Old school Easter eggs.
Anh em cây khế
|
+A Tăng cỡ chữ =A Mặc định -A Giảm cỡ chữ
• Chỉ có thể là yêu (phần 1)

Chỉ có thể là yêu (phần 1)

Tác giả: MsCandy
Tình trạng: Hoàn thành.
Post bởi: AECK

**********************

Trong cuộc đời một con người, có những người chỉ yêu một người, cũng có những người yêu rất nhiều người. Có những người chỉ trải qua một cuộc tình, nhưng cũng có người trải qua rất nhiều cuộc tình. Có những cuộc tình đến rồi quên ngay, nhưng cũng có những cuộc tình còn làm ta day dứt mãi.”

Phần I: Nổi sóng

“Trong cuộc đời một con người, có những người chỉ yêu một người, cũng có những người yêu rất nhiều người…”

1. Thảo Nhi vừa rẽ vào ngõ chợ thì có khoảng 4 chiếc xe máy chạy đến, rú ga ầm ĩ. Đám người vụt qua, ánh sáng đèn điện từ quán ăn đầu ngõ hắt vào làm sáng lên những thanh kiếm dài, những con dao và mã tấu mà những tên du côn đang cầm trên tay. Chúng gọi nhau í ới, chia nhau tìm ai đó trong cái ngõ vắng này làm mấy bác bán hàng khuya ven đường vội dạt vào hai bên. Chắc lại có vụ đâm chém, săn đuổi ai đó đây?

Cô thở dài và rẽ vào cầu thang, đi lên tầng 4. Cái cầu thang tối này nằm ngay đầu ngõ nhưng không phải ai cũng nhìn ra nó khi đến đây lần đầu. Cô uể oải cố bước những bước cuối cùng lên phòng trọ, lâu rồi cô mới có cảm giác mệt như vậy. Đang vào đợt khuyến mại nên nhà hàng đông hơn thường lệ, cả buổi tối chạy bàn nên giờ đây, hai chân cô mỏi nhừ. Cuối tuần này cả gia đình bác chủ nhà và ba người bạn cùng phòng của cô đều về quê hết, ngày mai mới ra. Lần tìm ổ khóa sau cánh cổng sắt nặng trịch, thình lình một tiếng “hự” vang lên, dù rất nhỏ nhưng với Thảo Nhi cũng không khác gì một tiếng sét đủ làm cô thót tim. Cô ngẩng đẩu nhìn vào bóng tối im lìm, nơi phát ra tiếng kêu đó. Không gian lại yên ắng như thường. Cho rằng mình quá mệt nên bị ảo giác, cô quay vào tiếp tục lần tìm ổ khóa, thì lần thứ hai, tiếng kêu ấy lại vang lên, lần này rõ ràng là một tiếng rên nghe có vẻ vô cùng đau đớn. Toàn thân cô đột nhiên run bắn, cái khóa chết tiệt sao hôm nay khó mở đến thế? Một mình giữa bóng tối, chỉ có ánh sáng yếu ớt hắt ra từ chiếc điện thoại cô cầm trên tay, cô nghe lạnh hết cả người.

Tiếng rên rỉ mỗi lúc một to hơn, nhưng chỉ được một chốc lại tắt lịm. Lấy hết dũng cảm, Thảo Nhi bước lên tiếp, điện thoại hướng về phía trước để lấy ánh sáng. Chưa đến tầng 5, cô đã bị kinh hãi bởi phát hiện ra một thân hình nằm lù lù ngay giữa chỗ chiếu nghỉ. Miệng cô như bị đóng băng lại, không sao hét lên được, chân cũng bị chôn cứng tại chỗ. Anh ta nằm im, chắc là kẻ mà bọn du côn đang tìm ở dưới kia. Cô tiến lại gần, tay run run, cô lay vai anh ta khẽ gọi. Đáp lại cô là tiếng rên đau đớn, nó khiến cô rụt tay lại như chạm phải điện. Dưới ánh đèn mờ, cô thấy áo anh ta bê bết máu. Đầu óc cô bị bấn loạn lên và lúc này cô chẳng còn nhớ được số điện thoại cấp cứu là bao nhiêu nữa. 114 hay 115?

– Gì thế mày?- Hạnh trả lời cô bằng giọng ngái ngủ.

– Số điện thoại của cấp cứu là 114 hay 115 hả mày?- Cô cuống quýt hỏi.

Nhưng chưa kịp nghe Hạnh trả lời thì một bàn tay thò tới, giật phắt lấy chiếc điện thoại từ tay cô. Anh chàng kia đã có vẻ hơi tỉnh. Cô trừng mắt:

– Muốn nằm chết ở đây à?

– Im đi…Tôi không chết đâu mà cô phải lo. Đi đi và để tôi yên.

Chỉ trong vòng chưa đầy 10 phút mà những gì cô vừa trải qua còn nhiều hơn tất cả những nỗi khiếp sợ trước đó mà cô từng đối mặt cộng lại, Thảo Nhi điên tiết với cái vẻ lỗ mãng, cục cằn ấy.

Cô đứng phắt dậy, giật cái điện thoại ra khỏi tay hắn. Cái giật vô tình của cô làm anh ta kêu lên một cách đau đớn rồi lại nằm im. Lần này hình như anh ta ngất thật sự, cô dậm chân vừa bất lực, vừa thấy mình có trách nhiệm khi làm anh ta ngất đi như thế, mặc dù chẳng phải tại cô thì nhìn anh ta cũng đã te tua lắm rồi. Sau một hồi cân nhắc, cô lại cúi xuống:

– Này anh, lánh tạm vào nhà tôi nhé!

Đáp lại câu hỏi của cô chỉ có tiếng thở nặng nề và khó nhọc, và bên dưới là tiếng mấy tên giang hồ nói với nhau khi phát hiện ra cái cầu thang này. Cô vội xuống mở cửa sẵn rồi quay trở lên dìu anh ta xuống. Đến tận sau này, cô cũng không thể giải thích vì sao cô lại có thể làm được chuyện không tưởng đó. Anh ta chí ít cũng phải cao đến hơn 1m8, chân tay dềnh dàng không để đâu cho hết, còn bản thân cô thì lại khá nhỏ bé và mảnh mai.

Đặt anh ta nằm xuống giường xong, cô đứng dậy thở dốc, và tự nhiên đầu óc cô rối bời. Tại sao cô lại đi lo việc thiên hạ thế này? Anh ta còn chưa biết có bị nguy hiểm gì đến tính mạng hay không, lỡ có việc gì thì cô biết ăn nói làm sao với bác chủ nhà. Khắp người anh ta đầy máu, không biết anh ta bị bao nhiêu vết chém nữa? Thảo Nhi tháo giầy và để anh ta nằm ngay ngắn trên giường. Anh ta vẫn nằm yên, không hề rên la, im lìm như một người đang ngủ, mà còn ngủ rất ngon nữa chứ.

Thấy cô, Hưng- anh chàng dược sĩ trẻ bán thuốc ở đầu ngõ mỉm cười ngạc nhiên:

– Sao nửa đêm rồi còn xuống thăm anh thế?

– Không dám đâu.- Cô đáp bằng thái độ nhã nhặn mặc dù cô chẳng ưa gì cái kiểu rào đón con gái của anh ta.- Bán cho em ít bông băng, thuốc sát trùng với thuốc bôi vết thương ngoài da đi, thứ gì mà không để lại sẹo ấy.

– Ai bị làm sao à?

– Bạn em bị ngã xe.- Cô đáp gọn lỏn.

– Bạn nào? Bạn trai à?

– Vớ vẩn…Thôi lấy cho em nhanh nhanh đi.

– Thì chỉ có bạn trai em em mới lo lắng như thế chứ, đúng không?

– Không có. Là đứa bạn vừa chở em về nhà. Đi đến đầu ngõ thì gặp mấy thằng cầm dao kiếm, nó sợ quá, tránh nên bị ngã xe, đang ở trên phòng em.- Thảo Nhi cuối cùng cũng tìm được ra một cái cớ để bịt miệng anh ta lại. Tối nay không cần nghe anh ta nói thêm gì nữa thì cô cũng đủ đau đầu rồi.

Thảo Nhi lên đến phòng, khóa cửa nẻo thật kĩ rồi mới bật đèn, anh chàng kia vẫn nằm nguyên tư thế như lúc đầu. Loay hoay mãi cô mới cởi được cái áo phông vàng nhạt đã rách tả tơi vì xô xát và cố không động vào những vết thương trên người anh ta. Cảm giác đầu tiên của cô là kinh hoàng và tự nhiên cô ứa nước mắt khi nhìn vào những vết thương cả cũ cả mới trên người anh ta. Tại sao con người lại có thể đối xử với nhau tàn độc như thế? Tại sao những người như con người đang nằm đây lại chẳng biết quý trọng cơ thể mà bố mẹ đã cho như thế? Cô cảm thấy ghê sợ và căm ghét anh ta kinh khủng.

Cồn chạm đến đâu là những vết máu sạch đến đấy, có những lúc cô thấy cơ thể đó giật nhẹ khi cô vô tình chạm vào vết chém trên lưng anh ta, nhưng tuyệt nhiên không hề tỉnh giấc. Những vết chém đều ngắn và nông nên chỉ cần bôi thuốc và băng bó là khỏi. Anh ta có thể ngất đi vì mệt chứ không phải vì choáng do mất máu nhiều. Đến khi trên người anh ta không còn vết máu nào và những vết thương được băng bó lại cẩn thận, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Bây giờ, nhìn anh ta, cô lại đỏ mặt. Gương mặt của gã thanh niên này đẹp, với những nét cân đối và hài hòa, phải nói một cách thẳng thắn là cô chưa gặp một chàng trai nào đẹp như anh ta. Đó không phải là vẻ đẹp có chút nữ tính của các anh chàng diễn viên hay ca sĩ hiện nay, mà là một vẻ nam tính, rất ngông, hơi bướng và có chiều hà khắc. Nhìn anh ta nằm đó không ai dám nghĩ rằng anh ta vừa mới bị một đám giang hồ đuổi chém, nó mới bình yên và đáng ghen tị làm sao.

Trong túi quần anh ta có một chiếc ví da, bên trong có chứng minh thư, bằng lái xe, hai tấm ảnh của hai cô gái khác nhau, 1 thẻ tín dụng và khá nhiều tiền mặt. Giấy tờ trong ví đều đề tên Vũ Nam Phong. Trong ảnh trông anh ta hiền và thư sinh hơn hẳn. Anh ta hơn cô 7 tuổi, sống ở Hà Nội. Như vậy là chẳng có cách nào liên lạc được với người thân của anh ta rồi. Cô nhìn hai tấm ảnh nữ sinh ở trong ví anh ta, thở dài lẩm bẩm:

– Chắc hai người sẽ đau lòng lắm khi thấy anh ta thế này?

Đặt cái ví lên đầu giường, cạnh anh ta, cô đi tắm. Nước lạnh làm Thảo Nhi phần nào cảm thấy thư giãn hẳn. Quyết định ngó qua người bị thương trước khi đi ngủ, cô giật mình khi thấy sắc mặt và hơi thở của anh ta có gì đó không ổn. Hơi thở nóng và đầy mùi rượu, hóa ra vì uống rượu nên anh ta mới thành ra thế này. Thảo Nhi lắc đầu ngao ngán và đưa tay lên trán anh ta, cả vầng trán nóng như hòn than. Cô vội ra tủ lạnh lấy đá và dùng khăn chườm lên trán anh ta để hạ sốt, sáng ra rồi tính sau.

