Ring ring
Anh em cây khế
|
+A Tăng cỡ chữ =A Mặc định -A Giảm cỡ chữ
• Con đường mang tên em (phần 3)

Con đường mang tên em (phần 3)

Thằng Đ lúc này đã đứng được dậy, và mồm nó bắt đầu hoạt động:

– Hôm nay nhà tôi có việc nên gọi Chúc xuống ăn cơm với mọi người thôi, tôi xin phép bố mẹ Chúc đàng hoàng rồi chẳng có gì khuất tất cả!

“Lần này thì đúng là lỗi do cái mồm của mày rồi con ạ!”. Cơn điên lại lên, mình lại định lao vào tiếp, không thể kiềm chế được, chẳng có gì hạ nhiệt được mình nữa. Nhưng chỉ bước được vài bước thì Phương đã chộp lấy giữ mình lại, đứng lên chặn trước mặt, vừa khóc vừa hét vào tai mình:

– Anh bị điên à? Hả??? Thằng đó có lỗi gì? Đánh thì đánh con này này? Anh không dám đánh con gái thì để em đánh! – Rồi Phương định xông vào Chúc. Lúc này nó điên chẳng kém gì mình. Hình ảnh Mai năm nào lại hiện về – sao mình toàn gặp mấy đứa “côn đồ” thế này? Hay là bất kì người con gái nào cũng sẽ trở nên đáng sợ như thế khi họ tới giới hạn? Giờ thì mình lại ôm giữ lấy Phương, rất chặt. Phương vừa khóc vừa chỉ vào mặt Chúc:

– Mày, biến khỏi cuộc đời Cường ngay, đừng để tao gặp mày thêm lần nào nữa!

Rồi em vùng ra khỏi tay mình chạy ra ngoài cổng, vừa chạy vừa khóc. Cả lũ đơ hết người, cả mình, cả Chúc, ngoại trừ thằng D – nó đang nhìn mình cười mỉm. Chắc nó là thằng duy nhất biết hết mọi chuyện.

Mình tiến đến gần trước mặt 2 đứa kia và tặng một nụ cười nửa miệng: “Chúc hạnh phúc!”

– Về đi bọn mày ơi.
– Chào bác.

Chúc đã quỵ xuống, nhưng mình chẳng quan tâm nữa.

Ngoài đường, Phương đang lững thững, vừa đi vừa quẹt nước mắt.

Sao vậy nữa chứ? Trong mình giờ đang là một đống tơ vò, chuyện kia chưa xong giờ lại đến nàng này nữa. Sao tự nhiên lại khùng lên như thế trong khi đó là việc của mình? Phương thì mình biết không có hiền lành gì, nhưng đến mức nhảy ra đánh người thì chắc chắn có vấn đề. Và tại sao lại xưng anh – em với mình? Phương cũng thích mình hay chỉ là một bài tâm lý để dừng mình lại lúc đó? Đau đầu.

Tắt máy xe, rút chìa khóa, mình tiến lại gần. Nàng hình như chẳng cần biết đến sự có mặt của mình, cứ khóc tu tu.

– Phương ơi lên xe đi – như không nghe thấy gì.
– …
Phương vẫn chưa thôi khóc. Mình khẽ nắm lấy tay em giữ lại

– Lên xe tôi chở rồi vừa đi vừa nói, nhé!
– Không, tôi muốn đi một mình.
– Không đi một mình! – Mình kéo tay Phương quay trở lại xe, làm nàng miễn cưỡng phải đi theo.
– Bỏ tay ra, ông lúc nào cũng thích làm theo ý mình thế à? Không cần biết người khác có muốn hay không?
– Ừ, nếu nó không tốt.
– Chưa ai bắt tôi phải làm gì tôi không muốn đâu!
– Thế cứ coi tôi là ngoại lệ đi.
– …

“Hự” một quả đấm rất đau vào lưng mình, cái gì thế không biết? Kiểu phụ nữ thích bạo lực mình gặp không nhiều, nhưng tại sao số ít toàn dính đến mình thế này? Động tí là đấm đá. Đang định quay lại thì Phương đã xoay người không cho mình quay lại, ôm chặt từ phía sau… Một cái ôm nhẹ nhàng, khi mình đang chông chênh, trống vắng nhất.

– Đứng im đi – Phương nói mà vừa khóc vừa nấc.
– …
– Ông ngu lắm! Ông để người ta chà đạp lên thế à? Ông không biết đau à? – Đi kèm mỗi câu hỏi là những cú đấm vào vai, vào lưng mình. Nhưng giờ thì chẳng thấy đau gì cả nữa.

Từng lời Phương nói như từng con dao cứa vào tim mình. Đúng là mình đã không biết đau 1 thời gian quá dài rồi, mình không nói ra đâu có nghĩa là không biết người ta đang làm gì sau lưng mình. Cũng chẳng hiểu là vì cái gì mà cứ lặng im như thế, nhìn thấy điều khuất tất mà chẳng nói, chẳng muốn nói, do tình cảm nhạt nhẽo hay là nhu nhược không biết. Suy nghĩ mặc cảm vì để Chúc chờ đợi từng ấy năm mặc nhiên xuất hiện trong đầu từ ngày quyết định quay lại với em, đưa đường dẫn lối mọi hành động của mình. Chúc có thế nào mình cũng nhẹ nhàng, nhã nhặn, em đành hanh, tiểu thư mình cũng nhường nhịn… có khi nào trong một mối quan hệ yêu đương nó gọi là ngu không?
– …
– Nhưng tôi còn ngu hơn ông, tôi sắp không chịu được nữa rồi. Huhuhuh

Mình xoay người lại ôm lấy Phương. Trong mấy năm chơi với nhau chưa khi nào mình thấy Phương khóc cả. Có cái gì đó vỡ òa trong người Phương, một người kín đáo như em thì rơi nước mắt đã là chuyện không bao giờ có, đừng nói đến chuyện thể hiện hết đủ mọi loại cảm xúc ngày hôm nay. Mà nhất là lại liên quan đến Chúc – nó chẳng dính dáng gì đến Phương cả! Mình không ngốc đến mức độ không biết là vì cái gì, nhưng thay vì tỉnh táo quá, nhiều khi nên để cho cảm xúc làm việc. Câu hỏi hiện ra trong đầu bây giờ là tại sao mình chỉ để cảm xúc điều khiển khi đứng trước Chúc? Trong khi luôn dùng lí trí với mọi người, kể cả người đang đối diện mình bây giờ đây:

– Sao phải khóc? Tôi mới là người đáng khóc chứ? Phương đừng khóc cho tôi làm gì!

Phương buông tay ra khỏi người mình, gỡ tay mình ra luôn, ngước lên nhìn mình với cái nhìn khó tả, ánh mắt có cả giận hờn, trách móc và đâu đó là cả sự đau đớn nữa. Phương không khóc nữa, cảm giác như bị nghẹn lại, từng lời Phương nói ra rõ ràng, lạnh lùng và xa lạ.

– Đúng rồi, tôi quên mất, sao tôi lại phải khóc cho loại người máu lạnh như anh!
– Anh là con người bị tình cảm chi phối quá nhiều, anh thừa thông minh nhưng thiếu lí chí. Biết là sai nhưng không dám từ bỏ chỉ vì cái lời cảnh báo suông kia của anh, anh nghĩ nó có ý nghĩa với người ta lắm chắc?. Anh chỉ cần biết có cô ta thôi, còn lại anh không cần biết chi hết. Tôi sẽ biến khỏi cuộc đời anh, tôi nợ anh thế đủ rồi!

Rồi Phương xoay người bước đi.

Phương nói đúng lắm. Như mình đã được nghe đâu đó trên blog radio, mình cất giấu những nỗi hoang mang ấy ở thật sâu ở trong tim để không một ai thấy, tự nhủ nó chỉ như một cơn mộng mị mà thôi, rồi 2 đứa sẽ không sao. Để giờ đây nỗi đau bị phản bội, nếu như nói rằng không buồn không đau thì đương nhiên là nói dối, nhưng nếu nói lòng mình giờ trống rỗng, không còn cảm giác thấy buồn thấy đau thì cũng chẳng sai, một phần trong trái tim mình đã không còn như cũ rồi.

– Đừng đi Phương ơi!

Tự nhiên mình muốn ôm em, Phương khổ quá, Phương đã khóc vì mình, khóc vì những chuyện chẳng phải của em. Và vì mình cũng cần một vòng tay lúc này lắm. Khi con người ta bị phản bội, thiếu chỗ dựa vào thì cảm giác đó là rất con người thôi. Theo phản xạ, mình vòng tay qua ôm lấy để giữ Phương lại. Vì mình cao hơn Phương nhiều, lại hành động quá nhanh nên cuối cùng thành ra quờ tay trọn vào v1 của Phương!

Tai nạn.
Phương khựng lại luôn. Mình xấu hổ, Phương cũng xấu hổ. Mình rút tay lại ngay trước khi Phương la lên cho cả làng biết thằng biến thái. Nhưng không, Phương quờ tay ra sau, cầm lấy tay mình, quàng quang người em, tất nhiên là không phải để ở v1 . Cứ đứng thế một lúc thật lâu trong những lời giải thích của mình:

– Tôi xin lỗi, tôi không cố ý đâu. Tôi định ôm Phương để giữ Phương lại, chỉ muốn Phương ở cạnh tôi thôi… ..
– Biết rồi khỏi giải thích!
– Cho ông mượn lưng hôm nay. Gối cằm lên vai tôi này.

Cứ như thế, đứng thật lâu, ngoài trời thì lạnh run, 2 đứa thì ăn mặc phong phanh nhưng hình như chẳng ai muốn đánh mất khoảnh khắc này. Phương mở lời trước:

– Ông kể tôi nghe, sao hôm nay ông tỏ thái độ hung hãn vậy? Chưa thấy ông đánh ai trước bao giờ.
– Tôi nghĩ bà biết rồi?
– Con gái mà, tôi nhìn Chúc là biết, Chúc yêu ông nhiều lắm. Nhưng mỗi khi nhìn mắt Chúc tôi lại thấy có cái gì đó không tin tưởng, cảm giác thôi. Hình như ngoài ông thì Chúc cũng không rõ ràng với ai đến với mình?
– Bà nói đúng. Chúc là như thế, nên nhiều khi tôi thấy thiếu chắc chắn lắm, nhưng chẳng thể thoát ra được.
– Tôi có một hai lần nhìn thấy Chúc ngồi quán cafe với Đ, tôi định nhắn tin cho ông nhưng lại thôi. Chúc với Đ nhìn thấy tôi có cảm giác muốn tránh mặt.
– Tôi biết mà, quán nào, với ai tôi đều biết – Bà thấy tôi có ngu không?
– Cái đó gọi là nợ ông ạ.
– Nợ là sao?
– Là ông với Chúc có nợ với nhau từ nhiều đời kiếp trước, kiếp này ông phải trả cho Chúc hoặc Chúc trả cho ông. – Lại một đứa mê tín.
– Nghĩa là làm cho người kia hạnh phúc hoặc đau khổ ở kiếp này ý hả?
– Nôm na thì như thế.
– Vậy tôi nợ Chúc.
– À, còn bà? bà bảo bà nợ tôi là sao?
– Cái đó rõ ràng rồi còn phải hỏi sao? Kiếp trước chắc tôi đắc tội gì ghê gớm lắm với ông.
– Hì, kiếp trước với chả kiếp sau. Tôi chỉ tin kiếp này, sống cho tốt là được, mà nhiều khi thấy khó quá, được cái này mất cái kia.
– …
2 lần, 2 người con gái, 1 thì bị gia đình ngăn cấm còn 1 thì tự tay mình phá hỏng đi tất cả. Vậy là mối tình gìn giữ 5 năm cuối cùng vỡ vụn chỉ vì một phút sai lầm. Đau đớn lắm chứ khi nhìn người mình yêu, người sắp lấy làm vợ trong tay với người khác, nhưng mình không hề dằn vặt, trái lại nó còn làm mình thanh thản và nhẹ nhõm. Một người như vậy không thể lấy làm vợ được, khi còn chưa làm vợ mình mà đã không cùng nhìn về 1 hướng, thấy chút khó khăn mà bỏ chạy thì gia đình sau này có hạnh phúc được không? Sau này cuộc sống gia đình còn nhiều cám dỗ ghê gớm hơn vạn lần.

Trên đường về Phương ngồi cách xa cả mét, có lẽ Phương ngại.

– Phương ơi?
– Gì thế?
– Ôm tôi đi
– Không. Vớ vẩn.
– Phương!
– Gì? Gọi nhiều thế.
– … lạnh

Lặng im. Phương từ từ xích lại gần, đưa tay hờ qua bụng, đầu tựa lên vai mình.

– Hết lạnh chưa?
– Ấm lắm…
– Chỉ lần này thôi nhé!

Chap 15 – Hết nợ

Thực ra lúc này mình không hề còn 1 chút suy nghĩ gì về Chúc nữa, con người phản bội ấy có lẽ đã bị xóa ngay trong bộ nhớ. Nhưng bảo mình có gì đó với Phương ngay lúc đó thì tuyệt nhiên không phải, chỉ cảm thấy như vết thương được se lại phần nào, chứ mình không phải cái máy nhị phân 0 1, tắt cái này là bật cái khác được.
Ngồi trong nhà tắm, tay cầm điện thoại xóa hết tất cả tin nhắn, hình ảnh 2 đứa từng chụp với nhau. Qua là qua. Tin nhắn và cuộc gọi đến của Chúc dày đặc. Mặc kệ, không nghe, không xem. Xóa số điện thoại, nhưng nào có xóa được trong đầu đâu!

– Tin nhắn từ thằng D: 2 đứa mày đẹp đôi lắm, đừng làm nó khổ nhé!
– Mình reply: Ừ, nhưng tao cần thời gian, đắng quá mày ạ. Đừng nói gì lúc này vội.
– Ừ, thôi ngủ đi. Loại ấy không đáng.
– Mai ngồi cafe với tao nhé.
– Ok mày. Ngủ ngon.

Tin nhắn của Phương
– “Về chưa? Ngủ luôn đi nhé!”
Chưa kịp trả lời thì có tiếp tin nhắn thứ 2
– “Hôm nay… Sao vậy?”
– Reply: Sao là sao?
– “Quên đi”
– Uhm, cảm ơn Phương nhiều – lần đầu tiên nhắn tin mà dùng tên – Không có tin nhắn lại – Quê hết cả người

Sáng hôm sau được nghỉ, mình ra quán cafe ngồi với thằng Dũng. Đang ngồi đợi thì có điện thoại đến, của Chúc.
– Anh đang làm gì?
– Cafe
– Ở đâu? Em muốn nói chuyện với anh!
– Chẳng còn gì để nói cả!
– Em xin anh, em chỉ muốn gặp anh 1 lần thôi. Em muốn giải thích – Mình chần chừ 1 lúc rồi đồng ý – Lại giải thích? Lại giống hồi lớp 12 à?!
– Được, vậy ra quán X.

15p sau
– Anh ơi, anh nghe em giải thích được không?
– Em nói đi
– Ngày hôm qua em cảm thấy mình bị đối xử thật tệ, người mà em yêu thương thì bố mẹ người ta lại coi rẻ em, trong khi người mà mình chỉ có tí chút tình cảm thì gia đình người ta lại săn đón, yêu thương em lắm. Chỉ là 1 phút yếu lòng thôi anh ạ, anh tha thứ cho em nhé!
– Em nói xong chưa?
– Chúc gật đầu.
– Em đi về đi. Mình hết rồi.
– Anh! Em không cam lòng! Liệu nó có đáng không? – Chúc òa khóc
– Thôi được, anh nói một lần cho em biết: Về bố mẹ, hành động nào chứng tỏ bố mẹ coi rẻ em, kể anh nghe? Có không?
– Không, em chỉ thấy 2 bác không chào đón em nhiệt tình.
– Trên danh nghĩa thì hôm qua mới là ngày đầu em về nhà anh, đặt viên gạch đầu tiên cho mối quan hệ mà em đòi bố mẹ phải nồng nhiệt với em? Suy nghĩ của em như thế đã không ổn rồi. Em ngúng nguẩy đi vào nhà để anh đứng ngoài chứng tỏ em rất trẻ con, chưa sẵn sàng làm vợ.
– Hành động thứ hai: Em biết là không nên, nhất là vào lúc nhạy cảm như thế này nhưng em bất chấp, em muốn đến nơi người ta trải thảm đỏ đón em. Em cũng không thể nói với anh em đi đâu vì nếu nói cho anh em biết anh sẽ không đồng ý – như vậy là em vụng trộm. Chưa làm vợ anh mà em đã có tư tưởng giải thoát. Anh sẽ giải thoát cho em ngay bây giờ.
– Hành động thứ 3, chính xác là 1 chuỗi hành động. Em nhắn tin với ai, em đi với ai, bạn bè anh nhìn thấy không phải ít, nhưng anh vẫn bỏ qua, vì anh tin em. Nhà em thỉnh thoảng lại có sự xuất hiện của Đ, chào đón chứ không phải không! anh biết anh chị của em quý Đ hơn anh, nhưng để Đ xuất hiện thường xuyên ở nhà em trong khi a mới là người yêu chính thức chứng tỏ gia đình em có vấn đề. Anh không xúc phạm nhưng anh biết nhiều người trong nhà em đang đo đếm lắm, còn anh không chấp nhận ai đem mình lên bàn cân cả.

Chúc ngồi im, mắt nhìn mình trân trân – em quá bất ngờ vì những điều mình biết. Bỗng nàng lao đến ôm mình
– Không, em không thể bỏ anh được. Mình sắp là vợ chồng rồi mà anh! Anh nghĩ lại đi.
– Em về đi, đừng để anh coi thường. Chia tay giữ lại chút gì cho nhau chứ, đừng rẻ mạt thế. Lúc em làm chuyện khuất tất sau lưng anh em có nghĩ đâu, sai phải chịu, đừng nói nhiều vô ích.

Chúc buông mình ra.
– Được, tôi sẽ đi, với điều kiện anh nói cho tôi biết giữa anh và con kia có chuyện gì?
– Con nào?
– Phương!
– Mình không đẻ ra Phương, nên đừng gọi là con.
– Vậy giữa anh và Phương có chuyện gì?
– Không có chuyện gì cả.
– Đừng có chối! Tôi không mù đâu! Hôm qua ai ôm nhau trên dốc nhà tôi?
– À, đâu chỉ ôm nhau đâu! Còn ngủ với nhau rồi.
– Đồ đểu
– Đê tiện không? Hì hì
– Tôi không ngờ anh lại như thế! Hóa ra hôm qua anh làm ầm ầm lên để lấp liếm chuyện này chứ gì?
– Đúng đấy. Phải vậy mới bỏ được cô chứ.
– Anh, anh…2 người hay lắm, làm chuyện sau lưng tôi!
– Hahaha. Đúng là phường già mồm, tôi với Phương không phải cái loại mèo mả gà đồng, làm chuyện khuất tất sau lưng người khác. Xem clip không?
– …Clip?
– Ừ. Đèo nhau về còn ôm nhau chặt cứng, tay nắm chặt tay nghe điện thoại mà, xem không?
– Anh… anh theo dõi tôi?
– …
– Anh! Em biết mình sai rồi, cho em một cơ hội đi anh! Đơn giản Đ chỉ bên cạnh chia sẻ với em những lúc em yếu đuối nhất, nó không xuất phát từ tình cảm anh ạ.
– …
– Em lại gần đây, anh muốn nói nhỏ thôi!

Chúc kéo ghế lại sát mình, vừa kéo vừa xụt xịt nhìn rất thương.

Ghé sát tai Chúc, mình khẽ nói:
– Cô cút đi. Vì những gì tôi trân trọng 5 năm đáng lẽ tôi dành cho cô 1 cái tát trước khi chia tay, nhưng coi như tôi ngu. Đừng bao giờ xuất hiện trước mắt tôi nữa.

