Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Anh em cây khế
06:33:53 pm | 01/03/2025
+A Tăng cỡ chữ =A Mặc định -A Giảm cỡ chữ
• Học sinh chuyển lớp (phần 7)

Học sinh chuyển lớp (phần 7)

Lóc cóc vào phòng xách cái ví dẹp lép thểu não dẫn thằng bạn đi ăn. Đã vậy mà nó vẫn chưa buông tha , ra vẻ hậm hực lắm:

– Hứa với hẹn, chẳng có gì cả!

Tôi đi bên nó, chẳng nói cái gì. Thực chất lúc đó thì tiếc một, giờ nghe thằng bạn đi bên cạnh than cải lương thì cũng tiếc gấp mười. Đến tận nhà rồi còn chưa gặp chán thế.

– Nhà cô Ánh bán rồi hay sao ấy?
– Sao mày biết!
– Tao thấy bữa trước tao chưa đi, thấy cô với mấy người lạ đang xem lại căn nhà, chắc là bán.
– Ờ, vậy là chắc mấy năm nữa mới gặp lại nó quá.
– Ừ, thì ráng thôi, biết sao được, vả lại chắc gì nó đã nhớ tao với mày.

Hai thằng con trai rảo bước trên con đường ra tiệm ăn sáng, mặt cắm cúi nhìn đất, hi vọng là con bạn đanh đá ngày nào chí ít cũng lưu lại đặc điểm nhận dạng sau này có khi giáp mặt khỏi phải mất công nhắc lại ký ức xưa.

Vác cái bụng căng ềnh , hai thằng trở ngược lại quán cà phê, ngồi nhâm nhi cà phê không đường như hai ông cụ, lâu lâu cụng hai chén trà gọi là tương giao.

– Mai đi chơi với lớp đó, dậy sớm nha mày!
– Tao biết mà.

Tôi bất chợt nhớ ra điều gì:

– Có ai nhắc tao không?
– Có
– Ai?
– Thì mấy đứa trong lớp, có ai biết mày vắng vì sao đâu!
Thằng đầu đất kém tinh tế buộc tôi phải chơi bài ngửa:
– Tao hỏi cái đó làm gì, Dung ấy!
– Ờ, thì có, nó lo cho mày từ cái hôm nhận phiếu điểm, rồi nhắc tao chuyện đi chơi để mày biết. Hôm qua thì…
– Thì sao!
– Thì nó cứ bám lấy tao hỏi mày sao rồi, có gặp không, đi đâu chứ sao!

Tôi mỉm cười, thỏa mãn với câu trả lời. Biết mà, nàng ơi, quan tâm nhiều nhé!
Mặt tôi vênh lên tự mãn, bỏ lại thằng bạn ngơ ngắc chẳng biết làm gì, đành ngồi tia mấy đứa con gái vào quán.
Tối đó, tôi dọn dẹp đồ đạc sớm, đánh răng leo lên giường đắp chăn ngủ thẳng cánh. Theo như ông anh tôi kể lại là vừa ngủ vừa cười, vừa ú ớ mơ cái gì đó.

CHAP 61: BƯỚC RA TỪ QUÁ KHỨ.

Sáng sớm hôm sau, 5h tôi đã khua ầm ĩ, hò hét ỏm tỏi đánh thức cả nhà dậy. Ông anh tôi thì dậy sớm chong đèn học bài từ lúc nào nhìn tôi ra vẻ trịnh trọng lắm:

– Xuống dưới đó, ờ, ờm…!
– Có gì không lão già?
– Mày, à không, mua dùm anh mấy đồ lưu niệm đẹp đẹp…
– Làm gì vậy?
– Làm gì kệ tao…à không, kệ anh, cứ mua đi.

Tôi thì biết thừa cái trò mua tặng chị Ngọc, nhưng bình thường đắc tội với tôi nhiều quá nên giờ chơi trò giở mật định bẫy ruồi. Háo hức với chuyến đi, nên vui vẻ đồng ý ngay, coi như chuộc lại cái lỗi hồi trước làm lão bầm người.

Sáng sớm, nhà tôi ăn cơm thì cái miệng tôi hoạt động hết công suất, vừa ăn vừa nói huyên thuyên. Mấy người tuổi cao thì nhìn tôi cười như kiểu con nít ranh vậy. Mặc kệ miệng tôi vẫn hót lia lịa.

– T, mẹ cho tiền đi chơi nhé.

Mẹ tôi buông đũa đã lâu, nói xong đi lên phòng đưa tiền cho tôi. Tôi xị mặt vì người cho không phải là Ba. Nhà tôi từ lâu có cái truyền thống tiết kiệm, nên mỗi lần đi đâu chơi này nọ cũng muốn tập cho thằng con út xài hoang như tôi dần dần. Tất nhiên mẹ tôi cho tiền thì dư, nhưng số dư đó không có nhiều, chưa kể lỡ hứa mua quà cho ông anh rồi.
Lão trời đánh biết ý:

– Mẹ cho em thêm tiền đi!
– Tiền đã đóng hết rồi, tiền này là nó cầm tiêu vặt, có gì cần xài đâu.

Lão anh tôi mặt mũi bí xị, lùa vội bát bún vào miệng, nhìn tôi vẻ đau thương lắm.

Ba tôi nhìn hai thằng con trai, cười rồi vỗ vai tôi:

– Xong chưa, ba chở ra ngoài bến chờ xe nha anh lính trẻ.
– Dạ!

Tôi buồn bã cầm tiền đút vào ví, mặc kệ cái đá chân tế nhị của chị Thanh, không biết là báo hiệu cái gì.
Hai ba con ra tới đường quốc lộ để chờ xe xuống rước, ngoài bến Nhân đen cũng đã đứng chờ từ hồi nào. Vừa định tót xuống xe chạy lại chờ nó thì Ba tôi đã gọi giật trở lại:

– T, lại Ba bảo!
– Dạ, có gì dặn dò nữa hả Ba?
– Không, Ba cho thêm.

Ba tôi rút ra tiền cho thêm tôi. Tờ 500 mới cứng, nhìn tôi và cười:

– Lớn rồi, tự biết kiểm soát tiêu xài, cái gì đáng bỏ ra thì bỏ ra, cái gì không đáng thì thôi, cầm theo bao bạn bè nước cũng được.

Tôi mừng rơn, cất ngay vào túi , sợ Mẹ tôi đi ngang qua lại la cả hai Ba con thì khổ. Giờ tôi mới hiểu cái đá chân tế nhị của chị Thanh, chắc kinh nghiệm Ba tôi cho nhiều nên biết. Tôi nhìn mãi cái dáng quen thuộc khuất dần sau hàng cây ven đường mới tiến về chỗ thằng Nhân.

– Mấy giờ rồi Nhân?
– 6h30!
– Thế mấy giờ xe chạy?
– Còn 45’ hoặc một tiếng gì đó!

Nó tỉnh bơ, ra đây đứng chờ một tiếng đồng hồ.

– Mày bị điên hay sao ra chờ sớm vậy!
– Ờ thì, mày khác gì tao.!

Tôi là do chủ ý của Ba tôi dẫn ra để cho tiền, lập quỹ đen, chứ tôi vốn đi trễ thành thương hiệu rồi, quen lề mề.

– Hay vào đây tao trả mày nốt chầu cà phê bữa còn nợ luôn đi!

Hai thằng tôi dè dặt bước vào quán cà phê gần chỗ đợi, khỏi phải nói là ái ngại cỡ nào. Quán cà phê này gần trường cấp II của hai thằng nên thầy cô cũ ghé qua khá là đông. Đi được mấy bước là phải vòng tay, cúi đầu cười duyên chào . Tôi với nó chọn ngay cái bàn cạnh mấy gốc cây khuất khất, nhìn ra phía đường chính.

– Mày không nghĩ Nguyệt sẽ về nữa cơ à.
– Không, tao nghĩ nó học trong đó luôn, về làm gì nữa?
– Tao thì vẫn hi vọng.

Mặc thằng bạn ôm mối tương tư từ thời cởi truồng tắm mưa, tôi đảo cái ly caphe đen đặc, nhìn vu vơ ra phía đường trên xem bóng dáng xe tới. Gì chứ đã phòng hờ hết rồi, tiền cũng đã thanh toán, chỉ chờ xe tới là chạy ra thôi.

– Thôi, ráng vô đó học gặp nó cũng được!
– Ừ, mày thì lo cái gì, đằng nào chẳng có em bí thư!
– Lo cái đầu mày, lo bị cướp chứ lo gì!
– Mày cũng biết cơ đấy, tòm tèm cho lắm, mất trắng lại khóc.

Nó nhắc tới từ khóc làm tôi hơi nhột nhột, bởi cái lần một mình lên đồi tôi chẳng sụt sùi nước mắt rồi còn gì.

– Tao…ờ tao lo cái khác.
– Lo cái gì…?
– Vụ con Quỳnh.

Thằng Nhân đen ôm bụng cười sằng sặc, lè cái lưỡi vàng khè dính tác dụng phụ của chai Number one ra. Nó nhìn tôi, vẫn cười khiến tôi tức điên lên.

Nhắc tới vụ con Quỳnh lớp tôi thì có lẽ tôi chui xuống đất còn chưa đỡ nhục. Số là khi tôi vào lớp buổi đầu thì bữa học thứ hai là có tiết chào cờ. Chẳng hiểu trời xui đất khiến hay nó ăn nhầm thuốc chuột gì mà táo bạo đến vậy. Ngồi chào cờ thì cả trường sát nhau, nó cách tôi hai người quay mặt xuống tỏ tình ngay lúc đó. Bạn bè xung quanh cười ầm cả lên, mấy ông anh bà chị khối 11 thì cứ nhìn nhau bàn tán. Mãi đến sau này tôi mới biết con trai lớp tôi sợ cái tính tưng tưng của nó. Còn nó từ dạo đấy cũng đôi lần bắt chuyện với tôi, nhưng tôi lạnh lùng đáp lại rồi bỏ đi, che dấu đám da gà đang nổi đầy tay.

Nhân đen vẫn cười sặc sụa, gì chứ cả lớp tôi thì quên rồi, chứ đám chiến hữu vẫn ghi nhớ coi như đó là công lao hoành tráng, hay chiến
công vĩ đại của tôi.

Tiếng còi xe vang lên ngay trước mắt chúng tôi, tôi vơ đại cái balo chạy trước. Nhân đen có gắng vớt vát mấy ngụm nước trước khi xách túi rượt sau. Lên tới xe thì lớp tôi đã đầy đủ cả, trừ mấy đứa bạn về quê hay gì đó, riêng anh em chiến hữu thì đang chờ tôi ở phía cuối xe.

Tôi tính ngồi xuống dãy cuối để còn ca hát quậy phá thì Dung đã chờ tôi ở cái ghế áp chót, nàng ngồi ngoài chừa một chỗ bên trong, chỉ đến khi tôi biết ý mới xịch vào trong và để tôi ngồi ngoài. Nhân đen tót xuống ngồi ngay sau lưng tôi.

Xe vừa lăn trên con đường được vài vòng bánh, nàng đã véo tôi cái đau tím sườn:

– Đi không thèm nói luôn ha.

Tôi hét vang cả xe, mấy đứa tò mò quay lại nhìn, tôi quay lại cóc đầu thằng Nhân, cố ý hét lớn:

– Sao mày cốc đầu tao, cốc đau dữ mày!

Cả xe quay lên thở dài nhìn thằng Nhân trách móc, để thằng đen cái mặt nghệt ra , chẳng hiểu chuyện gì cả. Tôi ngồi xuống đưa tay lên miệng:

– Suỵt!
– Cho chừa!
– Tí đánh ghen chốn riêng tư, công cộng người ta cười cho đấy.

Cô nàng khoanh tay trước ngực, bỏ mặc tôi, nhìn ra phía ngoài ô cửa, những hàng cây nói nhau trượt dài ra phía sau xe.
Thanh kẹo bạc hà đưa ngang mũi Nàng, rồi đảo đảo vài vòng , che cặp mắt long lanh lại. Nàng phì cười:

– Lại dụ dỗ!
– Không lấy hay sao!

Nàng cười hì hì, bóc thanh kẹo và đưa tôi một viên, nàng một viên. Khỏi phải nói, lại cái mp3 chia đôi tai nghe đầy ắp nhạc Quang Dũng lại vang lên. Một lúc sau, nàng đã dựa đầu vào vai tôi ngủ thiếp đi. Chắc có lẽ là mệt vì ngồi cuối xe.