Nam Phong mê man suốt đêm, có lúc sốt cao anh nói nhảm và gọi tên một ai đó nhưng Thảo Nhi, trong giấc ngủ chập chờn, cũng chẳng muốn nghe xem đó là tên ai. Cô ngủ gục bên giường anh ta nằm đến tận sáng. Đến sáng, Nam Phong quả nhiên đã hạ sốt. Cô để lại giấy nhắn và khóa cửa đi làm.

Anh thấy mình đang đứng trên một cánh đồng lớn, nơi này thật quen. Hoa thach thảo tím trải dài bát ngát, nó làm anh cô đơn đến vô cùng. Linh đứng đó, nhìn anh cười. Anh chạy đến bên cô. Rồi cô mỉm cười, biến thành một cánh hoa trắng, bay lên trời cao. Anh ào đến cố bắt lấy cánh hoa mong manh ấy, nhưng nó đã theo gió bay cao lắm rồi. Anh ngước nhìn theo cánh hoa mãi, rồi đất dưới chân vỡ vụn ra, và anh cứ rơi mãi xuống cái vực sâu đó.

Hải Long choàng tỉnh giấc, mồ hôi toát ra ướt đầm người. Anh đang nằm trong một căn phòng lạ lắm, rồi anh nhớ lại mọi chuyện xảy ra với mình hồi đêm qua.

Trong đời, Hải Long đã trải qua rất nhiều giây phút nguy hiểm nhưng đêm qua là lần đầu tiên anh thất thế. Anh đến Sky một mình, gã phục vụ mới ở quầy bar đã đưa cho anh một thứ rượu gì đó mà chỉ sau một ngụm, anh thấy toàn thân bủn rủn. Linh cảm có điềm không lành, anh đã điện cho thằng Vinh đến đón anh về. Nó chở anh về đến đầu cầu vượt Ngã tư Sở thì bị một bọn du côn đuổi theo. Một nhát chém sượt qua lưng anh. Sau đó Vinh bị 4 chiếc xe máy ép tay lái nên cả hai ngã ra, cả bọn lưu manh xông đến. Giữa cái lằn ranh mong manh ấy, anh chống trả lại chúng yếu ớt rồi chạy xuống hầm đường bộ. Anh đã lên một lối nào đó, chạy vào một cái ngõ nào đó mà trong cơn bấn loạn anh cũng không nhớ rõ. Một cái cầu thang tối hun hút, một người đã cố gọi cấp cứu cho anh nhưng đã bị anh gạt đi. Sau đó thế nào anh cũng không nhớ nổi.

Nghĩ đến đây, Long loạng choạng bước xuống giường. Cổ anh khô khốc, bụng thì đau thắt lại, những vết thương trên người đã được băng kín lại, và điều kì lạ là chúng không hề làm anh cảm thấy đau. Anh tiến đến chỗ cắm đèn ngủ và lần bật công tắc điện. Ánh sáng đèn điện khiến anh phải nheo mắt một lúc. Anh đang đứng cạnh một cái bàn học và nhìn xung quanh. Hình như không có ai ở nhà. Anh nhìn xuống bàn, một tờ giấy nhớ dán trên ví của anh: «Nếu anh tỉnh dậy trước khi tôi về thì cứ mở nồi cơm điện, lấy cháo ăn. Ăn xong thì xuống hai viên thuốc tôi đặt trên bàn. Chiều tôi về tôi sẽ đưa anh về nhà.» Đến bây giờ anh mới cảm nhận được cơn đói, lâu lắm rồi mới có cảm giác này. Mùi cháo thịt tía tô càng làm anh cồn cào khó chịu hơn. Anh đậy nắp nồi cơm điện lại và đi quanh căn phòng xem xét.

Một căn phòng nhỏ, so với anh, nhiều đồ nhưng nói chung khá gọn. Có vẻ như đây là một phòng trọ, toàn là đồ của con gái. Anh mở cửa bước ra ban công, có một chậu xương rồng treo trên cao. Cạnh ban công có một cánh cửa khác, anh đẩy cánh cửa đó. Nó dẫn sang nhà vệ sinh và nhà bếp. Thì ra đây là một căn hộ tập thể cũ, trông cách sống của những người ở đây có vẻ tạm bợ.

Không ngó ngàng đến bát cháo thơm nức trong nồi, anh nuốt hai viên thuốc và tìm điện thoại, nhưng hình như nó đã bị rơi ở ngoài đường đêm hôm qua rồi. Anh cảm thấy chóng mặt kinh khủng, rồi anh ngã vật xuống giường và chẳng biết gì nữa.

Long tỉnh dậy lần thứ hai thì thấy một người đang ngồi cạnh mình. Một cô gái trẻ đang nhìn anh chằm chặp, mặt tái đi và có vẻ khiếp đảm. Thấy anh mở mắt ra, cô ta đứng phắt dậy mắng như tát vào mặt:

– Anh muốn chết hay sao mà không ăn đã uống thuốc rồi hả?

Nếu Long biết Thảo Nhi đã hoảng hốt thế nào khi thấy anh nằm nửa người trên giường, nửa người dưới đất, mặt tái mét và miệng sàu bọt thì anh sẽ hiểu tại sao cô lại giận dữ như vậy. Nhìn bát cháo còn nguyên trong nồi và hai viên thuốc đã không còn, cộng thêm những triệu chứng kia nên cô đoán ngay ra anh bị say thuốc. Nhưng Long không biết điều đó, và anh nhìn cô, mặt lạnh:

– Tôi ăn hay không là ở tôi. Tôi muốn sống hay chết cũng là ở tôi. Đừng nghĩ cô cứu tôi một lần thì có quyền dạy bảo tôi, ngay cả mẹ tôi cũng không dám nặng lời với tôi đâu, cô hiểu chưa?

Sửng sốt, đó là cảm giác duy nhất mà Thảo Nhi có lúc này. Cô đã cứu một kẻ không nên cứu, anh ta bị bọn giang hồ rượt chém có lẽ cũng chẳng oan uổng chút nào.

– Phải rồi.- Cô lẩm bẩm- Mẹ anh mà biết nặng lời với anh thì anh đâu có ra thế này. Đúng là làm ơn mắc oán mà.

Cô thất vọng quay đi không nói thêm câu gì. Cầm cốc nước đường chỉ còn non nửa ra bàn, cô đưa điện thoại cho anh ta:

– Được, anh chết là quyền của anh, nhưng làm ơn đừng có chết trong nhà tôi. Cầm lấy và gọi người nhà đến rước anh đi. Tôi giúp anh thế là tận tình lắm rồi.

Long định nói gì, nhưng rồi anh cầm máy lên, bấm số điện thoại duy nhất mà anh nhớ được. Cô nghe anh ta nói ngắn gọn một câu: «Gọi lại cho tao» rồi cúp máy ngay. Chỉ 3s sau, người kia gọi lại, Long ngẩng đầu hỏi cô:

– Địa chỉ ở đây là gì vậy?

Thảo Nhi đọc địa chỉ. Anh nhắc lại một lần rồi cúp máy ngay. Lại thêm một quãng thời gian im lặng đến chết người nữa. Cả hai đều không nói câu gì, Thảo Nhi quay ra loay hoay với đống bài tập trên máy tính. 15p sau, có tiếng bấm chuông, cô đứng dậy ra mở cửa. Xuất hiện trước mắt cô là một anh chàng cao to không kém gã trong kia, anh ta cận và lối ăn mặc mang phong cách của một thanh niên trí thức lịch lãm. Mỉm cười chào cô, anh ta hỏi bằng giọng tinh nghịch:

– Xin hỏi trong đó có một người nào làm em phải phiền lòng và em muốn tống khứ hắn đi ngay không?

Đoán anh ta là người mà gã Phong kia gọi đến, cô không cười, cũng không trả lời, chỉ né người cho anh ta bước vào. Thấy cô im lặng vẻ khó chịu, anh ta lại tiếp tục:

– Chắc nó làm em bực mình đúng không? Để anh giúp em xua cái bực ấy đi nhé!

Cô vẫn một mực im lặng. Anh ta bước vào trong phòng, nhìn bạn mình đang ngồi trên ghế, anh ta quay lại tiếp:

– Thằng bạn anh không biết nó có phúc gì mà luôn gặp may thế chứ? Lần này không có em thì không biết đã có chuyện gì xảy ra nữa.

Hình như anh ta đang cố gắng để cô phải mở lời.

Long cau có lên tiếng:

– Làm quái gì mà đến chậm vậy?

– Mày gọi lúc tao đang khám bệnh cho người ta mà.

– Lại khám ba vòng cho một con bé tốt mã nào chứ gì?

Thảo Nhi trợn mắt khi nghe thấy câu đó. Cô thực sự không thể chịu đựng thêm được cái kiểu ăn nói khó nghe và không coi ai ra gì đó. Anh ta có quyền gì mà dám nói với những người quan tâm đến anh ta như vậy? Cô muốn túm ngay lấy anh ta mà quẳng ra ngoài cửa. Không mảy may để ý đến lời châm chọc của bạn, anh chàng bác sĩ vẫn tiếp tục cười và đưa cho Long chiếc áo sơ mi. Trong lúc đợi Long mặc áo, anh ta tiến lại phía Thảo Nhi, đưa cho cô một tấm danh thiếp, từ tốn nói:

– Anh là Huy Khánh, bạn của Long. Rất cảm ơn em đã chăm sóc cho nó. Tiền thuốc và bông băng anh sẽ hoàn lại cho em đầy đủ. Anh sẽ hẹn em vào một ngày khác để cảm ơn em, còn bây giờ anh phải đưa nó ra bệnh viện để xem lại những vết thương này đã.

Cô đáp lại, khô khốc:

– Không cần, anh cứ đưa hắn ra khỏi đây thật nhanh là coi như đã trả ơn tôi rồi, coi như chúng ta hết nợ. Tôi không muốn gặp lại mấy người thêm một lần nào nữa.

Long im lặng không nói gì, còn Huy Khánh thì ngạc nhiên. Ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên có người đáp lại sự cởi mở của anh bằng một thái độ không lấy gì làm nhã nhặn, mà đó lại là một người con gái. Sự ngạc nhiên nhanh chóng biến thành sự thích thú, anh gật đầu:

– Tuân lệnh, anh sẽ lập tức mang căn bệnh quái ác đã làm em buồn phiền này ra khỏi đây. Anh biết vì nó nên em mới cau có như vậy, đúng không? Và nếu không có nó chắc em hẳn là một người rất dễ thương.

Lần này cô thoáng đỏ mặt. Nhưng khi mắt cô chạm vào đôi mắt sâu đầy gai góc của Long, cô lại trở về với thái độ ban đầu, thái độ mà ai cũng biết là không thể thỏa hiệp. Trước khi bước ra cửa, anh ta cuối cùng cũng nói được một câu dễ nghe, dù là rất nhỏ, cứ như anh ta chưa bao giờ phải nói ra câu đó vậy:

– Cảm ơn.

Khi cô hiểu ra câu nói đó thì họ đã ra khỏi nhà và tiếng bước chân họ chầm chậm đi xuống cầu thang. Cô khẽ thở dài và chợt tự hỏi: “Tại sao một người như hắn lại có những người bạn tốt và tử tế như thế được nhỉ?”