Chúc từ từ đứng lên, nhìn mình với ánh mắt căm thù chưa từng có, em thôi khóc, nghiến răng:
– Anh với con kia cũng chẳng tốt đẹp gì đâu! – “Xoẹt” – cả 1 cốc nước với điểm đến là mặt mình – rồi Chúc quay mặt bước đi.
Mấy bàn xung quanh quay qua chỉ trỏ “chắc thằng này lăng nhăng”, “đàn ông…bla bla bla.”…

Mình cười khẩy.
Cuộc gặp gỡ và chia tay chóng vánh. Những gì cần nói đều đã nói đủ.

Hạnh phúc đầu đời của mình là em, vui buồn đầu tiên, xúc cảm đầu tiên cũng là từ em. Ai chẳng mong “tình đầu là tình cuối” cơ chứ! Nhớ ngày nào còn trèo tường mua kẹo cho người ta, mừng đến phát điên khi được hồi âm, hát hò ầm nhà, sức đến nửa lít Saigon Miss vào người khi được em mời vào nhà chơi. Hết thật rồi. Hai lần yêu đương, hai lần đau đớn, sau này còn dám yêu nữa không đây?

Điện thoại của Phương đánh thức mình khỏi những suy nghĩ mông lung.
– Bê lô
– Vui nhỉ?
– Vui chứ.
– Ăn gì chưa?
– Anh chưa
– Anh nào? Vớ vẩn
– Anh Cường chứ anh nào, em Phương đi làm chưa?
– Ko nói chuyện với ông nữa! – Tắt máy

Mình ngồi cười tủm tỉm, chắc nàng ngại vì vụ hôm qua đây mà.

Tin nhắn đến, vẫn của Phương:
– Trưa đi ăn với tôi đi?
– Ok em. Ăn gì?
– Ông mà còn anh – em là nghỉ chơi luôn đấy nhá! Bún chả ok?
– Ô kê, thế tí tôi qua đón hay sao?
– Chứ còn sao nữa, chả lẽ con gái đi đón trai?
– Hì, hôm nay gái đi đón trai rồi, tôi không đi xe, đang ngồi cafe X này.
– Lại hẹn gái hả?
– Ờ, gái Dũng của bà đấy!
– Haha, oke. Thế 11h tôi qua. Bb.

Ngồi cafe với thằng Dũng. Lâu lắm rồi mới ngồi với nó. Từ lúc ra trường đi dạy 2 thằng chả có thời gian gặp nhau mấy, mình thì đi học, nó thì dạy thêm liên tục. Nghĩ lại nó là thằng luôn có mặt bên mình mỗi khi có bất cứ chuyện gì, dù không gặp nhau nhiều. Dũng là thằng khuyên mình nhiều nhất về chuyện mình với Chúc, nhưng cũng là người tôn trọng quyết định của mình nhất. Nó không tỏ thái độ với Chúc như những người khác, nhưng cũng là người theo dõi Chúc và thằng Đ mà mình không biết.
– Lâu phết rồi nhỉ?
– Gì mày?
– Cái quán này, từ hồi ae mình năm nhất đến giờ
– Ờ, hồi 5 6 thằng kéo nhau đi uống cafe, ầm ĩ cả quán nhà người ta.
– Ờ, được cái là ra trường thằng nào cũng được đi làm luôn. Mày là ngon nhất đấy con trai!
– Ngon cái gì, thỉnh thoảng coi thi được vài chục chứ hơn gì cấp 3, suốt ngày phơi mặt trên trường.
– Trưa đi ăn với tao, làm vài chai bia?
– Trưa tao có hẹn rồi, tối được ko?
– Hẹn con nào?
– Cứ hẹn là phải con à? Con Phương được chưa?
– Khá, thế thì được.

Ngồi trầm ngâm 1 lúc nó mới nói
– Mày biết Phương yêu mày đúng ko?
– Tao chỉ đoán thôi, nhưng tao cứ gạt đi vì tao muốn lấy Chúc.
– Con ấy tao đã cảnh báo mày rồi mà không nghe, lần nào nói cũng bênh, giờ mới sáng mắt ra!
– Ừ, bản chất con người đâu có lộ 1 sớm 1 chiều đâu. Tao nhiều lúc cũng nhu nhược. Nghĩ cứ yêu là phải lấy. Giờ nó còn nghĩ tao với Phương làm gì sau lưng nó nữa.
– Cái Phương nó yêu mày lắm!
– Làm gì ghê thế! Lâu chưa?
– Từ năm 2 nhưng đến năm thứ 4 nó mới nói với tao.
– …
– Tao cũng thấy quý Phương, chính xác là cảm giác thấy trân trọng nó. Phương cũng là đứa ý nhị, biết lúc nào cứng lúc nào mềm, phụ nữ cái ấy quan trọng. Mỗi tội…
– Giống Mai hả?
– Ừ, giống quá, nên tao sợ. Một lần rồi…
– Tao cũng thấy bọn nó giống nhau thật. Nhưng Phương thì khéo hơn chút.
– …
– Sao mày không yêu Phương?
– Yêu đương gì, tao với nó như 2 thằng con trai. Mà tao có phải mẫu của Phương đâu.
– Mẫu của nó như nào?
– Như mày!
– Chém!
– Nó là 1 con âm lịch chính cựa đấy.
– Âm lịch là sao?
– Mê tín. Mày hôm nào về hỏi mẹ nó ý, con này nhiều giai thoại lắm!
– Điên à, tự nhiên về nhà người ta hỏi con gái người ta?
– Từ hồi cấp 3 tao vào nhà nó chơi mẹ nó đã bảo tao là người yêu nó rồi, sau khi thi vào Khoa mình thì mẹ nó lại càng tin tao là người yêu nó. Giờ vẫn gọi tao là con rể đấy
– Không hiểu?
– Mẹ nó bảo con này hồi còn bé, cấp 1 cấp 2 gì đó nó cứ lảm nhảm bảo nó sẽ lấy chồng giáo viên, đeo kính. Chết cười với nó, chắc nó hâm mộ mấy ông giáo viên trong trường quá mà.
– Thế thì sao? Mày khác gì tao? Cũng giáo viên đeo kính còn gì.
– Nhưng tao không có chàm ở vai! – Mình có 1 vết chàm ở vai, nhưng chỉ có anh em đi tắm hơi cùng mới biết.
– Cái gì??
– Mày hỏi nó ý, nói đến tao nổi đầy da gà này. Đợi tí làm điếu thuốc đã.
– Nó bảo chồng nó có chàm ở vai à?
– Ừ, nó bảo vết ở lưng. Nhưng lên cấp 3 thì nó chẳng nhớ gì cả nữa. Uhmm, cái này chắc là Phương không giống cái Mai, con Mai nó đâu có mê tín.
– Ừ, không giống – Mình cười như mếu, không phải giống mà là quá giống. Lại kiếp trước kiếp sau, duyên và nợ. Nghe xong như sét đánh ngang tai… Mình đã cố không tin vào mấy cái chuyện ấy rồi. Vớ vẩn hết sức.

Chap 16 – Bắt đầu? Được không?


Buổi trưa

– Cường ơi! – Phương đến. Đẹp quá.

Hôm nay Phương mặc quần jean, áo thun khỏe khoắn, trang điểm rất nhẹ nhàng vì da Phương đã trắng sẵn rồi, chẳng cần trang điểm gì cũng đẹp. Nàng đi rất nhẹ nhàng nhưng cũng thấy rõ v1 dao động, vòng eo thon cộng với đôi trường túc làm mình cứ mê mải trong những suy nghĩ đen nhẻm. Dừng lại thôi không tí đứng lên xấu hổ lắm.

Nhưng cách ăn mặc có lẽ phải xem lại, ăn mặc gì mà bó sát thế này? Đi làm mấy thằng công ty nó soi có mà cháy hết quần áo! Không được, mặc thế này chỉ mình mình được ngắm thôi, từ giờ đi làm phải bắt mặc quần thụng áo dài tay thôi. Nghĩ vậy thôi, có là cái gì mà đòi bắt với chả không bắt!

– Ngồi đây uống nước đã bà.
– Thôi đi luôn đi đói lắm rồi.
– Ok, vậy đợi tí tôi thanh toán. Sờ đến ví – chết mẹ vứt đâu rồi? Hay hôm qua đạp thằng kia hăng quá văng rồi cũng nên.
– Sao thế? Mất ví à?
– Ừ, không thấy đâu. Chắc để ở nhà cũng nên.
– Thôi để về nhà tìm lại xem. Thanh niên ra đường không có ví vẫn dám đi, ghê thật.
– Nhưng còn tiền cafe – mặt mình mếu máo.
– Để tôi trả cho. Tính lãi sau? – nháy mắt.
– Muốn tính thế nào thì tính!
– Được, nhớ đấy.
– Mà sao 2 người lại 3 cốc? – Tôi chỉ trả 2 cốc thôi! – Mắt gườm gườm.
– Chúc.
– …
– Uhmmm, giải thích à?
– Ừ, nhưng tôi không muốn nghe.
– Nếu bỏ qua được thì bỏ qua ông ạ, đừng vì 1 chuyện bé xé ra to.
– Hành động thì bé thôi, nhưng suy nghĩ có vấn đề lâu rồi bà ạ. Tôi dứt khoát rồi.

Kéo ghế, Phương kéo mình ngồi xuống rồi thì thầm, được thể cho các bàn bên cạnh lại tiếp tục bàn tán thằng “bắt cá 2 tay”.
– Này, ông có nghĩ là Chúc và Đ đã làm gì quá giới hạn chưa?
– Tôi không quan tâm, giữ cái trong đầu này này mới quan trọng, chứ thể xác thì nó hành động theo bản năng – mình vừa gõ “cốc, cốc” vào đầu Phương vừa nói.
– Uhmmm, ông nói cũng đúng. Không hiểu sao có người yêu tốt như ông mà Chúc còn thích người khác nhỉ?
– Thế mới là con người, lúc nào phần “con” lớn hơn phần “người” thì con người ta mới dám bước qua cái định kiến xã hội, mới dám bỏ chồng bỏ con, bỏ vợ bỏ con để đến với người khác. Hiểu không?
– Ông nói cứ như đang giảng cho SV nghe.
– …
– Nhưng mà ông này, nếu một ngày Chúc thực sự cần ông, Chúc có thể chết nếu không có ông thì ông có quay lại với Chúc không?
– …
– Không bao giờ nữa.
– Uhmmm. Thôi đi ăn đi.

Trèo lên con LX xanh lè của em nó, con này là Phương để dành cộng với tiền thưởng của gần 1 năm, công nhận là hàng ngon khác hẳn với con wave ghẻ của mình. Sao ngày xưa mình không thi ngân hàng cơ chứ! Nói đến cái này mình cũng chẳng khác gì Phương hồi bé, hồi ấy trong khi những thằng trong xóm chơi với quay, khăng, đáo…thì mình chẳng chơi với cái gì khác ngoài hộp phấn! Tất nhiên những cái kia cũng chơi nhưng vật bất li thân là cục phấn, cứ cầm rồi viết vẽ linh tinh khắp nơi như thằng hấp. Cứ ai đến nhà hỏi sau lớn lên thích làm gì cũng bảo cháu sẽ làm thầy giáo! mặc dù nhà cả 3 đời chẳng ai liên quan gì đến ngành này. Đang hồi tưởng quá khứ thì thấy “bộp” 1 cái vào lưng.
– Đang nghĩ gì đấy? Gọi mấy lần không nghe.
– À, không, gì đấy?
– Ông thấy xe tôi đi được không? – Nàng đọc được mình đang nghĩ gì à?
– À ừ, được mà.
– Hihi, anh Úc chọn cho đấy! – Lại thằng phó phòng Kanguru! – Sao tự nhiên mình gét nó thế nhỉ!
– Ừ, thế thảo nào chả ngon!
– Thế ai bảo hẹn tôi đi chọn cùng xong lại đi sang nhà người yêu ăn cơm? – Giờ mới nhớ là từng hứa đưa em nó đi mua xe, xong Chúc gọi cái lại phi sang ngay. Không chỉ lần ấy, còn vài lần hứa đi ăn với nó xong lại bận việc này việc kia mà toàn để em nó lơ ngơ đợi.
– Tôi xin lỗi mà, từ giờ tôi sẽ bù cho bà nhé!
– Uhmmm, biết lỗi là được, chị tha.
– Cường này.
– Sao?
– Tôi với ông đổi xe đi?
– Sao tự nhiên lại đổi? Xe mới tinh đổi cái gì?
– Tôi thích đi xe của ông!
– Dở hơi à? Bỏ LX sang đi wave ghẻ?
– Tôi thích thế, hiiiiii
– Thôi, tôi xin bà.
– Đi, Cường, đổi xe đi. Tuần 3 ngày thôi nhá?
– Không, bà dở hơi vừa thôi.
– Đi mà, không thì 2 ngày thôi nhá? Được nhá?
– Haizzz, bà nói lí do đi đã, tại sao chứ?
– …
– Tại tôi thấy ông là GV, mà đi con xe cà tàng quá, nhìn nó hơi mất thể diện, rồi mọi người xem thường ông – Đúng là suy nghĩ trẻ con. Bó tay.
– Cảm ơn bà, nhưng mà xe pháo nó chẳng nói lên điều gì cả mà, mình dạy tốt làm việc tốt là được rồi, trường chẳng ai để ý ai đi xe gì, đẹp không cả. Mà xe tôi còn ngon chán so với xe nhiều người, mới đi có 4 năm – Đúng là chẳng xước sát gì mà nó cứ nằng nặc đòi đổi, chẳng thể hiểu nổi.
– Nhưng mà ông tiếp xúc nhiều người, kiểu gì cũng có người nói này nói kia, tôi thì đi xe gì chẳng được.
– Thực ra không phải tôi không có tiền, nhưng tôi chẳng nghĩ đến chuyện đổi xe, nó chỉ là phương tiện thôi. Tiền tôi để tôi mua cái bồn tắm rồi, còn để ra để đưa bố mẹ Tết tư… Bà nghĩ tôi nghèo lắm đúng không?
– Ai nghĩ thế đâu! Nhưng GV trẻ kiểu gì cũng khó khăn hơn.
– Trẻ khó khăn cho nó cứng cáp, chẳng sao cả. Hì hì. Mà lương tôi chỉ so với bà thì thấp thôi, so với mới mặt bằng chung thì đâu có ít.
– Nhưng mà ông cứ đổi cho tôi điiii!!
– Sao bà cứng đầu thế nhỉ? Không đổi, xe ai người nấy đi. Dở hơi.
– Thế đổi 1 ngày thôi! Nhá? Nhá? Nhá?
– Tôi bó tay với bà đấy, được rồi, thì 1 ngày! Bà cứng đầu quá đấy!
– Yeaaaa. Hiii, tôi bướng từ bé mà, bố mẹ tôi còn sợ nữa là! Cái gì tôi muốn bố mẹ cũng phải chiều bằng được mới thôi.
– Không được thì sao?
– Thì khóc nhè. Hiiiiii
– Bó tay – Mình không nghĩ là cái bài khóc nhè sau này lại có sức mạnh đến thế.

Chẳng thể hiểu nổi suy nghĩ của gái nữa. Xe mình mua năm thứ 2, nửa tiền gia đình nửa tiền mình đi dạy thêm, cũng đi mới được 4 năm, xe lại rất giữ gìn nên trông chẳng khác gì mới cả thế mà gái nằng nặc đòi đổi. Lương mình tổng cũng được 5 triệu, so với mới ra trường thì ăn chơi chưa phè phỡn nhưng nói chung là dư dả. Chả lẽ thấy lương mình chỉ bằng nửa gái nên coi thường? Bất chợt mình “à” lên 1 tiếng trong đầu, gái thông minh hơn mình nghĩ!

Đổi xe – nghĩa là mình sẽ thỉnh thoảng xuất hiện ở công ty của gái, vô tình sẽ làm bình phong cho gái trước đội theo đuôi ở công ty – cái đó là về phía ngoại kích.
Đổi xe – nghĩa là thỉnh thoảng mình sẽ phải tập trung ở 1 nơi nào đó để đổi lại xe, lúc đó mà nàng có “à, đi ăn cái này cái kia đi” thì chẳng lẽ lại mỗi đứa 1 xe? – cái đó là nội công.
Muốn nhưng không bao giờ nói thẳng ra, đúng là con gái.

Cái ý tứ ấy của Phương quả thật rất tế nhị và đa nghĩa. Công nhận là nắm bắt tâm lý của các cô gái thực sự khó khăn, huống hồ gái của mình lại thuộc dạng kín đáo và sắc sảo. “Gái của mình” – trong đầu dạo này tự sướng với cái tên “gái của mình” – cười một mình.
– Ông “à” cái gì?
– Đâu có đâu. Mà đi ăn trưa thế này mấy anh ở công ty có hỏi không?
– Có, nãy giờ tin nhắn suốt nè. Đọc không? – Phương huơ huơ cái IP4 trước mặt mình.
– Đọc làm gì? Dỡ hơi.
– Không đọc thì thôi, làm gì mà mắng người ta!
– Đâu, đấy là nói to chứ đâu có mắng, hì. Thế mấy ông tất cả?
– 5 ông chính thức, mấy ông còn lại thỉnh thoảng nhắn tin thôi.
– Cái gì? Công ty bà có bao nhiêu người mà 5 ông? – 5 thằng cơ à? Lại còn gọi điện nhắn tin thường xuyên nữa, nhưng mà anh không sợ chúng mày đâu! – Mình nghiến răng kèn kẹt.
– Ừ, công ty đông lắm, ông không biết thôi.
– Thế thích anh nào nhất?
– Chẳng thích anh nào cả, thích mỗi anh thứ 6 – rồi gái gục đầu “cục” 1 cái vào lưng mình – Ý gì đây?
– Anh thứ 6 là anh nào?
– Ngố thế, anh thứ 6 tức là không làm ở công ty.
– Bà nói chuyện khó hiểu quá đấy.
– Thế mới bảo ông ngố. Anh thứ 6 còn có nghĩa là hẹn hò vào thứ 6 nữa!
– Hiểu rồi, mỗi anh 1 hôm.
– Vỡ vẩn, ăn đòn bi giờ.
– …

Đến quán ăn, mặt mình thì cứ nghệt ra, vì nếu mất ví không chỉ mất tiền mà còn là giấy tờ, thẻ ra vào cơ quan, nhưng quan trọng nhất là thẻ ngân hàng, tất cả tích cóp của mình trong ấy.
– Ê, ăn đi – Không có khua khoắng đũa trước mặt kiểu như Mai, mà là gõ “cạch, cạch” vào bát.
– Bà gọi ma đấy à?
– Hihi. Ăn đi ông. Mà sao ông gọi nhiều thế?
– Buổi đầu hẹn bạn gái mà, hoành tráng tí chứ.
– Ừ, nợ hoành tráng luôn.
– Biết rồi mà. Làm lại thẻ tôi trả ngay.

Sáng không ăn sáng lại uống cafe làm ruột gan cồn cào, mình ăn như hổ đói, húp soàm soạp, làm Phương có vẻ ngại. Lâu lắm rồi mình mới có 1 buổi ăn trưa thoải mái như thế, phần lớn thời gian là ăn cơm trưa 1 mình, hoặc cơm rang, phở qua loa, hoặc về nhà pha mỳ tôm ăn, buồn và chán. Cộng với tâm trạng lúc nào cũng bứt rứt với chuyện của Chúc, công việc trên trường thì căng thẳng nên từ lâu bữa trưa chỉ là ăn cho xong, nhai cho xong. Chẳng hiểu sao đi với Phương mình thấy thoải mái cực kì, như là đi với thành viên trong gia đình vậy, thoải mái ăn uống, thoải mái cười nói chẳng cần biết gì đến xung quanh.
– Đói lắm hả? Ê, ăn chậm lại. Ê, ê. Ông kia!
– Từ qua đến giờ đã ăn gì đâu.
– Hihi, xấu hổ chết với ông. Làm mấy bàn kia cứ nhìn mình, hình như là biết mình hay sao đó, nhìn suốt.

