QC nhìn xoáy vào mắt tôi, đôi mắt cô bé long lanh, chứa chan niềm tâm sự. Tôi hiểu rằng em đang dành cho tôi những suy nghĩ xuất phát từ trái tim. Tôi không giỏi ăn nói, càng không giỏi suy đoán những cô gái đang ẩn giấu điều gì đằng sau đôi mắt. Tôi không hiểu tại sao QC lại dành cho tôi những tình cảm mặn mà nhường vậy…
– “Sao hôm nay tự nhiên nói nhiều vậy? Bình thường em lạnh lùng lắm cơ mà”, tôi pha trò.
– “Vì em là con gái… chưa từng ngỏ lời cùng ai…”, QC nghêu ngao hát.
Tôi lắc đầu, mỉm cười vì lời bài hát. Cả HN và QC đều là những cô gái thông minh luôn biết tìm cách khiến tôi phải mỉm cười. Tôi cảm thấy mình quá may mắn khi có được tình cảm của cả 2…
– “Mà này”
– “Sao?”
– “Anh học giỏi lắm hả?”
– “Sao lại hỏi anh thế?”
– “Em nghe chị HN kể anh có giải quốc gia vượt cấp. Mà nghe bảo giải đó không dễ ăn lắm”
– “Anh may thôi”, tôi khiêm tốn cùng với cái mũi bắt đầu nở to dần.
– “Công nhận con trai giỏi dễ làm con gái ngưỡng mộ…”
– “Rồi sao?”
– “Từ ngưỡng mộ đến thích chỉ là một bước chân nếu như tính cách hay ho một chút”
– “Vậy à?”, tôi thắc mắc.
– “Nếu anh không giỏi còn lâu chị em mới thích anh”
– “Anh không tự mãn, nhưng anh tự biết giá trị của mình”, tôi nhại lại câu nói của QC.
Em bật cười trước câu nói của tôi.
– “Anh chỉ trêu em là giỏi… Mà anh ôn anh văn thi IELTS đến đâu rồi?”
– “Anh muốn học từ mới mà không biết sao anh học tuần trước, tuần sau đã quên rồi…”
– “Anh học không có phương pháp đấy. Để em chỉ cho”
Dứt lời QC đi lại gần rồi ngồi xuống cạnh tôi. Không biết em tắm bằng cái quái gì mà người thơm lừng à. Ngồi cạnh kiểu này chắc máu không lên được não mất. Tôi đề nghị.
– “Học hành thế này nguy hiểm lắm, xuống vườn đi. Để có chuyện gì anh còn lăng ba vi bộ được”, mặt tôi nhìn rất nghiêm trọng.
– “Có chuyện gì là có chuyện gì? Anh nhát như thỏ đế ấy mà dám làm gì”, em cười như nắc nẻ.
– “Đừng có đùa. Chết người đấy chứ chả chơi đâu… Thôi xuống đi…”
Dứt lời, tôi gom đống tài liệu xuống vườn mà không chờ em đồng ý.
Phía sau nhà tôi có một cái vườn, cây cối tương đối sum suê. Buổi chiều nếu muốn thay đổi không khí tôi thường ôm sách vở xuống bộ bàn ghế đá trong vườn để học. Bóng mát của cây cộng thêm gió biển mát lộng khiến tôi luôn có cảm giác dễ chịu khi học ở nơi này.
Tôi ngồi xuống được tầm một phút mới thấy QC lò dò đi xuống với con Miu trong lòng.
– “Nó đang ngủ, em bế nó xuống đây làm gì?”
– “Đâu có đâu. Lúc em định xuống cầu thang, con Miu nó khều em bế nó đấy chứ”
– “Điêu!”
– “Thật mà… có phải em khều chị rồi bắt chị bế xuống đây không?”
QC nhìn vào mặt con Miu rồi lấy ngón tay ấn nhẹ vào đầu nó ra phía trước thay cho cái gật đầu.
– “Đúng là lắm trò…”
– “Hihi”, cô bé cười tươi rói.
Tôi ngồi một bên, QC ngồi một bên, đối diện với nhau. Tôi cố tình xuống vườn ngồi là vì vậy chứ học ở trong phòng nhiều khi không tiết chế được cảm xúc dễ xảy ra án mạng lắm. Tôi là người chứ không phải là thánh. QC vạm vỡ như em Loan “xe lu” thì còn dễ tụt cảm xúc chứ đằng này em cứ tràn trề nhựa sống thế kia. Thôi! Phòng bệnh hơn chữa bệnh! Tội gì…
– “Anh học từ mới như thế nào, anh nói em nghe”, QC vừa nhìn tôi, vừa đưa tay gãi cổ con Miu.
– “Anh đọc một đoạn văn rồi ghi ra những từ mới vào trong một cuốn sổ”
– “Anh đưa cuốn sổ em xem”, QC chìa tay ra phía trước mặt tôi.
Lật qua lật lại một hồi, QC bắt đầu nhăn mặt. Tự nhiên, tôi đâm lo…
– “Anh học từ vựng mà không theo văn cảnh nên sẽ khó vào lắm. Với lại anh ghi giải thích sơ sài thế này thì làm sao mà dùng cho văn cảnh khác được”
Vừa nói em vừa chạy vào trong bếp lấy một con dao ra rồi rọc tờ giấy A4 làm 8 phần bằng nhau.
– “Nhìn này”, QC nạt khi thấy tôi không tập trung, đưa tay gãi bụng con Miu.
– “Cứ nói đi, anh vẫn đang nghe mà”, tôi chống chế.
– “Anh làm theo em. Một mặt anh ghi từ mới. Mặt còn lại anh ghi định nghĩa, ví dụ, đồng nghĩa, trái nghĩa và gốc của từ nếu có”
– “Ờ”
– “Không được ờ. Em đang là cô giáo của anh đấy”
– “À há”
– “Grừ!!! Đây! Em ví dụ từ abhor”
– “Cứ nói”
– “Anh ghi từ đó vào 1 mặt. Mặt còn lại anh ghi định nghĩa… Rồi abhor nghĩa là gì?”
– “Ai biết! Tự nhiên lấy 1 từ trên trời rồi đố người ta”, tôi nhăn mặt.
– “Đồ chicken! Abhor nghĩa là hate somebody or something very much. Anh ghi vào…”
Tôi ghi vào tờ giấy theo lời QC. Thấy tôi ghi xong, QC tiếp.
– “Anh tự lấy ví dụ đi”
– “Ờ ờ…”
– “Anh lấy ví dụ gì? Đưa em xem… I abhor you? I là ai mà you là ai, hở?”, em nheo mắt nhìn tôi.
– “Anh lấy vu vơ vậy thôi. Trúng ai thì trúng”
– “Cẩn thận đấy!”, em lăm lăm nắm đấm trước mặt tôi. “Đồng nghĩa với trái nghĩa thì anh phải tìm trong từ điển…”
Tôi lật đật lật từ điển ra tìm từ abhor. Đồng nghĩa là detest với loathe. Còn trái nghĩa là… trong này nó không có ghi. Ghi đại “not abhor” vậy. Thấy tôi ghi “not abhor”, QC đưa ngón tay cốc vào trán tôi.
– “Thích tài lanh không, hả? Ghi đàng hoàng. Antonyms của abhor là like hoặc love”
Tôi đưa tay xoa trán, mặt hậm hực.
– “Nhớ đấy, có cơ hội thì đừng trách đây ác”
– “Còn một cái nữa. Theo em cái này quan trọng nhất đó”
– “Là gì?”
– “Là gốc của từ. Mẹ em bảo rằng nhiều khi đọc một đoạn văn không cần biết nghĩa của từ mà chỉ cần nhớ gốc là có thể đoán được nghĩa”
– “Em ví dụ đi”
– “Em nhớ gốc ab trong từ abhor có nghĩa là away. Anh nghĩ xem… away nghĩa là xa ra. Đặt trong văn cảnh I abhor you không có nghĩa ghét thì là gì”, QC nhe răng cười.
– “Nghe cũng có lí…”
Gốc từ trong tiếng Anh tôi đã từng nghe, nhưng chưa bao giờ tôi thử tìm hiểu và học theo cách mẹ QC bảo. Sau này học thử tôi mới biết học cách đó đơn giản hơn nhiều cách học từng từ.
– “Một ngày anh học khoảng 10 từ. Mỗi từ anh làm theo lời em dặn. Anh bỏ tất cả vào trong 1 cái hộp. Đến cuối mỗi ngày anh bốc lần lượt từng từ rồi nói ra định nghĩa xem có đúng hay không…”
– “Ừm”
– “Còn về nghe và nói em sẽ luyện cùng anh cho đến khi em không ở đây nữa…”
Tôi nghe giọng QC hơi nghẹn lại. Ngay cả tôi lúc đầu không muốn em về đây, nhưng bây giờ trước câu nói của em cũng vô tình mường tượng ra cảnh tôi tiễn QC đi. Có lẽ tôi sẽ buồn lắm…
Chap 77:
Cả buổi chiều tôi ngồi học anh văn trong sự giám sát nghiêm ngặt của “cô giáo” QC. Công nhận cách học từ vựng em nói khá là hiệu quả khi vốn từ vựng của tôi được cải thiện rõ rệt sau này. Nhờ sự giúp đỡ của cô bé trong một thời gian ngắn ngủi tôi đã có phương pháp học tiếng anh hiệu quả, nhờ đó tôi đủ điểm IELTS để nộp hồ sơ đi du học ở một ngôi trường khá tiếng tăm. Tôi biết ơn QC rất nhiều.
5h chiều, sau 2 tiếng chăm chỉ luyện công, tôi quyết định không học nữa. Tôi có cái tật cứ học lâu là đầu óc lại xây xẩm, thế mới buồn cười chứ lị. Mẹ tôi bảo đó là bệnh lười mà tôi không tin, tôi nghĩ học cũng phải có giới hạn thì mới vào chứ cứ nhồi nhét không khéo xôi hỏng bỏng không.
– “Uống gì anh lấy”, tôi hất hàm.
– “Nhà mình có nước gì?”, QC lấy tay vuốt lông con Miu.
– “Có nước lọc không đá và có đá”
– “Thế mà hỏi như nhà hàng bán tạp hóa không bằng”, em nguýt.
– “Hehe… thế uống gì?”, tôi nhe răng cười.
– “Có đá đi. Cho em nhiều đá vào. Đang nóng muốn chết”, cô bé ra lệnh.
Nói điều em nhấc con Miu lên rồi xiết vào lòng. Con Miu ngày thường tròn quay như quả bóng, hôm nay gặp QC ôm, thân hình nó bị biến dạng trầm trọng. Tôi sợ QC mà cứ làm thế này kiểu gì cũng sẽ có ngày tôi không còn nhận ra con mèo thân thương của mình. Ấy vậy mà con Miu cứ nằm yên cho em bế, đôi mắt nó lim dim, gương mặt nũng nịu như một chú mèo con đang nằm trong lòng mẹ.
Nhắc đến con Miu tôi mới thấy tội nghiệp nó. Năm nay nó 2 tuổi, tính cả tuổi mụ là 3. Nói chung là đã đủ tuổi làm cha làm mẹ. Nó là con mèo gái. Tôi biết là nó cũng có khát khao làm mẹ như bao con mèo gái khác. Nhưng khổ một điều cả mẹ và tôi rất thương nó, chỉ sợ khi nó bầu bì nó mang con nó đi chỗ khác mà không về nữa, nên cả hai đã đi đến quyết định đau lòng là… đặt vòng năm nó tròn 1 tuổi. Có lẽ đó cũng là lí do tại sao càng ngày nó càng mập và sống như bà tướng trong cái nhà này. Nó thích cá, không có cá đừng hòng nó động vào. Cá mà có xương, nó nhè xương lại. Nói chung, nó là một con mèo “con nhà lính, tính nhà quan”.
Tôi cầm lon nước ngọt ướp lạnh dí vào cánh tay QC. Cô bé giựt nảy người, khiến tôi cười bò.
– “Lạnh quáaaaaa”, em hét lên rồi cầm lon nước ngọt lao về phía tôi đang đứng.
Tôi xua tay đình chiến.