Tôi ngồi im, không dám cựa quậy, sợ nàng thức giấc để lỡ cái cảnh nhìn với cự ly gần khuôn mặt đáng yêu này. Sống mũi cao, mái tóc ngang vai, đôi mắt đẹp và có lẽ đáng yêu nhất là cái miệng. Hình như là đang khẽ cười. Để mặc đám bạn đằng sau, tôi khẽ khàng nhắm mắt và chìm vào giai điệu. Hễ xe rung lên khi đi qua đoạn ổ gà hay né xe ngược chiều là hai đứa mở mắt nhìn nhau, rồi lại khẽ mơ màng nhắm mắt.

Đoạn qua đèo Phượng Hoàng thì tôi mở mắt nhìn nàng vẫn say sưa ngủ. Hết trò chúng nó bắt đầu bày trò nghịch dại, xoay đầu ra sau nhìn Đèo Phượng Hoàng.

Khúc đèo uốn mình quanh núi, dưới vực thoải sâu là lởm chởm những nghĩa trang, đồi thông xung quanh lờ mờ che được ít nhiều. Nhìn ra phía sau chẳng có cảm giác được xe trước đi như thế nào, chơi được 5’ là cả đám mặt xanh hết cả lại và bắt đầu say xe.

Thằng Nhân đen vỗ vai tôi:

– Mày ơi, tao…tao…
– Tao cái gì?
– Mắc…
– Mắc sao kêu tao, mày khùng hả?
– Do mày rủ tao uống nước đó.

Tội thằng bạn, ham vơ vét nên cố uống bằng sạch, nãy giờ đi cũng gần trăm cây số rồi. Động viên nó ráng nhịn, mà tôi cũng phải nhịn cười, Người nó xoắn hết cả lại, đang cố gắng kìm hãm cái điều cấp bách.
Nó vỗ vai tôi tiếp khi đi được chứ xa, có lẽ cấp bách đến nơi rồi. Tôi bực mình xoay lại làm nàng tỉnh giấc:

– Kiếm cái chai ấy!
– Chai gì cơ- Nàng dụi mắt hỏi
– À không, chai nước ấy!

Nàng thì quan tâm nên lấy chai nước trên xe đưa cho thằng Nhân, tội thằng bạn phải vặn nắp nhấp môi mấy ngụm giữ thể diện.
Thầy tôi còn vô tình chơi ác nó, bắc cái loa mini quay xuống xe:

– Thấy mấy bạn say xe, hát tập thể cho vui nào, đỡ mệt nữa.
Phong mập đứng lên bắt đầu cắt hát, mặc cho thằng Nhân đưa ánh mắt cầu cứu, hai tay nó thì đi đâu không biết:

– Có con chim vàng khuyên nhỏ
Dáng trông thật đầu gấu quá
Mặt thẹo đầu đinh, đầu gấu như chúng mình

Khỏi phải nói, thầy tôi với bác lái xe chỉ có nhìn nhau cười mà lắc đầu trước bài hát chế bậy bạ của tụi học trò.

Xe lăn bánh chầm chầm vào quán Gió bên đường .Quán Gió hồi đó nằm trên đầm tôm bán cháo hải sản cho khách du lịch ghé về Nha Trang, như kiểu một nét ăn nhẹ trước khi đặt chân lên thành phố biển.

Nhân đen khoan thai, thỏa mãn bước ra từ phòng vệ sinh, mặc cho anh em chúng tôi phải giành giật nhau tô cháo.
Nàng ngồi bên tôi múc vào chén cho tôi, vểnh mặt tự hào vì ta đây người lớn, tôi cười toe toét trước sự hờn ghen lẫn bái phục của lũ chiến hữu.

Nhân đen ngồi cạnh tôi, huých huých chân .
Tôi cáu gắt nhìn thằng bạn:

– Gì?

Rồi cắm đầu lại ăn tiếp và nói chuyện với nàng. Nó lại tiếp tục huých chân làm tôi cáu thực sự:

– Gì? Trời đánh tránh bữa ăn!
– Nhìn…hướng 2h!

Tôi địa hướng 2h nhìn , gặp ngay con Quỳnh đang nhìn tôi chăm chú, gặp ánh mắt của tôi thì nó chẳng có vẻ gì ngại ngùng. Tôi phát hoảng, núp sau người nàng và lo sợ nhìn thằng Nhân đen.
Nó nhún vui nhìn tôi, rồi thầm thì:

– Đừng nói nó tái tỏ tình với mày?

Tôi chột dạ, và bắt đầu toát mồ hôi, vô tình gây chú ý đến nàng:
– Sao vậy? bị gì hả T!
– Không, không, ăn cháo nên toát mồ hôi thôi.

Nàng nhìn tôi và cười, còn tôi thì chẳng dám nhìn, cứ cúi gằm xuống cái bàn, run run bóp mạnh vào đùi thằng Nhân. Nó đau điếng phun cả cháo ra ngoài, nhìn tôi:

– Từ từ, đừng cho nó có cơ hội
– Hi…hi vọng thế, nó tửng lắm. Tao sợ.
– Sợ ai…
– Bên phải tao buồn nè…

Nó vỗ vai tôi an ủi, nhìn nàng có vẻ ái ngại:

– Kiểu này dính chặt Dung, để cho con Quỳnh nó không dám chường mặt ra…
– Ừ, dính chặt thôi…

Tôi bâng quơ ăn cho hết bữa ăn rồi me cơ hội nắm tay nàng lên xe đầu tiên, lên xe là cắm tai phone và nhắm mắt ngay tức khắc. Chỉ sợ tôi nhìn thấy không phải là nàng mà là con Quỳnh tưng tửng , ác mộng trong quá khứ thì khổ lắm.

Chap 62: Oan

Gần 10h trưa chúng tôi mới đặt chân đến cái khách sạn gần Biển, không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ nó gần khu chợ Đầm và công viên Phù Đổng. Nói là khách sạn cho oai vậy thôi, thực chất là khu nhà nghỉ du lịch cấp bốn được xây với kiến trúc độc đáo, lạ mắt.

Thầy tôi vô cùng tâm lý, nên đã nhờ người bạn đặt trước phòng ở đây. Sáu phòng cho gần sáu mươi người. Số lượng nam nữ thì cứ xấp xỉ nhau nên chia ra, gần mười người một phòng. Mặc định là tôi, Phong mập, Hưởng đù, Linh vẹo, Tuấn Anh, Nhân đen, Bình Boong, Kiên cận , Hà thủ môn, Long con là ở chung rồi. Coi như vừa tròn trịa một đội banh.

Thả mình cái ầm xuống một trong ba cái giường trong phòng, tôi vẫn còn lạnh cả người. Nãy giờ trên xe không biết con Quỳnh giở trò gì mà ánh mắt địa tôi lia lịa, kiểu như lén lút. Nhưng cả đời chưa gặp ai như nó, nhìn tôi chằm chằm mà hễ tôi nhìn lại thì nó càng nhìn dữ dội hơn. Chắc biệt danh tưng tửng cũng từ đấy mà ra.

Chưa kịp đấm bóp cái vai tê như do Dung gác lên suốt lúc ngồi trên xe, mấy thằng bạn đã nhảy ầm ầm lên đè tôi đến lè lưỡi. Ác nhân thay chúng nó còn chơi cái trò nhún nhún trên đó, ruột gan tôi gần như trào cả ngoài.

Chơi chưa đã chúng nó còn đề xuất cái trò tắm chung. Phòng tắm thì rộng rãi nên tha hồ năm thằng xông vào tắm. È cổ nhau ra bôi trét xà phòng hè nhau ra giã gạo.

– Ê, tao có trò này hay lắm!
– Trò gì?
– Thời ấu thơ thôi.

Vớ ngay cái quần áo thằng Phong Mập trên móc, tôi nhét vào ống thoát nước và bắt đầu mở hết vòi nước, nước nhanh chóng vỗ mặt sàn kêu khó chịu, rồi cũng dâng lên, gần chảy ra ngoài.

– Bơi thôi.

Khỏi phải dạy tụi bạn lần hai, bốn thằng còn lại xông vào lăn lê bò toài giữa cái bể nhân tạo, tha hồ hò hét té nước nhau.

– T ơi, có trong phòng không- Giọng con gái kèm theo tiếng gõ cửa phá tan bầu không khí.
– Sao vậy Quỳnh? – Giọng Nhân đen vang lên, tôi bịt mồm và ra dấu cho anh em im lặng hết
– Có T trong phòng không Nhân?
– Nó…ừ …ra ngoài rồi, có gì nhắn lại không?
– Ờ , không…không.nói sau vậy!

Chỉ chờ tiếng cạnh cửa đóng lại, cả lũ đã nhảy vào mà ghẹo tôi:

– Haha, được con Quỳnh để ý nữa cơ à!
– Ăn tạp quá mày ơi!

Tiện thể chúng nó lôi tiểu sử con bạn ra mà kể sạch bách. Thì ra cái biệt danh tưng tửng không phải như tôi nghĩ là hâm hâm mát mát, mà do cô nàng này khá nội tâm. Trên lớp ngoài học ra chỉ cắm đầu vào sách mà đọc tiểu thuyết, bạn bè đôi khi gọi là cũng ẩm ờ lơ đễnh. Kiểu như hồn ở đâu mất ấy. Vậy mà không hiểu sao có cái màn tỏ tình trời đánh giữa trường thế kia.

Tôi té vội ra khỏi phòng tắm lên giường nhắm mắt, mặc cho lũ bạn vẫn eo éo giọng Quỳnh bên cạnh tôi:

– Anh, dẫn em đi ăn đi mờ!
– A…nh, bơi với em đi nờ… – Tụi bạn quỷ sứ chỉ tha cho tôi khi tôi quấn tròn chăn cố thủ bên trong, chờ giờ cơm trưa mới ra.

Trưa đó, sau tiếng loa của thầy, chúng tôi tản bộ đi qua hai khu phố để ăn trưa. Quán nằm ngay góc đường, gió biển lùa vào mát rượi. Giữa quán còn có một chiếc quạt hơi nước quay đều, hơi nước bị xé nhỏ ra như sương, phủ lên khách đi vào cửa, làm cho người ta thấy thoải mái lạ lùng.

Tôi mặc kẹt với đám bạn quỷ sứ nên đi với thằng Nhân đen cuối cùng, vừa đi lên tầng để ăn trưa thì mọi người hầu như đã ngồi hết vào vị trí. Nhân đen ham hố chạy vào trước tôi.

Chiếc bàn dài rộng đã đầy ắp người, chỉ còn hai vị trí còn trống. Là chỗ cạnh Dung và Quỳnh. Tôi đương nhiên phải ngồi cạnh nàng, không thể ngồi chỗ khác. Nhanh như chớp, chụp vai thằng Nhân, kéo nó lại khi nó vừa chạy qua chỗ cạnh Quỳnh, thả nó vào cái ghế và cười toe toét, còn mình thì nhanh chân đến kế bên nàng.

Quỳnh có vẻ gì đó không vừa lòng, nên quay ra hậm hực thằng Nhân, còn thằng bạn tôi thì cũng tức không kém vì bị anh em phản bội, vừa phải hứng dớp thay tôi nên suốt buổi ăn nó nhìn tôi hằn học. Còn tôi thì vừa chọc tức nó, vừa bày trò với anh em và đặc biệt là được nàng gắp thức ăn cho. Hạnh phúc không gì bằng.

Trưa hôm đó, lớp chúng tôi xuất phát sang viện Hải Dương Học đi thăm quan, khỏi phải nói là vui đến cỡ nào, vì mỗi lần chụp hình, nàng và tôi đều có mặt chung và đứng cạnh nhau. Từ cảnh chụp với cá nóc, sư tử biển…thì đều có hai cô cậu tuổi học trò đứng cạnh nhau, nụ cười tươi roi rói.

Lang thang đến hết buổi chiều, trở về với trò chơi tắm biển, là mục đích của chuyến đi. Biển Nha Trang đen ngòm, nhưng mà đã cơn ham vui lên thì bất chấp. Anh em chiến hữu thì bơi tới bơi tấp, tôi thì ngồi trên bờ đắp cát. Nàng ở dưới vẫy vẫy tay tôi nhưng tôi chỉ cười và
lắc đầu. Xuống chi, thiên hạ bảo mình không biết bơi.

Chả là từ nhỏ tới lớn, tôi chỉ ham mê thể thao duy nhất là đá banh, và học. Từ nhỏ tới lớn năm nào cũng học bán trú thì thời gian đâu mà bơi. Hè nào cũng đi đá banh, rồi về quê nội nên chẳng có thời gian tập. Với lại có tập thì cũng nhanh nản, vì mấy thằng trạc tuổi tôi biết bơi là làm oai dữ lắm, bơi tới bơi lui lấy le, nhè tôi chọc hoài.

