Polly po-cket
Anh em cây khế
|
+A Tăng cỡ chữ =A Mặc định -A Giảm cỡ chữ
• Học sinh chuyển lớp (phần 5)

Học sinh chuyển lớp (phần 5)

7h , lễ khai mạc và phổ biến trò chơi.Có trò tự do , có trò tập thể theo lớp.Trò tự do thì tùy từng trò mà quyết định số lượng nhóm cho đội tham gia.Chẳng có trò gì mới mẻ với mấy thằng nghịch từ nhỏ như tôi, thấy được cũng chỉ là trò bịt mắt bắt dê.Anh em tôi nháy mắt nhìn nhau cười hề hề.Toàn một lũ khốn nạn, xứng đáng bạn tao.

– Mời hai đội banh 10a11, 11a2 lên làm lễ tuyên thệ trước trận đấu cuối cùng , trận chung kết toàn trường.

Nghe cái từ chung kết toàn trường nó sướng sướng sao ấy.Anh em tôi thằng nào cũng vênh vênh cái mặt lên.Bước lên trước cờ.As Roma bã trầu vs ChelseaFc…

Hai đội tuyên thệ và hát quốc ca gọi là nghi lễ thiêng liêng rồi bắt tay nhau.Tôi hào hứng bắt tay từng đối thủ, đến khi chạm mặt thằng Huy, thằng đã đụp tôi và cũng bị tôi đụp.Nó ngượng ngùng, cũng hơi rợn rợn xen lẫn chắc còn tức tôi, hơi hạ tay xuống.Tôi nghĩ thầm:

– Quân tử không chấp tiểu nhân.

Vui vẻ tôi chìa tay ra bắt cái tay nó.Xiết chặt mắt nghiến long sòng sọc:

“Tí nữa tao sẽ cho biết thế nào là thất bại”.

Nghi thức bắt tay xong xuôi, mọi người ùa nhau ra sân vận động.Sức chứa chật kín, lấn cả đường pitch.Hai đội đi vào trong sự hò hét của khan giả và gà nhà.Hơi run thiệt, chân cứ lâng lâng như đi trên mây.

– Xong trận này chúng ta là vô địch- Linh vẹo động tiên toàn đội.

“Hoét”- Tiếng còi tôi mong chờ bấy lâu đã vang lên.

Lớp tôi giao banh đầu tiên, sau mấy màn đập nhả khởi động, Linh vẹo đang điều tiết nhịp độ và đội hình.Ổn thỏa, dốc banh thẳng lên, đan bật cho tôi.

Tôi nhận banh hoàn toàn trống trải, nhìn sang thấy họ đang đá với đội hình 9- 1- 0.Khỏi phải nói lại cái kiểu tử thủ đáng hận.Tôi xộc banh thẳng vào vòng vây.Xỏ kim qua một, quay compa qua tiếp một cầu thủ đội bạn, nhả banh ngược về cho thằng Linh.Nó mở banh ra cánh.

Nửa hiệp một trôi qua trong sự cố thủ của đội bạn, sự lòng vòng tìm khoảng trống của lớp tôi.Đôi khi khán giả mới có dịp ồ lên tiếc nuối trước những cú sút cầu may từ ngoài vòng cấm địa của As Roma, hay sự phản công sắc bén của Chelsea.

Kiên cận và Hưởng đù thì đói bóng hoàn toàn, mất hút sau hàng thủ đội bạn.Lớp tôi vẫn cứ nhịp nhàng kiểm soát banh.Chỉ có tôi là nóng máu, trước cái kiểu đá cù nhây.Cầm banh xộc thẳng vào chỗ thằng Huy trấn giữ, giả bộ động tác ngoặt banh, tôi xỏ kim , banh lăn qua hang nó về góc , tiền vệ Long con lớp tôi có mặt tạt banh vào trong.Hưởng đù bật cao đánh đầu, bóng dội xà ngang ra ngoài, trong sự hối tiếc của khán giả.

Hiệp một trôi qua trong sự căng thẳng của tính kỷ luật.Thất thểu rời sân, và bắt đầu thấm mệt, tôi vớ ngay chai nước Dung đưa cho tu ừng ừng.Phần vì mệt, phần lại sợ có Ngữ Yên xuất hiện lại đưa thêm chai nữa, sợ bụng tôi bể mất.

– Từ, từ từ thôi, gì mà uống dữ vậy- Dung nhìn tôi như kẻ ở sa mạc mới về.
– Hì hì, vậy mới đã- Tôi quệt mồ hôi nhìn nàng với ánh mắt biết ơn rồi tót về chỗ đồng đội đang ngồi.

– Lau mồ hôi đi đã này.

Vừa bước được mấy bước, tiếng Ngữ yên đã vang lên đâu đấy.May mà Dung vừa đi lấy nước cho bạn khác, không thì tôi chẳng biết sao.Nhìn Ngữ Yên tôi nhận khăn rồi cảm ơn:

– Cảm ơn nhé!
– Muốn cảm ơn dễ lắm!
– Dễ làm sao?
– Yên muốn được mặc cái đó cơ.

Theo hướng tay chỉ, tôi nhìn theo.Bộ áo vàng in chữ: vô địch trường 2006 .Thôi thầm cảm ơn cô bạn tinh tế này, giơ tay tự tin làm được.
Hiệp hai lớp chúng tôi bình tĩnh lại, giảm nhịp độ trận đấu, nên vô tình tiếp tay tạo nên một không chí chán ngắt.Khán giả trung lập ồ lên phản đối, còn khán giả nhà thì hò hét động viên.Chờ đi mà, thời cơ chưa chin mùi.

Đồng hồ điểm 10 phút cuối trận, lớp tôi ùa lên tấn công tổng lực, dồn ép đối thủ lùi sâu.Bật tường, phối hợp nhỏ liên tục đe dọa khung thành.Từng đó cũng chỉ khiến đội bạn luống cuống vất vả thêm một chút, chứ cơ hội thực sự vẫn chưa thấy đâu.

“Hoét”.- Linh vẹo bị phạm lỗi trước khu vực 16m50.Phạt trực tiếp.

Không khí trận đấu căng thẳng ra, khán giả im lặng.Điểm banh, tôi và Linh vẹo đứng trước bóng.Bàn mưu tác chiến xong xuôi, hai thằng nhìn nhau nham hiểm.

“Hoét”- Cơ hội cuối cùng của trận đấu.

Linh vẹo chạy đà trước khiến hàng rào của đội bạn nhảy lên, Nó lướt qua banh, để cho tôi một khoảng trống.Tự tin nhắm góc dưới bên phải, tôi cứa lòng.

Lưới 11a2 khẽ rung lên.Nhưng là bóng chạm vào mép ngoài lưới.

“Không vào”- Tiếng thầy thể dục bình luận vang lên, trước khi tiếng còi trận đấu thổi kết thúc.

Chưa bao giờ lớp tôi đá hơn một tiếng đồng hồ nên thể lực đuối thấy rõ.Dù cho các chị em chăm sóc, chanh đá, rồi đủ thể loại, bước vào hai hiệp phụ 20 phút, đội bạn phản công.Hai đội giằng co nhau kịch liệt.Cầm cự mãi cũng đến phút cuối của hiệp hai.Bên ngoài công tác phân công đá 11m cũng được tiến hành.

– Á- Tiếng đội bạn vang lên trong khu vục 11 m của lớp tôi.Rõ rang chưa ai đụng đến nó, nó tự té ăn vạ.Tuấn Anh lớp tôi đứng đó , mặt tái mét.

Trọng tài không ngần ngại chỉ tay vào chấm 11m lớp tôi.Oan ức, tôi và Linh vẹo đến phản đối trọng tài.2 thẻ vàng cho 2 thằng.
Hà thủ môn đưa tay giơ lên động viên hai thằng.Tôi với Linh vẹo thì chỉ chờ thế xong vào phá banh văng ra, miệng lẩm bẩm:
– Ngoài đi con, ngoài đi con.

“Hoét”.

Đội trưởng 11a2 băng vào lấy đà, dứt điểm.Bóng thẳng về hướng khung thành trong khi thằng Hà đã đổ người.Lưới lớp tôi rung lên

“Vâng, vậy là 11a2 đang dẫn 10a11 với tỉ số 1- 0 sau pha ghi bàn từ chấm 11m”

Tai tôi ù đi, chân đứng không vững.Linh vẹo để mặc anh em đang bệt xuống sân, chạy về ôm banh để giữa sân.Giục thằng Kiên cận và Hưởng đù giao banh.

– Còn gì nữa không, Linh ơi.- Tôi nhìn bất lực.

Banh vừa lăn đi mấy vòng, trọng tài đã nổi hồi còi kết thúc trận đấu.Khán giả ùa vào sân nhấc mấy thằng 11a2 tung lên trời.Lớp chúng tôi và mấy khán giả gà nhà đứng chết lặng.

Nước mắt cứ thế trào ra, tôi khóc như một thằng con nít bị đánh oan.Nước mắt cứ thế mà rơi, chẳng hề nhìn thấy gì xung quanh toàn những thứ hỗn độn.10 chiến hữu trong sân, thằng thì cố kìm nước mắt , thằng thì đứng ở sân khóc lớn.

Bên sân hai nửa buồn vui phân chia rõ rệt.Vinh quang nào cũng có kẻ thắng người thua.Đánh mất cái vinh quang khi gần chạm tay đến có lẽ càng cay đắng hơn.Lớp tôi bắt cũng cũng sụt sùi nước mắt.Chẳng ai động viên ai, cố nuốt trôi cái thất bại oan nghiệt này.

CHAP 45: CHẤP NHẬN.

Tôi đứng im, nước mắt vẫn trào ra, lần đầu tiên tôi nhận thức được hết ý nghĩa trong câu nói ba tôi vẫn răn dạy:

– Đời đôi lúc không công bằng, nhưng hãy biết tự mình đứng lên để đòi lại cho chính mình, chứ công bằng không phải ai cũng dâng cho mình hết.

Công bằng ở đâu? Công bằng nhìn thấy gì? Khi mà chúng tôi là đội chơi hay hơn, chơi nhiệt huyết hơn, chơi đẹp hơn.Đội bạn đã làm gì, chỉ là tử thủ, cầu hòa. Để rồi chúng tôi phải đón nhận trái Pennalty nghiệt ngã.Trớ trêu thay, đó là giải trường, là trận chung kết, là nơi mới cách đây gần hai tiếng đồng hồ, lời hứa chơi đẹp, chơi cống hiến vừa thốt ra từng lời của cầu thủ.

Linh vẹo cứng rắn là thế, cũng sụt sùi, mắt đỏ au.Phong mập làm khán giả cũng nước mắt ngắn dài.Nhân đen lì lợm thì quay lưng ấm ức khóc một mình, còn tôi vẫn đứng nơi giữa sân bóng, trong cái nắng gắt 10h của tháng ba, nước mắt lăn dài trên gò má.

Giữa ranh giới vinh quang , và chiến thắng có một rào cản gọi là tự trọng.Để rồi có người đạp đổ là vươn tới ánh sáng hào quang, vứt bỏ đi cái gọi là tư cách.

Dung và mấy bạn nữ thì chụm nhau lại , không ai bảo ai.Buồn là cảm xúc cho tất cả, oan ức len lỏi trong khuôn mặt từng người.

Ông anh trai và anh vợ tôi, lại vỗ vai động viên:

– Biết chấp nhận đi em, đừng buồn nữa.
– Anh chấp nhận nổi không, khi họ…
– Bóng đá mà, đội hay hơn không phải khi nào cũng chiến thắng.
– Nhưng trái phạt đền vừa rồi…

– Anh biết, nhưng đó là cuộc chơi, một cuộc chơi đòi hỏi cả kỹ năng và tiểu xảo.Họ chấp nhận cái gọi là chiến thắng, còn lớp em là cái niềm kiêu hãnh bằng chính thực lực của mình.

Tôi nhìn anh trai tôi, ngỡ ngàng.Lần đầu tiên trong sau bao nhiêu năm, anh tôi đang ôm vai tôi, động viên, giọng điệu nghiêm túc rõ ràng.Đó là vị thế của một người anh tôi hoàn toàn yêu mến lẫn kính trọng.

Anh trai tôi xoay lưng tôi về phía đồng đội.Chỉ ra những thứ mà nãy giờ tôi đã bỏ lỡ:

– Nhìn đi em trai, đừng nhìn về vinh quang, hãy biết nhìn về những gì mình có.

Tôi căng mắt nhìn về nơi lớp tôi, tim tôi đập mạnh.Những khán giả các lớp khác đang động viên và vỗ tay hoan hô lớp tôi.