– “Thôi thôi! Không chơi nữa”
Câu nói của tôi không những không khiến em bình tĩnh lại mà còn làm cho cô bé càng điên tiết hơn.
– “Nghịch đã đời rồi bảo không chơi nữa hảaaa”
Tôi ù chạy trong ánh mắt bất lực của QC. Dại gì mà đứng lại. Khi đã chạy đến một chỗ an toàn, tôi quay lại ngó em. Cô bé đứng chống nạnh, mội bặm lại nhìn vừa tức cười vừa đáng yêu. Tôi tự hỏi mình rằng liệu QC có biết em đáng yêu thế nào…
*
**
***
– “Tối nay em có muốn đi xem lớp anh tập văn nghệ không?”
– “Có chứ, hihi”
– “Thật sự là không muốn cho em đi cùng chút nào cả”, tôi tỏ ra suy tư.
– “Why???”, em trợn tròn mắt.
– “Vì anh nằm trong đội múa phụ họa. Mà anh tự biết người anh cứng như gì ấy, nên kiểu gì cũng cơ hội cho em thỏa sức mà cười”, tôi giải thích trong khổ sở.
– “ĐẤY… LÀ… LÍ… DO… TẠI… SAO… EM… MUỐN… ĐI…”, QC nói từng từ một cách rõ ràng và mạch lạc.
– “Mà thôi! Anh nói thật đấy. Ở nhà đi. Buổi tối ra đường lạnh ghê lắm. Anh không cam lòng thấy em co ro như con mèo hen đâu”, tôi năn nỉ em bằng cái giọng đầy thương cảm.
– “Anh đừng lo, em chịu khổ quen rồi, bị thêm chút nữa cũng chả chết đâu mà lo…”, em đáp với giọng nửa đùa nửa thật.
– “Anh kệ em đấy. Lát nữa anh trốn…”
Tôi nói thật chứ không nói đùa, vì lúc nói mặt tôi nhìn rất nghiêm trọng. Không biết sao, nhưng tôi có cảm giác nếu QC cứ nhìn chăm chú, kiểu gì tôi cũng sẽ mất bình tĩnh. Tôi hiếm khi mất bình tĩnh, thế nhưng kiểu nhìn của QC lại khác. Đôi mắt em bình thường rất lạnh, nhưng mỗi khi cười lại tạo cho người đối diện cảm giác ấm áp lạ thường. Đó là đôi mắt vừa khiến trái tim tôi có thể đóng băng lại, vừa khiến nó có thể tan chảy. Ừm… cô bé sở hữu một đôi mắt đầy cuốn hút…
Biết là tôi không hù, QC cứ kè kè theo tôi. Tôi nhặt rau giúp chị Hà, em nhặt theo. Tôi đi lên tầng, em lên tầng theo. Tôi vào phòng, em đứng ở cửa phòng. Tôi lôi con Cún ra tắm, em cũng định lôi còn Miu ra tắm nhưng bị tôi kịp thời ngăn lại. Đúng là hết thuốc chữa.
– “Làm gì thế? Đến tối mới đi, sao theo sớm thế?”, tôi nhăn mặt.
– “Ai biết được anh. Lẩn nhanh như trạch ấy”, em nhe răng cười.
– “Đồ đaooooooo”
QC chỉ nhún vai. Hết cách, tôi bỏ vào nhà. Cô bé vẫn chưa tha cho tôi.
– “Anh đi tắm đấy! Định theo vào nhà tắm luôn hả?”
– “Nếu anh thích”, em nháy mắt.
– “Em có cần anh quì xuống lạy em không?”
– “Không. Chỉ cần chút anh cho em đi cùng là được”, QC cười toe.
– “Bó tay! Rồi! Mà nói trước cười anh là lần sau khỏi đi đấy”, tôi hăm dọa.
– “Không hứa”, em lúc lắc cái đầu tinh nghịch rồi bỏ vào bếp giúp chị Hà.
Cứ ở cạnh mấy cô gái kiểu này dám có ngày tôi tăng xông mà chết bất đắc kì tử không chừng…
*
**
***
6h45 cơm nước xong xuôi, tôi giục em lên thay quần áo. Chỉ chờ tiếng cửa đóng lại, tôi lao ngay về phòng, vội vội vàng vàng thay quần jeans với áo phông rồi phóng xuống nhà lấy xe của bố. Mọi việc xảy ra trong vòng chưa đầy 1 phút. Tôi mở cửa lao xe đến trường mà không chờ QC…
– “QC đâu rồi?”, mấy thằng con trai đến sớm thấy tôi đi một mình liền hỏi.
– “Để ở nhà rồi. Cho đi để mà phá à?”, tôi đáp.
– “Em họ mày dễ thương thật đấy M ạ”, thằng Long lên tiếng.
– “Em tao mà”, tôi vuốt cằm.
– “Con bé có bạn trai chưa?”
– “Tao cũng không rõ nữa, em tao kín tiếng lắm”
– “Tao nghe thằng Linh bên lớp toán kể thằng Dũng “bột” đang có ý định tán QC”
– “Tao thách cả nhà nó đấy”, tôi hừ mũi.
– “Mày đừng chủ quan. Nó không phải là cái loại “mèo mả gà đồng” đâu. Tốt nhất bảo QC tránh xa nó ra”
– “Tao nhắc con bé rồi. Đừng lo. Có chết tao cũng không cho nó có cơ hội đâu”, tôi vỗ vai thằng bạn thay cho lời cảm ơn.
– “Ừ. Tao nhắc thế thôi. Mà đ biết sao 7h rồi mà mới có mấy mống thế nhỉ?”, thằng Long quay đầu nhìn xung quanh.
– “Biết thế đi muộn muộn chút cho rồi”, tôi bực mình.
Đi muộn thì lúc đấy QC đã chuẩn bị xong, tức là tôi có muốn cũng không trốn được. Tự dưng tôi thấy lương tâm của mình hơi day dứt. Không biết tôi có quá đáng không khi để QC ở nhà như vậy… Ngồi suy nghĩ thêm 10ph, tôi quyết định phóng xe về để đón em. Vừa ra đến cổng tôi gặp ngay 2 xe máy đang đi ngược lại. Tiếng nói cười râm ran, là của nhỏ H, nhỏ L với QC. QC đang ngồi sau xe nhỏ L. Em nhìn thấy tôi, đôi mắt không biểu lộ cảm xúc…
– “Mày đi mua cái gì mà QC phải gọi điện cho tao đến đón đó?”, nhỏ L hỏi dò.
– “À, ừm… tao…”, tôi tỏ ra ấp úng.
– “Định đi đâu đấy? Lớp mình đến hết chưa?”, nhỏ H tiếp.
– “Còn vài ba mạng nữa thôi”, tôi để chân xuống đất đẩy ngược xe lại, nhường đường cho 2 nhỏ bạn.
Hình như QC giận tôi. Từ lúc đến, em không thèm nhìn tôi thêm một lần. Tôi như đứa trẻ phạm lỗi mon men đến gần rồi ngồi xuống cạnh em. Tôi không hỏi cũng chẳng nói gì, chỉ ngồi như vậy cho đến khi cô bé đứng dậy và bỏ đến ngồi trên băng ghế quanh một gốc cây khác. Tôi đứng dậy theo và từ từ tiến đến ngồi cạnh em.
– “Em có cảm giác là mình đang làm phiền anh”, bất ngờ QC quay sang nhìn tôi.
Tôi không biết đáp trả thế nào mà chỉ biết ngồi im.
– “Nếu anh trả lời là đúng. Em hứa danh dự ngày mai em sẽ đổi vé để về ngay”, giọng QC đầy chất thép. Sau này ai mà lấy “nhầm” cô bé này chắc là không thét.
– “Thật ra… anh đang định quay về đón em”
– “Tại sao không phải đi cùng từ ban đầu mà đi rồi anh mới định quay lại?”, giọng em nhỏ xíu nhưng lại có sức mạnh không tưởng. Tôi ngồi nghe mà muốn toát mồ hôi hột.
– “… cho xin lỗi đi”
QC không đáp mà em cúi xuống cầm một lá bàng khô lên.
– “Em nói một lần và chỉ một lần thôi”, QC làm cái mặt nghiêm trọng. “Đây là anh”, em lấy ngón tay chỉ vào cái lá bàng đang cầm. Tôi gật đầu, nuốt nước miếng đánh ực.
– “Nếu anh mà còn làm em buồn, thì cuộc đời của anh sẽ giống cái lá này”, dứt lời em lấy tay bóp vụn chiếc lá bàng khô nghe rào rạo. Tôi thấy mà sởn hết da gà.
– “Anh biết chưa?”, em nhấn mạnh. Tôi gật đầu như cái máy.
– “Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, Nếu mà có lần sau đừng trách sao một người nhân hậu và xinh đẹp như em lại độc ác đến thế…”
Tôi bật cười sau câu nói của cô bé. QC nhìn tôi, em cũng cười theo. Tôi thò tay bứt một chiếc lá bàng tươi và đưa ra trước mặt em.
– “Nếu mà có lần sau cuộc đời anh sẽ như chiếc là này. Em bóp lại cho anh xem”, tôi nhét chiếc lá vào tay em rồi mím môi cười.
Cầm chiếc lá huơ huơ trước mặt, QC nhún vai.
– “Với trường hợp này phải vò, phải xé, anh ạ”, nói điều anh làm mẫu cho tôi xem. Ghê hết người.
…
Bất ngờ, cô bé dịu giọng.
– “Chẳng còn lâu đâu, M à. Em muốn sau khi em rời xa nơi này, mỗi khi em nhớ về chỉ toàn là kỉ niệm đẹp. Hãy giúp em thực hiện điều đó, nhen anh”
QC nhìn tôi, đôi mắt em thật ấm áp. Tôi có thể cảm nhận được cả trái tim, cả tâm hồn của em trong câu nói.
Không hiểu sao tôi lại có cảm giác khi QC ra đi em sẽ rời xa tôi mãi…
Tôi thở dài, đứng dậy và chìa tay ra trước mặt em.
– “Đưa tay đây anh kéo dậy…”
Chap 78
Tôi thở dài, đứng dậy và chìa tay ra trước mặt em.
– “Đưa tay đây anh kéo dậy…”
QC làm theo lời tôi. Em nhẹ nhàng để bàn tày nhỏ nhắn của mình trong lòng bàn tay tôi…
Khi tôi quay đầu lại, bắt đầu di chuyển cùng đám bạn vào trong một phòng học, tôi vô tình thấy lớp 12 toán. Thì ra lớp đấy hôm nay cũng bắt đầu tập văn nghệ. Và tất nhiên trong đám 12 toán đang đứng có thằng Dũng “bột”. Nó đang nhìn về phía tôi và QC. Bỗng trong đầu tôi lóe lên một ý tưởng, tôi quàng vai QC và đi ngang qua mặt nó thay cho một lời thách thức. Đáp lại, nó chỉ khẽ nhún vai và tiếp tục nói chuyện cùng đám bạn. Nó là thằng bản lĩnh hơn tôi tưởng…
*
**
***
Hẹn 7h mà 7h30 mới đông đủ. Chịu luôn. Tôi cực kì ghét hẹn hò mà sai giờ thế này. Nó gây cho tôi cảm giác người khác không tôn trọng mình. Đi học hay đi làm ở nước ngoài mới thấy chuyện đúng giờ luôn là điều quan trọng nhất khi hẹn người nào khác. Tôi nói thật, bạn gái tôi chơi giờ cao su mà không có lí do chính đáng, tôi cho nghỉ ở nhà luôn chứ đừng có hy vọng tôi đứng đó đợi…
7h rưỡi, lớp tôi bắt đầu tập. Lớp tôi chia làm 2 nhóm. Một nhóm tập hát, nhóm còn lại tập múa phụ họa. Nhóm tập hát thì do con Phương, lớp phó văn thể mĩ, đảm trách. Còn nhóm múa phụ họa thì do thầy biên đạo, do lớp tôi thuê, phụ trách.
Thầy biên đạo của tụi tôi tuổi chắc tầm 45, tóc hoa râm. Ấn tượng ban đầu về ông thầy này là nhìn hơi bị xăng pha nhớt, phần nhiều là do cách nói chuyện không được “chuẩn man” cho lắm. Mà tôi để ý, những người bóng bẩy kiểu này hoạt động trong lĩnh vực nghệ thuật cực kì thành công.