– Sao T không xuống?
– À, T…t…không…!
– Quỳnh xuống trước nha.
– À, ừ…ừ…!

Quỳnh nhìn tôi và cất cặp kính cận vào túi đồ, nhanh chóng hòa mình xuống với lớp. Lần đầu tiên tối mới dám nhìn Quỳnh tổng thể và lâu đến vậy. Nói chung là cao chuẩn, gương mặt đôi lúc nhìn có vẻ dễ gần nhưng hình như đằng sau đó có cái gì đó khiến tôi ngờ ngợ, trực giác bảo tôi thế. Nhưng ngoại trừ những lần nhìn tôi thì trong lớp có vẻ đây là một học sinh sống khép kín, gương mẫu.
Mãi suy nghĩ miên man, bọn quỷ sứ đã chia nhau lên hè tôi ra mà khinh xuống biển:

– Ùm…ọc ọc!

Hớp đến tận mấy hớp nước biển mặn chát, vừa ngoi cái đầu lên tính chửi thì tụi nó đã hè nhau mà dìm xuống. Lại thêm mấy hớp nữa, bọn gian tặc.

Không biết bơi, nhưng khả năng nhịn thở thì cũng đáng nể, hễ nước không cao quá đầu thì tôi có thể nín thở mà đi được nên bắt đầu mò mẫm rình rập tuột quần mấy thằng quanh đó. Mở máu thoát thân, ngóc đầu vùng chạy lên bờ. Tụi bạn còn tức tôi móc cát lên ném tôi. Quay đầu lè lưỡi, tôi ngoi ngóp lên bờ:

– Á…!

Tôi văng ngược ra sau, quay lại nhìn nạn nhân của mình. Quỳnh ngồi đó xoay xoay cái vai bị tôi tông trúng, gương mặt nhăn nhó xuýt xoa, một vài cọng tóc ướt nhẹp khẽ vắt ngang qua gò má trắng hồng.

– Xin lỗi…T không , không cố ý…!

Dù trong lòng có thành kiến với cô nàng, và phải phớt lờ ánh mắt khó chịu của Dung, tôi vẫn phải đỡ cô nàng lên và dìu lên bờ. May thay lũ bạn quỷ sứ của tôi cũng kịp lôi tôi xuống biển dìm . Thà uống thêm mấy ngụm nước mặn mặn còn hơn phải khó xử vì chẳng biết phải làm sao để đối diện với cô nàng.

Sau bữa chiều vùng vẫy dưới nước, lớp tôi đứa nào cũng đói lả cả người nên bữa cơm tối diễn ra rất nhanh chóng. Phòng tôi như thường lệ vẫn dở cái trò đánh bài cá độ ra. Tất nhiên thua thì văng ra nhường cho thằng ngoài ngồi hóng. Mãi hăng say sát phạt, Dung giận dỗi bỏ tôi đi chơi với mấy bạn nữ và nam phòng khác.

Ông bà ta có câu: đen bạc, đỏ tình, vậy mà tôi đen cả hai. Vừa bị nàng giận, lại bị thua trắng , lủi hủi đi sang đại sảnh mua nước cho lũ bạn đang hả hê chiến thắng. Tránh vở dưa gặp vỏ dừa, tôi lại đụng Quỳnh ngay cửa phòng tôi.

– Ơ…
– Chào T, không đi chơi sao!
– Ờ, ở phòng đánh bài…!

Cô nàng khẽ nâng gọng kính, nhìn đống chai nước tôi cầm rồi mở lời:

– Quỳnh không đi đâu nè, hay đi dạo với Quỳnh nhé.

Lưỡng lự một hồi lâu, tôi cũng phải đồng ý, thả đống nước ngọt xuống giường, vớ cái áo gió khoác vào và lững thửng đi tản bộ.
Đi bên cạnh mà tôi vẫn không mở lời gì với Quỳnh, cô nàng cũng để mặc , thả hồn nhìn vào hư không, mùi hoa sữa thoang thoảng pha mùi gió biển mặn quyện vào nhau, lan tỏa vào bầu trời đêm.

Ra tới biển, cô nàng ngồi xuống trước, tôi e dè ngồi cách đó chắc cỡ 2m. Để mặc biển song biển rì rào nói chuyện, tôi tuyệt nhiên không mở lời. Quỳnh phá tan bầu không khí trước:

– Nửa năm rồi T ha!
– Nửa năm? là sao?
– Từ ngày T chuyển vào lớp.
– Ừ…!

Rồi lại ngậm tăm nhìn song biển vỗ rì rào, gì chứ thà nhìn biển đêm đen ngòm còn hơn phải nhìn đôi mắt sâu sau cặp kính cận của cô bạn cách đó không xa.

– T với Dung sao rồi?
– Bình thường, có gì đâu…
– Bình thường là sao, thấy có vẻ…

Tôi cau mày nheo mắt khó chịu, gì chứ bất kì ai hỏi về nàng tôi đều vui vẻ làm tự hào, riêng Quỳnh, tôi cảm thấy khó chịu, phần vì linh cảm, phần vì cô nàng này tâm tư khó đoán, chưa kể đến vụ tỏ tình nổi tiếng trong lịch sử lớp tôi.
Như hiểu ý tôi qua cái cơ mặt, cô nàng xuýt xoa đôi vai:

– Lạnh quá T ơi!

Tôi cởi áo khoác ngoài, choàng vào vai cô nàng:

– Lạnh thì về, đừng ngồi ngoài này nữa…

Không chờ cô bạn mở miệng, tôi đi về trước, buộc cô nàng phải luống cuống đứng dậy, giữa tôi và Quỳnh là cái bóng đổ dài của tôi do ánh đèn ven đường hắt xuống.

9h tối, tôi hít hơi dài hương hoa đêm thơm ngát, thả mình tản bộ về khách sạn. Quỳnh vẫn lẽo đẽo bên cạnh tôi, cô nàng hình như có
cười gì đó. Tôi chăm chú nhìn và không hiểu vì sao cô ta lại nở nụ cười như vậy.

– Có quái gì đâu mà cười!

Rồi Quỳnh sững lại, nhìn tôi ngay lập tức. Tôi bất ngờ kiểu như khúc xạ vậy, quay về hướng cổng khách sạn. Dung đang đứng đó, có vẻ là chờ tôi.

Áo khoác tôi thì đang trên vai Quỳnh, còn tôi thì đang nhìn Quỳnh, vậy là hết đường chối cãi. Dung quay mặt đi nhanh chóng, bỏ chạy về hướng đường bên kia, dần dần mất trong khoảng tối rồi hiện ra ở khoảng sáng bóng đèn tiếp theo, nhưng có vẻ nhỏ bé dần đi.

Không nói năng gì cả, bỏ mặc Quỳnh ở lại, tôi vội vã chạy theo hướng Dung. Vừa đi vừa chửi rủa mình ghê lắm:

– Tự nhiên mày bỏ Dung làm gì!
– Sao mày lại đi dạo với Quỳnh.

Chạy mãi chạy mãi đến ngã tư đường, tôi quẹo phải theo linh cảm…vẫn cứ chạy, và ánh mắt dáo dác nhìn khắp nơi. Không hề có có bóng hình cô bạn bé nhỏ nào cả. Tôi dừng lại và thở dốc. Rồi lại chạy, ánh mắt vẫn soi từng người đi đường xem nàng có lẫn vào đó hay không. Bất chợt tôi dừng lại.

Dung ngồi trên ghế đá dưới gốc cây, không khóc nhưng vẻ mặt buồn vô hạn. Cái ghế đá nằm ở khoảng tối nên càng làm cho không khí ở đó có vẻ âm u. Tôi lao đến gần, không nói gì cả, vì biết giờ nàng giận tôi ghê gớm lắm, nhẹ nhàng ngồi xuống.
Mười, mười lăm phút trôi qua, chỉ có tiếng xe máy và tiếng người đi bộ vang lên, hai đứa tôi vẫn ngồi im.

Tôi đưa tay vịn lấy vai nàng, một cách để xóa tan bầu không khí, cũng như để nàng tin tưởng tôi hơn. Nàng lạnh lùng gạt tay tôi ra và đi nhanh để sang lại bên kia đường tránh mặt.

– Cẩn thận!
– Vèo…

Người đàn ông đi xe máy với lại nhìn hai đứa tôi với ánh mắt tức giận. Suýt nữa là nàng bị tông. Tôi nhanh tay kéo tay nàng lại, ôm trọn vào tay bên kia, nhìn nàng lo lắng.

– Cẩn thận chứ!

Nàng bối rối nhìn tôi, và bắt đầu rớt nước mắt:

– Ngốc tệ hại!
– Ừ, biết rồi, tệ lắm rồi…đừng khóc nữa!

Tôi đứng im để nàng đấm thình thịch vào ngực, nhưng càng đánh bao nhiêu thì tôi càng thoải mái bấy nhiêu. Khi nàng dừng lại cũng là lúc trách móc tôi:

– Bỏ rơi Dung…!
– T biết lỗi rồi, nhưng chuyện lúc nãy với …

Dung đưa ngang tay chặn lời tôi, và nở nụ cười, tay còn lại luồn vào eo tôi. Tôi đứng im chờ cú nhéo trời giáng , coi như chịu lỗi.

– Ghét, không nhéo nữa.!
– Ừ, biết lỗi rồi, đừng khóc nữa!

Tôi đưa tay quẹt những giọt nước mắt còn sót lại trên gò má nàng, nụ cười trên môi nàng lại nở ra. Nụ cười ấy bình thường đã đẹp, nay nó lại nở sau cơn mưa “nước mắt” thì có phần nhu mỳ hơn. Hương hoa sữa vẫn tỏa xuống đâu đây, gió mang hơi mặn của biển vẫn thổi vào ào ạt. Nó làm cho nụ cười càng thêm phần quyến rũ và đáng yêu.

Nha Trang, tháng 5, hơn 10h tối, một đôi học sinh tay nắm tay trở về khách sạn, không ai nói với ai câu gì, chỉ cười và nhìn nhau. Bóng đèn hiu hắt phản chiếu xuống hai cái bóng cũng đang tay trong tay. Nhìn nhau và cùng nở nụ cười, hai người nói với nhau:

– Ngốc!

SPECIAL CHAP: KÍ ỨC THÀNH PHỐ BIỂN

Mưa phùn phảng phất trong không gian đêm của thành phố biển. Từng hạt mưa mang theo mình những hương vị đặc trưng, chạm nhẹ vào làn da người tản bộ. Hương vị tự nhiên ấy thẩm thấu qua lớp da, đem lại cho lữ khách những cung bậc thú vị.

Đâu đó tiếng sóng biển vẫn rì rầm theo gió cuốn vào, nghe như một bài sáo ai thổi, nhưng có lẽ ở xa nên tiếng sáo đó chỉ du dương, lâu lâu trầm bổng theo từng hơi thở của gió. Nha Trang mà, âm thanh đặc trưng.

Tôi ngước lên nhìn những cây hoa sữa dọc hai bên đường, đâu đó giữa các khe hở của những chiếc lá, màu đèn vàng khẽ lách qua, chiếu xuống nền đường. Hương hoa sữa thoang thoảng bay, hòa với vị mặn trong gió, hương vị thật độc đáo mà chỉ ở đây mới có.

Khẽ nghiêng người, nắm lấy tay người bạn gái nhỏ bé đi bên cạnh, mặt nàng khẽ ửng đỏ lên vẻ thẹn thùng. Tôi siết nhẹ đôi bàn tay búp măng, rồi bắt đầu cất lời hát:

– Tìm được người con gái, thật dịu dàng dễ thương, với tóc mun dài như áng mây phiêu bồng, một người thật đằm thắm…

– Xí, tóc không có dài, nó ngang vai à.

Quay qua tôi nở nụ cười nhìn cô bạn đang phụng phịu:

– Ơ, thì rồi nó cũng sẽ dài thôi mà.

Nàng vẫn nắm tay tôi, cúi xuống nhặt chiếc lá. Chiếc lá vừa khẽ rời cây chạm vào vai tôi, nhẹ nhàng rơi xuống chạm nền gạch trên vệ đường. Cầm chiếc lá xoay xoay, nàng đưa lên ngắm nghía. Tôi nhìn và bật cười rồi kéo tay nàng chạy nhanh hơn, cô bạn ấy cũng cố gắng chạy theo tôi, nhưng dù có thế nào cũng nhất quyết không buông tay tôi ra.