– Hay lắm các em, đá tốt lắm.
– Tụi em xứng đáng với chức vô địch hơn, đừng buồn, còn năm sau nữa.
– Năm sau hi vọng nương nhẹ lớp anh nhé.

Anh trai và anh vợ đẩy vai tôi:

– Đi đi, động viên bạn đi, còn năm sau nữa.

Tôi như người choàng tỉnh cơn mê, nước mắt đã thôi rơi.Đúng, cuộc chơi nào cũng có người thắng người bại, hãy biết chọn lựa cho mình con đường để đi đến thành công ấy.Hãy biết chấp nhận và đứng lên.

Tôi bắt tay kéo Linh vẹo dậy, ôm chầm lấy thằng Nhân đen, vỗ vai Phong mập.Bắt tay thủ môn Hà.Anh em lớp tôi đứng dậy, nhìn nhau:

– Kìa cái áo vàng, kìa cái áo vàng, năm sau lấy, năm sau lấy.

Lại nhìn nhau và cười buồn.Ừ thì năm sau nhé 10a11.

Khán giả vây xung quanh vỗ tay ủng hộ.Giờ thì bên thua chúng tôi khán giả vây xung quanh vỗ tay không ngớt.Càng ngày càng đông, và hoàn toàn bỏ quên những người chiến thắng.

Lễ bế mạc giải trường đi đến hồi kết.

– Cầu thủ xuất sắc nhất giải thuộc về cầu thủ 10a11, em Trương Văn Linh.

Lớp chúng tôi ôm chầm nó, chúc mừng.

Tôi đứng im mỉm cười:

– Mày là cầu thủ xuất sắc, là chiến hữu âm thầm sau lưng tao nhé, Linh vẹo.Năm sau tao sẽ cùng mày lấy áo về nhé.Mày là đội trưởng xuất sắc của toàn đội, chúc mừng.

Hiển nhiên, lời nói của tôi chỉ có Dung đứng bên cạnh là nghe thấy.Nàng mỉm cười nhìn tôi.Thằng đội trưởng đã tót lên trên khán đài tự bao giờ.Nó vẫn còn buồn, nên nụ cười hơi gượng gạo.

Huy chương , giấy khen và phần thưởng vừa trao đến tay nó, cả khối lớp 10 đã vỗ tay theo lớp tôi.Niềm tự hào của khối 10 là đây.

– Lớp vô địch, màu áo xanh Chelsea 11a2.

Cả trường im phăng phắc, lặng lẽ đến lạ thường.Cúp được trao, huân chương được đeo mà không khí vẫn không thay đổi.

Tôi vỗ tay trước cái nhìn ngỡ ngàng của mọi người.Ừ, dù gì xảy ra họ cũng là đội vô địch.Chúc mừng nhà tân vô địch, năm sau 10a11 sẽ là người tước áo của họ đầu tiên.

Như nhận thấy điều gì đó, lớp tôi vỗ tay, lan sang các lớp khác.

Thầy tôi nhìn lớp tôi, tự hào thể hiện rõ ra mặt.

Cô bạn bên cạnh , cũng nhìn tôi.Ánh mắt cũng tự hào không kém với thầy chủ nhiệm, nhìn tôi rồi véo.Tôi nhăn nhó tính kí đầu cô nàng.

– Đá mệt chết, không cổ vũ thì thôi, còn hành hạ nữa.
– Ai biểu đá dở, thua chi.

– Hix, ừ năm sau vậy.
– Năm sau mà không vô địch liệu hồn nhé.
– Cô nương lấy gì mà đe dọa đội banh thế?
– Bí thư nè! Nhưng mà năm nay lớp mình hay lắm, vô địch trong Dung rồi đó.
– Ừm, hì hì.

Tôi với cô nàng lại cười, bỏ quên cả cái thất bại vừa xảy ra.Có một thứ còn đáng lưu tâm hơn.Hiện tại, và tương lai.Rồi cũng sẽ có lúc chúng ta sẽ đứng trên cái bục cao nhất đó thôi.

Bỗng nhiên trong đám đông, một cậu học sinh khối 10 hét lớn:

– 10a11 xứng đáng hơn!

Cả khối 10 đồng loạt vỗ tay hướng về lớp tôi.Vui sướng, bối rối, ngại ngùng.Chúng tôi nhìn nhau cười tươi.

Lễ bế mạc kết thúc, thánh nữ của tôi bị thằng bí thư bên cạnh bắt cóc lên văn phòng đoàn phổ biến trò chơi tập thể.Tôi chơ vơ lẻ loi một mình, mấy thằng bạn tôi đã lạc đến phương trời nào rồi.

Đang tính đi lại phía trại nhà, Ngữ Yên đã xuất hiện trước mặt tôi:

– Có người hứa mà không giữ lời nè.
– Ừ, ừ…xin lỗi nhé, cái áo…ừ… – Tôi bối rối gãi đầu.
– Ngốc quá là ngốc.
– Ừ, ngốc mới thua…
– Không, không phải thua mới ngốc…
– Chứ sao…

Ngữ Yên nhẹ nhàng tiến lại gần tôi, xòe ra cái kẹo mút, màu hồng, cái màu mà cô nàng thích nhất.

– Hì hì, có ai bắt năm nay đâu, năm sau Yên mặc cũng được mà.
– Ừ nhỉ, hì hì.
– Thế mới nói là ngốc đó.
Tôi cười tươi nhìn cô nàng, rồi lại mẩn mê nhìn cây kẹo mút trong bàn tay.Năm sau nhé kẹo mút, tao cho mày đeo huy chương.
– Yên về lớp nhé, có gì tí qua rủ T chơi trò chơi.

Chẳng kịp chờ tôi trả lời có hay là không, cô nàng đã quay lưng đi mất.Tôi sực nhớ ra cái kế hoạch công khai .Híc, quên mất tiêu rồi. Đáng lẽ phải tập trung cho Dung chứ. Đúng là sức hút của vẻ hiền dịu có khác.

Tôi lắc đầu rồi ôm khư khư cái kẹo mút trong hai bàn tay đi về phía trại. Gì chứ lỡ thằng nào nhìn thấy, canh me tôi bỏ đi đâu đó bóc ra ăn nữa thì đúng khốn nạn luôn. Ngó quanh ngó quất, không có ai, tôi thở phào, mở cái balo, nhẹ nhẹ đặt cái kẹo vào phía trong như sợ làm nó đau vậy.

– T, ra ăn liên hoan, chiều có sức còn chơi trò chơi, lẹ lên- Thằng Hưởng đù trời đánh xuất hiện sau lưng tôi.
– Ừ ừ, đây đây, ngay và luôn nè.
– Đem ít bánh kẹo ra nha, lẹ lên.

Ôm theo đống bánh kẹo, cái balo vơi đi một nửa , tôi đi về phía sau trại.Chưa kịp thảy xuống đã bị giật hết, đến khi trong tay chỉ còn có mỗi gói snack.

Chúng bạn để mặc tôi, đang vây quanh thằng Bình Boong nghe nó đàn Guitar.Tuy có vẻ là thua thầy tôi về trình độ nhưng nghe du dương lắm.

– Giờ chúng ta hát một vòng trái đất nhé.
– Từ từ, phải có giới thiệu chứ, T, giới thiệu đi mày.

Tôi trịnh trọng vớ chai nước suối, lầm rầm:

– Đố quý vị, trên thế gian khoảng cách nào là xa nhất.
– Đại dương này đến đại dương kia- Hội bạn ùa vào ủng hộ.
– Trật lất!
– Ngọn núi này đến ngọn núi kia hay đại dương này đến đại dương kia.
– Không, là khoảng cách của một vòng trái đất, như Kiên và Trang nhà ta đây.

Bỏ mặc hai đứa bạn mặt đỏ au, tôi tiếp lời:

– Vâng, đó là khoảng cách của một vòng trái đất.

Mấy lớp khác tò mò nhìn lớp tôi, một số bạn còn vu vơ cầm đèn chạy trước ô tô:

– Trái đất cứ lặng lẽ quay, đôi ta cứ lặng lẽ yêu…

Tôi im lặng, cho mấy đứa phá hoại tiết mục im lặng hết:

– Vâng giờ là ca khúc một vòng trái đất xin được phép bắt đầu.

– Trái đất này là của chúng mình, quả bóng xanh bay giữa trời xanh.- Anh em chiến hữu tôi bắt đầu rống.

Tiếng cười vang khắp hội trại lớp 10.Tuổi học trò, hồn nhiên tinh nghịch, nhanh buồn cũng nhanh quên.

CHAP 46: Màn Dạo Đầu.

Hát hò , cười nói một hồi, mặt đứa nào đứa đấy nhăn nhó.Đói là cảm giác chung của tất cả mọi người.

Thấy cơm trưa mang đến chả ai bảo ai, bỏ mặc thằng Bình tài tử đang ôm cay đàn, xông vào ngồi quanh chờ đợi.Linh vẹo và Dung luôn tay phân phát cơm cho từng người.

Phong mập với mấy thằng háu đói đang hì hục ăn, thỉnh thoảng còn chọt đũa gắp lén của nhau.Phần tôi thì chờ khi nào Dung ngồi xuống bên cạnh mới bắt đầu .

– Ăn nào, đói rồi còn gì?
– Đói chứ, đá banh rồi hát hò, meo cả bụng.
– Ăn đi ông tướng.

Chỉ chờ có thế, tôi bắt đầu thể hiện cái công suất máy nghiền thức ăn của mình.Khỏi phải nói là hội anh em chiến hữu ghen tức thế nào với tôi và Kiên Cận khi được hai nàng ngồi bên cạnh nhường đồ ăn cho.Hai thằng lắc đầu nhìn nhau cười hề hề:”người cùng sướng” với “đám cùng khổ”, đây là sự khác biệt.

Cơm nước no say, an hem chúng tôi vác cái bụng no chềnh ềnh tót xuống căn- tin uống nước.

– Sao mày hôi quá vậy T- Thằng mập khịt mũi nhăn nhó.
– Đá banh không hôi sao mày.
– Ừ, mày dự bị không được đá thì sao hôi.

Anh em tôi nháy mắt nhìn nhau, ùa vào ôm thằng mập cọ xát.Khỏi phải nói, nó vứt cả ly nước tung tóe, ướt hết cả đám.Mấy thằng tôi nhìn nó cười hề hề:

– Có bạn cùng chia.

Đang mải vi vu nghe nhạc một bên tai, Kiên cận khều tôi:

– Luyện chưa?
– Luyện gì?
– Ba từ đó đó.
– Từ gì?

Chán nản với thằng bạn đần thối, Kiên cận đập bộp cái ly nhựa xuống bàn:

– Cái từ “tớ thích cậu” hay “anh thích em đó”.

Khỏi phải nói, chúng bạn còn lại nhìn hai đứa tôi với ánh mắt từ bàng hoàng , chuyển qua kì thị, miệng từ ngậm chuyển qua há hốc:

– Gay!

Tôi cốc đầu thằng bạn nhanh nhẩu đoảng, kéo nó lại gần:

– Nhỏ mồm thôi, mày muốn cả lớp chứng kiến tao tỏ tình à.

Kiên cận vừa dòm dòm mấy thằng bạn, vừa nhỏ to với tôi:

– Mày tập chưa!
– Tập làm gì, dồn nội công chân tâm lên đan điền thốt ra tôi.

Nó cốc đầu tôi cái bốp, bắt đầu chửi:

– Mày ngu quá, không nghe thằng đi trước như tao, đã nói là khó thốt lắm.

Tôi hoang mang đâm chột dạ, bên cạnh mấy thằng đang nghiêng đầu vểnh tai nghe lén:

– Chưa, giờ sao?
– Thì giờ tập chứ sao?
– Nhưng mà tập thế nào
– À, ừ…
!!!!
– Nhanh lẹ lên, còn mấy tiếng thôi!

Kiên cận hoảng loạn:

– Giờ mày cứ kiếm chỗ nào một mình luyện trước đi!
– Hay mày đứng nghe tao nói.

Nó bật dậy như điện dật, xua hai tay:

– Điên, lỡ ai nhìn thấy tưởng mày tỏ tình tao sao.

Ừ, hén, quên cái vụ này.Giờ tôi phải một mình vượt cạn rồi đây.

“Kế hoạch công khai” chính thức bước vào tiền giai đoạn:”Chuẩn bị”.

Bước thứ nhất:”cách li kiếm không gian”.

Tôi vạch ra kế hoạch và bắt đầu tách ra khỏi nhóm.Dáo dác kiếm địa điểm.Nhìn quanh cái sân trường , khu sân thể thao kín cả học sinh, toàn người là người thì kiếm đâu ra không gian thoáng cơ chứ.Tần một và hai đã khóa cửa cầu thang, không leo lên được.