Đội múa bao gồm 3 nữ và 7 nam. 3 nữ là nhỏ Thủy, nhỏ Hồng và nhỏ Huệ. 7 nam gồm tôi, thằng Khánh, thằng Nhật, thằng Dương, thằng Nam, thằng Tùng và thằng Long. Nói chung đội múa gồm toàn những thằng nhìn được được mà hát như bò rống. Tôi tự nhận thấy mình hát khá nhất trong đám này, bởi vì đối với những thằng còn lại tôi nghe nhỏ Phương nhận xét “nghe tụi mày hát xong, tao không dám nghe lại bài hát đó nữa”. Còn đối với tôi nó chỉ bảo “giọng hát của mày lạ… tao không đủ trình độ để đánh giá”. Ba nhỏ con gái tham gia vào đội múa mỗi đứa một lí do. Nhỏ Thủy với nhỏ Huệ là vì hát không hay bằng mấy đứa còn lại. Còn nhỏ Hồng [chap 25] là vì… có tôi.
Thầy biên đạo múa nói sơ qua về trang phục và nội dung bài biểu diễn.
– “Tất cả sẽ đội mũ lông chim và mặc trang phục thời Hùng Vương”
– “Mũ lông chim thì em thấy rồi. Còn trang phục thời Hùng Vương nó như thế nào hả thầy?”, thằng Nhật thắc mắc.
– “Là mặc khố dát kim tuyến này nọ”, ông thầy nhìn tụi tôi cười.
– “Hảaaaaa”, cả 7 thằng nhìn nhau, trợn tròn mắt.
– “Em không mặc đâu, mặc vậy hở hang chết”, thằng Nam nhăn mặt.
– “Mặc vậy cho nó mát mày”, thằng Khánh cười rũ.
– “Thôi ba! Tao không muốn ế vợ đâu”, thằng Nam cự lại.
Ông thầy biên đạo nãy giờ cười không ngậm được miệng vào, bây giờ mới tiếp.
– “Bố anh! Anh mà ế, anh đến nhà tôi, tôi gả con gái tôi cho anh. Được chưa?”
– “Vậy thôi. Để em khỏi mặc gì lên sân khấu rồi thầy gả con gái thầy cho em luôn, thầy nhé”
Cả đám phá lên cười.
Tôi nãy giờ mải nghe thầy nói không để ý QC xem em ở đâu liền quay đầu lại tìm. Cô bé đang ngồi trên bàn ngay sau lưng, đang nhìn tôi chăm chú. Thấy tôi, em khẽ mỉm cười và phẩy tay ra hiệu cho tôi quay lại tập trung.
Sau khi nói về trang phục, thầy biên đạo nói qua về những thứ mà chúng tôi cần thực hiện. Đại loại là như thế này. Dàn hợp ca sẽ đứng chờ sẵn trên sân khấu. Thằng Hưng từ trong cánh gà bước ra cất lên tiếng hát trong trẻo như một chú chim họa mi.
“Dòng máu Lạc Hồng, bốn nghìn năm
Dòng máu đỏ tươi chảy trong tim mình.
Nòi giống Lạc Hồng, giống rồng tiên
Nguyện ôm bao đời đất mẹ”
Trong khi đó tôi sẽ là cái thằng cầm cái cờ chạy ra phất phất. Mà tôi cầm thử cái thứ đó rồi. Nặng lòi ra. Phất 2-3 cái là muốn xây xẩm mặt mày. Tôi đã thông báo cho thầy biết về chuyện này. Đáp lại, thầy nhìn tôi với ánh mắt hết sức thương hại kiểu như “nhìn to cao thế này mà có cái cờ cầm cũng không xong”. Tôi chẳng nói chẳng rằng dúi luôn cái cờ vào tay ổng. Ổng cầm xong là không dám nhìn tôi…
Trong khi thằng Hưng solo đoạn đầu, đám tốp ca sẽ nhón chân nghiêng bên này nghiêng bên kia ở đằng sau, thi thoảng sẽ đệm vào “hồ hố hô” mấy phát. Sau đó đến đoạn điệp khúc, tất cả sẽ hát chung. Còn về phần nhóm múa, tôi chủ yếu cầm cờ chạy qua chạy lại, trong khi tụi còn lại múa… chính. Thế đấy. Múa mà cũng múa phụ nữa… Nhiều khi nghĩ lại tôi thấy thương bản thân mình ghê gớm…
Lúc đầu thầy biên đạo chỉ định giao nhiệm vụ chạy và phất cờ cho tôi thôi. Nhưng nghĩ lại một hồi thấy làm thế thì phân biệt đối xử quá nên ổng quyết định cho tôi đến cuối đoạn 1 được bỏ cây cờ sang một bên nhảy nhảy vài cái rồi lại cầm cờ chạy tiếp. Buồn gì đâu…
Sau khi phổ biến xong, đội múa bắt tay ngay vào công việc thiêng liêng của mình. Vì là buổi đầu tiên, cộng thêm chuyện thằng nào thằng nấy người cứng như khúc gỗ, nên mấy thằng con trai bị thầy mắng suốt.
“Anh kia tôi bảo anh múa chứ không phải bảo anh tập võ”
“Anh uốn cái tay cho tôi xem nào, từ nhỏ đến lớn chưa uốn bao giờ à” – “Em có, nhưng hồi mẫy giáo cơ thầy”
“Hai anh làm gì thế? Tôi bảo hai anh dựa lưng vào nhau chứ không bảo nhìn nhau” – “Thầy ơi! Em thấy ghê ghê sao đó” – “Hôm sau còn mặc khố nữa mà sợ ghê hả?”
“Các anh chạy từ từ thôi, sân khấu ngắn lắm, không phải đường đua 100m đâu”
“Đi biểu diễn chứ không phải đi đám ma. Cười lên cho tôi xem”
Ôi thôi đủ cả. Tập văn nghệ mệt nhưng lại rất vui. Thi thoảng có một đứa di chuyển nhầm nên tông phải đứa khác, khiến thằng bị tông quắc mắt “Này! đừng có thấy đây đẹp trai nên lợi dụng nhé”. Ti tỉ thứ.
Một vài lần tôi quay lại đằng sau tìm QC, cô bé vẫn ngồi đó và em chỉ nhìn tôi. Những lần như vậy tôi lại có cảm giác nóng hết mặt và không còn giữ được sự tự tin. Cái cảm giác có một người cứ nhìn chằm chằm mình thật sự không dễ chịu chút nào…
*
**
***
Tập được chừng một tiếng, thầy cho nghỉ giải lao 15 phút. Tôi ngó nghiêng xung quanh tìm cô bé, nhưng QC đã không còn ngồi ở đó. Tôi bước ra khỏi lớp cùng suy nghĩ “chắc em ra ngoài để hóng gió”.
Tôi đi dọc hành lang nhưng mãi vẫn không thấy QC đâu. “Quái! Ở đâu nhỉ”, tôi tự hỏi mình. Vô tình tôi quay mặt ra khoảng sân trường, cô bé đang ngồi một mình dưới một tán cây bàng. Tôi khoanh tay trước ngực, tựa lưng vào thành tường và đứng nhìn em. Trăng hôm nay không sáng, tôi chỉ có thể ngắm gương mặt của QC lúc mờ lúc tỏ bằng thứ ánh sáng heo hắt phát ra từ một phòng học nào đó. Hình như QC rất tập trung với dòng suy nghĩ của mình. Tôi thấy đôi mắt em như dán chặt vào ánh trăng mãi không rời. Tôi nghĩ cô bé có tâm sự…
Cảnh vật xung quanh yên lặng như tờ. Thi thoảng tiếng một chú dế gáy lên khe khẽ, nhưng rồi lại im bặt như thể không muốn quấy rầy cô bé. Tôi thấy QC cứ nhìn mãi… Mọi thứ lúc mờ lúc tỏ, huyền hoặc và kì ảo như một bức tranh thủy mặc với những tâm sự không thể giãi bày…
Tôi không muốn làm phiền QC. Tôi hiểu rằng dù là ai thì vào một lúc nào đó cũng đều cần một không gian riêng như bây giờ. Tôi khẽ thở dài và rảo bước quay lại phía lớp. Nhưng có một người không hiểu chuyện đấy. Là thằng… Dũng “bột”.
Dù nhìn không rõ, nhưng tôi vẫn nhận ra khi nó sải những bước đầy tự tin và ngồi xuống cách QC khoảng 1m. “Ít ra thì mặt mày cũng không dày đến mức sỗ sàng ngồi sát con gái nhà người ta, Dũng ạ”, tôi nhoẻn miệng cười và lùi ra sau cái cột xem nó định giở trò gì. Tôi cho nó 1 phút. Nói thật, tôi rất tò mò về phản ứng của QC trước thằng “sát gái” trời đánh thánh vật này.
Nó hỏi, QC không đáp. Hỏi đến câu thứ 3, cô bé có quay sang, lườm nó rồi lại ngắm trăng tiếp. QC có cái kiểu im im dửng dưng thế này, hay phết, tôi tự nhủ.
Hết giờ! Tôi lững thững đi lại phía QC và thằng “sát gái” như một kẻ chiến thắng. Tôi ngồi chen giữa em và thằng “trời đánh” rồi chẳng nói chẳng rằng, khoác vai cô bé như đúng rồi. Công nhận thằng này mặt dày. Tôi ngồi như thế mà nó vẫn “cố đấm ăn xôi”.
– “Mai anh mời em ăn sáng nhé”, giọng nó ngọt như đường làm tôi muốn nhận lời thay cho em.
– “Mấy giờ? Cho mình đi với”, tôi vuốt cằm. Hồi đó có mấy sợi râu mọc lún phún, vuốt sướng phết.
Thấy tôi trả lời, QC chỉ mím môi cười. Mà cái thằng “mặt dày” kia nó không chịu hiểu, nó muốn “ăn xôi” nên nó “chịu đấm” thêm một phát nữa.
– “Mai anh chờ em ở canteen lúc 6 rưỡi nhé”
– “Sớm quá vậy bạn. Lúc đó mình với em mình mới đến trường thôi. 6h35 đi”
Tôi nghiêng đầu nhìn nó trêu ngươi. Tôi muốn xem bị chọc tức thằng “sát gái” sẽ phản ứng thế nào. Thằng này khá hơn tôi tưởng, nó bình tĩnh kinh khủng. Nó không bày tỏ bất cứ thái độ gì khi bị tôi chọc gậy bánh xe. Nó đứng lên, bỏ đi.
– “Anh đâu phải loại người thích nói xiên nói xỏ đâu?”, chờ thằng “sát gái” đi, QC mới lên tiếng hỏi tôi.
– “Anh ghét nhất mấy thằng con trai lăng nhăng”
– “Vì ghét nên anh lấy em ra để trả thù à?”
– “Em đừng nghĩ thế. Anh muốn chứng minh cái thiện luôn chiến thắng”
– “Đôi khi anh người lớn, đôi khi anh lại trẻ con đến không ngờ đấy”, giọng QC nhẹ như gió.
– “Mai đi chứ”, tôi nháy mắt với em.
– “Sao không? Ăn chùa tội gì không đi. Em cũng muốn xem định nghĩa “sát gái” của anh nó như thế nào. Nhưng anh phải đi cùng em đó”, cô bé nghiêm mặt.
– “Tất nhiên rồi…”
Sau đó, tôi quay trở lại lớp và tập chừng thêm một tiếng nữa thì thầy giáo cho nghỉ. Buổi tập văn nghệ đầu tiên còn bỡ ngỡ, nhưng lại thật vui. Sờ bụng tôi thấy hơi đói, có lẽ lúc nãy do ăn vội ăn vàng.
– “Đi ăn hủ tíu gõ không”, tôi rủ QC.
– “Là cái gì?”
– “Em chưa ăn hủ tíu bao giờ”, tôi trợn tròn mắt.
– “Em chưa”
– “Em phí nửa cuộc đời rồi. Lên xeee!”
– “Cô ơi! Cho con 2 tô nghe cô… À! Một tô không hành à”
– “Có ngay!”
Vừa thấy tô hủ tíu bưng ra, tôi đã xoa xoa hai tay vào nhau.
