Sau khi 2 đứa an tọa, 1 con bé, chắc con bà chủ ra hỏi tui ăn gì
– 2 ăn chị gọi món gì ạ – Con bé chìa bộ mặt niềm nở ra
– À ở đây có bún riêu ko em – Tui ghẹo
– Dạ…Dạ…Ko anh – Con bé lúng túng
– Vậy thôi có bán chè, hay bánh gì ko?- Tui ghẹo tiếp
– Cái anh này, suốt ngày ghẹo người ta, em đừng để bụng nghen, em lấy cho chị đĩa ốc hút, 1 đĩa sò lông nướng phết mỡ hành, 1 đĩa ốc xào bắp nhé
– Dạ vâng chị – Mặt con nhỏ phụ quán dãn ra – 2 anh chị uống cái gì không?
– Ở đây em có bia gì không? – Tui hớn hở hỏi
– E hèm – Gấu tui giả vờ ho sang sảng
– À thôi, lấy cho anh 2 chai nước ngọt đi, tui tiu nghỉu xuống giọng
– Hì, thấy ngoan và dễ thương ghê ko – Gấu tui cười mãn nguyện
– Haizz, biết vậy cái ngày ấy…Giá như
– Thôi thôi, stop dùm con cái bố ơi, suốt ngày lại cái ngày ấy – Gấu tui ngắt lời tui
– Đùa thôi, hihi, má ơi, làm lẹ lẹ con cái, 2 đứa con đói lắm rồi đó
*Được rồi, có ngay đây, 2 đứa đợi má xíu, mén, xúc cho ảnh chị đĩa ốc hút trước đi, tao bắc cái bếp than trước cái*
rút cuộc 2 vợ chồng tui cũng bào hết, về sau gọi thêm vài món nữa, chiến đấu cũng gần tới 8h30, mới chịu buông súng đầu hàng. Tui chở con ghệ về. Phóng về biên hòa cho kịp chuyến đò với bé Nhi
*Chuông điện thoại reo*
– Alo, anh nghe Nhi ơi
– Ủa anh đang ở đâu zợ, tới chưa em tới rồi nè
– À đợi anh xíu, em đang ở đâu thế?
– À em đang ngồi ở quán nước trong văn miếu Trấn Biên nè
– Ừ được rồi chờ anh xíu, 10′ nữa anh tới liền
– Dạ vâng hihi, đi cẩn thận đó nhà, từ từ thôi, ko phải vội
– Biết rồi gái, thôi cúp máy đây
– Dạ
Chạy mãi cuối cùng cũng tới, thôi quán nước kia có con nhỏ nhìn dáng quen quen, mặc cái váy màu đen, đang gác 1 chân lên chân kia, tay thì nhịp nhịp gõ lên bàn, mồm thì lẩm nhẩm hát vu vơ…Biết ngay là bé Nhi, liền phóng xe vô chỗ em rồi hỏi
– Chị ơi, cho em hỏi, chị có phải là Nguyễn thị Nhi ko?
bước Nhi ngước nhìn tui rùi bụm miệng cười
– Nhầm rồi anh gì đó ơi, ở đây có Kiều Bảo Nhi thôi
– Haha, thấy ghê ko, tới lâu chưa
– Dạ cũng hơi hơi…Lâu
– Tới gì sớm quá vậy, mới 9h15 mà
– Thì ai biểu anh hẹn 9h, sao ko hẹn 9h15 đi
– Ơ vậy lỗi tại anh à
– Ko, chắc lỗi tại ông xe ôm đó thôi, hihi – Con bé lại bụm miệng cười
thôi ngồi đi, anh uống gì để em gọi
– Anh thích uống cafe hơn, lấy cho anh chai C2 đi
– Thấy ớn hông, cái tật nhây, miết ko bỏ được
– Thì ko vậy, anh đâu còn là anh…
– Hì hì, dạo này anh sao rồi
– Cũng khỏe, mà công việc dạo này hơi bận, tại anh cũng vừa làm thêm ở ngoài, đêm về anh còn làm thêm trên nữa T_T
– Trời làm công ty ko đủ ăn nữa hả, mà còn phải làm ngoài
– Hì, máu kiếm tiền mà, anh với thằng bạn hùng vốn, mở xưởng sản xuất bột trét tường, anh thì trước làm bên khâu kỹ thuật nên mấy cái công thức anh nắm rõ lắm, anh lo nguyên liệu vs chất lượng sản phẩm, còn bạn anh thì lo phần nhân công vs sản xuất
– Vậy còn đầu ra thì sao
– Bọn anh có mấy thằng bạn làm thầu xây dựng, nên chuyện đó ko quan ngại lắm, quan trọng làm ra đủ ko thôi, nhưng mà cũng ko làm nhiều, 1 lần nhập về có vài 10 mấy tấn bột thôi
– Hì, vậy có lời nhiều ko anh
– Tính ra thì cũng ko nhiều lắm, tại chi phí linh tinh phải chi chả, rồi tiền cho người mình mướn, bọn anh chỉ quản lý, coi thôi, chứ đâu làm gì, nên chả bao nhiêu, coi như kiếm thêm thôi, còn em dạo này sao rồi
– Em vẫn khỏe re, long nhong người đường quài à, anh thấy da em có vẻ đen ko?
– Có đâu, vẫn trắng mà, mà làm vừa vừa thôi, để ý sức khỏe xíu nữa đó- Tui căn dặn
– Dạ em biết rồi hị hị – Thôi nước tới rồi uống đi anh
Sau khi chai nước bưng ra tui mới bắt đầu câu chuyện
– Mà hẹn anh ra đây có gì ko?
– Ủa bộ anh hổng nhớ lần trước anh nói gì với em hả?
– Nói gì ta, anh nhớ anh nói nhiều lắm T_T
– Thì anh nói anh viết truyện về em, rồi có gì kể lại cho em nghe đó
– À, cái vụ đó ấy hả, anh mới viết được 13 chap rồi
– Viết đến đoạn nào rồi? – Bé Nhi tròn mắt hỏi tui
– Thì đến cái khúc đang ko, bỗng em nhảy cái tủm xuống cái hồ đá đó…Nghĩ là mà phát sợ với em
– Hì hì rồi có ai ủng hộ truyện anh viết ko?
– Thấy họ toàn chửi anh són quài à – Tui tiu nghỉu than thở
– Ủa són là sao?
– Có nghĩa là viết ít quá, sao ko viết nhiều nhiều lên cho họ đọc đấy
– Vậy sao anh ko viết nhiều thêm, cho mấy ảnh trên đó khỏi chửi
– Anh cũng ko biết làm sao nữa, tại anh viết tùy hứng lắm em ơi, đôi khi đang viết, anh mở trang bóng đá đọc tin 1 hồi sau mới có hứng quay lại viết tiếp, đôi khi lại quên chả nhớ, lại phải ngồi suy nghĩ khờ người 1 hồi mới nhớ ra được mấy cái tình huống tiếp theo. Lâu lâu lại lên face xem cmt của mọi người kiếm động lực 1 hồi rồi lại viết tiếp
– Ủa anh cũng chơi face hả, face anh tên gì, có gì em vô xem với, xem anh viết lách như thế nào, rồi khi nào quên, inbox hay gọi đt cho em cũng đc, em kể cho mà viết
– Ừ, face anh tên anh luôn, Trần Đức Vượng, có gì inbox cho anh biết cái.
– Dạ vâng, mà mấy ảnh chị có nói gì về em không?
– Có, họ nói nhiều lắm, tại cmt nào của mọi người anh cũng xem mà, có người khen em có cá tính, nhí nhảnh, có người cũng trách em bồng bột, nói chung nhiều lắm, nhưng mà theo anh cảm nhận thì ai cũng mến em
– Trời, chỉ qua lời văn của anh miêu tả về em mà làm họ mến em hả
– Thì em sao anh viết vậy? họ suy nghĩ và cảm nhận ra sao, sao anh biết được, à nói mới nhớ em nè anh có chuyện muốn nói
– Dạ, nói đi anh
– Em còn nhớ…Lần đó…Anh xuống quê em…Rồi lúc nhậu với tía em rồi sau đó ko?
– Trời đất ơi, hihi, em bụm miệng cười, sao ko nhớ hả anh, em hiểu ý anh rồi, anh yên tâm mà cứ viết đi, với em thì ko có vấn đề gì đâu. Hì
– Em ko ngại khi anh viết mọi thứ tối đó chứ
– Hihi, ko đâu anh, em giờ sống đâu như trước nữa đâu mà anh lo, em giờ sống nhìn về phía trước thôi, những thứ gì ở quá khứ em ko care đâu. Nhưng cũng ko chối bỏ nó vì nhờ có nó mà có mình của ngày hôm nay, ko phải anh đã từng dạy em như vậy hả ^^!
– Ừ vậy thì tốt rồi, nhìn em giờ vậy anh cũng mừng hộ các bác
– Rồi sau đó 2 chúng tui nói chuyện phiếm linh tinh rồi dẫn nhau đi ăn mì gò rồi chào tạm biệt nhau, kẻ về biên hòa, người đi Sài Gòn…
Chap 37:
Bắt đầu sang tuần thứ 2 và thứ 3, tui sẽ ít kể đến những diễn biến li ti, những mẩu đổi thoại suông giữa tui với bé Nhi mà sẽ kể đến nhiều hơn những điều tụi dạy đời con bé, như vậy có lẽ sẽ đi vào trọng tâm hơn những ý mà tui muốn truyền đạt đến các bạn
Lần này, tui dẫn bé Nhi ra 1 cái bến đò gần ở Bửu Long, nơi này khá yên tĩnh, tui ko nhớ tên nó là gì nữa, Nơi này nó có 1 bãi đất trống lớn lắm, chiều chiều hay có mấy cặp đôi thả diều, bên cạnh nó 1 cái bên đò có cái ghe, chở khách qua bên kia sông.
– Ủa ra đây làm gì vậy anh – Bé Nhi tò mò hỏi trong khi trên miệng vẫn hút sột soạt ly nước mía
– Lâu quá anh ko ra đây rồi? – Tui cười nhạt trong cái ánh nắng chiều tà
– Ủa vậy trước đây anh hay ra lắm hả – Bé Nhi tròn mắt nhìn tui
– Cũng ko hẳn là hay ra, chỉ mỗi khi buồn hay có gì u uất trong lòng mới hay ra thôi
– Ủa vậy hôm nay anh có gi buồn hay có gì u uất trong lòng hả?
– Trời, làm gì mà em hỏi anh nhiều quá vậy, thấy khiếp ko?
– Đâu có, chỉ tại em thắc mắc thôi mà- Bé Nhi trề môi ra cái cố
Tui móc điếu thuốc ra mồi, kéo 1 hơi dài rồi thở ra…1 lặng 1 chút ngắm cảnh sông nước đang chảy bất tận. Rít thêm 1 ngao nữa rồi tui chọi điếu thuốc xuống sông.
– Trời, gì mà phí quá vậy, nó chưa tàn mà đã liểng đi rồi – Bé Nhi nhìn tui
– Em thấy điếu thuốc kia ko – Tui nói
– Dạ, thì sao anh
– Nó trôi lượn lờ theo dòng sông cũng giống như mỗi con người chúng ta, đang lặn ngụp giữa dòng đời này. Khi nó còn ở trong tay anh, nó còn tác dụng nhưng 1 khi quăng xuống dưới đó rồi, nó ko khác gì rác
– Ủa vậy là sao – Bé Nhi tò mò khó hiểu
– Thì nó đã bị ngấm vào nước rồi, cũng như con người chính ta, bị ngấm vào bụi trần của dòng đời này…Nhưng mà em nhìn điếu thuốc xem, em thấy nó vẫn cứ trôi, lướt đi mà không quay đầu lại ko?
– Dạ vâng, tất nhiên rồi, tại nó phải trôi theo nước dòng, sao đi ngược lại được
– Ừ, đôi khi trong cuộc sống này đó em, đôi khi ko nhất thiết cứ phải ngoảnh đầu lại là hay. Thứ gì nó xảy ra với ta rồi thì nó cũng chả dừng lại là đã từng xảy ra thôi chứ ko phải là mãi mãi nó luôn xảy đến với ta, nên chúng ta chẳng việc cứ việc ngoái đầu lại mà nhìn nó. Ai cũng có quá khứ cả em à, ngay cả anh cũng vậy, mà chả có cái quá khứ nào tốt đẹp với mình cả, nhưng anh vẫn ráng sống mà nhìn về tương lai
– Vậy nếu như mình ko biết cái tương lai của mình trôi về đâu thì sao, cũng như điếu thuốc kia, ko biết nó sẽ chìm ngỉm vào lúc nào?