Lúc này mình mới ngước lên, lấy gấu áo lau kính. Cũng chẳng biết ai với ai vì sinh viên quá đông, chúng nó nhớ mình chứ mình sao biết được. Dính dáng đến mấy đứa SV mệt người. Ăn tiếp.
– Em chào thầy ạ. Em chào chị!

Mình bỏ vội miếng bún, ngước lên, mặt đơ đơ. Xinh thật, đúng là vẻ trẻ trung của mấy em SV cũng có sức hút riêng, khác với vẻ đẹp mặn mà và đứng đắn của Phương. Nói vậy thôi, Phương vẫn trẻ chán , mới có 23 tuổi.
– Chào em!
– Ừ, chào em. Em lớp nào?
– Em lớp **** ** **** **** , K ** ạ. Đây là bạn gái thầy à thầy? Xinh thế!
– À, không – cả 2 đứa đồng thanh – Đây là chị gái thầy – Ăn 1 cái giày cao gót đau điếng.
– Hiiiii, thôi chào thầy em đi ạ.
– …
– Hahahaha – gái cười ngoác cả miệng – Đẹp mặt chưa! Thầy giáo chết đói! Phen này thì lên lớp đẹp mặt nha ông thầy giáo.
– Bà im ngay.
– Tôi thích nhìn ông những lúc như thế lắm nhá! – Phương nhìn thẳng vào mắt mình, đột nhiên làm mình phải tránh cái nhìn như thấu tâm can ấy.
– Lúc nào?
– Như vừa xong ý, cứ ngơ ngơ, nhìn ngố ngố, đáng yêu ghê!
– Thôi em xin chị, chị quay về với anh Kanguru cho em nhờ.
– Đã bảo không nhắc đến nữa mà! Tôi đi về bây giờ đấy – Giọng dỗi dỗi
– Thôi, hẹn hò buổi đầu làm gì mà nóng thế?
– Ai hẹn hò gì với ông!
– …
– À, chiều thứ 6 này ông làm gì không?

Chap 17: Love you! honey.


– Có. Cuốc đất trồng rau.
– Đi với tôi đi ra chỗ này nhé! – đầu nghiêng nghiêng, mắt chớp chớp.
– Đi đâu? tôi ở nhà trồng rau.
– Cafe, tiền cafe, nhớ chưa cưng? – đổi giọng ngay được 🙁
– À, em nhớ, thế đi đâu chị ơi?
– Đi rồi sẽ biết. Chiều thứ 6 qua công ty đón tôi.
– Nhưng thứ 7 mẹ lên mẹ mắng tôi thì bà nghe nhá.
– Mẹ để tôi xin cho!
– …
– Không tin à? Tôi gọi điện xin luôn nhá?
– Thôi, tôi tin. Sợ bà quá! – Không biết từ bao giờ Phương thành một spy chính hiệu của mẹ mình cài vào. Mình đi đâu mẹ cũng biết, đang húp mì tôm mẹ cũng biết. Tất cả là do con “spy – girl” này! Ban đầu mình không hiểu sao mẹ lại nhờ Phương, mà không phải Chúc, nhưng sau này mới thấy hết thâm ý của người lớn, bên cạnh cái giữ ý tứ bên ngoài.
– Còn tiền vụ bún chả này để xem sẽ xử thế nào đây ta! – Phương nhìn mình, mắt mơ màng ra vẻ đăm chiêu lắm.
– Cái gì? 1 thôi chứ, lại còn tách ra 2 vụ à?
– Im! – Quát + lừ mắt. Mịa, nó quát mình như quát con nó vậy, vừa mới nhẹ nhàng được vài câu. Đợi đấy, ông trả thù sau, thỉnh thoảng ông lại treo niêu nửa tháng cho biết mặt.

Trên đường về, vừa trèo lên xe cái là gái gục vào lưng mình như một phản xạ, tự nhiên ghê! – Chúc không bao giờ làm vậy, em bảo rằng không thích thể hiện chỗ đông người, nên lúc nào đi xe cũng như 2 thanh niên nghiêm túc. Mình thì chẳng quan tâm, thế nào cũng được, mấy cái chuyện linh tinh ấy chẳng đáng để tranh luận, mỗi người 1 quan điểm. Mai thì lúc nào cũng phải bám sát sàn sạt, ôm cứng ngắc, về hôm nào cũng đau lưng phải đi vật lí trị liệu mới hết. Phương có vẽ cũng sẽ như vậy.

– Ngủ chút đi, đi cả buổi trưa thế này chiều lấy đâu ra sức làm.
– Tôi có ngủ đâu? Đang thích…
– Thích cái gì?
– Thích thế này này. Thoải mái.
– Thoải mái thì cứ gối đi, tôi cho mượn suốt cũng được – Phương ngẩng lên luôn, mỉm cười, suy nghĩ gì đó, xong lại cúi xuống gục tiếp – “cục” – mình nhìn thấy Phương cười mỉm qua gương chiếu hậu, nụ cười rất đẹp, chưa bao giờ thấy Phương cười kiểu ấy. Mắt em ánh lên niềm vui. Nhìn thấy Phương cười mà mình cũng thấy vui lây, cảm giác như quên hết bao nhiêu mệt mỏi chất chứa, cứ thoải mái như chưa từng biết đến buồn đau là gì vậy.
– Thật không? Lúc nào cũng được nhé? – Phương thỏ thẻ.
– Thật.
– Nhưng mà tôi không ôm ông đâu, nhé?
– Cái đó… tôi chịu, có khi phải về hỏi mẹ đã.
– Uhmmm, ông về hỏi mẹ xong bảo lại tôi nha. Hì hì
– Mẹ không cho thì sao?
– Thì tôi xin mẹ cho, rồi năn nỉ ỉ ôi…
– Vẫn không cho thì sao?
– Không cho thì khóc nhè.Hiiiii

Mình bó tay với cái trẻ con của gái. 2 đứa cười rất tươi, nhưng trong lòng mỗi đứa thì đều đang phấp phỏng lắm, cả 2 đều đang hy vọng nhiều, rất nhiều rằng thần tình yêu sẽ mỉm cười với mình, với mối quan hệ của 2 đứa. Mình hy vọng vì mình đã bỏ rơi Phương, không quan tâm gì đến em quá lâu rồi, giờ liệu còn xứng đáng với Phương? Nếu là người ngoài, câu trả lời chắc chắn là “Không”, một chút cũng không. Còn với Phương, có lẽ em hy vọng sẽ có được tình yêu mong chờ – cái đó là mình nghĩ thôi, giờ Phương không còn là cô bé Sinh viên đầy mộng mơ nữa, em đã đi làm, đã tiếp xúc với nhiều điều, nhiều người, mình giờ chỉ còn là 1 trong nhiều sự lựa chọn của em. Những cử chỉ, lời nói và hành động của Phương làm mình hy vọng nhiều lắm, nhưng đâu thể nói trước được điều gì? Chẳng phải mình cũng đã từng hy vọng, từng mộng mơ nhiều lắm sao?

Thả Phương xuống trước cửa công ty với bao nhiêu suy nghĩ đan xen. Phương xuống xe kéo sát mình vào, ghé sát vào tai nói nhỏ:
– Chiều đón tôi nhé
– Ừ

“Chụt” – Phương hôn nhẹ lên má mình – “Đi cẩn thận đấy” rồi quay mặt đi luôn, chắc giấu “mặt trời bé con”. Phương cũng không dám nhìn thẳng vào mắt mình lúc nói câu ấy.

Mình cũng đỏ mặt, đưa tay sờ lên má. Bao lâu rồi nhỉ? Bao lâu rồi cảm xúc của mình mới lại được đánh thức như vậy? Một nụ hôn nhẹ nhàng, vội vã, nhưng cũng đầy tình cảm, một nụ hôn như của 1 đôi vợ chồng đưa nhau đi làm… Lại nghĩ linh tinh rồi.

Ngước lên thấy Phương đang đi vào sảnh lớn. Nheo mắt, ai kia? ông phó phòng người Úc đang đứng chờ sẵn thì phải. Có lẽ hắn đã nhìn thấy hết cảnh vừa rồi!
Móc điện thoại ra nhắn tin ngay: “Love u! honey” – send, hy vọng sẽ đến kịp trước khi Phương bước đến sảnh. Nhớ là phải cho thằng Kanguru kia xem cái tin nhắn ấy đấy nhé! Chặn đường làm ăn của nó luôn.

Phóng xe lên trường, ai cũng nhìn mình xăm soi từ xa, từ mẹ già bán nước đến bố già bảo vệ.
– Xe mới mày?
– Đâu bố ơi, xe bạn con đấy
– Bạn đời hả?
– Bố cứ đùa. Con thế này chó thèm. Thuốc bố? – Mình chìa bao thuốc đưa cả cho ông bảo vệ.
– Mày bảo con gái tao chó hả?- Ông già vừa châm thuốc vừa nói – Mình giật mình, ông này đùa giai quá
– Bố lại đùa, con gái bố có người yêu rồi, con dạy lớp nó mà. – Đứa con gái ông này có thằng người yêu cùng lớp, suốt ngày ngồi dính với nhau trong giờ, mấy lần mình ngứa mắt rồi nhưng nể ông này nên chưa quát lần nào.
– Tao đang điên với con ranh con, mày cho nó đúp mẹ nó môn đi cho tao. Học không học yêu đương lăng nhăng.
– Yêu có gì xấu đâu bố, xưa còn yêu từ cấp 3. Chỉ sợ đang học nó mang cháu về cho ông thôi.
– Thì thế. Nhìn cái thằng ấy tao chỉ muốn *** vào mặt. Hay mày yêu con gái bố đi?
– Thầy trò yêu đương gì? Ny nó chém con bố đỡ nhá? – Con cũng có rồi nhé! – tự sướng.
– Thôi con lên không muộn giờ, bố trông xe đi.

Chém với ông già BV tí cho vui, công nhận có con cái mệt mỏi ra phết. Ông này lương lậu chả là bao, bà vợ thì quản lí giảng đường, 2 vợ chồng thế mà cũng nuôi 2 con học ĐH, lúc nào cũng chỉ sợ con mình thua bạn thua bè. Hình như càng thiếu thốn người ta càng thích chơi trội vì chứng tỏ mình thì phải. Con bé con nghe nói cấp 3 cũng ngoan thế mà lên ĐH bắt đầu Liberty, IP, son phấn… chỉ tội nghiệp 2 ông bà già.
Nhà xe GV thì không phải mất tiền như nhà xe SV, nhưng thỉnh thoảng vẫn nịnh mấy ông BV này tí cho mấy ông ý sướng, lúc nào mưa gió thì che tạm cho xe mình cái áo mưa hoặc dắt giấu tít vào bên trong. Ở đời, cái gì cũng có giá của nó, có điều mình quy đổi cái giá ấy ra tinh người thôi. Còn không, cứ tiền mà sòng phẳng với nhau.

Chiều nay có tiết đúng lớp của mấy đứa trò SV vừa gặp ở quán ăn trưa. Không ngờ cái thành phố này nó bé thế, đi ăn cũng không yên. Lên kiểu gì chúng nó cũng xì xào cho xem.
Làm điếu thuốc cho ngọt giọng đã mới lên lớp được. Một tay xách cặp một tay cầm cốc trà đá tung tăng lên trên lớp. Có lẽ giảng đường ấy có mỗi một mình mình thế, mặt non choẹt nhưng râu ria tươi tốt, lúc nào lên lớp cũng tay lăm lăm cốc trà đá, cả đông lẫn hè, chả thế mà bọn SV nó gọi là thầy Cường “trà đá”, để phân biệt với 1 ông Cường khác là Cường “Lai Trâu”.
Vừa vào lớp đã đập vào mắt là đôi uyên ương con gái ông bảo vệ và thằng người yêu. Ngứa mắt lần 1.

Hôm nay là tiết bài tập.
Mình đã lên bục là giảng giải nhiệt tình và quan tâm đến SV, nhiệt huyết của tuổi trẻ mà. Giảng trên bảng chưa đủ, còn xuống từng bàn xem chúng nó có làm được không. Thỉnh thoảng đến một bàn lại gặp đứa SV cổ áo rộng huếch rộng hoác, nhìn vào là muốn xịt máu mũi, lại phải đứng xa ra. Nhiều đứa là vô tình, nhưng không phải không có đứa cố ý, thảo nào mà cô trưởng khoa thỉnh thoảng phải nhắc các “đồng chí giảng viên trẻ, nhất là nam cẩn trọng trong giao tiếp và ứng xử với các trò”. Gặp trường hợp như thế chẳng lẽ lại nhắc nó khép cổ áo vào?
Nhìn xuống thấy đôi uyên ương kia đang tụm đầu vào xem IP không chịu làm bt, ngứa mắt lần 2. Cái gì cũng chỉ có 1 lần thôi.

Mình lên bảng vẽ ra hai bài tập thuộc dạng khó, từ từ mở cặp lấy danh sách lớp
– Tôi có 2 bài này, ai làm được thì coi như thay điểm thành phần nhé.
– Hoàng Thanh Q, Trần Lê M, lên bảng giải hộ tôi bài này – mỉm cười thân thiện hết sức.
– Thưa thầy em không làm được ạ – ngứa mắt lần 3.
– Cứ lên bảng đi, chưa làm sao biết không làm được!

2 đứa miễn cưỡng lên bảng. Mặt con bé phụng phịu, chắc nó nghĩ bố nó quen mình là có quyền láo nháo ở trong lớp chắc, cứ láo là tao lôi lên chứ ở đó mà phụng phịu.
Cho 2 đứa đứng đó khoảng 15 phút, vừa nhìn nhau vừa gãi đầu, mình xuống dưới gợi ý cho mấy đứa dưới lớp, mặc kệ chúng nó

– Sao? sao không làm đi?
– Thầy ơi bọn em không biết làm
– Thế các em biết làm gì?
– …
– Về chỗ. Tôi ghi tạm 2 con 0 vào đây đã.
– Thầy ơi, thầy tha cho bọn em – thực ra với con 0 điểm thành phần thì để qua môn là rất khó.
– Có ai làm gì đâu mà tha?
– Em xin lỗi thầy, bọn em sẽ chú ý hơn ạ!
– …
– Các em sẽ đi thực tế, lúc các em đang cố gắng truyền thụ cho học sinh mà họ coi như em không đứng đó em sẽ hiểu cảm giác của tôi nhé.
– Vâng, chúng em xin lỗi ạ
– Tôi cứ đánh dấu vào đây, đợi xem thái độ của anh chị.

Tin nhắn đến của Phương
– Ê, gửi nhầm tin nhắn kìa. Nhắn trả này.

Đọc tin nhắn mà mình phì cười, mấy đứa SV bàn đầu nó nhìn thấy bắt đầu túm tụm bàn tán.
– Người yêu thầy nhắn tin hả thầy?
– Ê, hôm nay tao gặp người yêu thầy nhé, xinh lắm – con bé trưa nay gặp.
– Trật tự đi, có muốn lên bảng làm bài tập nữa không? – Im như tờ ngay.

Ngồi cho SV làm bài tập còn mình thì đung đưa tin nhắn với bà trẻ Phương.
– Ờ, nhắn lại đây cho tôi, may quá đang không biết nhắn lung tung đi đâu
– Để tôi ra photocopy lại rồi gửi cho ông nhé?
– Hiiii. Thế hôm nay anh Úc có hỏi gì không?
– Có, hỏi kĩ lắm, tưởng ông là người yêu của tôi mà.
– Thế á? Thế có cho đọc tin nhắn không?
– Không, nhắn nhầm cho đọc làm gì – điên rồi, con mụ này nó không hiểu ý mình rồi, hay là hiểu nhưng cố tình ngây ngô. Mình thiên về khả năng thứ 2 hơn.
– Ông đang làm gì đấy? Sao không trả lời tin nhắn hả?
– Đang ngồi trong lớp, cho sv làm bài tập. Thanh tra mà đi qua là tôi bị trừ lương luôn đấy.
– Hiii. Lo gì, tôi nuôi. Mà… ông nhắn nhầm thật hả?
– Thật chứ đùa, nhắn trả tôi đây để tôi còn nhắn cho bồ tôi.
– Không trả! Bleu bleu.
– Không trả thì chiều phải qua nhà tôi trồng rau.
– Trồng rau sạch à? ^^ – Quái thật, chẳng lẽ Phương cũng biết “rau sạch” nên trêu mình?
– Ừ, rau tự trồng cho sạch – vẫn giả vờ ngây ngô.
– Uhmmm, thế thì được. Tưởng ông thích đi mua rau sạch?
– Nói gì tôi không hiểu? – giả ngu tập 2.
– Không biết thì tốt! Chiều đón tôi nhé.
– Không. Bảo anh Úc đưa về đi. Cưỡi kanguru ý
– =)) thật nhé? Đừng hối hận. Nhưng mà hôm nay anh ấy nhìn thấy hết rồi. Chết thật, chết thật.
– Nhìn thấy gì?
– Thấy tôi với ông ý!
– À, để tôi giải thích cho, yên tâm nhé!

