Anh em cây khế
|
+A Tăng cỡ chữ =A Mặc định -A Giảm cỡ chữ
• Học sinh chuyển lớp (phần 2)

Học sinh chuyển lớp (phần 2)

– T, ra sân nào- Nàng tự nhiên và thân mật với tôi đúng y chang hôm bữa bị phạt.

8h sáng.Trận đầu tiên của chiếc áo danh giá, Vô địch 2006 bắt đầu.Bên ngoài hầu như học sinh toàn trường đang chứng kiến cuộc so tài này.Lớp 10a10 đá ngay sau trận khai mạc nên họ cũng đang theo dõi trận của lớp tôi.Và tất nhiên Ngữ Y cũng có mặt.Nếu D là màu trắng tinh khiết thì Ngữ Y lại mặc chiếc áo hồng phớt tôn nên vẻ đẹp hiền dịu

– T ơi, bình tĩnh, bình tĩnh.vì 10a11 thân yêu- tôi tự trấn an mình.

Hoét, tiếng còi trọng tài đã vang lên.Banh đã được giao.Tôi bắt đầu chạm bóng .Ngay lập tức sau lưng tôi, đã có sự áp sát của đội bạn.Ái chà đúng là định bắt chết siêu sao à.Tôi đảo chân và bắt đầu phô diễn kĩ thuật.Ngoặt trái rồi đột ngột chuyển hướng sang phải, loại bỏ sự đeo bám khó chịu và bắt đầu chuyền bóng cho tiền vệ cánh.Nhưng ông anh quỷ sứ của tôi đã chinh chiến với tôi bao năm trời , giờ lại dùng đó để đâm lại tôi.Ông cắt ngang đường chuyền ngọt ơ.

– Cái thói quen không bỏ à- Ông chạy qua để lại tôi một câu còn đau hơn bị đấm.

Tốc độ ông anh trai tôi thì không bá đạo như K.cận nhưng về kĩ thuật thì có lẽ 22 người ở đây không ai có thể qua ổng.Hai pha xỏ kim liên tục loại cả L lớp trưởng và cả N.đen.Thực hiện một đường căng ngang như kẻ chỉ.Tiền đạo đội bạn kịp thời băng vào cắt mặt.May mắn cho chúng tôi bóng khẽ đập vào chân thủ môn rồi từ từ lăn ra ngoài.Một phả phạt góc.Đúng là đội vô địch có khác.Khó chịu thật.

15 phút trôi qua.Tôi hoàn toàn thi đấu dưới cái bóng của ông anh trai tôi.Trong khi ổng quần thằng N.đen và Bình Boong mệt nghĩ thì tôi hoàn toàn mất hút trong sân đấu.Từ chỗ được chăm sóc đặc biệt, tôi được thả lỏng hoàn toàn.K.cận cũng phải lui về giữa sân.Trung phong H.đù thì đói bóng ngồi chơi với trung vệ đội bạn.

Đau đầu thật.Anh trai D là tiền đạo mặc áo số 9, cũng xuất sắc đang tung hoàng bên cầu gôn phía tôi.Tấn công như vũ bảo.Họ hoàn toàn thể hiện vị thế khó lung lay: đương kim vô địch.

Cái gì tới rồi cũng phải tới.Chúng tôi hoàn toàn bị cuốn vào lối chơi bên cánh của ông anh tôi mà quên mất rằng , bên cánh phải của họ bị bỏ quên hoàn toàn.Khi kịp nhận ra thì đã quá muộn màng.Anh trai tôi giơ chân chuyền mạnh.Anh trai D bỏ bóng khôn khéo, để tiền vệ cánh phải ào vào dứt điểm vào khung thành rộng mở.1- 0 cho anh trai tôi.

2- 0.5 phút sau là pha đốt lưới nhà dưới áp lực của đội bạn của B.Boong.May mắn cho chúng tôi khi chưa nhận thêm bàn thua thứ 3 thì trọng tài đã thổi còn kết thúc hiệp đấu.30 phút bị tra tấn khi hầu như chỉ đá phía sân chúng tôi.Và chúng tôi chỉ chăm chăm phá banh lên.

Tôi mệt nhoài, ngồi vật vã ra đường pitch.Bên cạnh, anh em chiến hữu thằng nào cũng thở dốc.Chẳng thằng nào mở miệng động viên nhau được cả.

CHAP 14: AI ĐÃ TỎA SÁNG

Bỗng nhiên, một chai nước suối áp vào má tôi.Là Ngữ Y.Cô bạn khẽ mỉm cười và động viên.

– Còn 30 phút nữa mà.Gì mà bí xị vậy- Mặt cô nàng nhái theo giống hệt mặt tôi
– Ừm.Nhưng đội đó mạnh quá- Tôi thều thào đáp lại, như một thằng bất lực
– Có gì đâu, T sẽ thắng thôi mà- Ngữ Y nói xong nhìn tôi cười rồi lặng lẵng về lại chỗ ngồi.Hết giờ nghỉ giải lao, lại vô sân chịu cực hình tiếp à.
Lết thết chuẩn bị vào sân.D gọi tên tôi:
– T cố lên, lớp mình sẽ thắng thôi- D hét thật to

Lớp chúng tôi cả hiệp một, rũ rượi như gà chết, chẳng hò hét được gì, nay lại hào hứng ào ào cổ động.Mạch máu trong tôi lại chạy rần rần.

Ông anh tôi đang đứng đặt chân lên bóng, và đang cười đểu thằng em trời đánh nhạt nhòa trong hiệp 1.Đợi đấy ông anh trời đánh, không ai có thể cản lời hứa của thằng em này đâu.Hiệp 1 chỉ vì mãi đua tranh với ông anh mà tôi quên đi thế mạnh của tôi, quên đi lời hứa với D, cái ngéo tay ngọt ngào.

Tôi bảo mọi người họp ở đường Picth.

– Giờ như thế chúng ta sẽ thua thảm cho coi- Tôi lạnh lùng tuyên bố, bọn bạn im lặng
– Giờ K.cận mày khỏi về hỗ trợ nữa.Tiếp đạn cho thằng H.đù.Tao sẽ quán xuyến tuyến giữa thật tốt.L, mày đừng lo về ông anh tao, mày sẽ quét giữa sân như cũ.Chỉ cần N.đen với B.boong bắt chết ông anh tao là được.T.A.Mày lo anh số 9.

Tôi giơ bàn tay ra giữa.Bắt đầu 10 cánh tay đặt chồng lên tay tôi: “Quyết thắng”.

Trận đấu lại được tiếp tục.Lần này là ông trời đánh nhà tôi giao banh.Banh được trả về cho hàng tiền vệ.Họ vội vã dâng cao.Hình như tính tiếp tục tra tấn.Ừ, nhầm rồi các đại ka ạ.

Họ đập nhả 1- 2 qua mặt tôi.Tôi lùi về vị trí nhận banh và tin tưởng vào đồng đội.Và L lớp trưởng không làm tôi thất vọng.1 cú xoặc banh đúng chất Paul 18.Rồi một cú phất bóng lên cho tôi.Khẽ khéo léo đỡ ngực rồi xoay người khống chế, tôi thoải mái bắt đầu dốc banh.Một cú quay compa để rớt tiền vệ giữa của lớp đàn anh, nãy giờ bỏ rơi tôi.Bắt đầu nhìn sang cánh phải, tôi định thực hiện một cú chuyền triển khai.Cầu thủ số 5 học theo anh tôi, giơ chân chắn.Tôi bình tĩnh giảm lực, ngoặt trái banh và tiếp tục dẫn banh.Để lại ông số 5 nằm xoài trên đất.Trung vệ họ bắt đầu dâng lên cản phá, K, cận và H.Đù di chuyển lên theo.Tôi bình tĩnh chỉnh lại thước ngắm.

Một pha xỏ kim giữa hai chân một trung vệ.K.cận bứt tốc ngược lại đón đường chuyền rồi tung cú sút chéo góc.Bóng nhanh, hiểm bay thẳng vào góc cầu môn trong cái nhìn bất lực của anh chàng thủ môn 4 mắt tội nghiệp.

Tôi òa lên trong sung sướng, và việc đầu tiên của tôi là giơ ngón tay đang làm cái móc lên quay về phía D, giơ lên…Ông anh trai tôi nhìn tôi sững sờ.Tưởng nắm được tôi dễ hả ông.
Tôi chạy lại cầm banh rồi lại chạy về giữa sân.Đặt bóng vào tâm rồi hét lớn:
– Tiếp nào các bạn
– Tiếp.Còn 1 bàn nữa là hết nợ.Quyết thắng nào- Đồng đội tôi hào hứng hô theo.

Đúng như tôi quan sát trong lúc đói bóng, đội bóng anh trai tôi tuy mạnh hàng công nhưng tuyến giữa cực kì bình thường.Họ chơi lối chơi lấy công bù thủ.Vì thế chẳng trách gì ông anh tôi trở thành vua kiến tạo của đội vô địch mùa trước.Tôi nháy mắt với L lớp trưởng .2 thằng tôi lùi về sâu hơn.T.A bên kia đã chuẩn bị bứt tốc.

Lão trời đánh bắt đầu tung hoành vượt qua TR lớp tôi và đối mặt với N.đen.Lập tức L lớp trưởng lùi về bắt chặt anh trai D.Và tôi trám lại chỗ T.A.Vẫn như bàn thắng mở tỷ số, anh trai tôi căng ngang, Anh trai D khống chế rồi đánh gót về phía cánh phải.Có khác chăng là người nhận banh là tôi chứ không phải tiền đạo đội bạn.Tôi chuyền banh lên cho T.A đang bứt tốc rồi cũng băng lên.T.A đập nhả với tiền vệ cánh trái lớp tôi rồi nhả banh lại cho K.cận.K.cận hiểu ý đạp banh cho H.đù, rồi băng xuống.H.đù dẫn banh ra cánh phải kéo giãn đội hình rồi nhả banh vào giữa.Tôi có mặt ngay lập tức, nhận banh và xâm nhập vòng cấm.1 vs 1 với thủ môn.

Anh gôn 4 mắt lao ra cản phả mà đâu biết sụp bẫy của tôi.Một cú lốp banh nhẹ nhàng.Bóng vượt qua tầm kiểm soát rồi rớt vào gôn trống.2 – 2.
Tôi òa lên sung sướng…Huề rồi huề rồi.Phải thắng , phải thắng…

2 lớp khí thế căng như dây đàn.5 phút cuối trận đang diễn ra cực hấp dẫn.Tôi vẫn khuấy đảo giữa sân trong vòng vây của hàng tiền vệ.Bên cánh trái, ông anh tôi còn tỏ ra xuất sắc hơn hiệp một khi vẫn tung hoàng ngang dọc.Quần cho N.đen mệt lử.Tuy nhiên hàng thủ của đội tôi cũng đâu phải mơ.Khi mọi cú dứt điểm đều bị cản phá.

3 phút cuối, Bóng đang di chuyển khu vực giữa sân.Nhẹ nhàng xoay compa vượt qua đàn anh.Tôi nhả bóng lại cho L lớp trưởng.Nó hiểu ý dâng lên rồi đập nhả lại cho tôi nhịp nhàng.Nào hỡi ông anh trời đánh đã kịp về và kèm cặp tôi.

– Vượt qua đi T- H.Đù nông nóng
– Cho nó đứng hình đi M- Hậu vệ đội bạn cũng ủng hộ anh tôi.
Và nếu bình thường có lẽ tôi sẽ chuyền cho một ai đó để né ông anh tôi ra, vì với tôi ổng vẫn cao trình hơn.Nhưng không, lần này tôi đã hứa với cái móc nghéo của nàng.Tôi sẽ thắng.Tôi dốc banh và bắt đầu đặt chân phải lên trên trái banh.Động tác đầu tiên của pha xoay compa.

Ông anh trai tôi có lẽ đã nhầm là tôi sẽ xoay compa thật.Vôi vàng chắn bên phải tôi.Vì ổng hiểu rõ tôi như lòng cái kĩ thuật này.Vì ổng chính là người truyền dạy cho tôi khi ổng là thành viên đội năng khiếu của huyện Đoàn.

Nhưng , tôi thì khác, không hề xoay compa mà dùng tiếp chân phải xục trái banh.Banh và người tôi lệch sang bên trái bỏ lại ông anh ngô nghê của tôi đằng sau.Thuận đà tôi đẩy banh cho thằng N.đen băng lên ở phải.Nó treo bóng vào trong.K.cận, tôi, và H.đù bật cao.Bóng sượt qua đầu và tiếp tục băng về cánh trái.

– Có ai ở đó đâu trời?Tôi thầm trách thằng bạn quỷ thần
Và rồi L lớp trưởng như mọc từ dưới lên.Đỡ ngực nhận banh tung cú sút căng như kẻ chỉ.Bóng khẽ sượt vai thủ môn dội thẳng vào gôn.Goal.3- 2
Tôi đứng như phỗng.Vào rồi.Vào.