– Hì, em so sánh sai rồi, điếu thuốc kia nó chìm ngỉm cũng như là chấm dứt hành trình của nó tương tự với con người là chìm ngỉm xuống lòng đất ấy. Khi tương lai mình ko biết trôi về đâu, thì khi đó em phải đặt câu hỏi vậy chính bản thân mình là mình muốn đặt cái dấu mốc từ đâu trước đã. Em cứ sống vật vờ ngày qua ngày mà ko chịu đặt 1 xuất phát điểm bắt đầu từ đâu thì làm sao có tương lai. Có chăng là ta muốn đặt nó 1 tháng hay 1 năm nữa hoặc có thể là ngay bữa giờ…Nó vẫn luôn kịp nếu ta muốn
***2 đứa tui im lặng nhìn ánh hoàng hôn buông xuống sau rặng cây. Tui vẫn nhâm nhi điếu thuốc hít ngắm từng cụm lục bình trôi qua, còn bé Nhi thì nhìn xa xăm đâu đó và chắc đang suy nghĩ lời tui nói…***
Một lúc sau chắc có lẽ trời hơi tối, tui chở em ra quán nhậu trước cổng công viên văn hóa Bửu Long (đến tận giờ này thì quán này vẫn còn bán, họ bán mấy món mực, khô đuối đủ loại về đồ khô, mà đặc biệt nhất quán này họ có món gỏi xoài với khô đuối, ngon cực các bác à)
– Hôm nay nhậu 1 bữa với anh nhé, lâu quá rồi chưa uống gì
– Vậy chứ bữa mới uống là gì – Bé Nhi nói
– Bữa là uống bia, mà chỉ giải khát cho mát thôi, người có 2, 3 chai chứ mấy
– Ừ, hihi, vậy anh muốn sao cũng được – Bé Nhi gác 1 chân lên chân kia, tay chống cắm, ánh mắt mơ hồ nhìn ra ngoài đường
– Má ơi, cho con con khô đuối, mấy con mực vs đĩa gỏi nhé, à cho 2 chai O độ luôn nhé
– Ủa nhậu mà uống O độ hả trời – Bé Nhi trừng mắt nhìn tui
– Đâu có, gọi vậy thôi chứ bên trong là rượu mà
– À, hihi. Mà uống vừa vừa thôi ấy, mai anh còn đi làm nữa, phải biết giữ gìn sức khỏe nữa nghe chưa – Bé Nhi dặn dò
– Dạ, biết rồi người đẹp – Tui lườm bé Nhi
Sau khi rượu mồi bưng ra, tui rót 1 ly cúng thổ địa trước, nhậu trước thanh thiên bạch nhật thế này mà hỗn láo dễ dính chưởng từ mấy cơn gió độc địa vô tình nó ập đến lắm. Có thờ có thiêng, có kiêng có lành, tốt nhất là như vậy. ăn nhậu 1 lúc thì tui mặt giả bộ gài hàng
– Em thích ăn món này ko?
– Trời đúng gu em luôn đó chứ phải giỡn – Bé nhi nheo mắt lại cười, mồm vẫn ko quên nhiệm vụ bào nát cái món gỏi, món ưa thích của bọn con gái khoái ăn vặt
– Sao ai cũng có sở thích riêng của mình vậy nhỉ, ngay cả việc chọn người yêu mình cũng có sở thích riêng cho mỗi người
– Ơ vậy chứ anh thích người yêu mình như thế nào? – Bé Nhi 2 tay chống cằm, đôi mắt chớp chớp chờ câu trả lời của tui
Tui mãn nguyện vì đã gài hàng thành công, cười nhoẻn cái, rồi trả lời
– Anh đó hả, anh thích người yêu mình thì đầu tiên là phải có cá tính trước, 1 có gái mà ko có cá tính, cứ khù khù khờ khờ, nhát gan, thiếu tự tin thì chả bao giờ có thằng nào nó muốn nói chuyện huống hồ yêu, cá tính ở đây là cả tính tình nữa, phải hiền lành chứ ko phải nhu mì, phải cứng rắn chứ ko phải hung dữ. Thứ hai cô ta phải biết yêu bản thân mình trước, rồi sau đó sẽ yêu anh
– Ơ tại sao, anh ko sợ người yêu anh ích kỷ à?
– Sao phải sợ, cô ta phải biết yêu bản thân mình trước thì mới có thể yêu 1 ai đó cũng giống như mấy nhà sư đi thuyết pháp vậy đó, họ phải sống theo lời phật dạy thì mới có thể mang những lời đó đi giáo hóa chúng sanh, chứ ko thể nào họ ăn thịt, ăn cá, rồi bảo mọi người hãy ăn chay, có đúng ko?
– Ờ, đúng ha – Bé Nhi ngẩn người ra tỏ vẻ ngộ ra 1 chân lý nào dó
– Thứ 3 là phải biết tin tưởng, vì tình yêu mà ko có sự tin tưởng ở nhau thì ko nhanh thì muộn, vài 3 hôm cũng lại cãi nhau vì nghi ngờ rồi cũng nhanh chóng chia tay, chả bền vững đc
– Vậy thứ 4 là gì?- Bé Nhi hóng hớt
– Thứ 4 ấy hả, là phải hiểu người mình yêu (chính vì cái điểm này mà tui đã “say nắng” chị đẹp của tui hiên tại đấy các bác ạ), hiểu là sao, đôi khi ko cần phải nhớ rõ anh thích ăn cái gì, thích màu gì, ghét cái chi. Mà chỉ cần hiểu khi nào anh cần thứ gì, khi nào anh giận thì sẽ biết cách ra sao, nhất là khi cãi nhau biết dừng lại đúng lúc đừng có đi quá đà
– Vậy còn thứ 5 – Bé Nhi xìu giọng xuống 1 cách tuyệt vọng sao khi những điều tui bắn ra
– Thứ 5 hả, ko được…Cao hơn anh…Haha- Tui cười lớn
Xí, người đâu mà đòi hỏi tiêu chuẩn thấy ớn ko, chắc em không đủ tiêu chuẩn làm người yêu được rồi quá – Bé Nhi than thở đểu giả
– Thì ai biểu em hỏi anh muốn người yêu như thế nào mà, nhưng mà cái muốn thì chả bao giờ đủ với con người, có rồi lại muốn thêm. Bởi vậy anh bằng lòng với cái cục nợ bên cạnh anh thôi, rồi tui lấy tay bẹo má bé Nhi
– Trời đất, dám kêu em cục nợ hả, *rồi bé Nhi lấy tay nhéo tai tui*
– Đùa tí mà đã động thủ rồi, hic hic
– Ủa mà sao không thấy anh đả động gì đến sắc đẹp hết vậy? anh ko thích gái đẹp à?
– Đây là anh chọn 1 người để yêu, để bên mình suốt đời, chứ đâu phải chọn 1 người anh thích, nếu bảo anh chọn 1 dạng con gái anh thích, anh chọn đứa nào đẹp ngay
– Anh cũng khôn quá ha, mà nói thật, nghe anh kể em cũng thấy tủi tủi, còn nhiều thứ nữa lắm, em mới trở thành cô gái như anh nghĩ được, nhưng anh cứ yên tâm đi, em sẽ cố gắng thay đổi kể từ ngày hôm nay, em đã biết được anh cần gì ở người anh yêu rồi, đợi đi chống mắt lên mà xem!
– Chà quyết tâm dữ nhỉ – Tui gãy cái cằm tỏ vẻ đắc chí vì con bé đi đúng kế hoạch tui vẽ ra, có vẻ bé Nhi khá nghe lời tui, nhưng tự nhiên tui cảm thấy hơi sợ hãi điều gì đó, chỉ sợ 1 ngày, con bé thay đổi theo y như tui muốn, đâm ra tui lại yêu em thật thì vậy chăng, kế hoạch giả vờ yêu em liệu còn tồn tại???
– Chứ sao, hehe, bé Nhi của anh mà, con bé nhí nhảnh trả lời
– À vậy chứ em thích kiểu người yêu như thế nào?
Bé Nhi liền lấy tay chỉ thẳng vào tui – Chỉ như anh thôi – Bé Nhi nói
– Trời, vậy là sao – Tui giật mình
– Hì, chỉ cần giống như anh là được rồi, chả cần đòi hỏi gì thêm, ở anh hội đủ các yếu tố để em yêu rồi
– Khiếp, lâu lâu mới thấy em nịnh anh được lần
– Ơ có nịnh đâu, thật mà
– Haha, vậy thì anh cũng khỏe, khỏi cần phải cố gắng thêm điều gì nữa rồi
thôi uống đi, nói chuyện miết nãy giờ có 1 xị uống chưa hết
– Dạ, hihi, mà chắc giờ em bớt uống rượu lại quá!
– Ủa sao vậy – Tui thắc mắc
– Thì em đang trên con đường trở thành người yêu hoàn mỹ như anh suy nghĩ mà, ai đời lại đi uống rượu – Con bé chu mỏ ra lí lẽ
– Haha, thấy ghê ko, mà anh quên kể em nghe điều thứ 6 là anh thích được ngồi nhậu với người yêu của mình à
– Cái anh này, tráo trở thấy ớn ko, rồi liền lấy tay nhéo tui cái đau điếng
– Thôi uống đi cho vui, đừng có kiểu uống rượu với tâm niệm uống cho quên đời, quên sầu. Mình uống rượu tâm trạng là đang hòa quyện vào men say, thưởng thức nó, điếu đó mới lý thú chứ, hiểu chưa cưng?
– Dạ hiểu rồi, bé ly cầm ly rượu tu cái ực, rồi nhăn mặt – Em chả thấy hòa quyện gì cả uống vô như uống nước gì đó hơi cay thôi, chả cảm nhận được gì
– Thôi anh bó tay với em rồi, kiểu như em là kiểu uống chiến đấu rồi?
– Ờ chiến đâu mà có bao giờ uống lại anh đâu, anh ko chiến đấu đâu hả
Rồi 2 đứa cứ trò truyện rỉ rê vậy đến gần hết đêm, tui lại chở em đi về phòng…Có vẻ hôm nay tui nhồi nhét vào đầu em hơi nhiều điều tui muốn truyền đạt tới em, hy vọng con bé sẽ ngốn hết những điều mà tui nói…Vẫn còn nhiều lắm Bé Nhi à…Em cứ chờ đi…
Chap 38:
Đến vài hôm sau. Tui tránh ít tiếp xúc với bé Nhi đi 1 xíu. Chủ yếu là tui muốn có 1 khoảng lặng để suy nghĩ về bản thân mình, 1 phần nếu gặp tui nhiều quá, rồi tui lại nhồi nhét vào đầu em thêm nữa đâm ra nó dư thừa. Tui lấy cớ là đi công tác ở Sài gòn dăm ba hôm để tạm lánh mặt xíu nhưng vẫn không quên giữ liên lạc qua cho nhau bằng những cuộc gọi đt hay nhắn tn ngọt ngào
Sau vài hôm, tui “giả vờ” trở về lại biên hòa và rủ con bé đi đây đó. Có lẽ bé Nhi cũng đã nghỉ ngơi để lãnh hội đủ rồi…
– Alo, em hả
– Dạ, em đây
– Ừa, anh mới về biên hòa rồi nè
– Ủa, anh đi công tác về rồi à
– Ừ, đáng lẽ đi cả tuần mà nhớ em quá nên xin về sớm đó
– Xạo xạo ko! bộ chứ ko phải bị người ta đuổi về à
– Trời làm gì có, anh mà, thằng nào mà dám đuổi anh. Thôi ko giỡn chứ mới chạy xe về cũng hơi mệt, anh nghỉ tí, đợi tối anh đền bù lại cho
– Khiếp, cứ y như làm gì có lỗi ko bằng, mà nói đền bù nghe ghê thế, hihi
– Haha, thôi vậy nhé người đẹp bb
– Hihi, dạ bye anh.
Không biết ngày xưa ông già tui, hướng cho tui học cái nghề Hóa chất có sai lầm không? Nhiều khi tui cũng tự tiếc nuối với bản thân mình sao ngày đó không thi vô trường Cao đẳng sân khấu điện ảnh, thì chắc giờ tui cũng đóng vài ba bộ phim hoặc cũng đang cộng tác với Sân khấu kịch nào đó với hằng cuối tuần có vài trăm người đến xem tui diễn tuồng rồi Nhiều khi cũng tự sướng với bản thân mình rằng, tui mà đóng kịch chắc khối kẻ học trường đó ra còn thua tối…Đùa vậy thôi tua nhanh thời gian đến tối để tiếp tục câu chuyện nhé ^^!