- Ông hé môi ra tôi giết! >”<
- Hahaha, phải có cái gì bịt miệng lại. Thôi bà làm việc đi, nãy giờ chả làm gì toàn nhắn tin thôi à? tôi dạy nốt đây. Cứ vừa chữa bt vừa nhắn tin với gái, chốc chốc mà mình mải làm không nhắn lại ngay là y như rằng mấy tin nhắn “sao không trả lời thế hả?” đến liên tục. Hình như cả buổi chiều chẳng làm gì ngoài ngồi nhắn tin với mình. Còn tại sao mình nhớ được từng ấy tin nhắn thì … Chap 18 – Rau sạch Chiều trồng rau sạch tại nhà. Nhà mình có 1 khoảng sân nhỏ, mẹ cày xới thành mấy luống trồng rau, cứ lần nào lên là lại ra chăm sóc nó. Giờ sắp hết rau nên phải thâm canh gối vụ trồng thêm. Khổ nỗi mình thì lười, hạt giống để mốc meo mà không chịu gieo, mai mẹ lên không thấy thì chỉ có xác định là ăn chửi nguyên ngày. May quá hôm nay có người làm cùng, đỡ mệt. Mình thì quần đùi áo cộc, chân đi tông. Quay qua nhìn em nó thì áo bảo hộ, găng tay to sụ, chân đi ủng, khẩu trang. Phì cười.
- Bà làm cái gì đấy? Đi quét rác à?
- Thế này thuốc sâu mới không vào được người. Ông ý! Sao không mặc như tôi?
- Xin bà. Đúng là tiểu thư, nhà tôi không có phun thuốc sâu, bà cởi ra giùm tôi Gái kéo cái khẩu trang xuống, mặt xì ra, bĩu môi
- Thật à?
- Chẳng thật, yên tâm mà tháo hết ra cho tôi. Phương vào nhà tháo hết đồ bảo hộ, bước ra thì mình đã làm được nửa luống. Đúng là làm việc với hội con gái mệt, nó chỉ có ý nghĩa trang trí thôi. Nhưng công nhận là trang trí đẹp thật, Phương mặc quần ngố, áo phông da cam nhìn khoe hết các đường cong của em. Mình ngẩn người, kiểu này ngày mất máu mấy lần mà chết thôi. Sao trước kia mình không để ý đến Phương nhỉ? – Hối hận nhẹ.
- Sao ông kia? – Gái đỏ mặt
- Không… bà lấy quần áo ở đâu ra đấy?
- Của tôi chứ đâu!
- Đi đâu cũng đem theo à?
- Ừ, con gái mà.
- Uhmmm
- Ông thấy đẹp không?
- Bình thường
- Quên điiiii, ông thấy đẹp đúng không? Thấy tôi xinh đúng không? Nhìn cái mặt ông là biết rồi.
- Nói đi? Nói chị Phương xinh đi nào!
- Vớ vẩn, yên tôi làm. Phương đúng là không quen với mấy việc này lắm, nhưng được cái rất chịu khó học hỏi và thông minh nên chỉ 1 tí là đã làm được rồi. Mỗi tội thỉnh thoảng lại “chết rồi quên bỏ hạt” với “ái ui, giun!”… Cô tiểu thư Phương giờ đang lấm tấm mồ hôi, chốc chốc đưa tay lên quệt một vệt đất dài trên cái má trắng hồng, thi thoảng lại giãy nảy lên vì nhìn thấy con giun bé tí tẹo, ngước lên nhìn mình cười toét miệng, chun cái mũi rồi lại cúi xuống làm tiếp. Ngồi phệt xuống đất, mình cứ ngắm Phương làm việc. Mê mải. Phương giống hình ảnh người phụ nữ gia đình lắm, ở em có niềm yêu thích công việc, có sự chú tâm với những thứ gắn bó với mình, có sự đáng yêu của một cô gái và sự nghiêm túc của 1 người đã trưởng thành. Nhìn Phương, bất chợt mình nghĩ đến cuộc sống gia đình. Chiều nào đi làm về 2 vợ chồng cũng cùng đi chợ nấu cơm, cuối tuần lại cùng nhau chăm sóc vườn ao, nuôi mấy con gà, mấy con chim… Một cuộc sống bình lặng và yên ả, tránh xa xô bồ, bụi bặm. Có khi nào mình già trước tuổi không nhỉ? Phương vẫn đang lúi húi với đống hạt giống, em có vẻ mệt rồi nhưng vẫn cười nói, còn hát nữa. Nảy ra 1 ý định, mình từ từ tiến lại ngồi đối diện với Phương, cứ thế nhìn em làm, chẳng nói gì, Phương sang 1 bước mình lại dịch sang 1 bước.
- Ông bị hâm à? Cứ đi theo thế? Sao không làm đi?
- Mặt bà có bùn này! – Mình lấy tay đưa lên má lau cho Phương. Mặt em đỏ lên dần, Phương nhìn mình rất nhanh rồi lại cúi xuống ngay, hình như Phương bất ngờ với hành động của mình.
- Kệ nó, tí tôi rửa – giọng lí nhí
- Để tôi lau cho – Mình nói rồi khẽ lấy tay nâng cằm Phương lên, tay kia thì lau má cho em. Tay mình đâu có sạch gì đâu, lau chỉ tổ bẩn thêm, nhưng mình cứ lau. Đang tán tỉnh làm hàng mà. Phương thì cứ phải giả vờ nhìn đi chỗ khác, mặt thì giờ đã đỏ hơn mặt trời rồi.
- Hết rồi đấy.
- Cảm ơn ông – giọng thỏ thẻ.
- Ông này!
- Sao?
- Sao ông cứ ngồi trước mặt tôi thế?…ngại
- Có gì phải ngại?
- Không biết, ông đi chỗ khác đi.
- Không, tôi thích ngồi đây.
- Thế tôi sang bên kia làm – rồi nhổm đít đứng dậy sang luống bên cạnh.
- Ê, đi đâu – Mình lại nhấc đít lên lon ton chạy theo.
- Sao ông cứ đi theo tôi thế?
- Tôi thích. Mình lại ngồi đối diện như lúc trước.
- Đừng ngồi đối diện tôi nữa, tôi không làm việc được.
- Body hot quá phải không?
- Mơ điiiii, xì.
- Cường này.
- Gì thế? Tự nhiên gọi tên cúng cơm tôi?
- Ông… gửi nhầm thật à? …Tin nhắn ý?
- Bà nghĩ thế nào cũng được mà, bận tâm làm gì – mình thấy hơi bực vì cứ hỏi đi hỏi lại.
- Tôi không nhắn trả lại ông đâu!
- Uhmmm, sao cũng được mà.
- Thật đấy! Tôi không đùa đâu! – Phương ngước lên nhìn thẳng vào mặt mình nói to. Sau đó ngoảy đít đi vào nhà, để mình mình lơ ngơ. Ngồi ngoài vườn đốt thuốc. Chẳng hiểu nổi nghĩ cái gì nữa. Cảm thấy mình sẽ có một cái gì đó mới mẻ lắm, chẳng biết nữa, chỉ cảm giác vậy thôi. Còn Phương? Phương muốn có một sự đảm bảo đúng không? Chắc là như vậy rồi. Đến giờ thì mình không còn mông lung nữa, mình cũng tự tin hơn về tình cảm Phương dành cho mình – Không tự nhiên Phương lại nói với mình những lời đó. Đang mải mê suy nghĩ thì thấy “loạt xoạt” đằng sau, mình giật nảy người ngoảnh lại thấy Phương đang lúi húi, thấy lạ mình cứ nhìn Phương chăm chăm, chưa kịp cất lời thì đã bị Phương chặn họng ngay
- Hái rau! Nấu ăn! Sao? Hay để tôi đi về? – giọng bắt đầu hơi méo méo
- Bà sao thế? Ai bảo gì đâu? Biết dỗi nên mình lon ton lại gần ngay cùng hái rau với Phương
- Tôi nói gì làm bà giận à? – Quay đi – Mình lại sán lại gần
- Kìa? Tôi làm gì sai? Nói đi – Quay mặt đi tiếp.
- …
- Không sao cả! Ông cút đi. Ông ngu lắm.
- Thôi có chuyện gì? Phải nói tôi mới biết mà sửa chứ! – vừa nói vừa ngắt rau.
- …
- Này! Ông định vặt cho cả xóm ăn à? – Phương phì cười. Quên mất là mình cứ vừa nói, vừa nhìn Phương, tay thì cứ ngắt rau không ngừng, phải được 2 rổ rồi.
- Đúng là đồ ngố. Đi vào nhà nấu cơm, nhanh! Mình cun cút đi vào. Sao tự nhiên nó lại thành ra thế này? Lúc thì hờn giận như con mèo con, lúc thì không khác gì con cọp. Chẳng hiểu nổi lũ con gái nó nghĩ gì nữa, có khi 1 con muỗi nó phải suy luận ra thành cả con voi thì mới lắm chuyện thế. Mà quên. Ai giữ ở lại ăn cơm nhỉ? Cứ tự nhiên như nhà mình ý! Định trêu nhưng sợ nàng giận nó lại quát cho thì mệt, mất công đi dỗ. Trái với vẻ tiểu thư, Phương rất tháo vát trong bếp, có lẽ đã được đào tạo đầy đủ để chuẩn bị lấy chồng. Mình cứ đứng dựa lưng vào tường đằng sau Phương nhìn em nấu nướng từ lúc nào mà Phương chẳng biết. Cứ thế nghệt mặt ra, nhìn theo từng động tác, từng chuyển động cơ thể của em. Ngắm Phương mà trong suy nghĩ mình lẫn lộn quá, vừa có xúc cảm của nam nữ, lại vừa có cảm giác muốn gắn bó, không phải gắn bó bình thường mà là lâu dài. Chẳng hiểu sao nhìn dáng dấp Phương, cách làm việc và cư xử của em mình cảm thấy thân thuộc lắm. Giá như Phương là vợ mình có lẽ mình đã tiến đến ôm Phương từ đằng sau, khẽ hôn nhẹ lên má vợ rồi. Bất chợt Phương quay lại. Giọng lanh lảnh kéo mình trở lại với thực tại.
- Nhìn gì? Ra đây phụ tôi – lườm
- Phụ cái gì? Tôi có biết làm gì đâu?
- Ông vừa nhìn cái gì? Đừng tưởng tôi không biết! Lấy cái lọ đường xuống đây – lộ rồi à?  Nào thì lấy. Vấn đề là chắc tại nãy giờ ngắm em ý mải mê quá mà không để ý thằng em họ xa nó dậy từ lúc nào, lúc với lên cao vòng quà người em để lấy lọ đường thì nó cọ vào mông nàng.
- Này, đường, gì nữa không? Phương quay ngoắt ra nhìn mình, lườm
- Cái gì đấy?
- Gì là gì? – đánh trống lảng
- Lằng nhằng là tôi cắt – Phương dơ con dao lên, mặt gườm gườm.
- Tại bà chứ tại ai, tôi chả có tội gì cả.
- Tại tôi cái gì?
- Thì tại bà…xinh – mình nói xong còn tự thấy ngượng, đúng là văn tán gái. Nhưng lúc này mình nói thật, đúng với gì bột phát ra.
- …
- Thôi tôi không nói lại ông, đi tắm đi xong ra ăn – Phương lại đỏ mặt, nhìn yêu quá. Tắm rửa sạch sẽ, mình ra gếch chân xem TV, như 1 ông chồng đi làm về chờ vợ gọi ăn cơm, thích thật. Xem TV mà ngủ lúc nào không biết, tự nhiên thấy có người sờ trán mình vuốt vuốt, giật mình mở mắt, Phương đang ngồi 1 tay cầm điều khiển TV, một tay xoa xoa trán mình.
- Mệt lắm hả? Chắc tại trưa không ngủ.
- Đâu, cứ xem TV tí là tôi ngủ
- mình hơi bối rối vì hành động của Phương. Sao bạo dạn vậy?
- Vào ăn cơm ông.
- Uhm. Bà vào trước đi. Gì nữa đây? Giờ thì lại như con mèo con, không biết tí nữa nó có biến hình nhẩy vào ăn thịt mình không? Cứ cẩn tắc vô áy náy. Mà sao hành động ấy giống 2 obg nhà mình ở nhà vậy. Ý gì đây? Lần đầu tiên chỉ có 2 đứa ăn cơm ở nhà mình. Phương lại trở về hình dáng quen thuộc – mèo con, ăn uống nhỏ nhẹ, e thẹn, thỉnh thoảng lại gắp cho mình cái này cái kia. Công nhận Phương nấu ăn ngon quá – người ta bảo tán thằng đàn ông qua đường dạ dày cũng không sai. Đánh chén 4 bát cơm, mình ngồi xoa xoa bụng còn Phương vẫn đang tỉ mẩn với bát cơm đầu tiên.
- No quá!
- Ngon không?
- Mình đưa tay lên: thumb up: . Nhìn tôi ăn là biết mà
- Hiiiii, vậy là được rồi.
- Mà sao bà ăn chậm thế? Sao ko ăn thịt trứng toàn ăn rau?
- Tôi ăn ít chất béo thôi
- Bà đã đi làm cả ngày, đi chơi thể thao, giờ ăn toàn rau sao mà sống được?
- Để tôi gắp cho bà – nói rồi mình gắp 1 miếng thịt kho tàu to vào bát Phương
- Không! Tôi không ăn đâu
- Ăn! Không ăn không yêu nữa, cho ông hàng xóm nuôi – mình bắt chước giọng mẹ hồi bé
- Hiiiiiii, hồi bé tôi cũng bị dọa thế đấy.
- Uh, ăn đi, không ăn sao có sức. Bà phải tiết kiệm sức khỏe từ bây giờ, mai mốt lấy chồng, sinh con là chẳng còn thời gian đâu.
- Uhmm, cảm ơn ông.
- …
- Này, sau cưới tôi ông có đến không?
- Có chứ! Sao không? Bà dở hơi à?
- Tại tôi định không mời – giọng Phương trùng xuống.
- Sao không mời? – Mình bất ngờ
- Thôi, tôi đi rửa bát đây.
- … Chap 19 – Mèo vờn chuột Nằm vừa xem TV vừa ngẫm nghĩ về câu hỏi của Phương, chẳng lẽ có điều gì uẩn khuất sau câu nói ấy? Có lẽ nào Phương đã có quyết định cho riêng mình? Vô lí. Vừa chiều nay Phương tỏ thái độ rõ ràng cho thằng Phó phòng người Úc thấy là Phương với mình yêu nhau mà? Hay mình lại tự huyễn hoặc bản thân? Hay Phương lấy mình làm bình phong?. Phương nói Phương có những 5 thằng ở cơ quan đang tán tỉnh kể cả thằng Úc, không biết có chém gió không nữa? Với tính cách của Phương thì khả năng đó là khá thấp, Phương là người thật thà, nhất là đối với mình. Chẳng lẽ Phương đã có lựa chọn trong số 5- 1 thằng còn lại, mà cũng có thể là 1 người nào đó mà mình chưa biết. Haizzz. Mình giờ đâu còn ở cái vị trí có quyền quyết định nữa, nhưng mình cũng không hối hận. Thời gian yêu Chúc mình có biết tình cảm của Phương, nhưng mình quyết sống với lựa chọn của mình nên bây giờ không hối hận. Mình chỉ tiếc, tiếc vì bây giờ mình có tình cảm với Phương rồi, chưa lớn, nhưng mình đang rất trông chờ nó. Có điều để mở lời ra thì thực sự khó! Liệu Phương có phũ phàng từ chối? Dễ lắm, Phương là người có tự trọng cao ngất, kiểu gì Phương cũng sẽ không chấp nhận vị trí thay thế. Đau đầu quá. Nói hay không đây? Mải nằm suy nghĩ miên man rồi ngủ lúc nào không biết. Lần này lại là Phương đánh thức dậy. Đang ngủ lại thấy ai đó sờ vào đầu mình  Cái kiểu này ở nhà chỉ có mẹ mình thôi! Giờ lại thêm Phương nữa. Tự dưng mình thấy khó chịu!
- Yên để tôi ngủ!
- Ngủ nhé, tôi đi về đây.
- Sao về? Chơi đã. – mình bật dậy.
- Có gì mà chơi đâu! – giọng phụng phịu.
- Đây tôi dậy chơi với bà đây., hì hì.
- Tôi nói đùa đấy, ông ngủ đi, tôi về không muộn rồi.
- Để tôi đưa bà về, đợi tôi mặc cái áo- Mình nhẩy luôn vào phòng không cho Phương kịp từ chối.
- Để tôi đi xe về cũng được, tôi đi xe về luôn.
- Thế mỗi đứa 1 xe, tôi đi kèm bà về
- mình vừa khoác áo vừa nói.
- Không cần đâu, nhà tôi ngay đây mà.
- Nói nhiều quá! Hay là có hẹn với ai? Nếu thế thì thôi bà tự đi đi.
- Hẹn ai? Sao phải nói dối ông làm gì?
- Thật không?
- Có hẹn, được chưa? nhưng tôi hủy rồi.
- Sao phải hủy?
- Không hủy thì tối đến giờ đứa nào nấu cơm cho ông? Ông dạo này ngớ ngẩn quá rồi đấy.
- Hì hì. Anh Úc à? – Mình sán lại gần thì thầm.
- Không. Thôi đi về đi có gì vừa đi vừa nói. Trái với dự đoán, nàng không có ý định đi 2 xe như mình nghĩ. Đúng là đến chết vẫn còn kiêu! Vừa dắt xe ra cho nàng, định quay vào lấy xe mình thì nàng níu lại ngay.
- Đi đâu? Đi 1 xe thôi.
- Sao bảo đi xe về luôn?
- Nói nhiều quá! – Có vẻ khó chịu, chắc tại mình ngố chẳng hiểu ý, ăn mắng là đúng rồi. Tung tăng trên con LX đưa nàng về, đằng trước là 1 túi rau to lúc chiều mình “lỡ tay” hái. Giờ thì không phải nhắc, Phương đã tự động gối đầu vào lưng mình ngay từ lúc lên xe, mỗi tội 2 tay có vẻ hơi dư thừa. Trước giờ vẫn thế, Phương với mình luôn có 1 khoảng cách nhất định, chuyện gối đầu lên vai là “ghê gớm” lắm rồi. Đến cả bám vào eo như những người bạn bình thường cũng là điều xa xỉ. Mà chẳng phải mình muốn có Phương hay sao? Tại sao không bắt đầu từ những chuyện nhỏ nhất nhỉ?
- Bám vào đi, ngồi thế ngã bây giờ.
- Trước giờ đã bám bao giờ đâu, sao mà ngã được.
- Trước khác, giờ khác.
- Thôi, mắc công hiểu lầm.
- Ai hiểu lầm?
- Ai cũng thế…
- Bám vào đi. Tôi không hiểu lầm được chưa? Tại sao 2 đứa mình cứ phải như thế nhỉ? Phương miễn cưỡng bám vào eo mình, gối đầu lên vai, giờ trông gần giống đôi tình nhân rồi đấy. Mình cười tủm tỉm, cố gắng nhỏ nhất để cho Phương không biết.
- Phương này, sao tự nhiên hôm nay bà lại hỏi tôi câu đó?
- Cưới có mời ông không ý hả?
- Uhmm
- Tại vì tôi không muốn.
- Vì sao chứ?
- …Vì như thế tôi thấy mình ác với bản thân mình quá.
- Tôi không hiểu.
- Ông thì luôn không hiểu mà, cái gì ông cũng không hiểu trong khi ông quá hiểu. Ai nhìn vào cũng thấy tôi thật đáng thương, cái đó ông có hiểu không?
- … Mình lặng im, chẳng biết nói gì bây giờ. Chẳng lẽ nói Anh yêu em? Quá rẻ mạt. Mình không muốn, như thế coi thường Phương quá. Chả lẽ Phương là 1 con bù nhìn, cứ đứng mãi đợi ở đó và không có việc gì khác ngoài việc đợi mình? Đợi mình đến ban phát tình thương à? Mình chẳng là cái gì để tự sướng đến mức ấy! Mình với Chúc vừa chia tay sáng nay – và giờ mình- tỏ- tình- với- Phương ư??
- Giờ tôi không suy nghĩ được gì cả! Mọi chuyện xảy ra với tôi quá dồn dập, tôi cần thời gian để xác định lại bản thân mình yêu ai, cần ai. Cũng giờ này tối qua thôi mà…
- Uhmm, tôi biết. Không có gì là dễ dàng cả, nhất lại là người tưởng như sắp cưới.
- Đó là quá khứ rồi, tôi đang muốn hướng đến ngày mai. Tôi chỉ sợ giờ mình không còn xứng đáng nữa thôi.