Lớp tôi ngoài kia thì gào thét rồi ôm chầm lấy nhau.3- 2.Tỉ số của trận đấu tương tàn của tôi và D với 2 ông anh trai chỉ còn 1 phút nữa là hết giờ.

Hoét…Tiếng còn trọng tài vang lên.Cắt đứt hẳn hi vọng của lớp đàn anh.Nối lại cái nghéo tay của tôi và D.Và tôi lúc này thì đang giơ cao nắm đấm dứ dứ cho ông anh tôi thấy rõ.Lão chẳng quan tâm.Buồn bã , ngồi bệt xuống sân.

Chị N chạy ra động viên.Thôi ông anh ạ, già cả rồi.Thua trận banh có lẽ là buồn nhưng có người mình yêu thương lúc này thì còn gì bằng hả.

CHAP 15: KẾT THÚC NGÀY KHAI MẠC

Tôi không lại ôm nhau nhảy cà tưng như đám chiến hữu.Cũng không hề đến trước mặt D để cười nhe răng khoe cái thành tích lẫy lường của mình.Tôi lặng im nhìn ông anh trời đánh của tôi.Một mặc khác của ông anh trai đáng kính, được che bởi vẻ bề ngoài ngổ ngáo và bặm trợn.

Ông đứng dậy, nhẹ nhàng tiến đến bên đồng đội, vỗ vai an ủi từng người từng người một.Tôi nghe rõ từng chữ:

– Chúng ta đã làm hết sức mình rồi!

Vâng, đó chính là điều làm nên cầu thủ xuất sắc năm ngoái, là điểm tựa tinh thần của cả đội, chứ không hề dễ suy sụp như tôi.Và bên cạnh anh, luôn có chị N, động viên an ủi những khi thất bại.Còn tôi, khi thất bại, tôi không hề có được người tôi thích đứng bên san sẻ.Anh tôi thua cuộc nhưng vẫn là kẻ thua cuộc vĩ đại.

– Cố lên nha em trai, ráng thay phần anh- Ông bắt tay tôi , thủ tục kết thúc trận đấu
– Em trai M hả, cố lên nhé, ở lớp để mắt tới bé D dùm anh- Anh vợ tương lai tôi nhắn gửi.
– Cố lên nha em, đội em mạnh quá- Anh chàng thủ môn 4 mắt bắt tay tôi…

Và đúng là khi người ta có bản lĩnh của nhà vô địch thì mọi thất bại đều được chấp nhận một cách nhanh chóng.Với họ, thắng thua không bằng việc đã chiến đấu hết sức mình.Cũng phải nói là may mắn cho chúng tôi khi năm cuối cấp, họ bù đầu vào việc học nên lụt nghề ít nhiều.

Bước ra khỏi sân, tôi tiến thẳng đến chỗ D

– Đúng lời hứa nhé- Tôi toe toét
– Làm mình đứng tim luôn, lớp mình đá hay ghê- Thiên sứ trở lại
– Thế T có đá hay không?
– Lớp mình ai cũng đá hay trừ T ra!

Nàng mỉm cười đáp lại, rồi còn nheo mắt nữa.Cộng thêm cách ăn mặc thì tôi đảm bảo đứa con trai nào khó tính đến mấy cũng phải xiêu lòng

– Nè- rồi nàng dúi vào tay tôi chai nước mát lạnh.xong đâu đó nàng rụt tay về liền như sợ ai đó bắt quả tang vậy
– Hè hè, siêu sao đá vậy mà chỉ có chai nước suối thôi sao
– Đòi hỏi nữa sao, không uống tui giật về đó- Nàng đáp trả tích cực
Hiển nhiên tôi mở nắp và uống chứ có ngu gì mà trả lại chứ.Và cũng phải cố gắng tránh thằng N.đen, nó cứ đòi uống chai nước mát của tôi .

Chúng tôi tiếp tục ở lại để xem lớp bên cạnh đá trận tiếp theo.Trong bụng hẳn đinh ninh:

– Chắc nó cũng lọt nốt vào vòng sau thôi.

Phải nói lớp 10a10 bên cạnh lớp tôi không có cá nhân nào nổi bật so với tôi, thằng L, H.đù, N.đen.Nhưng có sự đồng đều giữa các tuyến và tinh thần đoàn kết rất cao.Đó là sức mạnh để cân bằng với lớp tôi.

Nhưng giải 3 năm ngoái đã làm cho mọi người hết sức ngỡ ngàng cho toàn thể khối lớp 10.Họ thi đấu kỉ luật , chặt chẽ và chịu khó áp sát, thậm chí phạm lỗi khi cần thiết.

– Ái chà, khối lớp 10 khổ rồi- Ông trời đánh nhà tôi mọc đâu từ sau lưng
– Ừ, năm ngoái vất vả lắm mới loại được nó để vô chung kết đấy, lối đá rát này tao vẫn còn ơn- Anh D phụ họa theo.

Và đúng như hai ông lão tướng này dự đoán, kết thúc hiệp I, 10a10 không thể nào có một cơ hội nào.Bóng liên tục được đẩy về phía sân nhà , và tiền vệ thì không thể nào triển khai được lối chơi.

Kiểu đá của 11a2 là kiểu đá tôi chúa ghét trong thể thao.Nó không hẳn là lối đá phòng thủ phản công chớp nhoáng, nó cũng không phải là lối đá tấn công quyến rũ.Nó là lối đá phá lối chơi của đối thủ, rồi tận dụng thời cơ.Kiểu như chân tiểu nhân đấu với quân tử vậy

– Ừm.Nhưng đó là một thế trận tốt, chẳng phải nó làm ức chế mấy nhóc khóa mày rồi sao- Ông anh tôi bình phẩm.

Tôi và D cùng 2 ông lão quan sát tiếp hiệp 2.Nó cũng buồn chán và chẳng khác gì hiệp 1.Một bên cố gắng cầm banh và một bên triệt phá toàn bộ.Có khác chăng là ở phút 50.Một sai lầm ngớ ngẩn của lớp bên đã tạo điều kiện cho các đàn anh khai thác.Và tỉ số đã được mở.1- 0 cho 11a2.M.A quỳ xuống sân, dáng vẻ đã là một bại tướng và hoàn toàn bất lực.Hàng tiền vệ 10a1 nhìn nhau oán trách.Có lẽ chúng nó đã hết cách đối phó

– Nếu mày gặp lớp đó mày sẽ làm thế nào thằng trời đánh?- ông anh tôi giật đúng lõi vấn đề.
– Em cũng chưa biết nữa, Có lẽ là thủ chặt là tốt nhất- Tôi đưa đại giải pháp.

Một lần nữa có lẽ tôi lại lầm về lớp 11a2 này, sau khi có bàn thắng, họ bỏ hẳn lối chơi phòng thủ và ào lên tấn công.Trong khi hàng xóm chúng tôi chưa kịp tìm đối pháp thì bắt đầu bị dồn ép lại. Cho đến khi kết thúc trận đấu, trên bảng tỉ số là con số to tướng 3- 0.

Tôi ngoảnh nhìn dàn cổ động viên hàng xóm, một không khí nặng nề bao trùm.Ngữ Y của tôi hình như rớm nước mắt.Trên sân 11 thằng ngồi gục xuống, nhiều thằng bật khóc.

Tôi quay sang nhìn D, nàng cũng nhìn tôi.Nếu lúc nãy không vùng lên thì có lẽ cảnh tượng này sẽ là của lớp tôi trước.Rồi nàng chợt chỉ tay về phía Ngữ Y.

– Sang động viên bạn đó đi chứ- Nàng nhẹ nhàng bảo tôi
– Sao cơ?
– Mình nói sang động viên Ngữ Y đi- Nàng nhấn mạnh thêm
– Còn D thì sao?
– D đứng đây với 2 anh rồi chờ T quay lại, ra gặp lớp mình luôn.

Tôi thầm cảm ơn nàng đã tế nhị gỡ cho tôi cục đá trong lòng.Hẳn nhiên tôi muốn động viên Ngữ Y nhưng trong lòng cũng không muốn để nàng lại.Giờ thì tôi nhẹ lòng.Triển khinh công Thê vân tung của Võ đang phải, tôi đến bên Ngữ Y

– Không sao đâu, thắng thua thôi mà.Lớp Y đã cố gắng lắm rồi
– Ừm, nhưng mà buồn quá.Họ đá không đẹp tí nào- Ngữ Y vẫn cúi đầu nấc lên

Tôi cũng phải công nhận lối đá rát của 11a2 là khó chịu và không kém phần phản tinh thần hội thao, nhưng vẫn thầm bái phục việc khóa chặt lối chơi, và việc biến đổi theo tình hình của họ là rất tốt.

An ủi Ngữ Y mãi cô nàng mới dừng khóc.Tôi mới yên lòng mà bước về cho D và tập hợp với lớp.

CHAP 16: CHỜ ĐỢI

Tôi sánh bước bên D, một phần buồn cho lớp bên mà chủ yếu là Ngữ Y, một phần là không biết nói chuyện gì với nàng.Tôi lại ngơ ngơ ngẩn ngẩn.

– Lại mơ về nước Mỹ hả T- Thiên thần lên tiếng
– Hì, đâu có, cái này là mân mê chiến thắng chứ mơ mộng gì đâu
– Còn chối, cái tật mơ mộng hoài, lúc nào cũng thế- Nàng nguýt dài, điệu bộ càng đáng yêu hơn

Vậy thì tôi càng mừng, thì ra ít nhiều nàng cũng để ý đến tôi.Mơ mộng à tao cảm ơn mày nhé.
Rồi tôi lại lẳng lặng đi bên nàng.Với tôi chỉ cần như thế này thế là tôi mãn nguyện rồi.

– Mà sao thấy D cũng có biết M.A mà, sao không an ủi bạn đấy!
– Ừm, thì cùng là cán bộ lớp, M.A cũng tốt, nhưng không được vui như ai đó.

Tôi lại trầm ngâm.Rốt cuộc thằng ai đó là thằng nào, vậy là ngay cả M.A đẹp trai, học giỏi cũng không phải là đối thủ của thằng đó, thì hẳn nó là quái vật trong quái vật rồi.Nhìn bộ dạng của tôi lúc này , nàng đi kế bên cũng phải phì cười

– Đi thôi ông trời đánh- Nàng nhại giọng lão anh nhà tôi

Tôi cũng cười và bước đi.Hai đứa đi giữa sân trường đông người mà tôi cũng chỉ thấy có hai đứa, tôi và một thiên thần.

Trở về tuần học sau đó, lớp chúng tôi chẳng thể nào tập trung được.Việc 10a10 bị loại chứng tỏ các đối thủ còn mạnh hơn chúng tôi dự kiến. Chúng tôi có thể tự tin về việc quật ngã 12A5 già nua đang lo ôn thi , nhưng chừng đó là không đủ an tâm.Ngồi trong lớp mà đầu thằng nào cũng suy tính chiến thuật, nghĩ về đối thủ.

D cũng quan tâm tôi nhiều hơn và tôi thì đương nhiên phải hồi đáp lại.2 đứa tôi dần thân nhau hơn, trước ánh mắt ganh tỵ của thằng P.mập và nhiều đứa bạn khác.Chỉ có riêng Ngữ Y là ít gặp mặt tôi hơn.Tôi cũng chẳng hiểu vì lí do gì.Nhưng tôi cũng không bận tâm cho lắm.Vì mục tiêu của tôi giờ là nàng thiên thần ngồi đầu bàn này .

Cuối tuần nữa trôi qua.10A2 thất thủ trước 12A4 với tỉ số 4- 0.11A1 thắng vất vả 12A6 trên loạt 11m sau khi hoàn 60 phút với tỉ số 2- 2.Vậy là đối thủ của chúng tôi lại là lớp 12A6.

Không khí càng sôi nổi hơn.Lời bàn ra tán vào khắp lớp.Ai cũng đinh ninh tụi tôi hoàn toàn có cửa vào chung kết nếu chơi hết sức mình.D thì vẫn tỏ vẻ có chút bàng quan.Vì với nàng có lý do đặc biệt nào đó , nàng chỉ thoải mái khi đi riêng với một mình tôi.

Thứ 2 đầu tuần, ngồi chào cờ.Tôi mới gặp lại Ngữ Y.Khuôn mặt nàng có chút gì đượm buồn.Thường thì những người hiền dịu khi buồn thì càng sầu não hơn.Tôi khều nàng

– Sao vậy Ngữ Y, có gì buồn sao?
– Ờ, không có gì.Y có chút chuyện thôi, nhưng mà không sao
– Có thiệt không đó, cả tuần nay thấy vắng mặt, chẳng còn rủ tôi xuống căng tin nữa- Tôi lại giở giọng tếu táo
– Uh.Bữa nào mình rủ T .Nhưng mà sợ T giờ không đi nữa thôi- Nàng nói có vẻ oán trách tôi bỏ bạn
– Hì hì, làm gì có, đi với người đẹp mà không đi, T đâu có ngu.
– Uh, vậy bữa nào rủ T sau .Giờ Y lên ngồi với bạn đây

Nhỏ Y đứng dậy chuyển lên đầu hàng ngồi.Hình như nàng đang tránh mặt tôi hay sao đấy.Tôi ngồi xoay vòng với đủ lí do.Cuối cùng tôi chốt một câu;

– Chắc con gái tuổi mới lớn.Thôi kệ.

