Nói là vậy, nhưng khi chạm đũa thì có vẻ nó cũng khá là ngon, chúng tôi vừa ăn vừa khen, mà thực chất là tinh thần động viên nhiều hơn, khiến Bông Xù khá là vui.
Xong xuôi mọi thứ là đến màn cờ cá ngựa, vừa đủ bốn người. Khỏi phải nói, mỗi lần đánh cờ hay đánh bài, mà có con gái tham gia thì chắc chắn rằng tôi đứng áp chót, hôm nay tôi cũng không phải là ngoại lệ.
– Về chuồng nào Tín! – Thằng Phong tự hào đá văng con ngựa màu vàng của tôi về nằm gọn lỏn trong chuồng.
– Em xin lỗi nhé! – Bông Xù cũng tham gia.
– Con cuối cùng! – Thương cũng không thiếu phần.
Rốt cuộc, chầu cà phê buổi chiều, tôi là kẻ phải lĩnh trách nhiệm vinh quang: Trả tiền.
– Mày này, em đăng kí hết rồi đó!
– Đăng kí cái gì? – Tôi tò mò gặng hỏi.
– À, là câu lạc bộ tình nguyện! – Thương đặt ly ca cao nóng xuống bàn.
– Chính xác! – Bông Xù hào hứng.
Chỉ cần nhìn mặt thằng Phong là tôi hiểu, tôi là kẻ chẳng biết gì cả, hay nói đúng hơn là kẻ biết cuối cùng.
– Khoan khoan, là sao?
– Thì đăng kí cho nhóm mình vào hết câu lạc bộ tình nguyện!
– Cái gì? – Tôi nhảy ngược lên, ba đứa bạn nhìn tôi nắc nẻ cười.
Trước giờ, con người tôi chỉ có tồn tại mấy chữ, ỷ lại, lười biếng, tự phát chứ không hề tự giác chứ đừng nói đến tinh thần tình nguyện, thế nên việc này có vẻ gì đó quá bất ngờ.
– Thì nhóm mình phải đi hết chứ? – Cả ba đồng thanh.
– Ờ…thì đi, nhưng mà câu lạc bộ ấy làm gì mới được chứ?
– Thì dọn dẹp vệ sinh, chăm sóc trẻ em ở trại trẻ, người già ở viện dưỡng lão…!
Từng đấy thông tin có lẽ khiến tôi tự đau đầu, nhưng chối từ cũng chẳng được nữa rồi, tên đã nằm trong danh sách, giờ mà khước từ thì còn đâu mặt mũi. Với lại làm việc có ích cho xã hội cũng là việc nên làm.
Tôi bùi ngùi gật đầu đồng ý!
– Này, cậu có nghĩ tớ hợp với mấy cái tình nguyện đó không? – Tôi lái xe trên đường, vô tình hỏi Thương.
– Có chứ sao, tình nguyện ai mà chẳng hợp!
– Sao cậu có vẻ hào hứng thế?
– Thì trước giờ tớ có làm gì được nhiều đâu?
Tôi gật đầu đồng ý, cũng đúng thôi, việc đi tình nguyện với Thương là một trải nghiệm mới trong cái lí lịch buồn chán trước đây.
– Nè, ghé lại!
Tôi áp sát lề đường, bóp thắng. Hiển nhiên là đang đứng trước quán kem rồi, món ăn ưa thích của cô bạn.
“Đúng là con sâu kem!”.
CHAP 23: KHI TÔI KHÓC!
Quả thực, sẽ chẳng ai ngờ một thằng có gương mặt “ bất cần đời” như tôi lại đăng kí tham gia câu lạc bộ tình nguyện, ai mà tin được nhỉ, ngay cả bản thân tôi cũng chẳng thể tin nỗi là.
– Cái gì, mày á, đùa hoài mày? – Thằng Tùng vứt cả cuốn tài liệu lên trời, nghe như vừa bị sét đánh trúng vậy.
– Mặt tao giống đùa lắm à? – Tôi cau có vì phải nhắc đi nhắc lại nhiều lần.
– Mày, tao nghĩ…! – Thằng Hùng khoanh tay trước ngực, tỏ vẻ nghiêm nghị.
– Mày ủng hộ à?
– Thôi, mày ở lại đá bóng được rồi, cái tướng mày không hợp với tình nguyện! – Nó vỗ vai tôi, làm như một lời khuyên chân thành lắm ấy.
Hai thằng bạn quỷ sứ phá lên cười, để mặc tôi cau có suy tư, xem xét mọi thứ, dù cho mọi chuyện cũng đâu thể thay đổi được chứ.
– Mày đừng vì gái làm khổ bản thân!
– Điên mày, gái gú gì, tao thích vì tao là một thằng có tinh thần trách nhiệm với xã hội!
– Thôi, thôi, tao xin mày ngay và luôn!
Đến khi giảng viên vào lớp, cái màn khấn lạy nó mới chấm dứt, tôi ủ rũ đi về chỗ nhóm ngồi.
– Chủ nhật tuần này nhé anh, đừng có đổi ý đấy.
– Yên tâm, chắc như đinh đóng cột! – Tôi đấm tay vào ngực, ra vẻ với Bông Xù.
– Chừng nào cột mục mới sút đinh! – Thương chêm vào một câu khiến mấy đứa còn lại bò lăn ra cười.
Đấy, ngay cả rằng tôi khẳng định ra mặt, thì hầu hết, kể cả những người đã ép tôi vào đường cùng cũng có phần nghi kị là thế. Tôi đành bám víu vào những người quen khác.
– Thôi, thôi, ở nhà cho mát đi mày! – Thằng Việt nghe thế, bỏ ngang cuốn sách tiếp chuyện.
– Để tao tặng mày một bài nâng cao sĩ khí! – Thằng Trung được dịp với ngay cây đàn gảy bản Áo Xanh Tình Nguyện, cơ mà nhìn cái mặt của nó thì tôi đủ biết, nó cố ý chọc cười thì đúng hơn.
– Mày nói cho thằng Tín một lời công đạo coi Tuấn?
– Trời nóng, nó mê sảng đó mà! – Thằng Tuấn cũng tham gia một cách gượng ép.
Tôi cực kì cay cú trước một việc bản thân quyết tâm mà thiên hạ nghi kị, thế nên tôi mong chờ đến chủ nhật lắm, mong chờ sự chứng minh bản thân.
– Hôm nay tôi xin phổ biến chương trình!
Chúng tôi tập trung tại sân trường, lắng nghe anh hội trưởng phổ biến địa điểm, sơ qua về địa điểm và những việc cần làm. Phân công từng tổ trước xách đồ theo rồi di chuyển.
– Này, sao trông căng thẳng thế? – Thương vỗ vai tôi!
– Không, có gì đâu, thoải mái mà! – Tôi căng cứng khuôn mặt.
– Không có gì đâu là biết có gì rồi đó? – Thương tủm tỉm cười.
Không căng thẳng sao được khi hôm nay chúng tôi đi tình nguyện ở mái ấm dành cho trẻ nhỏ cơ nhỡ. Những công việc như: Chơi đùa cùng các em, dạy học…là đủ khiến tôi rởn tóc gáy. Nói gì chứ, ngay cả mấy đứa cháu họ ở nhà, mỗi lần đang chơi mà nghe chúng nó đòi đi vệ sinh hay không ý phức mà “ra quần” thì y như rằng tôi như bốc hơi, biến đi ngay tức thì. Bởi thế Mẹ tôi vẫn thường nói tôi rằng:
– Sau này không biết mày chăm con ra sao?
Thực sự, tôi không thích trẻ con lắm. Tôi hi vọng xuống dưới đó sẽ có nhiều công việc nặng nhọc một chút, để hợp với đứa sức dài vai rộng như tôi.
Ấy vậy mà Bông Xù phá hỏng tất cả, bằng cái vẻ ngoài nhí nhảnh và cũng có chút đáng yêu, cô em gái tôi mở miệng muốn cho nhóm tôi chăm sóc trẻ. Ông Hội Trưởng thì cứ như bị bỏ bùa, miệng há hốc gật đầu liên tục, tôi dám cá rằng lão anh khoá trên này chưa chắc nghe được Bông Xù nói gì nữa.