***

Ngồi trên xe hơi, Long quay ra phía cửa kính, khoanh tay một cách lãnh đạm. Dường như quên hẳn cô gái bé nhỏ trong khu tập thể, đầu óc anh đang đuổi theo một suy nghĩ khác. Thằng bạn anh ngồi bên cạnh lại im lặng, khác hoàn toàn với thằng bác sĩ lịch sự, hào hoa và ưa nói chuyện vừa rồi. Khánh cũng biết, với Long, mọi sự im lặng là tốt nhất.

– Thằng Vinh ổn chứ?- Cuối cùng, Long mới chịu nói chuyện.

– Nó bị thương nặng lắm, nhưng còn may là hôm qua người dân quanh đó ra tay can thiệp nên mới không có gì nguy hiểm đến tính mạng. Tao đã lo cho nó chu tất rồi.

– Ừ…còn lại để tao lo…

Một giọt mồ hôi lạnh lăn trên trán Huy Khánh, mỗi lần Long như thế, anh lại thấy lo. Lớn lên cùng Long từ nhỏ, anh hiểu rõ nhất tính khí của bạn mình. Với Long, mọi thứ cần sự công bằng, cho và nhận cũng thế. Long ghét nhất là nợ nần, nên những gì nhận được hôm qua, ngày mai hắn sẽ tìm cách trả cho bằng hết. Anh không thể nào ngăn cản được cái cách sống bất cần đời và đầy mùi giang hồ của hắn được.

– Hôm qua biết mày bị nạn, bọn thằng Năm Đại bàng đã vào cuộc ngay rồi. Tao vẫn không hiểu tại sao cái thằng coi trời không bằng cái vung ấy lại chịu đứng dưới một ai đó nhỉ?

– Ý mày là gì?

– Không có gì…- Khánh lắc đầu- Chỉ là hắn từng tuyên bố sẽ không cúi đầu trước thiên hạ rồi cơ mà.

– Nhưng hắn lại chịu cúi mình trước tao chứ gì?- Long cười nhạt.- Tao đang nghĩ có khi nào có kẻ tiếp tay cho bọn giang hồ này liên quan đến ông bà già tao không? Vì rõ ràng chẳng có thằng du côn nào ở cái xứ này là chưa nghe đến danh tao cả.

– Mày nghĩ là có kẻ muốn hại mày để uy hiếp ông bà già mày sao?

– Mày đừng quên thằng anh tao qua Úc không phải là đi du học, mà chỉ vì bị đe dọa dữ quá nên không có gan ở lại thôi. Bọn nó không trực tiếp cản được ông bà già tao thì dĩ nhiên sẽ nhắm vào tao rồi.

– Một nước cờ sai lầm…- Huy Khánh lắc đầu cười.

Long không cười, anh lại quay mặt ra phía cửa kính. Một hình ảnh vừa thoảng đến trong tâm trí anh, giấc mơ hồi sáng làm tay anh hơi run lên.

2. Thảo Nhi đứng nhìn chiếc xe bus chạy qua một cách nóng ruột, lại thêm một chiếc nữa bỏ bến. Cô sẽ bị muộn học nếu lỡ chuyến xe vừa rồi. Bên cạnh cô, Thủy, đứa bạn cùng phòng cũng dậm chân đầy bức xúc. Chuyến xe bus đưa hai người đến trường luôn ở trong tình trạng chật lèn đến ngột ngạt, và khi đã quá đông thì các chú lái xe phải “ngậm ngùi” mà bỏ bến. Việc này thường xuyên đến nỗi cô cũng chẳng lấy đó làm bực bội lắm. Thủy thì không phải đi xe bus thường xuyên như cô. Sáng nào Dũng- bạn trai nó cũng qua đón, hai đứa rủ nhau đi ăn sáng rồi mới đến trường. Hai đứa nó học cùng trường, lại cùng lớp luôn nên lúc nào cũng dính lấy nhau. Hôm nay Dũng bận việc của đoàn trường nên đi từ rất sớm, không cà kê rẽ qua đón nó được, nó mới chịu đi xe bus cùng Thảo Nhi.

Trong 4 đứa trong phòng thì Thu và Nhi là hai đứa vẫn chưa có đến một mối tình vắt vai. Thu thì không bận tâm lắm đến bọn “ngốc xít” như nó vẫn gọi, nó thích chơi bời và đàn đúm bạn bè hơn. Còn Thảo Nhi thì đơn giản có quá nhiều mối bận tâm hơn là chuyện tình cảm, việc đi học và đi làm thêm chiếm hết mọi thời gian của cô. Bạn trai Hạnh là Phước- một anh chàng đang làm cho một công ty marketing hàng đầu miền Bắc. Phước không phải là mẫu người đẹp trai cao ráo như Dũng, nhưng anh ta thông minh và giỏi giao tiếp cũng như nắm bắt tâm lý người khác. Cũng chính vì vậy mà tình yêu của họ đến rất nhanh, bây giờ chỉ đợi Hạnh ra trường là cả hai sẽ làm đám cưới ngay.

Một chiếc xe bus nữa lại đến, mọi người ùn ùn kéo nhau lên xe, Thủy cũng nhanh chân chen lên trước. Nhi định bước lên theo thì hình như có ai đó ở phía sau kéo cô lại. Quay đầu nhìn, anh chàng bác sĩ hôm trước đã đứng ở ngay phía sau cô từ bao giờ và chính anh ta đã kéo cô lại. Xe bus đóng sập cửa và chạy thẳng. Cô giật tay ra khỏi bàn tay anh ta, giọng có vẻ bực bội:

– Anh có biết anh vừa làm cái quái gì không thế? Tôi sẽ trễ hẳn 2 tiết đầu mất.

– Không sao mà.- Huy Khánh lắc đầu cười- Anh sẽ đưa em đến trường, anh có chuyện muốn nói với em nên chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.

Nói rồi anh ta kéo cô về phía một chiếc xe ô tô màu vàng cam với những viền đen đầy cá tính đang đậu ở lề đường. Đó là một chiếc xe thể thao cực đẹp. Cô không rành về xe cộ, nhưng không phải vì thế mà cô không nhận ra nó phải là một chiếc xe cực kì đắt tiền. Rất nhiều người qua đường bị lôi cuốn bởi chiếc xe. Mở cửa cho cô xong, anh ta ngồi vào sau tay lái và nổ máy. Hơi máy lạnh làm Thảo Nhi co người lại. Chiếc xe chạy êm êm trên đường phố đông đúc và dĩ nhiên là thu hút ánh mắt của người. Rõ ràng là không phải lúc nào trên đường phố Hà Nội cũng có thể bắt gặp một chiếc xe đẳng cấp như thế này, hơn nữa màu sắc của nó lại vô cùng chói chang và có phần hơi phô trương.

– Anh đến tìm em có việc gì thế?- Cô tò mò nhìn sang, gương mặt Huy Khánh nhìn ngang cũng vẫn thật đẹp.

– Nó muốn gặp em.

“Nó” ở đây chắc chắn là Nam Phong rồi, nhưng cô đâu có ý định sẽ gặp lại anh ta.

– Nhưng em thì không. Nếu anh ta cần trả ơn thì anh cứ nói với anh ta là em không cần.

– Em đến mà nói với nó ấy. Nó không phải là người xấu như em nghĩ đâu.- Anh đáp.- Vả lại, anh cũng muốn em nói chuyện với nó, biết đâu nó sẽ nghe em.

– Em không hiểu.

Đã 3 ngày trôi qua kể từ cái hôm Huy Khánh đưa con người thô lỗ đó ra khỏi phòng cô, cô cứ nghĩ sẽ không bao giờ phải gặp lại họ nữa.

– Từ hôm qua đến giờ, nó không cho ai động vào những vết thương của nó cả. Tối qua nó đi gặp những kẻ hôm trước chém hụt nó, nhưng hình như nó rất bực bội nên không cho anh hay ai đụng vào người.

– Tại sao vậy ạ?

– Hình như thằng cầm đầu chạy được. Nó nói nếu chừng nào nó chưa thấy được mặt thằng đó thì nó sẽ không gặp ai cả.

– Vậy tại sao anh ta còn đòi gặp em?- Cô thắc mắc.

– Thực ra là nó muốn gặp em từ hôm qua, nhưng hôm qua bận quá nên anh không qua gặp em được.

Thảo Nhi ngẫm nghĩ một hồi lâu rồi quay sang, đáp:

– Vậy 9h học xong em sẽ tới chỗ anh. Anh cho em địa chỉ đi.

– Không, anh sẽ tới đón em. Đúng 9h ở đây nhé!

Đã đến cổng trường, Thảo Nhi cảm ơn anh ta và xuống xe. Nhưng khi đi bộ được một quãng rồi, cô bỗng đứng sựng lại, chết điếng. Làm thế quái nào anh ta lại biết cô học ở đây trong khi cô chưa hề nói ra nhỉ? Cô quay lại thì chiếc xe đã đi mất rồi.

Lớp học có vẻ vắng hơn ngày thường, Thảo Nhi vào muộn nhưng cô giáo vẫn chưa lên lớp. Lại vẫn ồn ào như thường ngày với cái tiếng chóe lóe của Trang Chim Lợn mà cô có thể nhận ra từ tuốt đầu hành lang. Cả bọn đang xúm lại đọc cái gì đó, thậm chí Trang Chim Lợn còn đọc to lên bằng cái giọng lanh lảnh chua hơn giấm của nó, thỉnh thoảng lại cười rộ lên khoái trá. Một lúc sau cô mới biết bọn bạn đang xúm lại mổ xẻ không thương tiếc bức thư tình của một anh chàng xấu số nào đó mà trái tim đặt đâu không đặt, đặt đúng vào cái “chuồng dê” này. Thôi thì chúng nó xăm soi đến từng dấu chấm dấu phẩy một. “Chuồng dê” là cái biệt danh mà lớp cô tự hào đặt cho chính mình. Hóa ra khổ chủ của bức thư chính là anh chàng học lớp bên, gửi cho yểu điệu cô nương Phương Cánh Cụt. Khổ thân con bé, nãy giờ cứ đứng ngó bọn bạn phanh phui cái bức thư “tai bay vạ gió” ấy, mặt méo đi đến thảm thương. Thấy cô, Trang Chim Lợn nhảy bổ đến, vẫn hót như chim bằng cái giọng chói tai:

– Con ranh Cỏ Bợ này, sao đi muộn thế? Bị thằng nào nó bắt mất à? Vừa rồi mày có nghe tao đọc thư của thằng ú lớp bên gửi cho chị Cánh Cụt nhà mình không? Khổ, lâm li thống thiết lắm cơ, tội nghiệp thằng bé si tình. Thôi thì bút sa gà chết, nhắm mắt đưa chân rồi thì đành phải khổ thôi.- Nó chép miệng lắc đầu ra vẻ rất đáng tiếc cho cái “thằng bé” kia làm cả lớp lại được một phen ồn ào hơn.

Chứ cái cậu bạn kia mà biết hung tin này thì chắc cạch ba đời con gái lớp này ra chứ có mà còn dám tỏ tình nữa à. Thảo Nhi vừa cười vừa thầm nghĩ như thế.

Trang Anh bước vào lớp với một vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, rồi nó nghệt mặt ra nói:

– Cô giáo ốm nên hôm nay chúng ta…phải nghỉ học.