Trời vẫn cứ mưa, tiếng song biển vẫn rì rào, hương hoa sữa lùi dần về đằng sau thành phố, trước mắt hai cô cậu học sinh biển hiện ra một màu tối như mực, chỉ thoang thoáng là ánh đèn ở phía xa thỉnh thoảng lóe sáng lên rồi vụt tắt xoay đi hướng khác.

Cúi khom người xuống, một chân chạm vào bãi cát đang tắm mình trong nước biển, tôi nhìn nàng ra hiệu. Nàng nhẹ nhàng rút đôi chân trắng nõn ra khỏi chiếc giày búp bê. Tôi nâng niu chiếc giày một cách cận thận và cầm chung với đôi dép của mình. Hai người cứ thế nắm chặt tay nhau và tung tăng đi một cách vô định.

Khẽ lùa những làn nước biển dưới chân, nàng vừa đi vừa hát. Vẫn là bài hát ấy, ca khúc mà tôi đã nghe đến thuộc làu và có thể cùng hát với nàng, nhưng không, giọng ca ấy nên đứng một mình, vì nó là giọng ca mà tôi muốn nghe rõ nhất vì nó quá miên du. Dặn lòng không cho phép mình để bài ca ấy phải chịu lẫn lộn bởi tạp âm nào. Có chăng chỉ có tiếng song biển minh họa thêm thôi:

– Sóng cứ trôi dạt nơi chốn nào, tìm anh mênh mông biển trời…

Và rồi tìm thấy nhau, tình yêu sao ngỡ ngàng.

Tôi khẽ siết tay nàng chặt thêm, nàng nhìn xuống nơi giao nhau giữa hai bàn tay, một gầy gò, chai sạn của tôi, và một thon trắng của nàng. Khẽ cười. Nụ cười ấy như có sức mạnh ghê gớm, đánh bật những hơi lạnh đang xô đẩy nhăm nhe hai đứa. Nơi đó là nơi giao nhau của tình cảm, nơi để tình cảm đối phương gặp nhau. Cái nắm tay, là điều mà tuổi học trò mong đợi, trong sáng và ngây thơ.

Mấy người dân ở đây, tối nào cũng tập trung ra ngoài ca hát hay là lai rai để nói chuyện. Với họ , đây như một nét văn hóa vùng biển vậy, đôi khi cao hứng, say trong men bia rượu, họ ôm vai bá cổ nhau hát to. Tiếng hát ấy cũng mạnh mẽ như tiếng sóng biển vậy, và hẳn nhiên nó cũng mặn luôn tình người. Tôi nhìn họ và cảm phục, những người bạn luôn bên nhau trong cuộc đời. Họ nhìn tôi và cô bé đi bên cạnh, cười và vỗ tay động viên:

– Tỏ tình đi chàng trai trẻ!
– Cố lên nhóc ơi, cô bé dễ thương quá!

Tôi quay sang nhìn nàng và cười, nàng cũng nhìn tôi cười. Đơn giản tôi với nàng đã cảm nhận được lời tỏ tình của đối phương. Càng ngày lời tỏ tình ấy càng say đắm và càng mãnh liệt hơn, dù cho nó có thông qua những cái véo tím người của nàng đi chăng nữa.

Khẽ gật đầu và chào những con người đáng khâm phục và vui tính, tôi với nàng vẫn tiếp tục đi dọc bờ biển, đi mãi đi mãi, chẳng biết là đi để làm gì. Nhưng hai đứa nhóc ấy thừa biết, chỉ cần đi bên cạnh nhau, dù có đi đâu hay làm gì, thì đó cũng là sự hạnh phúc và niềm vui rồi. Đi thôi cô bạn bé nhỏ.

Cúi xuống đưa làn nước biển và hát tung lên không, những hạt nước tách nhau ra, huyền ảo rớt xuống biển lại, những hạt nước va chạm vào tôi và nàng, tí tách đùa giỡn. Nàng cũng cúi xuống và tạt nước vào tôi. Hai đứa đùa giỡn nhau trên biển đêm, chỉ có tiếng rì rào của sóng. Tuyệt nhiên, cái nắm tay nãy giờ vẫn chưa tách ra được nhau, vẫn đan xen và giữ chặt. Dù có trải qua bất cứ chuyện gì, thì hình ảnh đôi bàn tay ấy vẫn mãi là một kỉ niệm khó quên, là động lực giúp cho chúng ta cuộc sống đầy ảo diệu này.

Đôi khi trong cuộc đời này, thời gian vô tình phủ lớp bụi lên trên tấm tranh kí ức, nó khiến cho chúng ta vô tình quên đi những phút giây, những kỉ niệm ngọt ngào đó đi để hướng chúng ta tới một bức tranh ồn ào náo nhiệt hơn. Dừng lại và thổi nhẹ lớp bụi ấy đi, bạn sẽ nhận được những món quà đầy bất ngờ mà tưởng chừng ta không bao giờ có lại được…

CHAP 63: BIỂN VÀ EM

Tôi nắm tay đưa nàng băng qua quảng trường. Cái quảng trường thuộc về khu công viên Phù Đổng. Trái ngược hoàn toàn với không khí nhộn nhịp buổi chiều, từng người từng người đi ngắm cảnh hay thể dục. Những bàn cờ tướng dọc dài hai bên đường. Đêm tối buông xuống là cảnh vật nên thơ cho những người cần không gian yên tĩnh ngắm biển đêm. Tôi nắm tay nàng đi theo những lối mòn lẩn khuất sau những dãy hoa thơm ngát.

Len qua công viên, trực hướng thẳng về phía biển, hai đứa ngồi xuống bãi cát mịn, nhìn nhau cười. Gương mặt Dung bình thường rạng lên nét cá tính nhưng nay bị nước mắt và gió biển đùa nghịch làm phai đi không ít. Nàng trở nên hiền dịu và yếu đuối hơn.
Nhẹ ngàng lay đôi vôi nàng, nàng quay sang nhìn tôi khẽ cười:

– Gì nữa, mặt xấu lắm chứ gì?
– Lo gì cơ chứ?
– Sao không lo, con gái mà, lo lắng cho sắc đẹp chứ!
– Khóc cũng đẹp mà.

Tôi duỗi thẳng chân, chống hai tay về sau, ngữa mặt lên nhìn trời, những hạt mưa phùn vỗ về khẽ vào mặt. Mát lạnh.
Nàng nhìn về phía biển, đen một màu, khẽ cười và hát. Cái ca khúc hôm trại đã hát cho tôi nghe.

– Lần này biết thừa là bài gì rồi!
– Hì hì, thông minh ghê.

Tôi ngồi im thưởng thức giọng hát hòa lẫn với tiếng rì rào của biển đêm.
Im lặng nhưng đầy yêu thương, hai cô cậu tuổi học trò vẫn nhìn về hai hướng khác nhau. Cậu con trai nhìn trời, còn cô gái nhìn biển, hai bàn tay đã khẽ chạm nhau.

– Sao Dung lại ra chờ T?- Tôi buột miệng hỏi một câu ngốc nghếch.
– Dung đi chơi với mấy bạn nữ, rồi về sớm, qua phòng kiếm, không thấy T rồi ra cổng đợi, rồi…

Nàng ngập ngừng, tế nhị không muốn nhắc đến chuyện cũ. Khẽ dùng ngón tay vẽ gì đó dưới cát như muốn trút bầu tâm sự. Tôi cố gắng nhìn nhưng đó chỉ là những nốt xoáy tròn theo hình bô- mê- răng.

– Ừ, T với Quỳnh đi dạo quanh biển, nhưng …nhưng…
– Không sao đâu, Dung hiểu mà.

Nàng nhìn tôi và nở nụ cười, gương mặt cá tính nhưng không kém phần xinh đẹp nhìn tôi, kiểu như một cách chứng minh là nàng đã hết giận.

– Không, để T nói- Tôi vẫn một mực cương quyết.

Nàng nhìn tôi, và vẫn cười, cũng như chính nàng đang mong đợi câu chuyện từ tôi. Cô bạn ấy chịu đựng quá nhiều suy nghĩ về tôi, nhưng vẫn gạt qua vì đã đặt sự tin tưởng tuyệt đối vào tôi. Nên lúc này đây là lúc tôi nhấc đi viên đá đè nặng lên nàng.
Tôi kể lại hết những gì từ lúc nàng đi vắng. Chuyện Quỳnh nói chuyện với tôi ra sao và ứng xử thế nào. Tôi thao thao bất tuyệt nhìn thẳng vào mắt nàng, không giả dối và hoàn toàn tự nhiên. Nàng khẽ nhíu mày khi nghe đến chuyện Quỳnh tò mò về quan hệ tôi và nàng, và khẽ cười khi tôi khoác áo cho Quỳnh.

– Lúc đó Dung nhìn Quỳnh khoác áo của T nên…
– Dung không giận chứ?
– Không, chỉ là lúc đó chưa kịp nghĩ gì thôi!
– …!!!
– Vì bạn T của Dung là một người con trai biết chia sẻ khó khăn với bạn, luôn tốt với bạn bè, nếu lúc đó T không làm thế chỉ sẽ chẳng còn là T nữa.

Tôi mỉm cười và khâm phục cách suy nghĩ của nàng. Hoàn toàn không có gì có thể phàn nàn được dù chỉ là trong đầu. Cô bạn ấy cạnh tôi, vóc dáng nhỏ bé nhưng sự bao dung và quan tâm thì í tai có thể sánh bằng.

– T nè?
– Sao Dung?
– Ít qua lại với Quỳnh thôi!
– Ừ!
– Sao không hỏi tại sao đã đồng ý rồi!

Nàng hỏi trúng ngay cái nội tâm đang quay cuồng bên trong của tôi. Phải nói thật là tôi vẫn còn ám ảnh cái cảnh tượng tỏ tình công khai đến bạo dạn của cô bạn ấy. Đơn giản vì thời gian quá ngắn, cô nàng cũng không thể nào biết được tí gì về tôi, nếu như vậy thì quả là bỡn cợt người khác. Hơn nữa bình thường, sau cặp kính cận màu đen bóng loáng kia, tôi cũng không thích ánh mắt nhìn mọi người của Quỳnh, nó có vẻ gì đó làm tôi có ác cảm trong lòng. Và có lẽ quan trọng nhất, tôi cô lập mình với Quỳnh để cắt đứt cái tình cảm một phía như một cách trả lời đanh thép lắm.

– T không có tình cảm với Quỳnh, hơn nữa, Quỳnh sống quá nội tâm, không phải là người hợp với tính bốc đồng của T
– Cũng biết mình bốc đồng cơ đấy! – Nàng mỉm cười rồi tiếp lời.
– Nhiều khi nội tâm con gái khó hiểu lắm, T không biết trọn vẹn được đâu.
– Ngay cả cô nương còn quay cho tại hạ chóng mặt, huống gì là người khác chứ.

Nàng đứng dậy, vươn vai hét lớn:

– AAAAAAAAAAAA!!

Rồi kéo tôi chạy thẳng ra biển, đi dọc bở biển, chân nàng đá vào sóng biển ập bờ. Tôi cúi xuống tạt nước vào người nàng. Nàng nhìn tôi lém lỉnh rồi thả thù. Tiếng cười, hòa vào tiếng sóng, hòa vào vị mặn của gió biển.

Nô đùa chán chê, hai đứa tôi đi dọc lại bãi biển. Vừa đi vừa vung tay, hai chiếc tay đan lồng vào nhau.

– T phải đối xử tốt với Ngữ Yên đấy!
– Hả, sao…sao lại vậy?
– Ừ, Ngữ Yên.
– Không sợ…sợ…!!

Nàng cốc đầu tôi, cười lớn:

– Tốt theo phương diện bạn bè thôi, nghĩ đi đâu vậy?

Tôi thờ phào nhẹ nhõm:

– Hú hồn, mà sao lại vậy.
– Vì với Dung, đó là một người tốt, đơn giản, hiền hơn Quỳnh và đặc biệt là tốt với kẻ ngốc đang nắm tay Dung.

Tôi gãi đầu, và cười trừ. Hiển nhiên điều đó là điều tôi chắc chắn làm , không những Ngữ Yên, chị Xuyến mà đặc biệt là với cô bạn đang nắm tay tôi.
Bỗng nhiên cái móc khóa hình tròn chạm vào mũi tôi:

– Tặng nè!

