Teya Salat
Anh em cây khế
|
+A Tăng cỡ chữ =A Mặc định -A Giảm cỡ chữ
• Cười lên cô bé của tôi (phần 6)

Cười lên cô bé của tôi (phần 6)

Vivi giận dỗi giãy nảy định buông ra, nhưng tôi thì không muốn, tôi ôm chặt lấy Vivi để mặc em cứ liên tục đấm bùm bụp vào ngực tôi, chỉ đến khi cánh tay em khẽ đụng vào phần eo, tôi mới giả vờ la lên oai oái:

– Aaaaa, đau quá!

Vivi hết làm mặt giận, chuyển qua mặt nhăn, em líu ríu:

– Anh ơi anh đừng làm Vi sợ mà!

Được thế tôi tiếp tục nhăn nhó làm trò:

– Chắc anh chết mất, đau quá điiiiii !!!!

– Huhu, anh ơi, anh đừng bị làm sao mà! – Vivi lại mít ướt

Tôi chớp ngay thời cơ, giang 2 tay ra lợi dụng:

– Lại đây cho anh ôm cái đi!

Vivi chẳng nói gì, ôm chặt lấy tôi, nức nở. Khóc nhè là một tật xấu không thể bỏ được của Vivi, tôi cũng không thích em khóc nhiều quá vì tôi ghét phải dỗ dành con gái, thế nhưng đó cũng chính là điểm dễ thương nhất của Vivi, một cô bé yếu đuối, ngây thơ, mỏng manh và vô cùng trẻ con. Tôi cười xoà, ôm chặt lấy Vivi, hôn nhẹ lên mái tóc của em:

– Vi có thương anh không?

Em vẫn còn khóc:

– Có mà, Vi thương anh nhất!

– Thế hứa với anh điều này được không?

– Dạ…

Tôi nói với một tâm trạng âu lo, mơ hồ, tôi không dám chắc tôi có thể mãi mãi ở bên cạnh em để che chở cho em hay không, thế nhưng tôi có thể đảm bảo rằng tôi sẽ làm mọi cách để không phải rời xa em, có lẽ tôi cũng lậm phim mất rồi:

– Sau này nếu anh không còn bên Vi nữa thì Vi đừng khóc với bất kì người con trai nào khác nghen vì anh muốn chỉ có anh dỗ dành Vi thôi, được không?

Vivi tưởng tôi sắp đi xa thật, em ôm chầm lấy tôi, oà khóc, từng dòng nước mắt cứ thế ướt đẫm trên vai áo tôi, những giọt nước mắt từ cô bé mà tôi yêu nhất trên đời. Vivi nói trong tiếng nấc:

– Nếu Vi có làm gì sai thì cho Vi xin lỗi, anh đừng bỏ Vi mà, huhu!

Tôi chẳng thể nói thêm bất kì điều gì trong giờ phút này nữa, những gì muốn nói, tôi đã nói hết cả rồi, đó là tất cả những gì mà tôi suy nghĩ, tôi không muốn mình phải nhìn thấy em tay trong tay với bất kì ai khác, hoặc giả dụ có vậy đi chăng nữa, tôi cũng muốn giữ mãi hình ảnh cô bé hay khóc nhè cho riêng tôi, chỉ riêng tôi mà thôi. Thế nhưng khi nhìn thấy Vivi có vẻ buồn dữ dội thế này, tôi đành phải lên tiếng, tôi đưa 2 tay nhéo 2 bên má của em, cố cười thật tươi để xoá đi không khí có phần thảm thương này:

– Bé Vi của anh dễ thương vậy thì làm sao anh nỡ bỏ đi chứ, hehe!

Vivi lại rúc đầu vào ngực tôi và tiếp tục…khóc:

– Huhu, em ghét anh, ghét lắm!

Buổi chiều hôm ấy, bỏ mặc cuộc đấu đang vô cùng nóng bỏng ở trong kia, có 2 đứa trẻ ngốc nghếch đang ôm chặt lấy nhau, trao cho nhau tình yêu trong sáng và thanh khiết, một thứ tình cảm thiêng liêng và đáng quý. Vivi vẫn ngồi đó, vòng 2 tay ôm chặt lấy tôi, gục đầu vào vai tôi, còn tôi thì vòng tay ôm lấy cô bé và hát vu vơ, bài hát phải nói là không giống với tình cảnh của tôi cho lắm nhưng xét cho cùng cũng khá hợp:

– “…Đối với anh em vẫn là cô bé
Những nghĩ suy trong đầu còn non nớt
Chẳng lo ngày mai ngày sau đến
Còn mơ tình yêu sẽ như những giấc mơ nhiệm màu

Dù rằng anh sẽ cố dành trọn thời gian để luôn bên em
Dành vòng tay âu yếm, lắng nghe buồn vui của em mỗi đêm
Nhưng biết sau này cuộc sống không đẹp
Tựa như giấc mơ chính em đang mơ..”

Vivi ngồi bên cạnh nhăn nhó, liếc mắt nhìn tôi:

– Vi lớn rồi mà!

Tôi cười trừ và tiếp tục lắc lư thả hồn theo điệu nhạc:

– “Tình yêu non nớt em dành nhỏ xinh và rất vô tư
Nụ cười em đó khi kề bên anh
Chỉ biết khóc khi mong nhớ anh thôi
Đó cũng chính những lúc anh lo
Ngày mai cô bé hôm nào giờ như giọt nắng lung linh
Chờ em mau lớn trong tình yêu thương
Và những nghĩ suy sẽ lớn theo em
Đó là lúc giấc mơ được nhiệm màu”

Khi tôi kết thúc bài hát cũng là lúc tôi quay sang nhìn Vivi, cô nàng đang cười tít mắt, xem chừng đang rất vui. Tôi cười nhẹ, hôn lên trán em khiến Vivi đỏ mặt mà đánh tôi bôm bốp, hạnh phúc đơn giản nhưng thật đáng mong ước, phải không em?

Chap 48:

Trong khi tôi và em vẫn đang mải mê đắm chìm trong niềm hạnh phúc ngọt ngào thì hiệp đấu đầu tiên đã kết thúc, cả bọn mặt mũi mồ hôi nhễ nhại, ngồi thở phì phò, riêng thằng Lam là có vẻ phởn nhất, còn mải mê tán gái đủ kiểu, nhìn mà buồn cười. Nãy giờ tôi cũng chẳng quan tâm mấy nên không rõ tỉ số trận đấu thế nào, tôi gọi thằng Phương quắn ơi ới:

– Ê Phương tỉ số nhiêu rồi em?

Nó quay sang nhìn tôi, à chính xác hơn là nhìn Vivi của tôi:

– Buông Vi ra rồi tao nói!

Vivi thẹn thùng đỏ mặt, cố quay đầu nép sát vào tôi, mắt nhắm tịt như không muốn nghe và biết bất cứ thứ gì ngay bây giờ. Tôi làm mặt ngầu, nghênh nghênh tự đắc, cười khẩy, tay vòng qua ôm Vivi còn chắc hơn lúc ban đầu:

– Tình yêu của tao mắc gì phải buông?

Mặt nó đỏ gay:

– Con chó, uổng công tao phá đám dùm mày, thằng phản bội! – Thằng Phương lôi chuyện tôi nhờ nó lúc nãy ra.

– Thì tao nhờ mày cốt cũng chỉ là trông dùm thôi chứ đâu có phải cho mày đâu!

Thằng Phương quắn cau mày, chửi đổng:

– Thắng mất dạy, lát đừng hòng nhờ tao nữa!

Tôi vẫn thản nhiên đến lạ thường:

– Cảm ơn, giờ tao có đi đâu nữa đâu mà sợ mất, hehe!

Chợt, Vivi nhăn mặt, nhéo tôi một cái vào cạnh sườn, rõ đau, giận dỗi buông tôi ra rồi quay mặt đi, khoang tay nói như đúng rồi:

– Tui không có phải đồ chơi của anh mà gửi với giữ!

Tôi bật cười, kéo Vivi lại và tiếp tục…ôm . Tôi nhéo mũi em:

– Bé Vi không phải đồ chơi mà là cả thế giới của anh, biết không hả?

Em thẹn thùng, cười khúc khích, gục đầu vào ngực tôi, nằm im thin thít. Lúc này em như con mèo con, đáng yêu, nhỏ nhắn và cần sự che chở, em mong manh và trong sáng đến lạ thường, trước đây mỗi lần ngồi gần con gái là bao nhiêu suy nghĩ đen tối cứ hiện ra trong đầu tôi, hễ có cơ hội là lợi dụng làm trò xằng bậy . Thế nhưng kể từ khi biết Vivi, tôi đã biết thế nào là rung động, là tình yêu thật sự, tôi yêu em bằng một con tim chân thành, không vụ lợi và vô cùng đứng đắn, tôi chẳng bao giờ có những suy nghĩ xấu xa với em, chỉ vì một điều đơn giản, em quá nỗi ngây thơ và hồn nhiên, em như một trang giấy trắng và tôi muốn giữ mãi cho em sự trong trắng và ngây ngô ấy. Tôi đã từng mơ ước có một cô bạn gái nóng bỏng, quyến rũ như những mỹ nhân mà tôi được chiêm ngưỡng trên sàn đấu WWE, đã từng mong muốn được thử một lần “vượt rào” làm chuyện người lớn, tôi không muốn giấu diếm điều đó vì sự thật là thằng con trai nào ở tuổi trưởng thành cũng đều có những suy nghĩ như vậy. Nhưng có cho tiền tôi cũng chẳng dám ước ao có một ngày tôi có thể có được một cô bạn gái dễ thương, đáng yêu nhường này, chẳng cần ăn mặc hở hang, chẳng cần son phấn đầy mặt, tôi vẫn sẽ yêu em và yêu em.

Chợt, thằng Phát khùng quay sang hỏi tôi:

– Hết đau chưa mày, lát đá được không, thằng Vinh sô đuối sức rồi mà đám mình chẳng còn ai? Để vô loạt Pen thì mệt lắm!

Tôi bất giác cảm thấy hơi lo lắng, hoá ra cả 2 bên vẫn đang giằng co khá quyết liệt với một tỉ số hoà:

– Để tao! – Tôi toan đứng dậy

Vivi ôm chặt tôi, phồng má quay ra nói với Phát khùng:

– Hông được!

Phát khùng hơi xanh mặt nhưng cũng kịp cười chọc quê tôi:

– Thôi mày ngồi ngoài để tao coi chứ mất công có người nổi khùng thì mệt!

Phát khùng quay đi, chạy vô chỗ lớp tôi hỏi han mấy thằng con trai. Lúc này tôi hơi quê xệ vì bị mang tiếng “sợ vợ”, tôi cốc đầu Vivi một cái, làm mặt nghiêm trọng:

– Con bé này, hư quá!

Vivi trả treo, vẫn ôm tôi chặt cứng:

– Kệ em, hìhi!

Bỗng, cả tôi và em đều trố mắt ra ngạc nhiên và thậm chí cả đám lớp tôi khi nghe câu nói đáng gờm từ một giọng nói quen thuộc mà nãy giờ tôi đã hơi chủ quan quên mất nó:

– Để Đạt vô thay H cho, Đạt cũng từng đi đấu ở trường rồi!

