoài…đi lòng vòng để tận hưởng không khí ban đêm…cảm giác một mình nhưng chẳng thấy cô đơn…vì nó đã có em…Đi ngang lều của nhỏ Hân thì chị Tiên gọi nó lại
– Nè M em thấy con Hân đâu hok
– Dạ ko
– Ừ…đi đâu nảy giờ cả tiếng rồi đó. Em kiếm nó về dùm chị đi…nằm 1 mình sợ ma quá mà call hoài nó hổng chịu bắt máy.
– Dạ để em đi kiếm cho
– Ừ nhanh nha em…sợ ma ngủ hổng dc.
Nó quay lưng đi. Nhỏ này tự nhiên con gái con đứa nửa đêm lang thang đâu nửa trời, trong này tuy có bảo vệ đi tuần nhưng rộng lớn quá, đi một mình ko sợ sao trời…gan hơn em của nó nửa. Đi vòng vòng hổng có kết quả nó bấm số nhỏ Hân luôn…chuông reo dc một tì thì nhỏ bắt máy
– Đang đâu đó…
– Hỏi chi
– Đi giữa khuya một mình nguy hiểm lắm…về ngủ đi
– Tự nhiên bửa nay quan tâm chi tới Hân vậy
– Ờ giờ đang đâu
– Đang ngồi gần cafe hồi sáng đối diện chỗ tắm thác nè.
– Ở đó với ai vậy
– Một mình à…ra dẫn về coi…hổng nhớ đường về.
– Ờ ờ ngồi đó đi
Mệt óc thiệt, thì ra hổng nhớ đường về. Cũng phải, Giang Điền rộng, đường lại tối…chắc chỉ có nó là nhớ đường nhiều thôi vì cả ngày em của nó bắt nó chạy xe đạp đôi, lang thang khắp nơi mà…Chạy ào ra chỗ nhỏ Hân nói…từ xa đã thấy một bóng người ngồi im nghịch điện thoại…dám chừng ai hổng biết mà nhìn từ xa bảo đảm rụng tim vì tưởng ma…Bước tới gần ngồi xuống cạnh thì nhận ra nhỏ đang run run…
– Sao vậy
– Lạnh…với sợ…sợ…sợ ma
– Sax…biết sợ sao còn lang thang ra đây chi
– Tại Hân thích
– Vậy cũng nói…về chưa…dẫn cho về nè
Nó đứng dậy…nhỏ nắm tay nó kéo xuống
– Ngồi chút đi rồi về. Nhỏ Thy đâu
– Ờ ngủ mất đất rồi.
Nó cởi luôn cái áo đưa cho nhỏ Hân mặc
– Làm gì đó
– Lạnh thì mặc đi
– Rùi M mặc gì
– Nè…mặc ba lỗ cũng dc…coi như lâu lâu khoe chuột chút
– Xí ốm nhôm bày đặt
– Ờ…kệ…coi ốm vậy chứ cũng yếu lắm à…thôi mặc áo vào đi
– Cám ơn!
Nhỏ Hân im lặng mặc áo của nó vào. Đưa cho nhỏ lon nước ngọt đang cầm trên tay nó im lặng đựng dậy đi đến gần lan can nhìn về phía xa…trăng ko sáng…nhưng cũng đủ nhìn thấy cảnh phía xa xa, thác nước lấp lánh dưới ánh đèn…ban ngày thì đẹp…nhưng ban đêm…thì cô đơn quá.
– Đang nghĩ gì đó
Nhỏ Hân tiến đến đứng cạnh nó
– Uhm…ko có gì. Vẫn còn buồn chuyện cũ hả
– Ko…Hân quên lâu rồi. Đâu có đáng để Hân nhớ hoài…chỉ là
– Chỉ là sao
– Cảm giác cô đơn thôi
– Ừ…
Nó im lặng…nhỏ Hân cũng im lặng…Kéo nó ngồi xuống ghế đá…nhỏ khẽ dựa đầu vào vai nó
– Cho mượn vai chút nha
Nó hơi giật mình…nhưng rồi cũng ngồi im…cảm giác có giọt nước thấm trên vai nó.
– Tìm dc ai đó để yêu chưa
– Chưa…à mà…có lẽ rồi
– Vậy sao còn buồn
– Ừ…M có tin vào tình yêu sét đánh ko
– M tin tất cả…tình yêu khi đến thì…chuyện tình nào cũng đáng tin hết. Sao tự nhiên hỏi vậy…bộ bị sét đánh với ai à
– Có lẽ…mà m có từng yêu đơn phương ai chưa
– Có
– Cảm giác sao
– Buồn…nhưng cũng vui
– Sao buồn mà vui
– Buồn vì…ko dc ngta yêu mình…nhưng vui…vì đơn giản dc yêu, lặng lẽ quan tâm, lặng lẽ dõi theo người mình yêu…đó cũng là một cách để yêu, cũng là tình yêu…sao ko vui dc.
– Vậy hả…đơn giản quá ha
– Ừ…đôi lúc nên nghĩ đơn giản một tí…Hân sẽ cảm thấy mọi chuyện dễ dàng để vượt qua hơn…
– Cảm ơn…động viên Hân nha
– Có gì đâu bạn bè mà
– Hôm nay sao chịu nói nhìu vậy
– Ừ…hổng biết nửa…chắc tại bị Thy bắt…riết nói nhìu hổng hay luôn.
– M yêu Thy lắm hả
– Ừ…nhưng ko bằng cô ấy yêu M đâu
Nó mĩm cười. Nói tới em…là nụ cười lại hiện lên trên môi nó.
– Ghen tị với hai người quá
– Ừ…ko sao
– Giá mà có dc tình yêu chân thành như vậy…thì hay biết nhiu
– Ai rồi cũng có mà…tại…chưa đến lúc thôi
– Cũng mong vậy…nếu yêu ai đó…mà mình hổng biết nhiều về ngta, hổng dc ở gần ngta nhiều…thì phải làm gì đây M
– Ừ…nếu là M…M sẽ tiếp tục làm theo tình cảm của mình…cứ yêu…cứ quan tâm lặng lẽ…khi nào cảm thấy hết yêu thì thôi…nếu còn yêu thì cứ yêu…việc gì quan tâm nhiều thứ phức tạp khác…
– Vậy sao…vậy…Hân cũng sẽ làm như vậy hen
– Ờ…tùy Hân…cố lên rồi Hân sẽ có dc hạnh phúc mà
– Uhm…hy vọng vậy…bửa nay…tên ngốc của nhỏ Thy coi bộ cũng chính chắn quá hen
– Ờ ờ
– Đó lại ờ ờ
– Quen mà.
Nó lại im lặng…nhỏ Hân cũng im lặng…đến khi có tiếng điện thoại reo…là chị Tiên gọi cho nhỏ Hân…réo um sùm trong máy. Nhỏ Hân cười
– Về hen…
– Ừ…về
– Trả áo nè
– Ờ mặc đi…chút về M lấy áo khác…Thy mua mấy cái lận
– Uhm…cảm ơn nha
Nhỏ tung tăng chạy trước…được một đoạn…lại líu ríu quay trở lại đi sát người nó
– Sao vậy
– Quên…sợ ma
– Người vậy cũng biết sợ ma
– Làm như Hân dzữ lắm á…ma mà…ai hổng sợ
Nó lắc đầu cười…con gái đúng là con gái…dù hung dzữ hay lạnh lùng mạnh mẽ cỡ nào…rồi có lúc cũng sẽ vẫn là con gái. Một chút yếu đuối, cần dc sự chia sẻ, quan tâm từ một ai đó…cũng mong cô bạn này nhanh chóng tìm dc hạnh phúc thực sự. Lắng nghe mấy tâm sự của nhỏ…cũng thông cảm phần nào…nghĩ lại nó và em…thật may mắn vì đã có nhau cho đến lúc này. Chúc nhỏ Hân ngủ ngon, nó quay trở lại lều của mình…nằm ngắm em một tí rồi ôm em chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm tỉnh dậy bới tiếng chim hót râm rang, tiếng gà gáy…quay qua bên cạnh em của nó vẫn ngủ ngon lành…khẽ chui đầu ra khỏi lều nhìn quanh. Chẳng thấy ai ngoài mấy con gà chạy tung tăng phía xa…có lẽ đêm qua quậy khuya quá nên giờ ai cũng còn ngủ. Đi lòng vòng một hồi cũng cảm thấy lạnh, trời buổi sáng ở đây công nhận lạnh thiệt. Đành chui trở vào lều nằm phá em…cảm giác nằm hôn trộm người yêu cũng kích thích lắm chứ bộ…nhất là em cứ dụi dụi đầu vào ngực nó để trốn…nghịch đã đời em cũng chịu lên tiếng
– Làm gì dzạ…sáng sớm quậy rùi hả
– Uhm…nhìn mặt ngủ dễ thương thiệt
– Thôi đi đồ hư hỏng…nhìn mặt anh gian gian quá à
– Gian mà có người thương
– Xí…cỡ này dẻo cái miệng quá nha
– Uhm…lạnh quá cho ôm chút đi
– Mệt quá à…để yên cho ngta ngủ coi…
Em quay lưng đi giành hết cái mền…Ko chịu thua…nó chui đầu vào giữa hai chân em trườn lên tìm môi em. Bàn tay nó nảy giờ lạnh ngắt nên luồn vào áo chà lên ngực khiến em rung mình cười khúc khích, gai ốc trên người em nổi lên…đáng yêu quá…
– Làm gì dzạ…anh hư quá…bỏ em ra đi…hihi…lạnh mà
Em làm bộ chống cự la hét nhưng cũng hổng dám nói lớn tiếng…Uốn éo chống cự một hồi cuối cùng em cũng bị nó khóa mô…cảm giác không khí lạnh giữa thiên nhiên buổi sáng vẫn ko làm em và nó cảm thấy lạnh mà càng ngày càng nóng hơn…tiếng yêu nhau của em và nó càng ngày càng to, hòa vào âm thanh của thiên nhiên buổi sáng làm tình yêu của em và nó bay bổng, ngọt ngào làm sao…nếu ai đó đứng bên ngoài sẽ thấy cảnh xung quanh mấy cái lều khác im lặng, chỉ có cái lều của em và nó thì rung lên dữ dội…Quần nhau cả nửa tiếng đồng hồ…rồi em và nó cũng nằm yên trả lại cho buổi sáng không gian im ả trong lành…rúc đầu vào ngực nó em nhéo nhẹ
– Anh cỡ này hư lắm đó…gan thấy sợ lun…hok sợ ngta thấy hả
– Hok…ai bỉu em chiều chi
– Ghét…mai mốt hok chiều nửa…cho chết
– Hok chiều thì mình cưỡng bức
– Dám hôn…uýnh phù mỏ lun…thui mệt anh quá nằm yên cho ngủ chút coi
– Ngủ nửa hả
– Hứ sáng sớm quậy quá trời rùi…giờ để yên em ngủ bù…hok có phá nửa nha
– Uhm…vậy ngủ chút quậy nửa hen
– Hok có đâu…hihi anh hư lắm…
Em kéo mền rúc đầu vào người nó nhắm mắt ngủ tiếp…Phù sáng sớm hoạt động quá mức…nó cũng nằm nghịch dc một lúc rồi ngủ luôn.