– Lẹ đi gái ơi, làm gì mà lâu lắc vậy – Tui đứng trong phòng trọ bé Nhi, đang lạy lục con bé trong phòng vệ sinh thay đồ vs make up
– Hì, đợi em 1 xíu, sắp xong rồi
– Mấy cái 1 xíu của em rồi –
– Thì cũng gần chục cái chứ mấy – Giọng con bé nhí nhảnh vang lên trong phòng vệ sinh
– Anh cho em thêm 5′ nữa, nếu ko ra, anh phá cửa bắt cóc ra đó
– Xí, thách anh dám đó
– Ừ cứ đợi mà xem, anh nói là anh làm đó, bây giờ là 7h15 rồi, 7h20 ko thấy cánh cửa thần kì Doremon ấy ở mở ra…Đừng có trách tại sao anh trẻ trâu
Rồi tui mồi điếu thuốc hút…Thường thường tui hút 1 điếu thuốc hầu như chỉ có 5′, có lần tui đã căn đồng hồ thử (tui hút JET), thì hầu như kết quả 100% nó giao động từ 4’50s đến 5’10s
– Anh ra ngoài phòng hút thuốc đi, đừng có hút trong phòng của em, hôi hết phòng em rồi- Tiếng bé Nhi la oảng oảng
– Trời thính ghê vậy má, xin lỗi nha hơm, để anh ra ngoài – Tui lại lê lết ra ngồi trên con xe, nhịp nhịp nhâm nhi tiếp, rồi ôn lại những thứ mà tí nữa đây, tui lại tiếp tục dạy con bé…
Điếu thuốc cũng tàn, mà vẫn chưa thấy con bé ra, tui lù lù tiến tới cánh cửa phòng vệ sinh rồi giả vờ ho rồi nói phông lông
– E hèm, bây giờ hình như là 7h20 rồi thì phải. Mà vẫn chưa thấy người đẹp của tui xuất hiện. Ko biết có nên xông vào giải cứu công chúa khỏi tên quỷ dữ ko ta
– Cửa không có khóa đâu, nhưng mà em thách anh dám vô đó – Bé Nhi ở trỏng vọng ra
– Vậy đừng có trách các hạ vô tình nhé – Nói xong tui đẩy nhẹ cánh cửa ra thì…Mẹ nó, bé Nhi chui ra, nhảy phóc đến ôm tui rồi hét lớn: “HÙ”
– Hù con mắt em, lớn rồi con chơi trò con nít này à- Tui thản nhiên nói
– Ơ, sao ko anh giật mình – Giọng con bé tỉu nghỉu – Vẫn ôm tui trước phòng vệ sinh
– Anh có sợ đâu mà giật mình – Tui thanh minh
– Nhưng em hù, dù có hay không, anh cũng phải giả vờ giật mình chứ, biết chưa – Bé nhi giả vờ nói cái giọng hờn dỗi
– Ờ rồi được rồi, vậy làm lại đi – Tui cười méo miệng vì cái tính trẻ con của em
– Hù – Bé Nhi thì thầm vào tai tui
– Hếtttttttttttttttttt hôn`nnnnnnnnnnnnnnnnnn – Tui tru tréo và giả vờ rùng mình
– Hihi, nhìn anh đóng kịch tếu quá – Bé Nhi nhìn tui bằng con mắt hồn nhiên
Nghe đến cái từ bé Nhi kêu tui đóng kịch, tự nhiên cảm giác lại sợ sợ, hên đây chỉ là giả vờ giật mình, chứ tui thật sự sợ hãi khi 1 ngày nào đó, bé Nhi nhìn tui với nụ cười khinh rồi nói vào tai tui: ” Anh đóng kịch yêu em giỏi quá đấy, hạ màn được rồi đó ” thì không biết lúc ấy sẽ ra sao nữa…
– Hì, ai biểu em kêu anh giả vờ làm chi – Tui ấp úng nói lại vì đang mải suy nghĩ đến những đến trên
Rồi tự nhiên 2 đứa chả nói với nhau 1 câu nào, đôi tay của bé Nhi ôm eo tui dần dần chuyển lên phần đầu của tui, 2 cặp mắt cứ nhìn nhau trân trân. Theo sách báo thì điều này có lẽ là sắp sửa hôn nhau rồi. Tui phán đoán như thế, mà nghĩ lại từ bữa giờ, đóng vai yêu con bé mà không hun hít sờ mó gì coi bộ cũng ko hợp lắm, mà nghĩ xa 1 chút thì những hành động này chẳng ảnh hưởng lắm đến bé Nhi, ít nhất là cho cả thằng bồ sau này của em nó…Chỉ là hôn môi nhau thôi mà…
Mắt con bé dân lim rim lại rồi chờ đợi hành động gì đó từ tui tiếp theo. Tui cười mỉm rồi lấy tay xoa nhẹ vào mái tóc của em và kê miệng vào miệng em, trao cho em 1 nụ hôn thật nhẹ nhàng…Thiệt từ từ…Không dồn dập…2 cái lưỡi từ từ tìm tới nhau và trao nhau từng đợt nước miếng chứa hàng triệu vi khuẩn mà các nhà khoa học đến ngày nay vẫn chưa đặt tên kịp cho bọn nó. Chắc có lẽ lâu lắm rồi em nhỉ. Vẫn chưa có người đàn ông nào, trao cho em 1 nụ hôn mà nó đúng nghĩ như tên gọi của nó. Mà thay vào là những nụ hôn dồn dập chiếm đoạt tàn bạo, ko 1 tí cảm xúc nào. Thân hình nhỏ nhắn của em nép sát vào người tui làm tui có thể cảm nhận ở phần ngực trái, con tim em nó đập nhanh như thế nào, vuốt ve bờ vai khi hôn, tui có thể cảm nhận sự run rẩy, mong manh mà từng sợi dây cơ nó đang dày xéo nhau bần bật. Chắc có lẽ cũng khá lâu rồi, con bé mới có lại cảm giác này. Giống như cảm giác 1 ai đó lần đầu tiên biết yêu mà được nắm tay bạn gái. Cảm giác nó run sợ đến mức nào…
– Thôi đi được chưa- Tui chợt dứt nụ hôn kéo dài gần 20s (ước chừng vậy chứ cũng chả rõ lắm)
– Hihi, dạ – Bé Nhi từ từ buông 2 tay ra rồi quay vô gương chỉnh lại tóc tai xem mọi thứ đã ổn chưa rồi xúng xính bước ra ngoài
– Để đó đi, để anh khóa cửa cho, tui dành lấy cái móc khóa từ em
– Dạ, hihi
Xong xuôi gạt chống xe rồi quay đầu xe lại, cài nón bảo hiểm vô. Thấy bé Nhi đang lay hoay với cái nón bảo hiểm
– Đây, để anh đội cho, rồi vén cái mái tóc em qua 1 bên rồi đội vô, cài khóa kĩ càng
– Plez…Bé Nhi thè lưỡi ra nheo mắt nhìn tui
– Đi nhé người đẹp – Tui đề máy rồi ngoài cổ lại hỏi với
– Dạ vâng
– Ôm chặt vô, té giờ đó, đừng có trách
– Xí, hổng thèm ôm – Bé Nhi trề môi ra thách thức nhưng 2 tay vẫn thò qua eo tui, 2 bàn tay đan chặt vào nhau y như sợ tui sắp sửa lao đi với vận tốc ánh sáng rồi bỏ rơi còn bé lại phía sau
Tới quán nước, tui không thèm hỏi bé Nhi thích món gì mà gọi luôn
– Cô ơi, cho con 2 ly bơ dằm, 1 ly nhiều sữa 1 tí nhé
– Ơ sao biêt món em thích mà gọi thế
– Tại vì anh để ý, đi quài với em, thấy em toàn gọi món này
– Vậy có biết vì sao em thích ko?
– Chắc có thể nó gắn liền với em 1 kỷ niệm nào đó? chứ ko hẳn là món em em thích ăn
– Dạ, đúng đó anh, rồi bé Nhi chống cằm mơ màng kể về câu chuyện bơ dằm nhiều sữa của em nó
Hồi nhỏ đó anh, nhỏ xíu à, lúc em ở quê. Lúc đó gia đình cũng còn khó khăn lắm, chứ ko được như bây giờ, lúc đó bà nội em còn sống, mỗi lần em đi học về mà có điểm 10 là nội lại dằm cho em 1 trái bơ, rồi bỏ sữa vô để cho em ăn, hôm nào mà được 2 điểm 10 thì nội dằm 2 trái. Đến khi học đến lớp 8…Thì nội mất, thế là chả còn ai dằm cho em ăn, dù có bao nhiêu con điểm 10 đi chăng nữa…Bởi vậy mà từ đó, mỗi lần đi uống nước, quán nào có bán bơ em đều gọi…Nhưng vẫn ko có quán nào có thể đem lại cái mùi vị quen thuộc mà bà em làm cho em ăn – Giọng bé nhi tỉu nghỉu xuống
– Thì ra là vậy, hì, nhìn vậy thôi chứ xem ra đằng sau cái món bơ dằm của em còn là 1 câu chuyện nữa hả. Đúng là đằng sau mọi việc làm, con người ta đều có lý do chính đáng riêng của họ, dù đúng dù sai, thì chỉ có người trong cuộc họ mới hiểu, cũng như anh, cũng từng trách em cái vụ hôm bữa đi nhà nghỉ với thằng gay kia đó…
*Bé Nhi nhoẻn miệng cười* – Em là vậy đó anh, đôi khi mọi việc, mọi điều em làm, ẩn chứa đằng sau nó luôn là 1 câu chuyện, thấy em làm vậy đấy, nhưng người ngoài sẽ chẳng thể hiểu tại sao em lại như thế, nhiều khi em làm những chuyện cho người khác mà chả bao giờ kể lể công sức, đôi khi còn là những việc mà họ chả hay biết, rồi đến sau này, họ mới nhận ra được điều em làm…Hihi…Chắc có lẽ đó là tính cách của em rồi
Hì, thôi bơ dằm có rồi kìa, ăn đi cô nương – Tui bẻ ngang câu chuyện, ko bẻ sớm ko khéo bể hết chiến thuật của tui mất.
– Dạ vâng, hihi, mà anh cũng thích ăn bơ dằm giống em luôn hả
– Không, anh thích uống cafe hơn.
– Đừng nói là đằng sau nó có 1 câu chuyện vì sao thích giống em luôn nha
– Không, làm gì có, đơn giản anh thích cái vị đắng của nó. Với 1 phần nữa, uống cafe hút thuốc mới ngon.
À mà nói tới uống cafe tui kể chuyện ngoài lề 1 tí
Có lẽ dường như đây là thói quen của tui rồi…Trên đoạn đường tui đi làm. Có 1 quán cóc nhỏ bán cafe của đôi vợ chồng già, quán này cũng ko đông khách lắm chỉ với chục cái ghế, và 3, 4 cái bàn cùng với 1 xe bán nước. Vợ bán cafe, chồng bán vé số. Có lẽ họ đã bán khá lâu rồi, khách ở đây toàn là cánh xe ôm vô gọi ly cafe rồi đem cái bàn cờ tướng ra đánh giết thời gian. Cứ mỗi khi sáng dậy, tui thường đi sớm trước nửa tiếng để đến quán này làm 1 ly cafe với vài điều thuốc gọi là chào ngày mới, thói quen này có lẽ đã được tui giữ cũng đc 4, 5 năm trời. Mỗi lần đến chả cần tui kịp gọi, bà cụ kêu tui ngồi nói chuyện với ông cụ rồi sẽ có cafe liền. 1 phần tui thích quán này chắc có lẽ cũng do tính cách 2 cụ rất chân thành…1 phần thấy 2 cụ cũng già rồi mà vẫn còn bạn đời bên cạnh, thiệt tuyệt làm sao, mối sáng tui ghé mà gặp ông cụ là khỏi cần xem báo thì tui cũng biết ngày hôm đó có gì, xảy ra vụ gì. ông cụ chắc trình độ chém gió max lvl rồi hay sao mà mỗi lần gặp tui y như bắt được đài vô tuyến, kể lể hết chuyện này đến chuyện kia, mà gần đây nhất là vụ anh chàng bê đê bị chặt ra nhiều khúc ở Bình Đa chắc các bác có biết, quả thực tui cũng chả có thời gian xem báo, toàn do ông lão kể tui nghe mỗi sáng. Tui uống cafe tính tiền theo kiểu tháng, cứ đến mỗi đầu tháng, tui lại đưa cho bà cụ 500 ngàn, dù biết mỗi lần tui uống ly cafe hết 8 ngàn, thêm 2 điếu jet cũng có 10 ngàn, 1 tháng 26 ngày cũng hết 260 ngàn. Nhưng có lẽ do tui đồng cảm với cuộc sống của những người già, kiếm sống trông cậy vào xe nước này mà mưu sinh, thì số tiền của tui giúp 2 cụ cũng chả là gì…
Quay trở lại câu chuyện tiếp nhé
Thấy bé Nhi đang tập trung vào chuyện môn, tui liền rủ con bé chơi 1 trò (bật mí với các bác là cái trò này cũng có thể áp dụng cho các bác nào đang chuẩn bị đi kua gái hay đang trong giai đoạn tìm hiểu gấu của mình thì cũng có thể lôi ra áp dụng được nhé ^^! khá hay đấy)
– Chán quá nhỉ?em chơi với anh trò này ko?