Tôi ngồi bắt đầu tán hươu tán vượn với hội bàn tròn.Thỉnh thoảng vẫn bắt gặp Ngữ Y quay xuống nhìn tôi, làm tôi cảm thấy khó chịu.

Lí do nào tôi cũng không thể nghĩ ra, mà tới tận sau đó nửa năm tôi mới hay vì sao.Còn tôi hiện tại lúc đó vẫn vô tư và hồn nhiên, đam mê banh bóng, vẫn thích chém gió và quan trọng hơn.mục tiêu tôi là D, chứ không phải Ngữ Y.

Nàng chỉ là một người bạn thân, có thể ngồi nghe tôi tếu táo kể chuyện, động viên tôi trong lúc buồn , chứ chưa phải là người mà tôi dành tình cảm để nhớ nhung trong tim.Đơn giản chỉ có vậy thôi.

CHAP 17: THẢM HỌA TRƯỚC BÁN KẾT

Tôi uể oải với tay tắt cái đồng hồ đang reo inh ỏi đầu giường.Chà hôm nay thứ 4 rồi.Còn lâu mới tới chủ nhật.Cảm giác khi chờ một cái gì đó sắp xảy ra vừa hồi hộp và khó chịu.

Ông anh tôi đã đi từ bảy đời tám hoánh nào.Mẹ tôi thì hôm qua đã xuống nhà họ hàng lo công việc.Chẳng có ai đánh thức tôi như thường ngày.Ngáp dài ngáp ngắn uể oải vươn tay, bài tập thể dục muôn thưở của tôi.

Ngó xuống chiếc đồng hồ, người bạn tôi hay gạt phăng khi đang cơn say ngủ.Khỉ gió, Kim giờ và kim phút trùng nhau ở con số 6.Thảm họa cho tôi.15 phút cho vệ sinh cá nhân, đi ra bến và đi bus đi học.

Tôi ôm cái cặp phóng vội ra khỏi nhà, sau khi nhét bừa cả đống sách vở sau.Quẹo qua cái ngõ dài thênh thanh mà thầm than trách sao ngày xưa ba tôi không làm ngắn nó lại.Vừa ló đầu ra khỏi hàng dâm bụt cao lút đầu người thì

– Rầm- Tôi văng ngược úp cái lưng xuống đường, còn đâu long thể thế này
– Đi đứng kiểu gì thế thằng nhóc, mày muốn chết à- Một thằng trẻ trâu trên xe nhìn tôi mắng như chưa từng được mắng.

Các bạn không thể hình dung được tôi đang sống ở đâu đâu.Đầu chỗ tôi ở vẫn có cái biển văn hóa, năm nào nhà nhà cũng gia đình văn hóa.Cớ vậy mà thỉnh thoảng đầu xóm thì có vài vụ đánh nhau, cuối xóm thì đôi khi cãi lộn.Giờ thêm cái thằng trẻ trâu này.Tôi thì sai chắc lè rồi, mà lúc ấy tôi bị chứ nó có bị gì đâu mà tiếc câu xin lỗi cơ chứ.Xe lớn đụng xe nhỏ , xe lớn đền đấy nhé, huống gì tao không đi xe hở thằng kia.

Để mặc tôi nhăn nhó đứng dậy, nó vẫn ung dung rồ ga phóng đi không quên thêm câu kết luận vào bài điếu văn chửi tôi lúc nãy.

– May cho mày đấy con ạ!

Tôi lúc này mới xem lại được mình bị cái gì, lưng xước hết, cái ống quần thì thủng một lỗ to bự chảng.Máu từ vết thương ứa ra.Thôi, còn đâu cái chân của tôi.Kiểu này lại quay về nhà chắc rồi.

Cà nhắc cà thọt quay ngược trở về nhà.Lau vết thương, diện lại chiếc quần cũ, tôi vẫn thầm rủa thằng khốn nạn khi nãy.Da thịt rách còn liền lại được, cái quần rách thì bỏ đi chứ còn làm gì.Giá như tôi không mặc quần lúc ấy nhỉ

Lên đến trường cũng là hơn 8h.Tôi ngồi chờ ở hàng ghế đá cho đến giờ ra chơi rồi vào.Vậy mà trời còn không tha kẻ tội nghiệp.Bà chị sao đỏ từ đâu mò lên.Không biết đang giờ học bà này làm cái quái gì ở đây cơ chứ.

– Không huy hiệu đoàn, không phù hiệu trường, đầu tóc hơi dài, tên, lớp?- Cứ y chang như tôi đang là tù nhân của bà chị này vậy
– Đây nè chị, có hết chứ bộ.

Tôi lật đật lôi huy hiệu và phù hiệu đeo vào, trường tôi thì bắt may phù hiểu vào hẳn áo, còn anh em chúng tôi thì thích cầm cái ghim băng ghim nó lại.

– Lách luật dữ em, thấy cậu bé dễ thương, tôi tha lần này, nhưng cậu phải giúp tôi cái này thì tôi mới tha được- Bà chị này nở nụ cười đầy nham hiểm.
– Nhưng chuyện gì cơ chứ- Tôi đâm lo cho đời trai tơ của tôi
– Lấy dùm chị cái máy chiếu lên để tiết sau lớp chị thuyết trình

Gì chứ, đơn giản.Tôi lết sau bà chị lên thư viện, ôm cái bảng chiếu rồi bắt đầu hành trình

– Nhanh lên, em trai dễ thương- Con người vừa đấm vừa xoa là con người nguy hiểm, tôi rút kinh nghiệm.

Đi qua cái sân trường rộng, leo lên tầng I, cái chân đau bắt đầu hành hạ, tôi toát mồ hôi ướt cả áo

– Con trai gì mà yếu xìu- bậc đàn chị không thèm quay lại nói với ra sau lưng.

Thú thật , lúc đấy tôi chỉ muốn cầm cái bảng chiếu phang bà một cái cho hạ họa.Sáng gặp giặc nam , bây giờ gặp cướp nữ.

Rẽ qua 2 lớp, bà chìa tay đỡ lấy cái bảng chiếu cuộn tròn, nở nụ cười mê hoặc chìa tay ra

– Cảm ơn nhé em bé dễ thương- Cười cứ như kiểu dụ dỗ ấy
– Dạ, không có gì- Khẩu phật tâm xà, trong bụng tôi đang muốn chà đạp bà đây

Xong nhiệm vụ tôi định quay xuống tầng trệt.Bà chị đằng sau hình như chưa muốn tha cho tôi.

– Ê, cậu bé
– Gì hả chị, còn gì nữa chị nhờ nốt đi, úp úp hoài
– Hà hà, cậu bé đa nghi người nhận hậu quá.Chị muốn hỏi chân tay thế kia thì chủ nhật đá được không đây.

Tôi hơi bất ngờ vì hồi xưa tới giờ, 2 lớp chọn khối 10 nằm tách biệt ở góc tầng trệt, chẳng bao giờ được các bậc anh chị ghé thăm, vì theo anh tôi, nó chỉ là nơi của lũ chíp hôi.Thế mà giờ danh tiếng của tôi đã vang lên cái tầng I nơi khối 11 đang trấn thủ thế này.

– Sao chị biết ạ- Tôi băn khoăn vừa lo sợ bà đọc được tên với lớp trên cái bảng hiệu rồi lừa bóc lột sức lao động của tôi

– Hà hà, có gì mà chị không biết, thôi cậu bé dễ thương về lớp đi.

Tôi đứng chết trân nhìn bậc đàn chị nhí nhảnh tung tăng đi vào lớp.Trên cửa bảng hiệu 11A2 hiện ra rõ mồn một.À, tìm hiểu đối thủ kĩ ghê.

Không mộng mơ nữa, tôi tọt xuống tầng trệt gấp.Ở lại đây lỡ đâu lại gặp ngáo ộp hay cắc ké khóa trên nó ra chơi thấy tôi chắc nó dí cóc cho bể đầu mất.

Canh me thầy vừa ra khỏi lớp, tôi đi vào lớp ngay.Trên bảng sĩ số vắng 0.Thầm cảm ơn thằng L lớp trưởng chí cốt.Đỡ trực nhật một ngày, sướng rơn

– Mày bị sao đấy , chó cắn à- N.đen hỏi han, đúng là buổi sáng đen toàn tập, vào lớp gặp ngay thằng hắc bì nhân.
– Chó nào cắn, tao mới bị mày cắn xong đây- Tôi đáp trả tình cảm ngày mới
– Chắc vượt rào vào trường bất thành- P.mập ngồi vuốt cằm suy đoán
– Heheh, dù sao tao còn leo được rào mà- Tôi xỏ cái thân hình nó
– Ơ, cái …đệt.- P, mập tức khí xung thiên.

Tôi tọt ngay, ở lại nó đè chết, mình hạc xương mai không thể đem lót cho xe lu được.An vị tại cái bàn nhăng nhít hình vẽ do tôi là tác giả, hít một dài thở phào tai qua nạn khỏi.
Bỗng nhiên ai đó khều vai tôi, chẳng cần ngoái lại.

– Để tao yên- tôi lên tiếng, đang muốn nghỉ ngơi mà phá hoài

Vẫn thằng khốn nạn đó khều tay, tôi quay lại không quên

– Phá hoài, tao đấm cho …

Miệng tôi cứng lại, thằng khốn nạn ấy chẳng phải là nam, là D.Nhìn vẻ mặt nàng tươi tắn hơn, rạng rỡ hơn.Đúng là tia nắng ấm buổi sang đây mà.

– Chân T bị sao vậy?- Nàng ơi là nàng
– Không, sáng mới bị muỗi cắn đó, con muỗi to ghê, to như con H vậy- Tôi xỉa sang con bé, tội nghiệp, đang ăn bánh mì thì bị sặc
– Ông có tin giờ tôi đốt ông không?

Tôi xua tay cầu hòa, gì chứ con gái nhéo bao giờ cũng đau thấu xương, tím cả da chứ chẳng chơi

– Chân thế thì chủ nhật có đá được không?- D dịu dàng hỏi
– Ơ??
– Ơ cái gì thế thần mộng du?
– À không, chẳng qua là chưa biết thôi, hi vọng nó lành sớm để còn đá chứ

Bất ngờ rằng, hôm nay đã có hai người hỏi tôi cùng 1 câu hỏi.1 từ người quen, 1 từ người lạ.Trùng hợp là họ như chẳng cần nhìn vào tôi đi đứng kiểu gì cũng có thể biết là chân tôi đau hay không.Cứ y như kiểu tôi lệch 1 cm họ cũng bảo là không cân đối ấy.

Bỗng nhiên tôi chợt nhớ về bà nữ tặc cướp cạn hồi sáng.Cũng phải công nhận, đó là một cô gái xinh xắn đấy chứ.

CHAP 18: GẶP LẠI NỮ TẶC

Thời gian chờ đại đến chủ nhật dài lê thê.Hôm nay đã là thứ sáu, với tôi lúc ấy phải là còn tới hai ngày nữa .Nhưng trong khoảng thời gian mòn mỏi ấy, tôi cũng có chuyện để mà giết thời gian với bà chị nữ tặc hai hôm trước.

Tôi hôm ấy cũng như thường ngày, đi học muộn, chui rào.Cũng canh me cờ đỏ để dùng lại chiêu bài hôm trước: múc nước.Đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma, và ông bà ta còn tặng thêm câu không nên múa rìu qua mắt thợ.

– Lén lén, lút lút làm gì, vào thẳng đi cho rồi!

Giọng nói này tôi ngờ ngợ đã gặp đâu đó.Đừng nói là…

Quả thật y chóc tôi đoán, bà nữ tặc đang đứng bên cạnh cửa sổ lớp tôi trực sinh hoạt đầu giờ.Tôi phải bái phúc bà cái khoản có mắt sau lưng thần diệu này.

– Dạo này cờ đỏ sao toàn người đẹp không vậy?- Buông lời nịnh nọt , và con gái thường chết bởi cái tai mà:
– Có câu khác không em trai?- Bà nữ tặc thản nhiên như không,
– Là sao hả chị?
– Chị nghe câu này nhiều rồi, em trai còn câu nào khác không?- Vẫn giọng đều đều, bà chị không thèm nhìn tôi với nửa con mắt nữa.
– NNT, lớp 10a11, thôi chị ghi đi chứ mất công em nịnh quá- Tôi chơi ván bài lật ngửa, đằng nào đi muộn nhiều rồi, bị một lần thì con may chán.
– Vào lớp đi ông tướng, tôi tha thêm lần này và không có lần thứ ba đâu nhé! –

Lần này tôi mới nhìn được trọn vẹn khuôn mặt của nữ tặc này, và nhìn một cách đàng hoàng, không phải lấm lấm lét lét nữa.