- Đừng nói gì lúc này, đừng quyết định gì vội, giờ ông có quyết định gì thì cũng chưa chắc xuất phát từ cái ông thực sự muốn và cần. Mình bàng hoàng, không ngờ Phương hiểu mình đến vậy. Phương chắc chắn biết mình định nói gì đó với Phương, nhưng những lời Phương nói ra chứng tỏ Phương sẽ không tin vào những lời nói đó – cũng phải thôi, sức đề kháng của những người con gái tự trọng thực sự rất cao. Phương có thể sẵn sàng từ bỏ mình ngay, hoặc không bao giờ nói ra tình cảm, còn hơn là vội vàng gật đầu trước 1 người đang trống vắng và chới với tìm chỗ bám như mình. Ai biết được nó là thật hay chỉ là bấu víu lúc chông chênh? Suy nghĩ đó làm mình thấy trân trọng Phương hơn. Bây giờ không còn là thời đại người phụ nữ yếm thế nữa, họ có quyền tự do lựa chọn hạnh phúc cho mình. Hạnh phúc ấy đâu chỉ là tình cảm, nó còn là sự đồng cảm, sự tôn trọng và trân quí nhau nữa, nếu không nhận được điều tương tự từ phía kia, thì thà không có còn hơn là cố kiết để có được người mình yêu. Đó là còn chưa kể, Phương không hề thiếu lựa chọn xứng đáng với em, ít nhất là có nhiều mặt hơn mình.
- Cafe đi ông
- Muộn rồi, về thôi, hôm nay bà cũng mệt rồi còn gì?
- Uhmm Đưa Phương về đến nhà, mình quay xe về luôn, lạnh quá.
- Tôi về đây, bà vào nhà đi không lạnh.
- Ông về đi.
- Còn đi đâu nữa mà chưa mở cửa đi?
- Uống cafe
- Cái gì? Muộn rồi cafe gì nữa? Vào nhà đi mai đi!- mình hơi xẵng giọng Phương nghe thấy thế quay lại, rút túi xách lấy chìa khóa mở cửa nhà. Nhìn Phương thấy tội nghiệp quá, có lẽ Phương muốn đi uống cafe thật, chắc Phương muốn nói gì đó, hoặc đơn giản muốn có người ngồi bên cạnh, tâm trạng con gái mà. Thấy thương quá mình cất lời:
- Này, thôi đi cafe đi. Phương quay lại, nhìn mình, mắt rơm rớm
- Tóm lại là có đi hay không?
- Sao thế? Có mà.
- Xụt xịt – thêm một lần đứng hình, Phương nhạy cảm quá.
- Tôi xin lỗi, tại tôi thấy muộn rồi thôi. Còn bà muốn đi thì tôi đưa đi chứ có cấm đoán gì. – mình bối rối lắm rồi chẳng biết làm gì nữa.
- Tôi chẳng hiểu sao tôi lại thế nữa! Sao cứ ông nói 1 là tôi phải 1, 2 là tôi phải 2?
- Thôi, tôi sai, tôi sai, không khóc nữa. Lên xe nhanh không quán nó đóng cửa hết bây giờ. Lang thang mãi mà mấy quán toàn sắp đóng cửa, cuối cùng quyết tạt vào quán to nhất, quán quen thuộc MT. Thằng trông xe nhanh nhảu ra thông báo quán sắp đóng cửa, mình rút ra 50K nhét vào túi nó “thông cảm anh chị đang có chút việc”, thằng bé tươi cười ngay lập tức chạy vào thì thầm với đứa đứng quầy. Cafe. Khuya. 2 đứa ngồi trên tầng 4, trước mặt là thành phố về đêm, đẹp nhưng buồn quá. Điện thoại của Phương, “Anh S” – mình nóng mặt, 1 trong 5 thằng đây à?
- …
- Anh không nói chuyện với người yêu à? Gọi điện cho em làm gì giờ này?
- …
- Em đang đi với người yêu.
- …
- Vâng, đúng rồi anh, trưa nay đó.
- …
- Mà người yêu em không thích em nghe điện thoại với người con trai khác nên giờ anh đừng gọi cho em nữa nhé!
- …
- Anh không hiểu à? Anh không có việc gì làm à? – mình tí nữa phụt cà phê ra khỏi miệng. Cúp máy.
- Sao bà phũ phàng thế?
- Chẳng có tí sĩ diện nào, chửi thẳng mặt cho biết. – Đây có phải con mèo nấu cơm cho mình hôm nay không?
- Ông! sang đây ngồi với tôi – mình len lén đi sang, ngồi xuống thật khẽ khàng, nàng đang bực, dễ thành nạn nhân tiếp theo lắm.
- Dịch vào đây, sao ông cứ lấm lét thế? – dịch vào luôn. Phương dựa vào vai mình, nhẹ nhàng.
- Ngồi im thế nhé, dù ông chẳng phải…
- Xuỵt. Im. Dựa thì dựa đi lắm chuyện quá.
- …
- Này, tôi đã làm gì cho ông rồi nhỉ?
- Làm gì là làm gì?
- Nấu cơm rồi, cafe rồi, trồng rau nữa… – sao tự nhiên lại có cái này? Mình linh cảm chẳng tốt đẹp gì. Nhưng thôi cứ đùa với em đã, chưa rõ ràng điều gì cơ mà.
- Còn cả ôm trộm nữa, cầm tay trộm nữa.
- Hiii, cái đó cũng tính hả?
- Tính chứ. Bà mê trai lắm
- “Hự”
- ăn 1 đấm.
- Uhmm, biết thế.
- Sao bà nói chuyện khó hiểu vậy? Có chuyện gì kể tôi nghe đi.
- Đâu có chuyện gì?
- Thật không?
- Không.
- Hấp, dở. Có chuyện gì kể hết ra với tôi đi.
- …
- Tôi mệt mỏi ông ạ, tôi cứ đi theo thế này đến bao giờ nhỉ? Mà không hiểu sao tôi khỏe thế nhỉ? – Phương ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt mình, lời của Phương nghe rất nhí nhảnh, chẳng có gì đó oán trách cả
- Nhưng lời Phương nói nó như dao cứa vào tim mình vậy, nghe mà lòng quặn thắt. Dù rất muốn ôm Phương vào lòng nói lời xin lỗi nhưng dường như có gì đó chặn lại không cất lời được. Mình phải kiềm chế hết mức để không nói ra những lời nói đó, những lời nói tưởng như yêu thương nhưng thực tế lại quá nhẫn tâm với Phương. Ít nhất là bây giờ. Cầm lấy tay Phương. Em để yên không phản ứng. Mình nói, nhẹ nhàng.
- Phương ơi, tôi tin vào ngày mai lắm, bà có tin không?
- Tôi phải biết ngày mai có gì chờ mình chứ..
- Tôi chợt nhận ra một thứ tôi vô tình để quên mất, tôi muốn có thời gian để cảm nhận nó dù tôi không xứng đáng. Cho tôi thời gian được không? Để tôi biết điều tôi đang cần là chính xác. Phương ngồi im, không nói gì cả, có lẽ những gì nói về Phương lúc này đều là phỏng đoán nên tốt nhất chẳng nên đoán gì cả. Cứ lặng im như thế 1 lúc lâu, không ai nói gì. Cả 2 đang theo đuổi những suy nghĩ riêng mình thì phải, nhưng bây giờ mình mới là người đuổi theo, còn Phương thì ở đó – lúc lúc gần, lúc xa, sáng rõ, lúc mờ nhạt.
- Hình như khôn ra 1 tí rồi.
- Bà bảo ai ngu?
- Đâu ai bảo ngu đâu, hiiiii.
- Phương
- Dạ.
- À quên. Gì? Chết, gì gì? Tôi nhầm nhá, tôi nhầm đấy.
- Sao mà như gà mắc tóc thế? Hahahaha – mặt phương đỏ hồng lên rồi. Con gái lúc đỏ mặt nhìn đáng yêu thật. Khẽ kéo đầu Phương lại dựa vào vai, mình nói tiếp, những lời nói dường như xuất phát từ sự sợ hãi thực sự đang nhen nhóm trong mình. Sợ hãi sẽ lại một lần nữa mất người mình muốn giữ bên cạnh.
- Phương này, đừng lấy chồng vội nhé
- … Chap 20 – Duyên tình 3 đoạn
- Không lấy chồng thì ở với ai, tôi sắp già rồi?
- Ai bảo già? Còn trẻ với xinh chán.
- …
- Thật không?
- Thật chứ đùa
- …Uhmm, được, nếu thế thì sẽ suy nghĩ. Ừ nhỉ, mình còn trẻ mà, nhiều trai theo mà nhỉ?
- Nhưng mà Cường này!
- Sao?
- Ông suy nghĩ cho kĩ vào. Cái ông nói tới chưa chắc đã hợp với ông đâu, cũng chưa chắc ông đã cần bằng người trước đâu, nên…
- Tôi biết rồi.
- Ông biết không? Tôi thấy mình như con ngốc ý, cái gì tôi cũng chủ động được, trừ chuyện này.
- Tôi khác gì bà đâu, vậy nên mình mới chơi với nhau. Giờ tôi chỉ muốn ở cạnh những người thân quen, gia đình, bà nữa, để tôi biết tôi đang ở đâu, đang cần gì, ai tốt với mình và ai thực sự quan trọng với mình thôi. Nếu tôi đến với người ấy, tôi sợ làm người ta buồn lắm bà ạ. Bà nhìn chân tôi này – mình giơ cái chân đầy sẹo lên
- Cái này là tôi đi đá bóng, mỗi lần ngã cày chân xuống đất là đau lắm, tối về bôi cồn Iode mà khóc chảy cả nước mắt, nhưng nó chỉ đau mấy hôm thôi, vấn đề là nó để lại sẹo, sẹo để mỗi lần tôi đá bóng tôi biết tránh những thằng đá láo ra, tránh những tình huống dễ chấn thương ra… Đấy, về thân thể tôi còn sợ, huống chi là tim tôi giờ này, 2 vết sẹo to, sẹo lồi luôn, bà bảo tôi có sợ không? Phương lặng im nghe mình nói. Hơn ai hết Phương là người hiểu những gì mình đang phải chịu, Phương cũng vậy chẳng khá hơn, có chăng là những nỗi buồn khác nhau thôi. Một người thất bại trong tình trường, 2 lần yêu 2 lần đổ vỡ, còn một người chờ đợi 3 năm vô điều kiện không được đáp lại tình cảm. 2 con người ấy bây giờ đang như đang “mèo vờn chuột” với nhau vậy. Sao không tiến lên một bước, sao mình không mạnh dạn nói lên lời yêu thương được, đã một lần đánh mất hạnh phúc, mình là người cảm nhận rõ nhất cái giá phải trả nó đau đớn thế nào, vậy sao giờ đây cứ định tiến lên lại rụt lại? Giống như có 2 con thiên sứ 1 đen 1 trắng lởn vởn xung quanh vậy, một con hô “tiến lên” còn 1 con hô “đứng lại”. Mình sẽ nói mà, vấn đề là khi nào thôi. Không ai chờ đợi vô điều kiện, Phương không phải là Lan, mình cũng không phải Vũ Khắc Điệp.
- Tôi sẽ lấy salonpas dán vào cho ông nhé – lời nói nhẹ nhàng của Phương kéo mình ra khỏi những suy nghĩ mông lung.
- Bà có à?
- Tôi còn 1 miếng duy nhất.
- Chỉ dùng 1 lần đúng không?
- Đúng, chỉ 1 lần thôi! – Phương nói rất “cứng” Đèo Phương về nhà, mình nằm vật ra giường. Mọi thứ đến nhanh quá làm mình có cảm giác bị choáng ngợp. Nghĩ lại chuyện đêm qua, thực sự không còn chút niềm tin nào vào phụ nữ nữa, dành bao nhiêu tình cảm, bao nhiêu lo lắng, quan tâm, mình nhận lại được gì? Một cái sừng to. Đểu cáng thật. Mẹ kiếp nhà chúng nó. “Ai thương yêu ai, đó chỉ là tình của mỗi con người” – lời hát du dương vẩn vơ trong đầu, đúng là lời hát huề vốn, chẳng là tình mỗi con người thì sao? Nhưng, mỗi con người chỉ có 1 tình thôi, mình thì đã gieo 2 cái tình rồi, ai cũng yêu hết lòng, để giờ tan nát thế này đây. Đúng là vớ vẩn. Mình bật dậy đi pha cafe, những lúc thế này mình cần cafe để bình tĩnh lại. “Anh chỉ cần ngửi hương cafe thôi anh sẽ thấy thư thái ngay!” – lời nói ngày nào của Mai vẫn còn văng vẳng trong đầu. Đúng là thế, cafe tự rang xay rồi tự pha, ngồi với điếu thuốc, từ lâu đã là người bạn lưu niên của mình, mỗi khi chẳng có ai bên cạnh. Với tay lấy hộp cafe xuống, thấy 1 tờ giấy sticker với nét chữ tròn trịa của Phương viết từ bao giờ “Uống ít cafe thôi! >”<” – mình bật cười. Không biết cô nàng dán vào đó từ bao giờ? Lại còn giọng điệu giống của mẹ mình nữa. Thôi uống nốt hôm nay vậy nhé? Từ mai uống ít hơn. Bà già của tôi ạ. Ngồi ngoài ban công với cái áo khoác to sù sụ, hơi điên 1 tí, nhỡ chẳng may có cơn gió độc thì giờ này không còn ngồi đây mà type. Đêm. Luôn là cái thời gian mà mình nghiền ngẫm lại một ngày đã làm được gì, suy nghĩ cho ngày mai sẽ làm gì tiếp theo. Những tin nhắn và cuộc gọi của Chúc vẫn đến liên tục, block thì em lấy số khác gọi, nó chỉ làm mình coi thường em hơn mà thôi. Có lẽ Chúc không cam lòng để tuột mất một thằng ngù ngờ như mình? Giờ đây, ngoài sự căm hận thì mình thấy chuyện mình với người ấy thực sự nhẹ nhàng, chẳng còn là gì của nhau nữa, không liên quan. Điều mình băn khoăn là Phương. Càng nghĩ về Phương càng thấy mình có lỗi, lẽ nào chuyện nợ nần kiếp trước kiếp sau là có thật? Để một người như Phương cứ thấp thỏm trông chờ, trong khi mình chẳng bằng ai, nhiều đứa con gái nó nhìn thấy còn chẳng thèm bắt chuyện. Thôi mặc kệ. Chỉ cần biết rằng mình đang có Phương bên cạnh. Với một niềm tin đây sẽ là người phụ nữ của đời mình. Hãy cho thêm 1 cơ hội nữa, tin tưởng nhau nhé. Dốc nốt cốc cafe vào miệng, đắng ngắt, nhưng tỉnh táo, chui vào phòng đi ngủ, sáng mai còn đưa Phương đi làm, và dằn mặt mấy thằng cùng công ty! … Chiều thứ 6 thất thểu la cái xác lên Khoa. Cứ sáng lên lớp, trưa về úp mỳ tôm, nằm được tí lại lóc cóc mò lên trường. Hôm nào Phương nó cũng rủ đi ăn trưa cùng nhưng mình toàn trốn. Đi ăn toàn gặp cả lũ cả lĩ phòng nó, cả thằng khoai Tây kia với một thằng nữa nên mình không thích, ngồi ăn mà cứ gườm gườm nhau thì mất thoải mái bỏ mẹ, thà về nhà ăn mỳ tôm còn hơn. Vì việc ấy mà Phương giận mình, nhưng khổ nỗi chỉ giận được vài tiếng, đến tối lại bình thường “Oáp”
- ngước nhìn đồng hồ thấy 4h kém đang lỉnh để đi về thì gặp ngay cô Trường khoa – đen thế, xác định ăn chửi luôn.
- Dạy xong rồi à Cường?
- Vâng, em có 2 tiết thôi ạ.
- Xem tập cho đội bóng đi nhé, sắp giải trường rồi đấy, cứ rượu chè suốt rồi tao bảo mày.
- Vâng, em chạy đi chạy lại đi học nhiều quá mà cô, cuối tuần này em tập.
- Làm gì thì làm đừng làm xấu mặt tao, giờ mày làm ăn không ra gì là cả cái Khoa này nó chửi tao đấy chứ không chửi mày đâu.
- À, mà tránh xa mấy đứa sinh viên ra.
- Vâng, sao thế cô, trước giờ em có…
- Biết thế, nhưng cứ cẩn thận, bọn nó giờ ghê gớm lắm. Nghe chuyện ông L bên khoa KT chưa?
- Vâng, em biết rồi ạ. Ù té chạy ngay. Cứ mỗi lần nhìn thấy cô là khiếp vía, tim đập chân run. Mình mang ơn cô nhiều lắm, cô dìu dắt từ hồi còn năm nhất, cũng chính cô đề nghị giữ mình lại cho làm GV. Mỗi tội cô nóng tính, làm ra làm, láo nháo là ăn chửi mát mặt, kể cả chỗ đông người luôn. Mà sao tự nhiên cô lại nhắc mình về mấy đứa sinh viên nhỉ? Trước giờ mình vẫn hòa đồng với bọn nó, có khi nào vì thế mà nhiều người nhìn vào lại tưởng mình đang cưa cẩm mấy em sinh viên không nhỉ? Mình ngu gì mà dây dưa với mấy đứa ấy, tấm gương to đùng ngày nào chả được các bà các cô trong trường kể lể. Bọn SV thì nó cũng ghê gớm thật, nghĩ cũng đã thấy sợ rồi. Haizz, đúng là đau đầu, cứ chỗ nào đông người là y như rằng sẽ đủ thứ chuyện. 4h hơn tí có mặt tại công ty gái – to dữ.
- Alo
- Nắng quá rồi chị ơi!
- Hihi, xuống ngay đây.
- …
- Giờ đi đâu?
- Xuống MP xem bói.
- Gì? Lại xem bói, tôi không đi đâu.
- Đã đi bao giờ đâu mà lại? Hay ngày xưa chở em Chúc đi nhiều lần rồi giờ ngại? – Giọng nghe dỗi dỗi.
- Đã đi bao giờ đâu, nhưng tôi không thích bói toán. Mấy cái đó tôi ghét lắm.
- Cafe, cafe, tiền, tiền, quán XXX, nhớ hay quên? – Không có tiền bị đè đầu thế đấy 
- Được, bà nhớ đấy. Đi thì đi, sợ quái gì. Nhưng một lần thôi đấy! Trên đường đi nghe gái thao thao bất tuyệt, nào là cô này bói ngày sinh, xem chỉ tay nhé, chuẩn lắm nhé, ngày xưa phán tôi thế này thế kia nhé, tôi hẹn trước rồi, cô này khó lắm nhé…bla bla bla – Trời đất run rủi thế nào tôi lại dính vào 1 mụ đồng bóng thứ 2 thế không biết! Chợt nhớ đến chuyện thằng Dũng kể, mình phải hỏi ngay mới được.
- Ê, thằng Dũng kể bà có nhiều giai thoại lắm hở?
- Giai thoại gì?
- Gì mà chồng giáo viên, đeo kính…?
- Hiiiii, cái đó là mẹ tôi kể lại chứ có nhớ gì đâu!
- Thế giờ còn thích chồng giáo viên không?
- Không, nghèo lắm.
- Ừ, phải đấy – có chút gì đó thất vọng chạy qua đây. – qua định cư nước ngoài hay hơn đấy!
- Cơ mà… giảng viên thì được!
- Hì, cũng nghèo như nhau thôi – Mình lại vui trở lại.
- Mỗi tội giảng viên thì sợ đội sinh viên nó “chài” mất chồng của mình! hiiiii Xuống đến nhà ông thầy bói, phải gọi là 1 cái điện khá to. Mình ít khi đi vào những nơi như vậy, trái lại thì Phương quá quen thuộc, hình như Phương có duyên với tâm linh lắm, mở miệng ra là đã thấy mê tín rồi, thỉnh thoảng lại bói ngày, bói tháng, bói giờ, bói ngày sinh, thậm chí bói cả tên. Có hôm đang dạy thấy “tiiit, tiiit” đến thì thấy tin nhắn của Phương “tên ông với tên tôi bói với nhau được 3 điểm, haaaaa” – mình phì cười ngay trên lớp làm mấy đứa SV trêu suốt. Còn chưa bằng hôm đang giờ chữa bài tập, bài thì khó, mình thì trẻ thiếu kinh nghiệm nên cả thầy cả trò đang bò ra cùng nhau làm thì thấy cuộc gọi đến của Phương, giọng hốt hoảng:
- Sao đấy bà? Tôi đây.
- Này, hôm nay ông có đi dạy không?
- Có, sao?