Tôi đưa tay cầm gọn cái móc khóa vào tay, cái móc khóa hình đồng tiền cổ bằng gỗ, trên đó có vẽ chữ T ngốc. Tôi cười, và nhìn nó, cái móc khóa gia sản của tôi. Từ nay chắc tôi quý nó hơn bất kỳ thứ gì. Đến nỗi trên đường về tôi xoay xoay cái móc khóa và cứ nhìn nó cười. Nàng như nhận thấy hối hận vì tặng tôi cái móc khóa , nên cứ dặn dò là cất nó đi vì tránh người khác nhìn thấy lại chọc ghẹo.

Dừng lại trước cổng khách sạn, lần này lại có người đợi tôi. Có ngược chăng là Quỳnh và Dung đổi vị trí, trên tay cô bạn, cái áo khoác đen của tôi. Quỳnh khẽ gật đầu chào Dung và đưa áo cho tôi:

– Cảm ơn T nhé, hôm nay Quỳnh vui lắm.

Dung nhìn tôi, nàng bối rối thực sự, định chào tôi và về phòng. Tôi nắm tay giữ nàng lại, đưa tay còn lại đón chiếc áo khoác:

– Không có gì đâu Quỳnh, hôm nay T chỉ đi dạo với Quỳnh thôi, nếu cảm thấy vui thì lớp mình còn nhiều bạn vui vẻ lắm, Quỳnh nên chơi thân với mọi người nhiều hơn.

Tôi vừa nói, vừa xiết nhẹ cánh tay Dung, ra hiệu cho nàng.
Quỳnh khoanh tay, rồi đưa lên nhấc gọng kính sáng loáng, điệu bộ học giả này làm tôi khó chịu, nhưng chưa thấm gì bằng câu nói:

– Vậy mời T đi ăn tối coi như cảm ơn được chứ.

Lần này tôi và Dung đều như nhau, tức giận thực sự, vì đơn giản hoàn cảnh này đủ biết tôi và Dung đang như thế nào, câu nói đó chẳng khác gì hành động chia rẽ. Tôi cứng rắn đáp lại:

– Không, T không đói, mà có đói thì T với Dung sẽ đi ăn sau. Quỳnh đi ăn vui vẻ đi.

Quỳnh không tỏ vẻ gì cả, bộ mặt nội tâm và không quan tâm đến sự việc xung quanh không có gì là biến đổi:

– Ừ, vậy bữa sau nhé.

Chỉ chờ có thế, tôi kéo Dung lướt qua cánh cổng phụ bên hông, đi thẳng vào ghế đá giữa sân khách sạn. Bình boong tài tử đang trổ tài hào hoa đàn guitar nhịp nhịp chân. Mấy chị nhân viên ở đây cũng chạy ra nghe. Lâu lâu lên tiếng xuýt xoa khen cu cậu, làm cho mặt nó đỏ bừng lên.

Tôi kéo tay Dung ngồi nghe tiếng đàn, khé bóp mũi nàng:

– Ngửi thấy mùi gì không?
– Thơm ghê, hoa sữa phải không?
– Ừ, đêm nay vui thật, không khí này lãng mạn ha.
– Nghe đàn kìa ôn thần!

Nàng tảng lờ tôi nghe thằng Bình boong đánh đàn và giọng hát của chị nhân viên khách sạn.Cả lớp tôi vỗ tay hào hứng, mấy thằng bạn tôi thì không biết kiếm đâu được cây nến thắp ở giữa, làm cho đêm đó càng lung linh huyền ảo hơn.
12h đêm, chương trình live show kết thúc trong sự tiếc nuối của mấy chị em, trong sự nghiêm khắc của bác bảo vệ.

– Giữ trật tự nhé các cháu, khuya rồi, cho các du khách khác nghĩ.

Chúng tôi trật tự ổn định kéo nhau đi ăn khuya, mấy chục đứa bu quanh xe bánh mì nóng hổi, vừa gặm vừa xuýt xoa cái không khí mát lạnh. Tôi choàng tay và khoác áo cho Dung. Nàng nhìn tôi cảm kích.

Xoay mặt lại, tôi thấy Quỳnh nhìn tôi có vẻ hờn dỗi gì đó. Mặc kệ cô bạn tưng tửng, tôi xoay quanh nàng và để ý mấy thằng gian hùng đằng sau đang me ăn cướp ổ mì của tôi.

Buổi tối đó kết thúc bằng việc trèo hái vú sữa trong khách sạn, lũ tiểu quỷ chúng tôi mới chịu về phòng nằm nghỉ.

– Dung nè, giành mãi mới được đó.

Nàng nhận trái vú sữa từ tay tôi, đưa lên mũi , chạm nhẹ vào lớp vỏ bóng và mịn, căng tròn nhựa của nó:

– Thơm quá, để ngửi thôi, ăn phí lắm.

Tôi phì cười và vẫy tay chào nàng, đến khi cánh cửa gỗ bóng loáng bởi nước sơn từ từ khép lại.
Sáng sớm hôm sau, chúng tôi tiếp tục chuyến hành trình tới tháp bà Ponaga. Vừa đặt chân xuống xe, tôi đã lạc nàng đâu mất. Vừa đi kiếm vừa lẩm bẩm chửi rủa hai tiểu yêu bàn tôi, hỡ ra đã kéo nàng đi đâu mất tiêu.

Mặc cho bạn bè quanh quẩn nhìn ngắm xuýt xoa cái tháp cổ với cấu trúc tài tình, tôi chạy vòng ra đằng sau tìm nàng. Họa sao lại gặp trúng cô nàng nội tâm tưng tửng đang đứng chụp hình và ngắm nhìn biển . Nhanh như cắt, tôi xoay mặt lại, may phước sao có cái bảng về sự tích tháp Bà ở đấy. Đọc từ đầu tới cuối rồi đọc đi đọc lại, canh me cô nàng không để ý, tôi rút dần về phía đám chiến hữu. Gì chứ dây dưa với Quỳnh rồi lại mất công chạy điền kinh đi kiếm Dung nữa thì cho tiền tôi cũng chẳng dám.

Cuối cùng thăm thú chán chê, chúng tôi trở về đại bản doanh ăn uống và nghỉ ngơi, mua đồ lưu niệm trở về nhà. Mọi chuyện có lẽ là tốt đẹp nếu trên xe không diễn ra tình huống oái ăm.

Không biết lí do gì mà Quỳnh ngồi hẳn xuống cái ghế cuối, cùng với đám chiến hữu của tôi, mặc cho tụi này cũng không ưa lắm với cô nàng. Tôi với Dung bước lên xe, tính ngồi ở lúc xuất phát nhưng hình dáng cô nàng kính cận làm hai đứa tôi khựng lại. May sao có Kiên cận ngồi ở ghế giữa với Trang nhường cho tôi:

– Trang với Dung ngồi đây, Kiên với T xuống kia ngồi cũng được, không sao cả.
Dung níu tay tuôi như kiểu không an tâm, tôi đặt nhẹ lên bàn tay nàng an ủi:
– Không sao, không sao đâu mà…!

Tôi với Kiên cận ngồi phịch xuống hàng ghế gần cuối, vội vàng lấy tai phone nhét chặt vào lỗ tai để khỏi nghe tiếng ai gọi mình. Mơ màng ngắm cảnh rồi ngủ quên lúc nào không biết. Trong giấc mơ, hình như có ai đó khẽ chạm vào tóc tôi, những cọng tóc dạt về sau vì gió thổi qua khe cửa, mặc kệ, tôi chìm dần vào giấc ngủ, trong giai điệu Chính em nhẹ nhàng.

CHAP 64: MỚI MÀ CŨ

Tôi mân mê chiếc móc khóa nay đã gắn vào chiếc balo. Một tuần trôi qua từ lúc tôi nhận được món quà ấy từ Dung, cũng là một tuần buồn chán của tôi. Ông anh tôi bước vào kì thi tốt nghiệp nên mọi thứ trong nhà đều được ưu tiên. Ngay cả khi tôi vừa gây ra tiếng động gì mạnh hay ồn ào một xíu thì Ba Mẹ đều nhìn tôi nhắc nhở.

Sáng ngủ dậy chẳng ai đánh thức , tôi nằm lì tới tận trưa, trưa ăn cơm xong ôm cái tivi vặn nhỏ hết cỡ vừa đủ nghe để khỏi làm phiền suy nghĩ của ông anh sĩ tử. Xem phim chán chê là lại cắp giày đi đá bóng lúc chiều. Tối về lại xem phim rồi lên nằm ngủ. Vò đầu bứt trán, chán nản cho cái cảnh:” Đi học thì mong nghỉ hè, nghỉ hè thì lại mong đi học”.

Dung thì về quê ngoại một mình, nên tôi cũng chẳng thể lên chơi với nàng được nữa. Thầm trách cứ nàng đi gì đi tận một tháng, chỉ trở về khi nào có lịch học hè trên trường mới thôi.

May sao tôi còn có thằng bạn Nhân đen bên cạnh, sáng dậy vẫn nắm đầu tôi lôi đi uống nước, hay chiều chiều tạt ngang thảy cho tôi bộ phim nó đã xem xong. Còn về banh bóng, anh trai tôi và mấy ông cuối khóa bận ôn thi nên tôi và nó trở thành những ngôi sao sáng giá nhất của trận cầu hai xóm.

Có lẽ lúc đó một tháng hè của tôi hoàn toàn yên bình như vậy nếu không có thêm người mà tôi không ngờ tới xuất hiện. Sự việc diễn ra đến bất ngờ theo cách mà tôi không thể hình dung tới.

Sáng hôm đó, cuốn tròn chăn quanh người như con sâu, tôi mải mê đắm chìm cảnh tưởng mình đứng trên thảm cỏ Nhà Hát những giấc mơ, tung hoành cùng những Zidane , Beckham, Gigss hay Scholes… Giấc mơ đang ngọt ngào khi tôi vừa chuẩn bị bước đến chấm 11m thực hiện cú sút quyết định thì mẹ tôi đã lay tôi dậy:

– Dậy, dậy, rửa mặt ra phòng khách chào cô Ánh với bé Nguyệt kìa.
– Nguyệt nào? Con đang ngủ!
– Ơ cái thằng, Nguyệt nào nữa, dậy không cho cán chổi giờ.

Tôi bật dây như người máy mới được nạp điện, phụng phịu gấp hết chăn mền lại, tóc tai bù xù, vừa đi vừa gãi đầu đi xuống nhà dưới, trong tình trạng bộ đồ Manchester còn nguyên xi.

Vừa đi vừa dụi mắt, tôi xuống đến nhà lúc nào không hay, vẫn bộ dạng ngái ngủ, mắt mũi tèm nhèm, tôi nhì loáng thoáng thấy hai người ở phòng khách, ngoan ngoãn tôi chào:

– Cô Ánh mới tới chơi ạ!

Vừa dứt lời, tiếng cười của một đứa con gái đã vang lên, tôi choàng tỉnh và dụi mắt nhìn.

– Ơ…ơ Nguyệt, mày về khi nào đấy!

Mẹ tôi nghe từ “mày” thì ra vẻ khó chịu, liếc mắt nhìn tôi, soi soi bộ đồ. Hoảng hồn tôi mặc đúng bộ đồ đá banh đang trình diễn dáng đứng trước mặt hai người, tôi tót xuống nhà dưới, với cái quần dài mặc vào và bắt đầu đánh răng rửa mặt. Bình thường thì mấy việc đó vừa làm vừa ngái ngủ, hôm nay tôi chỉ mất một hai phút là xong. Trở ngược vào nhà, nhìn kĩ lại lần nữa.

Con “cô dâu” của tôi ngày trước, đen thùi lùi, giọng bố láo không khác gì con Hằng bán chanh lớp tôi bây giờ. Hồi nhỏ mỗi lần có đánh nhau thì nó cũng xông vào vòng chiến không kể bối phận. Dạng nữ trung hào kiệt nhái này đánh được một hồi đau quá khóc ầm lên. Và lúc nào cũng thế, địch hay ta chạy hết trơn để lại mình tôi với nó.

Đứng lại dỗ mãi thế nào cũng không chịu nín, tôi gãi đầu gãi tai nhìn nó nước mắt nước mũi tèm lem.

– Giờ sao mày mới nín khóc?

– Mua kẹo cho tao…huhu…!

Khổ nổi hồi đó nhỏ tí xíu làm gì có tiền mà được mua kẹo hay mua bánh ăn một mình chứ. Tôi lại chạy về lật đật lượm loon hay dép hư để đổi kem hoặc kẹo kéo cho nó ăn. Nó vừa ăn vừa quệt nước mắt nước mũi thấy ghê.