Ngày hôm qua…đã từng – Chap 77
Tình yêu của em và nó càng ngày càng sâu đậm. Xung quanh em vẫn có những người đàn ông khác theo đuổi, nó cũng có những người con gái riêng theo cách này hay cách khác cũng thân thiết với nó. Nhưng chẳng chuyện ghen tuông hay hờn giận nào em và nó ko vượt qua dc hết. Đơn giản…em quá tốt đối với nó, nó chẳng thể nào để mắt đến ai khác ngoài em…và ngược lại tình yêu của em dành cho nó…đủ để em bỏ mặc tất cả lời ong bướm ve vãn của người khác cho dù họ có thành đạt, họ có tốt hơn nó hàng trăm lần…
Sau hơn nửa học kỳ đầu tiên, chăm chỉ làm việc…cộng thêm một số tiền nhỏ nó dành dụm dc…cuối cùng đã đủ để mua dc một chiếc xe máy đầu tiên trong cuộc đời nó. Đó là món quà xứng đáng nó đã cố gắng làm việc. Cũng chỉ là một chiếc dream cũ thôi…nhưng với thằng sinh viên tay trắng như nó…đâu phải tệ nhỉ. Nó muốn dành cho em một bất ngờ…cho nên lúc nó đi mua xe nó ko cho em biết. Chạy xe về đến SG cũng vừa sắp tối…Bấm điện thoại cho em
– Đang làm gì
– Dạ mới đi học anh văn về nè
– Vậy chút đi ăn kem hen
– Trùi…ngốc của em bửa nay có chuyện gì dzạ…biết hẹn hò hùi nào dzạ ta
– Ờ…ờ giờ có đi hok
– Uhm…đi đi. Vậy giờ em chạy qua anh hen
– Ê khoang…
Sax chưa gì đã cup máy…Thôi kệ chờ em qua cũng dc. Nó thay đồ rồi ngồi chờ em. Khoảng nửa tiếng thì em vừa qua tới. Hôm nay chắc vui lắm đây nên ngta chơi chuyên bộ váy màu trắng khoe hết những đường cong giết người, lại còn đeo lend màu xanh nước biển nửa chứ. Kéo tay em vô nhà…nó chỉ vào chiếc xe đang dựng…em hơi ngạc nhiên lại gần chiếc xe nhìn nhìn
– Ủa…xe ai vậy anh
– Đoán đi
– Đừng nói là xe…
Em ngơ ngác nhìn nó…đôi mắt em mở tròn xoe
– Thiệt hả…đúng hok anh
Nó khoanh tay gật đầu…Em đưa tay lên bịt miệng,mắt em sáng rực lên niềm vui…lao đến ôm chầm lấy nó…Nó ko nghĩ em vui như vậy, càng ko nghĩ em của nó dễ xúc động đến vậy. Nhưng chẳng có gì lạ, thành quả lao động đầu tiên của người mình yêu…dù sao cũng mang lại ý nghĩa thật đặc biệt mà…Đặt lên môi nó một nụ hôn…em cười như con nít bắt dc kẹo
– Anh của em giỏi quá…mừng quá à…huhu
– Coi kìa…xe cũ anh mua thôi mà…làm gì mừng tới khóc nhè lun vậy
– Hi…uhm kệ em…ngta mừng cho người yêu của ngta chứ bộ
– Ngta nào nghe xa lạ ghê
– Ghét…hihi mai mốt khỏi phải đạp xe rùi…đi học đi làm tiện hơn rùi đó anh…chứ nhìn anh đạp xe đi hoài em cũng xót lắm
– Xót thiệt hok
– Thiệt mà
Nó ôm siết em vào lòng…Thầm thì cảm ơn em…Nếu ko có em bên cạnh mỗi ngày có lẽ nó sẽ chẳng bao giờ có đủ động lực để làm việc chăm chỉ như thế này đâu…Chiếc xe này có cả một phần lớn công sức của em bỏ ra…ko phải bằng tiền mà là bằng những món ăn em nấu cho nó, là những vật dụng hằng ngày trong nhà em sắm sửa…nếu ko làm gì nó có dành dụm đủ tiền mua dc xe nhanh chóng như vậy nếu ko có em.
– Thưởng đi
– Gì…tự nhiên anh mua xe liên quan gì má bắt ngta thưởng
– Sao hok…thưởng đi
– Mệt ghê…hihi thưởng gì
– Biết rùi còn hỏi
– Đó đó…hiểm hiểm đi…hư quá à
Em cười khúc khích cốc cốc vào đầu nó
– Buông em ra…ưm…đồ hư hỏng…ưm…hoy…mà…hihi bớ ngta…
Nó mặc kệ em chống cự…vẫn hôn em mãnh liệt, tay kéo khóa váy của em…Ngày nào gặp nó em cũng mặc váy thế này thì khỏe rồi, chỉ cần kéo nhẹ bờ vai là hoàn toàn được ngắm nhìn thân hình quyến rũ của em rồi. Hôm nay người em thơm thật, mùi hoa hồng thì phải…chống cự cho đã…nhưng càng ngày tiếng thở của em càng gấp gáp…báo hiệu em đã đầu hàng nó vô điều kiện…mệt thật biết vậy lúc này khỏi mặc đồ đi chơi chi để giờ cởi ra lâu quá trời…em mĩm cười cốc iu vào đầu nó rồi cũng giúp nó cởi quần áo…vừa dc giải thoát là nó lao ngay vào em…Màn đêm buông xuống…nhưng bên trong căn phòng hành phúc này…em và nó lại hòa vào nhau…ngọt ngào, đam mê.
Nằm thở phì phì bên cạnh…nó mĩm cười hạnh phúc, còn em thì nằm lấy tay nghịch ngực nó thi thoảng nhéo nhẹ một cái
– Ghét anh quá à…quậy thấy sợ lun
– Ai bỉu mặc đồ sexy quá chi ai chịu nổi
– Hiểm hiểm…gian gian ghê lun
– Vậy mà có người thương
– Bởi vậy mới ức nè…tự nhiên
– Tư nhiên gì…muốn quậy nửa hôn
– Xí…thở hổng ra hơi mà bày đặt
– Chờ đó…nằm 5 phút nửa rùi biết tay anh
– Hihi hổng dám đâu…mệt ghê…giờ hổng cho ngta ăn kem hả
– Ừ quên mất tiêu…vậy giờ đi ăn rùi về quậy nửa hen
– Ai cho đâu mà đòi hoài…mặc đồ đi ăn kem điiii
– Rùi ok…
Em nũng nịu ngồi dậy mặc đồ vào. Nhìn em dịu dàng mặc từng món đồ vào mà cứ muốn nhàu vô đè em cởi hết trở ra gì đâu…nhưng thôi…em còn đó chứ có chạy đâu mất dc đâu mà gấp.
– Ghét anh quá à…làm nhăn váy ngta hết lun
– Vậy để anh ủi cho hen
Nó lấy tay xoa xoa lên người làm em cười ngặt nghẽo
– Hoy hoy…hok có mượn…hihi dắt xe a ra đi
– Xe anh hả…
– Ừ…mua xe chi rùi để nhà…
– Ờ ờ
Nó dắt xe nó ra ngoài đứng chờ em khóa cửa…Nhìn em đẹp như thiên thần…thiệt đi chiếc xe của nó coi bộ uổng phí sắc đẹp quá…nó rụt rè đề nghị
– Hay mình đi xe em đi…chứ em đẹp vậy đi cái xe cà tàng này…sợ…
– Mệt…đi với ng iu của em…ai nói gì kệ…
– Ừ ừ…
Nó đề máy chạy đi…em ngồi sau lưng ôm chặt lấy nó. Đường SG ban đêm, ko thiếu những cặp tình nhân chở nhau vi vu trên đường. Nhiều người chạy ngang đều ngoài nhìn lại…có lẽ họ đang nghĩ vì sao một cô gái đẹp như vậy lại phải ngồi trên chiếc xe cũ và người chở lại là một thằng nhóc cùng tàn như xe…Chẳng sao cả…em vẫn ôm nó thật chặt, miệng hát lalala gì đó…ừ thì sao chứ…tình yêu mà…chiếc xe đâu làm nên giá trị một con người.