– “Món này ngon nhất trên đời”, tôi tặc lưỡi.
– “Anh thì món gì chả ngon”, QC bĩu môi.
– “Không biết sau này nếu anh rời xa nơi này thì sẽ như thế nào nhỉ. Chắc là nhớ lắm”, bỗng dưng tôi buông một câu tâm trạng. Nhiều lúc tôi hay hâm hâm như thế.
– “Đúng là không đâu bằng quê hương mình, anh nhỉ”, em khẽ mỉm cười với tôi.
– “Ừm. Mà thôi ăn đi”, tôi đưa tay giục cô bé rồi chờ xem phản ứng của em thế nào khi ăn miếng đầu tiên.
– “Wow tuyệt cú mèo”, QC reo lên như đứa trẻ khi thấy mẹ đi chợ về.
– “Anh chị ơi! Giúp em…”, một đứa trẻ con ăn xin chìa chiếc mũ ra. Đằng sau đó có lẽ là mẹ của em. Đôi mắt của cô ấy đã bị lòa.
Tôi không do dự, móc trong túi ra có tờ 2000 đưa cho cô bé ăn xin nọ. Cô bé rối rít cảm ơn tôi. Khi cô bé định đi, QC đưa tay giữ tay cô bé kia lại. Em ân cần.
– “Em với mẹ ngồi xuống đi. Chị mời”
Tôi tự thấy mình là người rất hay cho tiền mấy người ăn xin, nhưng chưa bao giờ tôi có suy nghĩ như hành động em vừa làm. Nhìn cách em cư xử với người ta bỗng dưng lòng tôi ríu lại. Tôi khẽ mỉm cười, chống cằm và dương đôi mắt nhìn em một cách thích thú. Em là một người có tấm lòng, QC ạ…
Chap 79: Ngày thứ 4.
– “Hôm nay còn bày đặt quẹt son nữa hả?”, tôi nhíu mày khi thấy môi QC khẽ hồng.
– “Hẹn hò mà!”, em che miệng cười hích hích.
– “Sao đi với anh em không tô, mà đi gặp thằng kia em lại tô là thế nào?”, tôi hất hàm.
– “Bởi vì với anh em chưa bao giờ đẹp, nên có hay không cũng đâu quan trọng gì. Còn đối với người khác em lúc nào cũng kiêu hãnh nhất…”
“Làm sao em biết trong mắt anh em không xinh? Đối với anh, em là cô em gái thật sự đáng yêu đáng yêu…”. Đó là những dòng suy nghĩ của tôi khi QC dứt lời. Từ trong trái tim của mình, tôi muốn nói cho em biết những điều tôi đang chôn giấu. Nhưng khi trái tim chuẩn bị mở lời, nó đã gặp lý trí đứng sừng sững chặn lại bằng một lí lẽ không thể chối bỏ… Tốt nhất, cô bé nên nhận lời khen từ người khác chứ không phải từ tôi.
Trong 12 cung hoàng đạo, QC thuộc cung Thiên Yết, HN là Cự Giải còn tôi là một Song Ngư. Con trai Song Ngư lãng mạn và hơi bị đào hoa, nhưng lại dễ bị cảm xúc chi phối. Con gái Cự Giải là hình mẫu điển hình của phụ nữ gia đình, luôn hy sinh vì người khác và chấp nhận thiệt thòi. Còn con gái Thiên Yết bình thường rất kiêu kì nhưng khi đã yêu lại rất nặng tình… Đó lá những tính nổi bật mà tôi tìm thấy ở tôi và hai cô nàng…
Tôi chưa bao giờ thấy QC trang điểm kể từ lúc tôi nhìn thấy em. Em luôn để mặt mộc. Tôi thích con gái xinh đẹp một cách tự nhiên, còn nếu trang điểm thì chỉ rất nhẹ nhàng như cô bé bây giờ. Một chút son hồng khiến em càng trở nên kiêu hãnh.
– “Anh ghét con gái trang điểm lắm”, tôi nói bâng quơ.
– “Cái này em biết”, QC khúc khích cười.
– “Anh thích con gái để mặt tự nhiên. Trang điểm vào nhìn chả thật gì cả”
– “Mà em quẹt tí xíu cho nó hồng hồng thôi à. Mà không dễ thương hả?”, QC lấy tay nhéo vào vai tôi.
– “Chả biết! Không có cảm giác gì hết”
– “Em diện là vì anh đó”, giọng cô bé có chút hờn dỗi.
– “Anh không cần em vì anh”
Vừa dứt lời, tôi đã biết đó là lời mình không nên nói. Đôi khi một lời nói dù chỉ vô tình nhưng cũng đủ sức khiến người khác bị tổn thương. Và sự tổn thương ấy sẽ càng thêm chất chồng nếu như nó xuất phát từ người mà bạn đang dành tình cảm thật lòng. Tôi không bao giờ muốn làm đau QC, nhưng tôi lại luôn biết cách khiến tim em nhói lên bằng sự vô tình của mình…
Sau câu nói của tôi cả hai đều im lặng. Đôi ba lần tôi định mở lời nhưng rồi lại thôi. Cô bé là người lên tiếng trước.
– “Em tin… anh không bao giờ muốn làm tổn thương em cả. Vì vậy anh đừng nói những lời đó. Nó đau muốn khóc đấy…”
– “Anh… xin lỗi”
– “…”
– “QC giận anh à?”, tôi lấm lét hỏi.
– “Em đã xác định từ đầu rồi… thích người ta em sẽ chịu thiệt thòi. Cái này đã thấm gì”, em trả lời nhẹ tênh.
– “Thôi mà, anh không cố ý đâu. Cho em mắng một câu rồi bỏ qua cho anh nha…”
– “Không! Em muốn anh phải day dứt vì câu nói của mình”, cô bé thản nhiên đáp.
– “Thôi mà. Anh biết lỗi rồi. Từ lần sau không nói linh tinh nữa đâu, hứa đó”
Tôi nói với cái giọng chân thành nhất có thể. QC không trả lời, hay nói đúng hơn là em không thèm trả lời, em chỉ khúc khích cười. Tôi biết cô bé đã không còn suy nghĩ đến chuyện đó nữa…
*
**
***
Đến trường, tôi với QC lên lớp cất cặp sau đó hai đứa đi xuống canteen. Tôi không quên cái hẹn của thằng Dũng. Tôi muốn xem hôm nay nó sẽ xử lí tính huống này thế nào. Tôi là người đang cầm đằng chuôi vì QC đang đứng về phía tôi…
Khi tôi và em vừa xuống đến nơi đã thấy thằng Dũng chờ sẵn. Hôm nay nó vuốt keo theo kiểu đầu chôm chôm nhìn cũng play-dân lắm, nhưng điều đó không mảy may ảnh hưởng đến QC… mặt cô bé lạnh tanh.
– “Em đúng giờ quá”, nó rót mật vào tai em và không thèm để ý đến sự có mặt của tôi. “Đúng là cái đồ bất lịch sự”, tôi rủa trong bụng.
– “Vâng”, QC đáp lại
– “E hèm”, tôi xoa hai tay vào nhau.
– “Mình vào thôi em”, thằng trời đánh nhỏ nhẹ.
– “Anh không mời M à?”, QC chau mày.
Nhìn thằng kia lúng túng mà tôi chỉ muốn tấm tắc khen để cho em phổng mũi chơi. Người gì đâu mà hỏi câu ác thế không biết.
– “À à có chứ”, nó lúng búng trong miệng.
– “Thật lòng không đó? Không là mình không ăn đâu”, tôi châm lửa vào cái đầu đầy xăng của nó.
Tôi biết thằng kia nó giận tôi sôi gan vì tay nó nắm chặt lắm. Nhưng biết làm sao được, tôi mà không đi chắc chắn QC không đi, lúc đấy người thiệt thòi sẽ là nó.
Nếu tôi là thằng Dũng, tôi sẽ không bao giờ vì một người con gái mà đánh mất đi sĩ diện của thằng đàn ông. Đối với tôi có hai thứ quan trọng hơn tình yêu, đó là mẹ và lòng tự trọng. Người yêu hoặc vợ nếu không chọn người này thì còn có thể chọn người khác, nhưng mẹ thì không bao giờ. Tôi không sẵn sàng đánh đổi lòng tự trọng của mình cho tình yêu của một cô gái. Không bao giờ.
Thằng Dũng không giống tôi… Thật sự tôi không biết mục đích nó làm quen với QC để làm gì, nhưng tôi dám cá một phần be bé trong đó là nó muốn chơi tôi. Được thôi, thích thì chiều.
– “Thật! Vào đi”, tay nó càng lúc nắm càng chặt… Tôi để ý đến chi tiết đấy, không biết QC có biết hay không.
Thằng Dũng dặn tôi với QC ngồi xuống chờ còn nó chạy đi gọi đồ ăn. Trước khi đi, tôi bảo với nó “mày nhớ gọi một tô đừng có hành”…
QC vẫn giữ thói quen lau đũa và thìa, nhưng lần này có thêm một người nữa. Một lúc sau, thằng Dũng quay lại với hai tô trên một cái khay. Nó ra lệnh cho tôi.
– “Mày ra quầy lấy đi. Tao bê được có 2 tô thôi”
Cái khay vẫn còn chỗ có thể để thêm một tô nữa, nhưng tôi biết nó cố tình làm như vậy. Nó vô tình mắc phải 2 sai lầm chết người. Thứ nhất, dù có ghét tôi đến tận xương tủy, nhưng việc nó làm như thế này trước mặt QC chứng tỏ sự hẹp hòi của nó. Mà điều đấy là tối kị với người đàn ông trước mặt một người cô gái mình đang có cảm tình. Thứ hai, nó cố gắng tỏ ra ga lăng với em, nhưng nó không biết được rằng tôi là “một cái gì đấy” trong lòng cô bé. Làm tổn thương tôi tức là làm tổn thương em.
Nó đặt một tô trước mặt nó, một tô trước mặt QC rồi đưa ánh mắt nhìn tôi thay cho câu nói “mày có buồn không hả M?”. Tôi chẳng thèm nhìn lại. Khi tôi định đứng lên, QC đã nhấn tôi ngồi xuống. Em lững thững bước đi sau khi buông thõng một câu.
– “M! Để em làm cho”
Thằng Dũng đỏ bừng mặt mũi, nhanh như chớp nó cũng bật dậy nói với cô bé.
– “Em ngồi xuống đi, để anh…”
QC không đáp, em vẫn bước đi tiếp. Tôi chẳng buồn nhìn thằng Dũng. Chưa xuất quân mà đã thấy thua thế này thì còn làm ăn được gì.
QC thủng thẳng bước lại với tô bún bò trên tay và lại thủng thẳng đặt xuống trước mặt tôi. Em khẽ mỉm cười lịch sự với thằng Dũng. Nếu tôi là nó, chắc tôi sẽ cảm thấy bị tổn thương ghê gớm và có lẽ tôi sẽ đứng lên mà bỏ đi mất. Để dành được tình cảm của một người mà phải đánh đổi lòng tự trọng của mình liệu có đáng không?
QC ngồi xuống cạnh tôi, còn thằng Dũng ngồi một bên.
– “Anh mời em đi ăn sáng để làm gì?”, QC rất biết cách bắt đầu một câu chuyện theo chiều hướng bất lợi cho người nghe.
– “Anh muốn làm quen với em”, thằng Dũng đáp bằng cái giọng ồm ồm.
– “Để làm gì?”, em nghiêng đầu nhìn nó. Nhưng đó không phải là cách em hay dùng để trêu chọc tôi.
– “Để hiểu hơn về em”, nó tiếp.
– “Sau đó?”
– “Tùy hoàn cảnh”
– “Vậy anh có muốn biết câu trả lời của em luôn không?”, QC nhìn nó rất nghiêm túc.
– “Bây giờ thì chưa. Em chưa hiểu gì về anh cả nên đừng quyết định vội vàng”. Đấy là một câu trả lời không tồi, tôi tự nhận thấy như thế.
– “Vậy em sẽ nói cho anh hiểu về em”, QC chậm rãi.