– Ủa trò gì anh?
– Vậy giờ nhé, trò này thì cũng chả biết đặt tên sao, chung quy luật chơi dễ lắm, mỗi người sẽ tìm ra 1 điểm tốt của đối phương mà liệt kê, lưu ý là đức tính bên trong cái người nhé, chứ ko phải ngoại hình đâu đó cũng chả cần thắng thua, quan trọng xem anh với em hiểu nhau, và nhận xét nhau tới mức nào?
– Hay quá ta, coi bộ lạ à nghen, ok le’s go
– Lady first! – Tui nhìn con bé
– Anh hả, xem nào…à Dũng cảm, anh còn nhớ ngày đầu tiên gặp em chứ
– Rồi đến anh, anh thấy em khá Sòng phẳng – Tui nói
– Tốt bụng – Bé Nhi nheo mắt cười
– Cá tính – Tui đá lông nheo nhìn con bé
– À…Vui tính, mà hình như là phải gọi là vui tính 1 cách quá đáng thì có – Bé Nhi nói
– Em thì Hay Cười – Tui nói
– Còn anh thì tính cách sâu sắc triết lý
– Hôn nhiên
– Uống bia nhiều – Bé Nhi nói
– Cái này không tính, nó đâu phải là tính cách, nó thuộc sở trường của anh rồi – Tui cười ha hả
– Ờ vậy thì anh có tính tốt là: biết lắng nghe
…
2 đứa tự sướng với nhau cũng nhiều lắm, trên trời dưới đất nhưng tui nhớ rõ nhất câu cuối cùng tui nhận xét về mà tui đã gài sẵn từ trò chơi này
– Cuối cùng…Đến phiên anh nha – Tui nói- Anh thích em, vì em có 1 trái tim
– Ơ trái tim là sao – Bé Nhi hơi nghiêng đầu về 1 bên, nheo mắt tỏ vẻ khó hiểu
Em có 1 trái tim tốt, về cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Bản chất em là 1 cô gái tốt, ko làm gì hại ai, 1 mang trong người 1 trái tim nhân hậu, nó đã nhiều lần phải tổn thương rồi cũng vì nó tổn thương đâm ra nó gây cho em những việc làm sai trái sau này, mà không gì khác chính là việc bị người bạn trai cũ của em bỏ, rồi em đi làm gái. Ấy, khoan, đừng có ngắt lời anh. Cái này là anh nói thiệt. Nhi nè, đôi khi mình sống trên đời đó, em đừng quá lụy vào 1 ai khác, dù cho người đó là chính anh hay bất cứ 1 người nào khác. Em biết sao không? Vì ko có gì khẳng định được rằng 1 ai đó sẽ mãi mãi ở bên cạnh mình, rồi đến 1 ngày nào đó, vô tình vì 1 lý do nào đó, họ rời xa ta, cách vì trái tim mình quá lụy vào họ, đâm ra hình bóng họ ko thể thoát trong tâm trí mình. Đôi khi cũng vì lụy vào 1 đó, ngoài việc “cái giá” của em bị hạ thấp đến mức sát đất, thì trong mắt đối phương, em ko khác gì 1 đứa ô sin bị người ta xoay như chong chóng.
– Vậy là anh ko muốn em lụy anh hả?
– Chính xác, ko riêng gì anh mà bất cứ 1 ai khác
Em phải biết, em cũng là 1 cá thể giữa hàng tỷ cá thế khác đang đứng trên trái đất này, em có điều kiện hơn rất nhiều cô gái trẻ khác. Em phải có lòng kiêu hãnh của riêng em. Yêu 1 ai đó, quả thật rất thiêng liêng và đáng tôn trọng, những em đừng có nhầm lẫm về tình yêu mà trong đó 1 kẻ luôn yêu nhiều hơn người còn lại. Đó chỉ là tình yêu 1 phía thôi
Nếu như anh nói như thế đâm ra mình hờ hững trong tình yêu thì sao?
– Không hẳn em à! nếu là tình yêu thực sự, thì không có sự so sánh ai yêu ai nhiều hơn trong này đâu. ý anh ở đây có nghĩa là mình sống đừng có lụy vào 1 ai quá, rồi khi họ ko còn, mình đâm ra lạc lõng vì đã quen được họ dìu dắt rồi sau đó bị ngã xuống đất…Thay vào đó, em phải tự mình học cách đi giống như họ, ngoài ra có thể dìu dắt họ, chứ đừng bao giờ làm 1 kẻ bị người khác dìu dắt? em biết vì sao ko
– Hì, biết chứ, vì nếu mình chủ động, làm 1 kẻ tự đi, hoặc dìu dắt kẻ khác, thì dù có hay không còn họ, mình vẫn đứng được bằng đôi chính của chính mình mà ko bị khụy ngã, phải ko?
– Ừ tốt, nãy giờ những điều anh kể, có nhớ rõ ko?
– Hứ, nghĩ sao ko nhớ, riết thấy anh giống ông cụ non ghê rồi đó
– Hì, hãy nhớ rõ lời anh nhé. Anh thích em có 1 trái tim và trái tim đó luôn cứng cỏi ^^!
– Dạ, em hiểu rồi
Ngồi 1 hồi sau thì 2 đứa tui, đứng dậy và chở nhau đi ăn hủ tíu 1 lúc sau thì tui chở em về phòng và tui cũng chạy về nhà…Thở phào nhẹ nhõm vì giáo án hôm nay cũng hoàn thành xong xuôi…
Chap 39:
Trong thời gian 3 tuần đầu tiên bắt đầu bên bé Nhi, mỗi ngày một tui lại cố nặn nát óc ra để tìm cớ để dẫn em vô câu chuyện của mình, rồi chỉ dạy em 1 chút, đôi khi tui sợ làm quá đâm ra tui lại là 1 người anh hay 1 người bạn của em chứ ko phải là 1 người yêu, nên quả thật trong việc này thiệt ko dễ 1 chút nào. Nhất lại là 1 đứa con gái thông minh như em. Ngoài những việc tui đã chỉ bảo em nó như thế nào thì đã kể cho các bạn ở 2 chap trước, đó chỉ là những mẩu đối thoại chính mà tui còn nhớ cặn kẽ thôi, ngoài ra tui còn tâm sự với em nhiều lắm. Nhất là khi 2 đứa gọi điện thoại cho nhau giữa đêm. Đúng là con gái họ nhiều chuyện thật, con bé đem ba cái chuyện xảy ra ở chỗ em học rồi kể lể với tui, rồi chuyện thằng hàng xóm nó đánh vợ, chuyện trong nhóm của con bé ai chơi xấu chơi đẹp, rồi đến chuyện vợ chồng anh Hưng taxi…Rồi đến cả việc mấy thằng con trai trong xóm em nó cua em nó, cũng được con bé lôi ra khoe như 1 chiến tích
Nếu mà nói tui dạy dỗ chỉ bảo con bé thì quả thực có phần không đúng lắm, tui đến với em như 1 người yêu, nhưng từng bài học tui chỉ em lại trong vai trò một người tri kỉ, tui sẵn sàng lắng nghe em than thở bất cứ thứ gì về cuộc đời, rồi sau đó rút ra lời khuyên cho em. Để dạy em bớt cái tính nông nổi, tui lại đem bản thân của mình ra mà kể cho em nghe cái tính cách ngày xưa của tui, rồi kể cho em nghe cái được và mất của cái tính này. Để dạy em cách học chữ Nhẫn, tui lại dẫn em đi câu cá chung với tui, rồi lại kể lể về tác dụng của việc câu cá giúp con người ta nhẫn lại, sống chậm lại, ngẫm đời. Tui cũng hay dẫn con bé đi chùa vào mấy buổi tối, hay lại dẫn con bé về nhà tui rồi lại đem ra vài ba cuốn sách gối đầu ngủ của tui như: Đắc nhân tâm, Quảng gánh lo đi mà sống, 50 việc cần làm tuổi 20, Nghệ thuật đứng trước đám đông, Trưởng thành – trách nhiệm là chính mình…Đó là những cuốn sách tui sưu tầm hoặc đc bạn bè tặng(đến bây giờ thì kệ sách nhà tui cũng tăng lên thêm vài chục quyển rồi)…Và đem ra cho bé Nhi đọc, rồi 2 đứa lại thảo luận rôm rả cũng may là con bé cũng thích thú với những quyển sách của tui. Nhưng mà dạy mà ko thực hành thì cũng như không…Nên tui quyết định test thử xem con bé đã thay đổi mình đến đâu bằng 1 vài chiêu tui vẽ ra
Bắt đầu vào 1 ngày nọ, tui rủ em đi uống nước và hẹn em nó tại quán ché Thái đối diện công viên Biên Hùng vào lúc 7h tối, 8h tối tui mới tắm rửa, thay đồ rồi chạy lên quán để gặp em, trễ hẳn 1 tiếng 15′ so với lịch hẹn hò, đến nơi thì thấy con bé đang chăm chú cầm cuốn sách tui cho em nó mượn đọc say sưa, đến nỗi tui đến còn chả biết, đến khi tui ngồi xuống rồi gọi nước con bé mới nhận ra tới vừa đến
– Ủa anh đến hồi nào zạ – Bé Nhi nhe răng ra cười, vuốt vuốt cái mái tóc rồi gấp cuốn sách “Quẳng gánh lo đi mà sống” lại mà hỏi tui
– Trời say sưa đến mức đến lúc nào mà cũng ko biết à trời, anh vừa đến thôi
– Gì mà hẹn người ta 7h giờ mới tới thế, em tưởng anh không tới luôn chứ
– À, anh mới đi chơi với con nhỏ trong công ty ấy mà, nhỏ đó rủ anh ăn tối, còn tính rủ anh đi xem phim, mà quên mất là có hẹn với em, nên nhớ ra nên từ chối, đến đây
– Vậy hả, hihi, vậy ăn no chưa? tí sao có bụng đi ăn với em tiếp được?- Con bé vẫn nhí nhảnh hỏi tui
– Ủa, anh tới trễ không giận anh hả?