Ngày hôm qua…đã từng – Chap 78
Ngồi ăn kem mà em đâu có thèm để ý gì tới nó…lo móc điện thoại ra 888 hết người này tới người kia…chẳng có gì lạ…ngồi khoe nó mới mua xe mới chứ chẳng có gì. Thiệt lúc trước lạnh lùng bao nhiêu thì giờ hiện nguyên hình một chị 8 nhiều chuyện nhí nhảnh bấy nhiêu. Em của nó đáng yêu thật, em có thể lạnh lùng với tất cả mọi người nhưng trước mặt nó em luôn là một cô gái dịu dàng, vui vẻ…cứ như em có hai con người hoàn toàn khác vậy và nó yêu cả 2 con người này của em. Đó là sự thật. Ăn xong hai đứa chở nhau chạy vòng vòng, lê la cafe bệt, rồi ăn cá viên chiên…tới khuya mới chịu chạy xe về…Vừa vào đến em và nó lại lao vào nhau quên cả trời đất…Hùng hục với nhau đến mệt nhoài mới chịu nằm im ngủ…cho đến tận lúc đó…chưa bao giờnó nghĩ đến một ngày…nó ko còn dc ôm em trong vòng tay nửa…chưa bao giờ nghĩ đến…chưa bao giờ.
Sáng…sau khi ăn sáng xong nó chở em về nhà rồi chạy qua quán làm. Tất nhiên là từ bảo vệ đến nhưng đứa bạn phục vụ chung đều bắt tay chúc mừng thành quả đầu tiên của nó. Cảm giác tự hào, cảm giác rất vui vì hai bàn tay trắng đã làm nên quả ngọt đầu tiên…Say sưa làm việc mãi cho đến chiều…thì nhỏ Hân xuất hiện. Dạo này nhỏ thường xuyên ghé quán nó uống nước. Khi thì đi với em của nó, khi đi một mình, đôi khi đi với chị Tiên. Thi thoảng Hân vẫn ghé qua nhà nó chơi, mua trái cây, mua nước ngọt cho nó để dành uống, lâu lâu vẫn bắt nó chở đi ăn gà rán, trò chuyện, tâm sự những chuyện vui buồn rồi còn hay chạy ra quán cafe chổ nó hay coi đá bóng để ngồi xem chung nửa…Hân khác em ở chỗ coi đá bóng ko bao giờ ngủ gục…Ko sao cả…bạn bè em…nó càng lúc càng thân như vậy…Hân cũng vui vẻ, ko còn ghét nó như trước nửa…tuy nhiên vẫn thích nói xấu chê bai nó đủ điều…thật khó hiểu…Bưng nước lại cho nhỏ nó cười
– Sao bửa nay tới sớm vậy
– Ở nhà buồn…mà nè có xe mới chút chở đi siêu thị dùm đi
– Còn làm mà
– Chút xin nghĩ đi
– Hix…tự nhiên đi siêu thị bất tử vậy
– Tại có mấy thứ cần mua…chở đi…có xe mới cho Hân ngồi xe mới lấy hên coi
– Ờ ờ…thôi vậy chờ chút
Nó đi vào xin ông Kha nghỉ sớm…cằn nhằn mấy tiếng ổng cũng cho nó nghĩ, đơn giản thôi nó làm từ sáng tói giờ mà với lại ổng khó khăn gì nó méc chị Tiên thế nào thằng chả cũng cười khì khì cho qua à…nhìn mặt hùng hổ vậy chứ sợ chị Tiên lắm.
– Rồi…đi…mà sao xe Hân hổng đi…đòi đi xe M
– Mệt…muốn đi xe mới mà
– Xe cũ èm chứ mới đâu
– Thì xe mới mua…mà coi xe cũng cũ hen
– Vậy lấy xe Hân đi nha
– Ko. Chạy nhanh đi nói nhiều
– Ờ ờ
Nó lắc đầu chạy xe qua siêu thị. Tự nhiên yêu em xong…trở thành cu-li ko công cho cả bạn bè em luôn…chẳng riêng gì nhỏ Hân mà mấy mụ kia lâu lâu cũng lợi dụng danh nghĩa của em để nhờ nó mua cái này cái nọ mỗi lần nó đưa em đi diễn @@. Hôm nay cũng vậy…đẩy xái xe đẩy đi theo nhỏ Hân cứ như osin vậy, nhỏ tha hồ tung tăng mua sắm đủ thứ, chỉ việc chọn, chỉ tay…là nó tự biết phải lấy bỏ vào xe đẩy…
Mua cả đống đồ xong…nhỏ đòi nó chạy qua nhà bạn nhỏ…hình như là một tiệm sửa xe…chạy vào nhỏ nói
– Tiệm của bạn Hân đó…M cho ngta làm xe mới mới lại đi
– Tự nhiên làm mới chi
– Hok lẽ để xe vậy hoài hả…làm đi hổng có tốn nhiều đâu
– Ờ ờ…
Rồi nhỏ vào đứng nói chuyện với bạn nhỏ một tí xong anh đó vỗ vai nó
– Em yên tâm để xe anh làm 2-3 tiếng là đẹp như mới luôn. Khỏi lo…để đó tự anh làm dc gì anh làm
Anh đó nháy mắt với nó một cái rồi kiu thợ đem xe nó vào trong tháo ra làm…Nhỏ Hân đứng cười
– Nè làm gì ngơ ngẩn lun dzậy…mình đi coi phim đi…chút về lấy xe
– Gì…coi phim nửa hả
– Uhm…lâu rùi Hân hổng có đi coi phim
– Ờ ờ mà đi bằng gì
– Uhm hen…quên mất tiêu…
Suy nghĩ một hồi nhỏ chạy vào trong…dc một chút thì ông bạn nhỏ đẩy chiếc AB theo sau nhỏ. Thì ra mượn xe của ổng để đi
– Nè…có xe rùi hết đường từ chối hen
– Ờ…có ai từ chối hồi nào đâu
– Mệt quá…chạy nhanh đi…chút Hân trả tiền vé coi phim đền ơn M bửa nay đi mua đồ phụ Hân chịu chưa…nhanh nhanh
Nhỏ kéo tay nó ngồi lên xe cười hớn hở…Nó lắc đầu thở dài leo lên xe chở nhỏ chạy qua rạp chiếu phim…Nào giờ ít đi xem phim…lâu lâu có dịp đi cũng cảm thấy vui…nhất là dc đi chung với người đẹp…cũng thấy khoái trong bụng lắm chứ…kệ đi coi sẵn thấy phim nào hay hay bửa nào rủ em đi. Chọn một bộ phim hành động mới ra, mua thêm bắp, cá viên chiên với 2 ly coca…nhỏ tung tăng kéo tay nó vào phòng chiếu. Công nhận sức ăn bắp rang bơ của nhỏ Hân kinh dị thiệt, mới 20 phút đầu tiên thò tay vào bọc đã hổng còn cục bắp nào cho nó ăn…nhìn qua nhỏ nó lắc đầu
– Ăn bắp thấy sợ lun
– Hihi ngon mà
– Ăn nửa hok
– Ừ…M ra mua nửa đi
– Trời thiệt hả
– Thiệt
– Ờ ờ…ngta nói giỡn mà làm thiệt lun
– Hihi cằn nhằn giống ông cụ quá đi.
Nó đành chen ra ngoài mua thêm một phần bắp cho nhỏ…kệ sẵn đi giải quyết tâm sự cho nhẹ người để coi phim cho thoải mái. Bước trở vào hàng ghế…lỡ đạp chân ông nội nào ngồi kế nhỏ Hân…thằng chả mặt quạu đeo tính chửi nó thì nhỏ Hân quay qua cười tươi
– Anh…cho bạn em xin lỗi nha…
Công nhận giờ mới thấy sức mạnh cụ thể của sắc đẹp…mặt thằng chả đang quạu…nhìn thấy nhỏ Hân lập tức cười tươi bỏ qua liền. Nó khẽ xin lỗi thằng cha đó rồi ngồi xuống cạnh nhỏ…đưa ngón tay cái lên gật gật đầu…Nhỏ Hân cười tít mắt thầm thì vào tai nó
– Chút ra về bảo đảm ổng sẽ xin số dt Hân nè…tin hok
– Thiệt hả
– Thiệt…chút rùi biết…hihi
Ngày hôm qua…đã từng – Chap 79
Nó nhìn nhỏ, xong nhìn qua thằng cha đó…nó lắc đầu quay lên xem phim tiếp…Kết thúc phim…vừa bước ra khỏi phòng chiếu lập tức thằng cha đó lẽo đẽo theo sau 2 đứa vào thang máy…từ từ xê lại gần nhỏ Hân cười làm quen. Nhỏ Hân nháy mắt nhìn nó rồi quay qua nói chuyện với thằng đó…nó bỏ tay vô túi quần quay mặt đi huýt sao vu vơ…chẳng quan tâm ai làm gì làm…Thang máy vừa xuống tới tầng hầm là vừa lúc thằng đó hoàn thành việc làm quen xin số nhỏ Hân…công nhận nhanh tay lẹ miệng thiệt. Kéo tay nó đi nhỏ Hân cười khúc khích
– Đó tin chưa…hihi bộ đi với nhỏ Thy chưa từng thấy hả
– Ờ ko…cũng có…bộ Hân cũng hay dc ngta xin số vậy hả
– Uhm…nhiều khi chạy trên đường cũng có mấy anh chạy theo xin số nửa đó
– Trời sao gan vậy
– Chuyện thường mà
– Rùi Hân có cho hok
– Có…
– Sax…quen biết gì mà dám cho
– Hihi…Hân cho số của Mimi
– Hả…Mimi…haha ghê nha…
– Ừ…vậy mới đáng…cho Mimi trị mấy thằng cha háo sắc đó…
Nó lắc đầu dắt phóng xe ra khỏi tầng hầm giữ xe…Mimi thì nó có biết, mấy lần đi diễn vẫn hay dc Mimi chăm sóc…thân con trai nhưng kiếp con gái…đặc biệt Mimi rất thích trai lạ…trai đẹp)…nhỏ Hân lém lỉnh thiệt.