Cuối cùng, ánh mắt của tôi dừng lại trước cái phòng:”nhà vệ sinh”.Tuy hơi mất vệ sinh tí nhưng không sao, tình yêu nào cũng phải qua gian khó.Let’s go.

Nhà vệ sinh thì nồng nặc mùi nước hoa, cắm trong này một phút đã muốn chết ngạt.Đã thế phải chờ vắng bóng người mới dám tập luyện, mà tập luyện trong này chỉ được tập bằng lẩm nhẩm, không được há mồm to.Không thì hậu quả khó lường.

Những người thỏa mãn đang dần dần đi ra, bỏ lại một thằng đang nín thở đứng chờ bên trong từ năm đến mười phút chẳng để làm gì.Chắc nó nghĩ mình điên hay có gì bí mật muốn giấu đây mà.

Tôi bắt đầu lẩm bẩm:

“Tớ thích cậu”- Không được.

“Tớ thích cậu, Dung à”- Không được nốt.Không được tình cảm cho lắm.

Liều mạng tôi lẩm bẩm mà không hết ngại:

“Tớ Yêu cậu Dung à”- Cơ mà chẳng ai lại đi yêu mà tớ với cậu.

Liều mạng lần cuối, tôi thẩn thờ, nín thở:

“Anh yêu em”- Xong, thở phào nhẹ nhõm.
– Một lần nữa nào.
“Anh…”.

Tôi đứng chết trân, một đám thổ phỉ từ đâu chui vô cười cười nói nói.Giờ chẳng lẽ đứng đây để chúng nó kì thị bảo có thằng điên đứng nhìn ngắm hít cái nhà vệ sinh nam.Phải ngụy trang, coi như mình cũng như tụi nó vậy.

Tranh thủ cơ hội tôi tót ra ngoài , thở dốc, hít lấy hít để cái không khí trong lành.Coi như tuy gián đoạn nhưng bước đầu khá thành công.

Giờ chỉ còn thiếu bước thử nghiệm, nhưng mà lấy ai để thử nghiệm bây giờ, ngoài nàng.Bỏ qua bước thử nghiệm, tôi quyết tâm áp dụng thực tiễn luôn.Tối về, khi trường cúp điện, anh sẽ xuất hiện.Cứ chờ mà xem.

Khu vực nhà vệ sinh coi như không an toàn, tôi dáo dác tìm chỗ để luyện thêm cho trôi chảy.Dáo dác đi đi lại lại khắp trường, tôi chạm mặt Ngữ Yên.Thôi xong, mất thời gian luyện tập rồi.

Ngữ Yên chạy lại kéo tay tôi, lại xuống căn- tin.Thay vì uống nước, cô nàng kêu hai kem dâu ra chìa cho tôi một que:

– Kem nè, ăn đi cho mát.

Tôi buồn buồn , cười giả tạo đón que kem:

– Tốt bụng ghê, bao kem luôn.
– Hì, chuyện, Yên lúc nào chẳng tốt.

Cô nàng ngồi ăn kem , để tôi ngơ ngơ cái mặt.Một ý nghĩ đen tối nảy ra trong đầu tôi.Gài hàng nào “kế hoạch hai, đối tượng”.

Tôi nhìn Ngữ Yên cười hì hì:

– Yên, có ai tỏ tình với Yên chưa?

Ngữ Yên nhìn tôi, giật mình:

– Hỏi gì kì vậy, tính làm gì đây?- Mặt cô nàng đỏ ửng lên.
– Thì hỏi cho biết thôi, quan tâm ấy mà.
– Nhưng mà…nhưng mà.
– Có chưa hay không?
– Rồi!… – Ngữ Yên thở dài.

Tôi vô mánh:

– Như thế nào,”anh yêu em” hay là “tớ thích cậu”.- Tôi nhìn Ngữ Yên hỏi han.

Cứ đến những khúc nào cần tập luyện, tôi dồn hơi, để thực tập.Coi như mình hơi đểu, nhưng mà Ngữ Yên không hề hay biết, coi như nói dối mà không có tác hại dù lương tâm đang dùng răng cắn rứt.

– Không, làm gì đến mức đó, vế sau ấy.

Tôi cười hì hì, ngon ơ.Mày chết với tao nhé Kiên cận, dám hù tao à, cũng đơn giản thôi mà.

Tôi nghệt mặt cười mà đâu biết rằng mặt Ngữ Yên nhìn tôi thoáng chút bối rối.Cái cười rất duyên từ khuôn mặt thánh thiện ấy đang dành cho tôi những gì.Một thằng vừa dùng cô nàng làm bia luyện tập.

CHAP 47: Cơ hội

Ngữ Yên nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, xen lẫn chút nghi ngờ. Cô nàng ngượng ngùng.

– Ngữ Yên, gì mà đăm chiêu vậy?
– Ai bảo, hỏi cái vụ …vụ này làm gì?
– Hì hì, hỏi cho biết thôi mà.
– Biết để làm gì, cứ như…
– Như gì cơ?

Ngữ Yên nhìn tôi, lắc đầu, không chịu nói.Kiểu như thôi mình giấu cho riêng mình biết vậy.

– Giờ đi chơi được chưa?
– Chơi gì ở đây cơ?

Tôi nghệt mặt vì nhớ tới lời hứa lúc sáng. Thôi hỏng rồi, cái vụ tập luyện.

– Trò chơi tự do, còn thiếu ba người nữa cho đủ đội.

Sau một hồi đắn đo, cộng thêm cô bạn bên cạnh nắm tay tôi lắc lắc, năn nỉ kiểu con nít, tôi đồng ý miễn cưỡng. Trở về trại lôi Trang với Kiên cận, tóm cổ thêm thằng mập đang ngủ ở trại dậy.

Trò đầu tiên là trò đi cầu khỉ. Cái trò thăng bằng với tôi là cực dở, nên hối chúng bạn lên chơi, mình chỉ tính dòm.

– Mày ngon lên chơi đi , đẩy đẩy hoài.

Ngữ Yên với Trang vỗ tay cổ vũ tôi. Giữ gì thể diện, hít một hơi dài tôi bước lên cây cầu một cây tre này. Bước đầu tiên, lắc lắc , rung rung. Không sao, bước thêm hai ba bước nữa. Rớt liền.

Thằng Kiên cận thì đi ngon ơ, quay lại dìu cái Trang đi. Thằng mập không dám chơi vì sợ trọng lượng nó làm gãy cầu khỉ, tội mấy anh chị.

Lượt cuối nhóm tôi , là Ngữ Yên.

Nàng bước lên cây cầu khỉ, thành trung tâm của sự chú ý của bọn con trai gần đó. Đứa thì xuýt xoa khen đẹp, đứa thì khen dễ thương , loạn hết cả lên. Ngay cả anh chàng quản trò cũng nghệt cái mặt ra, nhìn như sét đánh ấy. Tôi nói to:

– Anh ơi, đi được chưa!
– Gì?
– Bạn em đi được chưa?
– Rồi rồi em.

Tôi đi theo nàng ở dưới đất, giơ bàn tay chuẩn bị sẵn tư thế đỡ nếu cô nàng té. Thỉnh thoảng Ngữ Yên mất thăng bằng, ngón tay chạm khẽ vào ngón tay tôi. Tôi như bị điện giật, rụt tay lại. Đến hết nửa cây cầu khỉ cô nàng mới chịu rớt đài.

Nhục nhã, tôi lách khỏi đám đông vì mình xếp cuối nhóm , tôi băng băng sang hàng đập heo đất. Cái trò đập heo làm theo yêu cầu. Tôi hùng hổ nói với quản trò:

– Em đăng kí tiếp theo nhé.

Gì chứ ba cái trò này, hồi nhỏ xóm tôi chơi hoài. Tự tin mình làm được, tôi đi thẳng sau khi định vị phương hướng. Giơ cao gậy, nhắm kĩ con heo đất màu nâu nâu.

– Xoảng.

Ngon ơ, con heo đất vỡ tan tành. Chị quản trò lại nhặt mảnh giấy đọc lớn:

– Bạn hãy nắm tay một người bạn khác giới của mình trong đội.

Gì chứ , cái này hơi là vấn đề. Trong nhóm 5 người, có Trang và Ngữ Yên là khác phái. Trang thì nó thuộc quyền thằng Kiên cận. Nắm tay nó , nó không cho thì bách nhục với thiên hạ, mà có cho cũng no đòn với thằng cận. Chỉ còn lại Ngữ Yên.

– Bạn chọn một trong hai bạn nữ và thực hiện nhé.

Tôi bước đi ngập ngừng lại gần Ngữ Yên, cô nàng lảng ánh mắt sang hướng khác , ngại ngùng.

– Ngữ Yên, ở… ở…
-!!!
– Ờ… Cho mình mượn xíu nhé?
– Mượn cái gì?

Tôi đưa tay gãi gãi đầu, trước ánh mắt hối thúc của mấy bạn, và một số ánh mắt chế giễu của mấy thằng con trai gần đó. Nộ khí xung thiên, dám chê ông nhát gan à. Hai tay tôi nắm lấy hai tay Ngữ Yên. Mặt cô nàng đỏ ừng lên thấy rõ. Hai đứa tôi nắm tay nhau trong tiếng vỗ tay và huýt sao của đám đông.

Tôi lảng tránh ánh mắt, bỗng nhiên vừa thấy ai đó quay mặt đi. Dự có điềm chẳng lành, tôi buông tay Ngữ Yên, nói nhỏ:

– T có chuyện giải quyết gấp, Yên ở lại với mấy bạn nhé.

Không biết có phải Ngữ Yên ngượng quá, hay do đám đông ồn quá hay không mà hình như cô nàng cứ lảng đi chỗ khác. Tôi chẳng có thời gian tìm hiểu nữa, lách khỏi đám đông, nhè hướng trại nhà mà chạy. Chạy đến khi thấy vóc dáng nhỏ bé với mái tóc ngang vai:

– Dung, Dung!

Không hề quay lại, người đó còn đi nhanh hơn. Mở hết tốc lực, tôi đuổi theo, đi song song với nàng. Nàng vẫn không quay lại nhìn, vẫn đi nhanh hơn, coi như là tôi không hiện diện vậy.

Tôi đi bên cạnh, chẳng nói năng câu gì. Ma xui quỷ khiến thế nào lại không lường hậu quả thế này, chơi cái trò gì không chơi. Đã thế còn đập con heo màu nâu nữa chứ. Tai hại sao, nàng đi từ văn phòng Đoàn về vô tình chứng kiến.

Chẳng nói gì , nàng đi vòng về phía sau chỗ sân vận động, ngồi xuống cái khán đài có mái che. Nói là khán đài vậy thôi, nó thực ra là cái bậc thang. Tôi ngồi xuống bên cạnh, chẳng nói gì. Im lặng là vàng, nói sợ nàng đánh.

Cứ thế năm phút trôi qua, chỉ có tôi nhìn nàng, nàng cứ tay chống cằm nhìn ra phía sân vận động. Cái sân bị chiếm mất nửa diện tích cho hội trại.

Năm phút nữa, nàng thỉnh thoảng quay qua tôi, liếc liếc, dù chỉ một ít thôi rồi quay đi ngay.

Thêm năm phút nữa, nàng nhìn tôi lâu hơn, lần này tôi nắm chuẩn cơ hội, giơ ta gãi đầu nhìn nàng cười hì hì.

Bất chợt, nàng chụp cái tay còn lại của tôi, đưa vào miệng, cắn mạnh.

– Á, á, cắn người.
– Chơ chừa cái tay, đưa cái tay kia nữa.

Gì chứ tôi không dám cãi, đưa tay kia ra ngập ngừng. Nàng cầm tay còn lại đưa lên miệng:

– Á , á đau!
– Chưa cắn đã la đau!
– Hét trước đỡ đau hơn!

Một phát cắn nữa, đau thấu trời xanh. So với mấy vết bầm trên lưng ông anh tôi , thì nó còn đáng sợ hơn. Hàng răng đều như bắp in lằn lên cả hai bàn tay.

– Chừa chưa?
– Rồi rồi mà.
– Đi vắng xíu, mà dám cầm tay người khác rồi – Nàng nói rồi quay mặt sang hướng khác, giả bộ giận dỗi.

Tôi phải năn nỉ, phân bua , nào là do đập trúng, nào là không dám cầm tay con Trang , rồi thì phải bạn khác giới:

– Biết thế nắm tay thằng Phong mập cho rồi.

Nàng quay qua véo mũi tôi, cười tươi:

– Tha cho lần này đó
– Hì hì…
– Đưa đây!
– Đưa gì cơ?
– Ngốc, đưa tay đây.