– Mắc gì giận, hihi, trễ chút có sao, em ngồi đọc sách của anh cũng được mà
– Ủa vậy chớ hổng có ghen khi anh đi ăn với con nhỏ trong công ty à
– Ko, mắc gì mà ghen – Bé Nhi trả lời với khuôn mắt đầy vẻ ngạc nhiên
– Xạo, sao ko ghen – Tui nhăn nhó cái mặt
– Thì ảnh với chị ấy là đồng nghiệp, đi ăn với nhau thì bình thường thôi có gì đâu ^^! với lại em luôn tin tưởng anh mà, việc gì phải ghen cho mệt người ra – Bé Nhi trả lời tỉnh bơ
– Haha, do em nói đó nha, mai anh rủ cô ấy đi ăn lại đó
– Xí, rủ đi rồi cho em đi cùng luôn nha – Bé Nhi đưa cái mặt hống hách ra chễ giễu tui
– Vậy thôi hổng rủ nữa, ở nhà chùm trăn ngủ cho khỏe
– Ờ, biết vậy tốt đó – Bé Nhi vẫn đưa cái khuôn mặt đáng ghét ấy nhìn tui
– Nói vậy chứ cho anh xin lỗi vụ đi trễ nhé, tính anh đúng hẹn, ít khi nào trễ giờ lắm, tui có hẹn với người khác nên quên em thôi
– Hihi, thì em có trách gì anh đâu, anh tới trễ thì biết anh bận chuyện gì đó mà, thì em cũng tranh thủ đọc sách nè, cơ mà lần sau hẹn với em không được quên nghe chưa? bé Nhi đưa tay ra nhéo lỗ mũi tui
– Dạ con biết rồi má
Xem ra con bé cũng tiến bộ, cũng học được cách chờ đợi 1 ai đó, và cái quan trọng là biết tin tưởng vào người yêu mình…Nhìn cái thái độ và sự bình thản của em là tui để hiểu em nó tin tưởng tui như thế nào rồi…
Vẫn cảm thấy chưa đủ đô, cần phải làm thêm vài quả như vậy nữa và quả thực là tình huống này từ lúc 2 đứa bắt đầu yêu nhau hình như vẫn chưa từng xảy ra đó là cãi nhau. Thiệt là giờ nghĩ lại cũng nực cười, ai đời yêu nhau, bình yên không muốn mà lại muốn cãi nhau. Nhưng ở vị trị tui thì khác, tui là 1 người dười dắt em trong vài trò người yêu hờ thôi, nên tui cũng thiệt sự muốn trải qua cái cảm giác cãi vã với em xem bé Nhi phản ứng như thế nào…Nhưng quả thực là khó làm Bé Nhi tức giận lắm các bạn à. Tui đã thử đến việc ko nhắn tin 1 ngày trời với em nó với cái lý do hết sức vô duyên là bận đi làm rồi coi tivi, (gặp con nhỏ khác là nó chửi lên đầu cha tui rồi, xem tivi mà ko có time nhắn lại 1 tin hết có 10s à) vậy mà bé Nhi vẫn chả giận hờn gì mà chỉ khuyên tui xem tivi ít lại có hại cho mắt. Thấy ko khả quan, tui lại chuyển qua cái màn cho con bé leo cây, rủ cho cố rồi tui lại không tới. Rồi nằm nhà xem phim, con bé gọi lại cũng không bắt máy luôn. Những đến khoảng 1, 2 tiếng sau lại nhận được tin nhắn từ bé Nhi: “anh ơi, anh đang ở đâu thế, anh có bị làm sao không thế, sao em gọi mà anh không bắt máy, giờ em lo lắm, ko biết anh có chuyện gì ko nữa, nên nhận được tin nhắn thì rep em liền nha”
Mẹ ơi, tui cứ ngỡ con bé sẽ tức lồng lộn vì bị tui troll vậy mà lại đâm ra lo lắng cho tui lỡ có việc gì nữa chứ, chẳng lẽ những lời tui dạy có tác dụng nhanh như vậy sao? chẳng lẽ muốn cãi nhau với em lại khó như vậy sao? vò đầu bứt tai mãi mới tìm được 1 cách. Và quả thực cách này khá trẻ trâu và ngoài tầm kiểm soát của tui vì phải cần thêm 1 người hỗ trợ, nói thiệt với các bác chứ giờ nghĩ lại, thấy cái cách tạo ra cãi nhau của tui này khá đểu, đôi khi ngồi nghĩ lại mà vẫn mắc cười…Thì theo dự định của tui, thì sẽ nhờ 1 thằng nào đó (nháy mắt với nó trước, tui nhớ sau vụ này tui mất chầu cafe oan mạng cho nó), gọi điện thoại tới Bé Nhi tán tỉnh, trước 1, 2 bữa với tần xuất dày đặc…Rồi tới hôm tui sẽ hẹn em đi ăn uống gì đó, rồi nhá cho thằng bạn, để nó gọi đến bé Nhi, rồi tui sẽ giả vờ kiếm cớ bé Nhi quen thằng khác bỏ tui, kế hoạch là vậy và sau đây tui xin review lại bữa đó…
Cách đó 2 bữa, là thằng bạn tui đã gọi đt đến bé Nhi, với cái mồm của thằng bạn tui nó dẽo hơn cả đường mạch nha thì bé Nhi tuy ko có cảm tình với nó nhưng cũng vẫn trả lời những câu nó hỏi. Đến bữa nay thì tui hẹn bé Nhi đi uống nước trước cổng Công Viên Bửu Long, do tui chọn chỗ này thì nó được cái sân khá rộng và vắng, tiện cho việc…Cãi nhau
Đang uống nước nói chuyện bình thường thì thằng bạn tui gọi đến số bé Nhi và ghẹo, tui vẫn giả vờ thản nhiên uống nước và xem ko có chuyện gì, 2 đứa nói chuyện 1 hồi, rồi bỗng bé Nhi cúp máy. Tui mới quay qua hỏi: ủa ai vậy em
– Dạ, cái anh này em mới quen, ảnh rủ em đi ăn đồ biển mà em không đi
– Trời, cái thằng đấy giàu vậy à (tui nghĩ thầm trong bụng, đm thằng bạn mình sao nó quăng bomb dữ vậy trời)
– Dạ anh, hihi, ảnh kêu, anh làm quản lý cho công ty gì đó lớn lắm. Rủ em đi bar biếc tùm lum ấy
– Ủa vậy hả, sao em ko nói anh.
– Nói anh làm gì, hihi, có quan trọng đâu mà phải nói – Bé Nhi nhe răng ra cười.
– Vậy chẳng lẽ đến hôm nay anh phát hiện ra có người kua em thì em mới nói à – Tui hơi lớn giọng.
– Trời, hôm nay anh sao vậy, ai bảo anh ta kua em? Em coi ảnh như là bạn thôi mà – Bé Nhi thanh minh.
– Chứ còn gì nữa, không không nó gọi điện thoại cho em, rủ đi chơi này nọ là đang kua em rồi, có người khác kua em, em phải nói cho anh biết 1 tiếng chứ, mấy bữa trước, có chuyện gì em cũng kể anh nghe hết cơ mà, sao giờ lại không?
– Trời ơi trời, coi anh Vượng nhà ta ghen kia trời – Bé Nhi tỏ bộ mặt khó hiểu nhìn tui kèm theo nụ cười ngạc nhiên têu tếu, em nói lại nhé, em với anh ta chả có gì đâu mà, anh thích nói chuyện với em thôi, thì em nghe máy em có mất tiền đâu, còn ảnh rủ em đi em đâu có đi.
– Thiệt là không có gì ko? – Tui tỏ vẻ nguy hiểm trên khuôn mặt
– Thiệt – Bé Nhi khẳng định
– Vậy đưa máy đây, anh gọi nó, hỏi thử
– Nè, để em bấm số ảnh cho anh gọi.
Tui mở loa ngoài rồi bắt đầu nghe
– Alo, em iu gọi anh đó hả – Giọng nói đểu giả của thằng bạn tui vang lên.
– Cho tui hỏi ai đầu dây vậy? – Giọng nói nghiêm trong của tui nói lại.
– Ủa không phải Nhi à, tui là Tuấn, người yêu của Nhi, còn anh là ai vậy mà cầm máy bé Nhi – Giọng thằng tuấn bạn tui hống hách trả lời lại.
– Vậy là sao – Tui quay qua nhìn bé Nhi chờ 1 câu chờ lời thích đáng.
– Ko có mà ảnh bị điên ấy, đưa điện thoại đây em nói ảnh cho – Bé Nhi dành lấy cái điện thoại.
– Khoan, để anh hỏi nó tiếp, tui dựt lại điện thoại và bắt đầu tỏ vẻ trẻ trâu đầy nghiêm trọng đúng với cái tuồng mà tui vẽ ra cùng với thằng bạn mình.
– Mày nói cái l` gì mày nói lại coi thằng kia, tao nghe chưa rõ.
– Anh nói chuyện đàng hoàng lại nhé, tui chưa có chửi thề với anh nha, nếu anh điếc thì tui nói lại cho anh nghe cho rõ, tui là người yêu bé Nhi được chưa.
Xong chữ được chưa là tui liền cúp máy, rồi trừng trừng nhìn bé Nhi
– Vậy là sao em, em giải thích cho anh đi.
– Trời ơi, anh ấy anh bị điên ấy, tự nhiên kêu em bồ ảnh, em chả hiểu gì hết trơn.
– Em đừng có xạo, có phải em lén lút quen thằng đó rồi dấu anh đúng ko.
– Em đã bảo không có mà, sao anh cứ gán ghép cho em như vậy chứ.
– Vậy chứ sao anh gọi điện thoại lại, nó bảo là bồ em kìa.
– Ai mà biết ảnh, anh tự nhận chứ có gặp mặt nhau bao giờ đâu mà yêu vs chả đương với ảnh – Bé Nhi trả treo.
– Làm sao mà anh biết được em với thằng đó chưa gặp nhau – Tui bắt đầu lớn giọng dần đều
– Em đã nói rồi, ổng là thằng cha nào em có biết đâu, đang ko gọi đt đòi làm quen, rồi giờ anh gọi, ổng lại bảo là bồ em.
– Em đã có xạo nữa, ngay từ đầu, em đã dấu anh là gọi đt với nó rồi, giờ còn dấu anh vụ này nữa. Thiệt sự, anh thiệt không hiểu em như thế nào nữa, chẳng lẽ em ham giàu như vậy sao? tui bắt đầu vu khống cho bé Nhi
– Ơ, cái anh này, gì mà ham giàu ở đây, anh đừng có nói như vậy nữa nha, em ko phải hạng người đó đâu…
– Chứ em là hạng người gì, chưa biết chừng, em đã ngủ với nó rồi cũng nên – Tui nhấn giọng ở cái câu này, vì tui biết rõ, câu này sẽ là xuất phát điểm cho cuộc cãi nhau này.
Chợt bé Nhi lấy 1 tay vuốt mái qua 1 bên mái, thở dài 1 cái rồi đưa 2 tay nắm lấy tay tui mà nói bằng cái giọng đầy ấm ức, nghèn nghẹn ở cổ họng.
– Anh nè, em chỉ muốn nói cho anh biết 1 điều, từ ngày đầu quen anh đến giờ chưa khi em làm điều gì có lỗi với anh, mong anh hiểu điều này.
Giờ em biết anh đang nóng. Cho nên anh có thể chửi đổng hay nói bất cứ cái gì xúc phạm đến em, nhưng điều anh vu khống cho em là ko đúng. Em hiểu là đang bực, nhưng anh hãy bình tĩnh lại đi, chính anh đã dạy cho em cách kiềm chế cảm xúc của mình, anh dạy em như thế, vậy tại sao anh lại như vậy, nếu như trước mặt anh là bé Nhi của 1 tháng trước thì có lẽ sẽ khác sẽ khác anh à, chứ ko phải bình tĩnh mà nói những câu này đâu. Bởi vậy, anh đừng bảo giờ nói những câu xúc phạm em nữa nhé, em là của anh, mãi mãi là của anh. Chứ ko phải của 1 ai khác nữa mà có thể ngủ tùy tiện với bất cứ đứa nào, anh hiểu ko? – 2 giọt nước mắt của bé Nhi bắt đầu ngân ngấn lệ.
Chắc có lẽ màn kịch của tui diễn chưa chuẩn, chắc có lẽ nó chưa đạt tới cảnh giới tối thượng max lvl, thì cho có thể là bé Nhi quá thánh thiện mà thôi, tự nhiên cảm thấy bản thân của mình thiệt sự chó đẻ khi mà phun ra câu đó với bé Nhi, nhưng cuối cùng ko “được cãi nhau” mà tui còn bị be Nhi dạy đời lại cho…Thiệt là nhục nhã vô cùng tận. Sau quả đó thì tui xin lỗi bé Nhi rối rít rồi đền bù cho con bé bằng 1 chầu Lẩu cá, rất may con bé không để bụng gì sau vụ đó
Vậy là thời gian thấm thoát cũng trôi qua 3 tuần yêu nhau, càng ngày tui càng cảm nhận tình cảm bé Nhi trao cho tui ngày 1 nhiều hơn. Càng như vậy, tui lại càng có thể có lỗi và lo lắng cho chính bản thân mình. Có 1 người bạn cũng trạc tui tuổi ở Đà nẵng cùng từng hỏi tui, nếu có phép màu nào đó được trở lại lúc đó: cậu có chịu yêu bé Nhi thật lòng ko? tui liền trở lời dứt khoát với anh ta là ko!!! Biết vì sao không các bạn, Vì ở ngay hiện tại, con tim tui đang đập chung nhịp với người yêu của mình, thì dù có phép màu đưa tui trở lại ngày đó, thì trong đầu tui vẫn chỉ có người mình yêu thôi, sao có hình bóng bé Nhi được…Nếu như cậu bạn ấy hỏi, cậu có hối hận khi ko yêu bé Nhi không? Thì câu trả lời từ tui…Chắc có lẽ là…Có…
Chap 40:
Có lẽ các bạn cũng thắc mắc là tại sao lại không thấy bé Nhy ở những chap gần đây…Thì đây là chap đánh dấu sự comeback của em nó đây. Đúng là do bỏ thời gian quá nhiều bên bé Nhi, tui lại quên khuấy đi bé Nhy, quên khuấy ở đây là ít chơi với em nó nhiều hơn trước, mà chỉ thỉnh thoảng nhắn vài 3 tin nhắn vớ vẩn đến em nó hỏi thăm thôi. Cho đến 1 hôm (nhớ không nhầm nó rơi vào khoảng đầu tuần thứ 3, tình từ ngay tui và bé Nhi bắt đầu yêu nhau) thì nhận được cuộc gọi từ bé Nhy trong giờ làm việc
– Alo, Nhy hả, anh nghe
– Dạ, mà ủa anh đang làm hả – Bé Nhy hỏi
– Ừ gái, đang trong công ty, có gì không thế
– Dạ, em đang chán đời anh ơi, tối rảnh ko, đi nhậu với em 1 bữa
– Trời, chán đời đi nhậu hả, haha, ừ cũng được, vậy mấy giờ, ở đâu?