Phát khùng quay sang cười hề hề, vỗ vai thằng Đạt rồi đồng ý cho nó thay tôi. Trước tiên, Phát khùng chạy ra trao đổi với thầy Thanh vì thằng Đạt ngày mai mới nhập học ở lớp nhưng thật ra hồ sơ của nó cũng đã có ở trường rồi nên cũng xem như là học sinh lớp tôi nên có thể tham gia thi đấu. Thằng Đạt quay sang nhìn tôi, cười nhếch mép. Tôi cũng chẳng vừa, quay sang ôm Vivi rồi hôn lên trán em một cái khiến nó nghiến răng quay mặt bỏ đi. Ngoài mặt thì tôi tự tin là thế nhưng vẫn khá lo lắng, có lẽ tôi chưa biết hết được khả năng của thằng này, tôi không nghĩ là nó sẽ dễ dàng buông khỏi cuộc đua tranh giành tình yêu với tôi, chẳng qua lúc này nó đang thăm dò nên chủ động lùi một bước để tiến ba bước mà thôi. Càng nghĩ sâu vào vấn đề, tôi càng cảm thấy nhiều điều kì lạ, tại sao ngày trước khi chuyển vào Nha Trang, chẳng phải ba mẹ muốn Vivi có thể tập trung học hành và thoát khỏi sự đeo bám của thằng Đạt sao? Thế mà tự dưng bây giờ cũng chính ba em lại là người đưa nó vào và lại còn ở chung nhà nữa, quả thật là quá nhiều điều khiến tôi phải lưu tâm. Đang thất thần suy nghĩ thì thằng Đạt đã đứng trước mặt tôi lúc nào:

– Phiền H cho Đạt mượn bộ quần áo!

Tôi chỉ muốn cho nó ăn đấm chứ áo quần gì, thế nhưng ở giữa chốn đông người cộng thêm Vivi đang ở ngay cạnh, tôi giả vờ niềm nở như mọi khi:

– Sao lại phiền, quá đơn giản !

Nói rồi tôi chạy vào nhà vệ sinh thay đồ ra rồi đưa cho nó mượn, thằng này tướng tá cũng khá cứng, cơ bắp cuồn cuộn, chả bù cho tôi, tay chân cuồn cuộn những…gân. Nó biết lợi thế của mình thế nên chỉ thay quần rồi cởi trần đi ra ngoài, vắt áo lên vai. Cả đám con gái không ai bảo ai mà xuýt xoa khen ngợi cái body của nó, và cũng chẳng ai bảo ai, đám con trai lớp tôi nhìn nó bằng ánh mắt viên đạn, thằng nào thằng nấy tay nắm chặt chỉ chực chờ lao vô mà nện cho thằng kệch cỡm này một trận. Nhưng bây giờ đang là thời khắc quan trọng, thế nên có cho vàng cũng chẳng đứa nào dám làm gì nó, niềm hy vọng của chúng tôi ngay lúc này mặc dù chưa biết nó làm ăn ra sao. Vivi thì có vẻ biết được khả năng của nó hoặc là đang mê mẩn thân hình vạm vỡ ấy , cô nàng ngồi ngoài thích chí vỗ tay, cười tươi hẳn. Tôi khó chịu, kéo Vivi và ôm chặt vào lòng, không cho em nhìn tiếp tục nữa, gắt gỏng:

– Vỗ tay cái gì?

Vivi nhăn nhó, mếu:

– Em chỉ cổ vũ cho Đạt thôi mà, có gì đâu mà anh mắng em?

Tôi trừng mắt, đưa tay lên giả tát, nạt:

– Lại còn cãi, thích ăn đòn không?

Và tôi đã sai lầm khi chọc tay vào ổ kiến lửa mà quên mất tính khí cũng như khả năng…khóc bẩm sinh của cô nàng này, Vivi chẳng biết từ đâu mà nước mắt chảy ròng ròng:

– Hức, Vi có làm…gì đâu…hức!

Nhìn em đưa tay lên quệt nước mắt, tự nhiên tôi đâm ra mủi lòng và thấy hơi tội lỗi, có lẻ tôi đã ghen tuông không đúng lúc vì dù gì thì thằng Đạt cũng là bạn thân của Vivi nên em cổ vũ cho nó cũng là chuyện thường tình. Nước mắt em chảy dài trên áo tôi, đây là lần thứ 2 trong buổi chiều nay, em khóc trên tay tôi, tôi đau nhưng em có biết rằng, tôi cũng chỉ vì yêu em mà thôi. Tôi chẳng nói gì cả, chỉ ôm chặt Vivi, vỗ về, xoa đầu em để mặc cho em thổn thức. Vivi cũng ngộ, miệng thì giận nhưng tay vẫn ôm chặt tôi không buông.

Trận đấu lại được tiếp tục, tôi chẳng hứng thú lắm vì không được ra sân và thằng Đạt làm sao có thể thay thế tôi được. Thế nhưng chỉ vài phút sau tôi đã nghĩ lại hoàn toàn khi thằng Đạt sút tung lưới bọn A2 sau một pha xử lí vô cùng kĩ thuật, không kém gì thằng Lam siêu sao lớp tôi, à không lớp bọn tôi. Gương mặt nó vẫn tràn đầy tự tin và tỏ ra không một chút mệt nhọc. Ngước nhìn sang phía bên kia, thằng Tiến cùng bè lũ của nó dang đưa tay lau vội từng giọt mồ hôi, tu nước ừng ực và trao cho thằng Đạt cái nhìn đầy “trìu mến”, chắc là sắp có trò hay để xem. Tôi cười khoái chí trước viễn cảnh của một bộ phim hấp dẫn mà tôi vẽ ra, tôi bế Vivi lên trên 2 tay như bế em bé, định chạy ra chỗ chiếc võng của ông trông xe ngồi ké. Vivi đỏ mặt, 2 tay bám vào cổ tôi như sợ té. vẫn còn thút thít:

– Cho em xuống đi!

Giọng nói của Vivi lúc đó tự nhiên dễ thương lạ thường, tôi ngẩn ngơ hồi lâu:

– Ngồi im đó, không cãi!

Vivi vùng vằng một hồi thì cũng ngoan ngoãn nghe lời. Cái cảm giác được người con gái mình yêu tựa đầu vào vai nó là một thứ cảm giác mà không phải ai cũng từng được cảm nhận, thế nhưng đã cảm nhận được rồi thì có lẽ không thể nào quên được. Tôi cũng vậy, tôi thích mỗi lần em tựa đầu vào vai tôi, khi ấy tôi cảm thấy mình trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn để có thể che chở cho em nhiều hơn. Tôi ngồi xuống chiếc võng đan khá chắc chắn này, để em ngồi kế bên và…ôm lấy. Vivi ngơ ngác thắc mắc:

– Anh ơi em muốn coi!

Tôi làm mặt tỉnh:

– Coi gì?

– Thì coi…đá banh – Vivi nhõng nhẽo

Tôi phịa ra lý do, không muốn em dán mắt vào thằng Đạt:

– Nhắm mắt lại, ngủ đi, không cho Vi coi gì hết, trưa không ngủ rồi!

Em mếu, chẳng quan tâm đến việc tại sao tôi lại bắt em ngủ ngay tại…sân bóng thế này:

– Em coi một tí thôi rồi em ngủ mà!

Tôi đành xuống nước trước sự năn nỉ ỉ ôi quá đỗi đáng yêu của Vivi:

– Xem một lát thôi đó, lát không ngủ thì coi chừng anh! – Tôi gằn giọng

Vivi tít mắt, ôm lấy tôi cười:

– Cám ơn anh, yêu anh nhất, hihi!

– Chứ yêu ai nhì?

– Yêu Vi nhì, hihi! – Em cười tươi như hoa, lâu lắm rồi tôi mới thấy em vui như vậy dù chỉ mới vừa nãy còn khóc sướt mướt

Tôi lấy ngón tay ấn vào trán em:

– Bướng lắm nghe chưa?

– Hihi!

Thế là 2 đứa chúng tôi lại tiếp tục theo dõi trận đấu, nãy giờ thằng Đạt vẫn đang làm mưa làm gió trong sân khiến bọn A2 đứa nào đứa nấy nhìn nó bằng ánh mắt căm thù trong khi phía bên kia, bọn con gái lớp tôi chẳng đứa nào là không trao cho thằng Đạt cái nhìn đầy mộng mơ .

Nhưng mọi chuyện mới chỉ bắt đầu. Trong một pha tranh bóng, thằng Tiến húc thằng vào người của thằng Đạt khiến nó té ngửa ra sân. Thằng “bạn” của tôi đứng dậy, nắm lấy cổ áo thằng Tiến định ăn thua đủ khiến thầy Thanh và mấy thằng còn lại của 2 đội phải chạy ra can ngăn. Sau đó 2 thằng nói gì đó với nhau, vì ngồi xa quá nên tôi nghe không rõ, chỉ biết rằng, một lúc sau, toàn bộ ánh mắt trong sân, bao gồm cả đám khán giả hướng ra phía ngoài, và chính xác là vào…tôi. Tôi lắc đầu khó hiểu:

– Cái nồi gì thế?

Chap 49:

Tôi chớp mắt ngạc nhiên khi thấy khung cảnh cả đám đều hướng ánh mắt về phía mình, đám con gái lớp tôi thì bàn tán xôn xao trong khi tụi con trai tặc lưỡi ra vẻ suy nghĩ. “Bố mày có làm gì tụi mày không mà nhìn với ngó?” – tôi nghĩ ngợi. Bỗng tôi định thần lại vì ngay bên cạnh, Vivi đang nép vào người tôi như tìm kiếm sự che chở, và đến lúc này thì tôi đã xác định là mình…lỡ nhầm, người mà toàn thể quý vị đại biểu ở đây đang nhắm tới không phải là tôi, một thằng ất ơ không đáng nói mà là cô bé xinh xắn đáng yêu của tôi đây, Vivi. 2 thằng nhân vật chính tạo ra đợt sóng gió này thì đang nói gì đó với nhau, xem chừng mặt thằng Tiến có vẻ đang tức giận còn thằng Đạt “bạn tôi” thì đang khá hả hê. Thằng Phương quắn quay đầu lại hỏi tôi, giọng khó hiểu:

– Ủa Vi là bồ nó hở mày?

Tôi ngạc nhiên:

– Nó là thằng nào?

Phương quắn chép miệng:

– Thì thằng mới chuyển vào lớp mình chứ thằng nào!

Tôi giật nảy người:

– Ai nói mày vậy?

– Thì chính nó vừa nói kìa, éo nghe à? – Phương quắn trả treo

– What the…thật không? – Tôi vặn vẹo

– Thế bố lừa mày làm gì, nó nói với thằng Tiến, đám ở ngoài nghe được quay ra bàn tán nãy giờ kìa, bố thằng bệnh!

Lúc này thì máu nóng của tôi bắt đầu dồn hết lên não, hoá ra cái thằng mất dạy này dám công khai rằng nó là người yêu của Vivi, mặc dù tôi và em đã như cá với nước từ mấy tháng nay rồi nhưng tôi chưa lần nào đứng ra tuyên bố trước bàn dân thiên hạ về chủ quyền của tôi với Vivi, thế nên việc thằng Đạt mặt mâm bố láo bố toét là điều hoàn toàn có cơ sở và sau đó hệ quả là một loạt lời bàn tán về chuyện của 3 đứa chúng tôi, nào là tôi quất ngựa truy phong để bị hớt tay trên, nào là thằng Đạt đẹp trai quá nên Vivi bỏ tôi theo nó…..Chẳng biết bọn này có bị mù hay không khi mà chỉ nghe một lời nói của thằng mới chuyển đến lớp thì tin sái cổ trong khi tôi và Vivi ôm hôn thắm thiết nãy giờ và bọn nó nhìn rõ như ban ngày thế mà vẫn không nhận ra sự thật. Thằng Đạt lúc này quay ra nhìn đểu tôi, cười nhếch mép ra chiều khiêu khích. Tôi không thể kìm được cảm xúc nữa, nắm chặt 2 tay, nghiến răng ken két, đứng dậy định xông thẳng vô trong ăn thua đủ với nó một trận cho ra trò, thì bỗng một bàn tay kéo tôi níu lại, Vivi bé nhỏ đang nhìn tôi với ánh mắt rất tội nghiệp, không hẳn là buồn mà còn là một chút gì đó thất vọng, em lắc đầu nguây nguẩy áng chừng không muốn tôi làm chuyện không hay giữa chốn đông người. Tôi hạ hoả ngồi xuống mặc dù trong lòng vẫn ấp ủ một ngọn lửa cần được bùng cháy.