Bông Xù coi như có quyền với nhóm chúng tôi, nên cô nàng chỉ định Thương và tôi chăm sóc mấy trẻ nhỏ, còn cô nàng với Phong sẽ chịu trách nhiệm gõ đầu trẻ một lớp.
Khu mái ấm này nằm ở khu vực Bình Dương, cũng khá gần với khu làng đại học chúng tôi ở. Mái ấm khá nhỏ, nhưng sạch sẽ, thỉnh thoảng tôi thấy vài người dân chung quanh cũng qua phụ giúp, chơi đùa với mấy đứa nhỏ.
Thương với tôi cùng bốn người nữa vào phụ trách phòng vui chơi. Chưa đi đến cửa phòng mà tiếng cãi nhau pha thêm tiếng khóc, tiếng cười chí choé. Những đứa nhóc mới tầm ba đến năm tuổi, đứa ngồi, đứa đứng, đứa nằm giữa sàn nhà giãy chân đành đạch.
Trái ngược với tôi là Thương hào hứng lại gần chơi chung ngay lập tức. Mãi đến khi cô nàng nháy mắt thì tôi mới bước vào, ngồi xuống giữa đám nhóc manh động nhất. Thấy tôi, mấy đứa chẳng hề sợ sệt gì cả, nhảy vào, đứa thì ngồi vào đùi, đứa ôm vai bá cổ, đứa vuốt tóc, đứa sờ cằm như quen thuộc lâu lắm vậy. Tôi cảm thấy trách nhiệm đầy cả mình.
– Chú tên gì ạ? – Thằng bé lớn nhất lại gần, có vẻ là trùm ở khu này.
– Chú à, chú tên Tín!
– Dạ, chú Tín! – Nó ngoan ngoãn chào.
– Ngoan, con nhiêu tuổi rồi? Tôi cố lấy chút “dịu dàng” ra nói chuyện.
– Dạ năm ạ!
– Ủa, sao con không đi học?
– Con không thích! – Nó đáp xong, cắm cúi bẻ chân con rô bôt lên cao, chắc là đang tưởng tưởng ra cú đá siêu nhân đây mà.
– Ờ, không sao, vậy chơi với chú phải ngoan nghe chưa?
– Dạ! – Mấy đứa nhóc đồng thanh đáp lại.
Tôi quay sang, thấy Thương nhìn tôi cười, tôi nheo mắt, khoe chiến tích dụ dỗ con nít của mình.
Ấy vậy mà tôi lầm to, chỉ mười lăm phút sau, khu tôi quản lý trở thành khu bạo động, trong khi mấy khu khác thì yên tĩnh, hoà thuận với nhau. Đầu tiên là việc thằng nhóc trùm sò chán chơi rô bôt, nó chẳng nói câu nào, chạy qua giật luôn con xe tăng của một thằng nhóc thò lò mũi xanh khác. Thằng bé thò lò mũi xanh ấy cũng chẳng vừa, nhảy qua giật con búp bê của một bé gái, bẻ cho chân tay con búp bê xoay loạn xạ. Bé gái chạy qua ôm tay tôi lắc lắc:
– Chú Tín ơi, bạn cướp búp bê của con!
– Để chú!
Tôi đi sang khu thằng nhóc thò lò mũi xanh, giả bộ hiền lành xoè tay ra:
– Con ngoan, con trai không được cướp đồ chơi của con gái!
– Nhưng mà anh kia lấy xe tăng của con! – Nó ôm con búp bê vào lòng, chỉ qua cái xe tăng của nó.
Tôi lại rũ rượi lết sang bên thằng nhóc trùm sò, giọng cầu cạnh:
– Con trả xe tăng cho bạn đi nào, là anh phải nhường em chứ!
– Bùm, bùm! – Thằng nhóc chẳng thèm đếm xía đến tôi, vẫn đẩy cái xe tăng đi nhiệt tình, thỉnh thoảng còn nhấc bánh trước, chắc là cu cậu đang tưởng tượng xe vượt địa hình.
Dỗ ngọt không nghe, tôi chuyển qua chiêu thức doạ:
– Nếu không nghe, chú dẫn con đi học giờ!
Thằng bé lập tức buông cái xe tăng, chuyển qua con rô bôt chơi ngay lập tức. Tôi vuốt trán, thở phào vì trật tự được lặp lại.
“Làm gì nhóc lì bằng chú ngày xưa được!” – Tôi tự tin nhìn nó ngoan ngoãn.
Nhưng sự việc lại tiếp diễn khi thằng nhóc trùm sò đá con rô bốt vào gian hàng nấu ăn của mấy đứa nhóc khác, một dàn đồng thanh của những tiếng khóc bắt đầu ré lên.
– Đổ canh rồi!
– Đổ cơm luôn rồi!
Tôi đang chơi búp bê với bé gái lại lật đật chạy qua, thằng trùm sò vẫn đưa chân con rô bôt đá loạn xạ.
– Sao lại phá đồ chơi của bạn?
– Rô bốt siêu nhân mà! – Nó đưa đôi mắt ngây thơ lên nhìn tôi.
– Siêu nhân chẳng ai đá đồ chơi của bạn? – tôi nhún vai.
Thế mà thằng bé ấy lại khóc ré lên, ném con rô bôt ra xa, nằm lăn qua lăn lại giữa sàn, chân giãy đành đạch:
– Á, à cái chiêu này quen lắm này!
Tôi ngẫm trong bụng, rồi ngồi lại gần, vỗ nhẹ vào mông nó theo cách mà Mẹ tôi thường dỗ cháu họ mỗi khi tôi làm cho chúng khóc:
– Thôi, được rồi, rô bôt siêu nhân!
Nhầm to, thằng bé ấy lại càng được thể, khóc càng to hơn. Tôi chuyển qua chiêu khác:
– Dậy đi với chú qua lớp học này, nín khóc không qua lớp học nhé!
Thằng bé giãy chân với tần số cao hơn, khóc càng to hơn nữa. Cả phòng quay lại nhìn, cũng may Thương kịp chạy qua dỗ dành nó.
– Chú không cho con chơi! – Nó mếu máo.
– À, chú hư, để cô đánh chú nhé!
– Cô đuổi chú ra ngoài đi! – Thằng bé đưa tay lên bo – xì tôi.
– Sao lại đuổi chú đó ra?
Thằng bé chẳng thèm đáp, khóc ré lên, ưỡn người cứ như cá mắc cạn, tuột khỏi tay Thương, giãy đành đạch ra sàn. Thương nháy mắt cho tôi ra ngoài, tất nhiên, tôi phải cay đắng chịu thua thằng trùm sò ra ngoài trong mấy ánh mắt của những người chung hội tình nguyện. Tôi tót thẳng sang dãy lớp học, kiếm ra cái lớp Bông Xù và Phong đang dạy. Ngoắt hai đứa ra đổi công việc, vậy mà hai đứa lại để lại lớp cho một mình tôi. Dù sao, ở đây cũng chưa thấy thằng nhóc hay con bé nào là thủ lãnh cả. Mấy đứa nhóc cũng có vẻ ngoan hơn, chí ít cũng không thò lò mũi xanh.
– Nãy hai cô chú kia dạy đến đâu rồi nhỉ?
– Không phải cô chú, là Thầy với Cô! – Mấy đứa nhóc đồng thanh bắt bẻ.
– À, rồi…Chú, à quên Thầy nhầm, đến đâu rồi?
– Dạ, phần đọc ạ! – Lại là bé gái trả lời, đúng là bé gái thì hay ngoan hơn bé trai.
Tôi cầm phấn đứng trên bảng, cố nghĩ ra một câu nào đó, nhưng chẳng biết chữ nghĩa bay đâu hết, ở dưới mấy đứa học trò thì nhoi nhoi lên đòi. Bí bách, tôi ghi luôn cái tiêu đề một cuốn tiểu thuyết – thực ra cũng chỉ biết được mỗi cái tên lên bảng, cố nắn nót từng chữ:
TIẾNG CHIM HÓT TRONG BỤI MẬN GAI!