– Ăn chung với tao không!
– Mày ăn bẩn thế sao tao ăn- Tôi nuốt nước miếng từ chối.

Có lần đánh nhau với tụi Nhân đen, nó u một bên đầu. Lại giở trò ăn vạ đòi bánh. Khổ nổi con bé này ngày nào cũng khóc thì ve chai nhà tôi làm gì đủ cho nó nữa chứ. Hổn hển từ nhà chạy tới:

– Nhà tao hết đồi đổi rồi!
– Tao không biết…

Cái mồm nó khóc ầm cả lên, tôi ôm đầu khổ sở nhìn xuống dưới chân:

– Có rồi.!
– Có gì cơ?

Tôi xách đôi dép đi dưới chân lên cười híp mắt, nó cũng quệt nước mắt nín ngay. Hôm đó hai đứa ngồi với nhau mút kem cho phù mỏ. Sung sướng thì hưởng chung, tối tôi đi chân đất về nhà, bị Ba tôi lôi ra đánh cho lằn đít. Nó nghe tin cũng thôi luôn trò khóc ăn vạ đòi ăn kem, chắc cũng sợ bị đánh lây.

Vậy mà giờ ngồi trước mặt tôi là một thiếu nữ xinh đẹp, với nước da trắng trẻo. Cái má lúm đồng tiền với đôi răng khểnh lộ rõ trên khuôn mặt yêu kiều. Mái tóc lá thả dài càng tô điểm thêm nét đẹp quyến rũ. Mới ba năm không gặp mà trông nó cứ như là lột xác hoàn toàn vậy.

Tôi ngượng ngùng đứng giữa nhà nhìn nó, mặc cho cô Ánh với mẹ tôi thì cứ nhìn tôi mà cười:

– Thằng T lớn quá rồi chị ha, chắc sắp lấy vợ rồi!
– Ôi, cái thằng của nợ, vẫn còn nghịch như con nít ấy.

Nguyệt thì đưa tay lên che miệng khi nghe nói về tôi, một nét rất duyên, khác với cái tính chợ búa du côn hồi nhỏ hoàn toàn.

– T, con dẫn Nguyệt đi chơi, ba năm nó chưa về rồi!

Cô Ánh nhìn tôi, tâm lý tách hai đứa tôi ra.
Tôi dẫn cô bạn cũ đi thăm lại xóm , dẫn qua mấy chỗ hồi xưa thường hay chơi đùa.

– Chỗ ngày xưa làm đám cưới này nhớ không?
– Chỗ ngày xưa mày cào thằng Nhân này!

Trái ngược với phong cách tao mày của tôi, Nguyệt nhẹ nhàng, từ tốn đáp lại:

– Ừ, mình nhớ mà!
– Bạn này nhớ dai ghê.

Ba năm học trong Sài Gòn đủ khiến cho cô bạn tôi quen với cách xưng hô “Bạn này”, mình…rồi thì những mỹ từ dành cho đối phương. Với phong cách trên tôi thì là cậu- tớ, thân hơn thì tao- mày , có khi nó quá suồng sã nhưng ngược lại trên khía cạnh nào đó, nó chỉ ra mối quan hệ bạn bè thân.

Chính vì thế tôi cảm thấy Nguyệt với tôi có vẻ khác xa trước nhiều quá.”Cô dâu” của tôi không còn thân thiết để có thể xưng hô cậu tớ như năm cấp hai, cũng không đủ vô tư để xưng mày tao như cái thời bé tí nữa.

Nhưng cô bạn này vẫn còn nhớ rất rõ những gì đã diễn ra, vẫn cười khúc khích mỗi khi tôi nhắc tới những kỉ niệm thời còn bé. Cây mận nhà cô Tư thời leo trộm, con chó cũ nhà Bác Đậu thời bọn tôi cầm đá chọi chọc nó sủa rượt khắp làng…
Chính vì thế với tôi, cô bạn đang đi bên cạnh vừa mới và vừa cũ, nó khiến cho con người có cảm giác khó tả, không biết nên nói sao cho hợp lí và cũng không biết ứng xử sao cho nó không quá lạnh nhạt cũng không quá thân mật.

Dẫn Nguyệt đi lung tung khắp xóm, mọi người quen đều chào hỏi hai đứa:

– T bao giờ cưới con Nguyệt hả cháu?
– Nguyệt hả, xinh ghê bác nhận không ra luôn!
– Chà, lớn tưởng dữ bay, thời ăn trộm trái cây nhà tao còn bé xíu, thò lò nước mũi mà giờ đã cao từng này hết rồi.

Nguyệt chỉ nhẹ nhàng chào và đáp lại, rồi lững thửng chạy theo tôi đường của vào nhà Nhân đen.
Khẽ rung rung cái cửa cổng bằng gỗ, nổi bật giữa đám dâm bụt xanh được tỉa thẳng hàng, tôi báo hiệu nhà có khách.
Cô Huyền đi ra vui vẻ:

– T đến chơi hả con, vào đi con!
– Ơ, cháu là…
– Dạ, Nguyệt con cô Ánh đó cô.
– Trời, sao giờ khác vậy con, xinh hơn xưa nữa.
– Vậy là trước giờ cô chê Nguyệt Xấu chứ gì! – Tôi chen vô phá đám.

Nguyệt nhìn nhìn và hứ tôi, kiểu như không thèm chấp. Giả sử lúc này tôi với nó còn cỡ bốn năm tuổi, dễ nó nhào vào cào tôi chứ chẳng hiền lành thế này đâu.
Chào cô Huyền và bước ngược trở ra đường đi xuống quán cà phê trong xóm, tôi lùng bùng chửi thằng Nhân đen:

– Cái thằng đen từ đầu tới cuối, lúc cần thì không có mặt.

Nguyệt đi sau tôi, tranh thủ nhìn những hàng cây hai bên đường, vẻ mặt đăm chiêu lắm.
Chọn bàn cà phê sát dưới tán cây lộc vừng, tôi nhâm nhi li cà phê đen cho buổi sáng bất ngời. Nguyệt thì cầm ly nước ép xoay xoay trên mặt bàn. Hai đứa nhìn nhau, rồi ra dấu mời uống nước, tuyệt nhiên chẳng biết mở lời thế nào. Vì những gì chung từ nhỏ đã nói hết rồi. Có chăng là chuyện ba năm qua.

Nguyệt bỗng ngước mặt nhìn tôi, mỉm cười rồi tự nhiên mở lời trước:

– T, bạn học hành sao rồi!
– Ờ, thì bình thường…cũng bình thường…
– Học lớp nào vậy…!
– A11, giờ là 11A11 rồi.

Nàng im lặng suy nghĩ cố lưu lại tên lớp tôi, rồi lại nhìn tôi cười:

– Bạn có phải đứng lớp như năm cấp hai không.
– Ờ…thì thỉnh thoảng.còn chứ sao!
– Vẫn vậy nhỉ!

Hai đứa tôi lại nghệt mặt nhìn nhau, nàng đưa mắt nhìn cảnh xung quanh, còn tôi thì dán mặt vào cái logo quỷ đỏ cầm đinh ba trên áo mình.

– Có người yêu chưa?
– Hả?
– Có người yêu chưa, bạn hả gì vậy?
– Ờ …chưa!

Thực chất, tôi không muốn giấu Dung với nàng, mà vì nàng với Dung chắc cũng chưa có cơ hội gặp nhau đâu. Khai ra chi để rồi bị chọc quê.

– Xạo, vậy mà chưa có người yêu.
– Chưa, tao…ờ mình nghịch quá nên bị ghét chứ chưa…!

Nguyệt lại đưa tay che miệng cười, điệu bộ giữ ý tứ này có lẽ tôi sẽ thích nếu gặp một cô gái mới quên, chứ đối với cô vợ từ nhỏ này thì có lẽ là không nên.

– Mà sao ba năm rồi chưa về nhà vây?
– Mình bận học đó, hết học chính thức là học thêm, liên tục luôn, chẳng biết đi đâu chơi cả.
– Ừ, bữa trước có ghé qua nhà, mà thấy nhà đóng cửa.
– Hì, bữa đó đi chơi với bạn đó, về nghe mẹ nói cũng tiếc quá trời.

Mặt tôi xịu lại, vì kết quả không như tôi mong chờ. Con vợ từ bé của tôi nếu là ba năm trước chắc nó đã chửi tôi xa xả:

– Sao mày không ghé nhà tao, không biết chờ à!

Dù lí do là vô cùng oái ăm nhưng còn đỡ hơn cái từ tiếc thốt ra một cách nhẹ nhàng như vậy.

– Hè này về được lâu không vậy, Nguyệt?
– Ừ, thì hai ngày nữa vào lại Sài Gòn đó!
– Nhanh vậy sao!

Nguyệt chị gật đầu và cười mỉm, vẻ ra chiều đồng ý với tôi.

Xịu mặt tôi cầm cái ly cà phê lắc lắc, kiểu như cho nỗi buồn tan vào trong. Ba năm về thì đổi tính, không còn thân với mình như xưa, về được hai ba ngày rồi đi. Dễ sau này gặp lại thì chắc không nhìn mặt nhau mất.
Nguyệt vẫn ngồi đó, tế nhị và duyên dáng, nhìn tôi đang cau có thì cũng ngoảnh mặt sang chỗ khác mà cười:

– Yên tâm, vô lại đó rồi lại về đây cơ mà!
– Hả, về chi lắm vậy, đi đi về về hoài!
– Bạn không muốn mình về à?
– Không, không, muốn, nhưng mà…

Nguyệt vẫn cười:

– Yên tâm đi, sắp tới đuổi cũng không đi…

Nói xong câu đó, Nguyệt nhìn tôi một cách đầy ẩn ý. Chắc là động viên tôi thôi, chứ mấy đời đang học hè lại đi đi về về hoài.
Suốt buổi cà phê sau đó là khoảng cách giữa tôi và cô bạn lâu chưa gặp, một khoảng cách đủ gần cũng đủ xa để khiến cho không khí nhanh chóng chìm vào im lặng. Kể cả lúc sau đi về nhà tôi thì mỗi người vẫn theo một suy nghĩ riêng, không ai nói với ai lời nào. Tôi đi trước, Nguyệt đi sau ngắm cảnh. Đó cũng là ngày duy nhất khác thường trong một tháng nghỉ hè của tôi.

Qua tuần sau, Nhân đen cũng từ nhà Bác Cả nó trở về, hào hứng chia quà cho tôi đang ngồi thểu não vì chán ở trước nhà.

– Ăn đi, sao vậy mày!
– Hai da…!
– Gì đó mày, cái gì mà thở dài!
– Tao gặp Nguyệt rồi!
– Ở đâu, bao giờ, giờ đâu?
– Đi rồi, về lại Sài Gòn rồi.
– Sao mày không nói tao?
– Nói với mày làm gì, dẫn đến cả nhà mày mà có thấy mặt mốc mày đâu!

Nó im lặng tiếc nuối ngồi cạnh tôi, để mặc quả xoài đang cạp dở trên tay. Tôi cướp rồi cắn một miếng nhai trệu trạo:

– Thôi, đừng buồn, có duyên gặp lại!

Nhân đen chắc cũng tiếc vì không được gặp bạn, ừ đại cho qua chuyện. Rồi hai thằng lại bàn chuyện học hè sắp tới. Náo nức vì sắp được gặp lại anh em chiến hữu sau một tháng xa cách quên bẵng đi chuyện của Nguyệt. Nhưng có lẽ cả hai thằng tôi đều không ngời tới, cái lớp a11 chuẩn bị trải qua nhiều phen bất ngờ hơn sắp diễn ra mà có lẽ một kịch bản chẳng mấy ai ngờ tới nhất. Một sự sắp đặt của ông trời để sau này mỗi lần kể lại hai thằng tôi vẫn phải ôm bụng cười.

CHAP 65: HAI HỌC SINH MỚI

Tôi vội vã mặc vội chiếc áo khoác Italia mới tinh, vơ vội balo và sách vở, sờ lại cái móc khóa hình đồng tiền theo nàng, và quả bóng theo tôi, mỉm cười:

– Hôm nay là ngày đầu tiên, gặp nhau nhé Dung.

Vội vã rời khỏi ngôi nhà nay có vẻ trống vắng hơn. Ông anh tôi đã cùng chị Thanh vào Sài Gòn mấy hôm để chuẩn bị thi đại học, mẹ tôi cũng từ chối cái nhiệm vụ bất khả thi: Đánh thức tôi dậy và đi làm từ rất sớm, gần như ra khỏi nhà cùng ba tôi. Bởi vì thế, bữa ăn sáng ấm cúng của tôi chuyển từ ở nhà ra thẳng hàng bánh mì trước cổng trường.