Cả lớp rú lên như một lũ khỉ. Trang Anh là lớp trưởng, tên thật của nó là Trang, nhưng để phân biệt với 4 đứa tên Trang khác trong lớp, nó được gọi là Trang anh Hai, gọi tắt là Trang Anh, lâu dần thành quen. Ở lớp Thảo Nhi, 20 con người, 20 cá tính, 20 biệt danh, biệt danh nào cũng nổ như pháo, người ngoài nhiều khi phải trố mắt khi nghe tụi nó gọi nhau. Chim Lợn là bạn thân của cô ở lớp, là một trong “Ngũ gia Trang”. Nó gọi cô là Cỏ Bợ, cái tên nghe chẳng mĩ miều chút nào so với “Yểu điệu cô nương” của Phương Cánh Cụt, nhưng ít nhất vẫn hơn vạn lần mấy cái biệt danh kinh khủng như Hoa Mõm Sói hay Linh Cẩu…Chim Lợn nói vì cái tên của cô nghe văn chương quá nên gọi là Cỏ Bợ cho nó gần gũi. Con nhỏ này lúc nào cũng vụng chèo khéo chống, nhưng vì thế mà nó càng đáng yêu hơn.

Trang Anh không cho cả lớp về ngay mà bắt ở lại để cùng bàn về việc đi chơi vào dịp 30.4 tới. Mặc cho cả lớp ngồi cãi nhau như một cái chợ phiên ngày cuối năm, Thảo Nhi nghĩ đến Huy Khánh và lời đề nghị có phần kì cục của anh ta. Khi gặp Nam Phong rồi cô sẽ nói gì với hắn đây, một kẻ lạnh lùng và vô lý đến mức không tài nào chịu nổi. Bên cạnh cô, Trang Chim Lợn đang ba hoa về một anh chàng nào đó mà nó mới quen trên blog, cô chẳng bận tâm về mấy anh chàng đó lắm.

– Ê ê, không nói chuyện riêng nghe chưa?- Trang Anh hùng hổ chỉ vào Trang Chim Lợn- Tập trung vào chuyên môn mau để anh em còn về kiếm cái gì bỏ bụng cái, nhanh lên.

– Dạ rõ.- Con bé cười khanh khách.

– Chủ trương lần này là có mấy anh chàng rể dẫn đi tất, cấm đứa nào được đi một mình.- Trang Anh đứng trên bàn giáo viên nói oang oang.

– Ế ế, thế nhỡ mà em chửa có người yêu thì em ở nhà nhá!

– Không có mặc cả gì ráo. Kiếm tạm thằng bé nào mà xách đi cùng đi, nhất định phải có đôi. Đây là chỉ thị.- Con bé hùng hồn- Chúng mày muốn đóng nhiều tiền thì cứ dám ý kiến ý cò nữa đi.

– Her, thế mình em dẫn hai anh đi có được không đại ka?- Một đứa khác nhảy vào cuống họng Trang Anh.

– He he, lúc ấy tao lập tức phong cho mày chức “dê đầu lĩnh” ngay. Mày mà không làm được tao phạt gấp đôi. Thôi giải tán, để tao về nghiên cứu địa điểm rồi ngày mai bàn tiếp.

Cả lớp cười thêm một chặp nữa rồi mới kéo nhau ra về. Trang Chim Lợn gọi Thảo Nhi:

– Mày, lượn ra chợ đi.

Thảo Nhi nhìn đồng hồ, còn hơn một tiếng nữa mới đến giờ hẹn với Huy Khánh. Cô gật đầu đồng ý và hai đứa đi bộ ra chợ.

Nơi mà Huy Khánh đưa Thảo Nhi đến là một phòng khám tư trên phố Trần Hưng Đạo mang tên chính anh. Khánh là bác sĩ chuyên khoa răng-hàm-mặt, ngoài anh ra thì còn có 3 bác sĩ khác và 4 y tá phụ việc. Nhìn những máy móc hiện đại, cô nhận ra rằng quy mô của phòng khám này không hề nhỏ. Anh ta hẳn phải là con của một gia đình rất giàu có. Dẫn cô lên lầu 4, Khánh dừng lại trước một cánh cửa khép kín rồi nói:

– Phòng của nó đấy.

Bên trong căn phòng ngủ rộng rãi và sang trọng, Nam Phong đang ngồi trên một chiếc ghế xoay, nhìn ra ngoài cửa sổ. Thấy có người vào, anh ta xoay ghế lại. Vẻ mặt của anh ta khác hẳn với con người ngất nơi cầu thang khu tập thể tối hôm trước, giờ đây trông tàn nhẫn, cái miệng mím lại đầy hà khắc. Nhìn cô đứng nơi ngưỡng cửa, anh ta nói:

– Tôi không phải là kẻ thích nợ nần ai, tôi cũng không có thời gian nói nhiều với cô, cô hãy cho một cái giá đi.

Dù rất ghét anh ta, nhưng Thảo Nhi vẫn thấy xót lòng khi nhận ra những vết máu loang lổ trên chiếc áo phông anh ta đang mặc. Cô mím môi, hít một hơi thật sâu rồi nói:

– Anh nghĩ tiền của anh có thể giải quyết mọi vấn đề à? Một tháng anh kiếm ra nổi bao nhiêu? Tôi cũng chẳng nghĩ cứu anh để có ngày ngửa tay nhận đồng tiền trả ơn của anh làm gì. Nói thật, tôi còn sợ khi nghĩ đến điều đó.

– Thế cô đến đây làm gì?

– Tôi đến chỉ vì không muốn nhìn công sức lao động của tôi bị một kẻ như anh đạp đổ.

Nam Phong cau mày tỏ ý không hiểu. Cô đặt túi xách xuống bàn rồi quay lại nói với Huy Khánh:

– Anh mang lên cho em bông băng và cồn được chứ?

– Tôi hỏi cô muốn gì cơ mà?- Anh gằn giọng hỏi lại, điên lên vì cái ánh mắng cứng cỏi và ương bướng kia đang nhìn mình không khác gì ngoài sự khinh bỉ.

Đã lâu lắm rồi anh mới lại gặp một ánh mắt cương quyết như thế, coi thường anh như thế.

– Tôi chẳng thích thú gì khi phải gặp anh thế này đâu, nhưng tôi không đành lòng nhìn anh chà đạp lên những gì tôi đã tốn công sức để làm ra. Nếu anh muốn chết, tôi hoan nghênh, nhưng hãy tìm một cách khác. Những vết thương trên người anh kia tự tay tôi đã băng cho anh, thì anh đừng hòng ngược đãi với nó. Nếu anh chịu ngồi yên, tôi sẽ xem như chúng ta chưa từng gặp nhau, chứ đừng nói là nợ nần nhau cái gì.

Nam Phong không hiểu tại sao nhưng anh đã làm theo những mệnh lệnh ngắn gọn của Thảo Nhi, trở về giường và ngồi im để cô băng lại vết thương đã rỉ máu từ đên qua mà không hề hé răng kêu đau lấy nửa câu. Đúng lúc đó, một gã mặt mũi bặm trợn, đầu húi trọc xộc vào phòng làm cả Khánh và Nhi phải giật mình quay ra, chỉ riêng Nam Phong vẫn bình thản. Anh nhận ra đó là đàn em của Năm Đại Bàng.

– Anh Long, Năm đại ca đưa thằng Hải mặt sẹo đến.

Hải mặt sẹo chính là gã cầm đầu vụ hành hung anh hôm trước. Đêm qua hắn đã trốn ngay trước mũi anh và bọn Năm Đại Bàng đã lùng tìm hắn suốt đêm.

Chỉ có Nam Phong, Khánh và kẻ vừa vào hiểu Long là ai, còn cô có vẻ ngơ ngác khi nghe đến cái tên lạ đó.

– Cô nhanh nhanh biến khỏi đây đi.- Anh ta nói tiếp với cô.

Thảo Nhi biết chút nữa thôi là gian phòng này sẽ đầy nhóc bọn giang hồ. Và cô thấy sợ, cái sợ cố hữu của những người vốn chẳng quen với việc sát phạt nhau của giới giang hồ. Cô thấy hối hận khi đã nhận lời đến đây. Nhưng khi cô đang luống cuống với những dải băng cuối cùng thì cửa phòng lần thứ hai bật mở và hai người khác kéo xềnh xệch một người khác vào trong. Đẩy kẻ sống dở chết dở ấy đến trước mặt anh, gã bước vào sau cùng nói bằng một giọng ồm ồm nghe rất có uy:

– Anh Long, thằng mặt sẹo này giao lại cho anh đây.

Người vừa nói câu đó cao hơn Thảo Nhi không quá nửa cái đầu, gương mặt đầy sát khí. Năm Đại Bàng là tay giang hồ mà bất cứ tay giang hồ nào cũng phải kiềng mặt. Hắn là một trong số hiếm hoi những kẻ tự lực cánh sinh mà lên. Nếu những băng đảng khác ít nhiều có sự hậu thuẫn của các đại gia thì băng Đại Bàng của hắn lại khác, không hề bị ràng buộc bị bất cứ ai. Duy chỉ có Hải Long- một tên khác của Nam Phong là có thể sai khiến được chúng. Không ai biết tại sao lại có mối ràng buộc kì quặc ấy, kể cả Khánh, người thân với Long nhất.

Hải sẹo nằm lê lết dưới nền nhà. Có lẽ trước khi bị đưa đến đây, hắn đã bị một trận đòn thừa sống thiếu chết rồi. Lúc này, hắn hơi tỉnh, và khao khát sống trỗi dậy, hắn bò bằng hai đầu gối đến trước mặt Long với một gương mặt méo mó đến tàn tạ. Thảo Nhi thấy hắn chồm đến, cô kinh hãi đứng phắt dậy và tránh sang một bên, tay ôm lấy miệng, mặt cắt không còn hột máu.

– Anh Long, em biết tội em rồi, xin anh tha cho em. Em xin làm thân trâu chó đi theo anh, xin anh đừng giết em.

Một đàn em của Năm Đại Bàng tiến lại, túm lấy gáy hắn kéo lùi lại, mắt hắn vốn đã đỏ, giờ lại càng trợn lên khiếp đảm. Long cười nhạt:

– Tao không giết mày đâu. Nhưng tao phải làm cái gì đó để nhắc mày nhớ trong suốt cuộc đời còn lại của mày rằng: mày đã phạm phải một sai lầm không thể tha thứ được khi tối hôm đó mày không giết được tao.

– Em xin khai hết ạ…

Long quay sang Thảo Nhi, tựa hồ như nãy giờ anh không hề thấy sự tồn tại của cô vậy. Mặt cô xanh như tàu lá, tay thì run lên. Long lạnh lùng nói với cô:

– Chúng ta hết nợ. Cô đi đi.

– Anh định làm gì với người này- Cô nhìn Hải sẹo vẻ thương tình- Anh trông, anh ta bị thương nặng lắm.

– Quá nhiều chuyện không phải là một tính hay đâu.- Anh ngắt lời cô.

Thảo Nhi lặng ngắt khi nhìn vào đôi mắt chỉ còn sự tàn khốc của Long. Khánh kéo tay cô dắt ra ngoài, nhưng bên tai cô vẫn còn vọng mãi giọng van nài của con người xấu số trong kia.

Ngay cả khi ngồi yên ổn trong một quán café rồi mà Thảo Nhi vẫn chưa hết run. Cô đi cùng anh ra đây như thế nào bản thân cô cũng không nhớ rõ. Khánh cầm lấy bàn tay cô, nói khẽ:

– Anh xin lỗi vì đã đưa em đến đây, để em thấy những cảnh không hay này.

– Đó đâu phải lỗi của anh.- Cô bừng tỉnh, bối rối rút tay ra khỏi bàn tay của anh chàng nha sĩ.