Nữ tặc có khuôn mặt không có gì là đặc biệt, chỉ là dễ nhìn.Nhưng ấn tượng nhất là đôi má lúm trên khuôn mặt khi bà nhìn tôi và cười.Răng khểnh lộ ra.Duyên dễ sợ.Không sắc sảo so với D, không hiền dịu hẳn như Ngữ Y, đó là sự tổng hòa cho cả hai.Nhưng vẫn nổi bật lên một sự cuốn hút riêng, khiến người đối diện như bị hớp hồn.

Tôi đang bị hớp hồn khi đứng với bà chị này.Nếu ai đó nhìn thấy cảnh này thì chắc chắn nghĩ sáng sớm đã có hai đứa điên ngồi đọ mắt với nhau.

– Vào lớp đi em trai, sao ngẩn tò te như thế, ngắm chị chưa chán à- Nữ tặc buông lời, mạnh bạo đến kinh ngạc.
– Em đang nghĩ sao trên đời lại có người tuy xấu mà tốt tính thế nhỉ- Nói xong tôi tọt thẳng vào lớp.Đúng là cái số toàn được quý nhân phù trợ cho tai qua nạn khỏi.Bà chị bên ngoài chỉ nhìn tôi cười

– Nhớ đeo cái phù hiệu với huy hiệu đoàn vào, cài lại nút áo đi nhé em trai.

Chẳng hề ngại ngùng , nữ tặc nói to ngoài lớp đến nỗi lớp tôi ai cũng phải quay lại nhìn dòm dòm vào bả .

Thằng K.cận quay xuống nhìn tôi, cái thằng nhập khẩu hội nhà lá nheo nheo đôi mắt, ý chừng như nói: ‘Má mày hả?’.Nó chỉ thôi khi tôi đưa nắm đấm lên dứ dứ.

– Ê, mày nghe gì chưa T, chuẩn bị tập văn nghệ đi mày- P.Mập chồm người lên nói với tôi:

– Văn nghệ với gừng gì, tao có biết làm gì đâu- Tôi đáp gọn lỏn, tôi sinh ra không phải là để cho nghệ thuật đó, bên cạnh vẫn còn mặc cảm tiếng hát mà theo mẹ tôi là chẳng khác gì vịt kêu

– Nỡm mày, mỗi tổ một tiết mục.Bốn tiết mục diễn cho cả lớp rồi chọn một tiết mục đặc sắc nhất đi thi chào ngày 26/3- Nó vẫn nói như thể tôi hào hứng lắm ấy.
– Cuối giờ ở lại để tổ mình bàn bạc nhé- D từ đâu xem vào.Gì chứ nàng đã mở lời thì tôi đành phải phục tùng nghe theo tôi.
– Ừ, mà T không biết gì đâu nhé- Tôi đổi tông giọng ngọt ngào liền
– Chỉ cần biết nghe nhạc là đủ rồi- Nàng nheo mắt nhìn cái mp3 trên bàn của tôi.Ý như nhờ nó mà tôi được vinh dự cùng tổ đi hát vậy.

Thở dài ngao ngán, lại mệt rồi đây.Nghe tin này chắc lão anh trời đánh cười chết tôi mất.Hai anh em tôi ở chung phòng, mỗi lần nghe nhạc tôi vu vơ hát theo thể nào cũng ăn cuốn sách vào mặt.

– Hát dở thì ngậm mồm dùm tao! – Phũ phàng với em mình đến thế là cùng
Tôi lượt thượt leo lên gác và bắt đầu hát phiêu cùng bài nhạc.Giờ đến lượt mẹ tôi:

– Con gì kêu trên gác vậy T?
– Dạ mẹ, con hát mà!
– Thôi con, mày thương hàng xóm dùm tao! – Mẹ tôi kết một câu chất luôn.Tôi lại vào phòng trùm chăn lên ngủ, bỏ mặc ông anh đang cười lăn cười bò.

Tiết đầu tiên, tiết Toán, có hứng thú.Tiết tiếp theo, Lý, ngon lành.Tiết gần cuối, Hóa học, thảm họa khi lớp tôi bị bà cô tra tấn bởi bài kiểm tra đột ngột.May sao phước trời , tôi giải ngon ơ trong khi ở dưới, P.Mập đã buông bài nằm gục xuống bàn.L lớp trưởng đang cắn bút.N.đen đang vận dụng kĩ năng tiểu xảo để vớt vát.Xong ba tiết học để kết thúc một buổi học hoàn hảo.Nếu không có cái oán oăm trong tiết Văn, tiết cuối cùng.

Thường khi nhắc đến môn Văn, bạn sẽ nghĩ ngay đến một cô giáo, thường thì là thương học trò, nhẹ nhàng như những dòng thơ trữ trình, không thì sẽ là một nữ giáo viên khó tính, chửi học sinh như hát hay.Lớp tôi thì không có cái diễm phúc ấy.

Thầy dạy văn .Người con trai khi đã có tâm hồn của nghệ thuật thường khó dò đoán hơn bình thường, cáu gắt thường xuyên rồi lại cười tươi như chưa có gì xảy ra.Vì thế thầy giáo môn văn này càng đáng sợ hơn, đặc biệt so với những thằng con trai khô cứng như tôi.Chẳng vì thế mà thằng T.A lỡ ngáp một cái thôi mà ổng đã gọi lên bục giảng và mắng xa xả.Nào là ngày xưa trò đi học tôn trọng thầy, đi đâu cũng dạ thưa, học trò thời nay thì toàn coi thường giáo viên.Ổng mắng một tràng mà chưa thấy điểm dừng đâu hết.

Không có gì làm, tôi lấy xập giấy.Ghi lên đó là: mày không thể dùng răng cắn vào lưỡi.Tờ thứ hai ghi: Ngu chưa con, đâu chưa con?.Tờ còn lại ghi chữ: Đọc rồi chuyển sang bạn kế bên dùm .!Xong đâu đấy gấp lại rồi thảy xuống cho N.đen, rung đùi ngồi xem kết quả.

N.đen tất nhiên nó quá rành rồi, nó ném qua P.Mập.thằng mập uể oải đưa lên cho mấy đứa con gái dãy bên.Vài đứa dở ra đọc rồi làm theo thử, khiến tụi tôi cười chảy nước mắt trước cái nhìn tò mò của tụi xung quanh.Hiệu ứng Domino bắt đầu, nạn nhân với hung thủ là như nhau.Lớp tôi bắt đầu rục rịch, ồn à.

– Ng.em mang tờ giấy lên cho tôi- Thầy máy hát đã dừng lại và phát hiện ra có gì đó .

Tôi người dưới đùi rung lên, không phải vì cười mà vì sợ.Thầy tôi đúng chất chuyên Văn, nhẹ nhàng gỡ tờ giấy thứ I.Rồi đọc to:

– Bạn không thể dùng răng cắn vào lưỡi- Dừng lại thấy đăm chiêu, lớp tôi thì bắt đầu cười ầm ầm.

– Im Lặng! có gì đáng cười sau- Rồi nhẹ nhàng thầy lại bóc tiếp cái thứ hai.
Đập vào mắt đương nhiên là dòng chữ: Ngu chưa con, đau chưa con .Ổng tức xì khói, giơ tờ giấy , tác phẩm của tôi:

– Tác giả?- Đơn giản mà lạnh lùng
– Dạ em.- Tôi run run đứng dậy
– Anh định làm loạn lớp này đấy à!Có gì vui vẻ không mấy cái trò tạp nham này.Anh định chống đối tôi phải không?

Một khi máy đã quay thì không ai cản nổi.Tôi đứng im nhìn mưa xuân bay vào mặt, băng cat- set mở bên tai.Kết thúc 45 phút trong tiếng chửi của thầy, và tiếng cười rục rịch của tụi bạn.T và T.A đôi bạn thân cùng tiến, tiến thẳng vào sổ đầu bài.

CHAP 19: SOUL- NHẬT KÍ MÀU NÂU

Người ta thường nói khi đã không để tâm thì chẳng bao giờ thấy xuất hiện, khi đã có duyên phận thì đụng độ nhau là một chuyện bình thường.

Kể từ cái ngày được tha bổng án tù của bà nữ tặc, tần số tôi gặp bậc đàn chị này càng nhiều hơn.Dưới căn- tin, trong sân trường, và đặc biệt là những lúc đi học muộn.Dù tôi không hề biết rằng đó là do vô tình hay sự sắp đặt có chủ ý.

Ngữ Y từ cái ngày chào cờ lảng tránhthì biệt tăm, tôi cũng không thể bạo gan sang tận lớp kiếm cô bạn này được.Đôi khi vô tình đụng mặt nhau trong giờ giải lao.Nàng cũng chỉ chào tôi cho có lệ, và nhanh chóng khuất bóng khỏi tầm mắt của tôi.Tôingày đó vu vơ, một cậu thiếu niên nông nổi, vô tâm cũng không hề để tâm nhiều chuyện Ngữ Y.Có chăng sự quan tâm tới D càng lúc càng nhiều, xoay quanh cái chuyện văn nghệ chào 8- 3.

– Tập kịch đi- N.đen hào hứng
– Không kịp đâu, với lại kịch bạn chưa nắm trong tay nè- 15 cái đầu cùng nhăn lên.
– Hay là mình hát và múa phụ đạo đi- D lạnh tưng tuyên bố.

Đó là một giải pháp hoàn hảo cho thời gian cấp bách.Hát và múa hay kịch phụ đạo nó không cần tốn kém công sức lắm, tiết mục cũng chẳng đến nỗi quá đơn điệu.Nhưng vấn đề động tác và bài hát nào phù hợp cho buổi diễn 8- 3 này.Ai múa , ai hát?

Sau một hồi hội nghị g15 diễn ra, bao ý kiến cho rằng nên chọn bài này, chọn bài nọ, rồi thì tao không múa đâu, tao không hát đâu.Tôi ngồingoài hoa cả mắt chóng cả mặt.Gì cũng được, dù gì tôi cũng là đứng cho đẹp đội hình thôi mà.

– Thế thì hát Huyền thoại mẹ đi.- Lần này P, Mập có vẻ có sáng kiến.
– Được đấy, hợp với ý nghĩa ngày 8- 3.- Nhưng ai hát bây giờ.

Tụi con trai chúng tôi thì thua.Nhường quyền trả lời cho chị em phụ nữ.Sau
một hồi loạn luận cuối cùng quyết định- Nhóm nam 5 người sẽ trình bày ca khúc để tăng ý nghĩa, nhóm nữ sẽ múa phụ đạo.Và 2thằng nam xui xẻo nào đó sẽ làm con cho đống yêu nữ này.
Thiên đường gọi tên tôi, L lớp trưởng, K.cận.P mập, H.đù.Địa ngục chào đón N.đen và Tr.Lùn.

N.đen có phản đối:

– Sao tao phải làm con chứ- Mặt nó quê độ và đỏ gay dưới nụ cười của anh em.
– Vì mày đen đen nên đóng vai anh lính hợp đấy.Xông pha boom đạn đen xì.Không lẽ trắng bóc như K.cận hay mập ú như P.- Hàng chanh lên tiếng.

Phải công nhận một điều là với cách chọn và biên đạo và bố trí tiết mục như vậy thì hoàn toàn tổ chúng tôi có cơ đại diện cho lớp đi tham gia diễn văn nghệ.Phần còn lại tùy thuộcvào phong độ giọng hát của 5 thằng chúng tôi.

– Và sau đây, nhóm năm con cún xin gửi tới quý vị ca khúc’Huyền thoại mẹ’.Xin mời quý vị cùng lắng nghe.

Kể từ đấy trở đi, buổi học nào thấy lớp cũng rôm rả hẳn lên.5 thằng chúng tôi thì hễ ra chơi là phải ngồi tại chỗ dưới sự quản thúc của D, ngồirâm ran tập hát.”Nhóm 5 con cún” toàn những thằng hát như bò rống, giọng thì toàn hỗn tạp .Nhưng may thay kết hợp lại cũng gọi là nghe được.Có thằng nào dám phiêu cảm xúc trong các buổi tập chứ.

Hằng ngày, hễ học xong là trưa chúng tôi tạt qua nhà D, nhà gần trường nhất, tập văn nghệ, chiều lại xách cặp đi học.Lần đầu tiên tôi được diện kiến tư gia nhà gái, được mẹ nàng hỏi han.Và biết được vô số điều thú vị về D.