Hiệp 1 của trận đấu đã kết thúc. Thằng Tiến thì bỏ đi ra phần lớp nó ngồi, vẻ mặt xem ra đang rất cay cú thằng Đạt, nó cầm chai nước tu ừng ực như chết khát lâu ngày, thằng “bạn của tôi” thì cũng giả vờ thân thiết nhập hội với đám cầu thủ trong sân, bàn tán gì đó khá sôi nổi, chốc chốc lại cười ha hả. Đám lớp tôi lúc này cũng đã quay trở lại với trận đấu dù rằng một vài ánh mắt tò mò vẫn đang hướng xuống chỗ tôi. Vivi lúc này xem chừng đang khá buồn, 2 tay đan vào nhau vò qua bứt lại, đôi má đào lại hây hây đỏ, nhìn đáng thương và đáng yêu lắm. Tôi nắm lấy đôi bàn tay của em đặt lên trên phần ngực ngay…trái tim, thì thầm hỏi nhỏ:

– Anh yêu Vi như này này, Vi có nghe thấy trái tim của anh đang nói gì không? – Hơi sến

Vivi ngơ ngác một lúc, nhưng sau đó dường như hiểu ra được điều gì, em mỉm cười trấn an tôi, kéo tay tôi và đặt lên một nụ hôn:

– Vi yêu anh như thế này này, hihi!

Tôi vòng tay kéo em ngả vào người mình, ôm chặt, khẽ tựa cằm lên mái đầu em, thỏ thẻ:

– Đừng có buồn nữa, có anh đây rồi!

Vivi ngoan ngoãn nằm im, không trả lời, chỉ cần hành động đó thôi là tôi đã thấu hiểu được những gì mà em đang suy nghĩ trong đầu, tôi tiếp tục:

– Có gì buồn là phải nói với anh nghe chưa, cấm giữ một mình, anh mà biết Vi giấu anh chuyện gì là anh giận luôn!

Vivi thấy tôi đem chuyện giận dỗi ra doạ, em bĩu môi:

– Dạạạạ, Vi biết rồi mà!

Tôi nhéo má Vivi:

– Không giỡn với Vi nha!

– Bít òi, ghét cái mặt!

Tôi xoa đầu em, cười tươi:

– Hí hí, yêu bé quá à!

Vivi phồng má làm mặt giận:

– Vậy chứ không nghe lời là không yêu hả?

Lúc đó tôi định nói câu gì đó để trêu em cho vui, thế nhưng chợt nghĩ lại, đây là một tình huống khá nhạy cảm, nếu tôi nói quá thì có thể khiến cho em giận thật không biết chừng, đứng trước vấn đề mang tính chất sống còn đó, tôi trở lại với khuôn mặt vô cùng nghiêm chỉnh của mình, ôm chặt em hơn vào lòng:

– Nếu Vi không nghe lời anh nữa thì lúc đó cũng có nghĩa là Vi không còn yêu anh, vậy thì anh yêu Vi có để làm gì?

Vivi ngước mắt lên nhìn tôi, vẻ mặt em khá ngạc nhiên xen lẫn một chút bất ngờ hạnh phúc, em vòng tay ôm tôi rất chắc, rúc đầu vào ngực tôi:

– Vi lúc nào cũng nghe lời anh hết, không cho anh đi đâu!

Tôi hạnh phúc, cười hì hì:

– Anh cũng không để cho bé Vi chạy lăng xăng đi đâu hết, ôm cho chết luôn!

– Anh không thương Vi sao mà cho Vi chết? – Vivi làm mặt dỗi

Tôi bắt đầu giở trò sến sụa:

– Nếu Vi chết thì anh sẽ chết chung với Vi, không bao giờ để Vi một mình đâu, yên tâm đi, hé hé.

Vivi “trở mặt” lại ôm tôi cười tít mắt:

– Vi biết mà, yêu anh nhất, hihi!

Tôi thở dài ngao ngán:

– Thôi đi cô lại bắt đầu nhiễm phim rồi đấy!

– Kệ em, hì hì!

Ở ngoài khu vực lớp tôi lúc này, mấy thằng cầu thủ thằng nào mặt mũi cũng nhễ nhại mồ hôi, thằng Phát khùng thở hồng hộc như con trâu kéo cày, đám còn lại cũng chẳng khá hơn, đứa nào đứa nấy nằm vật ra mà…thở, chỉ riêng thằng Đạt là còn khá bình thường, nó tỏ ra vô cùng bình thản và không có vẻ gì gọi là mệt mỏi mặc dù khi nãy rõ ràng là tôi thấy nó là thằng chạy nhiều nhất, lúc đầu nó còn nói nó đã từng đi thi đấu cộng thêm với màn vỗ tay của Vivi dành cho nó, tôi có thể tin rằng thằng Đạt không phải là một thằng học sinh “biết đá bóng” mà phải hơn thế nữa. Tôi quay sang Vivi hỏi nhỏ:

– Hồi trước thằng Đạt nó có đá banh không Vi?

Vivi thật thà ngoan ngoãn trả lời, không chút ngần ngại:

– Dạ có, bạn ấy đá hay lắm, hình như có được đội bóng nào tuyển vô đội trẻ đó anh!

Tôi thắc mắc:

– Nó thích đá banh lắm hả?

– Vâng, bạn ấy mê từ nhỏ, ngày nào cũng rủ Vi đi hết! Mà sao anh hỏi thế? – Vivi lúc lắc mái đầu có vẻ khó hiểu

– Anh thích thì hỏi, tò mò vừa thôi! – Nói rồi tôi nhéo mũi Vivi môt cái, em nhăn mặt rồi thè lưỡi quay đi.

Cái đếu gì thế này? Nó là cầu thủ chuyên nghiệp rồi à? Tôi rùng mình trước thành tích có vẻ khá “đồ sộ” của nó, thế nhưng tại sao một thằng cầu thủ như nó lại có thể từ bỏ con đường tương lai vô cùng rộng mở để chuyển đến đây, một nơi mà chỉ có duy nhất một đội bóng nên khả năng được tuyển vào khá hạn chế, nhưng một khi mà nó đã làm như thế thì đủ biết nó coi trọng Vivi nhường nào và tôi có thể đưa mạng sống của…nó ra đảm bảo rằng nó sẽ không dễ dàng từ bỏ chuyện tình với Vivi bé nhỏ của tôi.

Lúc này thì trận đấu đã được tiếp tục và lợi thế vẫn thuộc về chúng tôi, không phải đơn thuần là lấn lướt mà là áp đảo hoàn toàn với kĩ năng phải nói là thuộc hàng quá siêu so với lứa học sinh trung học của thằng Đạt cộng thêm dáng vóc to con và thể lực vô cùng sung mãn, phải nói rằng lớp tôi đã may mắn sở hữu một ngôi sao trong đội hình, nếu đem nó ra so sánh với thằng Lam lớp tôi thì phải nói là một chín một mười, thậm chí thằng Đạt có phần nhỉnh hơn về mặt thể hình. Hẳn nhiên là bọn lớp tôi vui, tôi cũng vui vì có thể loại bỏ được thằng Tiến khốn kiếp thế nhưng người làm bọn tôi vui thì tôi lại không thích nó một chút xíu nào cả, và em cũng thế, phải không cô bé của anh?

Chap 50:

Trận đấu trong khuôn khổ vòng bán kết giải thi đấu bóng đá toàn trường giữa 2 đội lớp A15 chúng tôi và A2 của thằng Tiến đang diễn ra vô cùng…tẻ nhạt và buồn chán. Thế trận lúc này hoàn toàn thuộc về bên phía lớp tôi với sự vượt trội của 2 siêu sao là Đạt và Lam, cặp bài trùng này đã liên tiếp dội bóng vào lưới của đối phương, bọn A2 lúc này chỉ còn biết hồng hộc chạy theo banh và hì hục vào lưới đếm bóng. Thằng Tiến mặt mũi đỏ gay xem chừng cay cú lắm, thế nhưng nó chẳng thể làm gì thằng Đạt vào lúc này và dù có cố gắng đến đâu thì khả năng của nó vẫn không thể xoay chuyển cục diện của trận đấu vốn dĩ đã quá rõ ràng ngay lúc này. Ở ngoài sân, bọn con gái lớp tôi điên cuồng gào thét, hết đứa này đến đứa kia thi nhau mà tâng bốc thằng Đạt, thằng Lam thì ít hơn vì tài năng của nó thì ai cũng biết rồi. Mặc dù phải thừa nhận một sự thật rất phũ phàng rằng có nằm mơ tôi cũng không phải đối thủ của nó về khoản bóng bánh nhưng tôi vẫn ít nhiều cảm thấy ghen tị, và mỗi khi máu nóng dồn lên, vòng tay tôi lại siết chặt Vivi hơn khiến em mếu máo đánh tôi mấy lần .

Tưởng chừng như trận đấu sẽ diễn biến theo chiều hướng nhàm chán cho đến khi thầy Thanh thổi còi kết thúc thì bỗng nhiên, trong một pha phản công của lớp tôi, bóng đến chân thằng Đạt và như thường lệ nó thực hiện một pha solo qua 2 cầu thủ đối phương rồi tung chân định dứt điểm ngay. Thế nhưng thằng Tiến bất thình lình xuất hiện từ phía đằng sau và tung người đưa thằng 2 chân vào mắt cá của thằng Đạt khiến nó ngã vật ra đau đớn và tôi có thể thấy màu đỏ của máu đã xuất hiện. Thầy Thanh thổi còi tạm dừng trận đấu ngay lập tức, ở ngoài sân, không ai bảo ai bọn lớp tôi thi nhau chửi xối xả:

– Chơi kiểu gì thế thằng mất dạy?

– Thằng khốn này bắt chước tụi A5 à? Thích gì nói luôn đi! – Phương quắn vẫn hổ báo như mọi lần

Tôi dù rất ghét thằng Đạt nhưng dù gì thì nó cũng là phe mình và lại vừa bị cái thằng mà tôi còn ghét hơn là thằng Tiến phạm lỗi, thế nên được thế tôi cũng bu hôi vô chửi như dân chợ búa. Vivi thì có phần hơi lo lắng mặc dù em cố gắng không biểu hiện quá rõ ra ngoài nhưng tôi có thể cảm nhận được qua cái nắm tay rất chặt của em và ánh mắt lo âu đầy đáng ngại. Những lúc như thế này, tôi càng cảm nhận rõ được tầm quan trọng của mình, tôi sẽ phải là chỗ dựa cho em vì ở kia, thằng bạn thân thiết của em đang lăn lộn vì đau. Tôi vòng tay qua ôm Vivi vào lòng, không cho em tiếp tục lo lắng nữa:

– Đừng nhìn nữa, nằm im!

Vivi giọng có phần run run:

– Đạt có sao không anh ơi?

Tôi mỉm cười trấn an:

– Không sao đâu, chỉ trầy da chút xíu thôi, anh bị miết, đừng có lo.

Tôi nói dối Vivi những mong em có thể an tâm phần nào, thật tình thì với hiện trạng vết thương thế này, thằng Đạt dù có khoẻ thì ít nhất cũng băng bó chừng nửa tháng chứ chẳng chơi. Tuy thế vẫn còn một điều khiến tôi lưu tâm hơn vào lúc này, đó là thái độ của Vivi, có vẻ em quan tâm đến nó một cách thái quá, chẳng biết đó có phải là cảm giác ghen tức của tôi hay là sự thật nó vậy. Dù gì thì việc bạn gái mình tỏ ra quan tâm đến một thằng con trai khác ngay trước mặt mình khiến tôi hơi bực, thế nhưng tôi biết rằng nếu tỏ ra tức giận ngay lúc này thì sẽ chẳng giải quyết được vấn đề gì, trái lại còn có thể khiến Vivi giận tôi luôn thì khốn. Chẳng hiểu sao dù biết thừa rằng Vivi chẳng đời nào có thể bỏ tôi đi theo thằng Đạt ngay lúc này, thế nhưng tôi vẫn mang một chút cảm giác gì đó khá lo lắng và có phần sợ sệt, có lẽ tình yêu của chúng tôi chưa đủ lớn chăng?