Tôi chìa ra, rồi lại thụt vào. Sợ cắn nữa, tay tôi phế mất.

Nàng cầm lấy hai tay tôi, thổi phù phù. Mọi cơn đau dần tan biến, thổi đến đâu lành đến đó, hiệu nghiệm thật.

Tôi chợt sực nhớ cái kế hoạch. Trong cái rủi có cái may, tốt quá rồi. Chiều nắng vàng, bướm bay dập dìu theo đàn, khung cảnh yên tĩnh, chỉ còn hai đứa. Tôi bắt đầu vào bước cuối của kế hoạch. Lịch sử sắp sang trang rồi, tiến lên nào T ơi.

Tôi nhìn nàng, mấp máy:

– Dung, Dung nè… mình…, ừ …mình.
– Gì cơ?
– Ừ, thì mình muốn nói…
-!!!!
– Tớ…

Sau một thời gian chỉ phun ra toàn tớ, mình , cậu, Dung nhìn tôi và bắt đầu phì cười. Chắc điệu bộ tôi ngốc nghếch lắm, tôi cốc đầu mình thầm rủa …

– Không sao đâu, Dung hết giận rồi, đừng lo nhé.
– Không , không phải…là …
– Là chuyện gì?

Rằng thì là mà, ba cái chữ ấy hình như biến mất khỏi bộ não tôi, khiến nó không thể theo dây thần kinh mà điều phối cái miệng phát âm được. Tôi ngượng đỏ cả mặt, chẳng biết làm bước gì tiếp theo cả.

– T nè.
– Cảnh đẹp nhỉ?
– Ừ, cũng đẹp.

– Nhưng Dung thích nhìn ban đêm hơn như hôm ở đồi ấy, thanh tịnh và huyền ảo, cả bầu trời sao nữa.
– Ừ, ừ , tối đẹp hơn.

Dời lại kế hoạch vào buổi tối thôi. Nàng thích đêm, mà ban đêm theo tôi lãng mạn hơn buổi gần chiều như thế này. Tôi mừng thầm, và bắt đầu lên lịch tập luyện lại. Ra quân thất bại, phải làm lại từ đầu. Đêm nay, có lẽ là đêm dài.

Chap 48: Kẻ phá đám.

Khi một người con gái nói rằng đã tha thứ cho bạn, hiển nhiên là sẽ tha thứ nhưng không hề hoàn toàn. Dung cũng thế, đã cắn tôi sưng tay, nhưng hình phạt đâu chỉ có vậy. Nàng lôi tôi đi hết chơi trò này đến trò nọ, mặc cho tôi thở dốc đằng sau. Nàng chơi thì ít, hò hét cổ vũ tôi thì nhiều. Gì chứ mệt nhưng cũng vui, ánh ngời một chút hạnh phúc.

Tôi thì chán ngán mấy cái trò ném lon, ném vòng lắm rồi. Chẳng khác gì cái hội chợ hay đoàn loto gì cả. Nhưng nàng thì cái gì cũng không tha, bắt tôi chơi cho bằng được, đòi lấy cái kẹp tóc, rồi thì cái nón lưỡi trai. Nhăm nhe mãi cũng chẳng trúng cái nào. Đổi ý nàng dắt tôi về lớp rủ đi chơi trò chơi tập thể.

Cái trò mà anh em chúng tôi hào hứng nhất là đây. Bịt mắt bắt dê, cái trò theo cái nhìn nhận của các ông bà ta ngày xưa là trò chơi thuần túy mang bản sắc truyền thống. Nhưng dưới con mắt tuổi học trò, đó là một trò chơi mang tính chất trai gái hơn bao giờ hết.

– Nhiều ra ít bị, nhiều ra ít bị. Ít ra nhiều bị.
– Bốn ấp ngả.
– Xù xì, xù xì.

Tôi vinh danh người chiến thắng cuối cùng, vậy là cơ hội tới. Anh quản trò bịt mắt tôi và bắt đầu lùa tôi đi kiếm dê. Dê đi kiếm người đây.

Lùa một hồi, dê không thấy, người cũng không thấy đâu. Thỉnh thoảng chúng nó còn đánh lén chiến sĩ, bẹo má, cốc đầu, cù léc tôi. Tôi tuột cái bịt mặt ra. Nhìn anh quản trò nhăn nhó:

– Đông quá anh ơi, sao em bắt nổi.
– Ừm, đông thiệt, chơi kiểu khác.
– Kiểu gì hả anh.

Ông quản trò bắt lớp tôi xếp hình vòng tròn, và bịt mắt tôi lại. Tôi đoán được ý đồ, gì chứ em đi dép lào trong bụng anh nhé. Tôi nhớ rõ vị trí Dung đang đứng. Nhưng oái ăm thay , lão xoay tôi hai ba vòng chóng hết cả mặt, làm lệch phương hướng.

– Một , hai ba, nửa vòng nữa. Ba vòng rưỡi- Tôi lầm thầm đếm trong bụng.
– Nào, em đi đến bạn nào thì bắt và đoán tên bạn đó nhé.
Tôi cười thầm vẻ chắc cú, xoay thêm nửa vòng, hướng thẳng về hướng Dung bước hoành tráng.
– Nàng ơi, dê, à quên , người tới đây.
– Dừng lại, rồi, em nắm tay, sờ mặt và đoán bạn em đứng trước mặt coi.

Tôi đưa hai tay ra trước, canh độ cao của nàng mà né cái vị trí nhạy cảm ra. Lỡ lại như Ngộ Không lỡ dại hái đào như hôm va vào Ngữ Yên, chắc tôi bị xé xác mất.

Tôi đưa tay, sờ sờ hai má và cằm. Có vẻ hình như người đó ngại ngùng. Bên cạnh bạn bè tôi rú lên ủng hộ. Thôi, chuẩn rồi, mình phục mình sát đất.

Tôi hùng dũng tuyên bố:

– Đưa tay ra.

Nàng đưa tay ra, tôi cầm hai bàn tay của nàng đưa xuống. Cái tay nhỏ bé này thì không trật đi đâu được nữa rồi. Thế là hoàn hảo dù cho có chút thủ đoạn.

Bỗng nhiên tôi nảy ra một sáng kiến, tỏ tình. Gì chứ, ngay khung cảnh hoàng hôn đang xuống, bạn bè xung quanh , sẽ làm chứng cho tình cảm tôi dành cho nàng. Đêm tối ư, gạt qua một bên.

Khẽ khom người, tôi thì thầm:

– Tớ…thích cậu.
– Á, thằng bệnh.

Tôi cứ mường tượng trong đầu sẽ là giọng nàng, cái giọng con gái ngọt ngào sẽ ngập ngừng bối rối mà đáp lại:

– Tớ cũng thế, tớ …thích cậu.

Chứ chưa bao giờ, tôi dám nghĩ trong đầu lại là cái giọng của một thằng con trai sẽ thốt lên sau đó. Nhầm người à, hay sao đây, ai đứng cạnh nghe lén. Tôi chới với dựt phăng cái khăn bịt mặt ra.

Trước mặt tôi là cái thằng Long con. Hỡi trời, sao mày không cao lên một tí, không đen, trâu, hôi mà lại nhỏ bé, đã thế cái tay còn như con gái thế hả Long.Bên cạnh đám lớp tôi ôm bụng cười nghiệt ngã, như kiểu chưa bao giờ được cười ấy.

Thằng Long đã nhỏ con còn thừa nước đục thả câu:

– Quỷ sứ, thích tôi sao không nói sớm.

– Be…ệnh. Ai thích mày?

Hỡi trời, chúng nó càng cười ngặt nghẽo, có đứa cười còn chảy nước mắt. Dung còn dựa cả vào con Hằng bán chanh , ôm bụng cười.

Bách nhục xuyên tim, nhìn quanh nhìn quất kiếm cái hố. Tôi gào rú muốn giết chết cái lão quản trò, xoay thế nào mà nhiều đến vậy. Lúc xoay tôi đã ở trước mặt Dung, nhưng tôi tính toán sai, nên xoay mặt lại tiến về phía Long con. Tôi bóp mạnh hai tay, thằng Long con la oai oái, trở về chính giọng:

– Đau tao, đau, thằng trời đánh.

Vứt hai bàn tay xấu xí, tôi lầm bầm gầm mặt trở về chỗ. Nàng vẫn nhìn tôi cười nắc nẻ. Tôi thầm kêu khổ:

– Cười cái gì không biết, mình vì ai đó mà chịu nhục còn cười.

Lớp tôi vốn có truyền thống thù dai, làm điều tốt thì nó vu là tán gái, nên những thằng mà tán gái thì nó ghép cho thành dê công khai. Vì thế đến trò chột chân đá bóng, mỗi bên năm cặp. Tôi với thằng Long con bị bế vào sân, cả lũ trai gái hè nhau giữ chặt, cột chân hai thằng lại. Nhìn các cặp khác mà ghen ăn tức ở.

Nhục chí anh hùng, tôi với Long con ôm eo nhau, hai tay chĩa thẳng ra, xông vào chiến trận. Kiểu như khiêu vũ giữa bầy cừu vậy, Đụng thằng này, đá đít thằng kia, cốc đầu đứa nọ. Lớp tôi cổ vũ cười nghiêng ngả. Cuối cùng banh bóng chẳng thấy đâu mấy thằng con trai hè nhau nhảy vào đè lên nhau , loạn cả một khoảng sân trường.

Khỏi phải nói, gian nan mới thể hiện được tấm lòng, nàng lôi tôi ra khỏi cả đám hỗn mang, kéo tay tôi chạy về trại. Mặt mũi tôi bị đè cho méo dạng. Không biết thằng nào trong lúc vô ý còn cho răng môi tôi lẫn lộn. Thấy mặn mặn trong miệng.

Nhưng đi với nàng, đành phải giữ lại trong miệng, chứ chẳng bao giờ dám phun ra. Sợ nàng lo lại chăm sóc thì quê lắm. Con trai mà, yếu đuối với cái gì, chứ có mặt người mình yêu thương, phải cứng cáp lên chứ.

Buổi tối hôm đó, bốc trúng cái hộp cơm thịt luộc. Xong , đen rồi. Ngồi cạnh nàng nữa, làm sao mà ăn đây. Cái vết thương trong miệng thì còn , ăn mắm ớt vào thì khỏi nói, rát đến từng milimet luôn. Tôi ậm ừ, trệu trạo nhai cơm trắng với thịt.

Phong mập nhìn tôi, vẻ thông cảm:

– Ế, T, sao mày không ăn thịt, còn không chan mắm vào nữa vậy?
– Ờ, ờ…tao, ăn chay.

Hết đường, tôi lại nghĩ ra cái trò ăn chay, nàng nhìn tôi vẻ băn khoăn khó hiểu:

– Không ăn , ăn chay thì để tao nhé!

Tôi im lặng và đau lòng nhìn từng miếng thịt của tôi chuyền qua cái hộp cơm của nó. Đau lòng, cầm đũa và cơm trắng với rau sống, bát cơm chan đầy nước mắt.

Nàng nhìn tôi, cười mỉm. Không nói gì cả, chỉ huých nhẹ tay vào tôi, tôi ngơ ngác nhìn lại mà chẳng hiểu lí do gì.

Ăn cơm dọn dẹp xong, cả lũ ngồi trong trại bắt đầu lôi bài ra đánh quẹt nhọ nồi. Không hiểu chúng nó nghĩ cái gì, đem nhọ nồi hòa với nước, ai đánh thua bị quẹt và đuổi ra. Trai gái bình đẳng, một sòng cả . Một tiếng sau là thấy toàn thổ dân. Con gái có râu, con trai lông mày lá liễu, nhìn thế thôi là buồn cười rũ rượi.

Chán chê, để nguyên cả bộ mặt như thế, chúng tôi xếp vòng tròn quanh người thằng Bình boong nghe nó chơi đàn. Lâu lâu, mấy đứa nghịch ngợm còn nắm tay nhau lên nhảy dập dình. Nổi hứng, tôi nắm tay nàng, lên hòa chung cái không khí vui vẻ. Một cái nắm tay tự nhiên, dù có chút gì đó là tình cảm, nhưng lúc đó, nó đơn thuần chỉ là cái nắm tay giữa hai người bạn khác giới, cái nắm tay giữa tình bạn bè. Nó chân thật, không ngại ngùng, không ai cười chê, chọc ghẹo cũng như ganh tỵ. Chỉ còn lại tiếng vỗ tay ủng hộ. Tôi và nàng cứ thế, nụ cười tươi lung linh trong bầu trời đêm, ẩn sau cái bộ mặt nhem nhuốc bởi nhọ nồi.