Nàng rất giỏi nữ công gia chánh, cũng hay tâm sự với mẹ nhiềuđiều trên lớp học.Nàng thích nghe nhạc của Quang Dũng, và thú bông thì nhiều vô kể.Tôi cười mỉm, ôi cô bạn nội tâm của tôi, thứ nhạc cô nghe chắc để độc thoại với nội tâm, thứ âm nhạc nhẹ nhàng miên du đấy, còn gấu bông hẳn là thứ mà cô ôm ấp để tâm sự đúng không?

Hơn bao giờ hết, tôi gần như chạm vào cuộc sống riêng tư của cô bạn tôi.Có lẽ là người bạn thân nhất trong lớp, hiểu được hai mặt của một con người, nên tôi hoàn toàn có thể hiểu được những gì mà cô bạn tôi đang sở hữu.Những thứ âm nhạccô nghe, chỉ không biết thằng quái vật nào mà cô nhắc tới, ngay cả thằng M.A cũng không bằng .

Trầm ngâm nhìn bàn học của thánh nữ, tôi hoa mắt trước cơ man sách tham khảo , đề thi.Bên trên cùng là một chồng sách hoa ngữ.Hình như có lần nàng nói với tôi nàng cũng biết đôi chút về tiếng Hoa.Học chi cho lắm mà ế chồng hả trời.

Chợt, ánh mắt tôi dừng lại nơi cái kệ ghi chữ Soul.Tâm hồn à, chờ tao vào mở cửa nhé.

Một chồng album của Quang Dũng, mấy cuốn tiểu thuyết trinh thám, đôi qua cuốn sách về lịch sử.Một thứ đặc biệt nhất là cuốn sổ màu nâu caphe trên đó có nét chữ của nàng- Nhật Ký!

Tò mò, sợ hãi, tay tôi run run đặt lên cuốn sổ.Nửa muốn mở ra đọc, nửa muốn quên nó đi.Nhưng nó quá hấpdẫn đối với tôi, một người đang muốn hiểu về nàng một cách trọn vẹn hơn, muốn được thấy nàng chân thật hơn.Tôi mặc kệ đặt tay lên bìa, lật ra trang đầu tiên.Dòng chữ đầu tiên tôi đọc được là: Mày là bạn tao, là người tao sẽ trút tâm sự vào đấy, đừng giận tao nhé! Kèm theo đólà cái mặt cười to tướng.

– Ăn cơm T ơi- P.Mập háu đói hét oangnhà
– Chờ tao xíu , cất cái cặp đã- Tôi trấn tĩnh giữ giọng đáp lại.

Hú hồn ông kẹ, rớt tim mất.Tôi chẳng dám liều lĩnh lần nữa.Ném chiếc cặp lên giường toàn thú bông, 15 chiếc cặp tụm lại, cũng như tình cảm của mười lăm đứa tôi, cái xóm nhà lá thân yêu!

CHAP 20: TÔI ĐANG GHEN

Lịch trình chúng tôi chỉ còn khoảng mười ngày.Mười ngày ấy hầu như lúc nào chúng tôi cũng đều có mặt ở nhà D.Tập tành đùa giỡn chí chóe.Riêng tôi thì tuyệt nhiên khôngdám đặt tay lên cuốn nhật kí của cô bạn này thêm một lần nào nữa.

Lên tới trường là cắm đầu vào học, vật vỡ đến tối mịt mới về đến nhà.Tiếp xúc nhiều với D quá lâu, tôi cũng quên bẵng đi Ngữ Y.Đôi khi chỉ là thoáng qua, nhưng lập tức hình ảnh của D tràn về thay thế.Tâm trạng của tôi cứ thế mà tiếp diễn nếu không chứng kiến cảnh tượng chiều hôm đó, chiều thứ 7 mà tôi vẫn nhớ nhất.

Ngữ Y, cô bạn lâu rồi không nói chuyện với tôi, đang cười nói vui vẻ với một thằng con trai nào đó, điệu bộ lãng tử.Tay nó cầm cái ống sáo, tay kia thì đang múa may trước mặt Ngữ Y.Còn cô bạn của tôi thì có bộ gì đó là đỏ mặt.Tôi đoán là đang tỏ tình.

Cổ họng tôi có cái gì đó chặn ngang, đắng nghét .Không có gì cả, hoàn toàn không, tôi lắc đầu xua cái ý nghĩ đấy ra khỏi đầu.Tự nhiên tôi có cảm giác ghét thằng con trai lãng tử đó.Có phải là ghen, vì mày thích Ngữ Y.

Không hề, với tao, Ngữ Y chỉ là bạn đơn thuần.Hợp tính và dễ gần thì tao chơi thân thôi, vớ vẩn quá.
Mày còn chối nữa à! Đầu mày đang xì khói kìa.
Mày nói nhảm gì thế.Không có gì, không có gì hết.
Hahaha, tao rành mày quá mà, chối nữa sao.

Cho đến bây giờ, tôi mới hiểu rõ tình cảm của tôi những năm ấy, nó không hẳn là ghen tức, chỉ là chút ích kỉ của một thằng con trai mới lớn.

Nó muốn làm cái rốn trung tâm của vũ trụ, nó muốn những gì liên quan đến nó phải đặt nó lên hàng đầu, phải coi trọng nó.Tôi năm ấy ở cái tuổi mười sáu bồng bột, chỉ muốn Ngữ Y , cô bạn thân của tôi bỏ hẳn cái thằng ống sao kia , chạy lại hỏi han tôi sau một thời gian tránh mặt.

Nhưng tôi cũng hiểu rõ, đối với Y tôi chưa bao giờ có cái đặc quyền để làm điều đó.Không sao, tôi quan tâm D và chỉ biết D thôi.Vậy là đủ.

Cố bước nhanh vào lớp, nhưng có lẽ Ngữ Y đã kịp nhìn thấy tôi.Mặt cô nàng đỏ hơn, gật đầu chào tôi, rồi quay sang nói chuyện với lãng tử, để thằng mộng mơ như tôi bước nhanhvào lớp học.Hình như tôi cảm giác Ngữ Y quay lại nhìn tôi , linh tính thế.Chỉ đến khi cái cánh cửa lớp quen thuộc vội cắt ngang nó ra.

Bước vào lớp mặt tôi bí xị, như một thằng con nít mất đi một món đồ chơi ưa thích.Tôi, thằng con nít mườisáu tuổi sắp mất đi cô bạn thân, cũng là một vật ưa thích mà thượng đế đặt tên là bạn bè.Cái mặt lầm lì của tôi nồng nặc u uất, đến nỗikhi an tọa xuống cái bàn thân quen, bọn bạn bè hình như cũng dạt hết ra.D nhìn tôi, vẻ khó hiểu, rồi nàng lắc đầu và cúi xuống cắm cúi ghi ghi chép chép.

Ừ.Trước giờ mỗi lần có chuyện gì đó khó khăn, người xuất hiện bên tôi là Ngữ Y chứ không phải nàng.Tôi quen với việc đó rồi.Nhưng nay Ngữ Y thì đang cười nói ngoài kia, nàng cũng không thể cười tỏa nắng nữa, tôi, mặc cảm bị bỏ rơi, cái rốn của vụ trũ nay đã trôi dạt tuốt tận đâu .

Cái cằm thì chống mặt bàn, dáng vẻ uể oải thấy rõ.Mấy thằng bạn tôi thì nhìn tôi đầy bất an.Chắc chúng nó sợ cái bản mặt tôi, cái bản mặt thằng học sinh mới chuyển vào lớp được hai tháng sẽ quay sang cạp chúng nó khi chúng nó quan tâm .Tôi quay sang nhìn D, ánh mắt như cầu cứu: “Nhìn T một lần cũng được”.Nhưng nàng dường như vô tâm, vẫn miệt mài vùi đầu vào sách.

Đến lúc này hình ảnh Ngữ Y từ hôm đầu bị tôi chọi đá cho đến hôm chào cờ lảng tránh tôi rõ mồn một.Từng hình ảnh như một slide trình chiếu trong đầu tôi.Cái slide đómang tên: Thằng bị bỏ rơi.

Hôm ấy, tôi hoàn toàn mất tập trungtrong toàn bộ thời gian học buổi chiều.Thầy chủ nhiệm tôi trong hai tiết toán kế nhau ban đầu còn la mắng.Sau đó bệnh không chuyển tiếp , thầy chuyển sang lắc đầu.Và khiđến tiết thứ hai, thầy nằng nặc bảo hai thằng bạn xóm nhà lá dìu tôi xuống phòng y tế.Tôi một mực quả quyết không sao.Nhìn tôi thầy quay lại nhắc lớp:

– Đang mùa nắng nên các em giữ gìn sức khỏe, lớn rồi phải biết giữ gìn, không ai có thể lo cho các em được mãi.

Câu nói của thầy chắc cũng lọt vào tai này ra với tai kia với tất cả lớp tôi.Riêng có tôi như được truyền đạovậy.Đúng rồi có giữ gìn thì mới có thể lo lắng cho nhau.Cảm ơn thầy.

Và rồi sức sống mới trỗi dậy khắp người tôi dẫn tôi tới một quyết định vô cùng táo bạo.Giờ ra chơi tôi sẽ đi gặp Ngữ Y. Kệ cho mọi người nghĩ rằng tôi tán cô nàng cũng được, và dù cho D nghĩ ra sao cũng được.Chân lí mới ngộ thì phải áp dụng không để lâu nó nguội tàn

CHAP 21: VÔ ĐỀ

Trống giải lao vừa đánh tùng tùng là tôi bật dậy, chỉnh đốn lại nhan sắc, sửa lại quần áo cho đàng hoàng.Chỉ chờ thầy chủ nhiệm đi ra khỏi lớp là tôi tót ra theo luôn.

Lớp tôi với lớp Ngữ Y gần sát nhau, vậy mà nãy giờ hết cả 5 phút rồi mà tôi chưa đi đến cảnh cửa có cái bảng 10a10, cứ như tôi đang chuẩn bị làm một điều gì đó tội lỗi ghê lắm.Mới mấy phút trước còn hùng hổ thế thôi, chứ vô trận không run không được.Lỡ chưa kịp mở miệng Ngữ Y đuổi tôi đi thì chỉ có nước kiếm hố chui xuống cho lành.

Hít thở hít thở, tôi mạnh dạn đi đến cửa lớp Ngữ Y.Đứng ở giữa cửa, tôi ngó tìm vóc dáng quen thuộc của cô nàng.Lớp này cũng đông chẳng khác gì tôi, đã thế tụi nó còn nháo nhào cả lên, chắc có sự xuất hiện của tôi nữa.Tôi chẳng thấy nàng đâu cả.

Bí nước, tôi đành nhờ cái thằng ngay cửa:
– Bạn ơi, nhắn Ngữ Y dùm mình!

Nó dáo dác một hồi cũng như tôi, rồi hỏi mấy đứa khác, quay lại nhìn tôi lắc đầu:

– Ngữ Y vừa ra khỏi lớp bạn ạ, bạn cần mình nhắn gì không?- Mặt thằng này hơi gian gian.

Sợ bị gài hàng , tôi cảm ơn rồi té lẹ, ở lại chỉ sợ bị chú ý bằng mấy anh mắt soi mói, tôi cảm thấy khó chịu nhiều.

– Chắc lại là hóng hớt căn- tin đây mà.- Tôi trực hướng căn- tin thẳng tiến.

Xuống căn- tin dáo dác như Ngộ Không, tôi cũng chẳng thấy vẻ đẹp dịu hiền ấy đâu cả.Chào thua cô nương đó luôn.Lúc cần thì không có, lúc không cần thì xuất hiện lù lù, đi đâu thế này rồi không biết.Tôi lững thửng lết lại về hướng lớp.Vừa đi vừa đá bất kể thứ gì ở dưới chân.Mai chắc Ngữ Y cũng chẳng đi cổ vũ cho tôi nữa đâu.Con gái thường vậy mà, giận dai dễ sợ.

Bất chợt, tôi thấy Ngữ Y ở trên ban công tầng I, cô nàng đang nói chuyện với ai đó, có vẻ rất say mê.Rồi Ngữ Y cũng thấy tôi.Sao đây, làm gì giờ?

Nghĩ tới nghĩ lui , đằng nào cô nàng cũng biết tôi đi kiếm rồi.Tôi mạnh dạn đưa tay vẫy vẫy Ngữ Y.Ngữ Y nhìn tôi hơi bất ngờ, phản ứng lại bằng cách dùng tay chỉ vào chính cô nàng kiểu như

– Gọi tớ hả?

Tôi gật như cái máy.Bên cạnh, bạn Ngữ Y quay lại nhìn theo hướng Ngữ Y nhìn.Lại là thằng lãng tử đáng ghét.Nó vẫn cầm cây sáo.Nhìn ngứa mắt làm sao, y chang con nít cầm kẹo đi học vậy.

Ngữ Y chạy xuống, đứng đó nhìn tôi ngồi ở băng ghế đá chẳng nói gì.