Trở về tiệm sửa xe…đúng là thợ chuyên nghiệp có khác, chỉ đi có hơn 2 tiếng mà xe nó đã dc làm toàn bộ mới trở lại với cái giá 50k. Mặc cho nó ngơ ngác…anh bạn của Hân chỉ lấy giá 50k…cho tất cả dàn áo ngoài của xe, lốc máy, đèn, đề, kính và cả yên xe mới…Tạm biệt anh bạn của Hân…nó chở nhỏ về quán để lấy xe của nhỏ…Vẫn còn khá sớm, quán còn hoạt động nhưng ko lẽ giờ này chạy vào làm nửa…thôi thì về…ghé net chơi game một tí rồi ngủ…
– Tính đi đâu đó
– Ờ chắc ghé net chơi game chút rùi về ngủ
– Game gì nửa
– Ờ game con trai…Hân ko biết đâu
– Xí…coi thường Hân quá nha…chờ chút…đừng có đi đó
– Gì nửa
– Chờ nha
Nhỏ chạy vào trong dắt xe ra cười
– Cho đi coi M chơi game chút rùi về
– Sax…chơi game cũng coi chi trời
– Mệt quá…đi đi…Hân cũng mún chơi
– Hix…khó hiểu…
Nó nói thì nói vậy nhưng cũng chạy xe đi kiếm tiệm net gần nhà ghé vào. Net hơn 20 máy, chẳng phải màn hình tinh thể lỏng gì cả…nhìn ngta sẽ ít ai chịu ghé net này…tuy nhiên những ai từng chơi ở đây đều sẽ phải công nhận một điều máy cực kì mạnh. Còn nhớ thuở trước nó thích chơi cửu long tranh bá, đi nhiều net, máy coi hiện đại nhưng chạy khoảng 1-2 acc cửu long là giật tung màn hình…nhưng ở net này…một máy có thể treo cùng lúc từ 6-10 acc cửu long cùng lúc mà vẫn có thể xem phim trực tuyến bình thường. Tất nhiên nó ko thể chơi loại game cày như vậy được…nó chỉ thích Biệt đội thần tốc (SA). Bước vào net…lại gây sự tò tò của những người đang cày game ở đó. Thật khó tin một thằng nhox đi chơi game bình thường mọi ngày như nó tự nhiên có một nhỏ xinh xinh hồn nhiên theo sau…Log acc game vào…chào hỏi vài chiến hữu đang online…tìm một trận ở map nó thích lao vào chiến. Nhỏ Hân bắt ghê ngồi sau lưng chăm chú xem nó bắn. Bình thường tâm trạng thoải mái…nó có thể bắn đến nổi ngta tưởng hack…còn hôm nay…tâm trạng cực kỳ căng thẳng…ko phải vì địch bắn hay mà vì quân ta ngồi sát bên…người tự sát vô vai nó…chăm chú theo dõi, hơi thở nhẹ nhẹ của nhỏ…cả mùi con gái thoang thoảng bên cạnh…thiệt làm sao còn tâm trí nào để bắn nửa…Thi thoảng nhỏ lại siết lấy vai nó vì hồi hộp…chẳng khác nào nhỏ đang ngồi bắn.
– Chết quài dzạ…bắn gì dở ẹc…
– Ờ…tại tại bửa nay tâm trạng hok tốt mờ
– Làm gì hổng tốt…có ai hù dọa M đâu mà hổng tốt
– Ừ thì…tự nhiên ngồi sau lưng…làm ngta run tay
– Nè…ngồi im ru…có đụng tới M đâu
– Hix…hông đụng mới lạ kéo áo ra coi…dấu tay còn nguyên nè
Nhỏ vạch cổ áo nó ra xem xét một hồi rùi cười tủm tỉm
– Mệt…đụng có xíu à
– Đụng xíu ảnh hưởng nhìu lắm bộ…đã M súng dỏm òi…còn bị áp bức tinh thần sau lưng…sao bắn hay dc
– Lí do lí trấu…đổ thừa hoài…sao hổng mua súng xịn bắn đi
– Súng ngta mua bằng xu…nạp tiền vô…M hổng nạp lấy gì có súng xịn
– Xì…ngụy biện quá…bắn tiếp kìa
Nó cắm đầu vô bắn tiếp, bỏ qua mấy cái khung chat chữi gà um sùm của mấy thằng chiến hữu…phải lấy lại phong độ mới dc…hix hix…Nhỏ tự nhiên đứng dậy đi lại quầy nước…chắc khát nước. Dc một chút nhỏ mang lại ly sting dâu đưa lên miệng cho nó uống, xong nhỏ ngồi cạo cạo cái gì đó rùi đập trước mặt nó cái thẻ vina 60k.
– Nè
– Gì đây
– Nạp tiền mua súng xịn đi
– Tự nhiên mua card chi dzậy
– Nói nhìu ghê…nạp đi…rùi cho Hân bắn với
– Trời…con gái mà chơi bắn súng gì
– Kệ Hân…nạp nhanh đi…Hân bắn nửa
– Máy kế bên sao hok ngồi…tự nhiên giành với ngta
– Cho xin bắn xíu à…đi…nha nha…
Nó đành mở web lên nạp tiền vào…xong kiếm mua một khẩu Aka black rồi ngồi sang bên cạnh nhường máy cho nhỏ bắn.
– Chỉ bắn đi…tự nhiên vậy ai biết mà bắn
– Ờ ờ…
Nó vừa ngồi chỉ nhỏ từng thao tác chơi…vừa tranh thủ chat vội mấy câu cho tụi chiến hữu “dkm girl bạn tau đang cầm acc tập bắn thử đéo thằng nào chửi thề nha – dm mày mới chửi đó con gà- móa tau nói là kể từ bây giờ – Fuck mày dzậy sao mày chửi dm em nào ngồi máy đấy – Bạn tau…dkmtau kiu đéo chửi thề nửa mà…”
Ức chế với cái lũ này mất thôi…làm nhỏ ngồi đọc mấy dòng chat tủm tỉm cười nảy giờ…quê chết đi dc
– Hihi đồ khùng…kiu ngta hổng chửi mà mình chửi quá trời
– Ờ ờ…tại quên…hì hì…thui bắn đi.
Ngày hôm qua…đã từng – Chap 80
Nhỏ cũng nhanh tay, thông minh trong vụ chơi game đó chứ…chẳng biết có phải mấy thằng dzịt dzật kia nghe có girl đang bắn nên toàn chạy ra đưa đầu cho nhỏ bắn ko mà thấy nhỏ đứng có một chỗ mà giết dc quá trời
– Nè sao di chuyển khó quá vậy
– Trời nè…đưa tay vô đây…bấm từ từ cho quen…
Nó cuối người sát nhỏ, cầm tay nó đặt vào bàn phím, tay nó nằm trên tay nhỏ để hướng dẫn…vậy là một acc, một bạn phím, một chuột nhưng có tới 4 bàn tay chơi game…chẳng biết vô tình hay cố ý mà càng ngày nó càng cuối sát người nhỏ hơn…vậy là hai đứa chăm chú lao vào bắn giết…đương nhiên lại cãi nhau về tình huống nào đó, hoặc vỗ tay ăn mừng khi head shot dc con gà nào đó…lâu lâu nhỏ lại giở chiêu ngắt nhéo nếu nó lỡ tay nhân vật của nhỏ bị die…bắn Aka chưa đã…nhỏ còn đòi mua cả TRG-21 (sniper) cho nhỏ bắn, nằng nặc đòi mua cho dc hình nhật vật nữ nửa chứ…thiệt là nhức óc với nhỏ…tự nhiên nó đi chơi game giờ thành ra đứng 1 bên coi nhỏ chơi…muốn mở máy khác chơi nhỏ cũng hổng cho…hix hix…Say sưa chơi game, tranh cãi chí chóe đã đời thì chợt có tiếng điện thoại…là em
– Đang làm gì dzạ
– Ờ…đang chơi game…
– Hả…giờ này còn chơi game…hix…về nhà ngủ đi nghe chưa…bộ mai hổng có học hả
– Ờ ờ…quên…mê chơi quá quên giờ…hì hì
– Cười nửa…đồ hư hỏng…mau mau về nhà ngủ đi nghe chưa…mai qua chở em đi ăn sáng nửa đó…
– Ờ ờ giờ về liền nè
– Hư quá…về nhanh nha…mai mà dậy trễ biết tay em
– Biết rồi khỗ lắm nói mãi…lâu lâu ngta mới chơi game dc bửa bộ
– Xí…mai em dẫn cho đi chơi đã lun…giờ về ngủ đi nha…hok chút em qua kiếm tra đó
– Thôi thôi…xin em khuya rùi…nè…tính tiền về liền nè
– Uhm…vậy mới ngoan…ngoang đi mai mốt em mới cho chơi game nửa
– Ờ…biết rùi chị 2…ngủ ngon ha
– Uhm…anh ngủ ngon…nhớ đó…mai qua sớm nha
– Ừ
Phù mệt em của nó ghê…quản lí thấy sợ lun…Nhỏ Hân ngừng bắn quay qua hỏi.
– Thy hả
– Uhm…bắt về ngủ hổng cho chơi nửa
– Hihi đồ sợ vợ
– Sợ hùi nào…tại tại cũng khuya thiệt chứ bộ…gần 12h rùi kìa
– Á…chết…về về…chết rùi…tại M á…làm Hân trễ giờ về rồi
– Sax…hay quá…đổ với thừa…đứa nào bắn say sưa…giành lun máy của M nảy giờ
– Mệt mệt…lỗi tại M…đưa Hân về nhanh
– Ờ thì về…thôi Hân gửi xe đây đi…M chở về…sáng qua lấy xe sau
– Uhm…cũng dc…bộ quen hả
– Ừ quen
– Mất xe rùi sao
– Hix ờ ờ mất xe…thì…M lấy thân ra đền chịu chưa
– Trời…làm như có giá hok bằng…hihi Hân kiu ông chủ giấu xe…coi M dám đền hok biết liền…plèeee.