Những dòng suy nghĩ mông lung cứ lởn vởn trong đầu tôi cho đến khi tôi khựng người lại và bắt gặp ánh mắt của Huyền, Huyền đang chăm chú nhìn thằng Tiến bằng một cái nhìn có thể nói là khá trìu mến, không phải cái nhìn của một người con gái bị phản bội mà là một cái nhìn của người con gái trước người con trai cô ấy yêu mà thôi. Tôi thực sự hơi bất ngờ trước tình huống này vì rõ ràng chỉ vài ngày trước, em còn khóc lóc kể lể với tôi rằng mình bị lừa dối rồi chối bỏ các thứ, thế mà hôm nay em nhìn nó không chớp mắt, quả là đời còn nhiều trắc ẩn và đừng nghe những gì con gái nói .

Trong khi tất cả còn đang bận bàn tán và chửi bới thì thằng Đạt đã được băng bó xong xuôi, mặt nó vẫn còn nhăn nhó và đang cắn răng chịu đau. Chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu nó lết ra sân nghỉ ngơi và nhường chỗ cho một thằng khác vì dù gì thì chúng tôi cũng đã dẫn trước 9 10 bàn rồi. Thế nhưng, ngay sau khi trở lại sân, nó chạy ngay đến chỗ thằng Tiến và tung một cú đấm khiến thằng kia không kịp trở tay, và hậu quả là mồm nó toé máu, mặt mũi thất thần. Thằng Đạt dù đang bị thương nhưng vẫn rất hung hăng:

– Mẹ mày chơi kiểu chó à? Đừng có láo với tao!

Đám con gái lớp tôi thì phải nói là mắt chữ A mồm chữ O, nhưng bất ngờ ở chỗ là bọn nó không những không chê bai hay phê phán hành vi vừa rồi của thằng Đạt mà trái lại còn khen nức nở:

– Trời ơi bạn Đạt men quá tụi mày ơi! – My mập vẫn đú đởn như thường lệ

– Em iu anh! – Giọng một đứa nào oang oang

Nhưng mọi chuyện chỉ trở nên cực kì “kinh khủng” khi thằng Phương quắn cất giọng lên khiến tôi xém tí nữa là bật ngửa:

– Chòi ơi giá như mình là con gái!

Phương quắn là một thằng có tính cách khá đặc biệt trong lớp tôi, tôi để ý nó từ lâu, để ý theo kiểu quan sát chứ không phải là kiểu “yêu” đâu nhé , nó khá hài hước, nói chuyện tự nhiên và vui tính, có thể chọc cười tất cả mọi người dù già trẻ lớn bé, khó tính hay dễ tính, luôn là cây hài của lớp trong mọi tình huống, lâu lâu chỉ cần một câu nói bất ngờ của nó trong giờ học là có thể bùng nổ một tràng cười cho cả lớp. Phương quắn luôn tỏ ra mình rất “chuẩn gay”, nó hay sờ soạng đám con trai, chốc chốc lại bóp …mấy thằng chúng tôi một cái . Phải nói là thằng này khá biến thái, tuy nhiên nó không hề có vấn đề về giới tính vì thực sự thì nó cũng thích con gái, dĩ nhiên rôi và đã nhiều lần tâm sự nên tôi hiểu nó khá nhiều. Khi gặp chuyện hiểm nguy thì Phương quắn cũng là một thằng khá cứng, hổ báo cáo chồn, sẵn sàng bay vô thượng cẳng chân hạ cẳng tay với những thằng bố láo mặc dù biết rằng có thể sẽ không toàn mạng, vì những lẽ đó, tôi rất khâm phục nó, nhưng không phải những lúc như thế này .

Trở lại với màn solo của 2 thằng mà tôi ghét, sau khi ăn một đấm nằm vật ra đất, thằng Tiến ôm cái mồm máu định nhảy vô ăn thua đủ với thằng Đạt nhưng vấp phải sự can ngăn từ thấy Thanh và cơ số những thằng cầu thủ 2 bên mặc dù ai cũng thích coi…đánh nhau trực tiếp . À chỉ có riêng cô bé của tôi thì không. Cũng may là lúc nãy tôi đã ôm Vivi lại và quay qua hướng khác nên em không thể thấy những gì đang diễn ra lúc này, thế nhưng nghe tiếng hò reo cổ vũ, em hỏi tôi:

– Anh ơi có chuyện gì vậy?

Tôi giả ngu:

– Thằng Đạt đang nói chuyện với thằng Tiến đó mà, nó khoẻ rồi!

Vivi mỉm cười:

– Vậy tốt quá, hì hì!

Em định quay đầu ra và quan sát nhưng tôi ấn chặt đầu em vào ngực rồi vỗ về:

– Nhắm mắt ngủ đi coi, lát về anh gọi!

Vivi nhăn nhó:

– Nhưng mà…Vi muốn coi…

Tôi gằn giọng:

– Coi gì mà coi, nãy hứa gì với anh?

Em bĩu môi làm mặt dỗi nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, nhắm chặt mắt lại:

– Đáng ghét!

Tôi ôm Vivi thật chặt, đung đưa chiếc võng qua lại và bắt đầu…hát ru , sự việc có vẻ khá sến nhưng tôi thích thế, người yêu mình thì tội gì mà không…sến:

– Bé ơi ngủ đi……..Chúc bé ngủ ngon! – Tôi nhái giọng trẻ con khiến Vivi bật cười khúc khích

Tôi nhéo mũi em:

– Cười gì mà cười?

– Anh khùng, hihi!

Tôi giở trò văn vẻ:

– Kệ tôi, khùng mà được cô thương là được rồi!

Tưởng như Vivi sẽ lại bĩu môi mà phản đối hay chí ít là cũng lè lưỡi trêu tôi, thế nhưng cô nàng lại ôm chặt lấy tôi, thì thầm:

– Lát nữa Vi tỉnh dậy, anh hứa là anh vẫn ở đây được không?

Tôi đứng hình một lúc lâu, cảm xúc lại ùa về, tươi mới và ngọt ngào, chỉ mới đây thôi tôi còn giận Vi vì cái cách mà em thể hiện sự lo lắng cho thằng Đạt, thế nhưng em vẫn luôn tin tưởng tôi, em vẫn coi tôi là chỗ dựa duy nhất của em, chẳng có ai có thể giúp em vượt qua những nỗi đau và đem lại niềm vui cho em nhiều như tôi đã làm, tôi có thể làm mọi chuyện vì em và em cũng vậy. Tôi cười, nụ cười của một thằng con trai đã quá hạnh phúc trong tình yêu, tôi nắm lấy bàn tay của người con gái ấy, đặt lên một nụ hôn và giữ chặt trong lòng:

– Vi yên tâm, cho dù anh có chết anh cũng không bỏ Vi một mình đâu!

Vivi đưa tay lên che miệng tôi lại, nhăn nhó:

– Anh đừng nói thế, Vi không để anh có chuyện gì đâu, Vi hứa mà!

Tôi lắc đầu cười khổ trước tính cách và cách biểu hiện quá đỗi ngây thơ của cô nàng, có nhiều lúc tôi không dám nghĩ ở thời đại này lại còn có một cô gái trong sáng và đáng yêu như Vivi bé nhỏ của tôi, thế nhưng khi mở mắt ra, tôi có thể tự hào và hạnh phúc vì điều đó, rằng mình có một cô người yêu vô cùng dễ thương và tôi nguyện yêu em mãi mãi.

Chap 51:

Vivi đã ngủ khò trên vòng tay tôi, nhìn hình ảnh này, quả thật tôi cảm thấy như mình đang ôm cả thế giới, một cô bé quá đỗi dễ thương như thế này tại làm sao có thể là người yêu của tôi được, tôi không tin mặc dù đó là sự thật. Tôi chẳng nhận ra chút ít điểm tốt nào trong con người mình ngoài tài năng “chơi game” thiên bẩm và tính “hám gái” trời cho từ thưở mới lọt lòng. Vivi thì khác, em có quá nhiều điểm tốt khiến tôi luôn cảm thấy có chút gì đó ngại ngùng khi đứng cạnh em, Vivi xinh đẹp, ăn nói dễ thương mặc dù có chút hơi nhút nhát, em cũng là một trong những học sinh giỏi của lớp, không như tôi, Vivi rất chăm học, có nhiều lần trời mưa, tôi thì ở nhà vùi trong chăn ấm nệm êm mà ngủ thì Vivi vẫn có mặt đầy đủ trên lớp, em hay nhắc tôi phải học hành đàng hoàng. Dù điều đó khá khó khăn với một thằng có tính lười nhác như tôi, thế nhưng vì em, tôi sẽ cố gắng đến cùng bất chấp kết quả có như thế nào.

Quay về với thực tại, lúc này, trận đấu của A15 và A2 vẫn chưa thể diễn ra sau những xích mích giữa cầu thủ 2 đội và chính xác là giữa thằng Tiến và thằng Đạt “bạn” của tôi. Dù đã có sự can thiệp và cảnh cáo từ thầy Thanh thế nhưng 2 thằng điên vẫn tỏ ra khá hổ báo và chực chờ lao vào ăn thua đủ với nhau. Xét về thể hình, 2 thằng đáng ghét này đều khá ngang nhau, thằng Đạt thì tập thể hình nhiều nên có vẻ đô con hơn một chút. Thế nhưng khi thằng Đạt chỉ toàn võ mèo cào, tôi biết vì chỉ với một cước của tôi, nó đã nằm vật vã ra sàn, thì thằng Tiến là một môn đồ của Karatedo võ phái, chẳng biết có phải không vì tôi đã từng thấy nó quay clip múa côn ầm ầm trên Facebook, xét về kinh nghiệm võ học thì tôi cá rằng tôi không phải đối thủ của nó, huống hồ là thằng bê đê kia. Sau một hồi giằng co kịch liệt, trận đấu cũng được bắt đầu trở lại, thằng Tiến bị cảnh cáo còn thằng Đạt thì rời sân và được thay thế bởi thằng Phúc đầu lõ.

Bên lớp tôi lúc này thì đã dẫn quá nhiều bàn nên bọn nó chơi khá cầm chừng, bọn A2 cũng biết thời gian không còn đủ để tung ra những pha phản công hay mong có cơ hội lật ngược tình thế nên bọn nó cũng thi đấu một cách khá hời hợt và kém chủ động, chỉ khi nào lấy được bóng thì bọn nó mới tổ chức những pha phản công nhỏ lẻ gọi là cho có lệ, còn không thì toàn co cụm lại ở phần sân nhà. Nhìn cách bọn A2 thi đấu, nếu ai không theo dõi từ đầu thì chắc nghĩ rằng bọn nó mới là những người đang chiến thắng và thi đấu phòng ngự để bảo toàn tỉ số:

– Hoétttttttttttt!!!!!!!!!

Tiếng còi kết thúc trận đấu của thầy Thanh vang lên, A15 chúng tôi giành chiến thắng cực kì áp đảo với tỉ số 12-3, nói không ngoa thì đây có thể được gọi là một bộ phim kinh dị thể loại 18+ bản HD không che . Trước khi trận đấu diễn ra, nào có ai có thể nghĩ ra được một tỉ số kinh hoàng như vậy, nói gì thì nói đây cũng đã là vòng bán kết, mà đã là bán kết thì dù cho đội nào đi nữa có mặt ở vòng này, đó cũng là thực lực. A2 rất mạnh, bằng chứng là tụi nó thắng như chẻ tre từ đầu giải đến giờ mà chỉ lọt lưới có 1 bàn. Thế nhưng rất tiếc cho thằng Tiến và đồng bọn của nó vì ngày hôm nay, lớp tôi quá mạnh với sự xuất hiện của 2 siêu sao trong đội hình, đó là thằng Lam và thằng Đạt. 2 đứa tụi nó mặc dù mới chỉ thi đấu cùng nhau có vài phút nhưng tốc độ phối hợp và sự ăn ý thì cứ như đã quen đến vài năm rồi. Bọn A2 chẳng có cách nào để kịp thở cả, cứ lên bóng là ăn bàn thua, dần dần như thế, bọn nó đã bị “hấp diêm” một cách vô cùng tàn bạo. Những tưởng trận đấu sẽ kết thúc trong môi trường hoà bình hữu nghĩ, à không, phải nói chuẩn là 2 đội đều rất “fair play” trong khi thầy Thanh còn có mặt, cả 2 bên cười nói rồi trò chuyện xem chừng khá thân mật. Thế mà chỉ sau khi thầy Thanh rời khỏi sân, cả 2 bên bắt đầu lao vào cắn xé và…chửi lộn.