– Ngữ Y ngồi đi!
– Có chuyện gì, Y đang bận lắm
– Dạo này Y có chuyện gì à!
– Chuyện gì là chuyện gì đâu , Y vẫn bình thường mà.
– Chắc chắn là có chuyện rồi, Y tránh mặt tôi hoài

Tôi đến phát nản với cái tính con gái tỏ vẻ không quan tâm những gì đang xảy ra, nên giọng tôi nặng hơn.

– Sao quan tâm đến Y thế?

Gì nữa đây trời, lại cái giọng này

– Thì T với Y là bạn, có gì không nói được với nhau sao!
– Chỉ là bạn thôi mà, đâu cần phải bận tâm đến thế cơ chứ.

Tôi cứng họng với câu chốt của Ngữ Y.Cô nàng nói với tôi như một người dưng.Người hiền dịu trước mặt tôi đang trở thành cô thánh nữ phiên bản 2.0 không hơn không kém.Tôi biết rõ trong lòng Ngữ Y vẫn coi tôi là bạn, thì mới chịu xuống gặp tôi, nhưng vì một lí do nào đó mà Ngữ Y lại nói câu đó thì tôi hoàn toàn không rõ.Trước mắt tôi là cơn giận dữ vì bị phủ nhận, một tình bạn của tuổi học trò, của hai tháng cười nói rôm rả.Sự phủ nhận luôn tình cảm của cô nàng dành cho tôi- mà trước giờ tôi chỉ coi là tình bạn thuần túy.

– Mình về lớp! – Tôi đứng dậy và nói trống lổng với Ngữ Y.

Một lần nữa, lớp tôi lại chứng kiến một bộ mặt khác của tôi, như một thằng thua trận thất thểu chạy về .Lần này khỏi cần chống cằm, tôi áp má vào hẳn cái bàn, liên tục thở dài.Mấy thằng bàn sau thì ngơ ngơ ngáo ngáo, chẳng hiểu tôi bị chuyện gì.N.đen bạo gan với tay vỗ nhẹ vai tôi, tôi quay xuống ném cho nó cái nhìn vô hồn làm cu cậu rụt cả cổ.Quay sang lắc đầu với bạn bè.Tôi với Ngữ Y chi là bạn, còn Ngữ Y coi tôi là gì.Cuộc đời này cần những con người bạn giãi bày tâm sự và thoải mái đùa cợt, ngoài người mình yêu thương ra.Nơi giãi bày của tôi thì vừa nãy còn chối bỏ tôi, người tôi yêu thương thì vẫn lạnh băng, cắm cúi giải bài.

Thân tôi nặng nề, chân tay như đeo chì.

Hôm sau là trận bán kết với 12a6.Vẫn như thường lệ , khán giả thì đông đúc.Tôi có đưa mắt lên nhìn từng nhóm cổ động viên.Mong được gặp Ngữ Y, vẫn hi vọng cô bạn có thể cổ động cho tôi.Nhưng tôi từng lượt từng lượt thất vọng khi xoay ánh mắt nhìn khắp sân.Xong thiệt rồi.

Trận bóng ấy có thể coi là trận đấu tệ nhất của tôi trong màu áo AS Roma bã trầu.Để mất bóng nhiều, không tạo được đột phá, không hề kiến tạo, thì đấu dưới cả mức trung bình.Nếu không có sự tỏa sáng của H.đù với ba bàn thắng và K.Cận một bàn thì có lẽ lớp tôi đã thua đứt đuôi con nòng nọc.4- 2.Lớp tôi thẳng tiến vào chung kết.

Tôi lững thửng bước ra khỏi sân.D nhìn tôi có vẻ gì đó khó hiểu.Lần đầu tiên tôi tránh ánh mắt của nàng.Tôi sợ cái ánh mắt dò xét, nhìn thấu tâm can của một cô gái sắc sảo.Nhưng nhờ vậy tôi có thể nhìn thấy Ngữ Y, lẫn trong đám đông gần đó.Cô nàng đang nhìn tôi, rồi vội vã quay lưng bỏ đi.Bên cạnh vẫn là thằng Lãng Tử.Có lẽ lần đầu tiên tôi không thấy nó cầm theo cây sáo kẹo mút của nó.

Tôi, lại đứng chết lặng trên sân.Buồn vì sắp mất đi một người bạn

CHAP 22: DAO ĐỘNG

Bảy ngày đếm ngược cho đêm văn nghệ chào mừng ngày 8- 3, với lớp tôi chỉ còn năm ngày đến tổng duyệt , các nhóm vẫn đang trong quá trình luyện tập cao trào.Khắp lớp, mọi người bàn tán, chỉnh sửa , ngoại trừ nhóm tôi.Nguyên nhân gây trì trệ là do cái thằng hay đeo mp3 vốn tếu táo nhất nhóm nay như một thằng vô hồn, vật vã.

Mấy thằng trong hội bạn tròn có vẻ như nhịn hết nổi, giờ ra chơi vây quanh tôi:

– Mày bị làm sao thế, kiểu như này mày làm nhóm mình loại đấy?
– Ừ, tao bình thường!
– Bình thường cái khỉ chứ bình thừa, có gì mày nói huỵch toẹt ra đi, úp úp mở mở! – N, đen cũng không chịu nổi cái cảnh dở dở ướng ướng của tôi nữa.
– Có gì đâu, tâm trạng không thoải mái lắm thôi.
– Mày làm tao chán quá, anh em chiến hữu mày lại giấu- H.đù lên tiếng thêm vào
– Không sao đâu, chuyện riêng của tao thôi, giờ chắc nó cũng không còn quan trọng nữa.

Thực chất tôi chỉ nói miệng vậy thôi, Ngữ Y còn quan trọng trong lòng tôi không tôi hiểu rất rõ!Những khó khăn lúc mới chuyển lớp, những lúc ngồi nói chuyện khi tôi buồn, động viên lúc tôi thất bại.Ngữ Y là cô bạn thân của tôi , cô bạn thân ngoài biên giới.

Nhóm bạn có vẻ chào thua thôi, lục tục kéo nhau vào.Tôi nhìn thấy D nàng đang nhìn chúng tôi, có lẽ như nàng cũng muốn biết chuyện , và chắc nàng cũng hi vọng tụi chiến hữu có thể kéo tôi ra khỏi vòng bị lụy.Lần đầu tiên sao bao ngày tôi với nàng lại nhìn nhau lâu đến vậy.

– Mày nói với tao được không- N.đen vẫn chưa từ bỏ.
– Ừ, mày biết Ngữ Y không?
– Con bé lớp bên hay đi với mày chứ gì , sao?
– Nó nghỉ chơi tao rồi, tao cũng không biết phải xử sự sao nữa.Tao chẳng làm gì sai cả.
– Uầy, không làm gì sai thì thôi.Không chơi được ta kiếm người khác chơi, như mày mà sợ thiếu bạn sao.

Ôi thằng này, đầu đất quá đi mất.Nếu không quan trọng thì tao có cần phiền não vậy không.Và nếu không phải người bạn quan trọng thì cần gì phải bị lụy đứng ra nhờ mày chứ.Tôi chẳng nói gì lặng lặng bảo thằng bạn vào lớp rồi lững thững dạo bộ đi trong sân trường theo hướng vô định.

Tôi vô định trong nỗi nhớ ai
Sân trường nắng chiếu, nghịch trên vai.
Làm sao để tốt cho đôi ngã
Khi mà tình cảm chưa nhạt phai.

Tôi!Vô hồn và vô hướng!

– Ế ê, em trai.

Khỏi cần quay đầu lại, tôi cũng biết là ai rồi, bà chị Nữ Tặc.Lâu lắm rồi cũng chưa gặp lại bà ấy.Tôi bẻ lại, lại lững thững tiến về ghế đá nơi 2 bậc đàn chị đang ngồi tám.

– Mày về lớp trước đi nghe H, tao nói chuyện với em tao xíu- Nữ tặc quay sang nói chuyện với bạn
– Em nào đấy, mày thương thằng nhỏ này, đừng có hại đời nó nhé- Bà này đúng là gian tặc, bạn với nữ tặc thì toàn là tặc cả.

Tôi ngồi xuống trám chỗ chị H.Lặng im không nói gì:

– Cái miệng lẻo mép trốn đâu mất rồi, em trai- nữ tặc mở đầu.
– Em có chuyện buồn, không có hứng chị ạ!
– Sao có chuyện gì, cần chị tư vấn không.

Chẳng hiểu vì sao tôi ngồi khai với nữ tặc này sạch sẽ.Cứ kiểu như bao nhiêu kìm nén trong lòng tôi cho tuôn ra sạch sẽ.Tất nhiên là chỉ liên quan đến Ngữ Y.Bà nữ tặc bắt đầu gật gù, chuyển qua cau mày rồi lại giãn ra, nở nụ cười khi tôi vừa kết thúc câu chuyện.

– Chuyện chỉ có vậy thôi sao! – Bà phán một câu xanh rờn.
– Chuyện em vậy mà chị kêu là chỉ có vậy thôi! – Tôi pha chút hờn dỗi, của một thằng con nít với bậc đàn chị
– Chẳng có gì cả, nếu Ngữ Y còn coi em là bạn thì sau này cũng sẽ là bạn.Tình cảm phải xây từ hai phía chứ không phải một phía.Nếu không nó chỉ là sự tù tùng thôi.Nếu có lí do, sau này Ngữ Y cũng sẽ nói với em thôi.Sau đó êm đẹp hay không phải nhờ cái miệng lẻo mép của em trai đấy.Vì vậy tập luyện cho đến dịp đó đi.

– Keng keng- Tiếng chuông vang lên trong đầu tôi.Ngộ đạo rồi.Đúng là bậc đàn chị, tâm lý và sâu sắc hơn thằng N.đen bạn tôi, và cũng thân thiết hơn để giải thích cho tôi như Thầy tôi nói vu vơ.Tuyệt vời bà chị.Sau mấy ngày tôi bắt đầu cười toe toét.

– Tùng , tùng- Lần này thì tiếng ngộ đạo không chỉ riêng mình tôi nghe- Tiếng trống trường.
– Thôi, chị về lớp đây- Bà nữ tặc của tôi, vâng của riêng tôi, vì chỉ tôi mới bị bà ép bức hôm đó.Và giờ đây bà lại cướp nốt nỗi buồn, cục đá đè nén tâm tư tôi bấy lâu.

– À, quên, ráng lên nhé, chung kết đá hay nhé, chị cổ vũ cho cả hai đấy, cả em với lớp chị- Bà chị tinh nghịch quay đầu lại, nói với tôi.

Nụ cười của Nữ Tặc cũng tỏa nắng không kém gì D.Duyên dáng, cá tính, đôi khi hiền dịu trong tà áo dài ngập tràn nắng tháng ba.Cái tháng ba Tây Nguyên đẹp lạ kì ấy.

Tôi nhìn theo chị, trong lòng có cảm tình với chị hơn, một cái gì đó bắt đầu xâm chiếm trong tim tôi ngay từ lúc đó.Nhưng nó hiện tại bị che mờ đi bởi Ngữ Y.Nhưng tôi biết nó đang hiện hữu.Một cảm giác ấm cúng, nhớ nhung, pha chút gì đó lòng biết ơn.Cảm ơn chị.Tôi thầm nói trong lòng khi tà áo dài ấy đã khuất bóng ở cửa lớp tầng I.Từ đấy, tôi tôi yêu những cô gái mặc áo dài hơn, duyên dáng, đẹp dịu dàng, có chút gì đó cá tính.Cũng như hình bóng chị lúc bấy giờ vậy.Tôi đứng dậy, hít một hơi dài.Gió lùa về mát rượi, rồi bước về lớp.Lần này không phải lết nữa mà là kiểu như vừa đi vừa chạy vậy.

Giờ học hôm đấy ồn ào không thể tả.Nhóm nhà lá trở lại vị thế của những kẻ cầm đầu.Tôi hồi sinh và tếu táo trong lớp.D cũng có chút gì đó vui hơn, mặc gì tôi chẳng biết vì lí do gì.Mặc kệ trên bảng thầy dạy văn vẫn lườm lườm chúng tôi, nhưng tôi không để ý.

– H, tao đố mày nhé.Đi ra đường có 1 tờ 100 và tờ 500 mày nhặt cái nào?- tôi khều con bé vắt chanh.
– Mày hỏi ngu quá, đương nhiên là 500.Ai mà đi nhặt 100 cơ chứ- Con bé ấy mặt vênh lên, kiểu như: đừng có đem ba cái trò vặt ra đó chị nhe cưng!
– Mày ngu quá, nhặt cả hai – Tôi vòng tay qua Tr cạnh tôi, kí đầu nó.
– Hahah, Con H mày hài hước thế- Bọn bàn dưới bắt đầu hùa theo.