– “…”
– “Em đang thích một người. Không dễ gì để em thay đổi tình cảm của mình”
– “…”
– “Cho nên tốt nhất anh đừng hy vọng nhiều. Em không muốn nhìn thấy người ta thất vọng”.
Sau câu nói đó của QC, cả thằng Dũng và tôi đều im lặng. Mỗi người trong chúng tôi đều có suy nghĩ riêng của mình. Tôi không biết đây là lần thứ bao nhiêu cô bé nói ra tình cảm của mình dành cho tôi. Tôi ghét con gái vồ vập, nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ QC thuộc loại con gái đó. Chưa bao giờ. Em rất biết cách bày tỏ tình cảm của mình một cách tích cực và đầy kiêu hãnh. Một lần nữa, tôi không biết đây là lần thứ bao nhiêu tôi lặp lại cái suy nghĩ “nếu tôi quen cô bé trước khi tôi quen HN thì sẽ ra sao?”. Bởi vì cả hai đều là những người mà khi gặp rồi chẳng ai nỡ rời xa cả. Tôi là người có được cái diễm phúc khi có được tình cảm của cả hai, cho dù là nhất thời đi chăng nữa… Liệu rằng hạnh phúc có tồn tại mãi hay cũng chỉ như một bông hoa đẹp rực rỡ lúc nở rồi sau đó lụi dần?
Sau lời nói của em, cả 3 không nói thêm được câu nào, tất cả chỉ biết cắm cúi ngồi ăn. Tôi cũng chẳng buồn có suy nghĩ sẽ cho thằng Dũng một bài học vì những gì xảy ra hôm nay là quá đủ đối với nó. Thêm một lần thất bại trước tôi trong chuyện tình cảm rõ ràng là một cú tát quá mạnh vào lòng danh dự của nó. Nhưng chân tình mà nói, tôi cũng chẳng hả hê gì cho cam…
Đôi ba lần, QC gắp thức ăn sang tô của tôi trước ánh mắt… không-biết-phải-miêu-tả-thế-nào của thằng Dũng. Lần cuối cùng, tôi thấy nó hơi nhếch mép cười. Có vẻ nó đã lờ mờ đoán ra quan hệ giữa tôi và QC không giống như những gì nó được nghe…
*
**
***
– “Nói vậy có phũ quá không QC?”, tôi nhăn mặt.
– “Phũ là gì?”
– “Phũ trong phũ phàng ấy”
– “Haha. Nghe hay thật. Vậy anh phũ em thì sao”, QC nhìn tôi, đôi mắt long lanh.
Chuyên gia hỏi mấy cái câu theo kiểu chọc cái cây vào họng người ta như thế này, đ ai mà trả lời cho được. Tôi vuốt cằm cố gắng tỏ ra ta đây rất là bình tĩnh, nhưng trong lòng tim đập như quay lô tô.
– “Ai mà dám phũ với QC, liều mạng vậy”, tôi cũng đưa đôi mắt long lanh nhìn em mà chắc là nhìn thấy ghê.
– “Em không biết nữa. Em lặn lội từ bển về mà người ta cứ thờ ơ lá mơ hoài à”, cô bé nhún vai.
– “Dẹp! Không đùa nữa. Trả lời anh đi”, tôi nghiêm giọng lại.
– “Em vẫn từ chối người ta bằng cách đó. Chỉ khác mấy lần trước ở chỗ lần này em nói thật, anh ạ…”
– “Mình có duyên gặp nhau, nhưng có lẽ không có phận để đến với nhau đâu”, tôi cười buồn xen lẫn xót xa.
– “Em biết mà M. Vì thế em mới nói rằng anh phải đối xử tốt với em trước khi em quay lại Pháp”
– “…”
– “Bởi vì sau đó em không biết là mình còn có thể gặp anh không”
– “Vì sao?”
– “Sau này anh sẽ hiểu, M ạ”
Một giọt nước mắt long lanh trên má cô bé. Tôi thấy tim mình như bị hình ảnh đó bóp nghẹt lại.
Tôi tự hứa với lòng mình sẽ không bao giờ làm QC buồn thêm lần nào nữa…
Chap 80:
Một giọt nước mắt long lanh trên má cô bé. Tôi thấy tim mình như bị hình ảnh đó bóp nghẹt lại.
Tôi tự hứa với lòng mình sẽ không bao giờ làm QC buồn thêm lần nào nữa…
Tôi chạy vào lớp xin khăn giấy nhỏ H rồi đưa cho em. Tình cảm QC dành cho tôi, tôi hiểu chứ. Nó vừa ồn ào lại vừa lặng lẽ, vừa dậy sóng lại vừa êm ả, vừa mặn mà nhưng cũng thật xót xa. Chỉ cần tôi đưa tay và nhích một bước chân về phía trước, tất cả mọi chuyện sẽ êm đẹp, nhưng liệu tôi có được thanh thản hay không khi chuyện của HN vẫn chưa nguôi ngoai!? Có những điều không muốn cũng phải làm và ngược lại cũng có những điều muốn cũng không được làm là vì lẽ đấy. Thôi thì hãy để cho mọi chuyện thật tự nhiên…
***
– “Em làm sao mà mặt trắng bệch vậy QC”, tôi quay sang nhìn em hốt hoảng.
– “Em chẳng biết nữa. Tự nhiên em thấy chóng mặt quá”, cô bé lấy tay đập đập vào trán rồi úp mặt xuống bàn.
– “Sao đầu em nóng quá vậy?”
QC không trả lời, em chỉ khẽ lắc đầu. Chắc cô nàng bị trúng gió rồi. Bình thường cô bé nhìn lanh lợi bao nhiêu thì bây giờ ủ dột bấy nhiêu. Nhìn em chẳng khác nào một cô mèo con ăn nhầm phải miếng cá thiu thỉu thìu thiu từ hôm qua. Bỗng dưng tôi thương QC quặn lòng…
Thấy tình hình có vẻ không ổn, tôi xin phép cô giáo cho tôi và nhỏ L đưa QC về. Tôi phải xin thêm nhỏ L vì tôi sợ QC đang mệt, ngồi sau tôi không tỉnh tảo, lúc rồ ga lại ngửa ra phía sau thì đúng là buồn cả làng.
– “Anh thu dọn đồ đạc cho em rồi. Về thôi”, tôi vỗ nhẹ vào lưng QC.
– “Em… không… sao… đâu”, cô bé trả lời từng tiếng một cách mệt mỏi trong khi mặt vẫn chưa thôi úp xuống bàn.
– “Nhìn vậy mà còn nói không sao ư?”
Tôi nhẹ giọng và chẳng nói chẳng rằng khoác luôn tay QC vào phía sau cổ của mình rồi từ từ đỡ cô bé đứng dậy. Đi được vài ba bước, nhận thấy QC không thể bước được nhiều hơn, tôi đành nhờ nhỏ L đỡ QC lên phía lưng để tôi cõng.
– “Nhìn thì cũng mi nhon mà sao nặng thế hở giời”, tôi cố gắng pha trò.
QC cười hắt phả hơi nóng vào một bên cổ khiến tôi có cảm giác nhột nhột, khẽ rùng mình. Em để hai tay quàng ra phía trước, cằm tựa lên vai tôi, còn đôi mắt thì nhắm nghiền.
Người QC nóng ran, cõng cô bé mà tôi có cảm giác trên lưng mình như có một cục than khổng lồ. Cũng may lúc này trời vẫn còn nắng nhẹ, chứ chờ thêm lúc nữa chắc tôi bỏ của chạy lấy người quá… Đùa vậy thôi, dù trời có 40 độ C chăng nữa, tôi cũng chẳng bao giờ bỏ rơi QC…
Cõng QC ra đến cổng trường tôi gặp bác bảo vệ.
– “Bạn con bị trúng gió bác ạ. Con xin cô giáo rồi. Chở bạn con về rồi con quay lại”
– “Ừ bác biết rồi. Đi cẩn thận nhé”
– “Dạ con cảm ơn bác”
Dứt lời tôi tiếp tục cõng QC ra ngoài cổng và đứng đợi nhỏ L lấy xe ra. Từ lúc tôi đưa xuống, em chẳng nói lời nào có lẽ tại em đang quá mệt. Tôi nhớ tiếng ríu ra ríu rít của QC lúc tôi và em tranh luận về một vấn đề nào đó. Tôi khẽ mỉm cười với dòng suy nghĩ “lúc này QC nữ tính biết chừng nào…”
Bất giác, tôi quay đầu lại nhìn QC… Em đang chăm chú nhìn tôi với đôi mắt biết cười nhưng hơi mệt mỏi.
– “Giở trò làm nũng anh phải không?”, tôi trêu nhỏ.
– “Em… muốn… anh cõng em hoài như bây giờ”, em nói vừa buồn nhưng lại vừa vui.
– “Nặng lắm! Anh sắp gãy lưng rồi”
– “Hì hì”
– “…”
– “Trong cái rủi lại có cái may anh nhỉ!?”, QC thều thào.
– “Có muốn rủi toàn tập không? Anh quăng xuống đất ngay bây giờ đây này”, tôi vừa cười vừa nói.
– “Thách đó…”
Tôi giả bộ buông tay, QC la lên, tôi đưa tay giữ lại, em lấy tay đấm vào vai tôi thùm thụp trong tiếng cười không ngớt của tôi. Trêu cô bé lúc nào cũng khiến lòng tôi vui râm ran…
***
Nhỏ L lấy xe ra. Tôi chở, QC ngồi giữa và nhỏ L ngồi sau cùng. Tôi cẩn thận bảo nhỏ L mặc áo khoác của tôi vào cho em. Lúc tôi chở, QC dựa hẳn đầu vào lưng tôi, tóc em thơm gì đâu… Cầm tay lái mà đầu óc cứ lâng lâng như ở trên mây bởi vì cái hương rất con gái đó. Sự thật là cái mùi đó tự nhiên nó chui vào mũi nên tôi tranh thủ hít được bao nhiêu thì hít chứ tôi không hề làm điều gì có lỗi với lương tâm nhé. Mà các bạn nữ cũng đừng đánh giá đàn ông con trai chỉ vì người ta ngẩn ngơ trước mùi nước hoa nhẹ nhàng của các bạn nhé. Bản năng thôi! Con trai yêu bằng mắt và thích bằng mũi mà…
Về đến nhà, tôi lấy điện thoại gọi cho chị Hà để nhờ chị đến chăm QC.
– “Chị ơi! QC bị ốm rồi! Chị đến sớm chăm dùm em với”
– “QC LÀM SAO?”, chị Hà hét lên trong điện thoại.
– “Bị trúng gió thì phải”, tôi điềm tĩnh trả lời.
– “CHỊ ĐẾN NGAY! EM LUỘC NGAY CHO CHỊ QUẢ TRỨNG”, chị Hà hét tiếp.
– “Rồi”
Tôi chưa kịp dứt câu đã nghe tiếng chị dập máy đánh cạch. “Hay thật! Mình bị ốm không biết chị Hà có lo cho như thế này không?”, tôi vừa đi xuống bếp vừa lầm bầm…
Chờ nước sôi, tôi thả quả trứng vào rồi lấy vung đậy lại. Xong xuôi, tôi lên phòng mẹ. QC đang nằm trên giường thiu thiu ngủ, còn nhỏ L thì đang ngồi cuối giường lấy dầu gió xoa vào lòng bàn chân em.
– “QC sao rồi?”, tôi ngồi xuống đầu giường trong khi tay đưa lên trán cô bé.
– “Mới ngủ thôi. Trúng gió chắc là không sao đâu. Đừng có lo”, nhỏ L trấn an tôi.
– “Ừm”, tôi cũng đỡ lo khi thấy trán cô bé bớt nóng. “Sao mày không cởi áo khoác của tao ra cho QC. Giúp tao thay quần áo ở nhà cho em nó đi”, tôi nhìn con L ra lệnh.
– “Ờ nhỉ! Tao quên khuấy mất… Mày lấy quần áo của QC đưa cho tao rồi ra ngoài đi”
– “Ra ngoài làm gì?”, tự nhiên não tôi phẳng đột xuất.
– “Thế muốn nhìn à?”, nhỏ L cố nén cười.
– “À… không”, tôi trả lời không nhưng đầu gật như cái máy.
– “Thôi lẹ đi ông tướng”, nhỏ L cười phá lên.