Yên vị trên xe bus ở hàng ghế cuối, tôi vu vơ khẽ hát theo nhịp điệu, thầm nghĩ tới quy định của trường cho kì học hè. Chúng tôi không được tùy ý học ngoài mà sẽ được tập trung theo lớp và đăng kí học các môn: Anh, Toán, Lý, Hóa, Sinh, Văn…Riêng lớp nâng cao của chúng tôi thì phải bắt buộc tất cả thành viên cùng phải học. Riêng giáo viên Hóa lớp tôi đổi sang cô khác dạy, nghĩ tới đây thôi, tôi cứ mỉm cười hoài mà không thèm quan tâm tới đồng hồ đã chỉ 7h đúng.

Mười lăm phút sau, tôi ôm đầu kêu khổ trước ánh mắt cảm thông của an hem chiến hữu đến từ mọi hướng, và đặc biệt trước ánh mắt không vừa ý của Dung. Nàng chuyển hẳn lên bàn đầu ngồi, còn tôi thì ngồi tít cuối lớp, ngay bàn giữa. Khỏi phải nói đây là bàn đặc biệt nhất lớp tôi, cái bàn chỉ dành cho hai người ngồi và thẳng lên bảng, không hề có ai che chắn cho tôi giở tiểu xảo trong việc thi kiểm tra các môn phụ.

Tôi úp mặt xuống bàn thầm kêu khổ. Số là sáng tự dậy nên hơi trễ, lại còn cẩn thận ngắm nghía cho ngày đầu tiên gặp lại sau tháng nghỉ hè nên thành thử tôi đi muộn. Buồn làm sao, khi tôi vừa đặt chân vô lớp thì thầy đang xếp lại chỗ ngồi.

– T, lại đi học muộn, hạnh kiểm khá năm ngoái, xuống kia ngồi.

Tôi nhìn theo hướng thầy chỉ, cái bàn cuối như cái bàn bị ghẻ lạnh, chưa hề có ai ngồi vào đó. Cái bàn ấy đơn độc giữa dãy bàn khác, bơ vơ trơ trọi, mà hễ ai ngồi vào đó thì sẽ chung số phận như nó, tôi lết bước về chỗ mình ngồi, âu sầu thầm khổ. Cái xóm nhà lá năm ngoái tan tác, vì theo lời thầy tôi:
– Triệt phá ổ tụ điểm!
Nhân đen ngồi bàn thứ ba, cũng sầu não khi phải ngồi cạnh Quỳnh, Kiên cận với Trang thì cũng cách nhau một bàn, Linh vẹo trên tôi một bàn, Tuấn Anh, Bình boong, Long con chung bàn, Hưởng đù thì tút lút ở cuối góc. Còn đâu hỡi cái xóm nhà lá thân yêu.

Cạnh tôi, đầu bàn cuối dãy là một tổ trưởng nữ của tổ hai, tôi thuộc tổ bốn. Với phong cách cho học sinh “tàn sát nhau” thì thằng tổ trưởng này sẽ trực tiếp giám sát tôi. Đây là cách mà thầy hạn chế tài năng nghịch ngợm của tôi.
Ôm đầu thầm khổ, tôi úp mặt xuống bàn, một giây đi muộn ngàn năm hối hận, huống chi tôi đi muộn gần nửa tiếng đồng hồ cơ chứ.

Lớp tôi đang ồn ào cũng chợt im bặt, rồi xì xào bàn tán:

– Xinh ghê mày ơi!
– Nhìn bụi bặm quá!
– Học sinh mới à!

Tôi chẳng quan tâm lắm đến sự việc diễn ra xung quanh, ngồi xa nàng là một thảm họa rồi, huống gì còn xa cách anh em nữa, mới hay cũ cũng không quan trọng.

– Xin giới thiệu với lớp, hai em đây là học sinh mới…!

Tự nhiên tôi nghe mà cảm thấy thầy tôi phân biệt đối xử quá chừng. Cách đây có nữa năm thầy chỉ nói với tôi gọn lỏn:” Vào đi em”, vậy mà bây giờ thầy văn hoa quá chứng.

– T, T ơi- Tiếng thằng Nhân đen hốt hoảng truyền cách tôi nửa lớp.

Có gì vui đâu mà hét to thế, cháy à, hot girl về à, hay ca sỹ vô học chung lớp.
Thầy theo hướng thằng Nhân hét, nhìn xuống tôi đang úp mặt xuống bàn, vẻ cau mày:

– T, đứng dậy, sáng sớm đã thiếu sinh khí rồi!

Tôi uể oải đứng dậy, hai tay xoay xoay hai cặp mắt thiếu điều cho chúng lồi ra ngoài, ánh mắt từ chân tôi, chạy dần dần theo đường đi giữa lớp, rồi chạm tới chân hai học sinh mới tới:

“À, một nam một nữ”.

Rồi ánh mắt đi dần lên, chạm phải hai ánh mắt khác đang nhìn tôi, một thân quen và một cau có khó chịu. Tôi bất ngờ, thiếu điều muốn té ngửa ra đằng sau:

– Ngu…yệt…, mày làm gì ở đây thế?

Khỏi phải nói là cả lớp nhìn tôi bất ngờ thế nào, nhất là mấy thằng con trai, Nguyệt mới vào nhưng được tụi nó coi như thần tượng vậy. Chằng có gì lạ, bởi ngoại hình và vẻ mặt của cô vợ tôi ăn đứt mấy bạn trong lớp, nhưng với tôi thì tất nhiên còn thua Dung.
Nguyệt lại che miệng cười, có vẻ như mỗi lần tôi xuất hiện là đúng điệu bộ ngái ngủ, ngô ngố vậy, mặt tôi chảy dài, lấm lét nhìn thầy chủ nhiệm.

Đưa con mắt sang nhìn nam sinh mới, đây mới là người làm tôi bất ngờ hơn. Thằng lãng tử có vẻ bụi bặm mà chị em phụ nữ lớp tôi nhắc tới chẳng ai khác là thằng Vũ. Bộ tóc hơi gợn sóng của nó, cộng thêm cặp kiếng vuông vức, đi kèm với chiếc áo phông mạnh mẽ, chiếc quần jean sờn sờn, hơi tua tủa ra như kiểu giả rách khiến nó có sức hút riêng với mấy chị em đang ngắm nhìn nó. Tôi thầm trách thầy hiệu trưởng sao không quy định luôn cái việc mặc đồng phục cho kì nghỉ hè luôn đi, sao còn cho mặc quần áo tự do cơ chứ.

Tôi nhìn nó cũng có sức hút, nhưng hút vào để đụp cho nó phù mỏ. Cái kiểu mặt lạnh, kênh kiệu nhìn đời qua cặp kiếng hoàn toàn trái ngược với tôi ba hoa, quậy phá, mặt lúc nào cũng tươi roi rói. Đã thế nó còn nhìn tôi kình kình, chiến ý cao ngút trời.

Nhân đen thì nhìn tôi, chỉ chỉ về phía Nguyệt, mặt mày tươi như hoa ngũ sắc vậy, cái thằng thấy con gái đẹp là tay chân luống cuống, gì chứ công nhận mày xứng đáng làm bạn tao.

Dựa vào những cử chỉ của tôi và Nguyệt, thầy tôi hẳn nhận ra mối quan hệ quen- biết chứ chưa cảm nhận được quan hệ cô dâu- chú rể của tôi với cô nàng:

– Bạn quen hả, vậy Nguyệt, em ngồi với T ở bàn đó nhé!

Khỏi phải nói tụi anh em trong lớp tôi thì tiếc nuối đến cỡ nào, đứa nào cũng hi vọng được ngồi với cô nàng xinh đẹp và có vẻ tao nhã này chứ. Tôi thì cũng không ngoài lũ con trai đó, nhưng hiển nhiên Dung vẫn là ưu tiên số một của tôi, cô vợ này chưa đủ để đánh bật nàng ra khỏi tâm trí tôi.

Trên dãy bàn thứ ba, Nhân đen nhìn Quỳnh khó chịu, chắc nó cũng không muốn phải chịu cảnh khó chịu khi ngồi với cô bạn im im, nội tâm, lâu lâu cách nhấc gọng kính cũng tỏ ra một cách học giả .

– Thưa thầy, để em ngồi ở đó cũng được!

Cậu học sinh mới mồm mép, chưa gì đã cất lời lên tiếng, muốn ngồi cạnh tôi à, tính sàm sỡ chắc, mồ hôi tôi đổ ra ướt cả lưng áo, vái trời đừng để kẻ thù đội chung bầu trời với con.

– Thôi, Nguyệt ngồi đó được rồi, em ngồi kế Kiên nhé.

Kiên đứng lên, lịch sự nhường cậu học sinh mới ngồi đầu bàn. Nó lúi húi lấy cặp sách chuyển vào trong, càng gần Trang hơn. Vậy là thằng Vũ ngồi cách tôi hai bàn, tuy khó chịu nhưng còn đỡ hơn phải ngồi cạnh với nó. Nếu như vậy thà tôi bị đuổi ra khỏi lớp còn đỡ hơn.

– Lớp ta sĩ số còn năm tám người, hai chín nam, hai chín nữ, cân bằng rồi đấy.

Lớp tôi năm đó bị cho de mất bốn người, bù lại một cặp nam nữ. Ban am tổ khác và một nữ chuyển sang lớp thường, nên tạo ra tình thế âm dương cân bằng này đây.

– Rồi, thầy phổ biến một số nội quy bắt buộc của buổi học thêm trong hai tháng, các em chú ý nghe và đừng cố tình mắc phải, giờ hai em về chỗ ngồi đi.

Cặp đôi mới tiến về chỗ ngồi, đi thẳng giữa đường đi, đối diện thẳng mặt với tôi. Nguyệt thì nhìn tôi, đôi mắt hân hoan, chắc đỡ bơ vơ hơn nếu vô lớp lạ, còn mắt tôi thì dính chằm chằm vào thằng lãng tử, trong đầu băn khoăn không biết là đang nghĩ cái quái gì.

Sau khi nhồi vào đầu học sinh những quy định khắt khe như:

– Không được ăn mặc quá lố lăng!
– Đầu tóc gọn gàng- Tôi khẽ liếc qua mái đầu hơi gợn sóng của thằng lãng tử.
– Không đi muộn- Lần này thầy lại liếc nhìn tôi.

Thêm mười điều không không gì nữa, mà đầu óc tôi thì quan tâm gì nữa. Tâm trạng bối rối với cô vợ từ thời mặc mỗi cái quần đùi đi chơi khắp xóm, đến tâm trạng hối hận với Dung và xen lẫn hơi lo sợ nàng giận, thứ ba là ức chế cái thằng Vũ lãng tử, bởi cái thói tự tin thái quá và cũng tự nhiên ép tôi vào cuộc chiến chẳng liên quan gì đến tôi lắm. Nó thích Ngữ Yên sao không chui vào lớp của Ngữ Yên luôn đi, lại chui qua đây, hay tính nhổ cỏ tận gốc tôi ra.

– Thưa thầy…!
– Vào đi em…

Mặt tôi sững lại, Ngữ Yên bước vào lớp tôi, khẽ lướt qua tôi ánh mắt lộ vẽ hân hoan lâu ngày không gặp. Rồi ánh mắt cô nàng đột ngột chuyện hướng với người ngồi cạnh tôi. Có gì đó khó hiểu, như kiểu đấu tranh nội tâm trong đôi nhãn cầu, rồi lặng lặng quay mặt đi đến chỗ thầy tôi.

– Có lẽ là trao đổi vụ cờ đỏ trực hay gì đó đây mà.

Tôi lẩm bẩm một mình, Nguyệt quay qua tôi nhìn:

– Gì đó bạn?
– Không, không có gì…
– Sao bất ngờ không?
– Ờ, có, mà sao lại về đây học…
– Ba chuyển công tác ra Bắc làm một hai năm, Mẹ cũng hơi buồn nên đưa Yên về lại.
– Ừ, vậy là học …
– T với Nguyệt làm quen xong chưa em.

Câu nói của thầy chủ nhiệm không những cắt ngang buổi nói chuyện của hai đứa tôi, lời nói có trọng lượng kéo theo ánh mắt của rất
nhiều người, chứ không muốn nói là của cả lớp. Ngoại trừ hai người: Dung và thằng Vũ.