– Cuộc sống của em quá bình yên nên những góc khuất của xã hội này em chưa hề được chứng kiến. Nếu em sống ở thế giới của nó, em sẽ thấy còn có nhiều chuyện tàn khốc và đáng sợ hơn nhiều. Hơn nữa, một cô gái hiền lành như em càng khó có thể chấp nhận chuyện như thế, nhưng đó là cuộc sống.

– Anh đang biện hộ cho hắn sao?- Cô hỏi bằng giọng khinh miệt khi một lần nữa cô buộc phải nhớ đến con người tàn nhẫn đó.

– Anh việc gì phải biện hộ.- Khánh cười- Đó là sự thật. Nó không phải là người tốt, nhưng cũng không hẳn là xấu.

– Cái người bị đánh đó, anh ta sẽ không sao chứ ạ?- Cô băn khoăn.

– Nó còn sống để về gặp Long thì coi như số nó lớn rồi, có khi phải thọ đến tám chín mươi tuổi ấy chứ. Nếu không có yêu cầu bắt sống nó về thì chắc giờ này nó đã bị Năm Đại Bàng thịt rồi. Bị vụ này xong chắc nó tởn đến già, chẳng dám ló mặt ra giang hồ nữa.

– Tại sao một bác sĩ như anh lại làm bạn với một tay giang hồ như hắn?

– Với anh thì Long là một người rất đặc biệt. Bọn anh là bạn từ lúc còn bé xíu. Anh hiểu con người nó. Bản thân nó phải mang những vết thương mà không phải ai cũng có thể mang hết được.

– Mà tại sao mọi người lại gọi anh ta là Long vậy? Tên anh ta rõ ràng là Nam Phong mà.

Khánh cười giảng giải:

– Nó căm ghét cái tên khai sinh của mình. Nó tự đặt tên cho mình là Hải Long và bắt mọi người gọi như thế.

– Anh ta vô lý nhỉ?

– Chỉ có hai người được gọi nó bằng tên thật mà thôi.

– Cũng có ngoại lệ cơ ạ?

– Trước đây, Long không giống bây giờ đâu, mặc dù cứng đầu nhưng nó rất ngoan. Chỉ vì hai người con gái đó mà nó mới thay đổi như thế.

– Ai xấu số mà đi yêu hắn thế ạ?- Cô tròn mắt kinh ngạc.

– Người đầu tiên là Linh. Linh là bạn của anh với Long từ nhỏ, cô ấy chính là bạn thanh mai trúc mã của Long. Hai đứa quấn quýt nhau lắm, đến nỗi người lớn nghĩ mười mươi là hai người đó sẽ lấy nhau. Nhưng cô ấy đã uống thuốc ngủ tự vẫn vào năm thứ ba đại học.

– Vì sao vậy?- Cô thốt lên sửng sốt.

– Cô ấy có thai, cái thai 4 tháng tuổi…

– Của…ai?- Cô hỏi nhưng nghĩ ngay đến Long.

– Không phải của Long…- Khánh lắc đầu- Khi đó nó đang ở rất xa. Sau khi về dự đám tang của Linh, nó bỏ học luôn. Nó tuyệt vọng lao vào các thú vui điên cuồng khác mà không ai cản được. Khi nó đang ở bên bờ vực thẳm thì My Vân xuất hiện. Cô ấy là một nhà thiết kế thời trang trẻ và đầy tài năng. Họ yêu nhau được chừng một năm thì cô ấy bỏ đi.

– Tại sao?- Thảo Nhi một lần nữa lại tỏ vẻ ngạc nhiên.

– Vì ghen. Cô ấy cho rằng cậu ấy chỉ coi mình như cái bóng của người đã mất. Giá như cô ấy biết nó thật lòng yêu cô ấy. Sự ra đi đó đã đẩy Long vào tình trạng như bây giờ. Nó sống với thái độ trả thù cuộc đời, với con tim đầy những vết cứa, nhưng anh cho rằng trong sâu thẳm con người nó, không một ai có thể đẩy hình bóng của hai người con gái đó ra khỏi nó cả.

– Không ngờ một con người như anh ta mà cũng có quá khứ khó tin như vậy.- Cô thở dài vẻ cảm thông sâu sắc.- Nhưng kể ra như thế cũng tội nghiệp cho ai yêu anh ta sau này còn gì, nếu như anh ta không thể quên hai người kia. Chẳng ai sống chung được với một người mà trong tim người đó còn có đến hai người khác nữa.

Thấy Khánh nhìn mình tủm tỉm cười, cô giật mình hỏi:

– Em nói sai gì ạ?

– Không.- Anh lắc đầu- Anh chỉ nghĩ là chúng ta đã nói quá nhiều và quá xa, đến nỗi anh quên mất là anh chưa biết tên em.

Thảo Nhi suýt sặc vì câu nói đó của Khánh. Anh chàng này chuyển chủ đề khéo quá! Không biết anh ta dùng câu chuyện của Long để hỏi sang cuộc sống của cô hay dùng câu hỏi về cô để tránh chủ đề về Long nữa?

– Em tên là Nhi, Thảo Nhi.

– Một cái tên thật hay, quả nhiên giống người.

Cô đỏ mặt. Khánh tiếp:

– Anh rất vui khi gặp và được làm bạn với một cô bé như em. Em làm anh nhớ đến thời sinh viên của mình quá! Đáng tiếc là anh sắp già mất rồi.

Rồi anh nhìn đồng hồ giọng đầy tiếc nuối:

– Đáng ra anh phải mời em đi ăn, nhưng chắc không được rồi. Anh phải quay lại phòng khám vì anh sắp có hẹn với một bệnh nhân quan trọng. Để anh đưa em về nhé!

– Dạ thôi ạ.Anh cứ về lo việc của anh đi. Em đi xe bus được rồi.

– Vậy em tự về nhé! Lúc khác anh sẽ mời em coi như chuộc lỗi vậy.

Thảo Nhi chào anh lần nữa rồi đi bộ ra bến xe bus. Cô không biết mình nên vui hay nên buồn lúc này nữa, cô không hề muốn lún sâu vào cuộc sống phức tạp của Khánh, mà trong cái thế giới đó có Long, người mà cô căm ghét, nhưng Khánh cứ như một cục nam châm, có một sức hút không sao cưỡng lại được.

3. – Vậy là trong khi cái gã Long gì đó tồi nhất quả đất này thì bạn thân của hắn lại vô cùng đẹp trai, giỏi giang và tốt bụng chứ gì?- Trang Chim Lợn cắn một miếng dứa thật to rồi nhướn mày hỏi, sau khi nghe Thảo Nhi kể hết những chuyện gần đây của cô.

Thảo Nhi gật đầu:

– Cũng gần như thế.

– Còn gần như thế cái gì nữa, đúng tiêu chuẩn của mày rồi nhá! Xử đẹp anh ta đi.

– Điên à?- Cô trợn mắt.

– Điên gì?- Con bạn hếch mũi lên cự lại.- Như mày nói thì chẳng phải anh ta cũng có cảm tình với mày sao?

– Đó đơn thuần chỉ là sự thích thú trong chốc lát thôi. Tao không phải đối tượng mà những người như anh ấy để ý đâu. Hết cái thời mơ mộng những câu chuyện cổ tích kiểu Lọ Lem rồi.

– Ghê…- Con bạn rụt vai lại một cách điệu bộ- Mày nói nghe sởn hết gai ót rồi nè con ranh. Mà anh chàng Dark hỏi thăm mày đấy.

– Dark nào?- Cô ngơ ngác hỏi.

– Ơ cái con này, nói lão kia bắt mất hồn mày mà mày còn cứ chối. Thế quên là tao mới kể cho mày nghe về ông bạn tao mới quen à? Hắn ta ghé vào thăm blog của tao, rồi làm quen với tao. Hôm qua tao cho lão xem cái blog của lớp mình, lão ta cứ khen mày dễ thương…

– Tao quan tâm làm gì.- Cô nhún vai- Thế mày có đi chơi 30.4 không?

– Có chứ sao không. Mày định nói là mày bận không đi được chứ gì. Dẹp đê. Toàn lấy lý do này nọ để trốn không đi chơi cùng với lớp. Đây có thể là lần cuối cùng lớp mình tổ chức đi chơi trước khi kết thúc thời sinh viên đấy, liệu hồn mày nhé!

Thấy cô nhăn mặt, Trang tiếp:

– Việc này không có gì để bàn cái nữa. Mày không đi thì nhớ cạch mặt tao ra nghe chưa con ranh.

Thảo Nhi bật cười trước cái giọng chua ngoa đanh đá của con bạn.

– Thế chiều nay có đi làm không?- Nó đột ngột chuyển chủ đề.

– Không, tao làm ca tối thôi, chiều nay tao đi dạy.

Nhà hàng Hương Lan là một nhà hàng có quy mô lớn. Thảo Nhi đã làm ở đây được 4 tháng, mặc dù công việc vất vả nhưng lương lại rất khá. Nó được đứng tên bởi một ông chủ lớn, nhưng hình như người đó rất ít khi đến đây, mà cô chỉ thấy có người quản lý đại diện hằng ngày đến coi chừng việc làm ăn. Nghe nói ông chủ lớn của nhà hàng này còn có một loạt những nhà hàng khác ở khắp thành phố này.

Tối nay, khách đến không đông lắm nên cô không phải luôn chân luôn tay như những ngày cuối tuần, cô đứng tư lự ở một góc và suy nghĩ mãi về lời đề nghị đi du lịch cùng lớp của Trang. Không phải cô bận đến nỗi không thể đi được, nhưng cô biết rủ ai đi cùng đây? Cô không phải là người giao thiệp bạn bè rộng, và bạn trai thân đến độ có thể rủ đi du lịch cùng thì càng không có. Làm sao mà tụi ở lớp có thể nghĩ ra cái trò oái oăm này cơ chứ? Đành rằng nếu đi đông thì chi phí sẽ giảm đi rất nhiều, và có con trai đi cùng sẽ càng vui hơn, nhưng không có nghĩa là bắt buộc mọi người phải có partner.

Suy nghĩ của cô bị cắt đứt bởi một tiếng choang ngoài phòng ăn. Nó lớn đến nỗi cô đang đứng ở phía trong cũng nghe thấy được. Thảo và chị Thanh đưa mắt nhìn nhau không hiểu có chuyện gì. Ngay lập tức có tiếng quát:

– Gọi thằng chủ nhà hàng đến đây xem nào.

– Con ôn này, mày điếc tai à? Mau đi kiếm cái khăn tay sạch đến đây.

Tiếng Huyền bật khóc nức nở. Thảo Nhi và Thanh chạy ngay ra. Bốn năm gã đang đứng quanh chiếc bàn gần cửa sổ nhất, rất hung dữ. Có một kẻ đang ngồi trên ghế, chiếc áo dính đầy nước sốt và trên sàn, ngay dưới chân hắn là thức ăn bắn tung tóe. Thanh vội xin lỗi rồi cúi xuống thu dọn những mảnh vỡ trên sàn. Cô thầm lo lắng cho Huyền, bởi lẽ người quản lý ở đây rất nghiêm khắc, chỉ cần mắc một lỗi nhỏ là có thể bị đuổi việc rồi, chứ không nói gì đến nỗi trầm trọng thế này.

Huyền cuối cùng cũng mang được khăn tay đến, nhưng sợ hãi đến nỗi không dám lại gần người khách mà nó đã vô tình làm đổ thức ăn lên. Thảo Nhi cầm lấy chiếc khăn, tiến lại từ phía sau người khách đó và vội vàng gạt thức ăn ra khỏi áo anh ta. Nhanh như chớp, người đó chẳng hề quay lại mà chộp ngay lấy tay cô nói bằng giọng ra lệnh khô khốc:

– Đừng động vào nó.