Tôi ưỡn ngực đánh vần từng chữ một, tụi nhóc ở dưới ê, a đánh vần theo.
– Con thưa Thầy, Mận Gai là gì ạ?
– À, ờ…?
– Là quả mận có gai phải không ạ?
Mấy thằng nhóc quay sang cười cô bé ân nhân lúc nãy của tôi, làm cô bé mặt đỏ lựng lên. Tôi đành phải ra tay trả ân nghĩa:
– Là một loại cây chỉ có ở nước khác, thấp, nhỏ cỡ chừng này – Tôi đưa tay xuống ngang hông, tự hào vì cái tài bốc phét của mình, chứ thực ra thì tôi cũng chẳng biết nó là giống cây gì nữa.
– Nước nào ạ?
– À, ở Châu Âu – Tôi lỡ miệng.
– Châu Âu là nước nào ạ?
– À, tức là không phải Việt Nam ra! – Tôi đành bấm bụng trả lời theo kiểu con nít, mong sao cho mấy đứa nhóc khỏi phải hỏi những câu mà tôi không biết giải thích ra sao cho chúng hiểu.
– Tiếp tục nhé!
– Con thích con số cơ! – Một thằng nhóc khác lễ phép đứng dậy.
– Số?
– Dạ, số một nè, số hai nè?
– Thế các con có biết làm phép tính không.
Nhìn cái kiểu gật đầu nửa có nửa không, tôi đành bấm bụng ghi lên bảng cái phép tính:
1+1=?
Mấy đứa học sinh ở dưới đồng thanh:
– Dễ ẹc, bằng hai ạ!
– Thế hai cộng hai…!
– Bốn ạ! – Có sự chán nản xuất hiện.
Tôi căm lắm, ghi luôn phép tính: 2+3 – 1. Mấy đứa học sinh ngồi dưới ngơ ngác phản ứng:
– Con không biết!
Tôi gãi đầu, rõ ràng ước lượng về trình độ mấy đứa nhóc tầm này tuổi với tôi là một cơn ác mộng. Tôi đành lấy giẻ lau bảng xoá phép tính thì mấy đứa học trò nhất mực phản đối, bắt buộc phải giải. Cũng may, chị phụ trách mái ấm lên thông báo giờ cơm trưa, mấy đứa nhóc mới ào ào túa ra khỏi lớp, tôi thoát nạn.
Buổi trưa, tôi trệu trạo nhai cơm, kiếm chỗ đặt lưng ngủ lấy sức. Tin tôi đi, không gì mệt bằng chơi với chục đứa nhóc đâu, cực kì mệt.
Buổi chiều, đúng hai giờ, tôi lại vác bộ mặt thất thểu lên lớp, khẽ chào mấy đứa học trò:
– Tiếp tục làm toán nhé!
– Kể chuyện đi Thầy ơi?
– Kể chuyện? – Tôi gãi đầu chết trân.
– Vâng! – Gần hai chục đứa nhóc hào hứng.
Tôi cố nặn óc nhớ ra một câu chuyện cổ tích nào đó, nhưng ở tầm tuổi tôi, thì chuyện nhớ khúc đầu, chuyện nhớ khúc cuối, chuyện nọ xọ chuyện kia. Cuối cùng tôi đành phải bịa một câu chuyện đầy đủ những tình tiết: Công chúa, hoàng tử, quái vật, phù thuỷ…nói chung tất cả những gì tôi nhớ về cái gọi là cổ tích.
– Ngày xửa ngày xưa, có một nàng công chúa rất là đẹp, mái tóc đen dài, mắt trong veo, nụ cười rất dễ thương! – Tôi lấy một phần của Ngữ Yên ra mà lồng ghép.
Mấy đứa nhóc chăm chú lắng nghe, tạo cho tôi hứng thú tiếp tục mà bốc phét.
– Với sắc đẹp đó, nàng công chúa bị con rồng ở một nơi rất xa bắt cóc. Vua cha đau đớn ra lệnh cho thiên hạ, ai cứu được nàng sẽ cho làm phò mã.
– Rồng có phun lửa không Thầy?
– Có chứ, một lỗ mũi phun lửa, một lỗ mũi phun nước! – Tôi giả bộ làm bộ dạng con rồng, mấy đứa nhóc lại chăm chú lắng nghe.
Và rồi chàng hoàng tử nước láng giềng nghe tin, cưỡi bạch mã băng đèo lội suối, vượt qua thác cao ơi là cao, tôi nhún chân đưa tay lên cao, đường gập ghềnh, tôi khẽ đưa tay uốn éo minh hoạ. Trên đường chàng gặp một bà phù thuỷ tốt bụng.
– Phù thuỷ xấu chứ Thầy? – Mấy đứa nhóc đạp chân xuống nền phản ứng.
– À, xấu, chàng Hoàng tử vung gươm thu phục phù thuỷ, thu được một bảo bối! – Tôi ngậm ngùi đẩy phù thuỷ về phe phản diện.
– Báu vật gì ạ? – Mấy đứa nhóc tò mò.
– Một bộ chiến giáp bằng vàng óng ánh!
– Oà, báu vật, vàng nhé! – Mấy đứa kháo nhau.
Rồi sau một trận ác chiến, chàng hoàng tử đâm xuyên tim rồng, cứu công chúa về và hạnh phúc bên nhau mãi mãi. Tôi đưa tay giả bộ vung thước làm kiếm, kết thúc mô típ quen thuộc của chuyện cổ tích.
Mấy đứa nhóc vỗ tay khen ngợi, bỗng nhiên tôi cảm thấy có chút gì đó có ích, ít nhất cũng làm cho tụi nhỏ nợ nụ cười.
– Rồi, giờ Thầy sẽ nghe các con kể về ước mơ nhé!
– Con, con ạ! – Mấy đứa tranh nhau.
Tôi ưu tiên cô bé ân nhân, hiển nhiên:
– Con mơ làm hoạ sĩ ạ!
– Con mơ là bác sĩ ạ!
– Con mơ làm siêu nhân, diệt ác trừ gian ạ!
Đến cuối cùng, ở một góc lớp, một cậu bé có vẻ lầm lì đứng dậy:
– Con mơ có cha mẹ ạ!
Mấy đứa nhóc khác vẫn ngồi kháo nhau về giấc mơ, chắc chúng cũng sẽ chẳng bao giờ thấy nước mắt tôi khẽ rơi xuống. Ước mơ đó có vẻ với những người có Cha có Mẹ như chúng tôi đã quên lãng, thì với mấy đứa trẻ ở đây, nó quá cao sang. Nụ cười trẻ thơ ấy, quá xót xa thay lại thiếu bàn tay chăm sóc của Cha Mẹ. Và sau này, chúng ắt hẳn sẽ muốn như vậy, muốn có Cha có Mẹ, biết đến tình yêu của gia đình.
Nước mắt tôi cứ ở trên khoé mắt, vương buồn cho đến tận lúc ra về. Mấy đứa nhóc bám chân, đứa bám vai, đứa bắt bế không muốn cho chúng tôi về. Tôi đứng ở một góc xa, không muốn tham gia, bởi tôi sợ sẽ chẳng bao giờ kìm được những giọt nước mắt chực lăn.
Bỗng, có ai đó đang lay lay chân tôi:
– Con tặng Thầy nè! – Cô bé ân nhân đứng cạnh tôi từ bao giờ.
Tôi cúi xuống, đón bức tranh và bế cô bé vào lòng, trong bức tranh ngộ nghĩnh ấy, một đám nhóc đang ngồi nghe giảng, trên bục giảng là một thầy giáo tóc tai lỏm chỏm vài cọng, đang cầm thước múa múa. Bên cạnh là một hình tròn, có hai cái cánh chổng lên trời, là con rồng. Một giọt nước mắt rơi xuống, trúng ngay bộ tóc lởm chởm của thầy giáo.