Nó cũng quen ông chủ net ở đây…đơn giản nó cũng thuộc dạng hiền, ăn nói đàng hoàng lễ phép…Gửi xe Hân lại cho ông chủ xong nó đưa Hân về bằng xe của nó. Đường vắng…nó cởi áo khoác đưa cho nhỏ trùm đôi chân dài của nhỏ lại đề phòng gió lạnh với đề phòng những cặp mắt của mấy anh chàng ma sống nào đó đi đêm…xong nó chạy ào về nhà Hân…Xách đồ bỏ vào tận ghế đá nhà nhỏ nó mới dc quay lưng chạy xe về nhà. Hôm nay hok phải chơi game một mình mà phải sài cái đầu cho tới hai mình thành ra…hơi mệt và mõi mắt. Nó nhắn vài tin trêu chị, trả lời 1 số tin nhắn của bạn cũ và cả chị Mây ngoài quán cafe nửa rồi ngủ luôn.
Sáng dậy…em call 3-4 cuộc…lật đật call lại…tiếng em như hét lên bên kia
– Grừ…đồ hư hỏng…mau qua chở ngta đi ăn sáng nè hừ hừ
– Ờ ờ bình tĩnh…hết sức bình tĩnh…chờ tại hạ thay đồ cái tiểu thư
– Qua nhanh…đói sắp xỉu rùi nè…
– Vài cái five mu-nick nha ^^
Nó phóng ngay vào nhà tắm đánh răng thay đồ rồi vọt qua nhà em.Sáng sớm…em của nó đã tính đốt mắt người khác bằng trang phục trắng tinh khôi, quần cụt ngũn màu trắng,áo thun trắng,đôi giày búp bê màu trắng…em mà chơi thêm cái nón trắng với băng tay trắng nửa là ko khác búp bê sa-co-va gì đó bên Nga luôn…Vừa gặp nó em ôm cổ đặt ngay lên môi nó một nụ hôn ngọt ngào…đang mê mẫn vì nụ hôn dài hơi của em thì…em tàn nhẫn cắn một phát lên môi dưới của nó…hix hix suýt chảy màu lun.
– Ui da…sao tự nhiên cắn anh
– Cho chết…phạt cái tội đi chơi trễ…ngủ nướng làm ngta chờ sáng giờ
– Hix…có cố ý đâu
– Hay quá hen…còn cãi nửa…mún hôn…
Em chu chu cái miệng nhẹ hàm răng trắng tinh ra dọa nó…đã vậy…đây chẳng thèm sợ…kéo em vào…cắn lên mũi em 1 cái rùi vội vàng đề máy
– Dám cắn anh nè…lên xe nào…tiểu thư
– Ghét…con trai gì…chơi cắn con gái…chút biết tay em
– Ờ…giờ ăn gì đây cô nương
– Mún ăn nui xào bò rùi ăn kem nửa
– Sax…sáng sớm ăn kem
– Kệ em…ý kiến gì hả
– Dạ hok dám tiểu thư
– Ngoan ^^
Nó phóng xe đi…em hồn nhiên ôm chặt lấy nó…khẽ hát vu vơ…Tình yêu…luôn bắt đầu bằng những điều vu vơ hạnh phúc.
Ngày hôm qua…đã từng – Chap 81
Rong rủi khắp nơi để ăn uống, trò chuyện đã đời…đến giờ em phải đi học ngoại ngữ. Đưa em đến trung tâm xong nó quay xe chạy về tiệm game để chơi giết thời gian chờ tới giờ mới qua quán làm luôn. Súng hôm qua mua vẫn còn hạn, ko chơi thì phí…kệ làm lười một hôm ko qua quán sớm cũng chẳng sao…lâu lâu mới có súng xịn để bắn SA mà. Vừa dắt xe vào quán ông chủ đã nhìn nó với cặp mắt rất lạ…lại còn nháy nháy mắt nham hiểm với nó nửa. Linh cảm có sát khí bên trong quán…nó từ từ bước vào…thôi xong một bóng hồng đang ngang nhiên chiếm cái máy quen thuộc của nó…tai đeo phone chăm chú nhìn vào màn hình máy tính…hồn nhiên cầm acc SA của nó bắn giết chẳng thèm để ý xung quanh nhiều con mắt của mấy ông game thủ nhìn thiếu điều muốn ăn tươi nuốt sống nhỏ…Tội nghiệp cái quán game này, sáng giờ mấy thằng cha này chắc ngồi treo máy ngắm gái chứ chơi dc nổi gì. Nó bước đến sau lưng nhỏ, khẽ cười cười đẩy tên con trai đứng sau lưng nhỏ ra…tay khều khều lên vai nhỏ
– Nè nè…đâu ngồi đây dzậy
Nhỏ quay lại nhìn nó cười tỉnh bơ
– Hihi chơi game nè…sao giờ mới qua chơi vậy
– Sao biết M qua chơi game mà ngồi sẵn đây
– Uh nảy có chạy qua nhà M, hok thấy…qua quán cũng hok thấy nên đoán chắc đưa nhỏ Thy đi học xong thế nào cũng có người chui đầu vào đây à…
– Hay nhỉ…rủi M đi học rùi sao
– Bửa nay M đâu có tiết học…ngày mai cũng vậy mà
– Hả sao biết lịch học của M hay vậy
– Bí mật hihi
Nhỏ Hân đưa ngón tay lên chu cái miệng ra nháy mắt tinh nghịch với nó. Làm gì mà nhỏ biết hết lịch trình của nó hôm nay đi đâu làm gì lun vậy nè trời. Cả chuyện mới đưa em của nó đi học nhỏ cũng biết luôn chứ. Thật khó hiểu.
– Nè ăn trưa chưa
– Ừ chưa
– Vậy ngồi xuống chơi đi…chờ Hân chút
– Đi đâu nửa đó
– Hỏi nhiều. Chơi đi
Nhỏ đứng dậy cầm ví chạy đi. Tiệm net cũ, xung quanh toàn là con trai, mùi thuốc lá, mùi thức ăn, mùi mồ hôi…tạo nên một khong khí đúng chất của một ổ cày game…vậy mà tự nhiên có một bống hồng xinh đẹp len lõi vào…tự nhiên cũng cảm thấy hơi khoái khoái vì bóng hồng ấy là bạn nó, chơi game chung máy với nó giữa những ánh mắt tò mò và cả ghen tị nửa chứ. Nghĩ tới đó tự nhiên nó mĩm cười vì sự may mắn khó tin của mình…rồi dán mắt vào màn hình với những màn đọ súng hứng khởi…Mãi mê chơi một lúc lâu…cảm thấy có hơi thở nhẹ nhẹ sau lưng, mùi nước hoa con gái thoang thoảng…khẽ quay lại nhỏ Hân đang ngồi sau lưng chăm chú coi nó chơi game…cốc vào đầu nó nhỏ cười
– Đồ mê chơi. Bắn gì say sưa tới hok thèm để ý tới ai luôn. Nè ăn đi
Nhỏ chìa một hamboger ra trước mặt nó với ly trà sữa kiwi lắc qua lắc lại
– Ăn đi…nhường máy cho ngta chơi chút coi
– Bộ Hân hổng ăn hả
– Xí…khỏi cần quan tâm Hân ngồi nảy giờ sau lưng M ăn xong rùi
Nhỏ đưa ly trà sữa lên miệng hút một hơi xong dúi ly trà sữa vào tay nó, kéo nó đứng dậy rồi chen vào ngồi chiếm máy cầm chuột tiếp tục trận đấu nó đang bắn nửa chừng. Thiệt là chóng mặt với nhỏ luôn…làm như đứa con gái nào quen với nó đều thích làm gì thì làm hổng bao giờ thèm để ý tới nó thì phải. Nó đành kéo ghế ngồi bên cạnh nhỏ ngồi ăn. Nhỏ vẫn hồn nhiên bắn súng, lâu lâu giật ly trà sữa trên tay nó uống ngon lành. Nhìn nhỏ chơi vui vẻ…nó cũng cảm thấy vui vui…dù sao nhỏ vui vẻ như thế này còn hơn là bộ mặt buồn bã mọi ngày…chắc nhỏ đang dần quên dc nổi buồn chia tay và mấy chuyện buồn linh tinh khác rồi thì phải. Ăn xong, ngồi nhìn nhỏ chơi một chút cũng chán, đành mở máy kế bên log acc khác bắn chung với nhỏ cho vui. Hix tự nhiên acc đại tá của mình ko dc chơi phải ngồi lấy acc thiếu úy bắn…buồn ghê gớm. Nói gì thì nói…chơi dc khoảng 45 phút nửa nhỏ cũng mệt, nhường acc lại cho nó rồi ngồi im uống nước coi nó chơi chứ ko hào hứng giành bắn nửa…đúng là con gái ^^. Tự nhiên có nhỏ Hân ngồi sau lưng nó cũng nhớ nhớ lại hồi lớp 12, nó cũng có quen một cô bạn gái rất thích chơi AU nhưng mỗi lần nó ghé net chơi SA là nhỏ nghĩ game ra ngồi sau lưng chỉ để coi nó chơi. Say sưa bắn dc 2 tiếng nửa nó cũng cảm thấy mõi người, nhất là vai phải vì đang có người hồn nhiên dùng vai nó làm điểm tựa tài năng ngủ ngon lành…cũng đến giờ đi làm…hix đành phải gọi nhỏ dậy thôi
– Nè nè
– Gì dzạ
– Dậy đi M đi làm rùi Hân về nhà ngủ đi
– Vậy hả…uhm cũng dc
Nhỏ uể oải đứng dậy đi thẳng ra cửa đứng chờ nó dắt xe ra rùi ngáp ngắn ngáp dài chạy xe đi. Còn nó cũng tính tiền rồi phóng xe qua quán làm…