Một vòng trái đất chính bản không cover, remix bậy bạ được dập dìu cất lên, dưới ánh trăng nhè nhẹ, dịu dàng. Chúng tôi ngồi im và hát, tiếng vỗ tay hòa lẫn nhịp đàn.

– Một vòng trái đất, một vòng trái đất.

Tiếng đàn vẫn vang lên, tiếng hát cũng vang lên. Khung cảnh ấy nên thơ và mộc mạc, nhưng nó mãi là bức tranh không thể quên trong quãng đời học sinh. Thứ đáng giá là chủ đề “tình bạn “bức tranh ấy.

Minh An, và Hường , hai cán bộ lớp bên nhẹ nhàng đến vỗ vai Dung và Linh vẹo:

– Lên văn phòng đoàn họp phổ biến.

Dung và Linh hấp tấp đứng dậy, tôi nắm tay nàng kéo xuống. Cái nắm tay này đơn giản là cái nắm tay tình cảm, nó thể hiện sự níu kéo ở lại. Dung nhìn tôi cười:

– Một xíu rồi quay lại thôi, ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng mà.

Tay tôi thả lỏng tay nàng, ừ, tôi biết, nàng luôn như thế, đơn giản sau vẻ lạnh lung là một trái tim đầy quan tâm, sau vẻ tinh nghịch luôn là một cô bé dỗi hờn đáng yêu, là một bí thư gương mẫu lo cho bạn bè. Tôi tin tưởng nàng , cười:

– Không chờ à?
– Chờ gì cơ?
– Chờ đuổi.
– Xiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii í!

Nàng trề môi , rồi nhìn tôi nở nụ cười. Quay bước lên văn phòng đoàn.

Tôi quay lại đám bạn thân yêu của mình, đứa nào cũng đáng yêu và thân thương, cái dịp đó, lớp tôi là một. Đơn giản, vui tươi, quan tâm nhau và đang hòa cùng một giai điệu.

– Giờ, một người lên hát, Bình đàn cho.

Tiếng đàn lại tiếp tục vang lên, kèm theo những tiếng ca. Dù cho nó là nhẹ hay ồm, khàn, có âm điệu hay hát ngang như cua, có lời hay sai lời, với tôi nó đều tuyệt vời cả. Giữa những con người đồng điệu tâm hồn, không có chỗ cho những khuyết điểm. Tôi lặng im ngồi nghe thưởng thức, lim dim tận hưởng cái bầu trời đêm tuyệt diệu đó. Giá nàng vẫn ngồi cạnh thì hay quá. Giá như…

CHAP 49: Thầm lặng.

Tôi mải mê nhìn cái khoảng không chung quanh tôi mà quên hết đi sự việc bên cạnh. Mãi đến khi một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai tôi, đánh thức tôi khỏi mơ màng:

– Về nhanh vậy?

Tôi ngoái đầu ra đằng sau, thầm cảm tạ ông trời đáp ứng cái điều giá như tôi vừa thốt ra.
Không phải Dung, cũng không phải cô bạn Ngữ Yên. Là chị Xuyến, chị nhẹ nhàng và duyên dáng, khác với cái vẻ quyền uy bắt nạt tôi như hồi đầu.

Để mặc tôi ngơ ngác, chị ngồi vào chỗ trống Dung vừa đi hồi nãy, chị nhìn lớp tôi:

– Cho chị tham gia chung nhé.

Hẳn lớp tôi chẳng thể phản đối với một bậc đàn chị dễ thương, miệng cười duyên dáng này. Hễ chị cười thì khuôn mặt thánh thiện biết bao, năng động trong quần jean, áo thun trắng, đúng với cái gu cá tính của chị: đôi khi tinh nghịch mà cũng không làm mất đi vẻ nữ tính.

Chị ngồi cạnh tôi, bỏ tôi ngơ ngác nhìn, chị vỗ tay và hát theo ca khúc Sát cánh bên nhau của Kiên cận.

Tôi chờ chị phản hồi ánh mắt, mãi một lúc sau chị mới quay lại:

– Tính tìm em từ lúc sáng, mà cán bộ lớp phải lo nhiều thứ quá.
– Tìm em, có việc gì không?

Tôi vừa hỏi, tim vừa đập thình thịch, nghi ngờ lắm. Biết đâu bà Nữ Tặc này canh me khoảng thời gian này để tỏ tình với tôi. Dù cho là rất nhỏ nhưng thảm họa thì rất to nhé, tôi phải đề phòng trước.

Vẫn bỏ rơi tôi, miệng chị khẽ vu vơ:

– Tình yêu sẽ luôn luôn còn mãi, tình bạn sẽ luôn luôn còn hoài…

Tôi kiên nhẫn, không dám rút dây động rừng, ngồi im, như muốn hòa tan vào không khí, tránh gây ra cái gì đặc biệt để chị chú ý.

Chị quay lại nhìn tôi:

– Sáng nay, ừ, em đá hay lắm!
-!!!
– Nếu sáng nay, không có…lớp em hẳn đã vô địch rồi!

Tôi hít thở một hơi dài, nghĩ ngợi một lúc rồi lên tiếng:

– Chị, em nói nhé, chưa chắc đâu.
– Sao?, chưa chắc cái gì?
– Còn 11m mà. Chắc gì lớp em đã thắng lớp chị chứ.

Chị nhìn tôi, ánh mắt có vẻ phản chiếu chút ít bất ngờ. Im lặng, tôi tiếp lời

– Chị à, chiến thắng là chiến thắng, thua là thua. Nhưng nó chỉ là một cuộc chơi, và tụi em là nhà vô địch của tất cả mọi người trong lớp rồi. Em không buồn, dù có hối tiếc. Vui là đằng khác vì đã giành được nhiều hơn một chiếc cúp và chiếc áo vàng.

Những lời tôi nói ra, không chút oán than, không chút hờn dỗi. Tôi đã thấm thía bài học được ông anh tôi giảng đạo, cũng không muốn tỏ vẻ cứng đầu để chị Xuyến phần nào đó ghét tôi. Đó, đơn giản là lời của một thằng con trai, tự tin và dám đương đầu vào hiện thực.
Không đổ lỗi hoàn cảnh, không thoái thác bản thân.

Chị nhìn tôi, và cười. Nụ cười ấy thật cuốn hút khó tả.

– Chị cười gì, bộ em nói gì sai sao?
– Không , chị cười vì cậu em ngày nào còn đi học muộn vác đồ cho chị nay đã lớn rồi.

Tôi bối rối gãi đầu gãi tai. Nhìn chị cười trừ.

Chị nhìn tôi, và chậm rãi:

– Nói chuyện riêng với chị được chứ?

Tôi không hề phản đối, dù có linh cảm sẽ liên quan đến vấn đề giữa tôi và chị. Nói được làm được, phải đương đầu dù sớm hay muộn.

Tôi và chị đi ra phía hành lang lớp tôi, bên mé trại. Ngồi lên ban công, chị chậm rãi bắt đầu.
– Chị Hạnh nói gì với em?

Tôi ớ người ra:

– Dạ, dạ.
Chị nhìn tôi, ánh mắt thông cảm:
– Chị biết, vì chị chơi thân với Hạnh. Từ nhỏ, khi chị khóc nó luôn ở bên động viên. Hôm đó chị cũng khóc mà nó đi đâu mất, dù chị biết hẳn nó có lý do quan trọng mới như vậy. Và chị đoán nó đi gặp em.

Chị thẳng thắn với tôi, nhưng tôi hoàn toàn cảm thấy thoải mái. Bởi người chị tôi quen, khi dịu dàng như thế này là lúc chị cho tôi lời khuyên quý giá. Và hẳn lần này tôi chắc không phải thất vọng.

– Em có bị ép buộc thích Dung?
– Không hề ạ!
– Dung có thể cấm em thích bạn ấy?
– Không luôn ạ!

Chị nhìn tôi, vẫn nụ cười ấy:

– Vậy thì khi em thích một ai đó, em không cần phải được sự cho phép của đối phương, cũng như trong thâm tâm em biết tình cảm đó cũng không ai có thể cấm đoán đúng không?

Tôi im lặng, và thừa nhận. Cái im lặng trước một chân lý đúng đắn hoàn toàn.

– Vậy khi em biết người đó thích em, em cảm thấy thế nào?
– Em…Em không biết nữa.
– Chị thì biết, chị sẽ làm thế nào?
– Chị biết.
– Ừ, chị vẫn sẽ coi trọng người đó, vì người đó là người bạn của chị. Cũng như Huy, chị đối xử với cậu ấy như người bạn của chị, dù Huy có tình cảm với chị. Đơn giản, cậu ấy tôn trọng và quan tâm chị, dù gây cho chị không ít khó khăn.
– Vẫn coi trọng…
– Ừ là coi trọng. Khi em có ai đó dành tình cảm cho em, hãy nhìn nhận tình cảm ấy, tôn trọng nó dù cho mình không cần.

Tôi như người lãng du lạc bước vô định bấy lâu này, choàng tỉnh khỏi cơn mê. Tôi đã bỏ sót đi điều mà tôi nên thấy, vậy cớ sao bấy lâu nay tôi chỉ lảng tránh mà không trân trọng tình cảm của chị. Hãy cho người khác cơ hội được làm bạn, dù tình cảm của người ấy đã hơn thứ tình cảm dành cho người bạn thông thường.

Tôi lấy hết dũng khí, nó rõ từng chữ:

– Vậy sao, chị thích em!

Chị nhìn lên tán cây trước lớp tôi, vẻ mơ màng nhớ lại:

– Vì chị nhìn thấy một cậu con trai, có lần đá bóng, bị đối phương chơi xấu mà vẫn bắt tay đối phương. Khi đó không phải cậu con trai đó yếu mềm, mà cậu con trai đó tôn trọng đối thủ, tôn trọng cuộc chơi, và đặc biệt hơn là tôn trọng nhân phẩm của mình. Đó là em.
– Chỉ vậy thôi sao?
– Ừ, chị nghĩ là vậy, vì đó là kí ức về em rõ nhất, con gái đôi khi thích không cần lý do.
– Vậy tại sao chị nói với em hết mọi chuyện, không sợ em…?
– Từ chối ấy hả, với chị không quan trọng, chị chỉ sợ không được làm bạn với em. Nó quan trọng hơn cái gọi là đồng ý.

Chị dừng lại nhìn tôi, cái nháy mắt dò thám tôi xem tôi đã hiểu ra gì chưa. Tôi nhìn chị cười.

– Em lo hão vừa thôi, chị quý em hơn một người bạn khác giới bình thường, nhưng chị đủ tỉnh táo để không nói với em.
-????
– Vì đó là tình cảm, nó đơn giản để nó tự đến tự đi, không phải theo kiểu bộc phát.

Chỉ câu nói đó, tôi lại tỉnh cơn mê nữa. Nó như kiểu tôi nằm ngủ , mơ thấy tôi đang nằm mơ nữa vậy. Giấc mơ lồng vào nhau, ảo diệu. Và chị đã đánh thức tôi đến hai lần.

– Đi thôi cậu bạn.

Chị đi trước, tôi tung tăng đi sau. Về đến khu trại lớp tôi. Chị với tôi đăng kí song ca ca khúc “Chuyện chàng cô đơn”.

– Nó đi với chị ấy mà cô đơn.
– Tao mách, tao mách.
– Nước mía nghĩ lại!!

Tôi nhìn chị cười. Nụ cười thoải mái và trân trọng, không chút gì tránh nhé. Đơn giản là tôi đã hiểu chị hơn, và cũng rõ chị đã đang trân trọng tôi.
– Vi thật lòng anh chỉ có, một chuyền tình xa xôi quá, nào hãy hứa đi em sẽ không hững hờ.

Vâng, em sẽ trân trọng không hững hờ với người nào trân trọng mình. Vì tình cảm là thứ từ con tim, không ai cấm cản, không ai ép buộc. Nó là sợi dây gắn kết con người. Dung, chờ T nhé, tình cảm thật lòng này sẽ tự đến tự thể hiện , nó không cần đôi ba câu chữ kia nữa. Chắc Dung hiểu, đúng không?
Sợi dây liên kết ấy mấy ngày qua đã rõ ràng. Có lẽ chúng ta đã quan tâm nhau nhiều hơn, đã có bước tiến dài hơn, nhưng đó chưa phải là lúc để nói ra những câu như vậy. Cứ như bình thường, trái tim tự hiểu rõ, đó mới là điều cần thiết trong tình cảm.

Tình cảm, đôi khi là thứ gì đó, im ắng , thầm lặng. Nhưng bạn không bao giờ sống thiếu nó một giây , một phút. Chỉ cần cái sợi dây liên kết kia còn, thì đối phương sẽ hiểu chân tình của bạn. Đơn giản thế thôi T ạ. Mày đã lớn hơn một chút rồi đó.