– Sao Thầy khóc ạ?
– Không, bụi thôi con!
– Dạ, mà Thầy ơi cái phép tính lúc sáng bằng bao nhiêu ạ? – Cô bé ấy tròn xoe mắt .
– Bằng bốn con ạ!
– Sao lại bằng bốn ạ? – Cô bé ấy sờ vành tai tôi.
– Sau này lớn con sẽ biết! – Tôi xoa đầu, lấy cái nón của mình, thu nhỏ kích cỡ, đội lên đầu cô học trò nhỏ. Cái nón vẫn quá cỡ với cô bé, sụp xuống che đôi mắt thiên thần.
Cô học trò nhỏ thích lắm, cứ đội nó mãi, kể cả khi chia tay, cô bé ấy một tay đỡ cái nón ra khỏi đầu, vẫy tay tạm biệt tôi. Đôi mắt đầy vẻ tiếc nuối.
Sau này con sẽ lớn, sẽ biết nhiều điều, sẽ biết vì sao hai cộng ba trừ một bằng bốn, sẽ biết vì sao con không Cha không Mẹ, cũng có thể, sẽ có lúc con than trách và ghen tị với những bạn được Cha Mẹ dẫn đi chơi đâu đó đi ngang qua. Con sẽ buồn, buồn lắm, Thầy biết, nhưng con sẽ cứng cáp, sẽ trưởng thành nhanh thôi.
Đôi vai tôi run run suốt một quãng đường dài, lần đầu tiên tôi vừa chạy xe vừa khóc, mà chẳng sợ ai nghi kị.
CHAP 24: NHỮNG NGÀY CUỐI CÙNG!
Quả thực, sau cái ngày đầu tiên tôi tham gia cùng câu lạc bộ tình nguyện của Trường, nó khơi dậy cho tôi một cảm xúc thật mãnh liệt. Có quá nhiều người còn khốn khó hơn mình rất nhiều, có những người ở nơi nào đó chỉ mơ ước được những thứ bình thường trong cuộc sống như chúng tôi. Ừ, thì chúng tôi coi đó là bình thường, là hiển nhiên là tất yếu, thì với họ là những thứ thật cao sang và đặc biệt. Từ đấy tôi tự hứa với lòng mình, sẽ ít than thở trước những rắc rối trong cuộc sống, quý trọng những điều bình dị xung quanh mình.
Bức tranh người thầy giáo với mấy cọng tóc như dây tóc bóng đèn ở ngay trước mặt tôi, đã thành một vật như thế, quen thuộc đối với tôi hằng ngày. Cứ mỗi lần cầm lên ngắm nghía, tôi gõ bút xuống cuốn giáo trình ngay trước mặt, thở dài. Cái cảnh chục đôi mắt thơ ngây, khuôn mặt vẫn tươi roi rói của chục học sinh trẻ thơ vẫn cứ in hằn trong trí nhớ của tôi:
– Này, nghĩ gì mà thẩn thờ thế mày?
Thằng Tuấn từ đâu ngoi lên, vỗ vai tôi rồi chỉ vào bài tập trong môn học mà hai đứa hiếm hoi học chung.
– Chỉ dùm tao cái này coi? – Mặt nó lộ rõ vẻ năn nỉ cực kì tội nghiệp.
Cũng phải thôi, kì thi giữa kì, so về điểm số tôi đều nhỉnh hơn nó. Một phần công lao này, tôi phải cảm ơn Thương, cảm ơn cô bạn có phần khó tính ấy. Chẳng hiểu có phải do tôi rớt một môn ở học kì một hay không, mà học kì hai này, tôi bị kiểm soát gắt gao hoàn toàn. Mỗi lần trong lớp, tôi chuẩn bị gục mặt xuống bàn là y như rằng sẽ bị một cái bút áo từ đủ mọi phương hướng đâm vào. Bên phải, bên trái, sau lưng, cứ như kiểu tù nhân bị tra tấn cực hình ấy. Thỉnh thoảng, Thương cố tình hỏi tôi mấy kiến thức vừa học, một kiểu kiểm tra miệng trá hình, chứ tôi rõ như lòng bàn tay rằng Thương rõ ràng câu trả lời.
– Này, tớ có thuê cậu làm gia sư đâu! – Tôi hơi cau mày, đá cục đá lọt tõm xuống cái mương thoát nước hai bên vệ đường.
– Tớ thích thế, thì sao không? – Cô bạn nheo mắt lên bướng bỉnh trả lời.
– Cậu thích trò oái ăm nhỉ!
– Thế cậu thích rớt môn nhỉ!
Thế đấy, chỉ cần đụng đến nỗi đau là tôi lại im bặt, coi như chịu thua. Mỗi lần như thế Thương đều vênh mặt lên đắc chí. Và rõ ràng là sự đắc chí ấy có cơ sở, vì điểm số giữa kì của tôi cải thiện rõ rệt so với cùng thời gian kì trước. Ừ thì, nhịn vậy.
– Đi…! – Thương đưa tay lên quạt quạt vào mặt.
– Ăn kem đúng không?
– Rành ghê ta!
– Chuyện, ngày nào cũng ăn, làm như không được ăn lần sau nữa ấy! – Tôi đá tiếp một cục đá bên lề đường lọt tỏm xuống nước.
– Sắp rồi…!
Giọng Thương chùng xuống, nhưng rất nhanh, cô bạn kéo tay áo tôi đi trước khi tôi mở miệng thắc mắc. Sự việc quen thuộc quá nên tôi cũng chẳng hề để tâm. Tôi đi theo cô bạn riết đến nỗi bà chủ quán kem ở kí túc xá cũng quen mặt tôi quá rồi.
– Này, cuốn Eragon đọc hay không?
– Cũng hay!
– Vậy là chưa đọc?
Tôi nhấp thìa kem trong miệng trốn tránh, Thương cũng chẳng truy vấn nữa, ngồi im lặng khoái trá với ly kem bự chảng trên bàn. Cô bạn này đúng là vô địch về khoản ăn kem trong đời tôi chứ chẳng phải đùa.
– Này, bữa nào lên nhà ku Nguyên chơi nữa đi!
– Lại đi đâu về muộn à! – Tôi ngậm cái thìa trong miệng, đảo lưỡi nghịch cho cái đầu nó xoay vòng vòng bên ngoài.
– Không, lên chơi! – Thương thản nhiên.
– Này, Bác tôi trả bao nhiêu tiền?
– Tiền gì? – Thương ngơ ngác hỏi.
– Lương gia sư!
– Hâm quá đi! – Thương lấy cái thìa ra khỏi miệng tôi, chắc là không nhịn được khi thấy cái mặt hài hước của tôi đây mà.
– Vậy lên chơi làm gì?
– Chơi…ờ thì chơi thôi!
Tôi chống cằm suy nghĩ, Thương ngồi im, mặt đỏ bừng bừng, tôi búng tay cái chóc:
– Á, à, có ý đồ với thằng Nguyên đúng không?
– Hả?
– Vậy là đúng rồi, hơn có hai tuổi thôi, ông bà ta chẳng nói là gái hơn hai đó sao!
Thương bịt tai, hét át cả tiếng chọc ghẹo của tôi, tôi mặc kệ, cứ áp sát lại tra khảo, khiến bà chủ quán kem nhìn hai đứa sinh viên giữa trưa mà cười nắc nẻ.
– Này, Thương! – Tôi đưa hai tay ra sau ôm gáy, ngửa mặt lên nhìn trời nắng chói chang.
– Gì cơ?
– Gọi tôi là anh đi, giống thằng Nguyên ấy!
– Đồ hâm! – Thương hậm hực lôi cái bút bi ác mộng trong balo ra, tôi chạy té khói băng qua cả cổng kí túc xá.
– Nhớ đó! – Cô bạn đưa cái bút bi lên chỉ trỏ doạ nạt.