Ngày hôm qua…đã từng – Chap 82
Bửa nay lại có đá bóng…Nếu ko có đá bóng thì nó cũng ko thể nào ở yên dc nửa. Chị Mây của nó nhắn tin cả buổi làm kiu nó ra quán chơi. Hình như mới ở quê lên hay sao chắc có đem theo trái cây hay món gì ngon ngon nên cứ bắt nó qua quán đây nè…Làm việc xong nó call cho em
– Em đang làm gì đó
– Dạ đang học nè…huhu mệt lắm lun
– Chà cỡ này siêng quá ha
– Siêng nào giờ. Anh làm xong chưa
– Làm rồi giờ tính về chút đi coi đá bóng nè
– Nửa…thức khuya nửa hả
– Uhm em ngủ trước đi nha anh coi xong về ngủ liền à
– Anh đó nha tối ngày banh bóng ốm nhôm mà thức khuya hoài
– Ờ thì cả tuần mới dc 1-2 trận mà em ngủ đi
– Ghét đi ngủ hok thèm quan tâm mấy người nửa
– Thui mà…ghét hoài
– Mệt anh mua gì ăn đi rùi hả đi coi nhớ chưa
– Ừ anh biết rùi
– Nhờ về ngủ liền đó
– Ok luôn
– Mai khỏi qua chở em ăn sáng nha em bận rồi
– Ừ vậy em ngủ ngon
– Uhm…anh cẩn thẩn đó
Cup máy nó lắc đầu mĩm cười. Từ lúc yêu nhau đến giờ, em thay đổi hoàn toàn…ít nhất đối với nó em chẳng còn 1gam lạnh lùng nào cả, em nói nhiều hơn, lo lắng, quan tâm nó nhiều hơn. Thầm cảm ơn cuộc sống đã tặng em cho nó. Nhắn một tin “em ngủ ngon”cho em nó chạy xe về nhà tắm rồi phắng luôn ra cafe. Chưa tới giờ đá nhưng cũng phải ra sớm theo lệnh của chị Mây. Gửi xe bước vào quán, nhỏ Mây đã nhìn nó cười chỉ tay về phía góc bàn còn trống. Chỗ ngồi quen thuộc của nó, chắc nhỏ cố ý chừa cho nó đây mà. Bưng ly cafe với một dĩa trái cây ra nhỏ Mây cười tươi
– Nè ưu tiên cho nhox đó. Trái cây chị mua dưới quê ngon lắm. Chút chị cho nhox 2 lý ổi đem về phòng ăn hen
– Trời thôi làm gì cho dzữ ăn sao hết
– Thì cho bạn bè nhox ăn. ủa bửa nay đi xe hả
– Ừ
– Ủa xe đâu vậy
– Nhox mới mua mấy bửa trước tại nay chị hối dzữ quá nên xách xe chạy ra cho nhanh đó
– Hihi ngoan ha. Tại mún cho nhox ăn trái cây đó sợ ngâm trong tủ đá lâu hổng ngon.
– Tốt bụng nhỉ
– Chứ sao chị mà
Nhỏ Mây cười tươi đứng dậy đi lấy nước cho khách. Bửa nay mặc váy sọc đen trắng coi cũng đẹp…nói chung con gái cao cao, dáng dc dc chút, make up, thêm đôi giày cao gót vào nửa thì sẽ đủ để dc xem là đẹp và quyến rũ chứ cũng ko cần phải có gì đặc biệt mới dc xem là đẹp. Nó vui vẻ ăn trái cây, xem bóng đá, thi thoảng nhắn vài tin trêu chị Phương. Chị của nó tới giờ nó vẫn chưa biết chị làm gì nhưng công việc của chị khá bận và chị hay có tật thức khuya. Xem dc một tí thì nhỏ Mây quay lại ngồi trò chuyện với nó…vừa kể chuyện linh tinh dưới quê vừa gọt thêm trái cây cho nó ăn. Đột nhiên nhỏ chìa tay ra trước mặt nó
– Gì đó
– Mượn cái bóp tiền
– Chi…chưa gì đòi tiền café ngta rồi
– Hok phải
– Chứ tự nhiên đòi mượn bóp chi
– Thì cho đi hổng ai làm gì đâu mà sợ
– Ờ ờ
Nó lắc đầu khó hiểu móc bóp đưa ra cho nhỏ rồi quay lên coi đá bóng tiếp kệ nhỏ mún làm gì làm…Ngồi lục gì đó ko biết tự nhiên chìa bóp ra trả cho nó rồi ngồi im…quay qua nhìn nhỏ thì gương mặt vui vẻ biến mất chỉ còn một khuôn mặt bí xị, cắn cắn môi ra vẻ giận dỗi…vụ gì nửa đây trời. Khé lay lay cái vai nhỏ nó hỏi
– Sao tự nhiên mặt chị bí xị vậy
– Hừ hừ…đồ gian xảo
– Sax tự nhiên nói xấu nhox
– Chứ gì nửa…Lớn tuổi hơn ngta mà…mà nói dóc biết lâu lun
Nó ngớ người ra một tí rồi bật cười…thì ra lấy bóp nó để kiểm tra chứng minh nhân dân
– Còn cười nửa…ghét ghét
– Haha ai nói dóc nào đâu
– Xí bửa đứa nào la chị lớn hơn đó
– Ê…tại chị hok để ý chứ bộ. Nhox nói chị lớn hơn nhox 2 số mà. Số 92 lớn hơn 90 2 số đúng rồi
– Mệt mệt…ngụy biện quá. Làm quê muốn chết…bực mình quá
Nhỏ giận đùng đùng đứng dậy đi vào trong ngồi im ru.Nó cũng chẳng đi theo giải thích làm gì…ngồi coi đá bóng xong rồi tính. Kệ con gái mà giận chút hết liền. Nó đoán ko sai mà, giận nó dc chút nhỏ lại mon men lại gần ngồi kế nó coi đá bóng…có điều nó đưa tay bóc miếng trái cây nào là nhỏ giật miếng đó đưa lên miệng ăn ngon lành.
– Giờ sao. Hổng cho nhox ăn nửa hả chị
– Hok đó. Mà mà lớn tuổi hơn ngta còn kiu chị chi hả…âm mưu gì khai mau
– Âm mưu gì đâu. Ai bỉu chưa gì hết nhảy vô xưng chị…cho làm chị còn đòi gì nửa
– Thì tại…tại cái mặt non choẹt chi
– Trời sinh vậy ai biết dc
– Giờ sao
– Sao là sao
– Thì giờ gọi sao
– Tùy ưu tiên con gái mà
– Xí…tốt quá hen
– Rồi thì thích làm chị cho làm đó
– Thiệt hen
– Thiệt. Vậy giờ chị còn cho anh ăn trái cây nửa ko thì nói
– Hix kiu gì kỳ vậy
– Kiu vậy mới độc
– Ừ hen…ngộ thiệt tự nhiên kiu chị mà xưng anh. Đồ khùng
Sax…lại thêm một người nửa nói nó khùng…sao ai cũng thích oánh giá cái nhân phẩm chưa phục hồi kịp của nó hết vậy nè…chắc cái số nó vậy biết sao giờ…Quê độ…ngồi coi đá bóng tiếp nhưng tai thì ko dc nghe thằng bình luận viên nói mà bận nghe nhỏ Mây ngồi kế bên 888. Hết đá bóng nó tính tiền đi về…nhưng nhỏ Mây ko cho nó về kéo ra ngoài góc đường
– Nè…mai rảnh hok
– Ờ rảnh dc buổi sáng
– Anh chở chị ra ngoài cảng dc hok
– Cảng nào…mà đi chi vậy
– Ba chị có gửi đồ về bạn ba chị kiu ra lấy
– Vậy hả. Anh cũng hông rành đường
– Chị nhớ dc chút có gì mình hỏi ngta dc mà
– Uhm vậy khoảng 8-9h anh qua chở cho đi
– Hihi cảm ơn anh nha
– Rồi giờ cho anh về chưa chị
– Ừa anh về đi ngủ ngon
– Ngủ ngon
Nó xách bọc trái cây leo lên xe về phòng. Sáng qua phải qua đưa em đi ăn sáng xong về làm người đàn ông ga-lăng chở chị Mây đi lấy đồ…thôi xong coi như hết buổi sáng của nó, kế hoạch đi chơi SA xem như bị phá sản…nghĩ tới đó mà lòng ray rức với mấy thằng chiến hữu trong game. Về đến nhà nó mở điện thoại trả lời mấy tin nhắn của tụi bạn, xong nt hỏi thăm chị vài tin rồi ngủ luôn.
Lại tỉnh giấc vì ma đè. Một nụ hôn ngọt ngào dành cho buổi sáng. Mở mắt ra, em của nó đang ngồi trên bụng nhìn nó mĩm cười
– Dậy đi đồ lười…em đói lắm rùi nè
– Uhm…tự nhiên muốn dc ai đó đánh thức nửa cơ
– Hihi hư lắm nha. Chưa xử tội anh tối qua đi coi đá bóng ngủ trễ đó
– Xử gì xử đi
– Đáng ghét
Em cuối người xuống đặt lên môi nó nụ hôn nửa…Tay nó lại khám phá người em…một cơ thể chẳng bao giờ nó cảm thấy nhàm chán cả…buổi ăn sáng đương nhiên bị gác lại một bên…em và nó lại cuốn lấy nhau…đam mê…say đắm.
– Anh đó…tối ngày dc có nhiu là giỏi thui. Làm ngta hết dc ăn sáng rùi nè
– Ủa sao vậy
– Nhìn đồng hồ đi ông tướng…tới giờ em đi học rùi
– Uhm…thui mua bánh mì ăn rùi đi học
– Vậy em đi nha…anh tính làm gì
– Ừ chút anh chở bạn đi lấy đồ rùi qua quán làm lun
– Uhm thui em đi đây
Ôm hôn nó thêm một lúc em mới chịu đứng dậy mặc quần áo vào để đi học. Còn nó cũng thay đồ chạy qua quán nhỏ Mây.