CHAP 50: Thanh Niên Ưu Tú

Những ca từ của ca khúc “Chuyện một chàng cô đơn” vẫn cứ vang lên. Tôi và chị vẫn ngồi đó gần như dựa lưng vào nhau. Thoái mái và nhẹ nhàng, hai chúng tôi hoàn toàn phiêu vào lời ca khúc. Cái sợi dây liên kết ấy càng mãnh liệt hơn.

Những ngón tay chị khẽ chạm vào ngón tay tôi, tôi không quay lại, chỉ cố để mà cảm nhận chị sẽ làm cái gì tiếp theo.

Lòng bàn tay tôi hình như có một vật được tay chị đặt vào. Tôi nắm tay lại, vật đó nằm gọn trong tay tôi. Không tò mò, tôi để nó lên túi áo trước ngực. Rồi thản nhiên hoàn tất ca khúc mà tôi với chị đang song ca.

Chị nhìn tôi và ngân dài lời cuối bài hát, nhẹ nhàng chị đứng dậy chào lớp tôi ra về, để mặc cho những thằng con trai ngẩn ngơ nhìn theo, những đứa con gái quý chị ra sức níu kéo ở lại.

Tôi gật đầu chào chị, cái gật đầu cảm ơn. Tình bạn của chúng tôi đã đứng vững trước nguy cơ đổ vỡ. Với tôi thật không có gì vui hơn nữa.

Thằng Linh vẹo trở về đá đít tôi ra khỏi ghế khách mời. Nó bắt đầu tru lên cái ca khúc Vùng trời bình yên. Tôi nhìn nó cười nắc nẻ, Dung ở bên cũng đang hát phụ họa nó. Nhìn nàng, tôi mường tượng ra sợi dây liên kết của tôi với nàng. Sợi dây tin tưởng và chân thành ấy đang bắt đầu kết nối đến đối phương.

Nàng quay lại nhìn tôi, hai mắt nhắm tịt lại, nở nụ cười tươi tắn, cái sống mũi cao làm cho khuôn mặt trở nên đáng yêu hơn bao giờ hết.

Nàng kéo tay tôi ngồi xuống, rồi vu vơ đưa cá ngả nghiêng cái đầu hòa cùng điệu nhạc. Đôi khi mái tóc ngang vai khẽ lướt qua tôi. Mùi hương ngọt ngào, nồng nhưng hoàn toàn khiến người ta say đắm.

Kiên cận cốc đầu tôi, chỉ chỉ nàng, tôi nhún vai làm ra bộ sợ sệt. Nó cười đểu tôi rồi quay qua nói nhỏ với Trang. Hai đứa nó từ từ rút ra khỏi đám đông một cách lặng lẽ. rồi đi về phía ghế đá sân trường.

Tôi học theo ngay thằng quân sư của tôi, lấy cái tay khều nhẹ lên vai nàng:

– Í, ò , e…
– Gì, cháy hả?
– Hơn cả cháy, đi dập lửa không?

Nàng đứng dậy đi theo tôi, tiến vào trong trại, gì chứ nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất.
Tôi và nàng ngồi xuống , dựa vai vào nhau.

– Đi họp có gì không?
– Không, chỉ là đốt lửa trại, phân công coi trại, rồi trò chơi tập thể thôi.
– Chỉ có thế thôi mà bắt đi lên đi xuống hoài.
– Hì hì, công việc mà!

Dung ngồi vu vơ khẽ hát cho tôi nghe, ca khúc này không phải của Quang Dũng:

– Nắng tắt trăng vừa lên cuối đường…
Bài gì? Tôi hoàn toàn không nhớ ra cái tên lúc ấy. Tôi cựa quậy người, hỏi nàng:
– Bài gì vậy? Nghe rồi quên tên mất tiêu.
– Ngốc!
– Ngốc gì, đôi lúc quên thôi chớ bộ.

Nàng nhìn tôi cười, nụ cười tinh nghịch hòa tan dưới ánh đèn vàng. Tôi mơ màng nhìn ra bầu trời đêm, cười, chỉ thế này thôi là mãn nguyện rồi. Cần thiết phải nói ra để nó trở thành rào cản cho một tình cảm tự nhiên không.

Nàng chợt tách khỏi vai tôi, người nghiêng sang bên kia, nhìn tôi vẻ dò xét:

– Khai ra, khai ra mau?
– Khai cái gì cơ?
– Cái gì trong túi áo kia?

Bỏ xừ, nãy tôi bỏ lên túi áo, tôi cũng chưa biết là cái gì hết, quên phi tang chứng cứ rồi.
Tôi mở túi áo nhìn vào trong, một viên kẹo sô cô la đang nằm im . Nàng ghé đầu nhìn vào. Rồi lấy nó ra, nhìn nhìn.
Sợ nàng hiểu nhầm là của tôi dự trữ, ăn mất tiêu, tôi lên tiếng trước:

– Ý, không phải để ăn đâu, được tặng đó.

Nàng lườm lườm nguýt nguýt nhìn tôi:

– Ai tặng?

– Chị Xuyến, chị hôm bữa đi ăn chè đó!
– Còn gì nữa không?
– Ờ, hết…hết rồi!

Nàng tiếp tục tăng độ sắc của ánh mắt lên, tôi luống cuống:

– Còn, còn, Ngữ Yên cho cây kẹo mút.

Nàng chìa tay ra, ý hỏi kẹo mút đâu. Lục đục đứng dậy, tôi thểu não lôi cây kẹo mút màu hồng ra đưa cho nàng. Nàng không nói gì, đứng dậy đi về phía cái balo của nàng.

– Thôi, kẹo ơi chia tay mày nhé- Tôi thì thầm .

Nhưng ngược với suy đoán của tôi, nàng lục cái ngăn ngoài một hồi, quay lại phía tôi, hai tay giấu giấu sau lưng. Đôi mắt vẫn sắc bén và hơi có phần sát khí.

Hoảng loạn, lỡ đâu nàng cầm cái gì bốp vào đầu tôi là có thể, tôi bắt đầu hơi run run…
Nàng khom xuống, chìa hai bàn tay ra. Là cái kẹo mút và viên Sô cô la. Nhưng ở giữa là viên kẹo bạc hà.
Nàng nở nụ cười:

– Giỡn chơi thôi, giả bộ mà sợ thiệt, nhát .
– Tưởng mất kẹo rồi chứ.
– Hì hì, không thèm. Tặng thêm cho một cái nữa đó.
– Không giận thật sao?
– Xiiiiiiiiii í.! Ai thèm giận, với lại T đâu có lỗi!

Tôi thở phào đưa bàn tay đón lấy ba viên kẹo. Vội vàng đi lại balo cất vào túi, dù gì đêm khuya cũng nên đề phòng hỏa hoạn.

– Nhớ là phải ăn viên bạc hà trước nhé!
– Vì sao lại ăn.Giữ lại chứ.
– Ngốc ơi là ngốc, ăn đi, rồi Dung cho viên khác!

Tôi cười hì hì và nhìn nàng. Gì chứ qua bao nhiêu việc, cách ứng xử của Dung luôn tinh nghịch nhưng hoàn toàn khiến người khác an tâm, thâm chí là bất ngờ.

Hai chúng tôi ngồi im nghe tiếng lũ bạn hát hò ngoài trại.Giờ thì tụi nó đã chuyển sang cái thể loại ba xàm ba láp rồi.

Mười hai giờ, lửa trại nhóm lên sáng bừng cả bãi đất trống cạnh sân vận động. Chúng tôi nắm tay nhau, không phân biệt khóa học, không phân biệt lớp này lớp kia. Vì thế mới cách đây thôi, bên tay trái tôi là ông anh nào đó khóa trên, mười phút sau đã là một bà chị lacoste nào đó, rồi thêm xíu nữa là một thằng chung khóa. Nhưng mặc định một điều, đôi tay phải của tôi luôn nắm chặt bàn tay của một người nhỏ bé, một người quan trọng. Tôi sợ rằng, khi tôi buông tay, cái thằng Minh An gần đó nó sẽ a lê hấp đá tôi văng ra liền.

Tối, nàng lên văn phòng đoàn với Linh vẹo và hai bạn lớp phó của tôi phụ trách phân chia bánh mì, sữa để phát cho các bạn ăn khuya. Khỏi phải nói rồi, vui chơi cả ngày, nhiều đứa mệt nhoài ngồi , nằm đủ tư thế. Cứ mỗi lần đi ngang qua đứa nào dù ngủ hay thức thì cán bộ lớp sẽ đặt bên cạnh một bánh mì và một bịch sữa.

Với mấy thằng tụi tôi, đang tuổi ăn tuổi ngủ, cái tuổi thần tiên thì làm gì có thấm tháp. Phong mập hãy còn thèm thuồng:

– Không no tụi mày ơi!
– Không no thì nhịn , ăn hết còn la.
– Nhưng đói lắm, bụng tao còn sôi ành ạch.

Tôi dòm địa thế xung quanh, chỉ hiu hắt ánh đèn từng trại hắt ra, và tiếng nói chuyện của từng nhóm nhỏ. Ngon lành.
Ngoắc tay đám chiến hữu:

– Ăn no chưa?
– No gì mà no, ăn cho vui chứ bổ béo gì- Mấy thằng rì rầm đáp lại.
– Bần cùng sinh đạo tặc.

Khỏi phải nói anh em hiểu tôi đến thế nào.Chúng nó hiểu rằng cơ hội phải biết chớp lấy.

– Không trộm cướp của phụ nữ, ăn trộm cũng có cái tự tro\ọng của thằng ăn trộm.
– Ok mày, khỏi lo.

Anh em chúng tôi chia ra, hai người một cặp. Tổng cộng sáu thằng, ngon lành .Chia ba mũi giáp công.
Hễ đi ngang qua thằng con trai nào đang ngủ thì dớt bánh mì và sữa làm chiến lợi phẩm. Thằng bên cạnh đứng làm cảnh giới. Tôi với
Hưởng đù một cặp lung về phía sân trường. Sân trường có ghế đá nên người ngủ kẻ thức, chẳng thể nào gan to với tay lấy cái gì. Mà trở về tay không thì bách nhục với anh em.

– Mày có nghĩ là sẽ dư không?
– Dư cái gì- Mắt tôi bật đèn pha xa tìm kiếm đối tượng.
– Văn phòng Đoàn.
– Đừng nói mày lên đó trộm chứ.
Thằng Hưởng đù cốc đầu tôi:
– Lên đó sao trộm, phải lừa.

Nó ôm vai thủ thỉ tôi, da gà tôi nổi từng cục, hơi sợ nhưng phấn khích.
Tôi tót về trại, lấy cái thùng mì đã hết veo của thằng Bình boong mang lên, đi hoàng tráng về phía văn phòng Đoàn.

– Dung với Linh vẹo đi phát rồi, tiến hành!

Hai thằng tôi nhắm thẳng hướng văn phòng đoàn hiên ngang bước vào. Gì chứ ai chẳng như mình, cũng ôm cái thùng mà đi phát thôi. Có thêm nhân lực thì hà huống gì họ không mừng.

Anh khối 12 vui vẻ động viên bọn lừa đảo ráng lên, cố gắng đi ở sân trường đừng bỏ sót bạn nào. Hai thằng lừa đảo nhìn anh miệng nói không sao, vui vẻ ôm thùng tót thẳng ra hướng sân trường, đảo vài vòng và cua về hướng trại. Tội nghiệp cán bộ. Chắc đang tự hào và ngưỡng mộ hai thanh niên ưu tú đây mà.

CHAP 51: Kẹo Mút, Sô Cô La, Bạc Hà.

Tôi với Hưởng đù về họp mặt với anh em.

– Mịa, nguy hiểm quá, suýt bị tóm.
– Đang lấy có ông khóa trên ngủ mơ, giật cả mình.
– Sao mày với nó vác cái thùng mì đi đâu thế.

Tôi đặt cái thùng xuống cái rụp, đầy ắp bánh mì ngọt và sữa trong ánh mắt thán phục của bốn thằng còn lại.

– Đi…đi xin à, sao lại nhiều thế này?
– Xin cái đầu mày, là nghệ thuật. Nghệ thuật đấy.
– Là sao?

Tôi với thằng Hưởng đù nhìn nhau thuật lại câu chuyện về anh Cán bộ.Tụi bạn tôi ôm bụng cười lăn:

– Một mét vuông, hai thằng ăn cướp!

Sáu thằng tôi lôi đám bạn dậy bắt đầu chia ra, lộc bất tận hưởng, ăn đi, tội vạ chia đều.
Bọn tôi ngồi cười vang, ăn uống no say, dô hò khí thế. Gì chứ hội trại không quậy thì còn gì là vui.