Quãng thời gian sau cứ như một thước phim đẹp đẽ và nhẹ nhàng. Mỗi tuần tôi đều lên lớp đầy đủ, học hành rồi tán phét với thằng Phong, bắt nạt Bông Xù và chọc ghẹo Thương. Chiều về, ngày nào không học anh văn là lên sân đá banh cho thoả cái đam mê và giãn gân giãn cốt. Tối đến thư giãn bằng những khúc đàn của thằng Trung. Xen kẽ vào đó là những lần tôi gặp lại đám bạn cấp ba, và cứ giữa tháng và cuối tháng thì tôi đi chung với câu lạc bộ Tình Nguyện. Đôi khi là đi dọn đường, thăm viện dưỡng lão hoặc làm đồ chơi cho trẻ em.
Tháng năm chào sinh viên bằng một cơn nóng oi bức, trời như đổ lửa. Cứ mỗi lần lết lên đến giảng đường là tôi đã lấm tấm hết cả mồ hôi. Thế mà hôm ấy, thằng Phong còn mang đến một tin tức còn nóng hơn cả nhiệt độ.
– Cả lớp ta chú ý, sắp tới chúng ta sẽ học quân sự!
– Oé! – Tôi ở dưới giãy nãy lên, nói thật cái thời tiết này nằm ở phòng còn lè lưỡi, huống gì là ra ngoài trời mà lăn lê bò trườn chứ.
– Bây giờ tớ sẽ thông báo và phân công cho một số bạn! – Thằng Phong bắt đầu vung chân múa tay diễn tả.
Tôi nằm lên cái mặt bàn quen thuộc, ở một chỗ ngồi quen thuộc, chắc cái mặt bàn này cũng phải cảm ơn cái mặt tôi lắm, nhờ tôi ngủ gục nhiều nên sáng bóng lạ thường. Đang chuẩn bị nhắm mắt thì y như rằng cái bút bi của Thương từ đằng sau đâm tới. Hẳn cái áo sơ mi của tôi ghét Thương dữ lắm, vì nó mà áo tôi có bao nhiêu là chấm mực xanh. Tôi nhảy dựng lên xoa xoa vết đâm, còn Thương thì hả dạ lắm.
Học kì quân sự kéo dài một tháng, mà ở cái làng đại học này thì muôn hình vạn trạng. Trường thằng Trung với thằng Sơn thì học từ đầu năm, kế đến là trường thằng Khánh muộn hơn là cuối kì một, còn Trường tôi thì phải đến gần cuối học kì hai.
– Bao giờ chúng ta bắt đầu vậy lớp trưởng? – Thằng Tùng giơ tay lên hỏi.
– Tuần sau, vì chúng ta gần hoàn thành chương trình học rồi, học xong chúng ta sẽ thi học kì luôn!
Lớp tôi ồ lên phản đối, rồi quay qua bàn tán, mặc cho thằng Phong khản miệng giữ trật tự. Một sự phản đối cho có lệ vậy thôi, chứ sinh viên bọn tôi có một căn bệnh mãn tính là gần sát thi mới bắt đầu cuống cuồng nhào đầu vào bài vở. Tôi bĩu miệng, không tham gia bàn tán.
– Này, cậu tính ở nội trú hay đi về!
– Đi về chứ!
– Ờ, Bông Xù với Phong cũng đi về!
– Dù sao, về phòng còn thoải mái hơn! – Tôi huýt sáo hồn nhiên.
– Vậy à?
– Ừ, với lại còn dẫn cậu lên chơi với thằng ku Nguyên nữa chứ!
Nói xong câu đó là tôi lại chạy vượt Thương thật xa, trước khi cô bạn kịp lôi cái bút ra đe doạ.
Học quân sự, cũng là một môn học theo chương trình, mà nói đúng ra là môn ngoại khoá. Chính đặc điểm nó, nó hoàn toàn là cơ hội tiếp cận cho những đứa sinh viên nào có cơ hội với nhau. Nhóm tôi thì coi nó là một môn học bình thường, chỉ khác một chút là phải di chuyển vào địa điểm khác mà thôi.
Một tháng, từ thứ hai đến thứ sáu là tôi bắt đầu một cuộc sống mới. Cứ mở mắt ra là năm giờ hơn, vớ ngay bộ đồ học quân sự bận vào người, rồi cùng Thương đi vào khu quân sự ở Hồ Đá. Bốn giờ Ba Mươi chiều chúng tôi ra về. Cứ đều đặn như những cái máy, mặc kệ những lời quảng bá về cuộc sống kí túc xá khu quân sự vui ra sao, thích đến cỡ nào từ miệng mấy thằng phòng tôi, tôi cũng mặc kệ, cứ như thế thưởng thức học quân sự theo cách riêng của mình.
Hết học thi hoàn thành khoá quân sự, tôi lại bù đầu lao vào ôn thi cuối kì. Thỉnh thoảng tôi và Thương vác sách vở lên trường ôn chung, hoặc là vào thư viện của Đại Học Quốc Gia, và tất nhiên, cứ sau mỗi lần như thế, Thương tự thưởng cho mình những ly kem mát lạnh, còn tôi thì món đó chẳng khác nào cực hình.
– Này, mai thi rồi! – Thương gấp cuốn sách của tôi lại.
– Ờ, thì ôn đi! – Tôi nhỏ giọng, vì đang ngồi ở khu vực tuyệt đối yên tĩnh trong thư viện.
– Thế thì ôn gì nữa, đi chơi đi! – Thương tự nhiên nổi hứng thú.
– Chưa, còn cái này chưa xong nữa?
– Bỏ đi, phần đó Thầy đâu bảo ôn đâu!
Thương nheo mắt, tôi thở phào nhẹ nhõm. Cũng lạ thiệt, đây là lần đầu tiên Thương rủ rê tôi đi chơi. Tôi đi đằng sau, nhìn cô bạn vẻ mặt đầy hào hứng mà dấy lên một chút cảm giác gì đó lạ lùng.
Những ngày thi, với tôi không còn là cực hình nữa. Tôi hoàn thành bài thi của mình khá tốt, nên mỗi lần ra khỏi phòng thi, nhóm tôi chỉ có mỗi Bông Xù là xịu mặt thôi.
– Thôi nào, học lại cho chắc đi! – Tôi xoa đầu cô em gái.
– Ghét anh, em muốn học lại với anh cho vui! – Bông Xù khoác tay tôi, thể hiện tình anh em.
– Thôi, em tự học đi!
– Xí, còn môn Anh Văn nữa kia mà! – Bông Xù câng mặt lên.
Ừ, thì đúng là còn môn Anh Văn nữa, môn thi cuối cùng. Chẳng hiểu sao chương trình bao giờ cũng cho thi Anh Văn ở cuối, cái môn tôi chúa ghét trên trần đời. Y chang mấy cái game điện tử cầm băng hồi nhỏ tôi vẫn giành giật với ông anh trai tôi, boss cuối bao giờ cũng khó.
– Quên đi, anh qua cho coi!
– Để xem! – Bông Xù đi xuống cầu thang, có lẽ việc tôi đi học thêm Anh Văn vẫn chưa đủ để thay đổi nhận định của nhóm về trình độ Anh Văn của tôi.
– Chết tiệt cái môn của nợ! – Tôi lết thết xốc lại quai balo.
– Hì, cho chừa! – Thương đi bên cạnh chẳng thèm động viên.
– Chắc gì Thương đã đậu, không khéo chúng ta lại thành đôi bạn cùng tiến đấy.
– Tất nhiên! – Thương nhún vai.
Cái vẻ mặt ấy làm cho tôi càng thêm tức tối, vì tôi thừa biết trình độ của Thương dư sức đậu cái môn điểm yếu của tôi. Nhưng có lẽ hôm đó, cô bạn tôi đã nói thật.
– Này, anh Tín, Thương đâu! – Bông Xù quay xuống nhìn tôi, khi ngăn bàn ghi mã số sinh viên của Thương bỏ trống.
– Anh đâu biết, sáng gọi điện đi học thì bảo anh đi trước!