– Có gì 7 rưỡi anh ghé nhà em nhé
– Ừ, vậy đi hen, bb nhé
– Dạ vâng, bb anh, chúc anh làm việc vui vẻ
Cúp máy rồi tui mới chợt giật mình là đã quên khuấy bé Nhy từ lúc nào, chắc con bé ko gọi chắc tui cũng chả nhớ. Trong đầu tui ngoài công việc ra thì ngày nào cũng ráng bóp bóp cái hộp sọ mình cho nó có chút nếp nhăn để mỗi khi gặp bé Nhi, tui lại tiếp tục diễn tuồng và dạy bảo em nó, chả còn chút chỗ trống nào để dành cho bé Nhy như hồi trước nữa. Nghĩ lại cũng cảm thấy bản thân mình hơi hơi bị có lỗi, cho nên quyết định tối nay sẽ gặp bé Nhy
Tui lại bấm số điện thoại để gọi bé Nhi
– Alo, em nghe anh – Bé Nhi trả lời
– À tối nay anh có tí chuyện, chắc tối nay ko gặp được đâu nhé gái
– Ủa bận chuyện gì thế anh – Bé Nhi hỏi
– À chuyện gia đình ấy mà, để xong việc anh kể cho mà nghe (nói đúng hơn là xong việc đi với Nhy, anh bịa chuyện cho mà nghe)
– Dạ, hihi…Thôi vậy đi nha, vậy có gì tối đi chơi với đám bạn em cũng được
– Ừ, nhớ về sớm đó nghe ko
– Dạ vâng, thưa đại ca
– Ừ ngoan, thôi bye nhé, anh làm đây
– Vâng bái bai ^^!
Vậy là xong giải quyết ổn thỏa với 2 bà chị cùng tên này, tui lại lao đầu vào làm việc, đôi khi cũng suy nghĩ về bé Nhi, không hiểu con bé như vậy mà lại chán đời, thiệt khó hiểu…Thôi cứ chờ đến tối khắc rõ
7h15 tui lên đồ rồi chạy xe đến nhà bé Nhy. Đến nhà gọi đt cho bé Nhy, thì thấy con bé lao ra rồi
– Vẫn không đội nón bảo hiểm à – Tui ghẹo em nó
– Hì hì, thôi, tuân thủ luật pháp
– Vậy ko sợ hư cái tóc mới uốn hả
– Hì hì, ghẹo em quài, sao mà biết em mới uốn tóc- Bé Nhy hỏi
– Thì bữa tóc em nó thẳng, bây giờ thì thấy đổi qua uống từng lọn, nhìn biết liền – Tui trả lời
– Hì, anh tinh mắt quá hen, thôi đi đi anh
Rồi 2 đứa ghé vào 1 quán chân gà bia hơi, gọi mấy đĩa lòng heo nướng, vài con cút, mấy xiên phao câu gà nướng, 1 đĩa thập cẩm cổ heo ra…Nói chung quán đó bán gì, bé Nhy gọi hết mỗi món 1 thứ…Đúng là cỗ máy bào đồ ăn này vẫn chưa lụt nghê tí nào, nghe con bé gọi món, mà thằng nào đang nhậu trong quán cũng nhìn trơ mắt ra…Thiệt là vẫn cái tính vô tư khi gọi món, chả biết ngại ngùng gì hết trơn
Cầm chai bia đổ đầy ly cho bé Nhy tui mới bắt đầu hỏi em
– Nói anh nghe sao mà chán đời mà rủ anh nhậu thế này
– Hì, có chuyện này em muốn như anh tư vấn xíu thôi
– Ủa vậy hả, sao chuyện gì, kể anh nghe nào
– Chuyện là vậy, ba má em, tự nhiên không không mai mối em cho thằng cha nào đó, mà em chả ưa ổng tẹo nào, cứ gọi ổng về nhà ăn cơm chung rồi bắt em ra nói chuyện với ổng, mà em thấy gượng gạo lắm chả thoải mái tí nào
– Vậy ổng nhiêu tuổi rồi, nghề nghiệp ra sao?
– ổng trạc tuổi anh thôi, đang làm chức gì lớn lắm trong cty của ba ổng, ổng có kể mà chả quan tâm đến mấy thứ linh tinh đó – Nói xong bé Nhy cầm ly bia cụng với tui rồi uống
– Chà chà, vậy ý em thì sao
– Thì tất nhiên là không ưa ổng rồi, ỷ có chức quyền, nói chuyện bố đời lắm anh ơi, ko có như anh đâu – Bé Nhy thở dài
– Trời sao lại đem anh ra so sánh gì kì vậy
– Thì thiệt mà, nói chuyện thì dẻo mồm thật mà thấy toàn ba xạo ko à, nghe nó giả tạo lắm…Hic…Chắc em chết mất với thằng cha này quá
– Haha, vậy là anh hiểu rồi, thế là giờ em bị thằng đó nó hành đúng ko?
– Dạ vâng, em đã nói với ba má là muốn học ra trường rồi mới yêu đương mà cứ mai mối cho em quài à.
– Hì, cha mẹ nào mà chả vậy, con gái ngày xưa 18t mà chưa ck con là phụ huynh các em nó lo sốt cả vó lên rồi đấy em ạ
– Haha, nhưng bây giờ thời đại nào rồi mà còn tư tưởng đó nữa chứ, mà anh có kế nào giúp em tách khỏi cái thằng cha này ko, ko là ổng ám em riết, tại ông thân với ba em lắm, cứ lấy cớ tới thăm ba em để gặp em ko à
Tui trầm ngâm nhai nhóp nhép cái chân gà rồi suy nghĩ
– Giờ anh chỉ em vậy nhé, mọi việc chỉ có thể giải quyết nhanh nhất nếu tui đi đúng trọng tâm, bữa nào ông đó lên, em cứ nói thẳng với thằng cha ấy là
Em ko có yêu anh và thực sự hiện tại em cũng chả muốn yêu ai giờ này, em chỉ muốn học cho xong, anh hiểu chứ, bởi vậy anh đừng có làm phiền em…Rồi em cũng đi nói ba má em y như vậy luôn đi…Rồi mọi chuyện cũng đâu vào đó thôi
– Dạ, chắc có lẽ em ngại mà vẫn ko nói thẳng ra cho ba mẹ với cái thằng cha đó, để lần sau nghe lời anh, em sẽ nói hết thử xem
– Ừ, nếu ko được thì cứ bảo anh, anh chỉ em nước cờ cuối chắc chắn thành công
– Chiêu cuối gì mà ghê vậy anh – Bé Nhy tò mò
– Thì cứ làm theo lời anh trước đi, nếu ko đc, anh kể cho nghe
– Hì hì, dạ vâng, mà dạo này thấy anh bân rộn dữ quá hen
– Sao em biết
– Thì thấy xưa, gọi anh cái là anh đi với em liền, giờ rủ anh toàn cancel
– Hì, tại dạo này, anh đi với Nhi nhiều nó vậy
– Anh với Nhi giờ quen nhau rồi à
– Ừ, 2 đứa yêu nhau cũng được mấy tuần
– Vậy em đi nhậu với anh, bé Nhi ko ghen đó chứ
– Đố em làm bé Nhi ghen được đó, haha – Tui cười lớn
– Hì, xem ra Nhi cũng may mắn quá ha, quen được 1 người như anh
– Trời em nói gì ghê vậy, anh cũng bình thường thôi mà, ko tốt cũng chả xấu, nói chung là chả làm hại ai, tuân thủ luật pháp, sống có trách nhiệm với cộng động thôi
– Nói chứ, tính em thì thẳng tính, có gì nói đó, chứ quả thực là lúc trước, em thích anh đó – Bé nhy nhoẻn miệng cười với tui, tiếc là trễ quá, bị bé Nhi cướp mất
– Hì, anh biết chứ, tui nở nụ cười gượng gạo, gì chứ mấy cái này thì anh cũng cảm nhận được, nhưng anh nghĩ làm anh của em thì tốt hơn…Hihi
– Hì, vậy sao mà lại chọn Nhi mà ko chọn em
– Đôi khi trong chuyện tình cảm nó không có cán cân đâu em à, nó đến với nhau tự nhiên thôi, anh ko chọn nhi mà nhi cũng ko chọn anh.
– Hì, vậy giờ anh quen với nhi, nhưng vẫn sẽ bên cạnh em khi em cần như lúc trước chứ
– Hì, tất nhiên là vậy rồi, em cứ yên tâm, khi buồn hay gặp chuyện gì khó khăn, cứ gọi cho anh, anh sẽ giúp em hết sức có thể
– Thiệt hông, móc nghéo đi- Bé Nhy chìa đôi bàn tay ra chờ tui móc vào
– Thiệt, hihi, cứ vậy nha – Tui đưa bàn tay vào và móc nghéo với bé Nhy – Thôi uống đi em…
– Dạ vâng
Sau đó 2 chúng tui mỗi đứa làm 2 bình 2l rồi nghỉ…Chở con bé về…Ko dám cho uống nhiều mắc công lầy…
Chap 41:
Vậy là quay đi quay lại cũng thấm thoát hết 3 tuần bên em. Nếu tính xa hơn chút thì gần mấy tháng chơi quen em. Đôi khi tui cũng mường tượng lại cái khung cảnh ngày đầu tui gặp con bé tại bên xe cũng giống như thỉnh thoảng khi viết chap tui cũng xem lại những chap đầu tui viết…Quả thật thì ở em, tui hơi khó tin vì em đã thay đổi gê gớm như vậy 1 cách chóng mặt. Nhiều khi cũng tự đặt câu hỏi, nếu như tui gặp em sớm hơn…Gặp em vào cái khoảng thời gian em vừa chia tay bạn trai thì chắc em sẽ ko dính vô cái nghề oái ăm đó. Nhưng nghĩ lại cũng chưa chắc, nếu như tối noel đó tui ko quỡn mà bỏ mặc em ko tò mò chuyện bá tánh thì chắc tui cũng chả có cớ để đc gần em. Đối với những người con trai khác, đối với họ, em thực sự khó gần lắm, em luôn tỏ ra thờ ơ với bọn nó. Ngẫm lại mới thấy đôi khi người ta họ có cái duyên mới gắn kết đc với nhau chứ ko thể ko ko lao xộc tới rồi nói anh muốn làm quen với em.
Theo như kế hoạch tui đã vạch ra cho các bạn biết thì đến tuần thứ 4 thì tui sẽ giúp em đứt luôn cái nghề và nhất là cái tính hở 1 tí nông nổi rồi trở chứng nhõng nhẽo vác thân đi làm gái…Nhưng sẽ ra nghĩ lại chắc khỏi cần vì tui thấy tính nết của bé Nhi có vẻ cũng thuần phục được rồi. À quên kể các bác chuyện này, có lần đi uống nước, tui với em có tâm sự về chuyện 2 đứa
Cũng vô tình thôi, tự nhiên bé Nhi hỏi tui:
– Anh nè
– Sao em, gì mà đang vui vẻ, tự nhiên cái giọng nghiêm trọng thế này
– Chơi với em 1 trò được ko?