- Nhớ đừng gặp ai sinh năm 84 hôm nay nhá, tránh đi! Mình điên hết cả người, đã đang mệt mỏi thì chớ lại còn gặp mấy chuyện mê tín linh tinh. Chả lẽ ra hỏi “anh sinh năm nhiêu?”, “cô bao nhiêu tuổi”…
- Bà thôi cái kiểu ấy đi, vớ vẩn quá. Tôi đang bận. Thế là giận. Lại phải nhắn tin xin lỗi. Đúng là mệt. Trở lại với cuộc gặp với “thầy”
- Con chào cô.
- Anh ạ
- mình nhanh nhảu
- “Bộp” – 1 cốc vào đầu mình
- gọi là cô!
- À vâng, con chào cô.
- Đây hả?
- “Cô” nhìn mình rồi hất hàm hỏi Phương.
- Vâng cô ạ
- Mình chả hiểu gì. Vào thấy gái bắt đầu lôi ra bao nhiêu là hoa quả, bánh trái, thắp hương… Thấy mình cứ đứng như trời trồng gái mới kéo mình xuống.
- Anh, quỳ xuống đây!
- A…a… anh? Gái lừ mắt. Mình im luôn
- Anh thì anh! gì mà căng 🙁
- Giờ em làm gì thì làm theo – giọng lại nhẹ nhàng ngay được, đúng là đồ thảo mai!
- Ờ…ờ. Một lúc thì lễ cũng xong. 2 đứa ra ngồi bàn với cô. Cô gieo quẻ gì đó – hình như thế, rồi bảo gái:
- Con đưa tay đây cô xem Phương. Ngồi soi tay gái tầm 5 phút, xoay lên xoay xuống, cô phán 1 câu:
- Cô thấy đường tình duyên của con có rồi đây này, nhưng chưa rõ lắm, 3 tuần nữa con chụp lại tay rồi gửi cho cô xem kĩ hơn nhé – cô dân công nghệ ghê đấy chứ, dùng cả smart phone, thấy có cả Ipad.
- Thế ạ? – Gái mắt sáng như sao.
- Cô ơi cô xem cho bạn này luôn hộ con với, xem … – mặt gái đỏ dần lên. Cô lại gieo quẻ, rồi hỏi mình:
- Con sinh giờ mấy?
- Con không biết ạ
- Thế con hỏi thầy mẹ đi. Haizzz, bốc máy lên gọi mẹ
- Mẹ, con sinh mấy giờ?
- Hỏi làm gì? Ai hỏi? Mày đi xem bói à?
- Bói gì đâu.
- Thế ai hỏi? Nhà cái Chúc à? – Mẹ vẫn chưa biết chuyện.
- Không… Phương.
- Ừm, 6h45 sáng.
- …
- Con sinh 6h45 sáng ngày ** ** **** cô ạ Lần này không xem chỉ tay mà cô bắt đầu bấm:
- Con làm việc chỗ đông người, sang trọng, nếu cô không nhầm thì con là giáo viên? – Mình bất ngờ, đánh mắt sang Phương, gái nhún vai nhìn lại cũng tỏ vẻ ngạc nhiên như mình.
- Vâng ạ.
- Con là con một?
- Vâng ạ
- Số con cũng tốt lắm, nhưng tình duyên trắc trở, sau cũng lấy được vợ hiền thảo, còn có số xuất ngoại nữa.
- Thế ạ
- mình chỉ gật lấy lệ, không nghĩ là sau này tất cả những điều cô nói đều thành sự thật – trừ cái vợ hiền ra nhé con gấu mẹ kia!
- Con đưa tay cô xem …5 phút lật lên lật xuống.
- Đường tình con đứt làm 3 đoạn đây này, vừa mới dứt hoặc nếu chưa thì sẽ sớm dứt 1 mối tình thôi, yêu đến người thứ 3 thì sẽ lấy – Đến đây là mình lạnh lắm rồi, chẳng hiểu người ta có ma xó ngồi cửa nhà mình hay sao mà biết. Bố mẹ mình còn chưa biết chuyện! – Cô còn đoạn nói về con cái nữa nhưng không viết ra được Rồi cô nhìn sang Phương, xong lại nhìn sang mình:
- Cô thấy 2 con nhiều cái giống nhau lắm, tùy duyên 2 con nhé, cô nói vậy thôi, cô mệt rồi Cường cũng mệt rồi. Chúc cả nhà ngủ ngon. Chap 21: Thằng dở hơi Rồi 2 đứa đi về, trên đường đi gái lặng im, thỉnh thoảng lại thấy khúc khích – dở hơi không tả được.
- Ê, ngủ rồi hả?
- Không!
- Sao không líu lo nữa vậy?
- Đang suy nghĩ.
- Nghĩ gì? Nghĩ sang Úc làm gì hả?
- Mình đùa giai lắm. Véo – Áiii – Cái trò đặc trưng của lũ con gái.
- Này thì Úc! đây mà thích thì đi Anh với Úc lâu rồi nhé, vướng cái thằng dở hơi ở đây thôi.
- Thằng nào thế?
- Ờ, thằng ngố.
- Sao lại vướng? Có vấn đề gì à?
- Chả biết nữa, nó cứ dở dở ương ương mà mình cứ chạy theo mãi thôi.
- Thì bỏ nó đi, dứt khoát đi.
- Cũng sắp rồi. Quyết tâm dứt khoát với NÓOOO! – hét ầm lên giữa đường
- láo toét thật.
- Phương ơi
- Gì?
- Lạnh
- Nhầm đi, không có lần thứ 2 đâu. Đừng nghĩ tôi dễ dãi vậy chứ! Mặt mình đần ra luôn, hay là mình ảo tưởng sức mạnh? Không nhụt chí, làm lại.
- Phương ơi
- Gì? Không có lạnh nữa đâu đấy!
- Ai thèm. Tối nay đi nhậu nhé?
- Hihi, đang định bảo phải bù cho tôi tối hôm nọ chưa kịp ăn đã phải đi đánh nhau rồi. Nhìn thì hiền lành mà động tí đánh đấm, lần sau còn thế đừng trách tôi.
- Hì, xin lỗi mà. Thế bà thích ăn gì? Lẩu? Gọi cả mấy thằng nữa.
- Hay về nhà tôi nấu cho mà ăn?
- Thôi, mệt lắm.
- Có sao? Bảo đến đi, giờ đi chợ, nấu lẩu tí là xong có gì đâu – Y chỉ. Mình với gái vòng qua chợ. Mình đến xấu hổ với con gái này, nó tha lôi mình khắp chợ. Chợ này thì ai cũng biết mình vì ngay gần nhà, đi chợ suốt, mấy bà hàng rau suốt ngày trêu gả con gái cho. Đến hàng nào Phương nó cũng mặc cả mệt phờ ra, mình thì tội mấy bà ấy nên cứ nháy nó bảo nó đừng mặc cả nữa mà nó không nghe. Mấy lần bị mấy bà ấy nói đểu: “có người yêu nhìn sáng sủa thế kia mà mặc cả ghê quá!”, thì nó đốp lại luôn: “em trai cháu đấy, trông thế chứ chẳng có đồng nào trong người đâu!” rồi nhìn sang mình cười nham nhở – mịa, nó đá đểu cả chuyện mình mất ví. Tối ấy nhậu, lôi bình rượu tiết ngựa của ông già ra uống hết sạch, hôm ông lên bị ăn chửi té tát, tội ngu chưa đến tuổi uống mấy thứ ấy. Thảo nào hôm ấy thằng nào uống xong cũng phừng phừng chỉ muốn đi giải quyết Đang nhậu thì thấy Phương có điện thoại – “09xxx xxxx is calling” thấy số quen quen mà phê chẳng nhớ ai… P chạy vụt ra ngoài, chẳng hiểu nói gì mà hơn 10 phút mới quay vào.
- Ai đấy?
- À, việc của tôi ý mà
- Việc gì? – mình linh cảm có liên quan đến mình
- Việc của tôi ông hỏi làm gì?
- Bà biết không giấu được tôi mà? Đã nói phải thế nào với nhau mà vẫn muốn giấu tôi?
- Được rồi, tôi hứa sẽ nói cho ông khi nào xong việc.
- Bao giờ?
- Sáng mai
- Tùy bà. Đừng để tôi phải lo. Đưa Phương về, mình cứ băn khoăn mãi trong đầu về số điện thoại đó. Không hiểu sao có 1 cảm giác không hề an tâm về cuộc điện thoại tối hôm nay. Số điện thoại đó của ai? Sao mình không thể nhớ ra nhỉ? Nó rất quen, rõ ràng mình đã từng gặp khá nhiều lần rồi. Tại sao Phương lại phải giấu mình chuyện này? Khoan đã. Hình như là. Vùng ra khỏi nhà tắm, mình với lấy cái điện thoại, lục danh bạ. Đúng rồi, đó là người đó! Thật là nhỏ nhen, không liên lạc trực tiếp với mình mà quay qua tấn công Phương. Thời buổi này là thời buổi nào rồi mà còn vậy? Càng ngày càng thấy… Thực ra thì Phương không phải là người vừa, nhưng động đến chuyện tình cảm thì khó nói lắm, không ngoại trừ khả năng những người này sẽ gây tổn thương cho Phương. Không được, mình phải ngăn cản ngay! Chắc chắn là họ đã hẹn gặp nhau ở đâu đó rồi. Bấm số Phương gọi ngay cho em. Không bắt máy. Gọi liên tục đến gần 10 cuộc vẫn không bắt máy. Lòng mình như lửa đốt, mới nói là sáng mai mới hẹn mà! Điện thoại của Phương tới, mình thở phào:
- Gọi chị gì cưng? Cần ru ngủ hả?
- Bà đi đâu đấy hả?
- Đi tắm chứ đi đâu! Mặt mình ngố ra
- Nói tôi nghe đi, có chuyện gì?
- Có chuyện gì đâu, tôi đã nói sẽ kể với ông là tôi sẽ kể, chuyện này của tôi, tôi giải quyết được chưa cần đến ông đâu.
- Nhưng nó liên quan đến tôi, bà chẳng là cái gì mà phải đứng ra cả!
- Uhmmm, chẳng là cái gì…
- Không, tôi không có ý đó, nhưng tôi sợ có chuyện gì sẽ xảy ra với bà.
- Ông biết vậy được rồi, thôi tôi ngủ đây. Đừng lo.
- Ê, khoan, Phương! Chưa bao giờ thấy Phương có cái thái độ ấy với mình, cả 2 đều biết nó liên quan đến mình nhưng Phương dứt khoát không chịu nói. Mình không lạ gì tính Phương, nếu không muốn thì chết cũng sẽ không nói ra. Nhưng mình tin vào em, những chuyện Phương có thể tự kiểm soát được thì em sẽ không để bận tâm đến người khác. Nhưng đây là mình mà, đâu có phải ai khác. Có lẽ nào Phương đang thử mình à… Điện thoại đến, mình vồ lấy ngay. Phương gọi lại? Khoan đã, nhạc chuông này chỉ có thể là một người thôi mà! “Just a smile and the rain is gone, can hardly believe it There is an angle standing next to me, reaching for my heart … I lay my love on you It’s all I wanna do, everytime I breathe I feel brand new You open up my heart Show me all your love and walk right through” … Cứ để chuông như thế đến hết bài. Mình không dám bắt máy nữa. Nước mắt đã trào ra từ bao giờ rồi. Những ca từ đầu tiên cất lên cũng là lúc nước mắt mình bắt đầu rớt xuống…Bao lâu rồi nhỉ? Bao lâu không còn nghe lại những lời ca tưởng như không bao giờ muốn nghe lại? Càng những gì muốn chôn chặt nó, bức tử nó thì lại càng làm con người ta vỡ òa. Chỉ là 1 bài hát thôi mà, sao nó làm 1 thằng con trai 24 tuổi đời phải rơi nước mắt thế này? Ngày nào, ngày thơ mộng, em còn ngồi sau mình, nghêu ngao hát “I lay my love you you! You! You!”, vừa hát vừa chọc ngón tay vào lưng mình. “you đấy!”
- “Yes, I see” – mình trêu lại. Chuông hết từ bao giờ, mà mình còn cứ ngồi thừ ra nhìn chiếc điện thoại. Tin nhắn đến…
- “Anh! Em đây, nghe nhé!” “ILMLOU is calling” – mình bấm trả lời
- Anh nghe đây em.
- Anh! Anh khóc đấy à?
- Không, nãy anh để điện thoại trong phòng, chạy lên đang định gọi lại…
- Anh nói dối được ai chứ có nói dối được em đâu, nghe cứ như ăn trộm.
- …
- Có chuyện gì vậy em?
- Vâng, có chuyện em mới dám gọi cho anh mà.
- Ý anh không phải thế, em biết mà, nhưng sẽ không hay nếu anh với em còn liên lạc với nhau.
- Em biết, nên hôm nay em mới gọi cho anh.
- Ừ, em nói đi?
- Anh đừng buồn nhé, nó không xứng đáng với anh đâu.
- Ừ.
- Em sẽ không để nó yên đâu, con **
- Không! Em! Mình không làm chuyện đó. Nó làm chuyện đó rồi cũng chẳng yên đâu, kệ chúng nó đi.
- Nhưng em cay lắm, *** ***, anh có biết nhà nó đi nói xấu anh khắp nơi không? Em chỉ sợ nó làm ầm lên trên trường thôi, ảnh hưởng đến anh.
- Anh đâu có sợ chuyện ấy, sao bịt được mồm thiên hạ, càng mồm loa mép giải càng chứng tỏ mình chẳng ra gì.
- Mà sao em biết chuyện?
- Có chuyện gì mà em không biết! Anh cứ liệu hồn.
- …
- Em dạo này thế nào?
- Tốt anh. Vẫn sống, hì hì.
- Uhmmm
- Anh! Nhớ sống tốt nhé, mạnh dạn lên, đừng có khóc nữa. Còn kiếp sau mà, lo gì!
- Ừ, bye em, ngủ ngon. Những giọt nước mắt rơi khi nãy là những cảm xúc của ngày xưa còn sót lại, một giây phút không kiểm soát được chợt bung ra. Giờ đây, lí trí mình không cho phép rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa, em đã là quá khứ, đã là vợ người ta rôi. Kiếp sau? Ừ, đúng, kiếp sau. Mình thiếp đi giữa muôn vàn cảm xúc cứ đan xen, cũ, mới, hạnh phúc, đau buồn… để rồi chợt bừng tỉnh thì đã là 9h sáng. Chết rồi, sáng nay Phương có hẹn với họ, không biết họ có manh động mà làm gì Phương của mình không! Dễ lắm! Đây là loại người không phải hiền lành gì. Nhưng bây giờ biết tìm ở đâu? Khả năng cao là sẽ hẹn hò ở một quán cafe, nhưng quán nào? Cuộc gặp gỡ thì ngắn ngủi, mà thành phố này thì có khoảng vài chục cái quán cafe. Bình tĩnh lại. Trong tình thế này thì Phương sẽ là người chủ động chọn chỗ hẹn vì bên kia là bên muốn gặp, Phương là người rất thông minh, có thể Phương sẽ chọn một nơi có đông người và là quán thân thuộc với mình để có chuyện gì sẽ có người giúp đỡ. Khoanh vùng lại sẽ chỉ có 2 quán X và MT!. Mình phi xe như bay đến quán X, chẳng kịp nói gì với bảo vệ, cứ vứt xe đó rồi chạy xồng xộc vào quán người ta – không có Phương ở đây!. Còn quán MT, vẫn còn một nơi, có lẽ là duy nhất lúc này mình còn nghi ngờ, hy vọng những suy đoán của mình là đúng. Đến quán MT. Nhìn quanh bãi xe không thấy xe cúa Phương, Phương đang ở đâu chứ? mình sắp phát điên lên mất, giờ biết tìm ở đâu? Hàng trăm hàng quán ở cái đất này! Chẳng lẽ hẹn nhau ngoài sân vận động? Thằng bảo vệ chạy ra
- Anh, anh có đặt chưa? ngồi tầng 1 hay tầng 2?
- Hả? Có tầng 2 à? – đã lâu lắm rồi không còn qua lại quán này nữa. Vừa hỏi mình vừa nhìn lên tầng 2, đó là 1 tầng có mặt tiền hoàn toàn bằng kính. Phương kia rồi! – cuối cùng thì cũng tìm thấy. Phương đang ngồi cùng với người mà mình không bất ngờ
- chị dâu của Chúc, kế bên là mẹ Chúc đang ngồi quay lưng lại mình. Lại có cả phụ huynh ở đây luôn à? Hì hì. Nhưng khoan đã, còn một người nữa đang ngồi chếch 1 chút. Mai
- Sao em lại ở đây? Mai nhìn thấy mình trước khi mình nhìn thấy em, Mai đưa tay lên chào rồi ra kí hiệu chỉ chỉ sang quán bên cạnh ngồi. Sau đó mình mới thấy đó là 1 quyết định hợp lí vì quán chỉ có 1 đường lên giữa phòng, ai lên là cả phòng đều biết, nên mình tránh đi để quan sát là hay nhất. Chạy sang quán đối diện, trèo lên tầng 3 nhìn xuống, thấy Mai giờ ngón tay “thumbs up” lên với mình. Chết mất. Lúc này mà còn đùa được. Mai đang ngồi với 2 người con gái khác, nhiều khả năng là đàn em. Cuộc nói chuyện có vẻ diễn ra trong hòa bình. Tại sao họ hẹn Phương ra đây làm gì? Họ nghĩ Phương là nhân vật thứ 3 chen vào làm con gái, em gái họ bị phụ bạc à? Sao không nói trực tiếp với mình đây mà phải làm trò mèo sau lưng như vậy? Cũng chẳng hiểu tại sao Phương lại phải nhận lời họ nữa. Biết là Phương chẳng sợ gì, nhưng đối với những loại người như chị dâu Chúc thì chẳng nên đối đầu, loại “bưởng” chợ, suốt ngày đi bao lô, bao đề, lê la ngoài chợ thì có gì không dám làm… Chap 22
- Xù lông nhím “Có lẽ mọi chuyện sẽ diễn ra trong êm ả, với vài lời dọa dẫm” – mình nghĩ vậy. Nhưng không, những loại côn đồ thì không khó để che giấu bản chất, N – chị dâu Chúc ném 1 cái gì đó vào mặt Phương, hình như là giấy ăn. Có biến rồi, mình đứng lên chạy ngay xuống, trước khi bước đến cầu thang xuống tầng 2 mình vẫn không rời mắt khỏi bàn đó, Phương đã ngay lập tức tạt 1 cốc nước vào người N!. Xuống đến tầng 2 thì thấy Mai đã có chuyển động, Mai không còn đứng đó nữa mà đang đi sang tới bàn của Phương, còn Phương và N thì đã đứng hết lên, có vẻ không ai chịu ai. Phương cũng ghê gớm quá, chưa bao giờ thấy nàng xù lông lên như thế. Trong mắt mình thì Phương là 1 cô tiểu thư, bố mẹ nâng như nâng trứng từ bé, đi học cũng chịu sự che chở bao bọc của gia đình, đến lúc đi làm mới gọi là có chút tự lập, còn tính tình thì rất là nhút nhát chỗ đông người, lúc nào cũng có tư tưởng dĩ hòa vi quý, chỉ trừ trường hợp quá giới hạn, nhưng hình như giới hạn của Phương cũng không phải là lớn lắm, nên từ hồi đó đến giờ chưa thấy ai động vào Phương, ở Phương là sự kết hợp giữa vừa tôn trọng và hơi e dè của người đối diện. Nói về mẹ Chúc