Thầy giám thị đưa đề, nhắc tôi trật tự. Tôi cũng đành tặc lưỡi:
– “Chắc là bùng phát cái bệnh đễnh đoảng đây mà!”.
Trong phòng thi, tôi hăm hở cầm bút chì, câu nào mà thấy nó quen mặt là đánh đáp án. Nhưng có lẽ tôi quen biết hơi ít, vì cũng chỉ đánh được hai mươi trên năm chục câu. Tôi quay trở lại những câu chưa giải, bóp đầu nhăn trán. Giờ mà có Thương thì chắc là tôi đã quay sang cầu cứu từ lâu. Tôi quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi lại nhìn sang ngăn bàn bỏ trống, rồi lại nhìn vào cái đề thi, trong lòng có gì đó khó chịu, bồn chồn như lửa đốt.
Vừa nộp xong bài thi, tôi xách balo chạy thật nhanh ra khỏi phòng thi, trước khi Bông Xù và Phong gọi giật lại hỏi thăm. Từ trường, tôi len qua mấy bạn cùng khoá, chạy thẳng ra cổng. Điện thoại Thương không nhấc máy, điều đó càng làm tôi thêm khó hiểu.
– Mày làm gì mà chạy như ma đuổi thế! – Thằng Trung đang cầm chai nước suối, hỏi tôi.
– Thấy Thương không? – Tôi vịn tay vào tường thở dốc.
– Không, giận mày à?
– Không, để tao qua phòng hỏi!
Tôi ném cái ba lo vào thằng Trung, rồi băng qua khoảng sân đất giữa hai dãy, tiến sát tới cửa phòng cô bạn. Mấy bà tám trong phòng lần đầu tiên thấy tôi sang thì lạ lắm, đưa mắt nhìn dò xét.
– Thương có phòng không mấy bạn?
– Không, sáng nay nó mới xách balo đi mà!
– Ủa, đi đâu? – Tôi đưa mắt nhìn vào cái giường sát cửa sổ, sách vở và những chậu hoa tự chế vẫn còn nguyên.
– Mình không biết! – Một bà tám lắc đầu.
Tôi khẽ cảm ơn rồi lững thững ra về, thằng Trung ôm balo của tôi đứng trước cửa phòng chờ.
– Sao thế?
– Hôm nay Thương không đi thi!
– Vậy à, mà mày gọi chưa?
– Rồi, không nghe! – Tôi thểu não giật lại cái balo ném nó lên giường.
Bất chợt, điện thoại tôi rung lên, tin nhắn của người mà tôi đang tìm kiếm.
“Này, lên quán kem đi!”.
Tôi gấp máy lại, chạy biến đi trước khi thằng Trung kịp ngơ ngác chẳng hiểu chuyện quái gì đang xảy ra.
Thương ngồi ở bàn dưới tán cây mát rượi, vẻ mặt thì chẳng có gì của sinh viên bỏ thi cả. Tôi dừng lại, thở dốc, chuẩn bị to tiếng với cô bạn.
– Nãy đang đi xe, nên không biết có điện thoại! – Thương chỉ chiếc xe bên cạnh.
– Sao không đi thi? – Tôi gằn giọng, ngồi phịch xuống ghế!
– Chẳng phải tớ nói là rớt rồi sao?
– Vớ vẩn, sao phải rớt!
– Muốn học chung với cậu! – Thương đưa muỗng kem lên, hào hứng.
– Vì cái gì, bỏ thi mà vui vậy à!
– Vì tớ thích cậu! – Vẻ mặt Thương hoàn toàn nghiêm túc, làm tôi muốn á khẩu.
Tôi hơi bối rối, vì điều này tôi chưa hề thấy dấu hiệu, chưa hề chuẩn bị tâm lý đón nhận. Cố gắng bình tĩnh nhất có thể:
– Thôi, đừng đùa nữa, sao không đi thi?
– Tớ thích cậu! – Tôi hỏi một đằng còn cô bạn trả lời một nẻo.
– Vì sao?
– Vì cậu tốt với tớ!
– Khùng! – Tôi đưa tay lên, gác đầu và quay mặt, cố tình trốn tránh.
Thương chẳng hề bận tâm đến phản ứng của tôi, và coi chuyện nói về tình cảm cũng như bao chuyện mà chúng tôi tán dóc với nhau suốt gần một năm học.
– Thực ra ban đầu, tớ cũng không nghĩ tớ thích cậu!
– Sao không như ban đầu? – Tôi cố tình tự nhiên, hi vọng cái chuyện này nó sẽ kết thúc nhanh chóng, để hai đứa tôi có thể trở nên gần như bình thường.
– Vì tớ biết bên ngoài cậu lầm lì, nhưng rất vui, lại tốt bụng…! – Thương có vẻ suy tư.
– …!
– Rồi còn nghịch ngợm nữa…!
– Chỉ vậy thôi, mà đã bảo là thích, cậu con nít vừa thôi!
– Cậu có một bờ vai đáng dựa dẫm nữa!
Tai tôi ù đi, vì càng ngày càng sốc, tôi đứng dậy, ra về. Chẳng hề quan tâm tới Thương sẽ làm gì, mặc luôn cái chuyện bỏ thi.
– Mày lại đi đâu à? – Thằng Trung lại ngơ ngác khi thấy tôi nhét đồ vào balo.
– Đi lên nhà Bác, mấy hôm nữa về rồi còn gì! – Tôi khoác balo lên vai.
Rồi tôi lại hạ balo xuống, leo lên giường gom mấy cuốn truyện mượn của Thương, đặt xuống bàn thằng Trung:
– Gặp Thương trả dùm tao, tao bận nên không trả được!
Mặc kệ thằng nghệ sĩ ú ớ phản đối, tôi vác balo lên vai đi một mạch. Lên bến xe bus ngồi chờ xe lên nhà Bác tôi.
Tôi chưa hề bình tĩnh được trước những gì mới nghe sáng nay. Cô bạn hiểu tôi nhất trên đại học lại nói thích tôi, thật buồn cười. Tôi đã tự hứa với lòng mình, sẽ chẳng rung động với ai, sẽ khoá chặt vì nỗi đau với Yên vẫn còn đó. Nếu vào một thời điểm khác, tôi sẽ chẳng bao giờ phản ứng thái quá như vậy. Dù sao tôi vẫn coi Thương là một người bạn đơn thuần.
– A, Anh Tín!
– Ừ, tao nè, mở cửa, không cho tao vào à!
– Bớt nóng đại ca, mở liền đây! – Thằng Nguyên kéo chốt cái cạch, cúi người đưa tay mời tôi vào nhà!
Tôi chào Bác Gái, nói dối là thi xong lên đây chơi mấy ngày trước khi về nhà. Thực chất, tôi cần tìm một nơi tránh mặt Thương thì đúng hơn. Chiếc điện thoại di động của tôi đã tắt nguồn từ lâu, đề phòng có một vài dạng tin nhắn mang nội dung theo cuộc nói chuyện lúc sáng.
Tôi ở nhà Bác tôi một ngày, thằng Nguyên thì đi học suốt nên cũng chẳng biết chơi với ai. Tôi lấy máy tính của nó lên mạng, ngồi xem phim, chán chê thì chơi game . Đến lúc chán game chẳng biết làm gì thì vào yahoo ở trạng thái ẩn, hi vọng túm được thằng bạn cũ lớp mười hai nào đó mà nói chuyện.
Hộp thoại tin nhắn hiện lên, may mắn là của thằng Trung.
“Thương bảo mày mở mail lên kìa, mới dọn đồ về hôm nay”.
Tôi vào mail. Trong hộp thư đến, quả thật là có tin nhắn của Thương.
“Này, hâm, việc gì cậu phải giận tớ. Tớ thích cậu nhưng đâu cần cậu thích tớ.!”
Mở đầu đầy than trách, tôi ngáp ngắn ngáp dài bỏ qua.