Tôi tìm một cái váy dài màu nho pha màu lam đưa cho nhỏ L. Thấy tôi cứ đứng lì, nhỏ L ra dấu.
– “Làm gì đó? Ra ngoài! Mauuu”
– “Ờ ờ”, tôi quay đầu bước đi mà tim đập thình thịch.
Đi được 4-5 bước, tôi bất thình lình quay đầu lại. Nhỏ L vẫn nhìn theo tôi. Con này nó khôn quá thể. Tôi chữa cháy.
– “Tao muốn nói với mày là nếu có chuyện gì bất trắc mày phải hét lên để tao xông vào liền, biết chưa?”
– “Thay quần áo thì có chuyện gì được?”, nó xoắn tôi bằng một câu hỏi khó như lên trời.
– “Biết đã giàu. Ơ đời còn có chữ ngờ mà”, tôi đáp bằng bộ mặt nghiêm trọng.
– “Rồi, giờ thì ra ngoài đóng cửa lại”, nhỏ L chống nạnh.
Tôi cum cúp làm theo lời nó. Khi cánh cửa vừa đóng lại được tầm 5 giây, tôi nghe tiếng hét từ bên trong
– “Áaaaaaaa”.
– “Chuyện gì?”, nhanh như thoắt, tôi đẩy cửa vào.
– “QC bảo tao hét lên để xem phản ứng của mày nhanh thế nào!?”, con nhỏ vừa nói vừa cười trong khi bên cạnh QC, không biết tỉnh từ lúc nào, đang cười rũ cả lên.
– “Mày rảnh lắm đúng không?”, rồi tôi quay sang nhìn QC “em hay lắm, ốm kiểu gì mà vẫn còn trêu chọc người khác được cơ mà”
Tôi nói cứng trong khi đang buồn cười muốn chết. Đáp lại, nhỏ L thè lưỡi, còn QC lấy cái gối che mặt lại… cười tiếp. Ghét vãi…
– “Đùa thôi! Ra đi”
Nhỏ L đứng dậy đẩy vai tôi ra ngoài rồi bấm chốt cái cạch. Tim tôi muốn tan ra theo tiếng “cạch” đấy. Vậy là tôi không có cơ hội được… [mọi người tự điền dùm cái, khó quá].
Tôi lững thững bước xuống cầu thang thì nghe tiếng xe chị Hà dựng ở sân.
– “Đến nhanh quá vậy”, tôi trợn tròn mắt.
– “Chị đang đi chợ ở gần đây mà. QC sao rồi M?”
– “Trúng gió thôi chị. Chóng mặt nên đang nằm nghỉ trên kia”
– “Để chị xem… Xuống nhà lấy quả trứng với lại đồng bạc cho chị”
– “Dạ vâng…”
Tôi làm theo lời dặn. Mang lên cho chị Hà xong xuôi, tôi nhìn nhỏ L.
– “Đi thôi mày, có chị Hà rồi”.
Nhỏ L khẽ gật đầu rồi đứng dậy bước ra khỏi phòng. Nấn ná nhìn nhỏ L khuất hẳn ra sau bức tường, tôi mới quay sang nói với QC.
– “Anh đi nhé. Ở nhà ngoan…”
Em khẽ gật đầu ngoan ngoãn và hiền lành như một chú mèo con…
***
– “Tao có chuyện này muốn hỏi”, nhỏ L ngồi đằng sau, nói với lên.
– “Nói đi…”
– “Mày có chắc là mày sẽ không thích QC không M?”
– “Sao mày lại hỏi vậy?”
– “QC dễ thương mà…”, nhỏ L cười hì hì.
– “Cứ dễ thương là thích à?”, tôi đáp trả.
– “Đôi khi con người ta không có điều khiển được cảm xúc đâu”
– “Thì sao?”
– “Thì mày cũng vậy. Có mà dở hơi mới không thích QC”
– “…”
– “Tao không ở trong hoàn cảnh của mày nên tao chỉ nói suy nghĩ của tao, được không?”
– “Nói đi”
– “Không ai sống với kỉ niệm cả đời được…”
– “Nhưng HN vừa mới…”, tôi cắt ngang.
– “Mày đã bao giờ gặp HN chưa?”
– “…”
– “Chưa phải không? Mày có biết mặt mũi ngoài đời của HN như thế nào không?”
– “…”
– “Không đúng không?”, nhỏ L nói từng từ một cách rõ ràng.
– “QC là em họ của HN, L à”, tôi nói buồn.
– “Đó là vấn đề duy nhất. Tao chỉ muốn nói cho mày biết… đôi khi mày nên nghe theo con tim, đừng có lúc nào cũng lí trí. Lí trí chỉ là thứ mày dùng để đánh giá mọi việc một cách khách quan, chứ không phải là thứ mang đến hạnh phúc cho mày”
– “Ừm…”
– “Còn nữa. Mày có một chút tình cảm gì với QC không?”, nhỏ L bắt đầu hỏi cung tôi.
– “Giờ thì chưa”, tôi nói một câu thật nhất trên đời.
– “Thật không?”
– “Thật”
– “Xạo mày”
– “Tin hay không thì tùy”
– “Tao nói xong rồi. Giờ là do mày quyết định hết…”
Nhỏ L dứt lời cũng là lúc chúng tôi vừa đến cổng trường. Những điều nhỏ L nói không phải là tôi chưa từng nghĩ đến. Tôi đã tìm ra cách giải quyết rồi đấy thôi. Hãy để cho mọi chuyện tự nhiên…
***
Hết tiết, tôi gọi điện về hỏi thăm chị Hà tình hình của QC. Chị đáp “cô bé chỉ bị trúng gió và chị đã cạo gió cho rồi. Chắc sẽ mau khỏi thôi”. Điều đó khiến tôi an tâm hơn nhiều.
Trưa về, tôi đi với thằng Khánh vì mẹ ở lại họp tổ văn. Về đến nhà, vừa thấy mặt tôi chị Hà đã “sai”.
– “Cậu ấm! Mang bát cháo này lên cho QC đi”
– “QC đỡ hơn nhiều không chị?”, tôi vừa hỏi vừa đỡ bát cháo từ tay chị.
– “Đỡ nhiều rồi. Ăn bát cháo này xong chắc chiều lại bay nhảy ngay thôi”, chị Hà nhe răng cười.
– “Mà em ấy có tự ăn được không hay…”, tôi toát mồ hôi hột khi nghĩ đến những chuyện sau đó.
– “Ai biết! Có gì thì M giúp QC đi chứ chị đang dở tay”, chị Hà che miệng cười.
– “Thôi! Để em nấu tiếp cho, chị lên cho em ấy ăn đi”, tôi giãy nảy.
– “Em nấu để lát nữa về cô chú mắng cả hai chị em luôn à? Lên đi”, chị lấy hai tay đẩy vào vai tôi rồi tiếp. “Đàn ông phải mạnh mẽ, nhưng sự ân cần cũng quan trọng không kém, hiểu chưa?”
Tôi cum cúp làm theo lời chị. Sau khi thay quần áo xong xuôi, tôi mang bát cháo sang phòng mẹ. QC vẫn đang nằm trên giường, thiêm thiếp ngủ. Cô bé thuộc dạng con gái khi khóc nước mắt nước mũi tè le lá me xấu òm, nhưng khi ngủ thì xinh xắn như một thiên thần. Da trắng hồng, gò mũi cao, bờ môi mọng nước và gò má ửng đỏ với một vài sợi tóc bết vào. Tôi nhẹ nhàng lại gần phía giường, đặt bát cháo lên trên mặt bàn rồi khẽ khàng lay vai em.
– “QC! Dậy đi em”
Phải chờ đến lần thứ ba, cô bé mới mở mắt.
– “Em ngủ lâu chưa?”, em lấy tay khẽ dụi mắt.
– “Chưa. Em hết chóng mặt chưa?”, tôi đưa tay đỡ QC ngồi dậy dựa vào thành giường.
– “Còn một chút thôi ạ”, QC mỉm cười rồi đưa tay lên bóp trán.
– “Sống kiểu gì mà đến gió cũng ghét nữa là sao?”, tôi chọc.
– “Em ít khi bị ốm lắm, chẳng hiểu sao…”
– “Thế mới bảo…”
Tôi vừa cười vừa múc một thìa cháo đưa lên miệng thổi.
– “Há miệng ra”, tôi ra lệnh.
Hơi bất ngờ trước hành động của tôi, nên QC ban đầu có vẻ hơi ngạc nhiên. Nhưng khi thấy thìa cháo kê ngang miệng, em cũng chẳng từ chối…
– “Cháo ngon ghê”, QC tấm tắc khen bằng cái giọng nhỏ xíu.
– “Lớn rồi mà cứ làm như em bé ấy”, tôi thổi thìa cháo thứ hai trước khi bón cho em.
– “Hihi. Ốm này thì em ốm hoài cũng được”
– “Tưởng em không ăn được mới bón cho em, chứ tính hình này thì cũng ổn rồi”
Nói điều tôi nhấn bát cháo về phía cô bé rồi đứng phắt dậy tính bỏ đi.
– “Anh mang bát cháo xuống nhà đi, em không ăn nữa đâu”, dứt lời QC trườn người, nằm xuống.
Đến giờ làm màu rồi đấy, tôi cười thầm trong bụng.
– “Ừ! Vậy để anh mang xuống”, tôi cố gắng nhấn mạnh từng chữ trong khi QC vẫn quay mặt vào phía trong, không đáp lại.
– “…”
Tính thi gan à. Thích thì chiều. Tôi cố tình để tiếng đĩa, bát va vào nhau không chỉ để chứng tỏ sự… không thèm quan tâm của mình mà còn hy vọng tiếng động sẽ làm QC chột dạ mà thay đổi quyết định. Nhưng, lần này cũng như những lần trước, tôi bao giờ cũng là người chịu đầu hàng trước…
Tôi đi thật chậm, chân nện xuống đất ầm ầm và để bát đũa va vào nhau loảng xoảng, nhưng cô bé nhất quyết không quay đầu lại. Người gì đâu mà lì lợm thế không biết. Tôi chờ mãi cho đến khi cánh cửa đóng lại và một phút sau đó áp tai vào nghe ngóng cũng chẳng thấy gì. Cực chẳng đã, tôi đành chào thua.
– “Dậy… anh bón tiếp”
Nghe thấy chữ “dậy”, tôi đã thấy QC bật dậy như cái lò xo, ngồi vào vị trí cũ trong khi miệng thì cười toe.
– “Thử thách làm gì cho khổ vậy anh”, em xát muối vào nỗi đau của tôi.
– “Anh sợ em chết đói, lăn quay ra đấy thì còn khổ nhau hơn”, tôi bĩu môi.
– “Chứ không phải anh đang lo cho em à?”, cô bé hấp háy mắt trêu ngươi tôi.
– “Em bị ảo à? Lo là lo thế nào?”, tôi cốc nhẹ vào trán QC đồng thời nhấn luôn một thìa cháo vào miệng em.
QC vừa trêu tôi vừa cười. Thật đúng là chẳng ra cái thể thống gì…
***
Buổi chiều trước khi đi học chuyên đề, tôi sang phòng để xem QC đã đỡ nhiều chưa. Em vẫn đang ngủ ngon lành. Tôi đến gần sờ trán em. Đỡ nhiều rồi, tôi nhẹ lòng.
– “Em xin lỗi chị…”
– “Em nói gì hả QC?”, tôi nghe không rõ lời nói của QC nên hỏi lại.
Chờ mãi vẫn không thấy cô bé trả lời, tôi chợt hiểu ra thì ra em vừa nói mớ. Tôi quyết định để QC ở nhà để em khỏi hẳn đi đã. Khi tôi vừa định quay đi tôi lại nghe QC nói, lần này đã rõ hơn nhiều.
– “Khi em về… em sẽ trả M… lại cho chị”
Lời QC không liền mạch nhưng cũng đủ để tôi hiểu nội dung câu nói. Thật sự, tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Có khi nào QC đang nói về HN? Không lẽ… Không đâu. Chuyện đó không thể xảy ra…
Mặc dù đã tin những gì tôi nghe không phải là sự thật, nhưng sự thật nó vẫn ám ảnh tôi suốt hai tiết đầu buổi chuyên đề chiều hôm đó. Khi đầu óc tôi vẫn còn đang ngập ngụa với mớ suy nghĩ không đầu không đuôi, “người quen” vào tìm. Là thằng Dũng “bột”…
– “Ra ngoài kia, tao có chuyện hay ho lắm”, nó nhếch mép cười.