- mình chưa bao giờ có ấn tượng tốt với người đáng ra sẽ gọi là mẹ vợ. Ở bà luôn có một cái gì đó xa cách, không bao giờ đưa ra quan điểm của mình mà luôn lựa theo người khác để nói, cách hành xử đó thậm chí cũng dùng để tiếp xúc với mình. Giữa mình và Đ, bà cũng không phân biệt rõ! Đó là 1 trong những lí do mà Đ nó vẫn tự tin để ra vào nhà Chúc như chỗ không người! Nghĩ lại thời gian đó mình đúng là một thằng ngu. Lại nói về bà N, một con người không có gì ngoài 4 chữ “đầu đường xó chợ”, một mẫu người làm những việc trái pháp luật, lô đề, bao lô các quán ở chợ, ai kêu có việc gì thì làm, ai cần dằn mặt thì sẽ có mặt chị. Chẳng hiểu sao bố mẹ Chúc lúc nào cũng rao giảng đạo đức “con dâu, con rể nhà này phải là người có học, đàng hoàng” lại cho phép một người như chị vào nhà? Quay trở lại với tình hình bây giờ: Chạy hùng hục sang MT, lên đến tầng 2 thì đã thấy đứa đàn em của Mai đang túm tóc bà chị N đánh tới tấp. Bà mẹ Chúc thì đang kêu là ầm trời, tay chân khua khoắng để làm hòa? Dằn mặt không được đang dàn hòa chăng? – Thằng bảo vệ đang chạy lên ngay sau, mình chặn nó lại ngay. Lại mất thêm 50K cho thằng này. Nó cứ gặp mình thường xuyên thế này thì mình khô máu còn nó chẳng cần lương bảo vệ nữa! Chạy lại gần, mình kéo 2 đứa em kia ra khỏi bà N, Mai thì đang đứng nhìn tròng trọc vào bà mẹ của Chúc. Phương cũng đứng đó, chẳng tỏ vẻ gì ngạc nhiên khi mình có mặt, cũng chẳng hề tỏ ra sợ sệt. Phương cứng rắn và bản lĩnh hơn mình nghĩ. Nếu phải một cô gái khi bị một người khác ném cái gì vào mặt, không cần biết lí do thì chắc 70% sẽ ôm mặt khóc trước, khoảng 20% ngồi im, 10% còn lại là dám cầm cốc nước tạt vào người đối diện không hề e sợ. Mẫu phụ nữ mẹ mình muốn để giữ gia đình đây sao? Dễ nó cầm dao th… mình luôn nếu dám đi ngoại tình lắm!
- Mai, thôi đi em! 2 em kia, thôi đi – mình kéo mãi mà 2 đứa kia mới chịu buông tay ra, nếu không thì chắc bà N sẽ no đòn với chúng nó, nhưng chúng nó đâu chịu, vẫn cứ lao vào như quân thù vậy. Mình chỉ biết đứng chắn vào giữa để can chúng nó ra. 2 con bé này chắc cũng sinh viên đây, mặt non choẹt mà chẳng có vẻ gì là ăn chơi cả, sao côn đồ vậy?
- Thầy để em, con *** này phải đánh! – hóa ra sinh viên trường mình à? Chết với chúng nó mất.
- Đm, chúng mày là con nào? Dám chơi tao à!
- Mai: Đm mày, loại côn đồ đầu đường xó chợ như mày định dọa dẫm gì ai? Mày có tin chỉ 5 phút nữa có 1 talon xăng vào nhà mày không?
- Thôi, bác xin các cháu, chị em có gì nói chuyện đi, con gái con đứa với nhau.
- Con gái con đứa mà bác phải gọi cả con dâu và thân chinh ra đây gặp Phương à bác? – mình mỉa mai.
- Mai: bà im mồm đi! Không có tôi ở đây chắc mẹ con bà định chơi nó luôn rồi, nhá! Bà ấy quay sang mình:
- Bác gặp là có chuyện của bác. Có chuyện gì để mà nói, nếu như không nghi ngờ Phương là kẻ thứ 3? Chuyện gì cũng có đến mức phải một người đáng tuổi cha tuổi mẹ ra tận nơi để “nói chuyện” với 1 người chưa từng quen biết? Đáng trách hơn là lại còn lôi cả cô con dâu “rạch trời chui xuống” kia ra để hăm dọa người ta. Manh mối duy nhất có lẽ là từ miệng của cô con gái, rằng “anh ấy bỏ con là vì đứa ấy!”. Nếu như không phải 1 người như “đứa ấy” thì chắc là đã sợ mất mật, khóc lóc van xin để được yên thân rồi.
- Phương không có chuyện gì với gia đình bác cả! Bác có biết cô ấy là ai? Tên gì không mà gặp? Hay bác chỉ nghe Chúc nói rồi bác kéo chị N ra đây để dọa dẫm Phương? Nếu gia đình bác có chuyện gì thì là chuyện với cháu, mà giờ giữa cháu với gia đình bác cũng không còn chuyện gì đâu ạ.
- Mày là cái loại có mới nới cũ, mày yêu em gái tao chán chê rồi giờ mày bỏ theo con này à?
- Thế à chị? Đúng thế đấy thì chị làm gì? Chị với mẹ chị ra đây dằn mặt à? Người ta có sợ chị không? Sao người chị đầy cafe thế kia? Bây giờ thì Phương mới lên tiếng:
- Cháu nói lại 1 lần nữa cho bác biết, cháu với Cường là bạn thân 3,4 năm nay rồi, còn tại sao mà 2 người chia tay thì bác về hỏi lại con gái bác! Cô ấy không phải vừa đâu. Mà bác cũng bảo Chúc cứ ra mặt đi, không phải chui nhủi theo dõi cháu như mấy hôm rồi đâu. Nếu muốn nói chuyện thì cứ gặp cháu mà nói trực tiếp, còn cháu không có chuyện gì với bác cả. Rồi Phương chỉ tay vào mặt N, giờ thì mắt Phương đã long sòng sọc lên, không còn chút nào gọi là hiền lành và “mèo con” rụt rè nữa cả. Có lẽ đây là giới hạn của Phương. Một người con gái có tự trọng và sĩ diện cao như em mà lại để người khác sỉ vả và coi thường như vậy rõ ràng là điều chưa từng xảy ra với mình, nên cái bộc phát ra cũng là điều dễ giải thích.
- Mày, giờ tao gọi mày bằng mày, vì với loại vô giáo dục như mày tao không phải tôn trọng, mày về mà giữ cái nhà mày trước khi đi lo chuyện người khác, về trông lại con em dâu của mày đi. Còn tìm đến tao thì không yên với tao đâu, mày còn bố mẹ đẻ mày và thằng em trai nữa đấy – Giật mình, Phương còn điều tra cả nhà bố mẹ đẻ của con N nữa à? Em ghê gớm hơn mình tưởng đấy.
- Thôi, về đi con, không nói với chúng nó nữa
- Bà mẹ Chúc kéo tay N lôi về.
- Khoan! Bác chưa về được! – Mai lao ra chặn
- Thôi! Em! – mình cản Mai lại.
- Anh để đấy em. Rồi quay sang 2 mẹ con nhà kia. Mai lại bắt đầu rồi, những lúc như thế này ra thì Mai thực sự đáng sợ, điều này mình đã quá hiểu rồi, nhưng vấn đề là Mai là gì của Phương? Chẳng là gì cả! Trước đây Mai có xù lông nhím cũng chỉ để bảo vệ bản thân, gia đình, bảo vệ tình yêu của 2 đứa, nhưng bây giờ lại là để bảo vệ Phương! Chẳng lẽ Phương và Mai có một mối quan hệ nào đó mà mình không biết? Có vậy thì Mai mới biết chuyện hôm nay và xông ra can thiệp chứ!
- Bác nói một lần cho rõ ràng, đừng để lần sau còn động đến em gái tôi là tôi không để yên đâu! Nhưng cũng chỉ được 1 câu đầu, những câu sau có lẽ cảm xúc lấn át hết cả:
- Nó làm gì mẹ con bà? Động chạm gì đến gia đình bà à? Mà mẹ con bà ra đây định chơi nó? Bà có muốn tôi đánh bà luôn không? Tôi thách bà gọi cả nhà bà ra đây đấy! Con kia, mày gọi thằng chồng mày ra đây, gọi luôn con đĩ theo trai kia ra đây nữa! 2 mẹ con nhà kia đứng im không dám nói gì. Có vẻ như hơi quá giới hạn, Mai bình thường đâu phải đến mức vô lễ như thế. Mình biết, Mai là người rất quang minh chính đại, làm việc gì là đàng hoàng, nên có thể hiểu được thái độ tức giận của em, làm những việc chẳng “đáng mặt anh hùng” thế này dễ làm Mai nổi điên.
- Thôi, em, đừng có láo! – mình ngăn Mai lại khi có vẻ hơi quá giới hạn rồi.
- Anh không biết lúc nãy mẹ con nó nói gì với Phương đâu, loại này không làm sao phải tử tế!
- Thôi chị ơi, loại này đâu có đáng để mình bận tâm. 2 mẹ con bác đi về đi – Phương đứng ra ngăn cản.
- Bà nói đi! Còn lần sau nữa không? Không nói thì đừng hòng về
- Mai vẫn dứt khoát chưa chịu buông.
- Sẽ không có lần sau nữa đâu, cháu yên tâm! – thôi về đi con! Rồi 2 mẹ con N kéo nhau về. Mình chạy ra theo chỗ lấy xe, 2 mẹ con nhà ấy nhìn mình với ánh mắt e dè.
- Bác ạ, chuyện giữa chúng cháu, cho dù cháu có bắt cá 2 tay đi chăng nữa thì cũng là chuyện của trẻ con, sao bác lại làm vậy? Nó không chỉ đánh giá mình bác mà còn cả gia đình bác nữa.
- …im lặng
- Còn con kia, đm mày, tránh xa bọn tao ra, mày nghĩ bố mày “hầu hạ dạ vâng” ở nhà mày thì nghĩa là tao là thằng đụt phải không? Không hiểu sao người như ông K lại lấy loại như mày.
- …im lặng Quả thật ông anh của Chúc là người rất biết điều, cũng là người duy nhất trong gia đình Chúc mà mình có cảm tình. Ông ấy thực sự là 1 người tốt, sống chân chất, lao động tay chân nhưng không bao giờ than vãn nửa lời, lúc nào cũng vui vẻ, hòa đồng và thân thiện với mình, thỉnh thoảng anh em vẫn rủ nhau đi nhậu. Chẳng hiểu sao người như ông ấy lại rước về một con “nặc nô” thế này? Chắc lại là NỢ
- thở dài. Quay vào nhà thì thấy có mỗi Mai với 2 đứa em ở đó, Phương đi đâu mất rồi? Giờ mình mới có thời gian nhìn kĩ Mai, em vẫn đẹp lắm, ở em bây giờ là nét mặn mà của người phụ nữ có chồng, cái đẹp của sự lo toan, cái đẹp của người phụ nữ gia đình. Nhưng thoáng qua đó vẫn là nét ghê gớm ngày nào của trùm băng đảng 🙁 Đã lâu lắm rồi từ lần cuối nhìn thấy Mai. Lá thư em vẫn còn nguyên phong kín chưa dám mở ra đọc, sợ lại một lần nữa không kìm chế được mình, lại rớt nước mắt. Vẫn bóng hình ấy đây, hình dáng ấy từng một thời là của mình. Cảm giác nhìn thấy những thứ từng của mình biến mất giờ đây xuất hiện lại đã thật khó nói, nhưng xuất hiện lại và biết là xa tầm với của mình nữa thì thật khó để diễn tả hết cảm xúc lúc này. Cứ đứng nhìn nhau vậy. Nếu như mình không mở lời trước.
- Phương đâu em?
- …
- À, uhmm, Phương trong nhà vệ sinh. Chưa lên đã phải hỏi Phương ngay, hì hì.
- Thì, không thấy thì hỏi thôi…
- Sao cứ cố nói dối em làm gì thế hả? Anh đúng là.
- Hì hì. Mà em ghê gớm quá đấy! Đừng có động tí xù lông lên thế!
- …
- Em mà, không ghê để người ta bắt nạt à? Mai vẫn nhìn mình với ánh mắt ấy, xoáy sâu vào tâm cảm, mình cố gắng để thoát khỏi cái ánh mắt ấy mà hình như không thể rời ra được. Dường như bao nhiêu tâm sự và tiếc nuối gửi gắm hết vào đôi mắt buồn đó. Đúng là người ta nói đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn, con người ta có thể giấu diếm bất cứ điều gì, nhưng không thể che dấu nó khi nhìn vào đôi mắt. Mình muốn cất lời để hỏi về cuộc sống của Mai lắm, nhưng chỉ sợ nó sẽ là giọt nước làm tràn ly, làm Mai không kìm chế được mà thoát ra khỏi cái vỏ bọc cứng rắn đó. Chẳng cần hỏi, mình cũng biết cuộc sống hôn nhân của Mai bây giờ như thế nào? Biết đâu một câu nói vô thưởng vô phạt của người yêu cũ cũng gây nên sóng gió trong gia đình họ. Không đáng. Mình thương Mai lắm, đó là điều cũng không thể che giấu. Nhưng giờ là lúc cần nghĩ về người khác – Phương – bản sao của Mai
- cùng tuổi, sinh cách nhau vài ngày, cùng vóc dáng, cùng tình cách. Chính hình ảnh Phương bước vào đã đánh thức mình, cho mình biết ai mới là hiện tại, nó thôi thúc và làm chỗ dựa để mình thoát ra khỏi những suy nghĩ về Mai.
- Phương sao không? Bà làm tôi lo quá.
- Không tôi không sao, chẳng vấn đề gì, hì.
- Có sao không em?
- Em không sao chị ạ, loại ấy làm gì được em! – Sao lại “chị
- em” nhỉ? Bằng tuổi cơ mà. Mình đã thắc mắc từ lúc nãy rồi.
- Ừ, biết thế, chúng nó thì làm được cái gì!
- Thôi đi 2 bà, hay ho gì đánh nhau. Mà đừng gọi là “chúng nó”
- Không hay nhưng không để cho nó coi thường mình được, chúng nó là em nói con kia với con Chúc kìa, nó nghĩ cái Phương hiền mà.
- Thực ra hôm nay nếu không có em ở đây thì Phương nó cũng chẳng sợ đâu, nhưng Phương nó không quen với mấy cái chuyện va chạm này – Mai nói tiếp
- Em chỉ thấy quá đáng quá em mới phản ứng thôi chị.
- Em can đảm lắm, phải thế em ạ!
- Vâng, em cũng không muốn đâu nhưng tính em không thích bị bắt nạt. Em định ra để xem dám làm gì em thôi. Em cảm ơn chị nhiều!
- Uhm, chị yên tâm rồi, nhớ quản lão này nhé! – Mai cười tít mắt rồi chỉ sang mình
- Sao? Tôi có gì phải quản?
- Ngu ngơ lắm, thế này chỉ suốt đời làm giáo quèn thôi.
- Vâng, cái này thì em công nhận!
- Mà 2 người chị chị
- em em từ bao giờ?
- Bí mật, cái đó anh biết làm gì?
- …
- Thôi bọn em về đây – Mai nói
- Ở lại ngồi uống cafe đã! – Mình níu lại
- Thôi, không uống cafe 3 người – Mai nháy mắt với Phương, em cười lại cũng rất tươi, hình như giữa 2 người này có cái gì đó thấu hiểu nhau lắm, cảm giác như là thân thuộc còn hơn cả mình! Có lẽ phải hỏi lại xem ngày xưa bố Mai hoặc bố Phương có đi công tác đâu đó một thời gian không
- Em cảm ơn chị nhiều ạ, chị cảm ơn 2 đứa nhé!
- Không có gì đâu chị, việc nên làm thôi mà.
- Em chào thầy ạ!
- Ừ, chào em. 2 đứa về đi. Rồi 3 chị em cũng kéo nhau về. Mình muốn giữ Mai lại lắm, để nói chuyện, chỉ là vài câu thăm hỏi. Lại một lần nữa không thể cất lời, nhưng lần này thì có lí do hoàn toàn chính đáng, Mai là quá khứ rồi, người cần mình lúc này hơn là Phương. Bất giác. Phương hình như nhìn thấy nỗi buồn và sự nuối tiếc trong mắt mình, em khẽ liếc mắt theo hướng Mai đang đi về, như thầm bảo mình xuống với Mai. Đáp lại là cái lắc đầu của mình, không, mình không muốn phải đối diện thêm với ánh mắt đó nữa của Mai. Có lẽ sẽ đến lúc thôi, nhưng còn rất lâu nữa.
- Cường, xuống dắt xe hộ chị Mai đi.
- Thôi không cần đâu em, có cái xe thôi mà.
- …Để a dắt cho! Cuối cùng thì cũng không kìm chế được, cũng vẫn đi theo Mai. Giây phút này chắc Phương đang buồn lắm, buồn vì biết vị trí của Mai trong mình vẫn lớn như thế nào, vì biết Mai vẫn còn ý nghĩa với mình. Hành động dù nhỏ nhặt thôi, nhưng mình hiểu lúc này đang là sự lựa chọn mà Phương đang đưa ra cho mình, hoặc xuống với Mai – nghĩa là còn vương vấn tình cũ; hoặc ở đây, lúc Phương đang buồn bã và cần mình. Mình lại làm Phương buồn rồi. Ghé sát vào tai Phương, mình nói chỉ đủ cho em nghe thấy
- Chờ anh! dắt xe cho bạn cái, lên ngay! Chap 23 – Anh sẽ quay lại … Đưa người ta không đưa qua sông Sao có tiếng sóng ở trong lòng Nắng chiều không nắng không vàng vọt Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong… Đi theo Mai xuống đến nơi, đúng là những cái cảnh mới làm con người ta “cảm” dễ hơn. Biết là chỉ là chào hỏi xã giao mà sao cứ như chia tay không gặp lại thế này? Cứ lặng im, chẳng ai nói với ai câu gì. Cứ thế đến lúc Mai đi khỏi có lẽ sẽ tốt hơn, làn ranh mong manh kia dễ bị Mai đạp xuống lắm. …
- Phương được lắm đó anh!
- Được là sao em?
- Nữ tính nhưng mạnh mẽ, cứng cỏi. Và Phương rất yêu anh!
- Uhmm, anh biết.
- Anh còn đợi gì nữa mà chưa nói với Phương?
- Chưa đến lúc
- Anh có yêu Phương không?
- Giờ anh chưa rõ ràng, cũng chưa biết có yêu hay không nữa.
- Có hay không?
- … Có!
- Vậy là được, em tưởng anh không yêu nó thì sẽ em sẽ đánh anh luôn tại đây, hihi.
- Dám hả?
- Mà Phương với em quan hệ thế nào?
- Chẳng thế nào cả!
- Vậy sao hai người xưng hô với nhau vậy?
- Anh hỏi Phương ý.
- Khó hiểu quá, em nói đi.
- Anh cứ hỏi Phương sẽ biết. Thôi em về đây!
- Này, lần sau đừng làm thế nữa nhé! Còn kéo mấy đứa sinh viên theo không hay đâu em.
- Vâng, em biết rồi, nhưng tại vì đối với loại người ấy mình cũng không thể nhún nhường được anh.
- Uhm, thôi em về đi.
- Anh! Nhớ lời em nói đấy! Đừng trần chừ với tình cảm, đau đớn mình em chịu là đủ.
- Anh nhớ rồi. Sống tốt em nhé!
- Anh cũng vậy. Em về. Mai đi rồi, vẫn ngoái lại nhìn. Đó là kiểu riêng của Mai. Từ trước đến giờ, khi mình và Mai chia tay, em luôn ngoái lại nhìn đến lúc nào xa hết mức có thể, cứ vừa đi vừa ngoái lại như thế, mấy lần bị tai nạn vì kiểu đó rồi mà vẫn không chừa. Bây giờ lấy chồng rồi mà vẫn không chịu bỏ cái thói quen đó. Em định còn hành hạ anh đến bao giờ hả Mai? Hay anh đi tu nhé em! Nhưng quên mất. Không được. Làm sao mà đi tu được, còn cả một cục nợ to đùng đang ngồi chờ trên kia kìa. Ngước lên nhìn thấy Phương đang ngồi chống tay lên cằm, mắt nhìn về nơi xa xăm, hình như Phương cũng không cần biết mình đã lên đến nơi nữa. Em đang suy nghĩ gì thế không biết? Nước mắt thì đang rơi lã chã cũng không cần lau đi nữa. Cứ đứng ngắm Phương như vậy thật lâu, dường như mình cũng đang chìm đắm trong suy nghĩ của Phương rồi. Tại sao em khóc? Tại sao phải khóc? Có lẽ bây giờ mới là con người thật của em sau vỏ bọc cứng rắn và xù xì kia sao? Phương lại trở về là một cô gái mong manh, yếu đuối, hiền hòa, và đôi lúc nhí nhảnh nữa.. Rút khăn tay, mình nhẹ nhàng tiến lại gần, đưa lên chấm những giọt nước mắt đang rơi chầm chậm trên mắt em. Phương giật mình, em liếc qua nhìn mình rồi lại quay đi chỗ khác, như không cần mình đứng ở đây vậy. Kéo ghế sát lại gần bên Phương, mình khẽ vòng qua vai kéo Phương lại gần, Phương tựa nhẹ vào vai mình. Hình như có gì đó đang vỡ òa trong em thì phải, Phương bắt đầu khóc nhiều hơn, không phải khóc lớn, mà là kiểu khóc dấm dứt như có điều gì đang làm em khó chịu, bức bối, ấm ức vậy.