Đội trưởng 2 bên bắt đầu lao vào và tặng nhau những lời lẽ vô cùng “ấm áp” và “ngọ ngào”, Phát khùng cứng cựa hơn, hổ báo:

– Cái đm coi cái thằng chó bên mày đá kiểu gì thế? Đ** mẹ thua rồi chơi mất dạy à?

Thằng đội trưởng bên A2 thì nhỏ con nhưng trước sự bảo kê của cả đám đằng sau, nó cũng tỏ ra xấc láo:

– Ờ đó rồi sao? Thích thì đánh nhau, đừng có nói nhiều!

– Á đm mày thách à?

Phát khùng lao đến túm lấy cổ áo thằng kia khiến nó sợ vỡ mật, nếu không có sự can thiệp của cả 2 bên thì lúc này thằng đó đã nằm sân rồi, cái tội nhỏ mà láo . Thế nhưng mọi chuyện chỉ thực sự nóng lên khi 2 nhân vật chính của buổi chiều hôm nay mặt đối mặt, cả 2 bên đều khá căng thẳng, tôi ngồi xa và vỗ tay cổ động một cách mãnh liệt, Vivi thì chắc do mệt nên vẫn ngủ say, chẳng hề biết sắp có một cuộc thư hùng đẫm máu ngay tại đây với sự tham gia từ thằng bạn thân nhất của em.

Thằng Tiến là người chủ động mở đầu “giao tranh”, nó quắc mắt nhìn thằng Đạt, một áp lực khá khủng khiếp:

– Giờ mày thích gì?

Thằng Đạt cũng chẳng vừa, nghênh mặt lên trêu tức đối phương mặc dù 100% là nó sẽ ăn đập nằm thằng cẳng, thế nhưng với tính cách lì lợm, coi trời bằng vung của nó và hơn nữa nó cũng chẳng biết được mình đang đối mặt với một cao thủ, khả năng nó kịp nhận ra và chạy là không có, thế nên dù thế nào đi nữa, hôm nay, thằng Đạt cũng sẽ ăn cứt mà thôi , tôi vui mừng vì điều đó, đơn giản là tôi ghét nó nhưng không thể nào làm gì nó được vì nó là bạn của Vivi, nhưng ngay lúc này đây sẽ có một người khác thay tôi dạy cho cái thằng mặt mâm này một bài học, dù rằng cái thằng giúp tôi thì tôi cũng ghét, nhưng 2 thằng mà mình ghét đánh nhau, dù có thằng nào bị thương thì người vui nhất vẫn là…tôi . Tôi ngồi rung đùi chờ đón tiết mục hay sắp diễn ra.

Bỗng một tiếng nói vang lên từ một người con gái, người con gái này sau đó đi ra níu tay thằng Tiến và kéo đi chỗ khác, vâng đó chính là Huyền, em lên tiếng mục đích chắc chắn là để kết thúc cuộc đối đầu này nhưng với danh nghĩa là gọi “người yêu”:

– Theo tui ra đây!

Thằng Tiến vừa mới mặt mày bặm trợn là vậy, thế mà vừa nghe gái gọi là mặt cứ ngu ra, nhìn đần thối. Nó ngơ ngác đưa tay gái đầu gãi tai, ú ớ gì đó nhưng rồi cũng theo Huyền bỏ “cuộc chơi”. Thằng Đạt thì làm ra vẻ chẳng ngán ai, cứ chửi đổng theo mặc dù tôi biết thừa là trong lòng nó đang thầm cảm ơn cô bạn cùng lớp “sắp tới”. Tôi – người mong muốn chứng kiến màn tranh đấu vừa rồi là người cảm thấy thất vọng nhất, chẳng còn gì sướng hơn khi 2 kẻ thù đáng ghét của mình đánh nhau và rồi 2 thằng đều què cụt và tôi đương nhiên là người chiến thắng cuối cùng, có thể hả hê cùng cô người yêu du sơn ngoạn thuỷ . Tôi tức một thì tiếc đến 10, giữa lúc quẫn trí, tôi định đánh tay lên đùi như mọi khi, thế nhưng tôi quên mất rằng trên đùi tôi lúc này là một cặp đùi khác, trắng trẻo và ngon lành hơn , đó chính là cặp đùi đáng yêu của Vivi bé nhỏ. Cô nàng đang say sưa giấc nồng thì bỗng nhiên giật thót người và tỉnh giấc, mặt nhăn nhó khi mắt mở chưa ra, nhìn tôi:

– Huhu, sao anh đánh Vi? Vi đang ngủ mà!

Tôi cười cười ra vẻ vô tội mặc dù thật tình thì tội lỗi đầy người, nhảy xuống sông Hồng cũng chưa rửa hết:

– Hì hì, anh…đập muỗi cho bé mà!

Vivi vẫn nhăn mặt, làm mặt sắp khóc đến nơi:

– Anh nói xạo, anh đánh Vi đỏ hết đùi rồi mà có con muỗi nào đâu, hức!

Tôi ấp úng:

– Ờ thì, anh…đập hụt, nó bay mất rồi!

– Không biết đâu, anh đánh Vi, lát Vi méc mẹ cho coi, huhu! – Vivi nhõng nhẽo, nhìn yêu không chịu được

– Thôi cho anh xin lỗi mà, Vi mách mẹ là mẹ đánh đòn anh đau lắm! – Tôi giả vờ làm mặt mếu, trông khả ố không chiu được.

Vivi vẫn chưa buông tha, lè lưỡi trêu tôi:

– Kệ anh ai bảo đánh em, plè!

Tôi cười không nói gì, lai…ôm Vivi vào lòng, lần này chặt hơn và ấm áp hơn:

– Miễn là Vi vui, đánh anh chết cũng được, hè hè! – Lại chết

Vivi có lẽ hơi bất ngờ vì câu nói của tôi, em hơi khựng lại nhưng rồi cũng nằm im ngoan ngoãn, tôi có thấy thấy tiếng nấc khe khẽ từ em, áo tôi chẳng biết từ lúc nào đã lấm tấm những giọt lệ của em, phải nói rằng 2 đứa chúng tôi có vẻ hơi sến quá mức và đi trước tuổi một cách kinh hoàng, thế nhưng điều đó chẳng là gì một khi đã…yêu. Tôi không nhận thức được câu nói của mình đã ảnh hưởng đến em như thế nào, đối với tôi nó chỉ là một câu nói thể hiện tình yêu theo trường phái đùa cợt, nhưng đối với Vivi, nó là tình yêu sâu đậm, em biết rằng tôi yêu em và em hạnh phúc vì đã có được một người con trai sẵn lòng “chết” vì mình. Vivi của tôi chỉ là một cô bé trong lốt người lớn, em ngây thơ và trong sáng đến lạ kì, em nhõng nhẽo và đáng yêu mọi lúc mọi nơi, em luôn nghe lời tôi và sẵn sàng làm bất kì điều gì chỉ vì tôi…thích. Cô bé luôn luôn muốn được che chở và bảo vệ cũng như muốn được yêu, Vivi rất thích mỗi khi được tôi ôm vào lòng, em từng nói rằng những lúc như thế, em cảm thấy rất hạnh phúc và ấm áp. Em cười tươi mỗi khi tôi tặng em một cái nhéo mũi hay xoa đầu, nhìn em chẳng khác gì một con mèo con bé bỏng, yếu ớt và cần được yêu thương. Tôi yêu em mỗi khoảnh khắc như thế này, mỗi khi em nép mình vào ngực tôi, tôi có thể nhận thấy mình lớn lao đến nhường nào, đủ để tôi có thể cảm nhận được khả năng của mình và nhẩn ra rằng tôi không phải là một đứa vô dụng.

Bỗng từ phía đằng xa, thằng Tiến và Huyền lù lù tiến tới chỗ tôi. Vivi bé nhỏ ngơ ngác nhìn trông khi tôi thì ngu mặt ra, thằng Tiến gằn giọng:

– Ra đây có chuyện chút!

Tôi lắp bắp:

– Tao á?

Bé Huyền bồi thêm:

– Cả 2 người!

Vivi níu lấy cánh tay tôi, mỉm cười trấn an vì khuôn mặt tôi lúc này thập phần lo lắng. Chẳng hiểu 2 đứa nó kêu tôi và Vivi ra để làm gì, tôi có làm gì tụi nó đâu cơ chứ. Hàng tỉ câu hỏi quấn lấy tôi khiến tôi mường tượng ra một khung cảnh không mấy tốt đẹp về cuộc “trò chuyện” này.

Chap 52:

Thằng Tiến và nhỏ Huyền dẫn tôi và Vivi đi ra khỏi sân bóng, ra đến chỗ có 2 chiếc ghế đá ở gần khu dân cư, nhỏ Huyền cất lời:

– 2 người ngồi đi, tui có chuyện cần nói!

Vivi thì vẫn nhí nhảnh như thường, cười tươi rồi kéo tay tôi ngồi xuống. Còn tôi thì tim đập thình thịch, chẳng biết chuyện gì sẽ diễn ra tiếp theo đây, nếu là đánh nhau thì chắc là tôi vô viện sớm, à mà chắc cũng chẳng phải là đánh nhau, nếu thế thì nhỏ Huyền không đời nào đi theo, không những thế lại còn rủ theo cả Vivi. Hay là trường hợp nhỏ Huyền công bố trước cả 2 rằng đã…thích tôi , cũng không đúng vì rõ ràng hồi nãy 2 đứa nó nắm tay tình tứ lắm và ở đây ai cũng thấy. Kể cũng lạ, lúc nào tôi cũng to mồm nói rằng Vivi cần một chỗ dựa vững chắc, thế mà giờ đây mới đối mặt với tí xíu rắc rối đã quýnh quáng hết cả lên trong khi em thì vẫn tươi cười và tự nhiên. Nhác chừng thấy được sự khác thường trên gương mặt tôi, Vivi nhăn nhó (?) nhéo tôi một cái vào hông, thì thầm:

– Không có được nhìn gái nữa!

Tôi đang căng thẳng tột cùng đột nhiên lại nhận được một câu ghen tuông rất ư là “đáng yêu” từ tình yêu bé nhỏ, tôi bật cười, kê sát lại tai em, lí nhí:

– Cảm ơn em!

Cô bé tròn mắt trước câu trả lời rất ư là…khó hiểu của tôi vì thực ra thì nó chẳng liên quan gì đến lời trách móc của em ban nãy, thế nhưng đó mới chính là những gì trong lòng tôi muốn nói ngay lúc này, nó giúp tôi bình tâm trở lại để có thể tiếp tục cùng em nắm tay đi đến cuối con đường .

Sau một hồi để cho 2 đứa chúng tôi tâm sự với nhau, nhỏ Huyền và thằng Tiến cũng giải quyết việc “gia đình” ổn thoả, tất cả đều nghiêm chỉnh trở lại để bước vào công cuộc tháo gỡ những vướng mắc bấy lâu nay hoặc là đấu tranh bằng “vũ lực” cũng chưa biết chừng. Nhỏ Huyền cười tươi và niềm nở như thường lệ:

– 2 người vẫn ổn chứ?

Tôi thật thà đáp, liếc mắt nhìn đểu Vivi:

– Ừ thì vẫn vậy thôi, lâu lâu ghen tuông chút đỉnh cũng vui!

Cô nàng giận dỗi nhíu mày đánh nhẹ tôi một cái, điệu bộ dễ thương của Vivi khiến ngay cả nhỏ Huyền là con gái cũng phải cười:

– Hì, thôi Vi với H làm lành đi để tui còn nói chuyện nè!