Trở về nhà , tôi thảm hại lết từng bước vào đến cái phòng thân yên. Vứt cái balo lên cái bàn học bừa bộn, tôi ôm cái gối ngủ khò khò. Đến nỗi mẹ tôi cũng bó tay khi gọi tôi dậy ăn cơm.

Một giấc no nê đến hai giờ chiều. Tôi xuống bếp lục tung cái nồi, bới tô cơm đầy ắp không nhìn thấy mặt người vác lên nhà ăn ngấu nghiến. Nghĩ đến tối hôm qua mà vẫn còn buồn cười ông anh Cán bộ.

– Hai em ráng lên rồi về nghỉ, làm tốt lắm.
– Dạ, không sao đâu anh, giúp mấy bạn thôi mà.

Vừa ăn cơm, tôi vừa cười để mẹ tôi nhìn tôi khó hiểu:

– Tối qua mày ăn gì bậy bạ hả con!

Ăn uống no nê, vác cái bụng bự chảng , lên xếp lại đồ đạc. Sực nhớ tới ba viên kẹo hôm qua, tôi lục ba lô lấy ra, nguyên vẹn.

Tôi cầm ba viên kẹo lên xóc xóc, kiểu như xin quẻ, xem viên nào rớt ra đầu tiên.Đầu thầm nghĩ viên bạc hà, nó lại rớt ra viên socola.

Tôi đổi kiểu, nhắm mắt , tung ba viên lên rồi mò. Mò trúng cái que kẹo mút. Sau đó đổi kiểu mấy lần nữa, viên bạc hà nó cứ né mặt tôi. Bực mình tôi cầm ba viên kẹo lên suy nghĩ.

Dung là viên bạc hà, cũng như tính cách của nàng. Nhiều khi nồng nhiệt , nó gây cho người khác cảm giác gì đó, nhưng rất nhanh, nó bị dập tắt bởi vị the mát.Nó khiến cho con người ta dễ chịu vô cùng.

Ngữ Yên là viên kẹo mút, màu hồng vị dâu. Luôn ngọt ngào và hiền dịu. Trước với sau thì nó vẫn như một không có gì thay đổi. Cái vị đó đi vào rồi nó sẽ lưu luyến mãi trên vị giác.

Chị Xuyến là viên sô cô la. Đắng nghét. Cũng như chị ban đầu tiếp xúc, có gì đó mạnh mẽ của con trai, bóc lột sức lao động, trù dập, nhưng sau đó vị ngọt lên ngôi, nó hoàn toàn khác hẳn với vị của kẹo mút, nồng hơn, thơm hơn và cũng ngọt ngào hơn.

Bỗng cái kẹo mút rời khỏi tay tôi, chui tọt vào miệng anh trai tôi. Cái lão trời đánh giờ mới về, lợi dụng lúc tôi mơ màng, giật kẹo của tôi. Hắn ngậm cái vỏ vào vì nghĩ như thế tôi sẽ không đòi lại.

Tôi vật lão xuống giường, đè lên, bóp cổ, lão vẫn nhất quyết không nhả cái kẹo mút ra cho tôi. Tôi bóp mũi, nhéo tai, cù léc liên tù tì, lão trời đánh mới nhả ra , lão hít lấy hít để cái không khí bị tôi cấm vận nãy giờ:

– Có cái kẹo thôi , không ăn cho tao đi.!
– Mơ à, không cho.- Tôi cầm cái kẹo toàn nước miếng, đè balo ông anh tôi lau lau.
– Không cho thì thôi, tao đi ngủ rồi ăn cơm- Nói chưa đầy hai phút, lão đã ngáy khó khò.
– Thực hiện lời hứa nào!

Tôi bóc cái kẹo bạc hà và tận hưởng. Leo tót lên ghế, tôi mở máy tính. Lạch cạch đánh chữ google.com rồi xuống ô search:

– Nắng tắt trăng vừa lên cuối đường- Enter.

Kết quả đập vào mắt tôi đầu tiên là ca khúc Tình yêu tìm thấy của Quang Vinh. Tôi nhảy cẫng lên sung sướng. Mẹ tôi ở dưới nhà tưởng hai thằng con hỗn chiến xách cán chổi đi lên:

– La hét gì, hai thằng con chó mèo!
– Dạ, không có gì, anh con ngủ rồi, mẹ nhỏ thôi cho anh ngủ!

Đóng cửa phòng, tôi hóa rồ trong câm lặng. Bài hát này đáng lẽ tôi phải nhớ ra ngay chứ, sao bây giờ tôi ngồi tra gõ thế này. Thảo nào nàng chê mình Ngốc. Đúng là Ngốc quá hóa Ngu luôn.

Click chuột vô cái link đầu tiên, tôi mân mê nghe đi nghe lại. Hai tiếng đồng hồ sau đó, mặt tôi cứ toe toét hẳn lên, và tất nhiên vẫn nghe Tình yêu tìm thấy. Chưa thỏa mãn, tôi tải vô Mp3 để nghe những lúc ghiền.

Tối hôm đó, tôi xớn xác làm hết công việc nhà, phụ mẹ tôi mọi thứ. Mẹ tôi nhìn thằng con trai lắc đầu:

– Mày đi cắm trại hay cải tạo mà tốt tính thế hả con.

Tôi chỉ cười, mà chẳng dám thổ lộ với mẹ tôi. Cứ im lặng thôi, sợi dây liên kết nó bảo thế mẹ ạ.

Sáng hôm sau, vừa mò lên tới lớp đã nghe thầy mắng xa xả vì cái tội đi học muộn.Chẳng sao cả, tôi cúi mặt mà vẫn mỉm cười. Nụ cười vì vừa được tìm thấy tối qua. Thầy cứ mắng chuyện của thầy, còn học trò thì cứ cười chuyện kia. Lớp tôi thì cứ há hốc mồm ra:

– Sao nó gan quá mày?
– Thằng này bị chửi mà nó còn cười, ngược đời!
– Ông mụ, bà mụ nào gắn ngược dây à!

Nếu là tôi bình thường đã đối đáp hoặc hoa chân múa tay cho mỗi đứa một nhát rồi.Không sao người buồn cảnh có vui đâu bao giờ, tôi đang vui nên cái gì nghe tin cũng vui hết.

Kết thúc một bài diễn thuyết gần mười lăm phú đồng hồ, tôi nhìn thầy tôi thân thương lạ lung, giọng thầy êm tai quá, sao không như mọi khi , vừa nghe là muốn thủng cả lỗ nhĩ. Ngang qua mấy đứa bạn tổ trên, tôi chào:

– Ngày mới tốt lành!
– …!!
– Vui vẻ nha Cận.!!
– …!!!
– Bạn Hằng hôm nay xinh quá.!!
– …!!

Bình thường nghịch quá, chúng nó né sợ vạ lây, buồn quá thì cách li vì không hiểu chuyện. Giờ tôi khen nhiều quá chúng nó nghi ngờ chân tình của tôi và cũng bắt đầu né. Đối đáp mang tính xã giao

– Ờ, ngày mới tốt lành!
– Ừ, cảm ơn!
– Chuyện, xinh nào giờ.

Bọn lớp tôi nhìn tôi như sinh vật lạ từ đâu bay tới. Xác ở đây nhưng hồn đã lên tới đâu thì tôi còn chưa rõ.
Dung nhìn tôi, lại mỉm cười và lắc đầu. Kiểu như muốn lôi tôi ra chỗ nào đó hỏi han là có gì vui, nhưng trước mặt bạn bè , cái vẻ mặt ấy thoáng qua rất nhanh.

Hôm ấy, trong tiết học, dân chúng được yên ổn và thầy cô cũng đỡ đau não với những trò của bọn xóm lá tổ tôi. Hạt nhân bùng nổ, đầu têu đang phiêu hồn theo gió, thì hồn nào mà ở lại bày trò chứ. Người lớn rồi, có người yêu rồi, ai lại nghịch nữa chứ. Tôi mở miệng cười hềnh hệch…

Bữa học hôm ấy, tên tôi không nằm trong lưu ý của sổ đầu bài nữa. Nó được giảm nhẹ chuyển qua ô ý kiến giáo viên tiết học.

“T không chú ý học”.

Riêng cô dạy Hóa tôi, vì nhắc tôi quá nhiều nên phê hẳn trong sổ đầu bài.
T “mất hồn “.

Giờ ra chơi, chúng bạn ùa vào hỏi han tôi, đứa sờ đầu, đứa bắt mạch, đứa áp ngực xem nhịp tim. Tôi ngồi im mắt lim dim:

– Cái gì thế mấy thằng bệnh!
– Thằng bệnh chê thẳng tỉnh hả mày!
– Bệnh cái gì, tao bình thường!
– Khai ra, cái gì là bình thường, mồm mày ngoác đến mang tai kia.

Tôi vẫn cứ cười, tụi nó hè nhau, đứa tay đứa chân, nhấc tôi ra ban công giã gạo. Trong lớp nàng nhìn theo tôi và cười. Còn tôi tất nhiên vẫn cứ cười.

Chúng bạn khốn nạn, giã tôi năm sáu cái dập cả mông, bỏ nạn nhân kéo xuống căn- tin. Vừa đi vừa thắc mắc:

– Nó điên rồi mày ạ, bị chửi cũng cười, giờ bị giã gạo cũng cười!

Nó là cảm xúc, khi tim con người ta có một thứ ao ước bấy lâu, nay thành sự thật thì niềm vui sẽ che lấp hoàn toàn mọi thứ xung quanh. Dù cho mọi việc trước mắt là gì, thì niềm vui đó vẫn luôn khiến cho con người ta vẫn cười, vẫn hạnh phúc. Tụi bạn khốn nạn, làm sao mà hiểu được tâm trạng của tôi lúc này chứ. Cười và cứ cười, đơn giản đó là cười hạnh phúc. Tao lớn rồi nhé!

CHAP 52: THEO DÕI.

Kể từ cái ngày mà tôi được biết đến ca khúc Tình yêu tìm thấy của nàng hát cho tôi, tôi vui sướng phát rồ. Kiểu như kẻ mới trúng vé số độc đắc vậy, tôi bỏ mặc mọi thứ xung quanh. Chuyển sang trạng thái ngơ ngơ ngẩn ngẩn của thằng học sinh chuyển lớp giữa năm, chứ không phải là đầu têu nghịch ngợm trong lớp nữa.

Mãi say men chiến thắng, tôi vui vẻ và hài lòng với cuộc sống hiện tại. Mỗi ngày đến trường là một ngày vui, và mỗi ngày vui đó tôi đều được ngắm nàng, cô bé ngồi đầu bàn với tôi.

Có lẽ nó sẽ kéo dài đến cuối năm nếu có vết gợn khó chịu. Đôi khi tôi bắt gặp có ánh mắt nào đó xăm soi mình, dù chỉ là thoáng qua nhưng nó diễn ra liên tục. Lúc thì ngồi căn- tin, lúc chào cờ, lúc ra ghế đá sân trường ngồi. Kiểu như có một điệp viên vô hình nào đó đang theo dõi nhất cử nhất động của tôi.

Ban đầu, tôi xuề xòa cho qua, không bận tâm lắm, có lẽ là một ai đó ngắm mình thôi. Tôi vẫn vui vẻ cười nói đùa giỡn với các chiến hữu.

Những ngày sau đó, sự việc ánh mắt xăm xoi ngày càng tăng lên, thời gian tăng dài ra. Linh cảm đánh thức, nó bắt đầu reo vang báo động tôi:

– Chú ý, có nguy hiểm!
– Đằng sau, đằng sau…

Khỏi phải nói tôi bắt đầu quay đầu lại nhìn, nhưng không hề có thứ gì đó xảy ra tiếp theo. Ở căn- tin dù thế nào tôi cũng thấy toàn học sinh nô nức trò chuyện hay chen lấn xếp hàng mua đồ ăn. Giờ chào cờ quay qua cũng chẳng thấy ai giữa cả rừng người cả.

– Có khi nào, thằng Huy hay một thằng phiên bản khác của nó không?
– Điên à, thằng Huy làm gì dám đụng mày nữa?

Tôi tự trấn an mình. Cái kiểu bị theo dõ nó khiến cho người ta lo sợ, hồi hộp. Nó khác hẳn với cách thằng Huy dập tôi một trận. Cái kiểu này khiến cho đối phương ăn không ngon, ngủ không yên.
Nụ cười tôi dần tắt, xen lẫn chút lo lắng. Giờ thì hễ ai đó nhìn tôi là tôi giật mình quay lại. Lũ bạn trong lớp nhìn đểu hay cù léc, tôi cũng giật cả mình.