Một luồng điện chạy dọc sống lưng của cô, và như một phản xạ, Thảo Nhi vội lùi lại khi nhận ra giọng nói to, trầm, luôn ngắn gọn và đầy sắc thái ấy. Anh ta chính là Hải Long. Không thèm quay lại lấy một cái, Long buông tay xuống và đưa mắt nhìn bọn xung quanh. Lúc này chị Thanh và Huyền đã đứng sang một chỗ, cạnh Thảo Nhi, cả hai đều run như cầy sấy. Không hiểu sao từ lúc nhận ra đó là Long, cô thấy vừa tức giận vừa khinh ghét hắn. Gây chuyện có lẽ là sở thích đã ngấm vào máu thịt của hắn rồi.

Anh Thái, người quản lý của nhà hàng đi đến với một thái độ vội vàng. Sau khi quét mắt qua ba nhân viên một lượt tỏ ý không hài lòng, anh ta đến trước mặt Long, đấu dịu:

– Chúng tôi thành thật xin lỗi quý khách. Nếu quý khách yêu cầu, chúng tôi sẽ lập tức chuẩn bị cho quý khách một bộ trang phục mới, và bữa ăn tại nhà hàng hôm nay của quý khách sẽ được tính giá ưu đãi nhất. Mong quý khách sẽ tiếp tục ủng hộ nhà hàng chúng tôi.

Không để ý đến lời xuống nước của người quản lý, Long nhìn anh ta hỏi bằng một giọng xẵng:

– Anh là Trần Thắng Lợi?

Một giọt mồ hôi lạnh toát ra trên trán quản lý Thái. Đây là lần đầu tiên anh nghe có người hỏi thẳng tên của giám đốc mình, và rõ ràng là với một giọng không có chút thiệ chí nào. Gã thanh niên trẻ này là ai mà có gan vuốt râu hùm như vậy? Trần Thắng Lợi đâu phải là cái tên để người ta tùy tiện gọi đâu. Nghe giọng điệu và khẩu khí rất có uy đấy, anh đoán gã thanh niên mặt non choẹt đang ngồi trước mặt anh kia phải là một tay giang hồ tầm cỡ, và anh không dám mạo hiểm gọi đàn em đến dọn dẹp như mọi lần nữa.

– Ông chủ chúng tôi hiện không có mặt ở đây.- Anh vẫn đáp bằng thái độ mềm mỏng.

– Thế không biết gọi hắn tới à? Nói với hắn rằng nếu hắn không đến đây ngay thì kẻ phơi xác trên cầu vượt Ngã tư Sở đêm nay sẽ là hắn đấy. Tao không đùa đâu.

Sau khi gọi điện cho ông chủ mình, quản lý Thái quay lại nhìn Long bằng ánh mắt dò xét. Liệu kẻ gây rối này là ai mà có thể lôi ông chủ của anh ra khỏi một vụ làm ăn quan trọng như thế được nhỉ?

Trong giới làm ăn, ai cũng biết giám đốc Lợi nổi tiếng không chỉ là một người có trực giác nhạy bén trong kinh doanh, mà còn là một kẻ rất bạo tay, không ngại san bằng bất cứ chướng ngại vật nào bằng bất cứ cách nào. Không ai là không nể mặt hắn đến vài phần. Chỉ có những ông chủ lớn thực sự mới dám từ chối bắt tay cùng hắn. Mới đây Lợi bị vợ chồng của tập đoàn Hoàng Kim cho ngửi khói trong vụ đầu tư vào dự án xây dựng sân golf ở Ba Vì, hắn còn ôm hận mãi. Mới đây, hắn có được nguồn tin về dự án xây dựng khách sạn ở Cát Bà nên hắn muốn ra tay trước, và hắn tin cái sân golf sẽ cầm chân vợ chồng đại gia Sơn- Liên, và như thế là không còn ai đủ sức để chạy đua với hắn vụ này nữa.

Nhưng nhận được điện thoại của quản lý ở nhà hàng Hương Lan, nhà hàng mang tên vợ hắn, hắn chợt nhận ra hắn đã sa lầy mất rồi. Sau khi chửi một câu rất tục, hắn vội cáo từ khỏi bàn tiệc và lên xe đến nhà hàng Hương Lan. Vừa đi hắn vừa nhẩm tính đến những phương án dỗ ngọt thằng oắt con háu đá kia, vừa nguyền rủa bọn giang hồ ngu ngốc ăn rõ nhiều tiền của hắn, chẳng làm xong việc mà còn hò nhau tố cáo gã. Xong việc tối nay rồi hắn không cho thằng nào được sống yên ổn. Một lũ ăn hại.

Khi Lợi đến quán Hương Lan thì Huyền, Thanh và Thảo Nhi đang ở trong phòng quản lý. Ngay lập tức một phòng ăn kín được chuẩn bị để ông chủ tiếp khách. Huyền từ đầu đến cuối vẫn không hết run. Thảo Nhi nói:

– Anh Thái, em nghĩ lần này chỉ là do Huyền không cẩn thận thôi. Anh châm trước cho cậu ấy được không?

– Không được. Dù là lý do gì tôi vẫn phải cho em nghỉ, đó là nguyên tắc.

Thái vừa nói đến đây thì Huyền khóc nấc lên làm anh buộc lòng phải ngừng lại. Anh cau mày lại mãi đến khi Huyền lau nước mắt đi mới tiếp:

– Nhưng tôi sẽ trả em tiền lương những ngày em đã đi làm trong tháng này. Bình thường em sẽ không được nhận tiền đâu, nhưng tôi biết những kẻ đó cũng chẳng tử tế gì. Dù em có làm rơi vỡ đồ hay không thì chúng cũng sẽ tìm ra một lý do để gây sự. Dù sao thì làm việc với tôi còn thoải mái hơn làm việc với ông chủ nhiều. Tôi mong em hiểu cho tôi, vì tôi cũng là người làm công như em. Có thể sau chuyện này tôi cũng phải ra đi.

– Em xin lỗi…Em đã làm liên lụy tới mọi người rồi.

– Không bàn chuyện này nữa.- Thái đứng dậy- Tôi nghĩ việc hôm nay cũng đủ rồi. Nhi, em là người khéo tay nhất, hãy mang bông băng vào băng bó lại cho hắn.

– Dạ…- Cô giật mình hỏi lại.

– Đó là chỉ thị từ ông chủ. Anh thấy em khéo léo nhất nên mọi việc trông cậy vào em. Nhưng nhớ cẩn thận nhé, tên đó rất hung dữ đấy, em không sợ chứ?

– Không sao đâu anh.- Cô gật đầu- Em làm được mà.

Thái dẫn Nhi đến phòng của ông chủ trên lầu 4, thực chất là nơi mà ông ta thường tiếp những khách quan trọng sau khi ăn tối tại đây. Vừa bước vào căn phòng, cô đã bị choáng ngợp bởi bộ đèn treo sáng lung linh, những bình hoa bằng gốm sứ và ngọc đặt trên các kệ, một quầy rượu thu nhỏ và những ly uống rượu làm bằng pha lê. Nhưng cái không khí trong phòng đã lôi tuột cô trở lại với thực tại. Mọi người ngồi quanh chiếc bàn tròn, và anh ta quay lưng ra phía cửa. Đối diện anh là ông chủ của cô, và đứng sau ông ta có đến 6 người cao to, bặm trợn và rất hung dữ. Ông chủ cô còn trẻ, cô đoán ông ta mới chừng 45, 46 là cùng, hơi béo nhưng khá đường bệ. Những người đi theo Long khi nãy ngồi cùng bàn với họ. Long đã cố tình làm thế để hạ uy thế của tay giám đốc. Thảo Nhi nhận ra cả Năm Đại Bàng, người mà khi nãy cô không thấy.

– Tôi nghĩ vết thương có thể làm cậu thấy khó chịu, nên nó ảnh hưởng đến cả tâm trạng của cậu nữa. Hãy để nhân viên của tôi chuộc lỗi của mình bằng cách thay băng cho cậu, được chứ.- Giám đốc Lợi bắt đầu ngọt nhạt.

– Ông biết tôi không vội chuyện đó.- Anh đáp gọn lỏn.

– Tôi cũng không vội, nên tôi có thể đợi cậu.

– Tôi không muốn một kẻ nào đó đến một đĩa thức ăn còn không cầm chắc lại được phép động vào tôi. Hơn nữa, tôi đã hứa với một người là không để thành quả lao động của người đó bị phá hủy. Tôi phải giữ lời hứa của tôi.

Chỉ có 2 người trong phòng hiểu được câu nói đó của anh, đó là chính anh và Nhi. Tự nhiên cô thấy mặt mũi nóng ran, tim hình như cũng đập nhanh hơn. Tại sao cô lại bị những lời của gã này tác động nhỉ? Lấy thêm dũng cảm, cô bước lại phía sau hắn, nói nhẹ:

– Tôi nghĩ anh không nên để tính ương bướng của mình hại đến sức khỏe của chính bản thân anh.

Hải Long quay lại, trừng mắt nhìn cô. Anh nhận ngay ra giọng nói lúc nào cũng khiêu khích mình. Giám đốc Lợi quát:

– Không được ăn nói như thế với khách, cô mau xin lỗi cậu ấy cho tôi.

Dù nói như thế nhưng câu nói của Nhi dành cho Hải Long làm hắn khoái trá. Tỏ ra dửng dưng với cô, anh ta gật đầu cứng ngắc:

– Nếu ông đã có lòng tốt như thế, tôi cũng xin nhận. Nhưng đừng nghĩ vì thế mà tôi quên mục đích của tôi khi đến đây, chúng ta còn chưa nói chuyện xong đâu. Tôi không thể cởi áo ngay ở đây được, có lẽ sẽ làm ông thấy ngứa mắt lắm.

– Chúng tôi có những phòng khác, mời anh đi theo chúng tôi.- Thái nói xen vào.

Hải Long đứng dậy, nói với Năm Đại Bàng:

– Đợi tôi 10 phút, tôi sẽ quay lại ngay.

Năm Đại Bàng gật đầu và ra hiệu cho một thằng đàn em đi theo anh. Bốn người đi sang một phòng thay đồ và cũng là phòng nghỉ dành cho nhân viên.

– Tại sao cô lại nhận là cô làm? Cô không nghĩ cô sẽ bị đuổi việc à?

Nhi lặng im không đáp. Cô cũng không biết cô đang nghĩ gì lúc này nữa. Cô giận vô cùng khi nghĩ tới việc Huyền vì anh ta mà bị đuổi việc, nhưng rồi khi nhớ lại những gì anh ta nói khi nãy, cô thấy lòng nhẹ đi.

– Nếu biết tôi và cô quen nhau, thậm chí cô chính là người cứu mạng tôi từ tay đàn em của hắn, cô nghĩ cô có thể làm yên ổn ở đây không?

– Tôi chẳng nợ nần gì anh, vì thế hãy để cho cuộc sống của tôi bình yên.- Cô tức tối mạnh tay hơn làm anh ta cau mặt lại vì đau.

Thấy Long im lặng, cô tò mò:

– Mà ông chủ nhà hàng này chính là người đã ra tay với anh thật à? Vì sao vậy? Chắc anh lại đi chọc phá ông ta chứ gì?