Chẳng ngại ngần gì, tôi đưa tay lên xoa đầu Vivi rồi tựa đầu em vào vai tôi:

– Xin lỗi mà!

Vivi vẫn làm mặt giận, chẳng nói lời nào nhưng vẫn nằm im ngoan ngoãn . Thằng Tiến nãy giờ ngồi lặng thinh chẳng trò chuyện gì sất, mặt nó vẫn câng câng lên nhìn khó ưa ra phết, thế nhưng dù có ưa hay không thì tôi cũng chẳng thể làm gì nó, trái lại, nếu muốn nó có thể đưa tôi vô bệnh viện nằm nguyên tháng cũng được. Thằng này tuy là con trai nhưng có chuyện lại để cho người yêu nói hết, thật chẳng ra làm sao, ít ra thì tôi cũng hơn nó được cái khoản này, vậy cũng tự hào phần nào.

Nhỏ Huyền hắng giọng bắt đầu câu chuyện, hỏi tôi:

– H còn đau hông không, nãy Huyền thấy H ngã nặng lắm! – Nhỏ liếc mắt nhìn thằng Tiến khiến nó bối rối quay mặt đi

Tôi cũng tương tự, trừng mắt nhìn thằng mất dạy đã khiến tôi ê ẩm từ nãy đến giờ, trả lời cay cú:

– Nhờ phước trời ban, đến giờ xương mới gần gãy thôi!

Nhỏ Huyền xem chừng ái ngại, tỏ vẻ có lỗi:

– H cho Huyền xin lỗi nha, chỉ tại…

Nhỏ Huyền thúc cùi chỏ vào cánh tay thằng Tiến buộc nó phải trở lại cuộc chơi, nó ấp úng:

– Cho tao…xin lỗi nha, tao tưởng…mày thích Huyền…nên tao, tao…

Tôi tiếp lời, làm mặt ngầu:

– Nên mày định chơi tao dằn mặt chứ gì?

Nhỏ Huyền có vẻ thấy tình hình không được hoà bình cho lắm, liền lên tiếng cắt ngang:

– Thôi mà, coi như hiểu lầm thôi, H bỏ qua cho Tiến ha?

Tôi vẫn còn bực nhưng dù sao thì nhỏ Huyền cũng hết lời tạ tội cộng thêm thằng Tiến cũng đã mở mồm xin lỗi nên chuyện nhỏ thì chẳng cần xé ra to, tôi trở lại với khuôn mặt nham nhở và khả ố thường ngày, cười hí hửng:

– Ừ, không có gì đâu, 2 “bạn” đừng bận tâm!

Nhỏ Huyền cũng vui vẻ:

– Hì hì, thế coi như huề ha, xin lỗi 2 người lần nữa, tụi tui về trước nha! – Nói rồi nhỏ Huyền kéo tay thằng Tiến đi, không quên quay lại vẫy tay chào 2 đứa tôi.

Thằng Tiến như chợt nhớ ra điều gì đó, nó ngoắc tay gọi tôi ra, thì thầm:

– Hồi nãy cái thằng Đạt lớp mày nó nói nó là bồ của Vi đó!

Tôi hậm hực:

– À ừ, tao biết rồi, cũng đang cay nó đây!

Thằng Tiến vẻ mặt khá nghiêm trọng khiến tôi thoáng chút rùng mình:

– Tao khuyên mày nên cẩn thận với nó, hồi nãy tao đạp nó thật ra chưa trúng đâu, chỉ là lúc nó té xuống thì cái đinh trên giày tao chà vào nên gót chân nó mới chảy máu thôi, chẳng đau như mày thấy đâu!

Thằng Tiến sau khi tiết lộ cho tôi một sự thật động trời, nó quay lưng bỏ đi vì lúc này nhỏ Huyền đã í ới đằng xa. Nó đi bỏ lại cho tôi ngu mặt đứng lặng đi dưới ánh nắng le lói của buổi chiều tà, tôi đã bắt đầu cảm thấy lo sợ cho tương lai của tôi và Vivi ở phía trước, tôi chẳng thể nào có thể tin được rằng thằng “bạn” của tôi đã có một màn trình diễn vô cùng xuất sắc như thế, nó giả đau mà cứ như thật. Nếu chẳng phải thằng Tiến bật mí cho tôi điều này thì tôi cứ đinh ninh nó đã hết mình chiến đấu đến mức chấn thương chứ không phải là giả vờ để chiếm lấy tình cảm của tụi lớp tôi. Quả thực nó đã quá cao tay, vừa kiếm cớ thoái lui khỏi trận đấu mà vừa chiếm được tình thương của đám bạn mới vừa quen, một công đôi việc, tôi không rõ rằng nó còn giở thủ đoạn ra bao nhiêu lần nữa, thế nhưng ngay lúc này đây, tâm trạng của tôi phải nói là thập phần lo âu, một nỗi khiếp sợ bắt đầu bủa vây lấy.

Đột nhiên, từ phía đằng sau, một bàn tay lạnh ngắt vừa khẽ chạm lên má của tôi khiến tôi giật bắn người mà quay lại. Vừa mới định thần được thì trước mắt tôi là hình ảnh Vivi bé nhỏ đang cười tít mắt sau màn trêu chọc khiến tôi hết hồn vừa rồi, em áp 2 bàn tay vào 2 bên má tôi, làm mặt buồn:

– H ơi, H sao vậy, em làm H sợ hả?

Như cánh đồng khô héo được tưới mát bởi cơn mưa đầu mùa, tôi đem khoảng tâm hồn lãng du trở về trong tiếng gió, tôi đã quá mải mê quan tâm đến những hành động không đánh để ý của một thằng tiểu nhân bỉ ổi mà quên đi mất rằng, bên cạnh tôi lúc này vẫn còn một người để tôi có thể tựa vào và chia sẻ, để có thể cùng tôi sánh bước bên nhau vượt qua những cam go trong những ngày sắp tới. Khoảnh khắc ấy, một sự xúc động mãnh liệt dâng trào trong tôi, tôi nhào tới ôm chặt lấy em, tình yêu bé nhỏ của tôi, người con gái đã đem lại cho tôi bao nỗi niềm sâu kín, người con gái đã cùng tôi trải qua bao buồn vui, người con gái đã đem lại cho tôi không biết bao nhiêu là rắc rối trong cuộc đời, thế nhưng, một khi người con gái ấy vẫn còn ở bên tôi, tôi sẽ chẳng từ nan mà dấn thân vào những thử thách đang chờ đợi phía trước. Lần đầu tiên, tôi khóc trước Vivi, đã từ lâu, chỉ có em nức nở oà khóc còn tôi thì líu ríu dỗ dành, nhưng giờ đây, một thằng con trai như tôi đã rơi lệ, thằng con trai đã từng hứa sẽ luôn là bờ vai để cho em tựa vào, thế mà giờ đây, trong một phút giây, tôi lại trở nên vô cùng yếu đuối và cần sự chở che. Thế nhưng tôi không khóc vì những lý do…lãng nhách như em , mà tôi khóc vì tôi đã trót quên đi em, người con gái mà tôi yêu nhất trong cuộc đời…tính đến thời điểm này:

– Anh xin lỗi, Vi đừng buồn anh ha!

Vivi tròn mắt ngạc nhiên trước hành động của tôi, thế nhưng, như đã nói, cô bé của tôi ngoan lắm, em bắt chước những gì mà tôi đã làm, em ôm chặt tôi vào lòng, kéo tôi ngồi xuống ghế và rúc đầu tôi vào…. Thế nhưng lúc ấy, tôi chẳng có tâm trạng gì nghĩ đến những thứ vớ vẩn, tôi nằm im tận hưởng một trong những giây phút hạnh phúc nhất trong cuộc đời mà có lẽ sau này, tôi chắc sẽ ít có cơ hội để được trải nghiệm. Vivi ôm tôi, xoa đầu tôi và vỗ về tôi y chang như thế:

– H ngoan đi mà, ai chọc H để em đánh cho!

Nghe được những lời vàng ngọc ấy, có cho tiền, tôi cũng chẳng thèm khóc lóc ỉ ôi nữa, tôi cố gắng làm trò, giấu nhặng đi những tâm trạng và suy nghĩ của mình, thật tình tôi không muốn Vivi phải lo lắng một chút nào cả, tôi muốn em cứ mãi hồn nhiên và ngây thơ như vậy thôi:

– Con kiến nó cắn anh đau quá nè, huhu!

Tôi giả vờ nhõng nhẽo, chìa tay ra chỉ trỏ đại vào chỗ nào đó, lâu lâu làm thử với người yêu cũng thích ra trò . Vivi làm mặt nhăn, xoa xoa chỗ tay tôi chỉ rồi thổi phù phù liên tục, điệu bộ của cô nàng đến là buồn cười:

– Kiến hư, sao cắn người yêu tui hả ????

Được thế, tôi tiếp tục giở trò lợi dụng, tuy cũng hơi đồi truỵ và mang tiếng là bạo hành con nít, thế nhưng tôi thích thế , tôi chu môi ra:

– Chỗ này nữa Vi ơi!

Em đỏ mặt, lảng đi không quên tặng tôi một cái tát nảy đom đóm mắt, giọng hờn dỗi, thế cơ mà, vẫn đáng yêu lắm:

– Anh trêu em, không biết đâu!

Tôi cười hì hì, tay vẫn vòng qua ôm chắc lấy em:

– Vi không thương anh nữa hả?

– Ghét rồi, hông thương nữa! – Vivi vùng vằng

Lần này khác, tôi bế Vivi lên 2 tay, đung đưa doạ:

– Xin lỗi anh đi không anh quăng xuống đường á!

Vivi đánh thùm thụp vào ngực tôi:

– Bỏ tui ra, aaaaaaaaaa! Ghét!

Tôi làm mặt đểu giả vờ ném Vivi đi…nhưng anh nắm chặt lắm, không bay được đâu cô bé à? . Vivi sợ khóc thét, ôm chặt lấy cổ tôi, thút thít như con mèo con:

– Huhu, anh thả em ra đi mà! Em xin lỗi!

Tôi vừa thả em xuống là cô bé ôm chặt lấy tôi và lại mít ướt. Nhiều khi tôi đã nghĩ Vivi thích làm ra vẻ mít ướt, điệu quá lố thế nhưng thực sự thì không phải vậy, em chỉ mít ướt, nhí nhảnh và đáng yêu như thế khi nào ở cạnh tôi mà thôi, còn đối với người khác thì đừng hòng có chuyện đó xảy ra, và cụ thể là thằng Đạt hồi lúc chiều, em nói chuyện với nó tuy có cười vui vẻ nhưng chẳng hề có một hành động nào giống như khi em tâm sự với tôi cả, tôi tự hào và hạnh phúc vì điều đó, vì tôi đã có một cô bạn gái tuyệt vời, ít nhất là với cá nhân tôi.

Chap 53:

Tôi và Vivi ngồi trò chuyện tâm sự cả buổi, quên mất một việc là thằng Đạt vẫn còn vương vấn ở trong kia, à không nói chính xác là nó đã dắt xe ra ngoài ngồi và…nhìn bọn tôi từ lúc bắt đầu nói chuyện với nhỏ Huyền đến giờ. Theo dõi người khác trò chuyện là một điều không tốt, và chuyện này lại càng xấu hơn khi cái thằng theo dõi lại là cái thằng mà tôi ghét cay ghét đắng, ghét không thể để đâu cho hết ghét. Thế nhưng đột nhiên thằng này hôm nay tốt bụng lạ thường, nó không phá đám chúng tôi như mọi lần mà chỉ ngồi lặng im, hướng ánh mắt hy vọng và hóng hớt đến, dù lúc này tôi rất gai nó và lo sợ vì những thủ đoạn bẩn thỉu của nó nhưng ít ra tôi cũng thấu hiểu được nỗi buồn của “thằng bạn của tôi”. Nhìn người mình yêu vui vẻ trò chuyện mà lại còn ôm ấp với thằng khác, biểu sao mà nó không thù tôi cho được.