Sợ! Đương nhiên là sợ, có thằng nào không sợ ăn đòn. Nhưng tôi không né tránh, đơn giản sợ cái kỷ luật treo trên trường. Sợ lại làm liên lụy thằng Nhân đen như hồi trước nếu nó vô tình bị dính đòn oan.

– T, sao dạo này mắt thâm thế kia!
– Ừ, mấy hôm nay mất ngủ đó Dung!
– Ngủ đi ông tướng, lo học bài ôn thi học kì hả?

Nhắc tới thi học kì tôi mới nhớ, còn hơn một tháng nữa là thi rồi. Ông anh tôi mấy ngày nay cũng vùi đầu vào học, trông như lão gà mờ ấy, tóc tai bù xù, mắt thâm quầng. Cuối cấp có khác, chẳng bù cho tôi, ăn rồi cứ nằm ưỡn ra mà ngủ, ngủ no nê sáng mai có mẹ gọi dậy.
Nếu không có vụ dò xét tới đây thì làm sao tôi phải băn khoăn trằn trọc mãi được chứ.

Kể từ khi 26- 3 kết thúc. Tháng 4 cũng nhanh chóng đến , nắng càng gay gắt hơn, ve cũng bắt đầu rả rich đua nhau kêu trên nhành phượng đỏ. Tôi thì vẫn bị đeo bám, tuy tần số không nhiều, nhưng cường độ ngày càng tăng. Đôi khi, cố gắng thản nhiên không để tâm.

Thường ra khỏi lớp, tôi đưa nàng ra cổng trường rồi mới tót ra xe, tức là so với hội chiến hữu tôi vẫn là thằng về muộn nhất. Vậy mà tuyệt nhiên cái vụ đánh nhau vẫn không diễn ra lần nữa. Chắc là chưa đến thời cơ.

– Không biết đến bao giờ, tụi nó mới bụp mềnh đây.

Bắt đầu gương mặt tôi diễn tả nội tâm một cách hoàn hảo, từ vui vẻ hoàn toàn, rồi pha chút lo lắng, giờ thì nó đã chuyển qua xám xịt.

– Ấn đường của huynh đài có vẻ u ám, huynh đài ngồi xuống đây để tiên sinh ta xem cho ngươi một quẻ.

Mấy thằng chiến hữu nhìn tôi cười nắc nẻ, tôi chỉ nhe răng mà cười hùa theo, miệng cười mà trong lòng hơi lo lắng. Nhân đen như hiểu ra chuyện gì đó:

– T, xuống căn- tin với tao.
– Anh em mình xuống luôn- Hội chiến hữu kéo nhau xuống căn- tin.

An vị với đống nước uống và snack, chúng nó chụm đầu vào tôi:

– Mày có chuyện gì đúng không?
– Ừ!
– Tao cá không phải là chuyện nhà, vì mấy hôm đá bóng là mày còn vui vẻ, lên trường là mặt xám xịt lại.
– Tỏ tình tạch hả?- Kiên cận nhìn tôi phán đoán.

Tôi ngậm ngậm cái ống hút, lắc đầu. Không khí bắt đầu chùng xuống:

– Tao thấy như ai theo dõi tao ấy?
– Mày hoang tưởng à?
– Thật, không đùa, hơn hai tuần nay rồi.

Nhìn vẻ mặt căng thẳng của tôi, chúng nó mới bắt đầu nghiêm túc lại. Bắt đầu hỏi han quan tâm:

– Mày biết mặt nó không?
– Biết được mới tài?
– Đừng nói dính đánh nhau như tháng trước, kỷ luật nha mày.

Kỷ luật là thứ đáng sợ nhất trong trường, nhẹ cũng bị đình chỉ, tôi thiểu não nhai đá rệu rạo.

– Mày yên tâm, chắc không có gì đâu, chắc thấy mày nên thằng nào nó ngắm ấy mà.

Tôi nở nụ cười khô cứng với câu bong đùa của Bình Boong. Gần đến tiết học, chúng tôi mới rủ nhau đứng dậy đi về lớp.
Ngang qua cái bàn đầu, tôi thấy Ngữ Yên với thằng tài tử đang ngồi ở đó. Thấy tôi Ngữ Yên vui vẻ vẫy tay:

– T, T, lại đây nè!

Đuổi lũ bạn về trước, tôi ngồi bên cạnh Ngữ Yên, nhìn thằng lãng tử, nó mặc nhiên không thèm nhìn tôi đến nửa con mắt. Không khí đặc
quánh sát khí của tôi pha thêm chút khinh khinh của thằng ngồi đối diện. May mắn là Ngữ Yên kịp lên tiếng:

– Đây là T, bạn học cạnh lớp Yên, bạn thân Yên đó.
– Bạn thân?

Thằng lãng tử cắt ngang lời Yên, khiến cho tôi hơi bất ngờ. Ngữ Yên thì vẫn bình thường:

– Ừ, bạn thân.
– Vũ chưa nghe Yên kể về người bạn thân này bao giờ.

Đến đây máu nóng tôi sôi ùng ục. Gì chứ cái phép lịch sự tối thiểu còn không biết, khinh tôi thì được thôi, không cấm cản, nhưng lộ ra cái vẻ khinh khỉnh đó trước mặt Ngữ Yên mà ngay lúc đầu thì tôi không nhịn được nữa. Tôi đứng dậy:

– Bạn chưa nghe nhưng đó là sự thật. Có gì khác nhau sao!

Thằng lãng tử không đôi co với tôi, nó vẫn nhìn Ngữ Yên như chờ cái gì đó, coi như tôi không hề có mặt, cái thằng đang ngồi cạnh người đối diện nó chỉ là hạng ruồi muỗi vo ve thôi.

Tôi nhìn Ngữ Yên, cô nàng cũng không phản ứng gì:

– Yên, T về lớp đây. Có gì bữa sau gặp nhé.!

Nói là làm, tôi đi ra hướng của. Sau lưng lại có ai đó nhìn tôi, linh cảm lại báo thức:

– Cảnh giác, cảnh giác, ai đó đang nhìn.

Tôi quay lại, nhìn về hướng thằng Vũ với Ngữ Yên. Hai người đang nói với nhau cái gì đó, chỉ thấy chắc là bất đồng quan điểm , khi cả hai tranh lời nhau nói. Tôi lững thững đi bộ về lớp.

– Có khi nào là nó không , cái ánh mắt?
– Chắc không phải nó đâu, mình với nó chưa gặp nhau bao giờ?
– Chưa gặp nhau nhưng không phải là không ghét mày?
– Nhưng mà thái độ nó khinh thường mình, thì việc gì nó phải quan tâm thằng nó coi không đáng một xu.

Chấm dứt đấu tranh nội tâm, tôi đấy thẳng Vũ ra khỏi diện nghi vấn vì cái lí do: Nó không chấp mình làm gì?. Tiến về của lớp thì trống cũng vừa vang lên.

Vừa đặt mình xuống cái ghế, Dung đã nhìn tôi tóe lửa:

– Đi về muộn hen?
– Ừ, thì căn- tin mới về nè.
– Sao mấy bạn về hết rồi, giờ mới về, giấu gì hả?

Tôi quay xuống nhìn anh em chiến hữu. Thằng nào thằng đấy tảng lờ hết, kiểu như xin lỗi tao không bao che được. Riêng Linh vẹo dơ cái tay nó ra, chỉ vào vết bầm đỏ trên đó, rồi chỉ tay vào nàng. Thảo nào mà khai sạch thế.

– À, à trên đường đi về gặp Ngữ Yên nên hỏi thăm đôi ba câu thôi mà, xem học hành thế nào rồi…!
– Thật không, hay là hỏi cái khác?
– Cái khác?
– Nghi ngờ lắm…

Tôi chối bay chối biến, may sao Thầy dạy Văn bước vào lớp cứu cho tôi khỏi đợt khảo cung của nàng.

– Lên bảng nào…!
– T, em đứng dậy…!

Vừa thoát vỏ dưa, gặp ngay quả dừa. Tôi lếch thếch xách cuốn vở soạn bài buổi sáng với cuốn vở chép bài rời khỏi ghế.

– Tôi không bảo anh lên bảng?
– Hử, thế em phải làm gì…?

CHAP 53: Khó khăn

Thầy tôi nhìn tôi vẻ mặt buồn bã:

– Tôi đã bảo anh lên bảng đâu, hay anh thích lên kiểm tra?

Khỏi phải chờ thầy thốt ra lần thứ hai, tôi tót trở về chỗ, đứng im không nhúc nhích. Từ Quỷ môn quan trở về không nên khiêu khích tử thần lần hai.

– Cho thầy một con số.

Không hiểu sao tôi có vẻ nghi ngờ, kiểu này rất là nguy hiểm, đâu có cái kiểu dễ dãi tha cho tôi thế chứ:

– Dạ, em chọn số 5.

Thầy nhìn tôi rồi lẩm bẩm:

– Hôm nay thứ mấy.
– Dạ thứ 2- Lớp tôi đồng thanh trong cái nhìn hoảng sợ với chiêu trò của thầy.
– Ngày nhiêu?
– 11!
– 5+2+11=18. Mười tám à, số đẹp đấy!

Bắt đầu dở sổ, thầy tôi dò số thứ tự 18:

– Dung, lên bảng nào em!

Thôi trời, tôi há mồm tại chỗ. Lỡ nàng chưa học bài, thì tôi mới là thủ phạm khiến cho nàng bị điểm thấp chứ chẳng phải ông thầy quyền uy đang ngồi trên kia. Gì chứ mình bị thì không sao, vì quen rồi, chứ lỡ nàng có chuyện gì. Mỹ nhân cứu anh hùng rồi.

Nàng đi lên bục giảng trả lời, còn tôi thì ngồi khấu thần phật phù hộ. Nhân đen đằng sau đấm mạnh vào lưng:

– Hại phu nhân, không bằng cầm thú.

Tôi chẳng dám đôi co, cứ ngồi khấn vái rì rào, lỡ chửi nó há bằng báng bổ thánh thần.

Trời không phụ lòng người. Nàng mang con 8 về chỗ ngon ơ. Tôi thì mừng hẳn ra mặt. Nàng nháy mắt nhìn tôi cười tươi giòn giã.

– 2×8+18=34. Em số 34 tiếp theo!
– Chết tôi rồi!

Tiếng kêu thất thanh vọng lại từ phía sau lưng tôi, của thằng Nhân đen. Khỏi phải nói là thảm hại như thế nào. Nó đi không chút khí sắc, mặt gằm xuống đất, mà theo thầy tả là con gà rù.

Con gà rù đặt cuốn vở lên bàn, miệng ấp a ấp úng:

– Dạ, ơ, dạ…!
– Có hay không …?
– Dạ, là chưa …

2đ…Nó xách con 2 đi về chỗ ngồi. Ngang qua tôi đang cười ngặt nghẽo:

– Báng bổ thần linh, hậu quả khó lường.

Nó vứt cuốn vở lên bàn, nghệt mặt, vò đầu sầu não.

Tiết văn kết thúc với giờ truy bài đau tim , và một bài luận văn về vấn đề tình cảm học đường. Mỗi bàn một bài thảo luận. Gì chứ tôi với nàng thì ngồi nhìn nhau đỏ mặt, mặc kệ hai đứa còn lại muốn viết gì thì viết. Bình thường suy nghĩ nhiều, nhưng dùng để viết ra e rằng sẽ chết ngại với đối phương mất.

Tiết cuối cùng là tiết thầy chủ nhiệm. Tiết Toán được coi là sở trường nên tôi khoan thai hưởng thụ, và hơn nữa thầy cũng không có vẻ đàn áp như thầy dạy môn Văn. Đang vui sướng hưởng thụ mấy đứa khác bị tra tấn bài tập, thầy tôi thở dài:

– Học hành và ráng thi cho tốt, nên nhớ học lực yếu quá là sẽ bị chuyển lớp đấy!

Lớp tôi mặt xám lại, tôi thì càng xám hơn nữa khi nghe thầy tôi tiếp lời:

– Còn vụ hạnh kiểm nữa, yếu tố phụ nữa đấy.

Anh em chúng tôi bắt đầu hoảng loạn. Gì chứ hạnh kiểm là thứ đáng lưu tâm, nhất là tôi, chuyên gia bị đuổi ra ngoài, dính trấu vụ đánh nhau. Còn lại mấy chiến hữu kia cũng tái mét mặt với môn văn.

Back Facebook Twitter Tin nhắn
Up
Tags: http://aeck.wap.sh/thu-vien/tong-hop-truyen-hay/hoc-sinh-chuyen-lop/phan-5
SEO: Bạn đến từ:
Từ khóa:
U-ON Free counters!