Lừng khừng một lúc, tôi cũng quyết định đi ra.
– “Nói nhanh, tao không có thời gian”, tôi nhìn chằm chằm vào mắt nó.
– “Bình tĩnh nào. Đi đâu mà vội mà vàng…”, thằng Dũng cười hắt.
Tôi mặc kệ cái thái độ khinh khỉnh đó, quay lưng bỏ vào lớp. Nó giữ vai tôi lại…
– “QC không phải em họ của mày đúng không M?”, nó nháy mắt.
Chap 81:
Mặc dù đã tin những gì tôi nghe không phải là sự thật, nhưng sự thật nó vẫn ám ảnh tôi suốt hai tiết đầu buổi chuyên đề chiều hôm đó. Khi đầu óc tôi vẫn còn đang ngập ngụa với mớ suy nghĩ không đầu không đuôi, “người quen” vào tìm. Là thằng Dũng “bột”…
– “Ra ngoài kia, tao có chuyện hay ho lắm”, nó nhếch mép cười.
Lừng khừng một lúc, tôi cũng quyết định đi ra.
– “Nói nhanh, tao không có thời gian”, tôi nhìn chằm chằm vào mắt nó.
– “Bình tĩnh nào. Đi đâu mà vội mà vàng…”, thằng Dũng cười hắt.
Tôi mặc kệ cái thái độ khinh khỉnh đó, quay lưng bỏ vào lớp. Nó giữ vai tôi lại…
– “QC không phải em họ của mày đúng không M?”, nó nháy mắt.
– “Giờ mới biết à?”, tôi ngửa đầu ra sau làm cái mặt ra vẻ ngạc nhiên.
– “Chắc chưa muộn nhỉ?”, nó khinh khỉnh.
– “Biết thì mày định làm gì?”, tôi hếch mặt.
– “Để tao nói cho lớp mày biết trước để xem lớp mày phản ứng thế nào. Sau đó là… tao càng có lí do để cưa đổ CÔ EM HỌ đáng yêu của mày”, nó cười ranh mãnh.
– “Đàn ông làm được thì hẵng nói”, tôi đưa tay chỉ vào lớp thách thức…
Thằng Dũng không phải dạng yếu bóng vía, ít nhất là vế đầu tiên. Nó bắt đầu bằng những bước chân đầy tự tin hướng thẳng vào lớp tôi.
– “Tớ có một tin muốn thông báo cho mọi người thay bạn M”, nó dõng dạc.
Lớp tôi đang ầm ầm như cái chợ vỡ thì bỗng dưng im bặt lại. Tất cả đều hướng ánh mắt lên phía bàn giáo viên.
Trong lớp tôi, có người ghét nó, có người thích nó. Người ghét chủ yếu là con trai, không bằng thì ghét thôi có gì phải lăn tăn. Còn thích đa số là mấy em nữ. Nhìn ngon trai, mà chưa cần quan tâm đến tính cách như thế nào, là thích được rồi. Thật tình mà nói, cái vẻ bề ngoài chỉ là ấn tượng ban đầu, là một lợi thế khiến bạn dễ dàng nhận được lời làm quen từ người khác phái, chứ không phải thứ kết dính hai người lâu dài. Thứ khiến cho tình cảm bền vững, theo tôi, là tính cách và sự hợp nhau. Không ai có thể ở với người không hợp mình. Đó là lí do tại sao khi thích và khi yêu, con trai đa phần chọn con gái dễ thương, xinh xắn, nhưng khi lập gia đình họ lại chọn một cô gái hợp với mình.
Nói thì nói vậy chứ, tôi thà lấy một cô gái đẹp người, đẹp nết còn hơn một cô gái đẹp một thứ, nhưng xấu thứ còn lại. Vợ cũng phải nhìn được một chút, không cần nghiêng nước nghiêng thành, chứ xấu quá nhìn tụt hết cả cảm xúc. Tôi là tôi thương con tôi thôi chứ chẳng có ý gì đâu. Vì vẻ bề ngoài mà nó bị trêu chọc thì thật là tội nghiệp!!!
Quay lại câu chuyện…
– “Chuyện gì?”, thằng Nhật hỏi.
– “QC không phải em họ của M…”, nó từ từ với cái giọng đắc thắng.
– “Chứ là gì?”, thằng Long hỏi lại với cái giọng sững sờ.
– “Điều đó có quan trọng không?”, nhỏ H, bạn thân tôi, lườm thằng Long.
– “Sao không hả bạn H? Chẳng lẽ bạn thích sự lừa dối à?”, thằng Dũng làm cái mặt ngạc nhiên.
– “Chẳng ai thích cả. Nhưng có những chuyện nói chẳng để làm gì”, nhỏ H đanh mặt lại.
– “Đó là bạn thôi, còn những người còn lại thì sao? Liệu người ta có chấp nhận không?”, nó đảo mắt nhìn xung quanh rồi cuối cùng dừng lại ở nhỏ bạn thân của tôi. Lớp tôi bắt đầu xôn xao.
– “Chuyện lớp tôi, bạn xen vào làm gì?”, nhỏ H nhíu mày.
Nó không thèm trả lời mà khẽ nhún vai. Nó bỏ đi bỏ lại đằng sau những lời xì xầm không dứt…
Tôi đứng ở ngoài cửa lớp và nghe được hết mọi chuyện. Chuyện này không biết trước thì cũng biết sau. Chỉ có điều nó đến sớm hơn tôi nghĩ. Lúc đi ngang, thằng Dũng vỗ nhẹ vào vai tôi “động viên”. Tôi gạt phăng tay nó ra và chỉ vào mặt nó đầy thách thức. Nó không trả lời, quay mặt bỏ đi…
Tôi từ từ bước vào lớp với một niềm bất an khôn tả. Thật sự, tôi lo cho QC nhiều hơn. Lớp tôi biết, tôi có thể giải thích, nhưng cả trường biết thì sao đây. Người ta sẽ nghĩ gì về em. Chỉ vì tôi QC lặn lội từ một phương trời xa lắc đến để cuối cùng mọi người sẽ có một cái nhìn không hay hay sao!? Người hiểu thì không nói làm gì, nhưng còn những người không hiểu, người ta sẽ thêu dệt câu chuyện lên như thế nào? “Một cô gái dám bỏ nhà theo trai”, “con gái hư”, “con gái gì mà không nữ tính”… liệu QC sẽ đối mặt với chuyện đó ra sao? Ở đây là phương Đông với những định kiến vô cùng khắt khe chứ không phải phương Tây, nơi người ta có cái nhìn phóng khoáng hơn nhiều.
Lòng tôi nặng như đá. Tôi đứng trước lớp bối rối và thất thểu như một phạm nhân đứng trước quan tòa với những chứng cứ không thể chối cãi. Tôi không biết bắt đầu như thế nào với những người bạn thân thiết.
– “Bọn mày ạ… QC không phải em họ của tao…”, tôi bắt đầu.
Cả lớp im phăng phắc.
– “Tao… không biết… phải bắt đầu như thế nào…”, tôi ngập ngừng. “QC về đây… là vì tao… hmm… QC… hmm… thích tao… và cô bé muốn tặng tao một bất ngờ…”
Lớp tôi lại xôn xao.
– “Để cho tao nói hết…”
Như hiểu những gì tôi đang phải trải qua, cả lớp tôi lại im lặng trở lại.
– “Tao không nỡ để một cô gái bất chấp mọi thứ vì tao phải buồn và thất vọng…”
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ…
– “Ngay từ khi QC đến tao đã nghĩ đến chuyện đuổi cô ấy về, nhưng rồi tao nghĩ lại và không đành lòng…”
Tôi thở dài khi nghĩ đến gương mặt của em.
– “Còn một lí do đằng sau đó nữa, nhưng cho tao được giữ lại… Tao chỉ xin bọn mày một điều… Đừng bao giờ nghĩ xấu về QC chỉ vì cô bé ấy bỏ lại mọi thứ để đến đây tìm tao… Tội nghiệp lắm…”
Tôi khẽ mỉm cười…
– “Nói thật, đôi khi tao cũng mong mình đủ bản lĩnh để làm một điều gì đó bất cần giống như QC đã làm cho tao…”
Khi nói điều này, tôi đang nghĩ đến chuyện mình ở bên HN khi cô bé phải chống chọi với tử thần.
– “Có thể sẽ không thành công đâu, nhưng ít nhất tao biết rằng mình đã cố gắng hết sức mình… Cuộc đời ngắn lắm, tao chỉ không muốn sau này mình phải hối hận vì mình đã không đủ dũng cảm đương đầu với thử thách…”
Mắt tôi ánh lên một niềm cảm xúc dâng trào.
– “Tao ngưỡng mộ QC vì những gì cô bé ấy dám làm…”
Không hiểu tụi lớp tôi nó ăn nhầm bả gì mà khi tôi dứt lời… một tiếng vỗ tay bắt đầu… kéo theo một tràng pháo tay đằng sau đó.
– “Điên hả? Vỗ tay cái vẹo gì?”, tôi trợn tròn mắt nhìn thằng Ngọc Anh, thằng bạn bắt đầu cái trò vỗ tay.
– “Nói hay lắm. Mẹ dạy Văn có khác”, nó cười hì hì.
– “…”, tôi thở dài.
– “Thật ra, tụi tao cũng ngờ ngợ rồi, nên có thằng nào tấn công QC của mày đâu”, thằng Khánh cười ha ha.
– “Mà thằng này số sướng. Được một em dễ thương gì đâu từ trên trời rơi xuống thích. Bó tay”, thằng Long chen vào.
– “Tao xem QC như em gái thôi…”, tôi giải thích.
– “Em gái hay em nuôi?”, thằng Nhật giở cái giọng chọc quê tôi.
– “Khác gì?”, tôi vuốt cằm.
– “Nuôi xong rồi thịt, con gì chả vậy”, nó cười ha hả.
– “Có những con nuôi xong, muốn nuôi suốt đời đấy thôi…”
– “Con gì?”
– “Con tim người lính trẻ”, thật ra tôi nghĩ đến một con khác, nhưng nói ra thì kì lắm.
– “Sao đ liên quan gì vậy”, thằng Nhật ngửa mặt lên trời tìm câu trả lời.
Cả lớp cười rần rần.
– “Lớp mình thì chẳng sao. Còn thầy cô, lớp khác thì sao hả M?”, thằng Ngọc Anh nói thay tôi nỗi lo trong lòng.
– “Tao đang lo đây. Búa rìu dư luận chẳng biết QC có chống chọi được không”, tôi vò đầu tìm câu trả lời.
– “Hay là mày bảo QC ở nhà đi”, thằng Khánh đề nghị.
– “Em ấy không có chịu đâu. Thôi kệ, để về nhà tao nói chuyện thử xem… Dù sao thì… cũng cảm ơn các bạn trẻ đã hiểu cho mình…”
Xem như chuyện trong lớp xong xuôi. Lớp tôi chơi thân với nhau. Tuy rằng đôi lúc có xích mích hay mâu thuân nho nhỏ, nhưng sau đó mọi chuyện lại đâu vào đấy, vẫn luôn biết cách đứng ra bảo vệ nhau khi một thành viên trong lớp gặp chuyện. Tôi cư xử đẹp với tụi nó thì chẳng lí gì tụi nó không đáp lại điều đó cho tôi. Chưa bao giờ tôi bị bạn bè đâm lén hay, chính vì vậy tôi càng tin câu nói “mình đối xử với đời thế nào, thì đời đáp lại mình như thế”. Thật lòng, tôi cảm thấy may mắn vì mình có được những người bạn tốt…
Muốn chơi tôi chẳng đời nào thằng Dũng bỏ qua cơ hội này. Nhưng hình như tôi có cái nhìn hơi khắt khe với nó. Phẩm chất của một thằng đàn ông vẫn còn nguyên trong nó. Nó có thể phũ với con gái, nhưng lại là một thằng chơi đẹp với chiến hữu và ít nhất nó không bao giờ làm mấy cái trò sau lưng người khác. Có lẽ đó cũng là một trong những yếu tố, nó khiến con gái mê mẩn. Công bằng mà nói, nó chẳng phải người xấu, mà đơn giản tôi không thích nó vì quan điểm của tôi và nó quá khác nhau về chuyện tình cảm…
Thằng Dũng không phải là người bô bô cái tin về QC cho cả trường này biết mà là người khác. Nhưng đó là chuyện sau này khi cả trường có buổi cắm trại cuối năm, còn ngay buổi chiều hôm đó thì chưa. Vậy là đến bây giờ chỉ có lớp tôi và thằng Dũng biết chuyện của em. Mọi chuyện chưa tệ lắm, tôi tự trấn an.