Ngày hôm qua…đã từng – Chap 83
Bon chen mãi cũng ra tới nơi, chờ nhỏ Mây vào trong kiếm người quen lấy đồ, nó ngồi xuống quán nước của bà hàng rong nghĩ mệt, móc điện thoại ra nhắn tin với chị, đọc báo linh tinh thì nhỏ Mây đi ra tay ôm gói đồ khá to.
– Đồ gì nhìu vậy
– Uhm ba chị mua gửi cho chị với mấy dì nửa. Giờ làm gì tiếp ta
– Về chứ đòi làm gì nửa trời
– Hứ hok dám đâu, chị đói bụng anh chở chị đi ăn nha
– Chưa gì đói bụng rồi
– Trời 11h rồi ông 2
– Ủa…trễ vậy. Hok để ý…rồi giờ muốn ăn gì
– Chạy đi chị chỉ đường cho
Nó lắc đầu lên xe chạy theo chỉ dẫn của nhỏ. Vòng ra ngoài hồ con rùa dừng xe ngay vòng xoay nhỏ xuống xe tung tăng đi vòng vòng xem xét…dc một lúc thì mang lại 2 bọc bánh tráng trộn, cá viên chiên…Nó chưng hửng nhìn
– Đói bụng mà ăn mấy cái này đó hả
– Ưhm
– Cái này là ăn hàng mà
– Uhm
– Sao la đói bụng
– Thì chị đang ăn nè
Nhỏ nghinh nghinh mặt gắp bánh tráng ăn ngon lành…nó lắc đầu…thì ra bị nhỏ dụ chở đi chơi chứ ăn uống gì đâu. Hình như đứa con gái nào cũng có sức ăn hàng thuộc hàng khủng thì phải, giải quyết nhanh gọn 2 bịch bánh tráng trộn, 5-6 xiên cá viên chiên rồi thêm mấy cái bánh ngọt, cóc dầm, bắp xào…no nê nhỏ mới chịu cho nó chở về nhà. Hix tan vỡ cái kế hoạch tranh thủ về sớm chơi game của nó luôn rồi.Giờ về chắc chỉ kịp tắm rồi chạy qua quán làm vì hôm nay ông Kha bận dặn nó 2h qua sớm để quản lý quán thế ổng…Vừa tạm biệt nhỏ Mây xong quay xe trở lại thì…em đang ngồi trên xe bên kia đường nhìn về phía nó…chắc đang qua nhà thì gặp nó đây mà…nó vội dựng xe chạy qua bên đường
– Ủa trưa nắng đi đâu vậy em
– Kiếm anh
– Anh đi công chuyện với bạn mới về nè
– Vậy sao
Một tiếng vậy sao lạnh lùng từ khóe môi…em đề máy xe chạy đi lướt qua trước mặt nó, chẳng quay lại nhìn…chẳng để ý bánh xe em vừa cán lên ngón chân nó…Nhìn theo em…chẳng hiểu gì cả có lẽ thái độ lạnh lùng bất ngờ của em khiến nó cũng ko cảm thấy đau ở chân nửa. Thở phì nhún vai một cái nó khập khiễng quay trở lại xe đề máy chạy qua quán làm việc luôn. Cũng chẳng mất quá nhiều suy nghĩ nó cũng đoán dc rằng em đang ghen. Tự nhiên bật cười…cảm giác thấy vui vui dù hơi khó hiểu một tí. Thì ra em của nó cũng biết ghen như bao người con gái bình thường khác…thái độ ghen cực kỳ chuẩn, lạnh lùng và dứt khoát chạy xe đi…giống như chính tính tình lúc em mới quen nó vậy. Nhớ lại gương mặt em, nó mĩm cười vui vẻ tiếp tục công việc…đôi lúc cũng nên để yên cho em giận hôn vu vơ một vài tiếng đồng hồ chứ.
Nhưng rồi…nụ cười của nó dường như ko còn nửa mà chuyển sang sốt ruột khi những tin nhắn nó gửi đi…đều chẳng thấy hồi âm dù đồng hồ đã gần điểm 12h đêm…có lẽ em giận nó ghê lắm đây. Thôi đành nhắm mắt ngủ sáng qua nhà em sớm để đưa em đi ăn sáng vậy. Lúc đó chắc cũng chịu nguôi giận để làm lành với nó rồi.
Sáng sớm…thay quần áo xong nó chạy ào qua nhà đưa em đi ăn sáng như thường ngày…Call hàng chục cuộc gọi…đổi lại là sự im lặng, nó biết em đã thức, nó nhìn thấy cửa sổ phòng em khẽ vén màn lên mà…nhưng dù nó nhắn tin hay call thêm nửa em cũng ko đáp lại. Thở dài nhìn đồng hồ…vòng vòng cũng chờ em cả tiếng, tới giờ nó phải đi học rồi. Ko đợi nửa,nó phóng xe qua trường…lòng vẫn mong em sẽ sớm nguôi giận chứ kiểu này tâm trạng nào đâu mà học với làm dc gì. Ngày nào cũng ở bên nhau giờ xa gần 24 tiếng rồi,nó thì còn chịu dc chứ em chắc ko chịu nổi việc ko nhìn thấy nó lâu như vậy đâu.
Tan học nó đi thẳng qua quán để làm sớm. Về nhà lại nghĩ linh tinh rồi giận ngược trở lại em thì mệt, gì chứ nó cũng sợ cái tính bất cần của nó lại nổi lên, lại lạnh lùng ko làm hòa với em nửa thì khổ. Việc làm ở quán khá bận cuốn nó đi quên cả thời gian, nó cũng ko để ý đã làm bao nhiêu tiếng rồi nửa, chỉ thấy trời tối dần,những ánh đèn của quán hôm nay chẳng còn lung linh nửa, người nó khá mệt vì làm suốt từ trưa chẳng nghĩ ngơi…và nhất là em vẫn im lặng với nó. Sức chịu đựng của em cũng khá đó chứ.
Mọi thứ dường như vỡ òa đi khi bóng dáng quen thuộc của em bước vào quán…có lẽ nổi nhớ nó trong em đã tới giới hạn rồi, bằng chứng là tự em đi qua tận quán của nó nè. Mĩm cười nó đi vào trong lấy một ly cam vắt thêm tí muối đem ra cho em. Đặt ly nước lên bàn nó ngồi xuống bên cạnh im lặng. Một lúc sau em lên tiếng
– Đồ tồi.
– …
– Thì ra những lúc em ở gần…bên cạnh anh vẫn có nhiều người đẹp vây quanh phải ko?
– …
– Nhỏ hôm qua xinh đẹp quá ha anh.Thì ra mấy đêm anh đi coi đá bóng khuya…ko biết anh có coi đá bóng hay làm gì nửa anh nhỉ?
– …
– Em tự hỏi ngoài cô gái đó và em anh còn bên cạnh ai nửa ko anh…ý em quên hihi còn chị của anh nửa. Hai người ngủ chung với nhau rồi mà
– …
– Em thất vọng về anh lắm…đồ tồi
Em vẫn nói những lời mĩa mai, nhưng câu hỏi như đâm sâu vào lòng nó. Còn nó…chẳng nói gì,nụ cười trên môi nó vẫn còn đó nhưng chẳng phải là nụ cười vui khi dc gặp em nửa mà là một nụ cười khó có thể tả được cảm xúc. Nếu là một người khác có lẽ nó sẽ trả lời những câu hỏi của em, giải thích rõ tất cả để em ko nói những lời làm đau nhau nửa, nhưng đáng tiếc người ngồi nghe em nói là nó và dù những điều em nói có oan ức cho nó như thế nào nó cũng chỉ im lặng mĩm cười. Đối với nó…ko bao giờ có khái niệm giải thích khi người khác hiểu lầm…với em nó càng sẽ ko giải thích gì cả, yêu nhau thì sẽ hiểu và tin nhau, yêu nhau mọi thứ rồi sẽ ở đúng nơi nó cần ở, ai đúng, ai sai trong tình yêu đối với nó làm gì có ranh giới. Em ngừng nói, em đứng dậy bước đi…nó cũng ngồi im lặng, ko gọi lại, ko đuổi theo…Bóng em khuất dần sau cổng quán. Nó mĩm cười đứng dậy dọn ly nước cam vẫn còn nguyên quay trở vào trong tiếp tục công việc…Nó chẳng giận em, cũng ko buồn…mà nó chỉ ko hiểu sao em lại nó với nó những lời như vậy trong khi chuyện nó chở chị Mây đi lấy đồ chỉ là chuyện nhỏ và với tính cách của em…làm gì thì sao em lại ghen một cách dữ dội và vô lí như vậy.
Ngày hôm qua…đã từng – Chap 84
Đóng cửa quán, nó uống vội một ly bia của ông Kha đưa rồi lặng lẽ chạy xe về nhà, thay đồ nằm ngủ. Nó là vậy mỗi lần có chuyện ko vui…nó sẽ nằm ngủ. Nếu những lời em nói lúc tối chỉ để thỏa mãn cơn giận của mình và để nó vì sợ mất em mà vội vàng chạy đi tìm em để giải thích thì có lẽ em đã sai. So về độ bất cần và lạnh lùng…em sẽ chẳng bao giờ hơn dc nó…đơn giản vì nó vốn là vậy.
Một ngày lặng lẽ trôi qua, ko có nụ hôn em chào nó buổi sáng, ko có vòng tay em sau lưng, ko có ai ngồi bên cạnh nó ăn sáng.Ngày thứ hai kể từ lúc em giận…nó cũng làm việc như một thằng điên ko ngừng nghĩ, nó yêu em thực sự và thái độ làm việc của nó đã nói lên tất cả rằng nó cũng nhớ em nhiều lắm.