“ Tớ chú ý tới cậu từ lúc mà tớ lên sân bóng cho đỡ chán. Rồi vô tình biết rằng chúng ta ở đối diện phòng nhau. Sau đó lại còn học chung lớp nữa. Ban đầu tớ thấy cậu đúng một là một đứa lầm lì cứng đầu, nhưng rồi cái áo khoác hôm tớ ướt nhẹp hôm tớ lên thăm chị họ nói tớ biết không phải như thế. Rồi sau đó, tớ với cậu là bạn. Ừ, cậu luôn coi tớ là bạn, vì tớ biết cậu thích người khác, và tớ cũng phải kìm hãm tình cảm của mình. Lúc nào đi bên cậu cũng vui vẻ, tớ cũng thoải mái, lúc nào cậu cũng để tớ bắt nạt. Đi bên cậu, tớ thấy mình thật bình an”.
Tôi khẽ rùng mình, rồi cố gắng đọc tiếp.
“Giá như chúng ta đừng biết nhau thì tốt biết mấy. Giá như tớ đừng đi học đại học để thoả mãn níu kéo một cuộc sống bình thường như ai, giá như tớ chẳng bao giờ nói chuyện với cậu.”.
– “Cái gì thế này?”. – Cái cảm giác nhói len lỏi trong tim, tôi biết Thương không phải là người hờn trách khi việc tỏ tình thất bại.
“ Tối mai tớ phải bay rồi, không về nữa đâu, tớ sẽ định cư với nhà tớ bên đó. Sẽ chẳng được ăn hiếp cậu nữa, chẳng biết cậu có mừng không khi nghe tin này?”.
Vị đắng tràn ngập cuống họng, tôi không tin rằng mình đang đọc cái gì nữa.
“ Tớ muốn quay ngược thời gian, để được đi theo cậu thôi, lên sân banh xem cậu háo hức chạy khắp sân! Tớ yêu cậu thật đấy!”.
Khoé mắt tôi hơi ướt, tôi đưa tay lên dụi, nước mắt chảy chạm vào da bàn tay. Vậy là tối nay Thương bay rồi.
– “Định cư à, cậu đùa dai lắm đấy!”. – Tôi mở nguồn điện thoại và bắt đầu bấm số.
– Nghe mày!
– Tao nhờ mày một việc!
– Việc gì, nói lẹ lên, rào trước đón sau! – giọng thằng Kiên ngái ngủ.
– Mày chở tao ra sân bay được không?
– Chơi hả mày, sướng vậy?
– Sướng gì, lẹ lên, giờ tao bắt xe lên nhà mày nhé!
– Rồi, rõ khổ với mày!
Tôi kịp mặc đồ, với cái bóp và điện thoại, chạy như điên xuống dưới nhà, chỉ kịp chào Bác rồi phóng ra khỏi nhà mất dạng.
CHAP 25: TẠM BIỆT!
Chiếc xe bus lết dài trên con đường xa lộ giờ tan sở, nhích nhích từng đoạn. Tôi ngồi trên xe nhấp nhổm nhìn đồng hồ. Năm giờ rưỡi, năm giờ rưỡi rồi đấy. Tôi bấm chuông xuống trạm tới,rồi chạy dọc khúc đường, bắt một chiếc xe ôm lên điểm hẹn với thằng Kiên cận. Thằng bạn tôi quả là đúng hẹn, nó chờ tôi từ lúc nào.
– Đội vào! – Nó ném cái nón bảo hiểm cho tôi!
– Ừ, lẹ lên nha mày!
– Rồi, bớt nói đi!
– À, ghé ghé…!
Tôi nhảy xuống xe, chạy thẳng vào quán tạp hoá. Thằng Kiên cận thấy tôi chạy ra với một que kem:
– Rảnh mày, hối cho đã rồi còn ghé mua kem!
– Chạy đi! – Tôi vỗ vai nó.
Ngồi sau xe nó, tôi thúc nó nhanh hơn, thằng bạn tôi cũng toát mồ hôi hột chen lấn giữa con đường đông đúc, khói, còi xe đặc nghẹt.
– Tới nơi!
– Mày kiếm quán cà phê nào uống đi, tí tao gọi! – Tôi ném cái nón bảo hiểm trả lại.
Chạy thẳng vào trong khu vực bay nước ngoài, tôi đưa mắt dáo dác tìm hình bóng quen thuộc. Tất cả xoay vòng vòng, không có gì cho tôi bấu víu.
– “Bắt máy đi Thương, bắt máy đi!” – Tôi lẩm nhẩm cầu khấn.
Nhưng vô vọng, không hề có động tĩnh. Có lẽ Thương giận tôi, cũng đúng thôi, cái thằng như tôi thật đáng giận. Tôi ngồi bất động thật lâu, thật lâu, nhìn dòng người tấp nập đi vào đi ra.
Que kem trên tay tôi bắt đầu tan ra thì phải, những giọt được bị đông lại, đọng xung quanh. Giá như nước mắt tôi cũng như thế này, đọng lại rồi rớt xuống có phải tốt hơn không. Tôi tiến lại gần thùng rác, định bỏ que kem vào trong.
– Này, cậu làm gì thế?
Tôi giật mình quay lại đằng sau. Thương đứng đó, cái vẻ mặt bặm môi không vừa lòng không lẫn đi đâu được. Cô nàng chạy lại giành que kem ra khỏi tay tôi.
– Tớ nói rồi, cậu tốt bụng mà!
Thương tự nhiên như chưa hề có gì xảy ra, ngồi xuống ghế, đưa cây kem lên miệng. Tôi ngồi xuống theo và định mở miệng xin lỗi:
– Nhưng mà ít quá, lần sau cậu phải mua nhiều hơn!
– Ừ!
Rồi bất chợt, Thương quay sang:
– Tớ tưởng cậu không đến chào tớ chứ!
– Phải đến chứ!
– Ừ!
Cô nàng quay lại với que kem, chắc vì đó là cây kem tôi mua cho Thương nên cô nàng mới như vậy, chứ nó đã tan ra gần hết rồi.
– Ngon quá, cây kem cuối cùng ở Việt Nam!
Tôi cứng người lại, chẳng biết phải nên mở miệng như thế nào nữa. Biết nói gì đây nhỉ, chào tạm biệt cũng không phải, chúc vui vẻ cũng không nên, chúc mừng thì lại càng không.
Bất chợt Thương khóc, nước mắt Thương rơi xuống. Tôi xoa đầu cô bạn, một kiểu an ủi tôi dành cho những người quan trọng trong cuộc đời tôi.
– Tớ muốn ăn kem, vì tớ sợ qua bên đó lạnh, tớ không dám ăn.
– Vậy khi nào về thì tớ sẽ bao cậu ăn đến khi nào no căng thì thôi.
– Hứa nhé? – Thương đưa tay lên móc nghéo, cái kiểu của Bông Xù.
Tôi đặt ngón tay út mình vào, chạm vào út cô bạn. Hai đứng cùng nở nụ cười đầy chua xót. Thương mở balo, lấy cái áo khoác đặt vào tay tôi.
– Tặng cậu, nhưng cấm cho cô nào mượn như lúc cho tớ đấy!
– Hứa với cậu!
Thương càng cố tình tỏ ra vui vẻ, thì càng chứng tỏ Thương rất buồn. Trước giờ tôi quen với một Thương ít nói, một Thương quan tâm trong im lặng. Bất chợt Thương dựa vào vai tôi:
– Tớ muốn như này mãi!
– Cho cậu thuê đấy!
– Hứa với tớ rồi đấy.
Tôi gật đầu, mỉm cười nhìn ra xa.
– Tớ sắp phải đi rồi!
– …!
– Tín phải học tốt đấy!
– Sẽ không rớt nữa đâu!
– Hôm đó, Thương muốn thi cùng với Tín lắm.
– Ừ, rồi Tín sẽ có người bày bài cho.
Thương khẽ cười, còn hát vu vơ câu gì đó không rõ. Trước mặt tôi không phải là khung cảnh trong sảnh chờ, mà là một bãi biển với vị gió mặn và sóng vỗ rì rào.
– Thương phải đi đây! – Thương nhấc đầu ra khỏi vai tôi.