Nhưng tôi chẳng ngán, nó chỉ là một thằng mới chân ướt chân ráo đến Nha Trang sinh sống, cho dù trước đó gia đình nó có quen biết một tay giang hồ nào đó đi chăng nữa, tôi cũng chẳng sợ, vì tôi đã cắm rễ 16 năm ở thành phố này, chẳng có ngõ ngách nào mà tôi chưa từng đến, chẳng có tên giang hồ nào mà…đám “giang hồ xóm Chợ” chúng tôi chưa từng gặp và hơn thế nữa, ông anh con bà bác ruột tôi cũng là một dân “làm ăn” có máu mặt ở đây. Nếu nó chỉ là một thằng quang minh chính đại, thích tranh giành tình yêu với tôi một cách chính đáng, tôi sẵn sàng để nó tham gia cuộc chơi, hoặc giả dụ nó chỉ là một thằng yêu đương mù quáng, tôi sẽ không ngần ngại mà táng cho nó vài quả vào mồm.

Thế cơ mà cái thằng mà đang ngồi đăm chiêu suy ngẫm trước mặt tôi đây nó đâu có quân tử được như thế, tối ngày mặt mũi hầm hầm, âm mưu thủ đoạn thì đầy rẫy, mới đây thôi trong trận bóng đá sặc mùi “thù hận”, nó chỉ cần giở một chiêu ăn vạ điển hình là đã chiếm trọn được tình cảm của bọn lớp tôi, đó âu cũng là một điểm bất lợi dành cho tôi vào thời điểm này.

Vivi thì chẳng biết đang nghĩ ngợi gì mà có vẻ thích thú lắm, cứ chốc chốc lại cười khúc khích. 2 đứa ngồi im hồi lâu chẳng nói với nhau câu nào nhưng những nỗi niềm thì chẳng cần gọi thành tên. Có đôi khi tôi mong thời gian trôi qua thật nhanh, để tôi có thể bỏ lại những niềm tiếc nuối và những nỗi buồn của ngày hôm qua, và cũng có những lúc, tôi ước rằng cái dòng chảy ấy sẽ dừng lại, dừng lại một chút thôi, đủ để tôi có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc những lúc tôi được ngồi bên cạnh em, được tựa vào vai em và cùng em tâm sự đến quên đời mặc dù tôi biết những mong ước đấy sẽ chẳng bao giờ có thể trở thành hiện thực nếu chúng ta cứ mãi đắm chìm trong màn đêm mù quáng. Tình yêu có thể là một liều thuốc xua tan đi tất cả những nồi buồn hay những niềm đau thương, thế nhưng trở thành nô lệ của tình yêu sẽ khiến cho chúng ta trở nên bấn loạn và không làm chủ được chính mình. Cái gì quá cũng không tốt – tôi học được câu triết lý này trong bộ phim “The Karate Kid” của Thành Long, tôi nghĩ cuộc đời và tình yêu của mình cũng cần những lúc như thế, có thăng có trầm, có thử thách, có gian truân thì chúng ta mới biết quý trọng và hiểu nhau nhiều hơn. Cũng đôi lúc 2 đứa chúng tôi cần trao cho nhau những khoảng lặng, ít thôi nhưng đủ để không phát ngán mỗi khi nhìn thấy nhau, tình yêu cũng như nồi cá kho vậy , lâu lâu cũng cần hâm nóng nhưng nóng quá thì phải để nguội đi, yêu nhiều không hẳn đã tốt mà xa nhau nhiều chưa hẳn đã đáng lo. Tôi chỉ ước cho tình yêu của tôi và Vivi sẽ mãi mãi dịu ngọt và thanh khiết như thế, không vụ lợi cũng chẳng cần lo âu.

Thế nhưng hôm nay, chúng tôi đã quên mất…giờ giấc , cả 2 đứa cứ mải mê theo đuổi những dòng suy nghĩ của riêng mình, chẳng để ý đã đến lúc cần về. Ngoài trời đã tối mù, đèn đường đã bật sáng, ở nơi góc tối nơi chiếc ghế đá cẩm thạch kia, có 2 đứa nhóc lớp 10 ngày đó vẫn cứ đang sống trong những phút giây hạnh phúc của tình yêu tuổi học trò. Mãi đến khi thằng Đạt phóng con AB của nó trờ tới trước mặt tôi và em thì chúng tôi mới tỉnh ra và trở về được với thực tại:

– 2 người có định về hay không đây, 6h rưỡi rồi đó!

Tôi giật bắn người, định thần lại, quay tới quay lui một hồi thì mới nhận ra lúc này đã là lúc nào. Cái cách thằng Đạt dùng từ “2 người” sao có vẻ thân mật thế, trong khoảnh khắc, tôi nghĩ nó không phải là người xấu và nó cũng chẳng có tí gì gọi là muốn giành giật Vivi từ tay tôi cả, chỉ là vì một lý do nào đó, cách thể hiện của nó không giống người thường mà thôi. Vivi cũng kịp hiểu ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, em nhăn nhó:

– Á, tối thế này rồi sao, huhu, mẹ la Vi chết!

Tôi đang định mở mồm an ủi em thì thằng Đạt như mọi lần nhảy vô miệng tôi mà ngồi, quả là nó vẫn chỉ là một thằng đáng ghét, có lẽ tôi đã nghĩ tốt cho người xấu rồi . Nó sắng giọng, có vẻ niềm nở:

– Có Đạt đây, Vi sợ gì, có gì Đạt nói là Vi dẫn Đạt đi mua sách, không sao đâu!

Vivi tít mắt gật gù:

– Hihi, cám ơn Đạt nhiều nghen!

Tôi nóng máu, khói trắng bốc đầy đầu, tôi nắm lấy tay của Vivi, chặt đến mức khiến em phải nhăn mặt la lên oai oái:

– Aaaaa, đau tay Vi mà!

Tôi quắc mắt, nạt:

– Đi về, nhiều chuyện quá!

Xét thấy từng tia lửa trong ánh mắt hình viên…pháo của tôi, Vivi im re, nép mình ra đằng sau, mặt giận dỗi. Tôi nắm tay em kéo đi, thế nhưng thằng Đạt nào có tốt đẹp, nó giựt ngược lại ngay:

– Để Đạt chở Vi về, H cũng nên về nhà đi, tối rồi đấy!

Tôi nghiến răng ken két, quay lại, lần này chẳng còn giữ ý tứ gì nữa:

– Người yêu tao tao chờ, mày thích ý kiến gì không?

Thằng Đạt nét mặt thoáng hiện hai chữ “bối rối”, nhưng rồi gần như ngay lập tức, nó trở lại với phong thái thường ngày, tức là nghênh mặt lên, cười nhếch mép một cái cho phải đạo, trả treo:

– Được, thích thì chờ, tao không trẻ con đến mức phải sửng cồ lên như mày, ok?

Tôi nắm chặt tay lại, chỉ chực chờ lao tới táng cho nó vài quả đấm vào mặt vì cái tội xấc láo, chẳng hiểu ban nãy tôi bị đứt mất dây thần kinh trung ương nào mà lại nghĩ nó là người tốt thế không biết, hoặc có thể là do hạnh phúc kéo dài quá lâu đã khiến cho tôi trở nên mù quáng chăng? Người tôi lúc này nóng như lửa đốt, thế nhưng bên cạnh là Vivi đang tỏ ra vô cùng lo lắng và sợ hãi, tôi đánh chùn tay nhịn đi. Tôi hít một hơi thật sâu vào trong lồng ngực, thở hắt ra, lấy lại bình tĩnh, tôi cười đểu cáng, có khi còn đểu hơn thằng Đạt lúc trước:

– Thế thì cám ơn vì bạn Đạt đã nhường mình ha, nhưng mình tiết lộ cho bạn biết là việc này có thể tranh giành chứ Vi là của mình, đừng có trẻ con tơ tưởng nữa, ok? – Tôi nhái lại cái giọng điệu khả ố ban nãy của nó

Thằng Đạt lồng lộn cả lên như còn chó xổng chuồng, nó lao tới túm cổ áo tôi, phải công nhận là thằng này sức chịu đựng kém, xỏ xiên người ta được mà mới bị xoắn lại có chút xíu thì ngay lập tức muốn động tay động chân, có lẽ nó đã quên mới hồi trưa nay nó đã bị tôi cho ăn một cước nằm vật vã dưới sàn. Tôi vẫn bình thản, làm mặt ngáo và đứng trơ mặt ra xem nó dám làm gì, nhưng Vivi thì không bình tĩnh được như thế, em nhăn nhó khuyên can, gỡ tay nó ra khỏi áo tôi:

– Thôi Đạt bỏ qua cho H đi, để H chở Vi về cũng được mà, Đạt về trước đi!

Đứng trước sự khuyên can của người con gái mà nó hằng mơ ước có được, có cho nó một hòm kho báu có khi nó cũng chẳng dám hó hé nửa lời. Thằng mặt mâm bước lên xe, lấy tay chỉ thằng vào mặt tôi ra chiều chưa bỏ qua, nhưng tôi chả quan tâm, kéo tay Vivi rồi quay mặt đi thẳng, bỏ nó lại trong cái góc tối khuất thẳm ấy với cái tâm hồn cũng chẳng mấy trong sáng của nó. Nó leo lên xe rồi rồ ga phóng thẳng, gớm, thế mà kêu là…“không biết đường” . Đợi bóng nó khuất sau dãy nhà cao tầng phía trước, Vivi mới bắt đầu phụng phịu nhìn tôi:

– Anh đừng chọc Đạt nữa, lỡ bạn ấy làm gì anh thì sao?

Tôi mỉm cười hạnh phúc, xoa đầu em hỏi nhỏ:

– Thế lỡ anh với nó đánh nhau thì em theo phe ai?

Dường như câu hỏi của tôi hơi hóc búa, nó chạm đến một vấn đề khá nhức nhối và có phần nhạy cảm ở trong tâm trí của Vivi, chọn ai giữa “người yêu” và “bạn thân” ? Nếu em chọn nó thì có thể giữ được nghĩa cử của cặp thanh mai trúc mã ngày nào, thế nhưng lúc đó thì tôi và em coi như chấm dứt ngay lập tức, nhưng ở chiều ngược lại, nếu nó chọn tôi thì 2 đứa tôi vẫn sẽ là một cặp tiên đồng ngọc nữ, còn thằng Đạt cũng chẳng mất gì vì nó có là gì đâu mà mất, chỉ sứt mẻ một chút về mặt tình bạn mà thôi . Và Vivi còn có một câu trả lời bá đạo hơn tôi nghĩ, quá sức tưởng tưởng:

– Trước khi 2 người đánh nhau thì Vi sẽ ôm chặt anh và tát anh một phát!

Tôi sững sờ:

– Hả? Thế hoá ra Vi không thương anh à?

– Nếu em làm thế thì coi như vừa đấm vừa xoa, không ai khó chịu hết, hihi!
Vivi của tôi thường ngày nhí nhảnh, nhõng nhẽo là thế cơ mà lâu lâu cũng người lớn ra phết, suy nghĩ thấu đáo mọi vấn đề, vượt hẳn tôi .

Sau một hồi ngẫm nghĩ, tôi cũng lên xe đưa Vivi về nhà. Trên đường đi, em vui lắm, chỉ trỏ đủ thứ, làm như mới xuống thành phố lần đầu, đến lạ ngộ. Cứ chốc chốc lại phá lên cười khúc khích, lại còn đánh vào lưng tôi bôm bốp nữa, quả là một cô bé kì lạ. Tôi phóng xe thật chậm để có thể gần em được lâu hơn, nhưng quãng đường có hạn, dù đã cố luồn lách đánh võng đủ kiểu, đi còn chậm hơn xe đạp, thế nhưng chỉ khoảng hơn 20p sau thì tôi và em đã có mặt ở nhà, và dĩ nhiên là nhà…em rồi . Em nhảy phốc xuống xe, bắt tôi tháo dùm nón bảo hiểm như thường lệ, hôn má tôi một cái chào tạm biệt. Tôi không vô nhà nữa, chỉ đứng nhìn em từ bên ngoài cho đến khi khung cửa sắt đen đúa mà quen thuộc ấy dần dần đóng lại, tôi mới yên tâm ra về. Thằng Đạt nó đi trước tôi nhưng chẳng hiểu sao giờ này vẫn chưa thấy xe của nó. Tôi nhún vai như lờ đi mọi chuyện, quay đầu xe trở về nhà sau một ngày vô cùng mệt mỏi nhưng cũng tràn ngập niềm vui.