Chiều tối. Nhỏ Hân gọi cho nó…hơn 10 cuộc gọi rồi, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng nó cũng bắt máy
– Nè…hai người có chuyện gì vậy
– Thy ghen – nó thở dài
– Hèn gì…con nhỏ như người mất hồn ở nhà từ đêm qua tới giờ nè. Hổng ăn uống,còn khóc nửa đó.
– Vậy à…giờ Thy đâu rồi
– Về nhà rồi Hân mới gọi cho M nè
– Ờ
– Mệt M quá…đi giải hòa đi. Đừng để người mình yêu khóc hoài vậy chứ. Nhanh đi M
– Ờ
– Nhớ đó…giờ qua nó liền đi
– Ờ
Nó cup máy. Thầm cảm ơn cuộc gọi của nhỏ Hân…lòng nó cũng như lửa đốt cả ngày rồi…Nhờ lời nói của Hân nó mới nhớ đến lời nó từng tự hứa với lòng sẽ ko bao giờ làm em khóc nửa. Giờ biết em khóc, nó chẳng thể nào lạnh lùng mãi dc. Thôi thì dẹp bản tính thường ngày của mình qua để xoa dịu em…đúng là em làm nó phát điên lên được. Mĩm cười nó đi thẳng ra cổng lấy xe chạy ngay qua nhà em luôn. May quá…chẳng cần gọi hay mất công chờ làm gì, em đang mặc một chiếc váy màu đen cầm ví đi ra cổng. Dừng lại trước mặt nó, gương mặt em vẫn lạnh lùng im lặng. Nó lên tiếng
– Em…em tính đi đâu hả
Em mím chặt môi…có lẽ em đang cố kìm nén cảm xúc
– Sao giờ anh mới qua kiếm em…Sao anh im lặng ko giải thích
– Thì…giờ anh qua rồi nè
– Nhưng em bận rồi…
Em quay mặt bước đi về phía trước, nảy giờ nó ko để ý giờ nhìn theo hướng em đi, nó thấy chiếc ôtô màu xám đang đậu gần đó…một người con trai bước ra mở cửa cho em. Đề máy xe chạy lại bên cạnh xe, nó đứng im nhìn vào bên trong cửa kính…chẳng nhìn thấy gì bên trong cả…chỉ toàn một màu đen và bóng đèn đường chiếu ánh đèn loe loét. Chiếc xe lăn bánh đi…nó im lặng nhìn theo…chợt vai nó run…bật cười khẽ
– Vậy à!
Tiếng vậy à thoát ra khỏi miệng nó nhẹ và nhạt lắm. Nó vẫn chẳng hiểu gì cả…mọi thứ chẳng lẽ kết thúc với cái lí do cực kỳ ngớ ngẫn và đơn giản đến khó tin. Chẳng lẽ yêu nhau như vậy, trãi qua nhiều chuyện như vậy mới đến với nhau…giờ chấm dứt đột ngột vì một điều gì đó chẳng đáng chút nào…Nó quăng cái áo vào góc nhà bật quạt nằm xuống ngủ. Nó chẳng thích suy nghĩ nhiều, những lúc như thế này nó luôn nằm ngủ mặc cho chiếc điện thoại vẫn rung lên vì những tin nhắn và cuộc gọi của ai đó…mặc kệ…nó chỉ muốn ngủ.
Những giấc ngủ chập chờn, đôi lúc choàng tỉnh trong đêm…nhưng rồi nó cũng có ép mình nằm xuống ngủ. Trời sáng, tiếng điện thoại reo inh ỏi…nó nghe thấy và cũng thức giấc nhưng rồi nằm một tí nó vẫn cố ngủ đi, thật lạ rằng mỗi khi buồn hay chán nản điều gì đó nó có thể ngủ liên tục…Cứ thức rồi lại ngủ…chẳng mấy chốc trời cũng tối sầm, bụng nó đói cồn cào nhưng vẫn muốn ngủ…điện thoại nó thi thoảng vẫn vang lên những bản nhạc chuông quen thuộc. Cầm điện thoại lên kiểm tra, vài tin nhắn của chị, vài cuộc gọi của ông kha, bạn bè nó, đặc biệt hơn trăm cuộc gọi từ số máy của nhỏ Hân khiến nó cảm thấy đỡ hơn một chút vì ít ra còn có người bạn như nhỏ quan tâm nó…nụ cười vẫn giữ trên môi mặc dù tìm mãi chẳng thấy cuộc gọi hay tin nhắn nào từ em. Nó nhắn một tin cho chị yên tâm rồi quăng điện thoại vào góc nằm up mặt xuống ngủ tiếp…chẳng biết nó đã nằm im trong bao lâu nửa, cũng chẳng biết nó có ngủ hay ko nửa…chỉ biết là nó đã nằm rất lâu, nó cảm nhận dc trời càng lúc càng về khuya…đêm càng yên tĩnh.
Tiếng điện thoại dồn dập…tiếng gõ cửa làm nó chẳng thể ngủ dc…ai lại gõ cửa nhà nó giờ này. Gượng dậy đi ra mở cửa lòng cứ nghĩ sẽ là em…nhưng ko…người gõ cửa là nhỏ Hân.
– Hân hả
Nó câu hỏi một cách thờ ơ rồi quay trở vào trong ngồi xuống mặc cho nhỏ Hân muốn làm gì thì làm. Nhỏ dắt xe vào, đóng cửa lại ngồi xuống cạnh nó
– Nè có sao hôn…kiếm M chiều giờ…Hồi nảy Hân…Hân có nói chuyện với nhỏ Thy…M đừng đừng như vậy dc ko…nhỏ Thy nó…
– Thôi…M ngủ đây
Nó đưa tay che miệng nhỏ Hân lại để ngăn nhỏ nói tiếp. Thực sự nó chẳng quan tâm gì nửa, chỉ muốn tiếp tục ngủ mặc dù trước đó nó đã ngủ khá nhiều. Sáng mai nó sẽ tìm tới nhà em để nói chuyện lần cuối cùng…nó muốn biết có thật chỉ vì lí do vớ vẫn đó mà em quyết định xa nó hay ko…xem như lần đầu tiên nó cố gắng giữ lấy em để em biết rằng nó thực sự nghiêm túc yêu em. Đơn giản chỉ vậy thôi. Nó nhìn Hân mĩm cười rồi nằm xuống nhắm mắt im lặng. Nhỏ Hân cũng ko nói gì nửa, khe đưa tay vuốt lấy mái tóc bù xù của nó vài cái rồi nằm xuống bên cạnh…Sài Gòn lặng lẽ đưa nó vào giấc ngủ ko yên lành.
Ngày hôm qua…đã từng – Chap 85
Sáng sớm, tiếng xe cộ làm nó tỉnh giấc. Dù ko có tiếng xe thì nó cũng tỉnh vì nó đã ngủ quá nhiều. Loạng choạng đứng dậy đi vào nhà tắm đánh răng thay đồ để đi tìm em…người nó thực sự khá mệt, hơn 2 ngày rồi hình như nó chưa ăn gì thì phải. Chuẩn bị xong xuôi nó khẽ gọi nhỏ Hân
– Nè…M khép cửa. Hân dậy ngủ xong khóa cửa cho M nha
Nhỏ Hân ngồi bật dậy
– M đi đâu vậy
– Qua kiếm Thy
– Nè nè…qua đó giờ…liệu…có tốt ko
– Ừ
Nó ko nói gì thêm nửa quay lưng lên xe phóng ngay qua nhà em…cơn đói cồn cào cũng ko làm nó dừng lại hàng quán nào để ăn sáng hết, với nó bây giờ gặp lại em sớm chừng nào tốt chừng đó…nó sợ nếu trễ thêm phút nào…cái con người bất cần trong nó trỗi dậy thì dù em có quay trở lại nói gì làm gì nó cũng sẽ rất lạnh lùng để em qua một bên cho dù nó có yêu em nhiều như thế nào đi nửa.
Đến nhà em, bên ngoài có 2 chiếc otô đang đậu, vài chiếc xe máy,cổng nhà vẫn mở…nó nhìn vào trong thấy bóng nhiều người. Có lẽ nhà em đang có khách. Chẳng sao cả…bây giờ có trời đang ở nhà em cũng ko ngăn dc nó đi vào tìm em. Hình như đây cũng là lần đầu tiên nó bước qua khỏi cổng nhà em thì phải. Từ ngoài cửa nó đã nhìn thấy em đang ngồi nói chuyện với một vài người nào đó,nó biết em cũng đã nhìn thấy nó…gương mặt em lạnh lùng nhưng rõ ràng nó thoáng nhìn thấy đôi mắt em vẫn có gì đó rất ấm áp…Dì osin đi ra ngoài chận nó lại
– Cậu M tìm cô Thy hả? Nhà đang có chuyện cậu vào hổng dc đâu
– Dạ dì nói với Thy…con chỉ gặp Thy vài phút thôi
– Ko được. Nảy cô Thy có dặn ko cho cậu vào nhà
– Thì con ngồi đây cũng dc dì chuyển lời dùm con dc ko
– Nhưng…nhà đang có chuyện…có ông bà chủ đang trong nhà…cô Thy…ko ra được đâu…
Tiếng của dì osin nhỏ nhẹ như năn nỉ nó…
– Ai đây chị 5
Một giọng nói của phụ nữ đứng sau lừng dì osin khiến cả hai giật mình. Dì osin quay lại nhẹ giọng với người phụ nữ đó
– Dạ đây là…là bạn của cô Thy đó bà chủ
– À…phải cái người hồi sáng thằng Huy nó nói ko
Tags: http://aeck.wap.sh/thu-vien/tong-hop-truyen-hay/ngay-hom-qua-da-tung/phan-7 SEO: Bạn đến từ: Từ khóa: |