Vừa tức bị đánh, vừa quê bị sai, nhỏ H chuẩn bị quay sang nhéo tôi.Bỗng nhiên cả nhóm tôi im bặt, cắm đầu xuống sách hết.Không ai nói năng một câu gì.Tôi mất cảnh giác vì đang vui, quay xuống hỏi N.đen:

– Mày bị sao thế thằng Bao Công- Tôi lấy tay chọt lét nó
– Để im tao học, mày ồn quá- Nó hắt hủi tôi, làm như chăm học lắm ấy.
– Tao cú đầu mày giờ chứ học.Mày thích học không…?- Tôi đưa nắm đấm dí dí đầu nó.

– Thế anh có muốn học không- Một giọng nói như sét đánh giáng xuống giữa tháng ba.Tôi không dám quay lại, như kiểu Từ Hải đạp mìn khủng bố, ngồi im không nhúc nhích.
– Anh đứng lên cho tôi! – Tôi như cái máy đứng dậy, nghiêm hơn cả lúc chào cờ
Máy quay đĩa bắt đầu quay.Vol này có tổng cộng 10 bài single.

Bắt đầu là Intro, rồi tiếp đến là nghiêm túc, đạo đức, trật tự, tôn trọng, ảnh hưởng, kiến thức, cá nhân, tập thể.Nó chỉ kết thúc với bài Ra khỏi lớp.Tôi không quan tâm, đang vui mà, đứng cửa tôi quen rồi.Vẫn mỉm cười mà chấp hành.Thấy tôi thấy thế chưa buông tha tôi.Ông viết một tờ giấy có dòng chữ: Thích nói chuyện nên thế này và bắt tôi cầm tờ giấy ra đứng ở cửa cho thiên hạ đi qua dòm.

Tôi vớ cái bút, nhét vào túi quần lên lĩnh tờ giấy, oách như tướng quân đi lĩnh chỉ hoàng thượng dưới con mắt bá quan văn võ.Ra khuất bóng ổng là vẽ lên hai cái mặt cười to tướng.

Một cho tôi, một cho Ngữ Y!

CHAP 23: BA MÓN QUÀ

Tổ của tôi từ lúc bị cho là xuống hạng nay hồi sinh mạnh mẽ.Cả tổ tập bù cho những ngày dở dang do thằng T gây ra đang cấp tốc hơn bao giờ hết.Riêng phần thằng T thì phải nỗ lực gấp bội nếu không muốn anh chị em đè nó ra đánh.

Hôm nay đã là thứ 4, mai tổng duyệt trên lớp.Hầu như chúng tôi cắm chốt ở nhà D luôn.Tôi thì lần đầu ý thức rõ cái trách nhiệm mình gây ra, nên nghiêm túc hẳn lên, tập luyện hăng say, hối mọi người tập trong khi mọi người đều kêu nghĩ.Là con trai, hãy biết chịu trách nhiệm những gì mình gây ra.

Lần cuối cùng chúng tôi tập chung ráp lại hoàn tòa.Tôi phiêu toàn bộ cảm xúc của mình ra.Giọng tôi nổi trội hơn mấy thằng cứng nhắc kia khiến cho toàn thể mọi người đều bất ngờ.

– Ghê mày, phiêu quá- P.mập vỗ vai tôi.
– Thường thôi, tao mà, có tao gạo xay ra cám- Tôi hãnh diện trước cái gọi là hối lỗi của chính mình.
– Chưa bao giờ nghe T hát cả, cũng được quá xá luôn- D nhìn tôi xuýt xoa.

Thằng quỷ N huých tôi, tôi quay sang nó

– Em ấy khen mày kìa, sướng chưa con! – mồm thằng này nó còn tăng max cái volume.
– Im cái mồm mắm của mày đi con, suỵt- Tôi vội vàng bịt cái mõm nó lại

Nhưng có lẽ đã muộn, bọn bạn tôi ùa lên, nhao nhao:

– Á à, im im mà rinh lu chạy hả T- Giọng chanh chua đầu tiên
– Theo tao thấy cũng đẹp đôi đấy chứ- K cận nhìn Tr rồi nói tôi, cứ như tụi nó khen nhau vậy
– Được cái búa á, thằng T không hợp- P.mập phản đối rồi.Đương nhiên nó là bạn và tình địch của tôi mà.
– Tao không được, chắc P.Mập được đó hả?- Tôi nhún vai xòe 2 tay như kiểu điều hiển nhiên vậy.
– Mày tính sao đấy D- H.đù quay sang hỏi nàng.

Nàng thì mặt đỏ tía tai, bối rối và không biết nói cái gì cả.Không phản đối, không đồng ý.Đơn giản nó quá đột ngột và cũng hợp lí thôi.Cái đó có phải do tôi nói ra đâu chứ?

Mẹ nàng đi từ dưới nhà lên, thấy vậy cũng hùa với tụi nó nói lại tôi:

– T, định làm rể của cô hả, được đấy chứ- Mẹ nàng cũng vui tính vừa hỏi khó tôi, vừa nháy mắt với D.Cái nháy mắt bí ẩn giữa những người phụ nữ với nhau.

– Ơ, ơ… – tôi gãi đầu lia lịa
– Mẹ này, đừng có chọc nữa mà- Nàng D nũng nịu nói với mẹ, đáng yêu vô cùng.
– Ừm, nghỉ ngơi ăn trái cây đi mấy đứa, đừng chọc kẻo hai đứa nó ngại lại không dám nói chuyện với nhau giờ- Mẹ nàng vẫn chưa buông tha.

N.đen có vẻ nhận ra lỗi gây khó dễ cho tôi, nó chữa cháy:

– Ăn trái cây ngon hơn, ăn thôi- Nói là làm liền , nó chạy lại dĩa trái cây, lấy miếng dưa hấu ăn lia lịa.

Tụi nó cũng buông tha cho hai đứa tôi và quay sang dĩa trái cây.Kinh, cái tổ toàn tàu há mồm.Tôi và nàng cũng chỉ nhìn tụi bạn mà cưới lấy cười để.Rồi cùng nhìn nhau: “ăn thôi”, và cười.

Thứ 5, thấy chủ nhiệm hào phóng tặng cho chúng tôi nghỉ 2 tiết toán để duyệt tiết mục.Khỏi phải nói là chúng tôi sướng như thế nào.

Tổ I, lên trình diễn tiết mục kịch, diễn xuất khá là vui, nhưng có lẽ đi lệch nội dung đêm hội.Rớt ngay vòng gửi xe đạp.

Tổ II, là hát tốp ca, hoành tráng hơn cả hát bè.Nếu học theo AC&M hát bè thì nhóm này quả là vô đối.Tạm được.

Tổ III, lại là kịch, nhưng chơi bi kịch.Lớp thảo luận một lúc lâu, không hợp lắm.Tạch.

Cuối cùng tổ tôi cũng lên diễn.Mười lăm đứa nhìn nhau cười ngoác miệng ra.H.đù bước ra làm MC:

– Và sau đây nhóm ca Năm chú cún xin gửi tới quý vị thầy cô cùng các bạn trẻ hâm mộ , một ca khúc đã là huyền thoại, một ca khúc mà ai ai cũng biết.Xin mời quý vị thầy cô, và các bạn cùng lắng nghe ca khúc: Hát rồi sẽ biết.

Ôi thôi, cái ông tướng lắm trò, chẳng ai lại bảo là năm con cún cả.Gặp tôi sẽ là Ngũ hùng, Ngũ long tranh bá lại cún với chó gì ở đây.

Thầy tôi ở dưới vỗ tay rần rần.Vác lên năm cái ghế, năm con cún ngoan ngoãn ngồi lên, ngồi xoay lưng về khán giả, Bắt đầu diễn tôi xoay lưng lại, mở đầu bằng đoạn điệp khúc:

– Mẹ là gió uốn quanh, che đời con thầm lặng- Trầm giọng tôi phiêu hết cỡ.
– Đêm chong đèn ngồi nhớ lại… – P.Mập rồi bắt đầu xoay lại, rồi tiếp lời tôi.

D dắt Tr.lùn ra xoa đầu, dắt đi học, rồi thì ru cho nó ngủ.Sướng một cái nó được gác đầu lên đùi nàng.Mặt nó có vẻ phiêu còn hơn hai thằng đang hát.May mắn là chúng tôi cười đã lúc tập rồi, chứ bình thường chắc tôi phịt cười vào mic mất.

Rồi thì hết thằngTr.lùn, mười năm sau nàng dắt thằng N.đen tiễn nó ra trận.Lúc này năm thằng chúng tôi nhìn nhau mà hát, hết sức tự nhiên.Chỉ có tôi với thằng P, Mập lườm lườm thằng N.đen khi nó ôm nàng bịn rịn ngày chia tay.Bên cạnh hàng múa phụ đạo nữ đang uyển chuyển hết cỡ với những tấm vải khoác vai.Ai cũng đẹp lung linh.

– Đêm chong đèn ngồi nhớ lại, từng câu chuyện ngày xưa, đêm chong đèn ngồi nhớ lại, người mẹ hiền ngày xưa-
Năm thằng tôi cải tiến đồng ca ngân dài.Rồi cùng đứng dậy ra cúi chào trước tràng vỗ tay rào rào của mọi người trong lớp.Thầy tôi cười mạn nguyện.Nhóm tôi trụ hạng thành công, tiễn ba nhóm cầm đèn đỏ xuống hạng.

Chúng tôi nhìn nhau cười mãn nguyện.Một màn trình diễn năm sao cho buổi tổng duyệt, tôi thở phào nhẹ nhõm, thoát tội rồi nhé thằng T.

Mọi chuyện còn phải chuẩn bị riêng với cánh mày râu nhẵn nhụi anh em tôi, ngày 8- 3 thì phải có quà cho chị em.Anh em ở lại bàn ra tán vào.

– Quà gì đây mấy thằng quỷ- L lớp trưởng đau não, chắc nghĩ không ra.
– Hoa đi, đơn giản mà ý nghĩa- Thằng N.đen không đưa ý kiến thì thôi, hễ đưa ra thể nào cũng bị chửi.
– Hoa gì, hoa hoài chán lắm- K.cận gật gù.
– Theo tao mỗi người chuẩn bị một món quà, bốc thăm, bốc trúng ai thì người đó tặng- Tôi tỉnh rụi đáp lại, chưa tán gái bao giờ , nhưng mà học lén chiêu của ông anh.

– Được đấy, tao ủng hộ, nhưng 29 nữ, 31 nam đấy nhé- T.A đưa vấn đề
– Thì 2 thằng nào xui để quà đó, nếu không tặng ai thì tự xài đi- H.đù thì khỏi hỏi độ hổ báo chơi liều của nó.
– Chơi kì vậy, tội hai thằng đó quá!
– Có chơi có chịu, ai bảo xui.!

Anh em chúng tôi nhìn nhau, ừ thì chơi.Thằng nào xui thì thôi, đào hố mà trốn.

Theo lịch phân công diễn văn nghệ, lớp tôi diễn vào buổi sáng, nên lễ bốc thăm tặng quà sẽ diễn ra vào buổi chiều.Tôi bí hoàn toàn, tặng quà gì cũng chẳng thấy vừa lòng.Rồi cũng phải suy nghĩ mua quà cho Ngữ Y và bà Nữ Tặc nữa.Ngữ Y thì tôi chưa dám chắc gặp rồi tặng quà hay không, rồi tặng quà nàng có nhận không? Bà chị Nữ Tặc thì đã đòi quà từ ngày hôm qua.Chiều thứ 7, tôi ngồi xị mặt một đống ở nhà.

– Mày chết trôi hả thằng em- Ông anh tôi mồm nhai ngồm ngoàm tô cơm, ngồi cạnh tôi ghẹo để tăng thêm gia vị
– Ông lão trời đánh, 8- 3 tặng quà gì bây giờ- Tôi chống cằm chẳng buồn nhìn.
– Mày ngu thế, thì người ta thích cái gì thì tặng cái đó.Thế mà cũng hỏi à.- Kinh nghiệm có khác, nói chuẩn đấy

Tôi lục soát kí ức xem coi thế nào.Ngữ Y thì thích cái cài tóc, màu dịu thể hiện tính nhẹ nhàng.Mỗi lần gặp là có cài tóc trên đầu mà.Chuẩn.Bà chị Nữ tặc thì chẳng rõ thích cái gì nhỉ?

– Ông anh trai, vừa cá tính vừa hiền dịu thì cái gì?
– Mày kiếm cái độc độc mà tặng.Móc khóa nào ngộ ngộ ấy.Ngu thế.Mà có cả cái thể loại con gái lưỡn tính này à- Lão dán mặt vào tô cơm cá, chẳng thèm nhìn tôi

Tôi lại suy ngẫm.Quà hai người có rồi.Giờ còn quà trên lớp.Đơn giản.Nhưng còn D.có nên tặng quà riêng không?.Tôi không dám hỏi ông anh tôi lần nữa.Gì chứ dám lấy cái thìa cốc đầu tôi lắm.