Thằng Vũ thì tôi cũng chẳng thèm chấp, đơn giản vì bản chất của nó là khinh khỉnh đối với tôi. Người còn lại là người mà tôi mới lo sợ.

– Chắc hắn ta lại hú hí với cô bạn xinh đẹp ngồi bên rồi.

Nếu mà nàng có ý nghĩ này trong đầu thì quả là ngày tệ hại, sáng ra đã bị chia cách, giờ thêm cái tội hú hí này thì chả khác gì tôi là thằng lăng nhăng không đáng tin cậy.

Trái với phong cách của chúng tôi, thường bị thầy la là im im tìm cách tỏ vẻ ăn năn hối lỗi, Nguyệt đứng dậy:

– Dạ, con xin lỗi thầy!
– Ồ…dễ thương quá.!

Câu thứ hai tất nhiên là của mấy thằng con trai lớp tôi rồi. Thầy tôi mỉm cười ra vẻ hài lòng lắm. Nguyệt vô tình trở thành đối tượng để tụi trong lớp bàn tán dữ dội hơn lúc nãy. Hiển nhiên, với học trò ở đây thì xưng với thầy cô là Thầy- Em, hoặc Cô- Em chứ không phải là Thầy- Con như cô nàng.

Lớp tôi chia ra hai bè rõ rệt, mỗi bè thể hiện rõ bản chất, trừ những đứa có chốn nương thân như tôi, Dung, Kiên, Trang…Nữ ủng hộ, suýt xoa khen thầm thằng lãng tử, nó vẫn vác bộ mặt lạnh băng, càng làm cho mấy yêu quái lớp tôi thêm phát cuồng. Còn lại mấy thằng con trai thì ủng hộ Nguyệt ra mặt, lâu lâu ngoái lại nhìn, rồi liếc tôi tỏ vẻ ganh tỵ. Nguyệt thì thản nhiên và cười tươi gật đầu chào lại, vẻ tự tin và năng động của cô nàng đủ đối phó với mấy thằng quỷ lớp tôi.

Sau một tiếng làm quen, nói chuyện, chia tổ, phân công chức vụ lại thì lớp tôi được phép ra về. Dung vội vã xách chiếc cặp đeo chéo ngang vai, đội chiếc nón lưỡi trai xanh đen bước ra khỏi lớp chỉ sau thầy chủ nhiệm. Vẻ mặt có vẻ giận tôi lắm.
Tôi nháo nhào định nhảy qua bàn gọi giật trở lại, vừa giơ tay gọi

– Dung…!

Là tụi lớp tôi đã tò mò xoay mặt lại, vẻ đoán ra chuyện hai người, lại cắm đầu xì xào bán tán, vẻ mặt cười đểu tôi.

– Thôi, ai hiểu thì hiểu, khỏi cần giải thích, mệt…
Tôi ngồi phịch xuống ghế, tựa lưng cái rầm vào bức tường đằng sau. Lẩm bẩm một mình vô tình lọt vào tai Nguyệt.
– Ghê ha, vậy mà nói chưa có?

Tôi chẳng quan tâm đến là Nguyệt nói cái gì nữa, chưa có gì tôi cũng chẳng hiểu.
– Ừ!

Tôi ừ đại cho qua chuyện, vẻ mặt chán nản thấy rõ. Nguyệt thấy tôi cư xử thế thì cũng về trước, bỏ mặc tôi luôn. Nhưng cô vợ bé bỏng không phải lo sợ, vì Nhân đen và một đám ăn theo đã chầu chực ngoài của lớp, sẵn sang hộ tống về đến nhà.Tôi thở dài đánh thượt, chán nản dọn dẹp sách vở trước khi chạm ánh mắt của thằng Vũ.

Nó lại khinh khỉnh nhìn tôi, giơ tay đẩy gọng kính , mái tóc gợn sóng nhảy múa khi gió luồn vào theo cửa sổ. Tôi nhìn nó chẳng khác gì khiêu khích mình. Máu nóng dồn mặt, tôi đứng dậy nghiêng người thủ thế, quát nó:

– Mày vui lắm hay sao mà nhìn.
– Tao chẳng nhìn gì cả, muốn nói chuyện mà cũng khó khăn nhỉ.
– Nói gì nói đại ra đi.
– Hạ hỏa đi rồi nói chuyện lại với tao.

Lại cái giọng bề trên, kiêu ngạo cộng thêm khuôn mặt có vẻ lấc láo, nó đến chẳng đúng lúc tí nào cả. Nhảy vội qua bàn, tôi nắm vai nó kéo ngược lại:

– Mày nói cái gì thì nói đại đi!
– Được thôi! Xuống căn- tin với tao.

Thích nói gì thì nói, có đi với mày đến đâu tao cũng chẳng bao giờ sợ một thằng như mày. Tôi lững thửng vác chiếc balo đi theo nó xuống căn- tin để chờ xem nó định giở trò gì, hay là định mở lời vàng ngọc gì. Thà một lần cho xong, đừng để dây dưa không rõ ràng là phong cách của tôi.

CHAP 66: HAI CHÀNG TRAI

Tháng 7, trời vẫn xanh nhưng thoáng vẻ âm u. Những đám mây đen tạo nên một mảng màu riêng biệt trong bức tranh ngày nắng. Đó là điềm báo giao mùa nơi miền đất đỏ bazan, nơi chỉ có hai mùa mưa nắng. Chàng trai ngẩng mặt nhìn trời, có vẻ đồng cảm với những khoảng không xanh. Nó có cái gì đó giống với anh ta, cũng đang bị mây đen che phủ, một điềm báo chuẩn bị đương đầu khó khăn. Trước hết là giải quyết với một chàng trai khác, có vẻ lãng tử phong trần, trên mặt là cặp kính sáng loáng, nhưng không đủ để che đi những ưu điểm còn lại trên khuôn mặt đó. Hai chàng trai nhìn nhau kình địch, lặng lẽ nhìn nhau, nhường đối phương mở lời trước. Vì chắc họ sợ rằng, khi mình bắt đầu trước thì sẽ có cơ hội cho đối phương bắt thóp phản công vậy.

Tôi lặng thinh nhìn ly nước trước mặt được thằng lãng tử mời, vẻ mặt thoáng chút đỗi nôn nóng muốn biết chuyện gì sắp diễn ra. Thằng Vũ lãnh đạm hơn tôi, tuy pha chút bối rối nhưng vẫn giữ được khuôn mặt lãnh cảm hằng ngày.

Nó xoay xoay cái ly, kiểu như không muốn bắt đầu trước, vẻ mặt như đang suy nghĩ để sắp xếp các tình tiết sắp nói cho tôi nghe.
Kiên nhẫn chờ đợi, năm rồi mười phút, tôi bỏ cuộc trong màn đấu sự lì lợm, nôn nóng mở lời trước:

– Có gì muốn nói, nói lẹ lên!
– Thong thả uống nước cho hạ hỏa đi rồi nói chuyện.

Tôi đưa tay với lấy cốc nước ở giữa bàn, kéo về phía mình, trên cái bàn inox sáng trắng, những vệt nước từ đáy li bị kéo dài ra, tan thành những hạt liti rải từ đó cho đến chỗ tôi ngồi. Nhấc ly uống một ngụm, khoan thai để lại trước mặt, để chứng tỏ cho nó thấy rằng tôi hoàn toàn tĩnh táo.

Nó cũng nhấp ngụm nước để bôi trơn miệng lưỡi, bắt đầu mở giọng, chuyện vui sắp bắt đầu đây.

– Không hỏi tao vì sao tao lại chuyển qua lớp này à?
– Tao chẳng quan tâm, mày thích làm gì, tao cản được sao.
– Thẳng thắn nhỉ?
– Chứ mày muốn gì ở tao nữa.
– Bình tĩnh, đừng có nôn nóng!

Nó lại làm ra vẻ muốn lập lại hòa bình vừa bị hâm nóng bằng mấy lời nói ban đầu. Chậm rãi và mở lời hoa mỹ, đúng chất nghệ sỹ mà những gì trên người nó đang thể hiện:

– Có đối thủ không vui sao?
– Tao? Vui, tao chẳng thấy gì cả?

Cười một cách cộc cằn, tôi đáp lại lời của nó.

– Ừ, mày nên mừng đi chứ?
– Mừng vì điều gì, vì lớp tao có thành viên mới, và một trong số đó là mày.
– Lớp chúng ta!

Nó thốt ra ba chữ, chặn đứng lời tôi nói. Ừ phải, nó đã là học sinh lớp tôi, đủ vị thế ngang tôi để có thể nói chuyện theo cách suy nghĩ quái gỡ của nó, nếu không muốn nói là hiện tại nó đang là bề trên so với tôi, nhất là về mặt hạnh kiểm và hoạt động trong trường. Nó được chuyển qua lớp chọn, hẳn học lực cứng là điều không thể chối cãi.

– Giờ để tao nói hết rồi mày nói được chứ- Nhấc gọng kính nó bắt đầu từ tốn nói từng lời.
– Mày không thấy mày đạt được nhiều thứ quá dễ dàng, từ chuyện tình cảm cho đến học tập.

Tôi chết điếng người vì lời nói trúng tim đen của nó. Phải công nhận từ lúc chuyển lớp, đôi lúc khó khăn nhưng trong chuyện tình cảm, tôi không hề gặp bất kì cản trở nào, và đơn giản hơn là một mình một ngựa đi đến cái đích. Chuyện học hành thì xin sang từ giữa năm, thời điểm í tai ngờ tới nên cũng coi như là may mắn.

– Thì sao?- Tôi chua chát công nhận.
– Thì giờ mày nên quen với việc có người làm đối thủ.
– Rồi sao nữa?
– Tao sẽ cạnh tranh mày trong chuyện với Ngữ Yên và chuyện học hành.

Nó như trút được tảng đá đè nặng mình, vẻ bối rối biến đi sạch trên khuôn mặt nó, bốc hơi hoàn toàn như chưa từng xuất hiện. Đôi mắt kiên định của nó ánh lên qua lớp kính, vẻ mặt lạnh và cách biểu lộ của vẻ bề trên bắt đầu xuất hiện. Nó nhìn tôi chờ câu trả lời:

– Vì sao lại là tao?
– Vì Ngữ Yên thích mày!
– Mày đừng có tin ba cái lời vớ vẩn đó từ miệng thiên hạ.
– Tao tin, vì tao biết chắc, chỉ có điều mày quá vô tâm thôi.
– Vô tâm?

Nó im lặng, để cho câu hỏi của tôi trở thành một câu hỏi tu từ, tự tôi phải đi tìm câu trả lời. Tôi đưa tay uống ngụm nước và nhai đá trệu trạo, bao nhiêu bực tức dồn hết vào cả những viên đá bi, cắn vỡ chúng nhỏ ra, để những mảnh vỡ đó tan dần vào đầu lưỡi mát lạnh.

Xách balo đứng dậy, chào nó ra về, tôi lững thững đi ra phía cổng trường. Nó đi đằng sau tôi, như hình với bóng, không nói câu gì. Tôi mặc kệ và cứ bước tiếp, rõ ràng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu.

Vừa bước ra hết con đường nối từ cổng trường đến đường về nhà, chuẩn bị tách được cái đuôi khi nó rẽ hướng ngược lại, nhưng có vẻ nó còn chưa buông tha tôi, gọi với theo tuyên bố:

– Tao làm đối thủ mày chứ không phải kẻ thù, nhớ đấy!
– Như nhau cả thôi!

Tôi nhanh chóng đáp trả, gì chứ ăn miếng trả miếng là châm ngôn của tôi. Thà rằng dứt khoát nợ nần, làm chân tiểu nhân còn hơn ngụy quân tử, bụng toàn dao găm mà thốt ra lời nhân từ nhà Phật.

Nó nhìn tôi lắc đầu và cười, nụ cười ấy không mang vẻ khinh khỉnh nữa, mà nó là nụ cười đợi chờ. Chắc nó cười ra dấu cho tôi đợi thời gian trả lời. Tôi không đủ bao dung ở lứa tuổi đó để có thể đứng lại nói một câu gì đó theo châm ngôn thêm bạn bớt thù. Bỏ nó đứng cười như một thằng ngờ nghệch, quay đầu đi thẳng ra bến xe bus.

Back Facebook Twitter Tin nhắn
Up
Tags: http://aeck.wap.sh/thu-vien/tong-hop-truyen-hay/hoc-sinh-chuyen-lop/phan-7
SEO: Bạn đến từ:
Từ khóa: Học, sinh, chuyển, lớp, (phần, 7), -, AECK,
U-ON Free counters!