- Sao lại khóc vậy em?
- …
- Chưa đến lúc đâu Cường! Mình hơi bất ngờ, nhưng cũng ngay lập tức giữ bình tĩnh trở lại. Hình như mình đã quá tự tin rồi, Phương cần nhiều hơn thế, hơn là một cái ôm và những lời nói như đã rồi ở bên tai. Phương còn có kiêu kì của con gái nữa chứ! Dù cho có yêu mình đến mấy, cần mình đến thế nào thì cũng không thể vì vài câu nói mà dễ dàng hợp thức hóa một mối quan hệ như vậy.
- Xin lỗi Phương!
- Có gì đâu mà phải xin lỗi
- Vì tôi mà Phương phải chịu như vậy.
- Cường biết vì sao Phương lại dám ra mặt để nói chuyện với mẹ con người ta không?
- …
- Vì Phương nghĩ đây mới chỉ là một chuyện rất nhỏ thôi, nếu Phương đến với Cường, nếu nhé, thì lúc đó chỉ vì một chuyện nhỏ mà mình không dám đối mặt thì sao có thể lâu bền được.
- Phương can đảm hơn Cường nghĩ nhiều đấy. Cứ sợ Phương bị làm sao nên phóng vội đến đây.
- Phương can đảm vì cái gì Cường biết không?
- Biết chứ!
- Chưa chắc đã biết đâu! Phương can đảm như thế là vì 10 cuộc gọi nhỡ đêm hôm qua. Vì thằng ngố ấy đã dám nắm tay Phương, cho Phương mượn vai để dựa, mượn lưng để gối đấy… Mình xúc động lắm, hóa ra những chuyện mình coi là nhỏ nhặt ấy, với Phương lại chứng tỏ được nhiều điều đến thế. Rõ ràng nó đều xuất phát từ sự lo lắng và tình cảm thực của mình, nhưng đàn ông khô khan đâu có hiểu nó có ý nghĩa với phụ nữ. Chẳng cần gì to tát, nhẹ nhàng đi bên cạnh là đã đủ làm cho người phụ nữ của mình hạnh phúc rồi. Chẳng cần phải đao to búa lớn, thề non hẹn biển. Phàm những người đã dám nói ra lời thề hứa cũng là những người dám phá bỏ nó.
- Phương không biết đó có phải là tình yêu đôi lứa không nữa, nhưng Phương thấy như vậy ấm áp lắm. Chỉ cần vậy thôi, yên bình lạ. Còn chuyện yêu nhau là duyên số, Phương không ép buộc Cường phải vì thế này thế kia mà yêu Phương đâu, nếu vì điều đó thì chỉ làm Phương coi thường Cường thôi.
- Uhmm, Cường hiểu mà. Phương đừng suy nghĩ nhiều quá, cứ để thời gian trả lời đi. Ngày hôm nay, Cường chỉ muốn cảm ơn Phương đã vì điều gì đó mà sẵn sàng đối diện với họ, Cường rất trân trọng điều đó Phương ạ.
- Hỏi Phương một điều được không?
- …
- Sao Phương với Mai lại xưng hô là chị
- em vậy?
- Thực ra là vì khi chơi với nhau, thấy giống nhau như 2 chị em ruột vậy nên cũng muốn gọi nhau là chị em cho tình cảm. Cả 2 đứa đều cô đơn từ bé, giờ tìm được người tâm đầu ý hợp nên quý lắm Đúng như Phương nói, giờ mình mới nhận ra trước giờ toàn yêu con một, toàn là thiên kim tiểu thư không. Phương và Mai đều là những nàng công chúa theo đúng nghĩa của nó, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa từ khi còn ẵm ngửa, muốn gì là phải có bằng được, nhõng nhẽo, đành hanh, và còn đồng bóng nữa – cái này thì quá hợp rồi.
- Chỉ thế thôi à?
- Còn, nhưng cái này là phụ…nói ra không được cười nhé!
- Sao lại cười?
- Mà thôi, không nói nữa, xấu hổ lắm!
- Cứ nói đi mà, vấn đề gì đâu! Cường chứ có phải ai đâu.
- …
- Thì cứ nói đùa nhau là ai đến trước làm chị, ai đến sau làm em…kì quá, xấu hổ chết mất! – Phương bắt đầu lấy tay lên che hết cả mặt lại! Nhìn đáng yêu quá, bàn tay nhỏ xíu sao che được cả cái khuôn mặt đang ửng hồng lên chứ.
- Hahahhaha, hahahahaha
- Đã bảo không được cười cơ mà!
- Ai? Ai nghĩ ra cái này? Năm thê bẩy thiếp à mà chị với em? Một xu dính túi không có, nuôi 1 bà còn chưa xong! Hahaha.
- Đừng cười nữa, người ta nhìn kia kìa! – mặt Phương đã đỏ lắm rồi, cứ nhấc lấy cốc nước lạnh áp vào má lại bỏ xuống nhìn đáng yêu kinh khủng. Uhmmmmm, mình bụm miệng lại, không dám cười to nữa.
- Là chị em thật, nhưng không có chung chạ gì đâu đấy! – Phương dứ dứ cái nắm đấm trước mặt mình – ghê nhỉ, mình tự dưng thành miếng bánh cho chị em nó chia nhau – có một sự nhắc nhở nhẹ ở đây. 2 đứa cứ mải mê nói chuyện, trêu chọc nhau mà mình không biết là đã nắm tay Phương từ lúc nào nữa, nãy giờ làm gì cũng một tay, còn tay kia thì 2 đứa cứ mặc nhiên như là nó dính vào nhau vậy. Đến lúc nhận ra thì cả 2 đứa đều xấu hổ, Phương khẽ kéo tay ra khỏi tay mình, nhưng mình giữ lại ngay, không thể để Phương tuột khỏi tay được! Ít nhất là từ thời điểm này trở đi, mình sẽ không để cho ai có cơ hội được lại gần và tán tỉnh Phương nữa, vì những gì Phương đã dành cho mình, làm vì mình, nhưng hơn hết là vì hình như mình … yêu Phương rồi. Phương nhìn sang mình, liếc xuống tay 2 đứa đang cầm trong nhau, lại liếc lên lườm mình 1 cái, như kiểu bảo bỏ tay ra. Mình lắc đầu – không được đâu sói ạ! Phương lại tiếp tục làm mặt mếu máo xin xỏ, cũng vẫn không được. 2 đứa cứ diễn kịch câm như thế, vừa nhìn nhau vừa cười, vui vẻ như quên hết mọi sầu lo vậy. Đang những giờ phút đẹp như tranh vẽ thì bị phá hoại. “09xxx xxx xx is calling” – Mình tắt đi
- Ai vậy?
- Chúc
- Sao không nghe?
- Kệ cô ấy.
- Không nghe mang đây tôi nghe!
- Thôi bà nghe làm gì? Chẳng đáng, có gì mà nói
- Không nói một lần thì nó sẽ còn gọi nhiều, tôi bực rồi đấy. “09xxx xxx xx is calling” – Lần này thì mình bấm máy nghe
- Alo
- Anh đang ở với con kia phải không?
- Xin lỗi cô là ai?
- Anh được lắm, các người dám đánh cả chị tôi à? Còn chửi mẹ tôi nữa! Các người cứ chờ đấy.
- Cô là ai đấy?
- Anh có thôi đi không hả??? Đồ bội bạc, đồ bắt cá 2 tay kia! Anh chơi tôi chán giờ anh có thái độ đó đấy hả?
- Nhầm số rồi nhé!
- Đồ *** ****
- và Chúc bắt đầu bù lu bù loa, chuẩn bị lôi mấy đời nhà mình ra để điểm danh. Phương giật lấy điện thoại
- Alo
- Mày phải không?
- Con chào mẹ Chúc!
- …
- Mẹ vừa gọi con là con mà. Có chuyện gì mẹ cứ nói, con nghe!
- Mày cứ chờ đấy, mày không cướp Cường dễ như thế được đâu!
- Sợ quá cơ! Giờ tôi tuyên bố, tôi chính thức cướp Cường của cô đấy, cô dám chơi không?
- Sao cô không dám ra gặp tôi như mấy hôm cô đi sau ấy? Định làm gì tôi thì sao cô không làm luôn đi? Hay phải nhờ thằng bồ kia?
- Tao không làm sao phải gặp loại như mày!
- Ừm, loại như tôi chỉ đáng gặp mẹ cô thôi! Khôn hồn thì bỏ ngay cái kiểu làm phiền này đi, cái cô có mà không biết giữ giờ mất đừng kêu!
- Rồi mày cứ đợi đấy!
- Tôi vẫn đang đợi đây, nhớ chăm sóc gia đình cho nó kĩ vào nhá, bảo bố chiều đừng đạp xe đi thể dục nữa…
- …
- Mày! Mày định làm gì bố tao?
- Tôi chỉ nhắc cho cô chăm sóc gia đình cho nó xong nhiệm vụ đi đã, đừng chưa chi đã lo cho người khác. Hiểu không? Cút đi! loại đàn bà lăng loàn.
- Được, chúng mày chưa xong với tao đâu. Mình há hốc mồm, Phương nói những lời lẽ gì thế không biết? Sao những cái từ ngữ đó lại có thể phát ra từ Phương cơ chứ? Dù chẳng có từ ngữ nào là vô văn hóa, nhưng cái ngữ điệu đó, cái cách nói chuyện đó nó như một dân du côn chính hiệu vậy – đó không phải là người phụ nữ mình đang hướng đến. Nhưng phút bất ngờ cũng qua, mình bỗng dịu lại. “Đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy” – nếu như Phương không “cứng” lên như thế để đối phó với cái giọng vô văn hóa kia của Chúc thì liệu Chúc có “chùn” lại như thế không? Hay là Chúc sẽ được đà lấn tới và nói những câu điên rồ hơn, dám làm những chuyện đen tối đằng sau lưng 2 đứa? – Mình không ủng hộ gì Phương về cái cách nói năng đó, vì em là con gái, nhưng mình hiểu được Phương đang phải cố xù lông lên để bảo vệ chính mình, bảo vệ mối quan hệ mà Phương đang xây đắp và trông chờ kia. Phương vừa nói mà tay kia run lên bần bật trong tay mình, rõ ràng nó quá sức với Phương, em không hợp với mấy chuyện va chạm và nanh nọc như thế này! Tắt máy. Phương run run đặt điện thoại xuống. Mình kéo cả 2 tay Phương đặt vào lòng bàn tay mình, 2 tay ôm lấy tay Phương, nhìn vào mắt thấy đã đỏ hoe lên rồi – Biết ngay mà! chỉ có to mồm là giỏi thôi! Thương quá đi mất!
- Thôi nào, không được khóc! Gà mái phải xù lông lên để bảo vệ tổ của mình mà, đúng không?
- …
- Khóc nhiều là mắt xấu, xấu là gà trống sẽ không yêu, bỏ đi tìm gà mái khác!
- …
- Dám tìm không hả? … Chap 24 – Chào bạn! Tớ là Cường Khẽ ôm lấy vai Phương, mình dỗ dành:
- Nín chưa nào? Sau này không cần phải tỏ ra mạnh mẽ như vậy đâu, nó không hợp với Phương.
- Tự nhiên thế thôi chứ đâu có cố tỏ ra.
- Thế thì cũng đanh đá đấy chứ, đáng lo đây…
- Ông sợ chưa? Liệu hồn thì tránh xa ra nhé..
- Cường này!
- Sao? “Mẹ yêu is calling” – Mẹ ơi là mẹ, phá hoại khung cảnh quá. Một tay cầm điện thoại còn tay kia vẫn cầm chắc tay Phương, dứt khoát không chịu buông ra.
- Bỏ ra nghe điện thoại đi!
- Không!
- Bỏ ra, cầm nãy giờ không chán hả? Bắt máy nói chuyện với mẹ:
- Dạ, con đây mẹ ơi.
- Đang ở đâu mà để nhà cửa tanh bành thế này?
- Con ra ngoài tí. Mẹ lên lâu chưa?
- Vừa xong. Mày có đi với cái Phương không?
- Có ạ, Phương đây mẹ.
- Đưa mẹ nói chuyện với nó. – Gì nữa đây? Sao không nói qua mình được à?
- Mẹ tôi nói chuyện này – mình đưa điện thoại cho Phương. Đoạn sau đó thì mình không biết 2 người nói cái gì nữa. Chỉ thấy “dạ dạ, vâng vâng” rất nhiệt tình:
- Vâng ạ, thế để cháu về ạ
- …
- Vâng ạ, cháu chào bác ạ! Đúng là cái đồ thảo mai! với mình thì như con cọp cái, thế mà với mẹ mình thì “vâng dạ, vâng dạ”. Không biết sau này thì thế nào đây? Chưa về mà đã suốt ngày làm spy cho mẹ mình rồi, lúc thành vợ mình thì có khi thành bà mẹ thứ 2 nữa luôn lắm, nghĩ mà đã thấy sợ. Phương quay qua mình thỏ thẻ:
- Mẹ gọi về
- nói như kiểu là mẹ mình đến nơi vậy nhỉ
- Sớm thế? Về làm gì? Ngồi đây tí đã. Cả tuần mới được 1 buổi sáng thứ 7 thoải mái ngồi cafe.
- Đi!! Về còn nấu cơm, bố mẹ lên rồi đấy.
- Nào thì về
- mình miễn cưỡng buông tay Phương ra, đứng dậy. Giờ thì chẳng còn thấy đâu cái vẻ mặt xám xịt và ánh mắt hình viên đạn ban nãy nữa, Phương lại hiện nguyên hình lại là 1 con mèo nhà, lẽo đẽo đi theo sau, vừa đi vừa níu vào áo mình cứ như là sợ mất hay sao đó. Yên tâm nhé Phương! Cường đã yêu ai là không ai lấy Cường khỏi tay người ấy được, trừ khi tự thả tay ra thôi.
- Đưa tay đây – Mình chìa tay ra đưa cho Phương.
- Làm gì?
- Cầm chứ gì.
- Không! Mặc kệ. Chẳng để Phương nói thêm, mình nắm luôn tay Phương không để cho em kịp phản ứng gì. Cứ thế mình đi trước kéo Phương đi sau, như đang sợ không nhanh là có ai đó dắt đi mất vậy.
- Đi từ từ thôi! Có ai làm gì đâu mà như ăn cướp thế. Mình mới đi chậm lại đợi Phương tiến lên ngang hàng. Em khẽ rút tay ra mặc cho mình cố nắm lại. Nhưng chưa để cho mình kịp cảm thấy hẫng hụt, Phương đã quàng 2 tay qua ôm lấy cánh tay mình rồi cúi xuống thì thầm:
- Thế này chắc chắn hơn.
- Xì, tôi cầm chắc hơn chứ.
- Không, cái gì tôi cầm mới chắc, ông cầm không chắc.
- Cầm được lâu không?
- Lâu… Xuống đến bãi để xe, lớ ngớ thế nào mà bây giờ lại nhìn thấy xe Phương ở đây, thế mà lúc đến tìm mãi không thấy. Lạ thật. Chẳng lẽ thằng bảo vệ nó mới dắt ra cho mình?
- Ô, xe bà đây này, thế mà lúc đến tôi tìm mãi chẳng thấy.
- Tôi thấy cái Khoa của ông có vấn đề đấy!
- Vấn đề gì? Sao tự nhiên dính dáng đến Khoa tôi?
- Sao người ta lại giữ một sinh viên thiểu năng như ông chứ?
- Ai thiểu năng? Gì mà thiểu năng?
- Hôm qua ai đi xe tôi về? Hôm nay tôi phải đi taxi ra đây này! Đồ hâm dở.
- À à, ờ, gì mà căng!
- Giờ mới nhận ra mình đi xe của Phương, thế mà đến quán việc đầu tiên là cứ đâm đầu đi tìm xe Phương – đúng là cuống lên chẳng nghĩ được việc gì ra hồn. Điện thoại của Phương
- >”<
- Mấy hôm nay mình bắt đầu dị ứng với chuyện nghe điện thoại của Phương.
- Khoan đợi chút, tôi có điện thoại
- Alo, em nghe đây anh.
- …
- Tối nay ạ? Vâng, em chưa biết được, em sẽ trả lời anh sau nhé.
- …
- Vâng ạ, em chào anh! …
- Ai gọi đấy? >”<
- Anh trưởng phòng, rủ tối đi ăn
- Sao lại đi ăn?
- Sao lại không đi? Đúng! đã là cái gì mà cấm người ta! Mình hơi thái quá rồi. Những cái nắm tay hay quàng vai kia chẳng khẳng định được điều gì cả, nó đâu có chứng tỏ Phương là của mình đâu mà cấm với đoán? Phương đưa mình xuống mặt đất rất nhanh chóng, và phũ phàng
- Uhmm, tôi hỏi vậy thôi. Tại không muốn bà đi buổi tối.
- Hì, biết vậy là tốt. Chị cộng điểm. Trong thâm tâm mình giờ đang có hai suy nghĩ cứ đan xen vào nhau, một bên bực bội vì Phương không thèm để ý đến thái độ của mình, một bên lại thấy khó chịu với chính bản thân mình vì đã hơi ích kỉ!
- con gái, khi chưa thuộc về gia đình thì người ta có quyền lựa chọn trong tất cả những người đàn ông đến với họ chứ, con gái có thì mà. Nhưng người ta cũng nói là chỉ khi nào con người ta yêu thương nhau, sợ mất nhau thì mới cảm nhận được mình ích kỉ thế nào. Lo lắng, bồn chồn, và khó chịu, thậm chí khó chịu với chính người mình yêu nữa. Cảm giác khi phải đối đầu với tình địch mình chưa hề được trải nghiệm lúc yêu Mai, vì em phong tỏa gần như 100% những ai giới tính nam, hơn tuổi bên cạnh. Còn với Chúc, rõ ràng có tình địch đấy, nhưng mình lại không hề có cảm giác sợ sệt mất em, chẳng biết vì mình tin em hay vì mình tự tin quá nữa! Có lẽ đây chỉ là cảm giác tự nhiên thôi mà, mặc kệ đi, mình nghĩ quá nhiều rồi. Cứ coi như là lần đầu tiên đi thì đã sao! Hình như Phương nắm bắt được điều mình đang suy nghĩ nãy giờ và không muốn đẩy những suy nghĩ của mình đi quá xa. Phương vẫn vậy, vừa gần vừa xa, nhưng đúng lúc.
- Anh ấy có vợ con rồi.
- Ai? Anh trưởng phòng á? Thế đi giới thiệu cho thằng ku Phó Phòng Úc phải không?
- Sao ông biết hay vậy?
- Chỉ có 1 khả năng thôi mà.
- Uhmm, anh ấy cũng tốt nên tôi ngại quá.
- Tốt là một chuyện, còn tình cảm là một chuyện chứ.
- Thì tôi biết thế, nhưng từ chối nhiều quá cũng ngại, anh em còn làm với nhau lâu dài.
- Vậy thì càng nên thẳng thắn, bà chỉ ngại nếu đúng bà có tình cảm với ông người Úc kia.
- Ông này, dở hơi à? Ông đang thử tôi phải không?
- Có sao đâu, con gái có thì, bà được quyền lựa chọn chứ sao.
- Càng nói càng thấy điên, tốt nhất là ông stop đi!
- … Rồi Phương lấy tay chỉ “chóc chóc” vào đầu mình:
- Cái đầu của ông chỉ dùng để làm thí nghiệm với dạy học được thôi, ông hiểu không? Đầu của ông không phải để nghĩ về những cái ấy? Nó quá cao siêu.
- Bà dìm hàng vừa thôi…>”<
– Ông chẳng biết trong đầu con gái người ta nghĩ gì đâu, nên đừng có phán bừa. Hạ hỏa, hạ hỏa…

Back Facebook Twitter Tin nhắn
Up
Tags: http://aeck.wap.sh/thu-vien/tong-hop-truyen-hay/con-duong-mang-ten-em/phan-3
SEO: Bạn đến từ:
Từ khóa:
U-ON Free counters!