Tôi băng qua con đường Hoàng Diệu quen thuộc, chợt, tôi giật mình ngoảnh đầu lại khi ở phía đằng xa kia, thằng Đạt đang chở theo một cô gái nào đó, lại còn ôm eo ếch, xem chừng thân mật lắm. Và tôi cố căng mắt ra nhìn một lần nữa, người con gái đó chính là…nhỏ Huyền.

Cái gì thế này?

Chap 54:

Tôi hốt hoàng, mắt mũi cứ thế mà trợn trừng hết cả lên. Người con gái đang ngồi sau lưng thằng Đạt kia chẳng phải là nhỏ Huyền hay sao, gương mặt không thể sai vào đâu được, chỉ khác một chút là tại sao hôm nay nhỏ Huyền lại đeo kính, khuyên tai lủng lẳng và ăn mặc có phần phong cách hơn thường lệ. Thế nhưng lúc ấy tôi đang quá sốc nên không kịp để ý thêm điều gì nữa cho đến khi bóng của 2 người khuất xa thì tôi mới định thần lại. Rõ ràng hồi chiều nay thằng Đạt có đến thi đấu và hẳn nhiên là ai cũng nhìn thấy điều đó, Huyền cũng vậy, nhưng điều lạ ở đây là lúc chiều, 2 người họ chẳng hề có một biểu hiện gì gọi là “thân mật” hay thậm chí là nói chuyện thôi cũng chẳng có. Nếu quen biết nhau từ trước thì hẳn không ít thì nhiều, thằng Đạt và nhỏ Huyền cũng sẽ bắt chuyện với nhau, đằng này suốt từ đầu đến cuối, cả 2 chẳng nhìn nhau đến một lần chứ dừng nói là trò chuyện. Và còn một điều đáng lưu tâm hơn cả, rõ ràng thằng Tiến và nhỏ Huyền hồi chiều tỏ ra vô cùng…tình cảm và còn về cùng nhau, tại sao sau đó thì mọi chuyện lại thành ra thế này? Bao nhiêu câu hỏi cứ thế cuốn lấy tôi cho đến lúc tôi về đến nhà.

Tôi mở cửa bước vào nhà trong vô thức, ngay cả sau khi dắt xe vào trong, đóng cửa rồi tiến vào nhà, tôi vẫn chưa nhận ra được là mình đang làm gì lúc này. Chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy vô cùng hoang mang và lo lắng, dù rằng thật sự thì dù chuyện này có xảy ra đi chăng nữa, nó cũng chẳng hề liên quan một tí ti ông cụ nào đến tôi, nhưng những thắc mắc và tò mò thì không có tội, tôi đắm chìm trong những câu hỏi mà chưa có đáp án, tại sao thằng Đạt lại quen nhỏ Huyền nhanh đến như vậy? Tại sao nhỏ Huyền mới hồi chiều còn vui vẻ với thằng Tiến mà bây giờ lại ôm eo cái thằng mặt mâm này? Tại sao, tại sao?

Với vẻ mặt ngu chưa từng thấy và ánh mắt thất thần, tôi uể oải bước vào phòng khách nơi ông anh tôi đang mải mê theo dõi một bộ phim vớ vẩn trên Star Movies. Thấy tôi trở về nhà sau một ngày dài với gương mặt mệt mỏi, ổng đốp ngay:

– Thằng em bữa nay bị gái chửi hay sao mà mặt thảm thế?

Cũng may là nhờ câu hỏi của ông anh, tôi mới nhận ra rằng mình đã…về đến nhà. Tôi ấp úng, lắp bắp mặc dù mọi chuyện từ sáng đến giờ chẳng có gì đáng để giấu diếm cả:

– Ờ thì…làm gì có, ông cứ chém bậy!

Ông anh tôi dù gì cũng là một người đã từng trải…sự đời, ông vuốt cằm, đăm chiêu suy nghĩ một hồi rồi phán:

– Hồi nãy có con nhỏ nào gọi điện tìm mày đấy, nó kêu gọi di động mày không bắt máy!

Tôi điếng người, vồ vập hỏi:

– Ai?

Vẫn bình thàn, ông anh tiếp lời:

– Nó kêu nó tên Vi, mà nghe giọng dễ thương vãi thằng em ạ, bữa nào dẫn về cho anh mày xem mặt cái!

Tôi gạt phắt:

– Không, để khi nào cưới tôi cho ông xem, hehe!

Ổng chồm người dậy đá tôi một cái vào cạnh sườn đau điếng, tay dứ dứ nắm đấm, doạ nạt:

– Mày không cho tao coi mặt tao méc mẹ à!

Tôi nóng mặt, liền nhẹ giọng xin xỏ. Gì chứ méc mẹ chuyện yêu đương vớ vẩn không phải chuyện đùa, tôi chạy tới nắn vai ống đấm bóp mát xa:

– Hề hề anh 2 nóng quá, mai em dẫn về cho!

– Thế là biết điều đấy con ạ, hé hé!

Ngoài mồm thì cười tươi hớn hở là thế, nhưng trong bụng tôi thì chỉ muốn đấm cho lão vài quả cho vỡ mồm ra khỏi nói lung tung, thế nhưng có cho vàng tôi cũng không dám làm vậy, mà nếu giả dụ có dám đi chăng nữa, tôi cũng sẽ bị ổng đập chết tươi, tôi thì lại không muốn Vivi ở goá tí nào nên thôi đành…nhịn. Tôi giả vờ thoái lui, nhà tôi lúc này có mỗi 2 anh em, ba mẹ tôi thì đi dự tiệc tùng gì đó còn bà chị tôi thì đi chơi đú đởn chưa về. Tôi lọ mọ chui vào bếp kiếm cái gì bỏ bụng. Loay hoay một hồi thì tôi cũng hoàn thành xong cho mình một tô cơm đầy ụ, nào là cá, là thịt rồi gà, rau đủ kiểu, nhìn như…cơm chó. Có một lần hồi lớp 5 lớp 6 gì đấy tôi coi phim “Ngôi nhà hạnh phúc” của Bi rain nên bắt chước làm thử, nhìn hơi kinh mà ngon ra phết, đến giờ lâu lâu về trễ vẫn làm ăn một mình, chẳng biết đến bao giờ mới có người nấu cơm cho mà ăn ngoài mẹ ra.

Tôi bê tô cơm to tổ bố lên phòng, bật máy và bắt đầu online Facebook. Khỉ gió cái mạng xã hội này, cứ mở lên là y như rằng đứa nào cũng đăng mấy cái status vớ vẩn, hình một đằng mà caption một nẻo, nói chung là chẳng liên quan gì đến nhau. Nếu là gái đẹp thì không nói, chứ mấy con xấu chó mà cứ đăng hình lên là tôi ấn report ngay và luôn, nhìn kinh tởm không chịu được. Cũng may là Vivi nhà tôi không có tật đó, viết stt thì có viết vớ vẩn nhưng không đăng hình kèm theo, mà một khi đã đăng hình thì chỉ toàn là Album nhâp dịp đi chơi này nọ, về khoản này thì tôi yêu Vivi dữ dội. Ngày ấy thì vậy, nhưng bây giờ chịu ảnh hưởng từ bọn con gái khác, bé Vi của tôi cũng bắt đầu luyên thuyên chính trị xã hội trong khi ảnh thì chu mỏ chu mồm ra, nhìn là muốn ứa gan, tôi mà biết đứa nào làm hư Vivi, tôi sẽ lột da, móc mắt nó ra cho hả giận. Tôi lang thang trên các trang diễn đàn, tranh thủ vừa ăn cơm vừa du học Liên Xô một chút cho vui, gì chứ mỗi tuần mà không được sang “Pháp” gặp Maria một lần thì đời này còn gì đáng sống nữa. Dù mang tiếng là có người yêu thật đấy nhưng người yêu của tôi quá giống con nít, còn ngây thơ và trong sáng lắm, thế nên làm chuyện bậy bạ ấy lúc này là không nên, huống hồ tôi đã hứa sẽ giữ gìn cho em nên dù đôi khi có hơi bị kích thích, cũng phải cố gắng mà nhịn nhục.

Lượn lờ một hồi, ánh mắt tôi chợt dừng lại ở dòng status đầy ẩn ý của nhỏ Huyền: “Hôm nay em rất vui, cám ơn ai đó nhé <3”. Nếu thời điểm cái stt này đăng là một ngày trước, tôi hoàn toàn bơ đi vì thật ra nó cũng chẳng liên quan tới tôi và tôi thừa biết người mà nhỏ Huyền nhắc đến trong stt là ai. Thế nhưng hôm nay lại khác, mới 1 tiếng đồng hồ trước, tôi đã bất ngờ khi nhìn thấy em ngồi sau xe của một thằng khốn nạn và mặt dày, mặc dù có đôi chỗ khác lạ nhưng gương mặt thì rất giống, cộng thêm cái stt đúng thời điểm thế này, tôi chắc như đinh đóng cột rằng em vừa đi chơi với thằng Đat xong mặc dù chẳng rõ em quen nó thế nào. Nghĩ một lúc, tôi định nhắn tin hỏi nhỏ Huyền đầu đuôi câu chuyện, việc này chẳng qua chỉ là tò mò và có phần…lo lắng chứ tôi đã không còn tình cảm gì với em ấy nữa rồi, nhưng biết đâu thằng Tiến nó đọc được thì tôi chỉ có nước vỡ mồm, nghĩ đến đấy, tôi lại chùn tay và tiếp tục…suy tư. Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, cuộc gọi đến từ “người mà ai cũng biết là ai đấy”, nãy giờ mải mê quá tôi quên béng mất việc gọi lại cho Vivi, chắc em đang mong lắm, tôi nhấc máy, cười niềm nở:

– Tình yêu bé nhỏ gọi anh có chuyện gì không, hehe?

Đầu dây bên kia có tiếng trách móc:

– Sao lúc nãy em gọi mà H không trả lời em?

Tôi bào chữa, giọng phụng phịu:

– Ừ thì anh mải đi dường nên không để ý mà!

Vivi hừ giọng:

– Thế sao về mà không gọi lại cho Vi hả?

– Anh quên mà, xin lỗi, đừng giận anh!

Em cúp máy cái rụp. Xong. Lần đầu tiên hai đứa “chính thức” giận nhau sau một quãng thời gian dài mặn nồng và tình cảm sến sụa các kiểu, như tôi đã nói, trong tình yêu, đôi khi phải có một chút giận hờn mới khiến tình yêu trở nên đáng quý và đáng trân trọng hơn, giống như một món ăn ngon vậy, nhiều khi cũng phải thêm chút cay của ớt, mùi vị mới thực sự đáng để tận hưởng. Nhưng thực tình thì vụ giận dỗi này đến không đúng thời điểm một chút nào, ngay đúng lúc tôi đang muốn hỏi em về vụ thằng Đạt xem nó đã có măt ở nhà hay chưa? Và còn một chuyện không kém phần quan trọng, ngày mai là ngày đầu tiên mà thằng Đạt nó đến học chung với lớp tôi, hồi chiều tôi đã mạnh mồm hứa là sẽ qua chở em đi học, thế mà giờ thành ra thế này, chẳng phải sẽ tạo cơ hội cho thằng sở khanh kia hay sao?

Back Facebook Twitter Tin nhắn
Up
Tags: http://aeck.wap.sh/thu-vien/tong-hop-truyen-hay/cuoi-len-co-be-cua-toi/phan-6
SEO: Bạn đến từ:
Từ khóa:
U-ON Free counters!