– Chẳng phải tôi đã nói nhiều chuyện không phải là một tính hay sao? Cô sẽ gặp rắc rối nếu cô biết quá nhiều đấy.

– Mà anh đến đây làm gì? Định phá tan nhà hàng này cho bõ tức à? Hay muốn đòi bồi thường?

– Nếu cô là tôi thì cô muốn gì?- Anh lờ câu hỏi của cô đi.

– Dĩ nhiên là không phải cái cách như anh với đám bạn giang hồ của anh vẫn làm rồi, bạo lực lắm.

– Hừ…

– Thế anh sẽ không làm như thế chứ?

– Vách tường cũng có tai đấy, cô nên về trước đi.

– Tôi đã xong ca làm ở đây đâu.

Cô nói đến đây thì anh ta đã bỏ ra đến cửa rồi. Cô ngơ ngác trong giây lát vì sự ra đi đột ngột ấy, rồi cô bất chợt thở dài.

Ngồi đợi mỏi mắt mà vẫn không thấy chiếc xe bus nào chạy qua, cô biết là cô đã trễ chuyến cuối cùng rồi. Nãy giờ có ba người xe ôm lượn qua chào mời, và cô nghĩ đó là cách duy nhất cô có thể về nhà vào lúc này. Đi xe ôm buổi tối rất nguy hiểm, mẹ cô đã từng căn dặn như thế, nhưng đâu còn cách nào khác nữa đâu. Nhi đứng dậy nhìn quanh xem có người chạy xe ôm nào không nhưng hoàn toàn không có ai, chỉ có những người chạy xe qua nhìn cô bằng ánh mắt không mấy thiện cảm. Có lẽ họ nghĩ cô đang kiếm khách, một nghề rất phổ biến ở cái thành phố nhộn nhạo về đêm này. Đúng lúc ấy, một chiếc ô tô vừa phóng qua, đột nhiên giảm tốc độ rồi lùi lại. Chiếc xe thể thao màu vàng cam đầy cá tính và sang trọng mà cô đã từng thấy. Chẳng lẽ cô và anh chàng nha sĩ kia có duyên vậy sao? Anh ta đi đâu về vào giờ này mà có thể nhận ra cô đang đứng đây đợi xe bus? Cánh cửa kính hạ xuống, trong xe không phải Huy Khánh mà là Long. Hình như bây giờ anh ta mới từ nhà hàng ra.

– Tôi đang kiếm xe ôm. Anh có thể cho tôi đi nhờ về được chứ?

Long bấm nhẹ một nút và cánh cửa xe phía trước tự động mở ra. Hơi lạnh trong xe làm cô thoáng rùng mình. Đưa tay chỉnh lại điều hòa, anh quay sang hỏi cô:

– Cô mà cũng dám đi xe ôm à?

– Sợ gì?- Cô quay sang nhìn anh ta vẻ ngạc nhiên. Hình như đã không có vụ đánh lộn nào xảy ra, vì toàn thân anh có vẻ lành lặn.

– Đôi khi những kẻ như Năm Đại Bàng không nguy hiểm bằng một gã xe ôm đâu. Cô ngây thơ quá đấy.

– Không phải tôi ngây thơ.- Cô cãi lại- Trong 10 người xe ôm mới có 1 kẻ xấu, còn trong 10 người như các anh thì chẳng có người nào tốt đẹp cả.

Long không muốn duy trì cái không khí lúc nào cũng căng như dây đàn với cô chút nào, anh bật nhạc. “Goodbye” của Air Supply. Nhi với lấy cuốn tạp chí để ở trước mặt, một tạp chí về xe hơi. Hình như Huy Khánh có thú nghiên cứu xe hơi thì phải. Cô không biết chiếc xe vàng cam này thuộc dòng xe nào vì cô mù tịt lĩnh vực đó, nhưng chỉ cần nhìn những mẫu xe trong này và đem ra so sánh, cô biết mình đang ngồi trong một tài sản khổng lồ. Kể ra thì những anh chàng nhà giàu cũng có những sở thích xa xỉ thật. Long nhìn sang, hỏi:

– Cô cũng thích tìm hiểu về xe ư?

– Không. Tôi mù tịt về chúng.- Thảo Nhi đáp, mắt không rời những trang tạp chí.- Nhưng chúng thực sự rất đẹp.

– Cô có biết tên của chiếc xe này không?

Nhi lắc đầu lần thứ hai.

– Chiếc Ferrari F430. Tên của nó là Scuderia, nhưng về đây thì nó có tên là Prince Sun.

– Vì nó có màu vàng cam à?

– Cũng một phần. Một phần khác là vì nó trông kiêu hãnh, có chút đẹp lãng mạn của một anh chàng hoàng tử trong truyện cổ tích. Nó là một trong bảy chiếc xe thể thao nổi tiếng nhất Việt Nam.

– Anh cũng có vẻ mê xe giống bạn anh nhỉ?

Long quay sang nhìn cô với vẻ hơi ngạc nhiên. Nhưng rồi anh hiểu ra vấn đề ngay và bật cười:

– À phải, dĩ nhiên. Khánh cũng là một kẻ mê xe điên đảo mà.

– Anh với anh ấy là bạn thân mà anh không học được gì tốt đẹp từ anh ấy à?

– Bình sinh chỉ có tôi đi ảnh hưởng người khác chú làm gì có chuyện tôi bị ảnh hưởng từ người ta.- Long nói bằng giọng cao ngạo mà cô rất ghét.- Cô có vẻ thần tượng nó quá nhỉ?

Thảo Nhi im lặng, cúi đầu đỏ mặt. Ánh mắt con người này làm cô thấy sợ quá! Lúc thì hung dữ, cục cằn, lúc thì tàn nhẫn, có lúc lại làm người khác đau vì sự sắc lạnh của nó, có lúc lại như một tấm gương đọc được y nguyên những gì người ta nghĩ.

4. Thảo Nhi bước đi chầm chậm ra bến xe. Sáng nay cô học hai tiết cuối nhưng vì có việc cần lên thư viện nên cô đi từ tiết 1. Thủy lại đánh lẻ cùng Dũng. Hôm nay là thứ sáu, hai đứa có hẹn đi xem phim với nhau. Đã một tuần trôi qua từ cái tối đầu tiên cô gặp Long, vậy mà cô có cảm tưởng như đã từ lâu lắm.

Một chiếc xe chầm chậm tiến tới. Vài người đứng đợi xe bus nhìn nó với ánh mắt ngưỡng mộ. Chiếc xe màu vàng cam rất chói chang và kiêu kì. Nó chính là Prince Sun. Cô nhận ra nó ngay và dường như cô cũng đoán được tại sao nó dừng ở đây. Huy Khánh ló đầu ra cười:

– Cô bé muốn quá giang chứ?

– Dạ không ạ, hôm nay em không vội.- Nhi cảm thấy hơi ngại khi mọi người tập trung ánh mắt về phía cô.

Khánh là anh chàng đẹp trai, hào hoa, đủ để thu hút ánh mắt của những cô nàng khó chiều nhất, ngay cả khi anh ta không đi cùng Prince Sun. Huy Khánh cười, tiếp:

– Vậy lên xe anh đi, anh em mình đi uống café.

Và như thế là dù cô có vội hay không vội, Khánh vẫn đưa được cô lên xe mà không cần nài nỉ hay ép buộc.

Từ trong xe nhìn ra bên ngoài, Nhi nhận ra người ta nhìn chiếc xe với ánh mắt tò mò, và có chút gì đó thèm thuồng. Chắc Long không ngoa khi nói rằng nó là một trong những siêu xe thể thao ở Việt Nam.

– Em cười gì vậy?- Anh bất chợt hỏi.

– Em nghĩ Prince Sun đúng như cái tên, đi đến đâu là làm lu mờ những chiếc xe khác đến đấy.

– Chắc Long nói cho em biết tên của nó à?

Cô gật đầu cứng ngắc. Huy Khánh tiếp:

– Em mà nghe nó nói về xe cộ thì cả ngày không hết.

Thảo Nhi không chú tâm lắm đến lời nói của anh vì chiếc xe đang đi vào hầm để xe của tòa cao ốc Silver. Trong hầm có rất nhiều xe hơi mà vừa nhìn thấy cô đã phải há hốc mồm ra, chúng đẹp đến mê hồn. Mở cửa xe cho cô là một anh chàng mặc quần áo bảo vệ. Anh ta nhìn cô từ đầu đến chân, thầm thắc mắc về gu thẩm mĩ của Huy Khánh, vốn được coi là một anh chàng rất tinh tế.

“Anh ta kiếm đâu ra con bé nhà quê này thế nhỉ? Lại còn bé loắt choắt và chẳng có gì nổi bật nữa chứ?”- Gã thầm nghĩ. Nhưng sau cùng, gã vẫn tươi cười nói:

– Lần đầu mới thấy anh đưa chị đến đây thế này đấy.

– Đừng nói bậy.- Huy Khánh lập tức ngắt lời anh chàng lắm điều. Anh nhìn khắp bãi đậu xe, và chỉ cần nhìn anh cũng biết ai đang có mặt ở đây.

Chỉ vào một chiếc xe màu bạc ở cuối dãy, anh ngạc nhiên:

– Con xe Nissan kia là của ai thế?

– Ối chà…- Tay bảo vệ thốt lên- Anh tinh mắt thật đấy. Em thì mãi mới nhận ra. Lúc đầu nhìn em cứ ngỡ nớ phải là anh em cùng nhà với Silver Wings chứ. Mẹ kiếp…- Buông câu chửi thề xong anh ta gãi đầu vì nhận ra còn có Thảo Nhi đang đứng đó.- Nó là của bố Trung bên xây dựng đó. Tên nó là Queen Moon. Bố này già rồi mà chịu chơi ra trò…

– Dân chơi xe nhìn thoáng cái là biết nó được tân trang lại cố tình nhái cho giống Silver Wings mà. Nhưng vịt bầu thì mãi không thể làm thiên nga được.

Thảo Nhi hơi choáng khi nghe Khánh nói thế. Chiếc xe mà họ đang bàn đến là một chiếc xe bóng bẩy, rất đẹp và dĩ nhiên rất đắt tiền, vậy mà chỉ đáng được so là vịt bầu với một chiếc xe khác.

Khánh thấy cô đứng ngây ra bèn kéo tay cô về phía thang máy.

– Đây là đâu vậy?

– Một tụ điểm quen thuộc của dân chơi xe hơi thể thao Hà Nội. Anh thích ăn sáng và uống café ở đây nên mời em đi cùng. Lâu rồi anh cũng không đến đây, dạo này công việc ở phòng khám bận quá!

– Bận như vậy sao anh còn mời em đi uống café?- Cô thắc mắc.

Huy Khánh không đáp vì cả hai đã bước vào đại sảnh lớn của nhà hàng trên tầng cao nhất.

Một vài người ở các bàn và quầy rượu quay ra và lên tiếng chào anh. Hình như ở đây ai cũng biết anh, nên cô cảm thấy mình hơi lạc lõng. Những người trong này nhìn cũng biết toàn là dân chơi có tiếng ở Hà Nội, còn cô chỉ là một con bé sinh viên tỉnh lẻ về đây học đại học, những nơi như thế này cô còn không biết chứ đừng nói là bước chân vào. Đi cùng Khánh nên cô không thể tránh khỏi những ánh mắt tò mò dõi theo và bàn tán. Cánh đàn ông thì ngạc nhiên, còn các cô gái thì bàn tán xôn xao, có người thậm chí còn nhìn cô với ánh mắt ghen tức, hằn học. Cô đâu có biết Huy Khánh được các cô gái ái mộ và săn đón đến chừng nào đâu. Lại một chiếc bàn ở cuối phòng, nơi có thể nhìn ra bên ngoài, phía dưới là phố xá đang vào giờ đông đúc.