– Á đù, hôm nay hứng chí còn rủ anh chơi với em nữa hả
– Ừa, tất nhiên gòi, mà trò này hay lắm, bạn em mới chỉ em xong
– Đâu, trò gì đâu, kể nghe thử – Tui nhấp ngụm cafe rồi lót dép hóng
– Trò này là như vầy nè, người ta gọi là trò nói thiệt, mỗi người sẽ hỏi mỗi người 1 câu hỏi và bắt buộc người kia phải trả lời thiệt lòng của mình
– Vậy là dù hỏi cái gì cũng phải bắt buộc trả lời thiệt à
– Tất nhiên gòi- Bé Nhi thản nhiên đáp
– Lỡ em hỏi mấy cái thầm kín của anh, sao mà anh dám chơi
– Hihi, ghẹo hoài, chơi đi nha – Bé Nhi năn nỉ với cái giọng õng ẹo mà làm tui nổi cả da gà
– Ừa…Rồi rồi, mà em hỏi trước đi, chắc em bày trò này em thủ hàng sẵn rồi hen
– Hihi, rồi em hỏi trước nhé. Từ xưa đến giờ thì anh yêu tổng cộng bao nhiêu người rồi
– À đợi anh, đợi anh đếm – Rồi tui xòe bàn tay ra, đầu ngẩng lên trên ra chiều suy nghĩ – Anh yêu má anh là 1, ba là 2, chị 2 là 3, chị 3 là 4, chị tư là 5, cu Bo là…
– Trời đât ơi, ý của em hiểu là anh yêu bao nhiêu người con gái rồi đấy…Thế mà anh cứ trả lời gì đâu ko à, đàng hoàng xíu coi, oánh chết bây giờ- Bé Nhi giơ cái nắm đấm ra hù tui
– Nếu thực sự mà nói thì yêu ko tính em thì chắc chỉ có 2 người thôi, 1 người hồi anh học cấp 3, và 1 người hồi anh học trung cấp
– Ừa, rồi đến anh hỏi em đi
– Chà chà, hỏi gì đây trời, tui gãi cằm suy nghĩ, à đúng rồi, vậy nói cho anh nghe cái cảm giác mà lần đầu gặp anh, em nghĩ anh như thế nào?
– Hihi – Bé Nhi bụm miệng cười – Muốn nói thật hả? ko được quê đó nha
– Ờ, ko có quê đâu, anh quê là khó huề lắm
– Hì, thì cái buổi đầu tiên gặp anh, tự dưng khuya khoắt, lợi có thằng cha nào mon men đến gần bắt chuyện, người thì nồng nặc mùi rượu, rồi đòi mượn điện thoại, làm có ấn tượng xấu về anh quá chừng luôn á. Hên là vắng người em ko dám chửi, chứ có ai bên cạnh là em la lên rồi. Nhưng đó là phản ứng lúc đầu thôi chứ về sau tự dưng lại cảm thấy giọng nói anh có vẻ gần gũi, tạo cho người ta cảm giác thân thiệt nên cũng đỡ sợ chút chút.
– Haha, vậy giờ thì sao – Tui hỏi tiếp
– Đợi câu sau đi, giờ đến em hỏi tiếp, anh yêu em vậy có coi thường em chút nào khi biết qua khứ em từng là gái đứng đường ko?
– Anh đến với em xuất phát là từ 1 người bạn, 1 người anh, thì anh đã chả quan tâm vấn đề đó rồi huống hồ là bồ em, hỏi nhảm quá nha
– Hihi, em hỏi cho chắc thôi, rồi anh hỏi em tiếp đi
– Nếu như 1 ngày nào đó, mà nó làm cho em shock, hụt hẫng như mỗi tình đầu, vậy em có quay lại cái nghề đó nữa không?
– Ko, chắc chắn là không – Bé Nhi trả lời dứt khoát luôn và ngay
– Chắc chứ? – Tui hỏi lại
– Chắc chắn ạ – Bé Nhi gật đầu cái rụp – Bây giờ thì em biết bản thân mình có giá trị như thế nào rồi, em đã hiểu cái nhân cách của 1 người con gái nó mong anh như thế nào rồi, nó từng vỡ và em đang từng ngày nhặt từng mảnh để dán lại, từ còn nứt nhưng ít ra nó ko có bấy nhầy như xưa
– Chà chà, dạo này có vẻ nói chuyện triết lý sâu sắc quá nhỉ, trả bé Nhi ngày xưa lại cho tui dùm đi…
– Haha, ai biểu mấy cuốn sách của anh nó hay mần chi, em đọc sắp xong rồi đấy, chuẩn bị kiếm thêm cho em đọc đi
– Ừ, đọc xong thì anh đưa sách khác mà đọc, rồi tới em hỏi đi
– Dạ, vậy Giữa tình yêu và Thành đạt, anh sẽ lựa cái nào nếu đc chọn 1
– Haha, chơi khó anh quá ha…Nói em nghe, từ nhỏ anh đã có 1 ước mơ, à ko cái này phải nói 1 mong muốn. Là nếu 1 ngày nào đó, anh gặp phải 1 người con gái anh thực sự yêu thì anh có thể đánh đổi cả gia tài mà để có thể được bên cô ta ^^!
– Có mới nói đó nha – Bé Nhi lườm lườm ghẹo tui
– Thiệt mà, anh có suy nghĩ như vậy từ nhỏ đến giờ, rồi đến anh hỏi nhé
– Dạ – Bé Nhi lấy 2 tay chống cằm, mắt nheo lại hóng tui hỏi
– Nếu 1 ngày nào đó, anh ko còn ở bên em, thì em sẽ như thế nào
Bé Nhi trầm ngâm suy nghĩ 1 hồi rồi trả lời
– Em cũng không biết, tại chuyện chưa xảy ra, em cũng chưa biết sẽ ra sao nữa, mà chắc lúc đó em sẽ khóc nhiều lắm rồi sau đó ra sao thì em ko lường trước được…Mà anh làm gì hỏi kì quá vậy, ko được nói vậy nữa nghe chưa
– Hihi, dạ biết rồi chị 2 – Tui cười cầu tài, xua tan cái bầu không khí hơi bị trùng xuống sau cái câu hỏi trớ trêu ấy. ít ra thì ngay lúc đó của tui và hiện tại đối với các bạn thì cũng mom men biết được cái viễn cảnh sắp tới thì bé Nhi sẽ ra sao rồi đó…Tui thì còn đang lo con bé sẽ làm cái gì dại dột nữa ko đây…Bởi vậy từ giờ đến ngày đó tui luôn cố gắng làm cho bé Nhi cứng rắn, đừng quá lụy vào tui quá
cái trò chơi nói thật đó thì tui chỉ nhớ đến những ý chính tui kể các bạn nghe thôi, còn về sau thì 2 đứa ngày càng hỏi nhau những câu vớ vẩn ko chịu được, tui xin phép ko tiện kể ra…Mắc công tui mất hình tượng với các bác
Bước sang tuần thứ 4, có lẽ kế hoạch như dự định nên drop này. Tui sẽ nhảy qua bước hướng em thành 1 con người tự lập, xài tiền bằng của chính mình làm ra, bước đầu tiên là sẽ nhồi cho em cái tư tưởng của 1 người kinh doanh bằng những quyển sách “Dám Thất Bại, ” Những người phụ nữ làm thay đổi thế giới”, Người bán hàng vĩ đại nhất thế giới”, đây là những quyển sách tui phải lùng xục ở mấy hiệu sách và cảm thấy phù hợp với con bé mà mua về. Và tất nhiên mấy cái này chỉ là mớ lý thuyết, đọc rồi hiểu chứ chả làm chả 1 ai đó giàu liền hay sao sao đó, nhưng ít nhất là nó đánh vào cái tư tưởng của người đọc, cái thái độ tích cực hơn về chuyện kinh doanh, cách ứng xử…V…V…
Sau khi để cho con bé 3 ngày trời vùi mài kinh sử, vào 1 ngày đẹp trời tui xin về sớm hơn mọi khi và chở bé Nhi ra KCN biên hòa, đứng trước cổng công ty Taiwan vina để hóng gió, nói là hóng gió nhưng có chủ đích của tui
– Ủa bộ hết chỗ đi chơi rồi hay sao mà ra đây chơi vậy anh – Bé Nhi ngôi trên chiếc xe của tui, đung đưa đôi chân, hỏi tui
– Hì, hít mùi khói xe riết cũng chán, dẫn em vô đây hút mùi hóa chất của mấy nhà máy thải ra cho đổi vị đó mà
– Xí, người gì mà ác nhơn thấy sợ – Bé Nhi ra vờ trách móc với khuôn mặt đểu giả
2 đứa ngồi nói chuyện xàm xàm với nhau 1 tí thì công nhân trong cty bắt đầu tan ca. Khung cảnh thì chen chúc nhau, người này chen người nọ, công nhân công ty này khá là nhiều các bác à, gần chục ngàn người đấy. Có những con người họ hối hả ra về để trên tay cầm bó rau được bán trước cổng, có người thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng đã được thoát ra khỏi cái địa ngục ít nhất là đối với họ, người việt nam mình, ít ai coi công ty là nhà mà bám trụ trung thành sống chết với nó lắm
Tui khều bé Nhi mà nói
– Em thấy người ta tan ca về ko?
– Ờ ờ dạ thấy, đông qua trời vậy nè trời
– Ừ, em có thấy họ quá giống nhau ko?
– Giống nhau ở điểm gì?
– Họ đều mang màu áo giống nhau, đều lai lưng ra 1 ngày 8 tiếng trong đó để làm việc, cốt đến cuối tháng có được đồng lương rồi lại chi hàng đống tiền chi phí sinh hoạt, trong khi 1 ngày họ làm cả đống công việc. Nhưng họ đều tự hào vì công việc mình làm, họ bỏ sức lực ra để có đồng tiền đượm mùi mồ hôi của mình
– Bé Nhi thì giờ này im lặng suy nghĩ –
– Nhưng tiếc 1 cái, là họ ko có học em à, cũng vì ngày xưa điều kiện khó khăn nên họ có điều kiện, nên bây giờ ko có bằng cấp gì trong tay, họ đành phải chấp nhận cái công việc hiện tại. Em thua họ ở cái em vẫn còn ăn bám từ tía má em, nhưng cũng rất may mắn là em vẫn còn cơ hội để nắm lấy.
– Giá như anh nhỉ, giá như hồi đấy em ko nghỉ học, thì chắc giờ này em đâu có vật vờ như thê này?
– Ko có gì là quá muộn đâu em à, bạn anh có dạy tại một trung tâm giáo dục thường xuyên, nó kể có cả 1 ông gần 40 tuổi còn đi học đó thôi
– Dạ vâng
– Em đừng nhìn anh như vậy mà nghĩ trước đây anh sướng, hồi học cấp 3, 3 tháng hè, anh đều đi làm đủ thứ việc để kiếm tiền đặng gửi mẹ để đầu năm có tiền mua sách vở đó
– Ủa, nhà anh lúc đó khó khăn lắm hả
– Ko, dư dả là đằng khác, nhưng anh thích làm vậy, ít ra anh trân trọng sách vở bút thước của mình vì nó là mồ hôi mình làm ra nên anh quý lắm
– Vậy anh làm những gì? bé Nhi tỏ vẻ tò mò
– Phụ hồ cũng có, đi lơ xe, bán vé số, đi đào cống, bán báo, bốc vác, giao hàng, phụ nhà hàng, phụ quán cafe…Hầu như anh đều có nhúng tay quá hết rồi
– Trời đất ơi, gì mà làm nhiều thế vậy
– Có làm rồi thì mới biết cái khổ của nó mà biết lo học lo làm nếu ko muốn tương lai mình sẽ gắn bó với mấy cái nghề đó chứ
– Hì, xem ra tưởng anh học xong rồi đi làm công ty, rồi thăng tiến lên lương cao, ai ngờ mấy cái nghề đó mà anh cũng trải qua rồi hen
– Haha, đôi khi nhờ mấy công việc đó, anh mới được ngày hôm nay đó…
Thôi chay đi đâu hóng gió rồi kiếm cái gì ăn đi, anh đói quá
– Dạ vâng, hì
Rồi sau đó 2 đứa đi lòng vòng bát phố rồi kiếm gì ăn…
Vậy là kế hoạch hướng nghiệp cho em bước đầu coi như cũng xong…Tui cũng đã cố làm cho bé Nhi hiểu được tui muốn nói…Coi như khai thông cái tư tưởng của em…Còn bước thứ 2, tui sẽ cố gắng tìm hiểu về em thích cái gì để có thể cùng em tạo ra bước đi khác…ít nhất là trong vòng 4 tuần cuối…4 tuần mà sau đó em phải tự mình đứng vững cứng cỏi giữa cuộc đời này mà ko còn đôi bàn tay tui dìu dắt trên mỗi bước chân nhỏ nhắn của em…Cố lên nhé cô bé mùa đông của anh…Đừng làm anh thất vọng, anh biết đó ko phải là thói quen của em ^^!