– Anh trai đáng kính- Tôi nhẹ giọng
– Gì?nhờ vả thì nói đi, tao rành mày quá- Vẫn nhìn tô cơm cá ăn lấy ăn để.
– Cho đệ 50 ngàn nhé- Tôi nhấn mạnh từng lời.Đến con số năm mươi, tôi nói nhanh lên cho lão thấy in ít còn cho
– Dẹp, mẹ cho tiền rồi, xin tao làm gì?- Lão sửng cồ
– Đi mà, còn thiếu mới nhờ chứ.Anh em phải đùm bọc thương yêu nhau
– Một tuần việc nhà
– 5 ngày thôi nhé.- Tôi kì cò trả giá.
– Khỏi mượn mày
– Thôi thôi, được rồi 1 tuần thì một tuần- Tôi xị mặt.

Đươc ông anh tiếp đạn, tôi phóng thẳng ra nhà sách lớn gần nhà.Kẹp một chiếc màu nâu bóng cho Ngữ Y.Cái móc khóa con bé nheo nheo mắt cho bà chị Nữ Tặc.Rồi phân vân quà trên lớp với D.Giờ sao.Tôi tặc lưỡi.Thôi từ từ, chưa có gì cả mà, bị trả quà thì quê lắm.Dám tôi xin mẹ chuyển lớp lắm.

Lượn lờ khắp gian sách, thú bông, đồ chơi, tôi chẳng thấy cái nào vừa lòng cả.Chán nản, tôi đảo vòng lên tầng trên.Gian của các băng đĩa, sách nhạc , dụng cụ âm nhạc đều có đủ.Tôi nãy ra hi vọng.Biết đâu, tôi bốc trúng D thì sao, duyên số thì sao.Mạnh dạn chui tót sang bên phần đĩa nhạc Việt Nam.Tôi với tay lấy cái đĩa gốc Vol mới nhất.Đưa ra tính tiền.

– Em cũng nghe nhạc này sao- Bà chị tính tiền có vẻ ngạc nhiên
– Em mua cho bạn, bạn em thích nghe mà- Tôi vui vẻ trả lời.

Rời nhà sách tôi nhảy chân sáo về nhà.Xong rồi nhé, mai phụ thuộc vào mày đấy, miệng ơi là mồm

CHAP 24: NỤ HÔN RỰC RỠ

Sáng hôm sau, chẳng cầm mẹ gọi rồi đứng ca như mấy bữa trước, tôi đã dậy từ sớm.Tính dạy sớm trùm mền nện ông anh tôi, thì chỗ của ông đã ngăn nắp từ bao giờ.Dưới nhà , tiếng hát ông anh tôi đều đều vọng lên.

– Quái, lão này hôm nay sao thế nhỉ?- Tôi tự nói thầm trong bụng

Tôi rón rén chạy xuống nhà dưới, sắp bật ngửa khi nhìn thấy ông anh tôi.Bình thường là tóc tai bù xù, kiểu như sinh ra không cần xài lược, nay đã gọn gàng.Quần áo ủi thẳng tắp.Trên tay đang cầm một hộp quà màu hồng, cái nơ cũng hồng nốt.Lão đang xoay xoay ngắm ngắm món quà rồi tự cười một mình.Đúng là có yêu có khác, tình yêu khiến người ta đẹp ra.

– Haha, anh Hai, cái gì trên tay thế?- Tôi lên tiếng
– Giật mình mày, rớt quà tao thì sao thằng trời đánh- Lão nhìn tôi hằn học vì cắt đứng cái nhã hứng thanh tao.
– Để em hỏi mẹ xem, con gái như chị N thì thích màu gì nha, biết đâu mẹ biết ha!
– Ê, hôm qua ai giúp mày thằng kia, mà mày thì hơn gì tao.Cái đĩa nhạc hôm qua gói gém kĩ ha.- Anh trai tôi cũng thuộc hàng đâu có vừa.
– Ai vì quà đó thôi, với lại em tặng bạn mà, có gì đẹp như cái kia chứ- Tôi hếch mũi hướng về món quà trên tay.
– Tao biết thừa chuyện mày rồi nhé, thằng S cho tao biết một chi tiết đắt giá, mày có muốn nghe hay không?

Lão anh trai tôi nói rồi đi luôn, lạ một cái là không treo giá bán như mọi lần tôi cầu cứu.S là anh trai của D cơ mà.Chẳng lẽ lão nắm được gì đó từ D về tôi, hoặc theo chiều ngược lại.Cũng có khi là hai chúng tôi luôn.Tôi vò đầu bứt tóc chịu thua.Kệ, ai cũng lớn rồi chẳng thích hay yêu một ai đó.Có sao đâu?.

Tôi bỏ quà gọn ghẽ vào balo.Nhìn lần lượt từng món quà một.Sắp xếp theo thứ tự.Cái nơ này phần trăm gặp chủ nhân là không cao, ở dưới cùng nha nơ.Cái đĩa này thì đến chiều, lên giữa nhé.Cái hộp móc khóa là nguy cơ cao nhất, lên trên.Tôi cứ thầm cười cái bà nữ tặc này.Dám hôm nay tôi không tìm bả, bả cũng tìm tôi cho mà xem.

Tôi chào ba mẹ tôi rồi đi ra khỏi nhà.Bỏ mặc hai người lớn ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì về hai thằng con bê bối thường ngày mà thay vào đó, thằng nào cũng láng o, lịch sự.Con đi diễn mà mẹ, chứ có phải đi với người thương như anh Hai đâu.

Tôi vẫn như thường lệ, dù có khác được cái hình thức thì bản chất vẫn y nguyên.Đặt chân lên tới trường thì hình như hội diễn đã bắt đầu rồi.Tôi thầm rủa cái xe bus lề mề với cái thằng ban sáng ngồi cạnh tôi.Không biết có phải tôi sợ hư quà hay không mà giữ balo trước ngực khư khư ôm lấy ôm để .Gì chứ bình thường thì thoải mái, có tí tài sản vào là nhìn mặt ai cũng gian hết á.Thằng ngồi cạnh tôi nhìn tôi như phân biệt kì thị:

– Chú mày giấu cái đ**o gì trong mà ôm như vàng thế?- Nó cười cười chọc quê tôi , rồi còn chỉ cho chúng bạn thấy.

Một phần quân địch quá đông, trang bị vũ khí quá hiện đại nên tôi đành nhịn, chẳng dám hó hé một tiếng nào.Gì chứ cái loại vũ khí tóc vàng bấm lỗ tai cả đám thế kia, có cho vàng tôi cũng chẳng dám dây dưa.

Một cái “cốc”‘vào đầu khiến tôi choàng tỉnh.Tồi hùng hổ quay lại đằng sau:
– Thằng nào thế, dám đánh ông?
– Không phải thằng, cũng không phải con mà là chị, nghe chưa- Bà Nữ tặc đã đứng đó từ bao giờ, không rõ là có phải bà núp để chờ tôi tới không nữa.
– Dạ, chị, chào ngày mới- Tôi quăng cục lơ
– Còn gì nữa không?
– Gì là gì nữa?- Tôi giả ngu vờ vịt hỏi
– Cậu em bao giờ mới lớn nổi, quên hôm nay là ngày gì à?- Bà hình như đổi tông nhõng nhẽo rồi.

Mở cái balo thân yêu, cẩn thận tinh tế che không cho bà thấy.Lấy cái hộp móc khóa trên cùng.Vừa tính quay lại thì hỡi trời ơi.
– Chụt- Tiếng chụt kéo dài, mặt hai chúng tôi cùng biến sắc.

Hỡi ông thần tôi ơi, mất trinh má rồi, mười sau năm của tôi.
Bà chị nữ tặc bối rối hẳn lên, xua tay liên tục, miệng ú ớ liên hồi, nhìn tôi như van xin tha mạng vậy.Chẳng qua trong lúc tôi mở túi lấy quà, bậc đàn chị này ghé nhìn lén tôi xem có cái gì quý hóa bên trong không.Động tác tôi quá nhanh, quay lại khiến bà chưa kịp rụt cổ thành ra hôn tôi.

Tôi chìa tay đưa hộp quà, chẳng dám mở miệng nói câu gì.Còn bả thì cũng bình tĩnh lại, dù mặt vẫn đỏ như gấc.Đưa bàn tay thon thon ra đón lấy món quà từ tay tôi.Lần đầu tiên tôi thấy bà nữ tặc này rụt rè, e dè, bối rối đến mức này.

Tôi chẳng dám ở lại lâu, tặng quà xong là vọt thẳng, chẳng dám quay mặt lại.
– Ê!
Tôi quay đầu lại, nhìn bà chị, vẻ mặt ngu ngơ, cố hỏi: cái gì vậy?
– Chúc đi, bao nhiêu tuổi mà đầu không chịu lớn vậy?- Bà phụng phĩu trong tà áo dài.
Tôi chỉ cười và lắc đầu rồi quay lưng đi.Trong đầu cảnh khi nãy tua đi tua lại.Lắc đầu cười khổ:
– 8/3 mà được con gái tặng quà, chẳng có thằng nào giống như mình cả!

Một ngày khởi đầu mới, một nụ hôm má dù cho là vô tình, giải quyết xong một người.Còn hai người nữa.

Bước vào hội trường, người đông nghịt.Nhìn cả lũ thở hổn hển như cá thiếu oxy.Tôi nhìn quanh, chẳng tài nào phát hiện ra chỗ ngồi nếu như không nhìn thấy thằng N.đen nổi bật .Nhanh chân len lỏi, miệng thì xin lỗi, cảm ơn rối rít, vượt qua cả đống chướng ngại vật tụ họp cùng đám bạn.Híc , người đâu mà đông thấy sợ.Vừa đặt balo lên bàn ngồi xuống, tôi đã thấy một giọng nói quen thuộc của Ngữ Y vang vọng bốn phía.

– Xin kính chào thấy cô cùng các bạn học sinh thân mến… – Ngữ Y trong tà áo dài nhẹ nhàng bước ra nhìn xinh xắn vô cùng.
Thêm một giọng Nam ấm áp vang lên tiếp nối:
– Xin gửi những lời chúc tốt đẹp nhất dành cho các cô, các bạn nữ xin đẹp trong hội trường ngày hôm nay
– Ớ, thằng lãng tử kìa- Tôi không kìm chế, phun ra liền.
– Mày quen nó à?
– Không, không, biết thôi- tôi tiu nghỉu
– Tao phỏng đoán là tình địch mày, gan ghê, bắt cá nhiều tay, tao bái mày làm sư- Thằng N.đen chắp tay vái tôi .

Tôi không bận tâm tới nó mà mãi ngắm nhìn Ngữ Y.Cô bạn tôi đang đứng đó, dẫn chương trình trong tà áo dài duyên dáng.Bên cạnh tôi mấy thằng học sinh luôn miệng khen MC nữ xinh xắn, rồi thì đẹp, tên gì, học lớp nhiêu.Tôi tự nhiên đâm ra tự hào một cách khó hiểu.Bạn thân người đẹp ngồi đây này.Dù tôi biết rằng giờ thì chẳng phải nữa rồi.

Nhớ tới lời bà nữ tặc, tôi đập bộp bộp vào má, tỉnh táo tỉnh táo.Cái gì của mình là của mình, không việc gì phải xoắn lên cả.Hôm nay là phải diễn.Không việc gì phải hấp tấp, còn cả ngày kia mà.Tôi nhìn theo Ngữ Y đến khi cô nàng khuất hẳn vào cánh gà.

Lớp tôi diễn thứ năm.Có lẽ tầm 8 giờ hơn gì đó.Tôi tính ra ngoài tính kiếm gì đó bỏ vào bụng.Nhưng chúng khốn nạn thì quyết tâm bắt ngồi xem cùng.Chẳng phải chúng nó nghiêm túc gì, chỉ vì thằng nào cũng đã no căng rồi.Nhìn cái ánh mắt có vẻ khốn nạn là rõ ràng còn gì.Tôi bấm bụng ngồi xuống.Thời gian đến tiết mục lớp tôi sao mà đằng đẵng đến thế.Bình thường một tiếc mục chỉ có mười lăm phút để giới thiệu rồi diễn mà tôi ngồi nóng ruột cũng chưa hết tiết mục đầu tiên.Mê mệt thế nào tôi ngủ quên lúc nào không hay.

– Bốp- Thằng khốn nạn nào đánh thức tôi dậy.
– Gì?, tôi xoay mặt qua áp má vào bàn nói!
– Dậy, ngủ gì mà nước miếng chảy ghê quá. Đi rửa mặt đi. Chuẩn bị xong tiết muc thứ ba rồi kìa

Back Facebook Twitter Tin nhắn
Up
Tags: http://aeck.wap.sh/thu-vien/tong-hop-truyen-hay/hoc-sinh-chuyen-lop/phan-2
SEO: Bạn đến từ:
Từ khóa:
U-ON Free counters!

Teya Salat