– Ừm…!
Thương xách balo lên, quay lưng định bước đi, rồi thật bất ngờ, quay lại. Thương cúi người xuống hôn lên môi tôi. Dường như cả thế giới này đang bất động, chỉ còn lại tôi và Thương, và với nụ hôn vội vàng, vụng về.
Trước khi tôi kịp choàng tỉnh, cô bạn đã biến mất. Bất ngờ như cái cách Thương xuất hiện trong cuộc đời của tôi, bất ngờ như cái việc tình cảm lẫn lộn giữa bạn và yêu. Một mối quan hệ không rõ ràng, cũng đủ làm người ta nhớ nhung. Có lẽ hai chúng tôi chỉ đi đến thế thôi.
Trên góc đường ra sân bay, tôi đứng lặng nhìn lên chiếc máy bay vừa cất cánh. Trong chuyến bay đó, sẽ có Thương. Ừ, sẽ có một người tôi không xác định rõ. Cô gái ấy mới ngày hôm qua thôi, còn đi sau tôi.
A – B=C=10! Mười mét khoảng cách.
Cô gái ấy thích ăn kem, hay bắt tôi phải nhường áo khoác. Cô gái ấy ghét phải ngồi cạnh cửa sổ, vì một lúc nào đó, cô phải ngồi trên chuyến bay xa rời nơi quen thuộc, nhìn nơi đó nhỏ dần, nhỏ dần, trước khi chuyến bay đưa cô lên những tầng mây. Cô gái ấy, đã quen thuộc với tôi trong quãng đời tân sinh viên nay đi xa rồi. Tôi chẳng biết liệu mình sẽ mất bao nhiêu thời gian để cân bằng lại được đây.
Cô gái ấy, vừa là bạn, vừa là gia sư, vừa là người thích tôi, cũng là người mà tôi bảo vệ nay đã đi xa. Tôi nhả khói thuốc, trắng xoá, mờ ảo trước khi bị gió thổi tan đi.
“Cậu là bạn tớ, và ngay cả tớ lúc này cũng không biết phải trả lời cậu ra sao về câu hỏi: Tớ thích cậu! Ít nhất ngay lúc này đây, cũng không phải là câu từ chối. Hiển nhiên. Nếu có quay ngược thời gian lại, tớ vẫn mong mình sẽ là bạn của nhau, cho dù có chia xa thêm lần nữa”.
Chuyến bay mất hút, ngay cả cái ánh sáng cũng không còn. Tôi đưa tay lên, nhún vai. Có khi nào, cô gái ấy có ngồi sát bên cửa kính để nhìn xuống tìm tôi không nhỉ.
Có thể, biết đâu đấy?
Học kì sau, ngoại trừ tôi và thằng Tuấn ở lại, mấy đứa khác đều chuyển lên thành phố học. Chẳng có gì thay đổi, ngoại trừ phòng tôi xuất hiện thêm những chậu hoa gần cửa sổ, trên bàn tôi thêm vài cuốn tiểu thuyết, bên cạnh những cuốn tiểu thuyết mà Thương nhờ thằng Trung chuyển hết cho tôi. Phòng đối diện, cũng có vài đứa chuyển đi, chuyển đến. Nhưng tuyệt nhiên, ở cái khung cửa sổ ấy, tôi sẽ chẳng bao giờ gặp lại Thương nữa, hoặc thấy ai lại gom đất trồng hoa thôi.
Tôi bình thường vẫn hay ghé quán kem quen thuộc của Thương. Chị chủ quán vẫn thắc mắc sao không thấy cô bé đi cùng ghé nữa. Tôi mỉm cười và gọi kem ra. Chắc sẽ có người ghen tị với tôi lắm đây.
– Anh sao nhiều cuốn tiểu thuyết vậy ạ?
– Ờ, thích đọc thôi! – Tôi trả lời thằng nhóc tân sinh viên thua tôi một khoá.
– Cho em mượn một cuốn được không?
– Em lấy cuốn nào?
– Dạ, Pháo đài số đi ạ!
– Sao lại cuốn đấy!
– Nghe tên nó máu lửa.
Tôi phì cười, đưa cho thằng nhóc. Chắc có lẽ mà Thương thấy cảnh này, chỉ có lắc đầu lè lưỡi
Nhóm tôi giữ nguyên ba người, làm một kỉ niệm đẹp về Thương, nhất quyết không kết nạp thêm một ai. Tôi thỉnh thoảng ngủ trong lớp, nhưng cũng chẳng có ai quấy rầy nữa, cảm giác trống vắng lạ lùng, những chiếc áo không vết mực xanh. Tôi vẫn tham gia câu lạc bộ tình nguyện của trường, như một niềm đam mê. Và hiển nhiên, vẫn rớt một vài môn, nhưng rồi lại phì cười khi trả nợ xong.
Mấy đứa bạn cấp ba của tôi cũIIng dần dần tìm được tình yêu của tụi nó. Phong mập cũng chẳng kêu gào than vãn cô đơn mỗi khi họp lớp nữa. Vũ với Nguyệt thì chẳng khác gì cấp ba, tiểu sư muội tôi và cô bé Thuỳ khoá dưới vẫn trói chặt hai thằng bạn tôi đến nỗi tôi phải cười chỉ tay là bị gông.
– Này, sao chưa kiếm người yêu đi, chờ tôi hả?
– Không, ông mất điểm rồi, tôi không để ý nữa! – Dung tinh nghịch trả lời.
– Á, à, chê chứ gì, thấy già hơn chê chứ gì!
– Còn gì nữa?
Tôi và Dung vẫn cười tươi mỗi khi gặp nhau, những người bạn lâu ngày mới gặp.
Chị Xuyến sau đạt được học bổng, cũng sang Sing du học, mỗi lần nói chuyện trên mạng, hai chị em tôi toàn cãi vã chí choé đến khi chào tạm biệt mới thôi.
Tôi gặp lại Yên một cách tình cờ ở một quán cà phê, chỉ là tình cờ, trò đùa của tạo hoá. Tuy có chút ngại ngùng, nhưng cũng dần dần trở lại tình cảm bạn bè như xưa. Có lẽ hai chúng tôi đều nhận ra rằng, tình cảm dành cho nhau thời áo trắng không đủ lớn để vượt qua khó khăn, mặc cảm. Để giờ đây khi nó trôi qua, chúng tôi đành ngồi nhìn lại coi như một kỉ niệm đẹp.
Chỉ có Thương là thỉnh thoảng mail về hỏi thăm vài câu, nhắc tới vài đầu sách thú vị. Đặc biệt có một lần cô nàng gửi về một bức ảnh đứng trước biển, cũng có cái bãi đá nhô lên. Trên tay phải cô nàng là ly cà phê đen, và tay trái là chai nước ngọt. Vẫn đôi mắt trong veo, ánh lên vẻ đáng yêu như những ngày xưa. Nhưng chí ít, bức ảnh đó Thương đã có bạn, rất nhiều bạn, vậy là tôi an tâm.
Và cuối cùng, tôi, cái thằng viết nên câu chuyện này thì vẫn F.A đến tận lúc này. Từ lúc đó đến nay, ngoài banh bóng, tình nguyện, cà phê và đọc sách nghe nhạc chẳng hề quan tâm đến thứ gọi là tình yêu. Đúng ra là có lần tôi rung rinh, nhưng chỉ là rung rinh rồi lại thôi, tôi chẳng hề muốn tiến thêm nữa. Thằng Trung cũng nhờ tài guitar mà cưa được một cô gái khoa khác, vô cùng dễ thương. Cái thằng tà đạo tiêm nhiễm thuốc lá cho tôi – cái cách mà tôi chọc nó trước mặt người yêu, chắc cũng sẽ phải cười mỗi khi nhắc tới Thương, người mà nó từng một thời theo đuổi.
****** Hết ******
Tags: http://aeck.wap.sh/thu-vien/tong-hop-truyen-hay/tieng-guitar-trong-ky-tuc-xa/phan-6 SEO: Bạn đến từ: Từ khóa: |