Chap 42:
Sau cái buổi chở bé Nhi vô KCN mà tâm sự với em, tui coi như là 1 màn dạo đầu để khai thông tư duy cho em. Theo tui được nghĩ, em hoàn toàn có thể kiếm tiền từ công sức mình làm ra. Việc học của em cũng quá nhẹ nhàng vào các buổi tối 3, 5, 7 ở trung tâm anh văn, và cũng chẳng bao lâu nữa cũng kết thúc khóa học. Ngoài việc đó ra, em hoàn toàn rảnh rối ăn ở không, không thì cũng đi chơi với bạn bè và với tui. Các bạn đừng nghĩ tui ép con bé kiếm tiền quá sớm, bé Nhi khi ấy cũng đã 18 tuổi rồi, nghỉ học từ năm lớp 10. 1 tuần chỉ bỏ ra có 6 tiếng để học. Nếu như các bạn, bạn sẽ làm gì vào những thời gian rảnh rỗi còn lại. Và đó chính là lí do tại vì sao, ở kế hoạch tiếp theo, tui lại muốn bé Nhi kiếm tiền bằng đôi tay của mình. ít ra sau này, em nó sẽ không phải phụ thuộc vào người bạn trai của em từ đồng tiền của họ. Theo tui suy nghĩ, con gái đừng quá phụ thuộc vào đồng tiền của bạn trai mình, xem họ như cái máy rút tiền ATM thì đừng trách bọn con trai xem lại họ như cỗ máy tình dục, phũ lắm.
Vài bữa sau, vẫn giống như mọi hôm như thường lệ, vẫn đợi em tan học ở trung tâm, tui lại chở em đi khắp phố phường để hóng gió, nhưng hôm nay, tui ít nói chuyện hay tâm sự với em, mà chủ yếu tìm hiểu sở thích từ em. Có rất nhiều người biết phát huy sở thích của mình để định hướng cho công việc của tương lai mình sau này, vì khi đó, cảm giác được làm 1 công việc mình yêu thích sẽ rất đam mê và có trách nhiệm với nó. Rất tiếc là từ hồi tốt nghiệp lớp 12 tui lại ko được như vậy, cũng vì khi ấy tui ko có ai định hướng cho tui 1 tí tẹo gì chỉ có ba tui phán: Tướng ta mày nhỏ con vầy sao vào mấy cái ngành Kỹ thuật được, cực nhọc lắm, thôi nghe lời tao, theo ngành hóa chất đi, ở trong phòng thí nghiệm nó khỏe hơn mày à, trong khi ấy tui chả có tí hứng thú nào với môn hóa chất kể từ năm lớp 9, nhưng tui lại được cái may mắn là sau này tui lại biết cách cái phát huy cái thế mạnh mồm mép mình ở công ty…Đùa thôi chứ 1 phần cũng do có tay nghề nữa chứ giỏi nói ko giỏi làm cũng ko xi nhê với các nhà tuyển dụng đâu
Cầm ly bơ dằm nhiều sữa trên tay, bé Nhi thưởng thức nó say xưa, cứ nhìn tui rồi cười khúc khích bên ly cafe mà tui cứ há mỏ chờ nó rơi từng giọt lỏng tỏng xuống cái ly
– Em nói rồi mà, gọi cái gì người ta làm mau mau mà uống, cứ khoái uống cafe ko hà – Bé Nhi ghẹo
– Kệ anh à nha – Tui trả treo
– Ờ kệ anh, chắc em ăn xong rồi đi về ngủ 1 giấc, sợ nó còn chưa xong nữa đó, haha – Bé Nhi nheo mắt lại mà cười chế giễu cho cái sự dại dột khi tui gọi cafe phin
– Thì ko có cafe, anh uống trà đá đỡ vậy – Nói xong, tui chộp ly tẩy nốc cái ực cho bõ ghét
– Mà anh nè, coi bộ cái quán này, ae mình đi riết chắc chai mặt luôn he, ghé người ta quài
– Ừ chắc ko có 2 đứa mình ngày nào cũng ghé, chắc họ ế dẹp tiệm luôn đấy chả đùa
– Xí, nói quá ko à
– À quên mất, anh có chuyện muốn hỏi em nè gái
– Hả chuyện gì, mà thấy mặt anh nghiêm trọng thế – Bé Nhi tròn mặt nhìn tui, tay vẫn dằm dằm ly bơ trên tay
– Ngoài việc em thích hát nhảm, thích giao tiếp với anh bằng tiếng Anh, thích ăn vặt, thì em còn thích gì khác không?
– Ummmmmmmm, dạ…Có chứ – Bé nhi ngâm ngưa rồi trả lời
– Vậy chứ em thích cái gì nữa?
– Thích anh, haha
– Uầy, ko phải – Tui phủi tay – ý anh là bản tính của em thích cái gì cơ
– À, để em nghĩ xem, em thích đọc sách nè, thích make up nè, và thích mua sắm
Nghe con bé nêu ra 3 cái thích mà tui chả tìm đc mối liên kết cho cái nghề tương lai của em. Nhưng cũng bất chợt, nhìn con bé ăn mặc, tui lại lóe lên trong đầu 1 suy nghĩ thần thánh
– Vậy chứ em thích mua sắm, vậy em có rành về cách ăn mặc của giới trẻ thời này ko
Nghe tui nói xong, bé Nhi liền đứng dậy, đung đưa, vặn mình qua, vặn mình lại như show cái dáng của em nó cho tui xem rồi nói
– Nè, anh nhìn thử coi, thấy em ăn mặc hợp mốt ko? Nói nhỏ cho anh và các bạn biết thôi nhé, ko được nói ai biết nghe chưa? ngay từ nhỏ, đồ của em là do em tự đi mua hết đó, hổng cần ai dẫn đi lựa cùng đâu đó, ngược lại em toàn dẫn bọn bạn đi mua đồ rồi tư vấn cho bọn nó đó – Bé Nhi nói cái giọng tự hào hết sức về cái thành tựu mà con bé đạt được
Mà ngẫm lại, con bé quả thật có cái mắt thẩm mỹ về thời trang thật, chưa bao giờ thấy em nó mặc đồ bê bối khi ra đường. Lúc thì quần jeans rách rất cách điệu đi với cái áo thun tay dài bó sát người, khi thì bộ váy đen cách đầu gối cả gang tay đi kèm cái áo khoác nho nhỏ với đôi guốc cao gót, khi thì đơn giản với quần jeans ngắn với áo thun đi cùng đôi giày nỉ. Kèm theo đó là 1 mớ phụ kiện linh tinh như dây chuyền, bông tai, đồng hồ, lắc chân mà con bé kết hợp rất chuẩn. Ngẫm lại, có vẻ con bé ăn mặc rất hợp mốt, dù cho tui ko biết trào lưu giới trẻ khi ấy là gì, nhưng nếu 1 người ngoài nào đó nhìn em thấy sẽ thấy em nó rất là phong cách, nổi bật giữa đám con gái còn lại. Tự nhiên tui lại cảm thấy sự hưng phấn gì đó từ trong thân tâm, ít ra thì cũng biết được con bé có tài về khoản ăn mặc…Sau buổi tối hôm đó chở em về, tui mỉm cười đắc chí vì biết được việc mình sắp phải đi gặp 1 người.
Coi bộ cũng hơi lâu rồi tui cũng chưa gặp nó, thằng Minh, thằng bạn chí cốt thời học trung cấp với tui, từng 1 thời ở chung phòng trọ, gói mì cưa đôi, ly rượu cắn nửa, cũng từng bị ăn đập oan chung với tui, đồ đạc cũng được 2 đứa xài chung với nhau. Sau khi ra trường, với bằng khá trong tay, tui và nó có 2 ngã rẽ khác nhau. Tui an phận thủ thừa nộp đơn vào công ty an phận kiếp công nhân, còn thằng Minh thì không như vậy, nó ko theo nghề đã được học mà nhảy sang nghề tay trái…Thích kinh doanh buôn bán tự mình làm chủ. Khi ấy mỗi đứa 1 ngã nên tui ko theo dõi được quá trình nó khởi nghiệp ra sao, như thế nào. Nhưng cứ đến mỗi lần tết, nó đến nhà tui chúc tết, tui lại thấy nó ngày 1 khá lên trông thấy, thăm hỏi qua lại, nó cũng chỉ nói sơ là công việc cũng khá bận bịu, do tết nhất hỏi thăm công việc qua loa vậy thôi, 2 đứa tui lại cùng nhau ôn lại những kỉ niệm cũ của 2 đứa, giao lưu vài lon bia. Đến cái tết năm sau nữa thì thấy nó bắt đầu ra dáng dân chơi lắm rồi. Tò mò tui hỏi nó mới khai ra là kinh doanh buôn bán quần áo, giày dép. Đi lên từ từ, thì bây giờ, thì thằng Minh bạn tui đã là ông chủ của 1 shop thời trang cao cấp. Tui nghe nó nói vậy mà cũng chưng hửng, mẹ nó mới có 2 năm thôi mà sao nó lên dữ vậy nè nghĩ lại bạn thân tui khi đó, 2 năm làm việc cũng chỉ dừng lại ở mức nhân viên phòng kỹ thuật thấp hèn thôi. Thiệt là tủi hết sức, nhưng thôi ko sao, thằng bạn mình nó giàu thì mừng cho nó chứ ai đời lại ghen tỵ. Rồi thì có lẽ đó là cái tết cuối cùng 2 đứa tui gặp nhau. Thằng bạn tui thì lại vùi đầu vào công việc, kiếm đầu ra đầu vô, mở thêm các cửa hàng khác cho nên mấy dịp tết tui ko thấy nó ghé tui nữa, lâu lâu có đến nhà nó thăm thì obz nó bảo nó ở trên SG rồi, ít khi về Biên Hòa lắm, có cho số điện thoại, và 2 đứa lâu lâu cũng gọi điện hỏi thăm nhau thôi.
Bấm cái số điện thoại mà tui lưu bằng cái tên thân mật: Minh dê…
– Alo, Đm mày hả Vượng – Thằng Minh bất ngờ
– Ừ, tao nè, dạo này mày khòe không cu
– Khỏe như trâu điên đó mậy, mà Trời, má nó, lâu quá mới thấy mày gọi cho tao, đm định mượn tiền phải ko, nói trước mượn vài triệu thì được chứ vài trăm ngàn thì đếu có đâu
– Thôi, cái đm mày, suốt ngày nhây nhưa, dạo này mày sao rồi, công việc ổn chứ
– Nói chứ cũng lu bu mày à, may cái quen được con ghệ, nó cũng giỏi tính toán thế là có người lo sổ sách hộ, cũng đỡ vã vl mày à- Thằng Minh khoe
– Đù má ngon mậy, vậy chừng nào cưới con nhà người ta, chả lẽ tính kiếm osin làm ko lương thiệt à – Tui ghẹo thằng bạn
– Haha, nói chứ cũng nửa năm nữa tao cưới rồi, sẵn dịp mày gọi, tiện thể dặn mày nhét heo ngày 5 ngàn trước đi, nửa năm sau, đập heo ra mừng đám cưới tao là được rồi
– Cái đó thì không phải lo, chỉ sợ đến ngày đó, quên mẹ cả tao, đếu thèm mời thiệp nó mới căng, chứ mấy chuyện cỏn con đó đối với tao là cái mẹ gì
– Haha, đm sao mà dám quên mày, ko khéo lại vác xác lên nhà tao, đòi thiệp ko chừng
– Thôi đếu đùa nữa, nói vậy chứ mày rảnh ko, nhậu với tao 1 bữa coi, thèm nhậu mì gọi với rượu đế với mày như hồi còn ở phòng trọ chung quá Minh à
– Mẹ nó, mày tưởng tao ko thèm à, nhớ hồi đó quá chừng V nhỉ, cũng chả hiểu sao hồi đó, tao với mày cũng lầy lội gê. Haha, để xem…à…Thứ 7 này đi nhé. Tao về thăm bà già rồi ghé nhà mày nhậu luôn
– Ờ, giờ đó là đẹp rồi, đúng ngày hoàng đạo luôn đó bạn
– Có cần tao mua đặc sản gì từ Sài Gòn về làm mồi nhậu ko ku?
– Thôi đm, vác cái xác qua nhà tao được rồi, để tao ra quán, kêu họ làm chục con chuột đồng cho tao với mày gặm
– Haha, được được, đủ má hợp gu tao đấy. Quyết định vậy nhé, có gì khoảng chiều chiều tao ghé, như sơn phết nhà cửa, quét dọn sạch sẽ lại đón mình nhé bạn
– Haha, rồi được rồi, con lạy bố. Nhớ đúng hẹn dùm con. Thôi làm gì làm đi, tao làm tiếp đây
– Ừ, ku, thôi bye.
Tags: http://aeck.wap.sh/thu-vien/tong-hop-truyen-hay/truyen-ve-co-be-dung-duong-ma-toi-quen/phan-6 SEO: Bạn đến từ: Từ khóa: |