Huy Khánh gọi đồ ăn nhẹ và đồ uống cho hai người. Một cuốn tạp chí xe hơi đặt trên bàn, giống hệt cuốn tạp chí tối qua cô thấy trong xe của anh. Thấy cô có vẻ lặng lẽ, anh nói:

– Chắc không khí ở đây làm em thấy khó chịu phải không? Nếu em không thích chúng ta sẽ kiếm một chỗ khác.

– Không đâu ạ!- Thảo Nhi bối rối đáp nhưng thầm phục anh chàng này quả là hiểu lòng người khác.

– Nếu em không thích thì cứ nói. Anh chỉ muốn em được thoải mái.

– Không sao thật mà anh.

– Quả nhiên em không biết từ chối người khác. Như thế đôi khi cũng không tốt đâu.- Anh lắc đầu cười.- Chắc anh không nên đưa em đến đây, với một số người thì chủ đề xe cộ khá là nhàm chán, nhất là với con gái.

– Em thấy nên biết một chút vẫn hơn đấy chứ. Những chiếc xe ở đây đều rất đẹp. Hình như mỗi chiếc xe đều có một cái tên riêng?

– Đúng vậy. Như xe của anh là Prince Sun. Tên này là Long đặt.

– Nó là một trong bảy chiếc xe nổi tiếng nhất Việt Nam ạ?- Nhi nhướn mày hỏi, cố tỏ ra là cô quan tâm đến chủ đề này. Và tự nhiên cô không muốn làm Huy Khánh thất vọng.

– Phải nói là xe hơi thể thao em à. Nó thuộc một trong những dòng xe đua của Ferrari được phép chạy trên đường phố. Anh là người mê dòng xe của Ferrari, vì nó đẹp và nam tính. Mỗi người chơi xe đều thích một loại xe khác nhau, cũng như cách thẩm mĩ của mỗi người đàn ông về một người phụ nữ là không giống nhau vậy. Anh tự nhiên bị nó hút hốn ngay khi vừa xuất hiện. Tuy nó không kiêu kì như Silver Wings hay cá tính và đẹp mê hồn như Windy, nhưng anh thích nó.

Huy Khánh nói bằng giọng phấn khích và đôi mắt anh ánh lên những nét đam mê, nó long lanh như khi một người nghĩ về người tình của mình ấy.

– Chắc Silver Wings và Windy gì đó cũng nằm trong top này ạ?

– Ừ, dù chưa nhìn qua nó, nhưng chỉ cần thấy nó lần đầu là em có thể biết là nó ngay. Thật đấy. Trong top 7 chiếc xe này, Prince Sun đứng hàng thứ 4. Đứng ngay trên nó là Silver Wings, một dòng xe của Audi. Tuy chỉ đứng hạng thứ ba nhưng nó lại đứng đầu về độ mê hoặc, nó không chỉ có vẻ mạnh mẽ của một chiếc xe đua mà còn hấp dẫn bởi những nét mềm mại, nhưng không hề yểu điệu. Đứng thứ hai là cô nàng Stylist Girl. Cô nàng này đúng như tên gọi, đẹp một cách hoàn hảo, nhưng nhiều người không thích vẻ nữ tính của nó. Nó thuộc dòng xe Porsche 911. Sở dĩ nó đứng hàng thứ hai vì khả năng tăng tốc kinh hoàng trên đường đua. Chủ nhân của chiếc xe này dĩ nhiên là một tín đồ của môn đua xe công thức 1, và người này…rất thú vị…- Khánh tủm tỉm cười.

Thảo Nhi muốn hỏi người mà anh đang nói là ai nhưng lại không muốn ngắt lời anh nên lại thôi.

– Đứng hạng 1 là Windy, siêu xe của mọi thời đại. Anh không cho là nó đẹp bằng Silver Wings nhưng nó đứng hàng đầu vì nó thuộc loại hiếm, chính xác nó là hàng độc, đắt giá và siêu hạng, ông vua của mọi đường đua. Nó là chiếc xe đẳng cấp nhất trong ngành chế tạo xe hơi trên thế giới. Nó được đặt theo mẫu thiết kế của một tay đua tỷ phú người Thụy Sĩ. Chiếc xe ngốn hết của ông ta một nửa gia tài. Khi ở nước ngoài, tên của nó là Angel. Sau đó tay đua này qua đời và để lại di chúc cho đứa con trai út chiếc xe. Sau này nó có tên là Windy. Hiện nay, trên thế giới, dù có nhiều loại xe mới ra đời, nhưng Windy vẫn thu hút được sự quan tâm rất lớn. Người ta sẵn sàng đánh đổi cả gia tài để có được nó. Vì chỉ cần có nó, là người ta có trong tay bản thiết kế sống của siêu xe này rồi. Nó đẹp mê hồn, cá tính, thoạt nhìn nó còn có vẻ hơi cứng nhắc nữa. Em cứ tưởng tượng nó giống Nam Phong ấy.

– Thế thì chẳng cần nhìn em cũng biết nó chẳng có gì hấp dẫn rồi.- Cô cười đùa.

– Đứng sau Prince Sun là 007, một chiếc xe tuyệt mĩ, một kiệt tác của Aston Martin.

– Tại sao lại là 007 ạ?- Cô ngạc nhiên.

– Em xem phim «Điệp viên 007» chưa?

– Có ạ.

– Trong phim đó nhân vật chính James Bond đã sử dụng chiếc xe Aston Martin để làm phương tiện đi lại. Thế nên tên của nó lấy từ ý tưởng đó. Xếp thứ 6 và 7 là hai anh em Bolie và Flash, đều là sản phẩm hoàn hảo của sự kết hợp giữa Mercedes và McLaren. Hiện nay Windy và Flash đang ở trong Sài Gòn. Bolie thuộc sở hữu của một ông chủ tàu ở Hải Phòng. Prince Sun, Stylist Girl, Silver Wings và 007 là đại diện của Hà Nội. Cuối tháng tư này sẽ có một ngày hội quần tụ của xe hơi thể thao ở một trong những trường đua cực kì nổi tiếng của giới đua xe.

– Anh đúng là dân chơi xe chính hiệu.- Cô thốt lên bằng giọng thán phục.

– Đã là người mê chơi xe hơi, không chỉ có nhiều tiền và xe đẹp thôi là đã đủ đâu, phải biết về nó rõ như lòng bàn tay mình ấy, nếu không mãi chỉ là kẻ học đòi. Hội chơi xe hơi bọn anh lấy chỗ này là đại bản doanh, ai có xe mới thì đem qua đây. Sau khi để hội chơi xe bình phẩm thì sẽ xếp thứ hạng cho nó. Xe được xếp hạng không chỉ căn cứ vào giá cả. Đầu tiên nó phải là dòng xe hơi thể thao, sau đó người ta xét đến giá cả, khả năng tăng tốc trên đường đua, độ thân thiện với môi trường, và độ tiêu tốn xăng nữa. Cái tên cũng là một yếu tố rất nhạy cảm để quyết định thứ hạng của nó. Hơi buồn cười đúng không?- Huy Khánh mỉm cười nhìn cô.- Mà chắc nói mãi về xe cộ em cũng không thích đâu nhỉ? Mình chuyển chủ đề nhé!

Thảo Nhi giật mình. Cứ mỗi lần chuyển chủ đề kiểu này là anh lại hỏi về bản thân cô. Được một chàng trai như anh quan tâm nhưng cô chẳng hề thấy vui, mà thấy lo nhiều hơn. Chắc gì Huy Khánh đã quan tâm tới cô thực sự. Mà cô đang nghĩ cái quái gì thế này? Thảo Nhi tự cười mình. Rõ ràng anh đối với cô vẫn một mực giữ khoảng cách, vậy mà cô lại nghĩ ngợi lung tung.

Cô nhìn đồng hồ, nói:

– Thôi em phải đi học rồi, hôm nay bọn em họp lớp nên em đến sớm một chút. Anh cứ ở lại đây đi, em đi xe bus đến trường là được rồi.

– Làm sao thế được.- Anh đứng dậy- Anh bắt cóc em đến đây cơ mà. Anh đưa em đi học rồi về phòng khám luôn.

Huy Khánh đưa Thảo Nhi đến trường rồi quay về phòng khám. Cô nhìn theo chiếc xe rồi tự vỗ vào trán mình vì cô nhận ra cô đã quên hỏi một câu quan trọng. Cô vẫn không nghĩ ra làm cách nào mà anh biết được cô học ở đây.

– Bắt quả tang mày hẹn hò nhé!- Giọng Trang Chim Lợn lanh lảnh bên tai cô- Anh chàng đại gia nào thế? Hay chính là anh chàng bác sĩ của mày đấy à?

– Ừ.- Cô đáp bằng giọng hờ hững.

– Sáng sớm đã cặp kè thế rồi mà còn dám chối là không có gì.

– Chỉ là tình cờ gặp thôi mà.

– Khéo thế. Mà này, mày nghĩ sao nếu tao rủ anh chàng Dark của tao đi du lịch cùng?

– Dark của tao. Nghe thân thiết gớm nhỉ?- Cô trề môi trêu.

– Tao mới phát hiện là anh chàng này biết hát và chơi guitar. Thế thì còn gì bằng khi bắt cóc anh ta đi cùng chứ.

– Thế hắn học gì hay làm gì? Tên là gì? Gặp nhau được mấy lần rồi?

– Anh ta là chủ một gara sửa xe máy và ô tô.

“Lại xe cộ”.- Cô ngao ngán thở dài.

– Tao chả tin mấy cái kết bạn qua mạng ấy đâu, cẩn thận kẻo bị lừa đấy con ạ! Có khi hắn là một tên sửa chữa trong một xưởng xe nào đấy, rồi chém gió với mày là chủ cho nó oai.

Thấy Thảo Nhi nói vậy, Trang chỉ ừ hữ cho qua chuyện. Nó không cho lời Thảo Nhi là vô lý, nhưng cũng chẳng vì thế mà bận tâm quá.

5. Ngồi sau xe Trang, Nhi sốt ruột hỏi:

– Mày có chắc là cái xưởng xe đó ở đây không?

– Chắc mà, chị Lam nói nó ở khu này. Bạn chị ấy làm ở đó nên chị ấy rất tin tưởng.

Chuyện là bà chị gái của Trang nhờ hai đứa nó đi sửa giúp tay phanh của chiếc xe Vespa ở một cửa hàng quen, và hứa trả công cho mỗi đứa một tấm thẻ làm tóc miễn phí ở cửa hàng của chị. Trang khoái chí nhận lời ngay, còn Thảo Nhi đi vì con bạn cứ nài nỉ cô đi cùng cho vui. Đột nhiên cô nhìn thấy phía bên kia đường tấm biển hiệu: “Nguyễn Vũ gara”. Nó có hai cửa nhưng một cửa đóng kín, tấm biển hiệu thì bị che bởi những tán lá của cây dâu da. Cô vội chỉ:

– Kia kìa.

– Đâu…?

Back Facebook Twitter Tin nhắn
Up
Tags: http://aeck.wap.sh/thu-vien/tong-hop-truyen-hay/chi-co-the-la-yeu/phan-1
SEO: Bạn đến từ:
Từ khóa:
U-ON Free counters!