*
**
***
Vừa về đến nhà, tôi leo ngay lên phòng để xem tình hình QC thế nào. Chiều nay, chỉ có mình cô bé ở nhà mà em lại còn đang sốt nữa, nên tôi cũng hơi lo. Gõ cửa mấy lần không nghe thấy tiếng ai trả lời, tôi làm liều đẩy cửa vào. Căn phòng trống huơ trống hoác. Quái! QC đâu rồi nhỉ? Nhà vệ sinh cũng không có ai. Tôi đóng cửa phòng, xuống cầu thang và đi ra phía sau vườn. Không khác với những gì tôi dự đoán, cô bé đang ở sau vườn cùng “lũ trẻ”. “Lũ trẻ” ở đây là con Miu và con Cún nhà tôi.
Cảnh tượng nhìn khá hay ho. Trên chiếc xích đu, QC ngồi giữa, con Cún nằm bên phải, còn con Miu thì nằm bên trái. Vì em quay mặt ra hướng xa nên không thấy tôi. Thi thoảng, cô bé lại đưa tay vuốt ve “lũ trẻ” với một tình cảm rõ rệt. Tôi không nghĩ vì tôi thích chó mèo nên QC thích lây hoặc em nựng chúng để lấy lòng tôi. Người nào yêu thương động vật nhìn cách họ đối xử với chúng là nhận ra ngay. Cụ thể là cách họ cưng nựng và xem chúng như thành viên trong gia đình chứ không phải với suy nghĩ “mèo là để bắt chuột, chó là để trong nhà”. Tôi rất ác cảm với những cô gái vô cảm với nỗi buồn và bất hạnh của người khác. Điều đó cho tôi cảm giác như thể họ đươc sinh ra và lớn lên không phải bằng tình thương của người mẹ. Liệu rằng những cô gái với trái tim băng giá đó có sẵn sàng hy sinh cho con của mình???
Chap 82:
Rất may cho QC, em không thuộc dạng con gái tôi ghét. Không những thế, cô bé sở hữu một đức tính tôi đặc biệt có cảm tình. Đó là sự nhân hậu và quan tâm đến người khác. Thật lòng từ khi QC về đây gặp tôi, tôi chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ dành một thứ gì đó cho em, mãi cho đến khi tôi thấy được hành động QC mời mẹ con người hành khất ăn hủ tíu cùng mình. Nó chẳng đáng là bao, nhưng nếu không có tấm lòng thật khó để làm những chuyện như vậy. Bình thường có lẽ tôi đã yêu ngay một cô gái, nhìn ổn ổn, vì hành động đầy tình người đó, nhưng rất tiếc vì đây là em của HN. “Tình cảm phải thật rõ ràng và không nên gây thương nhớ dù là vô tình hay cố tình cho một cô gái mình không dành tình cảm” là quan điểm sống của tôi.
QC vẫn ngồi yên lặng như một bức tượng. Em không nhận ra sự có mặt của tôi mãi cho đến khi con Cún đánh hơi thấy mùi của tôi, nghểnh cổ lên. Thấy tôi, nó phi từ trên xích đu xuống và lao ngay về phía tôi đang đứng. Đuôi nó quay tít, mông đánh hết bên này rồi đến bên kia sành điệu nhìn chẳng khác gì người mẫu đang đi catwalk. Nó bám vào quần tôi, nhảy chồm chồm đòi bế trước ánh mặt thích thú của QC. Tôi đưa tay ôm nó vào lòng và ngồi xuống bên cạnh em.
– “Khỏi chưa mà ra đây ngồi?”, tôi đưa tay lên sờ trán QC tỉnh queo.
– “Đỡ nhiều lắm rồi. Sáng nay chắc em bị trúng gió thật”, dứt lời em dành con Cún khỏi tay tôi rồi xiết nhẹ nó vào lòng.
– “Sao không ở trong phòng cho khỏi hẳn đi?”
– “Trong phòng bí lắm, em muốn ra đây ngồi”, QC mỉm cười khoe cái núm đồng tiền nhìn duyên tệ.
– “Ngồi đây một hồi chẳng may gió máy lăn ra đấy là mặc kệ đấy”, tôi làm cái mặt bất cần.
– “Mặc kệ thật không hay lại lo cuống cuồng lên?”, em nghiêng đầu tinh nghịch.
– “Cứ thử đi rồi biết”, tôi liếc xéo.
– “Trêu anh vui ghê”, em cười ha hả.
– “Tại…”
– “Tại làm sao?”, QC hấp háy mắt.
– “Không có gì…”
Tôi im lặng, QC cũng chẳng nói gì. Tôi và em mỗi người rong ruổi một dòng suy nghĩ. Tôi đang bận lòng với những rắc rối xung quanh cô bé, còn em thì sao hả QC?
– “Mặt anh có vẻ thất thần. Anh đang nghĩ chuyện gì đấy?”, QC đặt con Cún sang bên cạnh.
– “Không có gì đâu”, tôi lảng tránh ánh mắt của em.
– “Thật không?”, cô bé nheo mắt.
– “Thật mà”, tôi cố cười gượng gạo.
– “Hì. Anh không giỏi nói dối đâu. Nói em nghe đi. Chuyện gì?”, QC hạ giọng ra lệnh.
– “Không… mà”, tôi lúng túng.
– “Chuyện về em đúng không?”, cô bé trườn người ra phía trước để nhìn vào mắt tôi.
– “Ừm”, tôi không thích quanh co.
– “Người ta nói xấu em hả?”, QC nhíu mày.
– “…”, tôi lắc đầu.
– “Hay người ta khen em?”, cô bé nhe răng cười.
– “Khen thì anh giấu luôn cho rồi”, tự nhiên tôi không thấy vui trước nụ cười của QC.
– “Anh nói đi…”
– “Ừm…”, tôi ấp úng. “Lớp anh biết em không phải là em họ của anh rồi…”
– “Thì sao?”, em tỉnh rụi.
– “Thì người ta sẽ nghĩ không tốt về em chứ làm sao”, tôi lắc đầu ngán ngẩm trước thái độ dửng dưng của QC.
– “Em đâu có sợ. Về đây em còn không sợ thì người khác nghĩ xấu em đã là cái gì”, cô bé xoa hai tay vào nhau.
– “Ngay cả khi người ta dành cho em những lời nặng nề nhất?”, tôi trợn tròn mắt.
– “Cuộc sống của mình thì mình sống chứ quan tâm đến người khác làm gì hả anh?”
– “Anh không làm được như em…”, tôi lắc đầu.
Quả thật, tôi đã từng thuộc dạng người không thể đạp trên dư luận mà sống. Tôi ít nhiều bị ảnh hưởng bởi những lời nói không hay ho từ người khác, mặc dù nó sai lè. Ừ thì biết là người ta thêu dệt câu chuyện đấy, nhưng tức thì vẫn tức. Hồi đó còn ngây thơ nghĩ rằng “mình không làm gì thì không ai động chạm đến mình”, nhưng đời mà toàn màu hồng như vậy thì có lẽ đã không có người khổ. Dần dần tôi học được một điều “cây ngay không sợ chết đứng”, chỉ cần mình đừng làm điều gì trái với lương tâm là được, còn người ta nói thế nào, bỏ qua đi.
Tôi thích cái cách suy nghĩ của QC, nhưng tôi biết em chỉ mạnh miệng vậy chứ thật ra cô bé khá nhạy cảm. Người ta đã bảo “người con gái nào càng mạnh mẽ bên ngoài thì bên trong càng yếu đuối” còn gì. Chỉ là họ, những cô gái luôn tỏ ra mạnh mẽ ấy, không biểu hiện ra ngoài mà thôi. Hoặc QC đã nghĩ đến những vấn đề mình có thể gặp phải khi em về Việt Nam, hoặc em chưa từng nghĩ đến và bản tính của em là “không sợ trời không sợ đất” như những gì em nói, hoặc cũng có thể, như tôi đã nói, QC chỉ mạnh miệng cho sướng mồm thôi chứ cũng dễ bị tổn thương như ai. Tôi nghiêng về cái hoặc thứ ba nhiều hơn. Nhưng những gì em thể hiện sau đó không giống như tôi nghĩ…
– “Chở em đi ăn vặt đi”
QC cười toe quên sạch những gì tôi vừa nói. Người gì đâu vô tâm, vô tính. Tôi đang lo thay em muốn chết mà ăn với chả uống.
– “Ăn uống gì! Khỏi xong rồi đi đâu thì đi”, tôi lườm.
– “Thôi mà! Lấy xe chở em đi. Em còn ở đây mấy ngày nữa à”
Cô bé lay tay tôi kèm theo cái mặt nũng nịu. Tôi… nói thật là… ừm… hơi bị dại gái, nhất là với cái kiểu làm nũng này của QC. Chẳng biết nói thế nào nữa, người tôi cứ bủn hết khi phải nhìn vào cái bộ mặt đó của em…
Thằng Lý trí tát vào mặt tôi một cái rõ mạnh.
– “Tỉnh lại! Không được để người ta dùng mĩ nhân kế!”.
Thằng Trái tim giữ đầu tôi thẳng lại sau khi đã kịp xoay mấy vòng.
– “Kệ thằng Lý đi! Nó chẳng biết thưởng thức cái đẹp gì cả. Mày là người chứ có phải là thánh đâu mà không biết rung động trước hành động dễ thương ấy”
Tôi nhìn thằng Tim tí nữa thì ứa nước mắt. Đúng là chỉ có nó hiểu tôi. Tôi gật đầu như cái máy. Khi tôi vừa định lao đi lấy xe thì thằng Lý nó đưa tay ra cản.
– “Đứng lại thằng này! Mày có còn là một người đàn ông biết phớt lờ trước nữ sắc nữa không hả? Sao mày dễ bị gái dụ quá vậy?”
– “Tao không biết nữa Lý ơi. Tao không nỡ từ chối QC… Tao…”, tôi lí nhí.
– “Tao thất vọng về mày quá M à”, thằng Lý khoanh tay, lắc đầu một cách dè bỉu.
– “Tao hỏi mày. Cớ gì mày không cho thằng này”, thằng Tim chỉ vào tôi đang nước mắt ngắn nước mắt dài “…đi. Hả?”
– “Đàn ông là phải lạnh lùng, phải biết từ chối dù trong lòng đang thích điên lên, hiểu chưa?”, thằng Lý hét lên.
– “Lạnh lùng cái con…”, thằng Tim hẩy cái quần về phía trước. Sau đó, tôi và nó cùng lao vào đánh thằng Lý xối xả…
Công nhận sức đề kháng của QC tốt thật. Mới sáng nhìn còn như muốn chết đến nơi, thế mà buổi chiều đã tươi tỉnh lên nhiều. Đó cũng là một phần lí do tôi đồng ý lời đề nghị của em.
– “Đi nào”, tôi ngoắc QC lên sau khi đã nổ máy.
Lần này cũng như những lần trước, QC ngồi cách xa tôi một khoảng. Tôi hơi vui vui vì hành động dễ thương đấy. Tôi chở em ra ngoài biển. Để quên mọi buồn lo có lẽ biển là nơi hợp lí nhất. Tôi ngồi một chỗ, để mặc QC tung tăng như một cô én nhỏ…
Tags: http://aeck.wap.sh/thu-vien/tong-hop-truyen-hay/vi-tinh-dau/phan-9 SEO: Bạn đến từ: Từ khóa: |